Phiên ngoại: Chương 152
Xe lăn bị một cổ lực đạo không nhanh không chậm đẩy đi, sau đó quẹo sang một bên. Lê Á Lôi sững sờ nhìn người trước mặt cô, cô che khuất ánh sáng sau lưng mình, hai tay vịn lên tay chống của xe lăn. Ánh mặt trời rực rỡ khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ nhìn không rõ, nhưng mà khuôn mặt ấy cũng đã sớm ghi tạc trong lòng mình, trở thành một dấu ấn vĩnh viễn không phai mờ.
Cô không ngờ một Qúy Mục Nhiễm kiêu ngạo sau khi bị mình nói lời cự tuyệt vẫn còn nguyện ý đến tìm mình, càng không nghĩ tới một người luôn thích khiêm tốn như cô ấy lại dùng cách cao giọng mà xuất hiện ở đây. Nhìn mọi người dưới khán đài biểu tình kinh ngạc, Lê Á Lôi cũng cũng không biết hôn lễ này còn tiến hành như thế nào, mình làm sao có thể tiếp tục diễn trò đây.
Chị ấy xuất hiện ở đây, nhất định là biết được tình trạng thân thể của mình. Cho dù lừa gạt chị ấy thế nào đi nữa, cũng sẽ bị chị ấy nhìn ra sơ hở. Nhưng mà, mình cứ như vậy mà đi cùng chị ấy sao? Một người tốt như chị ấy vậy mà vì mình lại thay đổi, mỗi ngày mỗi đêm phải chiếu cố một phế nhân đến cả nhà vệ sinh cũng cần phải có người đỡ đi.
Không phải Qúy Mục Nhiễm không làm được, mà Lê Á Lôi không muốn để cho cô làm.
"Cô đến đây làm gì?" Lê Á Lôi cố ép xuống xung động đầu lưỡi run rẩy hỏi. Đúng rồi, cô nên làm như vậy, tiếp tục hôn lễ này, diễn cho xong vở tuồng này. Cô không thể ích kỷ chiếm lấy Qúy Mục Nhiễm cho riêng mình, liên lụy đến một người ưu tú như chị ấy. Mình đã rất hạnh phúc rồi, hiếm khi có được một lần Qúy Mục Nhiễm tỏ tình, nhìn thấy được chị ấy quay đầu, không phải như vậy rất thỏa mãn rồi sao?
"Tôi đến đây, là muốn đón em về nhà, trở về nhà chúng ta." Qúy Mục Nhiễm không như lần trước không biết phải làm gì, mà kiên định trả lời. Cô như vậy khiến Lê Á Lôi không rời tầm mắt đi được. Trong ấn tượng, Qúy Mục Nhiễm luôn là một cô gái nghiêm túc như thế. Bất kể là lúc huấn luyện, lúc nói chuyện, lúc dùng cơm, bộ dạng cùng khuôn mặt của cô vẫn luôn nghiêm túc như vậy.
Chính xác đúng là một con người không có gì thú vị, nhưng Lê Á Lôi lại luôn cảm thấy cô rất khả ái. Có lẽ, cũng chỉ có cô mới nhìn thấy được vẻ yếu ớt của Qúy Mục Nhiễm đằng sau lớp vỏ bọc của sự kiên cường bên ngoài kia. Tất cả mọi người chỉ coi Qúy Mục Nhiễm là đương gia của Qúy gia hiện tại. là một đại tỷ hắc đạo rung trời chuyển đất. Mà cô, lại luôn xem Qúy Mục Nhiễm như một cô gái, một người khi đau sẽ đòi hỏi yêu cầu, muốn được người yêu thương bảo vệ, một người cần có một nữ nhân bên cạnh bầu bạn, là nữ nhân mà mình yêu nhất.
Rất nhiều lần Lê Á Lôi muốn sờ đầu Qúy Mục Nhiễm, nói với cô không cần phải cứ cố gắng làm việc như vậy, bị thương cũng không thèm để ý đến. Sinh mạng củ chị rất quý giá, nếu như chị chết, một mình em cũng không sống được. Hành động như vậy, giọng nói thân mật, đều là những thứ mà Qúy Mục Nhiễm chưa bao giờ được hưởng thụ qua, cũng nhiều người không dám làm như vậy với cô. Nhưng Lê Á Lôi biết, bên trong nội tâm Qúy Mục Nhiễm luôn khát vọng một người có đủ mọi điều làm như vậy với chị ấy, nói với chị ấy.
Lê Á Lôi nguyện ý làm người kia, dùng nửa đời sau của cô để giúp Qúy Mục Nhiễm tiêu giải đi cái cô độc ấy. Nhưng bây giờ dù có muốn thì cô cũng không thể dậy nổi.
"Lê Á Lôi, em biết không, có lúc em quá thông minh lại khiến cho tôi đau lòng, nhưng có lúc em lại quá ngu ngốc khiến tôi không thể làm gì được. Tôi biết em đang nghĩ điều gì, cũng biết tại sao em muốn cử hành hôn lễ này. Tôi phải cám ơn em đã vì tôi mà làm như vậy, nhưng là một nữ nhân đã yêu tôi lâu như vậy, tôi không cho phép em làm chuyện như vậy."
"Trước đây tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, thật ra tôi có bản lĩnh gì, mà có thể khiến em yêu tôi như vậy, cho đến giờ tôi mới tìm được câu trả lời. Yêu một người, không cần phải dùng đến những lí do đường đường chính chính kia, chỉ vì tôi là Qúy Mục Nhiễm là đủ rồi. Hai tháng ở Đức, tôi bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm, nhưng từng giây trôi qua lại không thể ngừng nghĩ tới em."
"Tôi luôn nhớ đến trước kia, em luôn vui vẻ mà quấn lấy tôi, nhớ đến mỗi lần em đối nghịch với tôi, càng nhớ đến em vì yêu tôi mà phấn đấu đến quên mình. Nhưng cho dù em là gì, em cũng chỉ có một cái tên, Lê Á Lôi. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, tất quả đi qua, đều là quá khứ. Chỉ có em, cho dù bỏ hết mọi thứ nhất định tôi cũng phải bắt được em."
"Em vì tôi bỏ ra rất nhiều, đúng là yêu tôi như vậy, lại còn giả bộ không thèm để ý đến. Tôi biết, Tôi biết, mỗi lần nhìn thấy em, tôi luôn lạnh lùng phũ phàng với em, thật ra trong lòng cũng đang rỉ máu. Tôi ít thừa nhận mình sai, nhưng lần này, tôi muốn nói xin lỗi với em."
"Cho đến giờ, đều là em bao dung và bảo vệ tôi. Em biết tôi sợ tình yêu, cho nên dùng nhiều cách để được ở lại bên cạnh tôi. Em biết mỗi khi tôi tức giận sẽ tự mình chịu đựng, mỗi lần như vậy lại cố ý đến chọc giận tôi, để tôi đem mọi thứ mà phát hỏa lên người em. Sao em lại ngư như vậy? Hả?"
Nói đến đây, Qúy Mục Nhiễm ngồi xuống, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lê Á Lôi, nắm lấy bàn tay còn đeo bao tay trắng. "Tôi muốn đưa cho em một lễ vật, vốn đã chuẩn bị xong trước khi Đức, mãi cũng chưa có đưa cho em. Đúng lúc, hôm nay tôi tặng nó cho em, bất quá lại rất thích hợp."
Qúy Mục Nhiễm nói xong, móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón áp út của Lê Á Lôi.
"Tôi biết em vẫn luôn chờ đợi tôi nói với em một câu, cũng biết em vì những lời này mà bỏ ra bao nhiêu cố gắng, nếm hết bao nhiêu chua xót. Sau này sẽ không có nữa, Qúy Mục Nhiễm ở chỗ này lấy sinh mạng ra đảm bảo, cô nhất định sẽ không để Lê Á Lôi chịu bất cứ một thương tổn nào nữa, nếu như có vi phạm, nguyện dùng sinh mạng coi như trả lại."
"Lê Á Lôi, tôi yêu em." Cám ơn em khiến cho tôi biết yêu, biết đau lòng vì một người. Cám ơn em luôn chịu đựng mọi tùy hứng, tính xấu của tôi, đến giờ cũng không hề rời khỏi. Cám ơn em để lại cho tôi một người tốt như vậy, cho dù là như thế nào, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa, sẽ không để em phải gánh vác thống khổ kia một mình nữa.
"Qúy... Mục Nhiễm..." Vào giờ phút này Lê Á Lôi đã khóc một mặt đầy lệ, cho dù ông trời lúc này xuống lấy đi mạng cô, cô cũng sẽ vui vẻ mà cười rời đi. "Đừng khóc, hôm nay là ngày tôi đến cầu hôn em, em phải vui vẻ mới đúng. Bây giờ, em chỉ cần trả lời tôi, em đồng ý cùng tôi rời đi không?"
Nghe vấn đề Qúy Mục Nhiễm hỏi, Lê Á Lôi rơi vào im lặng. Trước mặt cô là cô gái mà mình đã yêu gần 20 năm, cô cứ nghĩ có lẽ cả đời này cũng sẽ không nghe được ba chữ mà cô luôn mong muốn từ miệng người kia 'tôi yêu em', nhưng hôm nay nguyện vọng cũng đã trở thành hiện thực. Cô có nên ích kỷ một lần, để có được tình yêu ngày hôm nay?"
Tầm mắt dao động trong đám người, cuối cùng chuyển đến người cha mẹ mình, trên mặt bọn họ có lệ, có cười, lại không có một tia trách cứ nào chỉ có tràn đầy ủng hộ. Lê Á Lôi biết mình vẫn luôn là một đứa trẻ tính tình thất thường. Bất kẻ khi còn bé muốn cái gì, Lê Bình và Trương Nhã Quân đều sẽ mua cho mình, hơn nữa còn là tốt nhất, đắt tiền nhất.
Lúc đó cô còn không biết đến thống khổ, cho đến khi gặp Qúy Mục Nhiễm. Cho dù cô yêu cầu vô lý như thế nào đi nữa, Lê Bình và Trương Nhã Quân vẫn luôn ủng hộ mình vô điều kiện. Cho dù bây giờ cô muốn mở miệng bác bỏ hôn lễ, trước mặt tất cả mọi người rời đi cùng một cô gái. Nhưng mà, mình có thể chứ?
Đứa nhỏ, đi đi, đi bắt hạnh phúc thuộc về mình, người còn yêu. Đây là thông điệp mà Lê Á Lôi nhận được từ ánh mắt của Lê Bình, thấy đối phương nhìn mình gật đầu một cái, Lê Á Lôi nín khóc mà cười rộ lên, từ lúc cô bị thương cho đến này đây chính là nụ cười đẹp nhất. Ba, mẹ cám ơn hai người.
"Em nguyện ý..."
Chỉ ba chữ đơn giản, giống như là không khí xung quanh thêm nặng nề. Nghe được câu trả lời của cô Qúy Mục Nhiễm mỉm cười, trong nụ cười kia có vui vẻ, có thư thái, nhiều hơn chính là cảm kích.
"Tiểu Lôi, cám ơn em." Đây cũng phải là ba chữ đơn giản như vậy, mà là một cái cam kết, sự cho phép của một người. Cám ơn vì tôi khiến em tổn thương nặng như vậy nhưng vẫn nguyện ý đem mình giao cho tôi, từ nay về sau, em chính là thế giới của tôi, toàn bộ, là người con gái của Qúy Mục Nhiễm này.
Qúy Mục Nhiễm bế Lê Á Lôi từ xe lăn lên, chạm đến thân thể chỉ còn mỗi xương, trong lòng đau nhói, nhưng rất nhanh lại vui vẻ. Cô sẽ chăm sóc người con gái này thật tốt, đem cô nuôi cho khỏe mạnh giống như lúc trước, thậm chí còn phải tốt hơn vậy. " Lê bác trai, Lê bác giá, cùng với các vị khách quý tại đây. Hôm nay tôi làm nhiều chuyện quấy nhiễu mọi người, bây giờ cũng đã kết thúc."
"Thật đáng tiếc khiến mọi người phải đi không công một chuyến, nhưng tôi vẫn phải làm như vậy. Bây giờ, tôi nhất định phải đem người phụ nữ của mình đi, không phải để cô ấy ở đây hoàn thành hôn lễ. Nếu có người muốn truy cứu trách nhiệm, thì cứ đến tìm Qúy Mục Nhiễm tôi, chỉ cần ngươi dám đến, tôi sẽ phụng bồi tới cùng." Câu nói cuối cùng dĩ nhiên là hướng về cha con Đổng gia. Thấy Đổng Ti Nam đứng một bên muốn nói lại thôi, bộ dạng tức giận không dám nói. Qúy Mục Nhiễm chỉ liếc mắt hắn một cái cũng liền đi ngang qua người hắn, bế Lê Á Lôi đi càng xa.
"Người đàn ông kia là em chọn?" Đi trên bờ cát Qúy Mục Nhiễm đột nhiên mở miệng hỏi. Đối mặt với vấn đề không đầu không đuôi kia, Lê Á Lôi nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi nói, Đổng Ti Nam là em chọn?"
"Ách... đúng vậy." Lê Á Lôi nhỏ giọng trả lời, cô thế nào cũng có cảm giác Qúy Mục Nhiễm sẽ tính sổ sau?
"Ha ha, ánh mắt quá kém."
"Này, Qúy Mục Nhiễm, chị nói như vậy cũng là đang bác bỏ mình sao?"
"Lê Á Lôi, ánh mắt em thật sự rất kém cỏi, tìm được một người nhưng lại không phải là người tốt. Ngoại trừ tôi ra miễn cưỡng coi như ưu tú, những người khác..." Qúy Mục Nhiễm nói đến đay cũng không có thanh âm, nhưng ai cũng biết ý cô là cái gì.
"Qúy Mục Nhiễm, em mới phát hiện thật ra chị cũng có thể tự nói mình, ai nha còn vượt qua cả tự luyến nữa." Lê Á Lôi cười nói, cô tựa đầu lên vai Qúy Mục Nhiễm, tham lam hít lấy mùi hương mê người mắt lạnh đặc biệt kia. Bên trong có lẫn mùi thơm của gió và lá trà, mỗi lần như vậy cũng khiến cô say mê, ngủi như thế nào cũng không đủ.
"Tôi không ưu tú làm sao xứng với em? Làm gì mà giống như chó nhỏ vậy?" Qúy Mục Nhiễm cúi đầu nhìn thấy Lê Á Lôi vùi đầu vô cổ mình hít ngửi, bộ dạng vô cùng khả ái. "Không có gì, em chỉ cảm thấy mùi hương trên người chị ngửi thật tốt thôi. Qúy Mục Nhiễm, tại sao chị lại phải tới đây chứ? Điểm này cũng không giống với tính cách của chị."
"Vậy em cho rằng tính cách tôi như thế nào? Thật ra thì tôi vốn là định tới, nếu như không phải do ba em gọi điện thoại làm trễ nãi thời gian, có lẽ tôi đã sớm đến đón em đi."
"Ba em gọi điện thoại cho chị?"
"Ừ, ông ấy nói với chị, có một con nhỏ ngốc vì không muốn liên lụy tôi mà tự mình gả cho một nam nhân không yêu, thậm chí trong lúc bị sốt vẫn nghĩ tới an nguy của tôi. Em nói đi một cô gái như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ?"
"Ách..."
Lê Á Lôi có chút ngượng ngùng đỏ mặt, cho dù không chính tai nghe Lê Bình nói với Qúy Mục Nhiễm, cô cũng biết ba mình nhất định sẽ đem mọi chuyện nói hết cho Qúy Mục Nhiễm.
"Lê Á Lôi, chị yêu em." Qúy Mục Nhiễm tỏ tình một lần nữa, khiến cho Lê Á Lôi nghe thấy vành mắt cũng ửng đỏ. Cô cảm thấy trải qua ngày hôm nay mọi thứ cứ như là một giấc mộng vậy, một giây trước cô còn đang chịu đựng đau đớn khắc cốt ghi tâm kết hôn cùng một nam nhân không yêu, nhưng một giây sau cô lại được Qúy Mục Nhiễm ôm lấy, nghe chị ấy nói đáp lại tình yêu của mình.
"Qúy Mục Nhiễm đừng đối xử với em quá tốt như vậy, em sẽ còn nghĩ là mình đang nằm mơ." Lời nói của Lê Á Lôi khiến cho lòng Qúy Mục Nhiễm quặn đau, nhìn người trong ngực mình lần nữa rơi lệ cô từ từ cuối người hôn lên trán người kia, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi căng mọng kia.
Đây có lẽ lần đầu tiên hai người thực sự hôn nhau, nụ hôn của Qúy Mục Nhiễm vụng về mà ôn nhu, cô thăm dò một chút, đưa đầu lưỡi mềm trượt vào bên trong quét qua từng nơi trong miệng Lê Á Lôi, đem hết nước miếng ngọt ngào bên trong nuốt hết vào. Nghe âm thanh nuốt xuống, sắc mặt Lê Á Lôi đỏ như nhỏ máu, khắc chế không nổi than nhẹ một tiếng.
"Nhiễm Nhiễm..."
"Xuỵt... nếu em cho đây mà mơ, vậy coi như nó là một giấc mơ đẹp. Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, tôi sẽ luôn đối với em như vậy."
"Qúy Mục Nhiễm, em yêu chị."
"Ừ, chị biết, đều biết."
Tác giả có lời muốn nói: Ngô meo, hôm nay là 30 tết, chúc mọi người xuân vui vẻ, một năm mới thu hoạch mới, chủ yếu là ôm được mỹ nhân về. Rốt cuộc hôm nay cũng viết xong chương này tiết mục cướp dâu bế ra ngoài, như thế nào? Hiểu Bạo có phải đã tuân thủ đúng cam kết tuần này sẽ có một cái ngọt ngào? Chậc chậc chậc, một Nhiễm tỷ tỷ luôn hướng nội có thể làm được bước này thật không dễ dàng, hai người một đen một trắng ôm hôn, cảnh tượng đúng là lắng đọng suy mỹ thật tốt! Như vậy, tiếp theo cũng vẫn là cp Nhiễm Lê, sẽ có hai chương ngọt ngọt ngào nữa, sau đó là phần chi tiết. Cũng chính là liên quan đến thương tích của Lê tỷ tỷ, cùng với chi tiết mọi người luôn mong đợi kia. Đến nổi là cái gì, các người cũng biết rồi, nói mau chuẩn bị ga trải giường mọi thứ cho xong đi!
So, đêm năm mới, mà đều không nói, chúng ta tới truyện ngắn ngao! (truyện ngắn đặc biệt viết trong xuân này, cùng với truyện ngắn chương trước không liên quan. Nhân vật ra sân, Qúy Duyệt Phong, Tần Nhuế, Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi, A Hắc.)
Phong Phong: Nhuế Nhuế! Nhuế Nhuế! Nhanh lên chút đi, chúng ta phải đến nhà chị đó! (mới sáng sớm Phong Phong nằm bò trên người Tần Nhuế hô lớn, cô cảm giác được đối phương không ngừng cọ tới cọ lui từng đợt trên người mình, cái này khiến cho Tần Nhuế lửa vừa tắt lại nổi lên. Cái con nhỏ chết bầm này, đêm qua dày vò cả một đêm nhưng tinh thần làm sao vẫn tốt như vậy?)
Nhuế Nhuế: Ngô, bây giờ mấy giờ, đừng ồn ào, để chị ngủ thêm một chút.
Phong Phong: Không được, không được! Em đã hẹn với A Hắc rồi hôm nay phải cùng chơi với nó.
Nhuế Nhuế: Qúy Duyệt Phong! Sao lại có một người như em vậy chứ lại đi ước định thời gian với một con chó, ai kêu em tối qua dày vò lâu như vậy, biết điều nằm xuống cho chị, không được phép ồn ào nữa.
Phong Phong: Ngô! Nhuế Nhuế chơi xấu, tối hôm qua rỗ ràng số lần chị muốn em còn nhiều hơn! (Phong Phong ủy khuất kéo cái chăn che đi thân thể đầy vết hôn, sắc mặt ửng đỏ.)
Nhuế Nhuế: Cho nên chị mới muốn để em nghỉ ngơi thêm một chút a, tối nay còn phải thức đêm, ngày hôm qua em còn không ngủ, bây giờ lại không muốn nghỉ ngơi thêm một chút sao? Hả? (Tần Nhuế vừa nói, đưa tay sờ cái eo mảnh khảnh của Qúy Duyệt Phong, đối phương vừa mới nói được một chữ không thì ý định ăn sạch sẽ lại tiếp tục.)
Phong Phong: Không mà, không mà! Nhuế Nhuế không cho phép chị sờ loạn người em! Người ta phải đến nhà chị!
Nhuế Nhuế: Ngoan ngoan, cho em, qua bên kia chơi đi. (Nhuế Nhuế vừa nói, từ dưới gối cầm một cây kẹo mút đưa cho Phong Phong, thấy kẹo, Tiểu Phong Phong cười xé vỏ kẹo cho vô miệng ngậm, đi ra ngoài phòng khách chơi Plants vs. Zombies.)
Cho đến buổi chiều Tần Nhuế mới từ trên giường đứng dậy, cùng Qúy Duyệt Phong mặc đồ gọn gàng cầm đồ tết đến Qúy gia.
Phong Phong: A Hắc! Đã lâu không gặp, có nhớ tao không! (mới đến Qúy gia, Qúy Duyệt Phong liền đến chỗ A Hắc.)
A Hắc: Gâu gâu gâu! (thấy Qúy Duyệt Phong đến chỗ mình, A Hắc có chút xấu hổ trốn sau lưng Qúy Mục Nhiễm, không dám đi ra.)
Nhiễm tỷ tỷ: (╰_╯)#! ! ! Lê Á Lôi! Mau đem con chó của em ra ngoài! (cho dù đã lâu như vậy, A Hắc vẫn luôn yêu thích quấn lấy Qúy Mục Nhiễm không thay đổi, mà thói quen ghét A Hắc của Qúy Mục Nhiễm cũng không hề đổi thay.)
Lê tỷ tỷ: Ai nha! A Hắc sao mày cứ dính Nhiễm Nhiễm vậy? Không phải hôm qua nàng dẫn mày đi gặp tiểu công cẩu rồi còn gì, mặc dù cũng có màu đen, nhưng mà không giống nhau, ngoan, nhanh đến chơi với con bé ngốc Qúy Duyệt Phong đi.
Phong Phong: Này, đàn bà chết bầm, cô nói ai ngốc hả?
Lê tỷ tỷ: Hả? đương nhiên là cô rồi, A Hắc đã nói với tôi, hôm qua có một tên ngốc ước hẹn với nó, khiến nó khốn khổ nha.
Phong Phong: Chậc chậc, quả nhiên có dũng vật liền có nhiều chủ nhân, không trách A Hắc không để ý tới ta, chính là do cô xúi dục!
Lê tỷ tỷ: Tôi mới không thèm xúi dục A Hắc! A Hắc vốn không thích ngươi, nàng chỉ thích Nhiễm Nhiễm giống như người tiểu công cẩu!
Phong Phong: Cô mắng ch tôi là chó! Hay là công!
Lê tỷ tỷ: Này, Qúy Duyệt Phong, cô chớ có điên đảo sự thật, đó là A Hắc!
Phong Phong: Cô mới vừa nói chị tôi giống như chó đực! Chị tôi là một người ưu nhã như vậy, làm sao biết giống như cẩu công, bọn chúng khịt khịt một chút cũng không văn minh!
Lê tỷ tỷ: Không sai! Nhiễm Nhiễm nha tui mà bị khịt khịt, thì cũng sẽ giống như tiểu mẫu cẩu ngượng ngùng kín đáo!
Nhiễm tỷ tỷ: (mặt không biểu cảm đem hai bà cô sát nhau kéo ra, mỗi tay túm lấy một người ném vào trong phòng, cùng lúc đó, ném A Hắc vô tội nhốt vào lồng, nhưng lại quên khóa cửa.)
Mấy người ồn ào một chút qua năm mới, tối đến là thời gian đốt dây pháo, Phong Phong xung phong nhận việc nói đến sân để dây pháo, kết quả Nhuế Nhuế sợ nàng một mình sẽ bị thương, nhất định đòi đi theo. Nhiễm tỷ tỷ cũng cảm thấy không yên tâm mang Lê tỷ tỷ đi chung.
Phong Phong: Ai u, chẳng qua em chỉ đi để cái dây pháo thôi mà, mọi người cần gì khẩn trương như vậy. Nhuế Nhuế, em thích dây pháo kép này nhất nè, tiếng thứ nhất thì rất nhỏ, tiếng thứ hai thì lớn dần. (Phong Phong vừa nói, vừa cầm dây pháo kép lên đưa bật lửa đốt. Động tác này dọa sợ mọi người, ai mà không biết cái này nên để dưới đất, nhưng đứa nhỏ ngu ngốc này lại cầm trên tay mà chơi!)
Nhuế Nhuế: Tiểu Phong, đừng dùng tay cầm nó!
Nhiễm tỷ tỷ: Ngu ngốc! Mau vứt đi!
Lê tỷ tỷ: Qúy Duyệt Phong, nói em ngu thì em thật làm chuyện ngu ngốc a! Em muốn huy dung hả?
Ba người không ngừng mắng để Qúy Duyệt Phong vứt nó đi, kết quả người này trực tiếp bị mắng, ngốc mặt đứng tại chỗ.
A Hắc: Gâu gâu gâu! (lúc này A Hắc đột nhiên lao ra, trực tiếp đem dây pháo trên tay Phong Phong tha đi, tại sao? Miệng ngậm! Nó cho đó là lạp xưởng!)
Phong Phong: Nha! A Hắc, dây pháo của ta! Mau trả cho ta! (Phong Phong thấy A Hắc đoạt đi dây pháo của mình, trực tiếp co giò đuổi theo. Tần Nhuế sợ dây pháo làm nàng bị thương, đuổi sát theo. Lê tỷ tỷ sợ A Hắc có chuyện cũng đuổi theo, Nhiễm tỷ tỷ cũng sợ ba người các nàng xảy ra chuyện, không nói hai lời móc súng đuổi theo.)
Vì vậy, hậu viện sau Qúy gia sẽ thấy bốn người đuổi theo một con chó, qua lúc lâu cái dây pháo cũng không nổ, hẳn là pháo lép.
Phong Phong: A Hắc! Không được cướp dây pháo kép của tao!
Nhuế Nhuế: Tiểu Phong, mau quay lại! Còn muốn ăn kẹo mút không! (Nhuế Nhuế cầm trên tay cây kẹo mút...)
Lê tỷ tỷ: A Hắc, tên khốn kiếp ngươi, ngươi cái gì không cướp lại đi cướp dây pháo, ta mới có lạp xưởng thật đây! (Lê tỷ tỷ cầm trên tay cái lạp xưởng...)
Nhiễm tỷ tỷ: ... (cầm hắc phong)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro