Phiên ngoại: Chương 151
Hôm nay, đối với thành phố X đại đa số người mà nói, là một ngày vui mừng. Hòn ngọc quý của tập đoàn Lê thị, Lê Á Lôi cùng với con trai của Kiểm Soát Trưởng - Viện Kiểm Soát Nhân Dân Đông Ti Nam lập gia đình. Đây là một hôn lễ liên thủ cường cường, hấp dẫn không ít người tới tham dự. Trong đó không thể thiếu đại gia chính giới, cũng không thiếu những lão giang hồ rung trời chuyển đất trong giới hắc đạo.
Hôn lễ được cử hành tại bờ biển nổi tiếng của thành phố X, bờ biển Hiro. Tương truyền chỗ đó trước kia cổ nhân đã từng được Thần Biển làm chứng cho tình yêu, mỗi đôi tình nhân nếu đến đây bày tỏ tâm ý cũng sẽ được thần biển đến chúc phúc. Vào sáng sớm trước một tháng cử hành hôn lễ, hai nhà Đổng - Lê liền tìm tới nhà tổ chức các bữa tiệc nổi tiếng quốc tế giúp họ tạo một lễ đài, cho buổi lễ kết hôn.
Nháy mắt qua một đêm không ngủ mà đôi mắt có chút đau rát, Lê Á Lôi nhìn ngày tháng trên lịch cười khổ. Hôm nay, là ngày kết hôn của cuộc đời cô. Đối với nhiều cô gái mà nói, ngày này không thể nghi ngờ, chính là một ngày thay đổi mọi thứ trong đời. Bước vào con đường cuộc sống hôn nhân, cùng với người đàn ông mình yêu thương lập lời thề yêu thương giúp đỡ nhau trọng đời, Cô biết những tình tiết lãng mạn như vậy sẽ không xuất hiện trên người mình.
Bởi vì hôn lễ hôm nay đối với cô mà nói, chỉ so với với nghĩa địa thì chính là một nghi thức đáng sợ. Qua hôm nay, cô muốn trở thành một người vợ khác, hoàn toàn quên đi Qúy Mục Nhiễm.
"Tiểu Lôi..." Lúc này Trương Nhã Quân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ mình đôi mắt đã khóc đến đỏ lòm. Lê Á Lôi lại bật cười lần nữa. Rõ ràng ngày kết hôn của cô vui như vậy, nhưng tại sao người nhà mình lại khổ sở giống như là mình phải đi chết vậy?
"Mẹ, con biết mẹ không bỏ được con. nhưng cũng không cần phải khóc thành như vậy chứ? Sau khi kết hôn con vẫn sẽ ở đây, kia cũng sẽ không đi." Lê Á Lôi lên tiếng an ủi, không sai, cho dù cô cùng Đổng Ti Nam kết hôn, thì cô vẫn ở Lê gia.
Vốn đây chỉ là một cái đám cưới chính trị. Hai người kết hôn cũng chưa từng gặp mặt, chứ nói gì đến một chút tình cảm nhỏ. Đổng gia vốn muốn mượn thế lực của Lê gia để củng cố vị trí của mình trong giới chính trị, mà Lê Á Lôi chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng Đổng Ti Nam để Qúy Mục Nhiễm từ bỏ ý định với mình mà thôi.
Cuộc hôn nhân này là lợi dụng lẫn nhau, nó đã được định trước sẽ không có bất kỳ quan tâm nào. Gía trị của nó chỉ thể hiện trên lợi ích, trên phương diện tình cảm, thì nó rẻ mạt tới mức cũng không bằng một tờ báo phế liệu vứt đi.
Trương Nhã Quân cùng với người giúp việc rửa mặt cho Lê Á Lôi, thì giúp cô mặc vào bộ áo cưới trắng tinh. Người ta luôn nói người phụ nữ đẹp nhất chính là trong ngày kết hôn, Lê Á Lôi nhìn mình trong gương đã được che phủ bởi một lớp trang điểm nhưng cũng không thể nào che đi sự mệt mỏi của mình, cô cảm thấy người trong gương vô cùng xấu xí, giống như là một cái không có hồn.
"Mẹ, cám ơn mẹ." Ngồi trên xe lăn, Lê Á Lôi nói với Trương Nhã Quân. Bây giờ cô chỉ là một phế nhân, ngay cả việc ngồi trên xe lăn cũng phải được gia công cố định chắc chắn mới không để cho mình ngã xuống được. Mỗi lần nhìn chính mình tàn tạ như vậy cũng không chịu nổi, Lê Á Lôi bật cười tự giễu mình, , lấy cái này an ủi chính mình lựa chọn của cô lúc này có bao nhiêu chính xác. Như vậy, cô không xứng cùng Qúy Mục Nhiễm chung một chỗ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lúc này Lê Bình mặc một bộ tây trang màu đen đi vào hỏi, hắn nhìn Lê Á Lôi mặc áo cưới trên người, trong lòng cũng không có chút gì vui mừng của người cha sắp gả được con gái mình, ngược lại đau lòng càng nhiều hơn. "Dạ, chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi." Lê Á Lôi nói xong, người giúp việc đưa cô lên xe đẩy ra ngoài cửa.
Để tiện cho việc vận chuyển Lê Á Lôi khi ngồi trên xe lăn, Lê Bình cố ý mua một căn nhà giá trị không rẻ, trong đó có phòng bếp, có phòng vệ sinh, có phòng tắm và cả phòng ngủ. Chỉ cần là nhà có thể thấy đồ, chiếc xe này đều có thể đáp ứng đủ, hoàn toàn không khiến cho người cảm thấy như mình đang ở trong xe.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dọc đường đi lái tới bờ biển Hiro Lê Á Lôi cũng không nói gì, mà Trương Nhã Quân ngồi bên cạnh người cô cũng yên lặng mà chống đỡ. Một lát sau, Trương Nhã Quân cảm thấy miệng khát nước liền đi tới phòng bếp rót nước, nhưng phát hiện Lê Bình đang cầm điện thoại di động lén lén lút lút, không biết nói cái gì, phát hiện có mình đứng đó, lập tức cúp máy.
"Nhã Quân, bà tới? Muốn uống cà phê không?" Là một lão đầu bôn ba trong chính giới nhiều năm, cho dù thấy ánh mắt hoài nghi của Trương Nhã Quân, Lê Bình cũng không chút biểu tình kinh hoảng hay thất thố nào, vẫn cứ trấn định như thường uống cà phê của hắn, nhìn hắn đang xem ti vi.
(Editor: Lê ba ba là nhất nha, cuối cùng cũng đã động thủ rồi a ~~, Lê ba ba là tuyệt nhất mặc dù cái mỏ hay chửi y chang con gái Lê ... kkk)
Cuối cùng cũng tới nơi, Lê Á Lôi tự mình nở một nụ cười không quá khó khăn, được người giúp việc đẩy ra khỏi phòng. Vừa ra bên ngoài, thứ đầu tiên trần đến chính là những làn giớ biên thư thái. Thành phố X mùa động cũng không quá lạnh, nhiệt độ cũng chỉ mức chững mười mấy độ không quá cao. Bầu trời trong xanh phản chiếu xuống dòng nước biển xanh thẳm, bên tai là một ca khúc trữ tình tiếng Anh. Cảnh tượng như vậy, thật ra rất đẹp, nhưng cũng không cách nào tràn vào lòng Lê Á Lôi được.
Sau khi Lê Bình đến, thì một ít người thân thích của Lê gia cũng đến, bọn họ xuống xe cười hì hì chúc mừng huyên cùng Lê Bình, Lê Á Lôi được Trương Nhã Quân chăm sóc phía sau lễ đài, chờ đến 9:00 thì bắt đầu hôn lễ. Từ sau khi ra khỏi Lê gia Lê Á Lôi cũng không hề mở miệng nói một câu, Trương Nhã Quân ngưng mắt nhìn cô khuôn mặt không có chút cảm giác, đau lòng xoa vai cô.
"Tiểu Lôi, mẹ biết trong lòng con khó chịu, mẹ cũng không có cầu mong con thay đổi ý kiến, chỉ hy vọng con đừng có đem mọi chuyện giấu trong lòng. Mẹ và ba cũng chỉ có một đứa con gái là con, con chính là sinh mạng của chúng ta. Chuyện đến nước này, hôn lễ cũng có thể làm được, cũng có thể không cần làm, chỉ cần bây giờ con nói một chữ không, mẹ và ba con cũng không sợ dắc tội với mọi người tại đây, cũng sẽ không khiến con phải chịu ủy khuất."
"Mẹ, con biết ba và mẹ đau lòng vì con, nhưng con trưởng thành rồi, cũng sẽ không như trước tự do phóng khoáng. Con còn nhớ, lúc con bắt đầu nói với hai người con thích Nhiễm Nhiễm, hai người luôn phản đối con, con lại dùng việc tự sát uy hiếp hai người. Gi ờ nghĩ lại, lúc đó con thật nực cười. Nếu như cho con cơ hội thêm lần nữa, con nhất định sẽ không làm như vậy, làm mẹ và ba bị tổn thương lòng.'
"Đứa nhỏ này, đừng nói như vậy, chỉ cần con vui vẻ, mẹ và ba cũng sẽ vui vẻ." Trương Nhã Quân nói đến đây lại muốn khóc lên, nếu như có thể, bà hy vọng Lê Á Lôi sẽ là một Lê Á Lôi như trước kia vì muốn có được Qúy Mục Nhiễm mà không tiếc thảy hết tất cả mọi thứ. Ít nhất khi đó con còn hoạt động được, chứ không giống như bậy giờ, giống như có thể tùy lúc mà biến mất.
"Mẹ, đừng khóc, thấy mẹ như vậy con cũng sẽ khóc theo. Hôm nay đúng ra là nên cười, hai người chúng ta cần gì phải khóc thương tâm như vậy? Con thừa nhận, con vẫn luôn yêu Qúy Mục Nhiễm, thậm chí so với trước kia còn yêu nhiều hơn. Nhưng mà, yêu cũng không phải nhất định sẽ chung một chỗ."
"Từ lúc bắt đầu. con đã lựa chọn yên lặng bên cạnh chị ấy. Nhìn chị ấy luyện công trong phòng luyện tập, con luôn nghĩ, nếu như có thể, con thật muốn nhìn thấy chị ấy như vậy cả đời. Về sau, cho dù là chị ấy có người yêu của lòng mình, thì phần tình cảm luôn bảo vệ này trong lòng cũng không hề thay đổi."
"Không biết từ khi nào, con lại trở nên tham lam, càng lúc càng muốn chiếm lấy chị ấy cho riêng mình. Đối với Qúy Mục Nhiễm, con luôn đùa bỡn rất nhiều luôn tự cho cái thông minh vặt của mình là đúng. Con chỉ cần dùng tư thái như vậy bên cạnh chị ấy, chị ấy cũng sẽ không phát hiện tình cảm con dành cho chị ấy, cũng sẽ không vì cự tuyệt tình yêu mà cự tuyệt con. Nhưng là con sai rồi, chị ấy thông minh như vậy, làm sao không phát hiện ra tình cảm của con dành cho chị ấy chứ?"
"Chị ấy biết con vẫn luôn yêu chị ấy, nhưng không dám thừa nhận mà nhìn thẳng vào tình yêu của con. Con từng hận chị ấy, hận chị ấy tuyệt tình, đối với con lạnh nhạt. Nhưng sau khi qua cơn hận, con phát hiện con vẫn không thể có cách nào không yêu chị ấy được. Chính là bởi vì quá yêu, con mới hận chị ấy. Mẹ, mẹ biết không? Con rất yêu chị ấy, thật sự rất yêu chị ấy, yêu đến trong tầm tan nát cũng không có cách nào dừng lại được."
"Lúc chị ấy xảy ra chuyện, con không hề nghĩ ngợi cứ như vậy mà xông tới cứu chị ấy. Con không hối hận, dù có cho con thêm cơ hội nữa, để con biết được trước khi cứu chị ấy mà trở thành một phế nhân, con cũng sẽ không chút do dự mà cứu chị ấy. Không có được chị ấy, không sao cả, chỉ cần còn có con tiếp tục yêu chị ấy, như vậy là tốt rồi."
"Nhưng khi con nằm trên giường bệnh, chị ấy nghiêm túc nói yêu con, chị ấy không muốn mất đi con. Khi đó con rất vui, vui muốn chết, nhưng lại không dám biểu hiện ra. Bởi vì con biết, con mất quyền lợi yêu chị ấy. Chị ấy ưu tú như vậy, cần có một bầu trời rộng lớn phía trước, yêu con sẽ như một nhà tù trói buộc chị ấy."
"Vì vậy, con lựa chọn buông tay, lựa chọn để cho chị ấy từ bỏ ý định. Con không dùng thủ đoạn quá khích để chị ấy hận con, con chỉ hy vọng chị ấy có thể quên con. Như vậy, khi chị ấy nhớ đến con thì cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ, mà không phải là sâu tận xương tủy. Có lúc, còn còn cảm thấy mình thật vĩ đại, lại có thể làm được như vậy."
"Nhưng con biết, con làm như vậy thật là ích kỷ. Con sẽ có một ngày chị ấy sẽ chê con, sẽ xem con như là một cái bao. Sau ngày hôm nay, thế giới của con cũng sẽ không còn Qúy Mục Nhiễm nữa. Con sẽ cố gắng đóng vai thật tốt trở thành một người vợ, cho đến khi lòng con đối mặt với Qúy Mục Nhiễm cũng không còn chút gợn sóng nào, khi đó sẽ lần nữa xuất hiện trước mặt chị ấy."
Nghe Lê Á Lôi nói xong tâm tình của mình, Trương Nhã Quân đã sớm khóc không thành tiếng, mà bản thân là người trong cuộc cô còn mỉm cười, giống như câu chuyện mình vừa kể không có liên quan gì đến mình. "Tiểu Lôi, hôn lễ bắt đầu." Lúc này Lê Bình đi tới, hắn thấy Trương Nhã Quân khóc thành lệ trong lòng cũng không hề kinh ngạc, chẳng qua chỉ vỗ nhẹ lên vai bà một cái, đẩy Lê Á Lôi chậm rãi đi ra ngoài.
Con đường trắng tinh rải đầy cánh hoa hồng đỏ, từng cái cổng hình vòm dựng hai bên đường được bện thành từ bách hợp, tản mát ra hương thơm nhàn nhạt. Lê Á Lôi liếc mắt nhìn về phía trước, tầm mắt cũng chỉ quét qua nam nhân đang đứng đó mặc âu phục trắng, thì không dừng lại nữa.
Đó sẽ là người đàn ông cùng mình vượt qua nửa đời sau, bất quá, không giống như lời đã nói với Qúy Mục Nhiễm, cho dù là ai cũng không phải.
"Tiểu Lôi, cố gắng lên." Bên tại Lê Binh khích lệ, chỉ hai chữ đơn giản, ngược lại khiến cho vành mắt Lê Á lôi lại đỏ lên. Cô có nén lại xúc động rơi lệ, nháy mắt một cái. Con đường ngắn ngủi cũng đến, Lê Bình đem xe lăn của Lê Á Lôi giao cho Đổng Ti Nam, đối với bọn họ đoạn đường gian nan cũng đã xong.
"Đổng Ti Nam tiên sinh, cậu có đồng ý cưới Lê Á Lôi tiểu thư, yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, cho dù là cô ấy nghèo khó, đau ốm hay tàn tật, đến cuối đời không?"
"Tôi đồng ý."
"Lê Á Lôi tiểu thư, cô có đồng ý cưới Đổng Ti Nam tiên sinh, yêu cậu ấy, chung thủy với cậu ấy, cho dù là nghèo khó, đau ốm hay tàn tật, đến cuối đời không?"
Câu hỏi của mục sư cũng khiến cho Lê Á Lôi đang miên man suy nghĩ cũng phải hồi thần, cô nhìn vị mục sư trước mặt đầy hiền hòa còn có người đàn ông đang nắm tay trái của mình. Cô có nên đồng ý không? Câu trả lời đúng là nên đồng ý. Nhưng trong lòng cô vẫn còn đấu tranh, gào thét cự tuyệt. Đồng ý, làm sao có thể đồng ý? Lê Á Lôi cô đã sớm là người con gái của Qúy Mục Nhiễm, là vợ Qúy Mục Nhiễm.
Cả đời này cô chỉ biết chung thủy với người con gái kia, yêu con người con gái kia, cho dù là thân thể có hóa thành tro bụi.
"Tôi..."
"Lê Á Lôi!"
Lúc này bên dưới lễ đài truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Nghe được âm thanh này, Lê Á Lôi chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, đến cả tim cũng muốn co lại theo. Ngoại trừ cô, ánh mắt tất cả mọi người cũng chỉ nhìn đến vị khách không mời mà tới này. Cô, là Qúy Mục Nhiễm.
"Lê Á Lôi, tôi đến rồi. Em từng nói qua, cho dù là như thế nào, chỉ cần tôi quay đầu, em cũng ở đằng sau nhìn tôi. Bây giờ, tôi đã quay đầu lại, nhưng em lại ở bên kia. Tôi không cần em phải giữ lời quay về với tôi, bởi vì em đã kéo khoảng cách giữa hai chúng ta lại rất gần rồi. Chỉ còn lại vài bước nữa thôi, sẽ do tôi một mình hoàn thành. Tôi yêu em, nên tôi nguyện ý quay đầu, nguyện ý bỏ tất cả đến bên cạnh em."
"Bây giờ, em có nguyện ý quay đầu lại nhìn tôi không?"
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô, cấp bách cấp bách, cuối cùng cũng đăng được chương này trước 8:00, hôm nay cùng bạn đi siêu thị, cho nên thời gian có hơi gấp, không có sửa từ, thì đã đăng rồi, nếu như phát hiện bug hay chữ bị sai, thì nhớ nói cho tui nha!
Như vậy, đây coi như là điểm cao trào của Nhiễm Lê Thiên, Lê tỷ tỷ nhịn đau lập gia đình, Nhiễm tỷ tỷ suất khí đến cướp cô dâu. Chậc chậc, Hiểu Bạo lại YY cái hình ảnh đó trong đầu, nhất thời cảm thấy thật tàn khốc a. Mọi người suy nghĩ chút đi, một Nhiễm tỷ tỷ màu đen + một Lê tỷ tỷ màu trắng, đúng là bao phủ đầy khí tràng hắc bạch nữ vương. Vì vậy, chương sau chính là đại nghiệp cướp dâu. Chỉ cần cướp dâu thành công, thì thời kỳ xuân xanh ngọt ngào sẽ tới, cho nên tiến độ của tui vẫn còn tiến triển nha! Nói tới đây, mọi người có thấy những lời Nhiễm tỷ tỷ nói khi nãy có cảm động không? Người ta viết dựa theo kiểu Quỳnh Dao nha! Ai nha, tui thật sự là quá đa tình mà nhìn mưa lất phất mà cứ nghĩ là gió, dây dưa triền miên đến chân trời đủ loại. Túm lại, này bão cát cái gì không tốt, bây giờ nói tới không khí lại ô nhiễm nghiêm trọng như vậy.
Được rồi không nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu truyện ngắn đê, dùng truyện ngắn nhiều ngày rồi, chắc mọi người bị nóng lạnh sắp làm vỡ rồi, vì vậy tuân thủ cam kết, vì vậy truyện ngắn lần này sẽ có thêm Tiểu Đa và Sương tỷ tỷ trong truyện ngắn. (Ps: Hai vị này là nhân vật chính trong bộ Tiên Thương Chi Luyến của Hiểu Bạo, tỷ muội luyến, hơi ngược một chút, mọi người hứng thú thì đến xem một chút.)
Nhắc đến gần đây vì đám cưới của Nhiễm Lê, tiểu Phong vì được cho nhiều kẹo hỉ ăn đến nỗi đau răng. Hôm nay Tần Nhuế làm bữa ăn sáng thật ngon cho nàng, ai ngờ mới cắn một miếng, Tiểu Phong liền che răng nhoài người nằm lên bàn, bộ dạng đáng thương nước mắt lưng tròng. Vì vậy để chữa răng cho tiểu Phong Phong, hai người cường hãn dẫn đầu đến nơi, cả nơi chữa răng cũng rất cường hãn bệnh viện Hồng Minh.
Nhuế Nhuế: Em ngoan ngoãn ngồi ở đây, không cho phép chạy loạn, chị đi lấy số.
Phong Phong: Ừm...
Nhuế Nhuế: Tốt lắm, ngoan.
Thấy Tần Nhuế đứng xếp hàng sau đội hình như hình chữ S, Qúy Duyệt Phong ai oán đưa tay chống cằm, bộ dạng trầm tư. Lúc này lại có một nữ nhân vóc dáng cực kỳ tốt đi qua trước mặt cô. Nữ nhân mặc một bộ đồ thuần trắng chiếc áo len cổ chữ V, bên dưới mặc một cái quần jean đơn giản, chân đi đôi giày cao gót màu đen 5cm. Rõ ràng cách phối đồ rất đơn giản, khi mặc trên người nữ nhân này luôn khiến người ta có một cảm giác thoải mái. Qúy Duyệt Phong ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy mái tóc dài nữ nhân kia tản mát sau lưng. Nhiều năm kinh nghiệm nhìn phụ nữ mách bảo cô, đây tuyệt đối là cực phẩm.
Phong Phong: Hi, người đẹp, cô cũng đến đây khám bệnh sao? (Tiểu Phong Phong nổi sắc tâm chạy tới trước mặt nữ nhân kia cười hỏi, nữ nhân nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện liền sợ hết hồn, nhưng cũng không trả lời, nữ nhân chỉ dùng cặp mắt đen như trân châu nhìn cô.)
Nguyễn Đa: Xin lỗi, tôi không phải. (nữ nhân vừa nói liền đi về phía trước, nhưng Tiểu Phong Phong đã nổi lên sắc tâm làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Vì vậy, Tiểu Phong Phong vội vàng đứng trước mặt nữ nhân kia.)
Phong Phong: Ai nha, ai nha, em gái cô đừng đi mà, cô đem bé con thân thích đến khám bệnh hả? Nhìn cô mang theo hai đứa nhỏ nhìn có vẻ không được tiện, tôi giúp cô xếp hàng được không?
Nguyễn Đa: Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, tôi...
Nguyễn Miên Miên: Mẹ, chị gái này thật dài dòng nga, nhất định là chị ấy thích mẹ mới quấn lấy không để cho mẹ đi. (lúc này, đứa nhỏ được nữ nhân dắt tay mở miệng nói, trực tiếp khiến Tiểu Phong Phong sét đánh ngang tai tại chỗ, mẹ? Hai đứa nhỏ này là mỹ nữ kia sinh!?)
Phong Phong: Ách... đây thật là con cô? Ai yo~ nhìn không giống, cô nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Nguyễn Đa: Xin lỗi, tôi đã 30 rồi.
Phong Phong: A, xin lỗi xin lỗi, chị gái xinh đẹp, răng tôi rất đau.
Nguyễn Đa: Vậy cô nhanh đi gặp bác sĩ đi.
Phong Phong: Ngô, nhưng răng đau khiến toàn thân tôi khó chịu, không còn sức mà xếp hàng, cô có thể đỡ tôi qua đó không a?
Nguyễn Đa: Vị tiểu thư này, cô...
Phong Phong: Nhanh đi, đỡ người ta một chút cũng sẽ không mang thai. (Tiểu Phong Phong mặt dày mày dạn ma sát lên người Tiểu Đa, hoàn toàn không để ý hai đứa nhỏ còn đứng đó.)
Nguyễn Miên Miên: Mẹ! Mẹ! Chị gái này cười thật bỉ ổi, con phải đi méc mẹ lớn! (lúc này đứa nhỏ còn lại cũng mở miệng nói, lời nói của nàng khiến đầu óc Qúy Duyệt Phong mơ hồ, cái gì mà đi nói cho mẹ, không phải mẹ nhóc đang ở đây sao?)
Nguyễn Đa: Được rồi, Miên Miên, đừng nháo, vị tỷ tỷ này không thoải mái, để mẹ đỡ cô ấy qua đó. (vì vậy Tiểu Đa chúng ta lại mềm lòng đỡ Tiểu Phong Phong sang bên kia lấy số.)
Phong Phong: Ngô, chị gái, trên người cô thật thơm nha.
Một giọng nữ xa lạ: Tiểu Đa, em đang làm gì? Cô ấy là ai? (lúc này một giọng nữ xa lạ vang lên từ phía sau, Qúy Duyệt Phong và Nguyễn Đa cũng quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo blue trắng trợn mắt nhìn các nàng, mà đứng bên cạnh còn có Lê Á Lôi đang ôm Qúy Mục Nhiễm.)
Nguyễn Đa: Chị, em... (lúc này, Nguyễn Đa đột nhiên đỏ mặt, Qúy Duyệt Phong nhìn cô từ một băng sơn ngự tỷ nháy mắt biến thành một con cừu nhỏ, khuôn mặt trực tiếp biến thành 囧, làm ơn đi, cô có cần phải thay đổi nhanh như vậy không!)
Nguyễn Miên Miên: Mẹ! Mẹ! Chị gái này thật là bỉ ổi, chị ta mới vừa ma sát một hồi trên người mẹ, còn lén sờ mông của mẹ!
Phong Phong: !!!
Nguyễn Đa: ......
Nguyễn Ngô Sương: (╰_╯)#
Qúy Mục Nhiễm: đỡ trán không nói.
Lê Á Lôi: Chậc chậc, chậc chậc... Phong em thật đúng là ai cũng không tha.
Nhuế Nhuế: Bệnh viện này thật nhiều người, Hả? Tỷ? Chị dâu? Tiểu Phong, em đang làm gì vậy? Các nàng là ai? Tôi bỏ lỡ cái gì sao?
Hiểu Bạo: Tiểu Nhuế Nhuế, Tiểu Phong Phong nhà ngươi leo tường!
Nhuế Nhuế: Nói ta biết, đối tượng nàng leo tường là ai.
Hiểu Bạo: (dùng ngón tay chỉ chỉ Tiểu Đa) chính là nàng.
Tiểu Đa: Thật sự... thật xin lỗi... tôi không biết... trong lòng tôi chỉ có chị!
Nhuế Nhuế: Xin lỗi! Vị kia nhà tôi đầu óc có vấn đề, mong mọi người tha thứ cho nàng!
Phong Phong: (⊙_⊙)
Editor: Mình nghĩ có lẽ là má Bạo dê tiểu Đa, rồi thay tên Tiểu Phong Phong vô quá, trước giờ Phong Phong có đào bông cũng không dám leo tường thế này, Phong Phong sợ nhất là ở một mình mà, tui nghĩ chắc chắn không phải Phong Phong làm a, nếu không ra sofa ngủ cũng sợ mấy thứ không sạch a =='
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro