Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Chương 155

Ngày 27 tháng 3 này, đối với Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi, thậm chí đối với toàn bộ Qúy gia và Lê gia mà nói, đều là một ngày cực kỳ quan trọng. Bởi vì hôm nay là sinh 27 tuổi của Lê Á Lôi. Mặc dù gần đây phát sinh sự việc thoái hôn khiến Lê gia lần nữa nằm trên đầu gió đỉnh sóng, nhưng Lê Bình vẫn rất quan tâm đến sinh nhật lần này của Lê Á Lôi.

Thân là hòn ngọc quý trên tay của Lê gia, dĩ vãng mỗi lần về sinh nhật đã qua của Lê Á Lôi, Lê Bình đều vì cô làm một cái sinh nhật thật trọng thể. Cho đến khi Lê Á Lôi đến Qúy gia ở, thì thói quen này mới dừng lại. Lúc này, trước tiên hắn lại muốn đến hỏi Lê Á Lôi muốn tổ chức sinh nhật ở đâu, Lê Á Lôi nói cô sẽ cùng Qúy Mục Nhiễm trở về Lê gia, chỉ cần người trong một nhà cùng ở chung với nhau thì tốt rồi, không cần phải mở thành yến hội linh đình gì hết.

Trước giờ luôn nghe theo lời con gái tự nhiên Lê Binh cũng không có dị nghị bất cứ đều gì, từ sáng sớm hắn đã cho đầu bếp đến chuẩn bị các món ăn cho tối nay, chính mình chuẩn bị đến Qúy gia đón Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm. Ai ngờ hắn vừa mới lên xe đã thấy từ xa có một đoàn xe Lincoln một hàng màu đen đang đến, bộ dạng như vậy không khỏi khiến cho Lê Bình cong khóe môi, không cần nhìn cũng biết người ngồi trong xe là ai.

Đúng như hắn dự đoán, không lâu sau 5 chiếc xe kia thứ tự đậu trước cửa, ngay sau đó liền thấy Qúy Mục Nhiễm bế Lê Á Lôi từ chiếc xe chính giữa đi xuống. Qúy Mục Nhiễm vẫn như cũ hàng năm không đổi vẫn chỉ có bộ đồ đen, mà Lê Á Lôi vì sợ lạnh mặc chiếc áo lông màu trắng thật dày. Hai người một thì thanh cao lạnh lùng, một thì ưu nhã trầm tĩnh, nhìn như vậy ngược lại thật đúng là rất hợp.

"Lê bác trai."

"Ba.'

Hai người vừa xuống xe đã thấy Lê Bình đứng ngay trước cửa, vội vàng chào hỏi hắn."Ừ, sao mới sáng sớm đã đến rồi? Ba còn định đi đón hai đứa." Đã lâu không nhìn thấy con gái. Lê Bình cười rất vui vẻ, hắn hướng Qúy Mục Nhiễm gật đầu tỏ ý, tầm mắt lại trở về trên người Lê Á Lôi.

"Đương nhiên là nhớ ba mới tới mà, ba thật sự là một quỷ hẹp hòi, từ sau khi con đến Qúy gia ở ba cũng không thèm qua thăm con.'' Lê Á Lôi bỉu môi miệng oán trách, trong nháy mắt, lại giống như trở về khoảng thời gian trước kia, khi đó Lê Á Lôi còn chưa bị thương, cô luôn là một người hoạt bát tràn đầy tự tin.

"Được rồi, được rồi, là ba sai, chút nữa sẽ cho con phạt như thế nào tùy con? Đến đây, đến đây đừng có đứng bên ngoài nữa, mau vào nhà đi." Được Lê Bình dẫn đường, Qúy Mục Nhiễm bế Lê Á Lôi đi theo phía sau, một nhóm ba người từ cửa chính đi vào Lê gia. Bọn họ vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Trương Nhã Quân từ trong phòng bếp đi ra hỏi Lê Bình sao lại quay về nhanh như vậy, sau đó một khắc, đối phương nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm ôm Lê Á Lôi,  trong nháy mắt vành mắt cũng ươn ướt.

''Tới... tới rồi a." Trương Nhã Quân có chút không được tự nhiên hỏi, bà đang ở trong phòng bếp làm bánh sinh nhật cho Lê Á Lôi, lúc này trên đầu trên mặt trên tay dính đầy bột mì và bơ, hoàn toàn không còn hình tượng của một quý phu nhân ngày thường nữa. "Mẹ, Nhiễm Nhiễm cũng không phải người ngoài, mẹ ở đó còn muốn tỏ vẻ cái gì."

Biết con gái không ai bằng mẹ, giống nhau, con gái cũng như là cái áo bông nhỏ thân thiết của mẹ. . Hai mẹ mặc dù đã lâu không cùng nhau tâm sự một chỗ, nhưng Lê Á Lôi đối với tính tình của Trương Nhã Quân luôn nắm rõ trong lòng bàn tay. Thấy bộ dạng mẹ muốn đi tới nhìn mình lại làm bộ ngượng ngùng, cũng biết rõ mẹ đang vì bị hỏng hình tượng mà quấn quít.

"Cái con bé chết tiệt này, không lưu lại cho mẹ chút mặt mũi nào." Trương Nhã Quân vừa nói, vừa đưa tay nhéo mặt Lê Á Lôi một cái. Thấy khuôn mặt trắng nõn của đối phương bị mình thoa đầy bột mì và bơ, giống như một tiểu hoa miêu (hoa nhỏ) vậy, Trương Nhã Quân cười đắc ý, vội vàng quệt một cái chân chạy nhanh về phòng bếp tiếp tục đại tác chiến cái bánh ngọt mà còn chưa kịp hoàn thành của bà.

"Ngô, Nhiễm Nhiễm, chị nhìn mẹ đang khi dễ em kìa, mau giúp em lau sạch đi, thật là xấu chết." Lê Á Lôi vừa nói, đưa đầu nũng nịu cọ tới cọ lui trước ngực Qúy Mục Nhiễm, thấy quần áo mình bị Lê Á Lôi chà đầy bột mì và bơ, Qúy Mục Nhiễm hoàn toàn không có ý tức giận, còn cúi đầu hôn vào cái trán dính đầy bột mì của cô.

Một màn này bị Lê Bình nhìn thấy trong mắt, hắn có chút vui mừng gật đầu một cái, tiếp đó cho người giúp việc đem xe lăn tới để Qúy Mục Nhiễm thả Lê Á Lôi ngồi lên."Không cần, Lê bác trai, tiểu Lôi nàng ngồi ở chỗ đó không thoải mái, cháu bế em ấy là được rồi."

Qúy Mục Nhiễm không chút suy nghĩ liền từ chối yêu cầu của Lê Bình, , cô biết Lê Á Lôi chỉ cần ngồi dậy thôi cũng đã rất tốn sức, còn có vài thứ dây giữ trên xe lăn, không hề nghi ngờ chính là dùng trợ lực mà trói buộc thân thể lên trên. Sau ngày hôn lễ hôm đó kết thúc, Qúy Mục Nhiễm đón Lê Á Lôi về Qúy gia, sau khi có phát hiện cổ tay người này đều bị những thứ dây giữ kia siết đến da đỏ bừng, thậm chí trên da còn có vài chỗ rách, dĩ nhiên sẽ không cam lòng để Lê Á Lôi ngồi trên thứ này nữa.

"Ừ, vậy thì cất đi đi." Nghe Qúy Mục Nhiễm nói, Lê Bình tỉnh rụi cho người giúp việc cất xe lăn đi, lén liếc mắt nhìn hai người ngồi trên sofa. Vào giờ phút này, bị Qúy Mục Nhiễm ôm vào trong ngực Lê Á Lôi đang cười vui vẻ, nhìn thấy con gái cao hứng như vậy thật sự đã quá lâu hắn cũng chưa từng được thấy, cho dù là trước kia không xảy ra việc gì cũng đều rất ít thấy, chứ nói gì là sau khi bị thương.

Nghĩ đến đây, Lê Bình nhìn Qúy Mục Nhiễm ánh mắt thêm vài phần thâm thúy tìm tòi nghiên cứu. Hắn ý định trong chi tiết tìm một cái thiếu sót của Qúy Mục Nhiễm, nhưng cũng không thu hoạc được gì. Bây giờ Qúy Mục Nhiễm thay đổi rất, mặc dù trên mặt cô không có biểu tình gì, nhưng vẫn đang nhìn chuyên chú ôn nhu mà lau mặt cho Lê Á Lôi.

Cho đến giờ hắn cũng không biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến cho Qúy Mục Nhiễm thay đổi lớn như vậy, trước ngày hôn lễ, hắn chỉ muốn đánh cược tình cảm của Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi một lần, mới gọi cú điện thoại kia. Hắn không tin con gái mình bỏ ra nhiều như vậy, thiếu chút nửa ngay cả mạng cũng không còn nhưng Qúy Mục Nhiễm vẫn không đổi được chút thật lòng của Qúy Mục Nhiễm.

Sự thật chứng mình, Lê Bình thắng, hắn thắng triệt để, nhưng cũng không thể vô tư vô lo. Biểu hiện của Qúy Mục Nhiễm trong hôn lễ có thể vòng có thể điểm, hoàn mỹ đến tìm không ra được một sơ hở, có thể cũng do vấn đề nằm ở chỗ này. Hắn không hiểu trước hay là vô tâm vô tình như Qúy Mục Nhiễm làm sao biết mình gọi điện thoại hay vì mình nói chuyện quy điện thoại mà biến thành như vậy, cho nên cũng chỉ hoài nghi mục đích thật sự của đối phương.

Ý nghĩ này của Lê Bình chính xác là không thể nghi ngờ, nhưng sơ sót duy nhất của hắn chính là ai cũng không thể thấu được nội tâm của Qúy Mục Nhiễm. Hắn chỉ có thể nhìn được mặt ngoài lạnh lùng và vô tình của cô, nhưng lại không biết trong lòng cô khổ đau còn có cả tình cảm dành cho Lê Á Lôi ẩn dấu thật lâu cùng yêu thương và đau lòng.

Thật ra thì, cũng không phải là không yêu, không quan tâm, chẳng qua là khi đó còn chưa phát hiện, không phát giác, không có dũng khí thừa nhận chấp nhận mà thôi.

Thời gian tán gẫu chuyện trong nhà từ từ trôi qua, một mâm đồ ăn đầy những món ngon tinh xảo có thể so với nhà hàng 5 sao lần lượt được để lên bàn, tiệc sinh nhật nhỏ của Lê Á Lôi chính thức được bắt đầu. Cho dù là lúc ăn cơm, Qúy Mục Nhiễm cũng không một lần buông ra cứ thế ôm lấy Lê Á Lôi. Nhìn thấy cô thân thiết đút cho con mình món ăn yêu thích nhất, Trương Nhã Quân vui mừng cười, mà Lê Bình ở một bên lại uống rượu.

"Ba, ba uống rượu một mình không thấy nhàm chán sao? Con nhớ cũng lâu rồi không có uống rượu với ba." Lúc này, Lê Á Lôi đột nhiên mở miệng nói. Lời này vừa nói ra, mấy người ngồi trên ghế lại giật nảy mình. Lê Bình tuy quyền cao chức trọng, nhưng làm người từ trước đến giờ tương đối đều thấp, sở thích duy nhất của hắn chính là rượu. Đến nổi cứ mỗi khi có công việc bận rộn, Lê Bình cũng sẽ đưa Trương Nhã Quân tự mình bay ra nước ngoài tìm đủ mọi loại khác nhau, kiểu dáng, chất lượng, niên đại của rượu, trong đó có rượu vang đỏ, mùi thơm, rượu trắng, cũng có một ít thuần vị mùi trái cây.

Dường như là vậy, Lê gia bày nhiều nhất không phải là thứ đồ cổ gì, càng không phải mấy cái bó lớn có hình Mao gia gia, mà một lượng lớn vô số đủ mọi loại rượu khiến cho bợm nhậu cũng phải thét chói tai. Lê Bính rất thích cất trữ rượu, thích thưởng thức chúng, tửu lượng cũng rất cường hãn. Thừa kế cái truyền thống tốt đẹp của hắn, tửu lượng của Lê Á Lôi cũng tự nhiên tốt đến nhân thần cũng phải phẫn nộ.

Lúc trước hai cha con chỉ có cụng rượu là tốt, từ rượu vang đỏ được ưa chuộng nhất, uống đến rượu đỏ, cuối cùng trực tiếp uống sang rượu trắng, rồi lại đến đỏ, có lúc đến cả bia hai người cũng đem ra phân cao thấp. Vậy mà nói, Lê gia hai cha con nếu như không cụng rượu, không một phen từ trên bàn nằm dưới đất, tuyệt đối sẽ không nghỉ. Cuộc này chỉ diễn ra khi ngọn gió quang ngày lễ ngày tết kéo đến Lê gia, từ sau khi Lê Á Lôi đến Qúy gia cũng đã thất truyền từ lâu, lại không nghĩ rằng ngay lúc này Lê Á Lôi lại nói ra.

"Không được!" Trên bàn ăn ba người hai cái miệng đồng thanh nói, biểu tình không thể nghi ngờ rất kiên quyết. Trước không nói tới tai họa ngầm trong đầu Lê Á Lôi, chỉ là tình trạng thân thể cô bây giờ, Lê bình cũng sẽ không để cho cô đụng tới một hớp rượu nào, chứ đừng có nói tới cùng mình cụng rượu. Coi như hắn có hoài niệm về cuộc sống đi nữa, cũng sẽ không dám đem thân thể của con gái bảo bối ra làm trò đùa.

"Mọi người kích động như vậy làm gì, con không có nói là con muốn uống."

"Lời này phải hiểu như thế nào?" Nghe Lê Á Lôi giải thích, Lê Bình hỏi.

"Ba, con biết ba đã nhàm chán rất lâu rồi, lúc này cũng mang Nhiễm Nhiễm tới. Nhiễm Nhiễm nhà con cũng được gọi là ngàn ly không say, không bằng ba cùng với chị ấy so tài một lần đi thế nào?"

Lê Á Lôi cười nói, nhìn mặt hai bên do dự, sau đó lại mở miệng nói. "Mọi người cũng biết, con rất thích uống rượu, nhưng bây giờ lại do nguyên nhân thân thể lại không thể uống được. Nhưng con vẫn rất thích mùi rượu, nếu như một trong hai người uống thắng, sẽ được con bày tỏ tôn sùng bằng một cái hôn môi nga. Hơn nữa là hôn lên môi đó nha."

Nghe xong câu cuối cùng những lời này, Lê Á Lôi cảm giác được khí tràng của Lê Bình và Qúy Mục Nhiễm so với trước đó là bất đồng. Lúc nãy còn đang lưỡng lự giờ này hai người đã nhao nhao muốn thử, hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt tràn đầy mùi thuốc súng. Người ta luôn nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha, Lê Bình cưng chiều con gái nổi danh, thậm chí dùng yêu nữ để hình dung cũng không có gì quá. Chỉ cần nghĩ đến được con gái mình hôn hôn, hắn liền kích động dị thường. Trời mới biết từ sau khi Lê Á Lôi lớn lên cũng không còn hôn hắn nữa, đúng lúc lại có cơ hội như vậy có thể giảm bớt một chút nhuệ khí của Qúy Mục Nhiễm.

Lê Bình đang phá vỡ tính toán của hắn, Qúy Mục Nhiễm cũng tự nhiên có ý định riêng của cô. Mặc dù người trước mặt này là cha ruột của Lê Á Lôi, nhưng phải để cô chính mắt nhìn người con gái của mình hôn lên cái miệng của đại thúc lớn tuổi, cô không làm được. Đây là người con gái của cô, chỉ có thể thuộc về cô. Quyết không cho phép bất kỳ người nào chấm mút, cho dù là Lê Bình.

Vì vậy, một trận chiến quỷ dị bắt đầu. Lê Bình để người giúp việc mang lên những loại rượu ngon mà hắn sưu tập được cất giữ trong nhà, nhất thời cái bàn cũng bày đủ mọi loại rượu, trắng, đỏ, cộng thêm các loại rượu chát, rượu trái cây, bia, cần cái gì cũng đều có, đơn giản chỉ là một hình thức ẩm tửu hội. Trương Nhã Quân ôm Lê Á Lôi nằm trên sofa, hai mẹ con nhìn Qúy Mục Nhiễm và Lê Bình vừa a dua nói nịnh nọt nhau vài lời sau đó đem từng ly rượu nốc hết.

"Qúy Mục Nhiễm, tiểu tử ngươi, nhất định phải đối đãi thật tốt với Lê Á Lôi. Tới, cạn!"

"Lê bác trai nói tất nhiên cháu sẽ làm được, ngoài ra, cháu là con gái." Ngửa đầu, uống cạn một hơi rượu trong ly.

"Tiểu Nhiễm tử, ta nói cho con biết, tiểu Lôi là con gái bảo bối của ta, con dám khi dễ con bé, ta nhất định tìm cái lão Qúy Chấn Đồ kia về cho hắn chặt đứt chân cô!"

"A, ngươi dài dòng cái gì, tao lão đầu (lão bợm rượu)." Lại lần nữa ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Số lần hai người ngửa đầu theo đó cũng càng nhiều, chai không dần dần chất đống thành núi nhỏ, đề tài càng lúc càng không giới hạn, cuối cùng lại dính dáng đến chuyện trên giường.

"Ta nói cho con biết, con... con chú ý mà nghe nói đây nè, không được lúc nào cũng đè con gái bảo bối của ta, con bé cũng có... có kỹ thuật."

"Ha ha, làm sao có thể, con chỉ đè có một lần mà thôi." Tiếp tục uống.

"Chỉ... chỉ một lần!? Con gái bảo bối ta đẹp như thế, con sao lại chỉ muốn có một lần!"

"Không phải... không phải một lần, nhiều lần, nhưng đều là cô ấy chủ động."

"Tiểu Lôi nhà chúng ta làm sao biết đẩy con? Ta không tin, không tin!"

"Chính là.. chính là cô ấy mạnh..."

Cuối cùng, trận chiến rượu  này không có một ai thắng trận, Qúy Mục Nhiễm và Lê Bình dường như cùng lúc từ trên ghế té xuống, say đến bất tỉnh nhân sự. Nhìn Trương Nhã Quân cho người giúp việc đến đỡ hai người về phòng, Lê Á Lôi mỉm cười, tầm mắt dừng lại trên người bọn họ.

Đây là ba người, là cha mẹ mình, người yêu mình. Bọn họ là những người duy nhất trên đời này cô không bỏ được, không bỏ được ràng buộc. Nếu như có thể, Lê Á Lôi rất muốn chiếu cố cho Lê Bình và Trương Nhã Quân đến già, càng muốn phụng bồi bên cạnh Qúy Mục Nhiễm trong nửa đời người còn lại.

Cho dù không làm được, đời này cô cũng không có tiếc nuối. Dù sao cô cũng đã có người nhà tốt như vậy, người yêu tốt như vậy. Bây giờ, cô rất hạnh phúc.

Nửa đêm, Qúy Mục Nhiễm thanh tỉnh được một chút thức dậy uống nước, cô vừa dậy đã nghe tiếng Lê Á Lôi gọi tên mình. "Sao vậy? Không thoải mái sao? Thật xin lỗi, chị uống say, không chăm sóc tốt cho em." Qúy Mục Nhiễm bật đèn bên cạnh giường lên, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lê Á Lôi lại thấy đau lòng.

"Không phải vậy, Nhiễm Nhiễm, chị làm rất tốt. Mặc dù sinh nhật lần này rất bình thường, nhưng đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của em. Có chị và ba mẹ cùng bồi em, em rất cao hứng."

"Sau này mỗi cái sinh nhật của em, chị cũng sẽ bồi em cùng nhau vượt qua. Chị đã bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều, bây giờ, chị muốn bồi thường lại cho em."

"Nhiễm Nhiễm, em yêu chị."

"Ừ, chị cũng yêu em."

Qúy Mục Nhiễm nói xong, uống hết nước trong ly. Cũng do uống quá nhiều, thậm chí cả đèn cũng không tắt trực tiếp ôm Lê Á Lôi đi ngủ. Tầm mắt phía trước là từng mảnh mông lung mơ hồ, Lê Á Lôi biết, mình đã không còn nhìn thấy rõ bộ dạng Qúy Mục Nhiễm.

''Nhiễm Nhiễm, ngủ ngon."

Ngày thứ hhai, Lê Bình vừa xuống giường cảm thấy đầu đau nhức như là muốn nổ tung vậy, nhìn căn phòng trống rỗng, hắn chậm rãi đi xuống lầu, thấy Qúy Mục Nhiễm ôm Lê Á Lôi ngồi trên sofa, Trương Nhã Quân thì không thấy bóng dáng.

"Tiểu Lôi, mẹ con đâu?" Lê Bình xoa đầu nhức hỏi, trong tiềm thức hắn cảm thấy mình bại dưới tay Qúy Mục Nhiễm, có chút không tốt lắm ý nói chuyện cụng rượu.

"Ba, buổi sáng tốt lành. Lúc nãy con muốn ăn bánh ngọt ngoài cửa hàng, mẹ và dì Vương đi mua cho con rồi."

"Nga, là như vậy a."

"Ba, con có một việc, muốn nói với ba và Nhiễm Nhiễm."

https://youtu.be/0q-80dzp6PU

Tác giả có lời muốn nói: Ngô! Mễ Na Tang tối khỏe nha, 8:00 tuyệt vời đã đến rồi! Không biết mọi người có giống như Hiểu Bạo không, cứ đến 8:00 tối lại cực kỳ kích động nói nhiều! Đầu tiên, chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ! Dĩ vãng mỗi năm trôi qua đều có S tỷ tỷ bồi cạnh tui, kết quả năm nay S tỷ tỷ vứt bỏ ta, lại bồi cha mẹ nàng qua lễ tình nhân! Tui rất bi ai nha! Cũng như vậy S ba và S mẹ cũng bày tỏ xin lỗi. S tỷ tỷ trở thành kỳ đà cản mũi giữa hai người, thật sự là vô cùng không phúc hậu. Chờ nàng quay lại, tui sẽ trừng phạt nàng!

Như vậy chương này là qua sinh nhật Lê tỷ tỷ, còn nhớ đến chương trước tẩy trắng cho Lê tỷ tỷ, cũng chính là một Lê tỷ tỷ thần kinh quỷ súc thích ngược đãi tiểu Phong Phong biến thái chuyển hình thành thâm tình ngự tỷ ngày đó, cũng là sinh nhật Lê tỷ tỷ! So... tâm nguyện chưa được hoàn thành rốt cuộc cũng có thể như mong muốn, hôm nay giai nhân ôm trong ngực, rượu ngon làm bạn (phốc, mặc dù không uống được!) Lê tỷ tỷ cũng coi như toại nguyện. Coi như có ngủm, cũng không có gì tiếc nuối. (phốc, tui nói đùa, mọi người đừng PK tui!) mọi người cũng đoán thử xem, Lê tỷ tỷ muốn nói chuyện trọng đại gì!?

Vậy đi, không nói nhiều nữa, hôm nay chúng ta bắt đầu truyện ngắn, hôm nay là truyện ngắn mới, đồng thời cũng là truyện ngắn cuối cùng! cp định nghĩa là Nhuế Lê!

https://youtu.be/vHyxyKLvMDE

Nói về chuyện từ sau khi Tiểu Phong Phong và Tiểu Nhuế Nhuế còn có Lê tỷ tỷ và Nhiễm tỷ tỷ cùng nhau kết hôn, bốn người cũng nhanh vui vẻ mà chung sống với nhau, bốn người bắt đầu cuộc sống ở chung với nhau, hai cp có một cuộc sống chung! Nhiễm tỷ tỷ thân đứng đầu một nhà, tự nhiên cũng sẽ bề bộn nhiều việc, ngày hôm nay, đột nhiên cô tra được có một bang phái nhỏ có ý định khiêu chiến Qúy gia, vì vậy mang cô gái thay đổi thành công vì gia đình kiêm thầy dạy làm bánh ngọt Tiểu Phong Phong cùng đi chung đến bang phái nhỏ ấy. Nhìn hai người cùng mặc đồ đen phục khí hùng dũng đi, Lê tỷ tỷ và Tiểu Nhuế Nhuế nhìn nhau, trong mắt có một cổ tử lo âu thêm quyến luyến mùi vị không thôi.

Lê tỷ tỷ: Em rể, em nói Phong và Nhiễm Nhiễm đơn độc đi ra ngoài, sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?

Tiểu Nhuế Nhuế: Hả? Chị dâu nói vậy là sao? Chẳng lẽ bang phái nhỏ kia rất khó đối phó?

Lê tỷ tỷ: Ha ha, có khó đối phó hay không thì không thể nói chính xác, nhưng mà, Phong cũng Nhiễm Nhiễm đơn độc đi ra ngoài, thật sự có thể không? (Lê tỷ tỷ nói xong, cầm ly rượu chát không nhanh không chậm uống, nhìn về phía Nhuế Nhuế ánh mắt thâm sâu không lường được.)

Tiểu Nhuế Nhuế: Chị dâu chị nói là, hai người các nàng đi ra ngoài... có JQ!!!?

Lê tỷ tỷ: Ân hừ? (Lê tỷ tỷ không nói gì, thấy mặt Tần Nhuế đột nhiên âm trầm, trong lòng có ý định mơ hồ.)

Tiểu Nhuế Nhuế: Vậy làm sao bây giờ? Nếu như hai người các nàng chung một chỗ... (tiểu Nhuế Nhuế suy nghĩ mọi cách, trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Phong Phong nhà mình và Nhiễm tỷ tỷ ở chung, cõi lòng thủy tinh tan nát!)

Lê tỷ tỷ: Em rể đừng nóng, chị có cách biết các nàng đang làm gì. Đại Hắc, là một siêu vệ tinh chị mua ở nước ngoài về dùng để thám thính, chỉ cần một phút chị cũng biết được Nhiễm Nhiễm đang ở đâu, cùng Qúy Duyệt Phong làm gì. (Lê tỷ tỷ vừa dứt lời, lập tức có một người vóc dáng cao to, đại thúc da đen thui chạy từ trong biệt thự ra một cái kho nhỏ)

Tiểu Nhuế Nhuế: Chị dâu, cái nhà đó là...?

Lê tỷ tỷ: Ừ, vốn là, chị cũng không muốn đem bí mật này nói cho bất kỳ người nào, thật ra thì, trong cái kho này chỉ để chút đồ dùng theo dõi của chị để đi tìm Nhiễm Nhiễm, chỉ một cái máy quay, liền tốn hết triệu của chị. Ai nha... mặc dù rất đắt, nhưng có thể tìm được Nhiễm Nhiễm, bất kể bao nhiêu tiền chị cũng bỏ ra mua. Ngay cả tường giấy đó đều là do chị đặc biệt làm, phía trên đều là hình ảnh đủ kiểu của Nhiễm Nhiễm, oh trời ạ...

Tiểu Nhuế Nhuế:... (thấy Lê tỷ tỷ ở bên kia phát rồ si mê, Nhuế Nhuế im lặng không nói)

Đại Hắc: Tiểu thư, chúng tôi phát hiện, Qúy đại tiểu thư cùng Qúy nhị tiểu thư trong khách sạn thành phố A.

Lê tỷ tỷ: Cái gì! Đại Hắc! Lập tức chuẩn bị phi cơ tư nhân cho ta, em rể, mau cùng chị đi bắt gian!

Bên kia...

Tiểu Phong Phong: Ưm, chị nhẹ một chút.

Nhiễm tỷ tỷ: Rất đau?

Tiểu Phong Phong: Ân, quá lâu em cũng chưa có làm qua nữa.

Nhiễm tỷ tỷ: Chẳng lẽ em không có cùng Tần Nhuế làm qua sao?

Tiểu Phong Phong: Ừm... Nhuế Nhuế chỉ làm được trước mặt, còn chưa từng làm phía sau chỗ đó.

Nhiễm tỷ tỷ: Vậy chị nhẹ một chút, em thả lỏng chút đi, quá chật.

Nghe trong phòng truyền tới âm thanh, Lê tỷ tỷ và Tiểu Nhuế Nhuế mặt đầy hắc tuyến.

Tiểu Phong Phong: Ừm... chị, thật thoải mái quá.

Nhiễm tỷ tỷ: Ân, em thoải mái thì tốt rồi.

Nghe tiếng Qúy Duyệt Phong ngâm nga, Lê tỷ tỷ sớm đã lệ rơi đầy mặt, Nhiễm Nhiễm nhà nàng leo tường còn cùng với Qúy Duyệt Phong làm chuyện đó! Hơn nữa ngay cả 'cúc hoa' cũng không buông tha! Qúa thương tâm! Ai có thể nói cho cô biết đây là một giấc mộng không?

Lê tỷ tỷ: Em rể, chị nên làm gì bây giờ? Nhiễm Nhiễm không muốn chị, nàng cùng Phong phản bội em và chị!

Tiểu Nhuế Nhuế: Ha ha...

Lê tỷ tỷ: Em rể, em cười cái gì? Thật đáng sợ.

Tiểu Nhuế Nhuế: Nếu các nàng cho chúng ta đội nón xanh, chúng ta cũng sẽ cho các nàng đội nón xanh thì tốt rồi! (Tiểu Nhuế Nhuế vừa nói, cũng không biết khí lực từ đâu tới, trực tiếp ôm Lê tỷ tỷ vào căn phòng dự bị bên cạnh, đem người đè xuống giường.)

Lê tỷ tỷ: Tần Nhuế, em không thể...

Hiểu Bạo: 0.0 đi về phía càng lúc càng kỳ quái! Nhiễm tỷ tỷ, ngươi cùng Phong Phong rốt cuộc đang làm cái gì! Con dâu các người muốn leo tường kìa!

Phong Phong: Ngô? Ta đang cùng chị mát xa lòng bàn chân a.

Hiểu Bạo: Cái gì! Mát xa lòng bàn chân cũng cần phải phân biệt đằng trước và đằng sau sao!?

Phong Phong: Ai u, mới vừa rồi là chị giúp ta theo như vậy mà.

Hiểu Bạo: Lừa bịp a ~ chỉ có mát xa lòng bàn chân mà thôi! Ngươi cần gì rên mất hồn như vậy làm gì! Ta đánh chết ngươi cái tên không đầu óc này. (Hiểu Bạo giận dữ, dùng kẹo mút hung hăng đập lên đầu Phong Phong.)

Phong Phong: Ngô, chị, mẹ ruột đánh em.(tiểu Phong Phong làm bộ đáng thương xoa đầu, mặt lệ uông uông nhìn Nhiễm tỷ tỷ.)

Nhiễm tỷ tỷ: Ngoan, chút chị mua kẹo cho em. (dứt lời móc Hắc Phong nhắm ngay Hiểu Bạo.)

Hiểu Bạo: Nhiễm Nhiễm, có gì thì từ từ nói.

Nhiễm tỷ tỷ: Ngươi không nên làm em ấy bị thương, bây giờ, ngươi phải trả giá thật lớn. (câu này tham khảo trong đoạn Ngô Nam bị giết chết!)

Hiểu Bạo: S tỷ tỷ! Cứu ta!

S tỷ tỷ: Xin lỗi, ta đang mát xa toàn thân, ngươi tự chịu đi.

Hiểu Bạo: Toàn thân em gái ngươi a! Không cho phép làm! Phải làm cũng là ta giúp ngươi làm!

Ai nha, bất tri bất giác viết truyện ngắn dài như vậy, bây giờ, rốt cuộc cũng phải nói với mọi người lời hẹn gặp lại.

Hiểu Bạo: Truyện ngắn mới hôm nay, ngươi gặp phải kết thúc bí mật, xin hỏi cảm nghĩ của ngươi như thế nào?

Truyện ngắn mới bày tỏ: Ta thật còn muốn sống thêm 500 năm ~~~~~

Hiểu Bạo: Người đâu, ban cho Hạc Đỉnh Hồng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro