Phiên ngoại: Chương 147
Qúy Duyệt Phong cùng Qúy Mục Nhiễm liên thủ đã ăn ý từ lâu, mặc dù đã lâu hai người không có liên thủ cùng nhau tác chiến, nhưng từ nhỏ đã được tu dưỡng một cách nhuần nhuyễn không hề sai xót một chút nào. Qúy Duyệt Phong đến, không thể nghi ngờ thế cục cũng thay đổi hẳn. Qúy Mục Nhiễm giao lại đmá thủ hạ kia cho Qúy Duyệt Phong xử lý, một mình đối phó với Steve. Cô không hề quên muốn tự mình đích thân giết chết gã đàn ông này.
"Bây giờ, không còn những kẻ khác quấy rầy." Đứng trước mặt Steve Qúy Mục Nhiễm móc ra đôi bao tay bằng da đeo bên hông nói, cô ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt hiện lên sâu thẳm mơ hồ ý giết chết, ngoài ra còn mang kèm theo đó là một tia khát vọng. Đó là cường giả gặp cường giả mới có khát vọng, ganh đua cao thấp, đến chết mới dừng lại.
"Nếu Qúy đương gia đã lên tiếng, thì tôi cũng sẽ tự mình phụng bồi." Steve nói xong, liền bày sẵn tư thế. Hắn cũng sẽ không cho mình sẽ phải thất bại dưới tay một nữ nhân đã từng là bại tướng dưới tay mình. Khi hai người cùng lúc chuẩn bị xong, trong nháy mắt cùng xông lên.
Lực công của Steve vẫn luôn rất mạnh, so với lần giao thủ trước còn sâu hơn. Cú đấm mạnh mẽ nhìn qua như là vụng về, tốc độ vô cùng nhạy béng không hề kém chút nào. Qúy Mục Nhiễm tránh thoát được một quyền, thì những quyền khác cũng theo nhau tiến đến. Ba lần bốn lượt, cô cũng không thể nào né tránh đành phải lựa chọn cứng đối cứng với Steve, dùng nắm đấm trả liên tiếp cho đối phương, có thể mỗi lần cũng khiến cho những ngón tay cô tê dại đến không chút cảm giác.
Trải qua đợt giao thủ ngắn ngủi, Steve cũng phát hiện Qúy Mục Nhiễm cho dù là tốc độ hay là sức mạnh so với lần giao thủ trước kia cùng mình cũng mạnh hơn rất nhiều. Chiêu số cũng chỉ như vậy, lần trước có thể làm gãy vai cô, nhưng lần này lại bị đối phương tránh khỏi dễ như trở bàn tay. Nhìn cô xuất thủ hoàn toàn khác với võ học dạy trong sách, trong nháy mắt liền biết Qúy Mục Nhiễm đã khổ công luyện võ.
Ngang sức ngang tài, mới kêu chiến đấu. Steve cong môi nỏ nụ cười tàn nhẫn, hắn thích nhất là chiến đấu với cường giả. Mỗi lần luôn ôm quyết tâm phá hủy đối thủ hoàn toàn, khi đối phương bị mình đánh bại, thì mới bắt đầu chè chén say sưa. Cường giả giống như là Qúy Mục Nhiễm đây, thì càng kích thích hắn không ngừng tham vọng muốn đánh bại.
Bên kia, Qúy Mục Nhiễm chuyên tâm đối phó Steve. Mặc dù hai người thực lực ngang sức ngang tài, nhưng bởi vì trước đó từng bị thương nhẹ khiến thể lực bị tiêu hao thế cũng sẽ yếu đi. Bên này tình trạng Qúy Duyệt Phong lại càng không tốt, vốn là khi cô nghe được kế hoạch của Qúy Mục Nhiễm cô cũng đã cố ý đến đây. Làm gì cũng bị Tần Nhuế và Qúy Mục Nhiễm cật lực phản đối cô không cho cô tham gia, hai người lạm dụng quyền uy cưỡng bức cô không cho đi, cô không thể làm gì khác hơn là nghe lời ở nhà.
Nguyên nhân hai người không muốn cho Qúy Duyệt Phong đến đây thật ra cũng rất đơn giản, từ sau ngày bị trọng thương, thân thể của cô cũng không có tốt hơn là bao, chỉ cần chạy bộ một chút hay là vận động kịch liệt một chút thì sẽ ho khan, thỏ không được. Nhiều lần đang trong lúc cùng Tần Nhuế trên giường cùng nhau vận động, thân là công quân như Tần Nhuế còn chưa có tận hứng, thì cô đã mệt tới mức ngủ luôn tại chỗ.
Tính ra cuộc sống không hài hòa, trực tiếp được Tần Nhuế liệt Qúy Duyệt Phong vào danh sách động vật quý hiếm cần vảo vệ và chăm sóc. Mỗi ngày ba bữa đều phải ăn đồ dinh dưỡng, buổi tối đúng 9:00 là phải lên giường đi ngủ, cai thuốc cai rượu, hết thảy công việc hoàn thành, chính là phải ở nhà điều dưỡng. Hơn một tháng qua, Qúy Duyệt Phong hết bị Tần Nhuế như vậy chăm sóc rồi hành hạ, thật vất vả mới có thể khởi sắc đối phương làm sao có thể cho cô đến nước Đức đi mạo hiểm?
Nhưng mà dù Tần Nhuế đã khuyên cô nhiều lần, nhưng Qúy Duyệt Phong vẫn phải tới, hơn nữa còn lén chạy tới. Bởi vì cô biết, cho dù Qúy Mục Nhiễm có mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là một nữ nhân. Cô cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ có mặt yếu ớt. Bản thân là em gái cô, làm sao có thể để mặc cho cô một mình đơn thân độc mã chiến đấu không thể đến cứu viện?
Lúc bắt đầu đối phó với đám thuộc hạ của Steve, Qúy Duyệt Phong cũng càng thành thạo hơn, nhưng khi thời gian kéo dài, thể lực của cô cũng giảm xuống. Hơn nữa tay trái cũng không dùng được, rất nhan có kẻ phát hiện được nhược điểm của cô, ba lần bốn lượt công kích từ bên trái cô. Nhiều lần gắng gượng Qúy Duyệt Phong cố gắng bảo vệ tốt chính mình không để bị thương, nhưng kẻ địch lại không phải số ít, thậm chí càng lúc càng nhiều.
Đây là trận chiến về thực lực cũng chệnh lệch, vốn là số người của gia tộc Steve nhiều hơn người của Qúy gia, lại còn ở tại địa bàn của họ, nếu như không tốc chiến tốc tháng, Qúy gia rất có thể sẽ bị bại. Suy tính như vậy, Qúy Duyệt Phong hời hợt phòng bị từ phía sau, chờ đến khi cô lấy lại tình thần, thủ hạ của Steve cũng đưa họng súng nhắm vào cô.
"Cẩn thận!" Nhìn thấy viên đoạn đồng bay về hướng mình, Qúy Duyệt Phong muốn tránh, nhưng cả người lai ngây tại chỗ không cách nào nhúc nhích. Đột nhiên, cô chỉ thấy trước mặt trời đất quay cuồng, rất nhanh tầm mắt cũng thanh tỉnh mà khôi phục lại, cô đã được Qúy Mục Nhiễm ôm trong lòng, mà sau lưng đối phương máu tươi cũng đã thấm ướt.
"Chị..."
"Xuỵt... đừng nói chuyện, chỉ là bị thương nhẹ thôi, không sao đâu."
"Nhưng người chị chảy máu rất nhiều..."
"Máu trong người nhiều quá cũng không tốt, thỉnh thoảng cho nó chảy ra ngoài một ít cũng không có gì. Trước kia em vì chị nhiều lần bị thương như vậy, nhưng lần này hãy để chị bảo vệ cho em. Nếu như em xảy ra chuyện gì, chị làm sao ăn nói với Tần Nhuế đây?"
Nghe lời Qúy Mục Nhiễm nói như vậy ánh mắt của Qúy Duyệt Phong cũng trở nên ôn như dị thường. mới vừa xa nhau có mấy tiếng cô lại nhớ tới người con gái kia. Mới vừa rồi đạn hướng mình bay tới, nháy mắt cô nghĩ tới không phải là mình phải làm như thế nào, mà sợ cô gái kia sẽ tức giận, trách mình không nghe lời cô mà chạy tới nước Đức, kết quả lại khiến cho cả người bị thương mới trở về.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em vì chị nên mới đến, cho nên chị cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ cho em thật tốt. Lần này em làm sao đến, thì cũng phải bình an như vậy mà trở về bên người Tần Nhuế biết không?"
"Vâng, em biết rồi."
Cũng đã rất lâu cho đến giờ Qúy Duyệt Phong luôn cảm thấy quan hệ của mình và Qúy Mục Nhiễm trong tình trạng khó xử và lúng túng. Các cô đều là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng cũng đã từng là người yêu. Lúc đối mặt với Qúy Mục Nhiễm, Qúy Duyệt Phong luôn có vài phần không được tự nhiên. Cô sợ bởi vì mình đi tìm Qúy Mục Nhiễm thì Tần Nhuế sẽ ghen, sợ hơn là chính mình sẽ làm nhiễu loạn cuộc sống bây giơ của Qúy Mục Nhiễm.
Lúc này lại nghe được Qúy Mục Nhiễm nói phải đưa mình bình an quay về bên người Tần Nhuế. Qúy Duyệt Phong cũng biết điểm lưu lại cuối cùng của tình yêu rốt cuộc cũng thay đổi thành một lạo tình cảm vĩnh hằng khác, đó chính là thân tình. Các cô đều là người Qúy gia, luoonlaf chị em cùng chảy một dòng máu, mãi không thể chia cách.
"Ha ha, thật là một màn cảm động. Qúy Mục Nhiễm, tôi cũng sớm biết trước nhược điểm của cô chính là quá lạm dụng tình cảm, không nghĩ tới những lời này lại nhanh được chứng thật như vậy. Tôi rất tán thưởng cô, nếu như chúng ta không phải là kẻ thù, có lẽ sẽ trở thành bạn rất thân. Nhưng thật đáng tiếc, tối nay cô nhất định phải chết, bởi vì tôi không thể cho phép một thế lực uy hiếp lớn như cô tồn tại trên đời này." Steve đắc ý nói, lời vừa dứt, chung quanh tiếng súng vang lên không ngừng.
"Giết." Lời nói vừa dứt, tiếng súng đinh tai nhức óc cuối cùng cũng biến mất, nhưng đó chính là thủ hạ của Steve. Nhìn thấy chiếc phi cơ trên không trung còn không ngừng xả súng từ trên xuống, Steve không dám tin với thủ đoạn của Qúy gia có thể mua được thứ này. Kinh ngạc hơn, sơ ý một chút liền bị một phát bắn ngay vai, trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi.
"Chị, họ là ai?" Núp sau tường, Qúy Duyệt Phong thấp giọng hỏi Qúy Mục Nhiễm, dĩ nhiên đối với những chiếc phi cơ chiến đấu xuất hiện như vậy cũng rất kinh ngạc hết sức. "Nếu như đoán không lầm, chỉ có thể là cô ấy." Qúy Mục Nhiễm cũng không có vạch trần người đó 'cô ấy' là ai, thông minh như Qúy Duyệt Phong cũng hiểu được 'cô ấy' trong miệng Qúy Mục Nhiễm là đang chỉ Lê Á Lôi.
Qúy gia trong giới hắc đạo có quyền thế, tiền bạc nhiều như biển, nhưng loại hình phi cơ chiến đấu này các cô cũng không cách nào chạm tới. Vì để che giấu tai mắt kẻ khác, trên thân phi cơ cũng không có ghi rõ số hiệu, nhưng rõ ràng nó thuộc quyền sở hữu của quốc gia. Hỏi thử ai có quyền điều động được cả phi cơ chiến đấu của quốc gia tới giúp các cô? Câu trả lời, cũng thật hiển nhiên.
Nhìn những chiếc phi cơ chiến đấu sau một trạn xả súng không kịp dợi đã bay đi, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để thay đổi thế cục. Nhìn Steve đứng trước mặt mình toàn thân đẫm máu, bụng vai đều bị trọng thương, hiển nhiên vẫn kiên cường chịu đựng, ngay cả đứng thẳng cũng đều tốn rất nhiều sức.
"Ha ha, Qúy đương gia quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, ngay cả phi cơ chiến đấu cũng mượn được. Nhưng cô phải nhớ kỹ, cô cũng không phải dùng chính sức của mình mà đánh bại tôi, mà lại dựa vào những thủ đoạn đê hèn khác." Steve cắn răng nghiến lợi nói, hắn nhìn toàn bộ thủ hạ ngã trên đất, trong lòng đều không can tâm. Hắn luôn tin răng mình không thể chết dễ như trở bàn thế này, nhưng rất hiển nhiên, thắng bại đã phân.
"Steve tiên sinh, ta cũng nói cho ngươi biết người Trung Quốc cũng có một câu châm ngôn, thắng làm vua thua làm giặc. Cho dù hôm nay ta dùng thủ đoạn gì đánh thắng ngươi, thì thua chính là thua. Ngươi ba lần bốn lượt khiến cho người của Qúy gia ta rơi vào hiểm cảnh, dùng mạng ngươi để bồi thường cũng không đủ. Ngươi dùng tính mạng này sẽ biết Qúy gia cũng không phải là dễ chọc tới."
Qúy Mục Nhiễm nói xong móc Hắc Phong ra nhắm vào Steve, ngay sau đó bóp cò, boss của tổ chức thần bí tại nước Đức lúc này cũng chết. Cùng lúc đó bên Kim gia Tằng Hận cũng gọi điện thoại tới, nói những người khác vẫn đang chiến đấu còn cho thêm người tới tiếp viện, Kiều Ốc đã nuốt súng tự sát, Kim gia cũng bị bọn họ thiêu rụi thành tro. Những kẻ Steve cử tới tiếp viện cho Kim gia cũng bị bắt sống, trong đó còn có cả Dương Hân cùng hai tên nam nữ lần trước giao thủ với Qúy Mục Nhiễm trong kho hàng.
Trong một đêm, hai đảng phái xã hội đen lớn ở Đức bị tiêu diệt toàn bộ, tin tức này vừa tung ra, không chỉ rung động giới hắc đạo nước Đức, còn có cả thành phố X. Mặc dù Qúy Mục Nhiễm hạ chiến thư với gia tộc Steve và Kima gia chuyện này cũng không có công khai, nhưng mặc cho ai biết được chân tướng trong đó. Lấy sức của Q úy gia có thể dập tắt cùng lúc hai đảng xã hội đen lớn ở nước Đức, sức chiến đấu cường hãn như vậy khiến cho những bang phái khác muốn tính toán ra tay với Qúy gia cũng không dám vọng động, dù sao lấy thực lực của bọn họ đối phó Qúy Mục Nhiễm chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cơn gió tràn đầy mùi khói súng thổi qua tai, Qúy Mục Nhiễm đứng trước biệt thự Steve, cầm bật lửa ném theo dấu vết xăng tràn trên đất. Trong nháy mắt, cơn lửa lớn bùng phát bao trum toàn bộ biệt thự, suốt một đêm vô ích bị thổi phồng thành một màu đỏ như máu, Qúy Duyệt Phong nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Qúy Mục Nhiễm, nắm lấy tay cô.
"Chị, mọi thứ kết thúc rồi." "Ừ" Qúy Mục Nhiễm gật đầu một cái, mọi thứ hết thảy đều kết thúc, mối thù của Qúy gia, mối thù của Qúy Duyệt Phong, mối thù của Lê Á Lôi, tối này cô cũng đã trả được. Có lẽ đây là quyết đinh thất thường nhất trong đời cô, nhưng cả đời này cô cũng không hối hận với quyết định này.
Steve, Kim gia, tất cả mọi chuyện như cát bụi rồi cũng lắng xuống, cũng không còn quan trọng nữa, Qúy Mục Nhiễm cô nên vì chính mình sống một lần, điên một lần.
Lê Á Lôi, chờ tôi quay về.
Tác giả có lời muốn nói: Ai nha... không biết có bị phù thũng không, tui viết xong chương này cảm giác được muôn vàn cảm khái, giống như là vào thời kỳ cuối cùng vậy, rõ ràng văn này còn chưa viết xong. Liên quan đến chuyện Steve và Kim gia, chương sau sẽ giải thích bổ sung thêm. Còn Dương Hân kia phải xử trí như thế nào, cuối cùng có nên thả hay không. Nhưng mà mọi người nghĩ như thế nào, là thả nàng chứ? Hay là để cho Phong Phong tới giết nàng? Nhưng mà tui nói Phong Phong hiền lành như vậy, hẳn là sẽ không giết nàng, nhiều lắm là chặt đứt chân tay để nàng cả đời ăn dấm chua sống không bằng chết đi. (Phốc, tui hơi ác nhỉ!) tốt, nếu mọi người không thích xem mấy cảnh đánh nhau, liên quan tới chương sau sẽ nói về đại boss sẽ kết thúc. Nhiễm Lê thiên rốt cuộc có thể vứt bỏ những thứ này, trực tiếp tiến tới cuộc sống chung với nhau!
So... không nói nhảm nữa, bắt đầu truyện ngắn meo ~
Tiểu Phong Phong: Quái a di! Quái a di! (không cần nghi ngờ, tiểu Phong Phong đang gọi Tần Nhuế.)
Tần Nhuế: Gì vậy? (lúc này, Tần Nhuế cũng không ngại tiểu Phong Phong gọi mình là quái a di nữa, ai kêu cô lại đi làm chuyện của một quái a di làm gì, tỷ như nửa đêm phải ôm một đứa con nít ngủ.)
Tiểu Phong Phong: Quái a di, trong phòng tỷ tỷ có nhiều quái nhân đến, các nàng giống ngươi đều là a di, hơn nữa đều kỳ quái nga.
Tần Nhuế: (mặt đầy hắc tuyến nghe, làm ơn, cô có thể thừa nhận mình là quái a di, nhưng cái tiểu quỷ này không phải nhìn cái gì cũng đem nàng so sánh với mấy thứ kia cùng một chỗ hay không?) Hả? Sao lại quái dị?
Tiểu Phong Phong:... (Tần Nhuế im lặng, một nữ nhân mặt tàn bạo và hai hồ ly tinh, đây là cái tổ hợp quỷ dị gì đây, đứa nhỏ này đang nói cái gì với nàng mục đích là muốn gì?)
Tiểu Phong Phong: Quái a di, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?(thấy bộ dạng Tần Nhuế không có gì là quan tâm, tiểu Phong Phong Phong càng thêm gấp gáp.)
Tần Nhuế: Hả, tại sao ta phải lo lắng?
Tiểu Phong Phong: Tại sao ngươi lại không lo lắng nha! Các nàng nhìn một cái đều là người xấu! Tỷ tỷ nhất định là bị các nàng bắt đi! Quái a di, tại sao ngươi lại không có tinh thần trách nhiệm như vậy chứ! (tiểu Phong Phong mặt đầy nghiêm túc nói, phối hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dễ thương đến nổi khiến Tần Nhuế sôi máu.)
Tần Nhuế: được rồi, vậy nhóc muốn tôi phải làm gì? (Tần Nhuế ngoài mặt hỏi như vậy, nhưng trong lòng thì ngược lại đang cười trên nổi đau của người khác, nàng có nhớ tới Qúy Duyệt Phong sau này sẽ bị Qúy Mục Nhiễm cho gì đó, nếu như Qúy Mục Nhiễm bây giờ không có, vậy thì nàng có thể...)
Tiểu Phong Phong: Ta muốn ngươi bồi ta đánh cho những kẻ xấu kia bỏ chạy.
Tần Nhuế: Hả, nhóc chắc chắn tui có thể đánh được tên tàn bạo đó và hai hồ ly tinh? (mặc dù bây giờ Qúy Duyệt Phong còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện nhìn người, chẳng qua nghe nàng miêu tả, Tần Nhuế lại cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Làm ơn đi, nàng chỉ là một người ngồi không a ~ )
Tiểu Phong Phong: Không sao đâu, chúng ta chỉ cần cầm cái gậy đánh cho hai hồ ly tinh kia choáng váng, còn nữ nhân mặt tàn bạo để Lê Á Lôi thu phục được rồi. (tiểu Phong Phong vừa nói, vừa đưa cho Tần Nhuế một cái cây thật dài, thô thô, sờ vào mềm nhũn, toàn thân đầy lông có một đôi mắt. Bên trong hẳn là bằng gỗ. Ps: hình dung hoàn toàn có chút tà ác!)
Tần Nhuế: Hả, dùng cài này nhóc chắc có thể đánh hai người đó choáng váng?
Tiểu Phong Phong: Dĩ nhiên, lần trước Lê Á Lôi dùng cây này đánh ta, khiến ta nhức đầu tới mấy ngày lun.
Tần Nhuế: Được rồi.
vì vậy, hai người cầm vũ khí, nhanh chóng mở cửa phòng Nhiễm tỷ tỷ, Lê Á Lôi đứng đó chờ đợi cũng không nhịn được.
Tiểu A Lê: Hai người các ngươi thật chậm chạp, các nàng cũng đang thảo luận làm sao trốn kìa.
Tiểu Phong Phong: Tốt lắm, tốt lắm, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể vọt vào mà đánh liền.
Tiểu A Lê: Hừ, Qúy Duyệt Phong, đầu ngươi thật đần, rõ ràng Nhiễm Nhiễm thông minh như vậy, ngươi làm sao lại không thể di truyền chỉ số thông minh của nàng một chút chứ. Một hồi nữa ta đi vào trước tắt đèn, sau đó hai người các ngươi liền xông vào đánh ngất xỉu hai hồ ly tinh kia.
Tiểu Phong Phong: Ân ân!
Tần Nhuế:...
Cho nên, tiểu A Lê tiến vào, ngay sau đó nghe được tiếng nàng bên trong gào khóc kêu hai người các nàng mau vào đi. Nghĩ tới chuyện tiếp theo phải làm, Tần Nhuế cảm thấy não tàn hết sức mất mặt, sao lại bị hai tiểu tổ tông này dây dưa với nàng, nàng cũng không tránh được làm chuyện não tàn này.
Vì thế, Tần Nhuế bị Tiểu Phong Phong kéo vào, thấy ba người đứng bên cạnh giường, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, đang lúc muốn đi nói chuyện, tiểu Phong Phong liền kéo nàng vọt tới.
Đang lúc tiếng bật đèn lần nữa vang lên. Tiểu A Nhiễm đứng ngay cửa nhìn một người hóa trang thành nữ cầm trong tay khúc gỗ thật buồn cười chính là Tần Nhuế, cùng với ba người đứng cạnh giường mặt không cảm giác, tiểu Phong Phong và tiểu A Lê nằm dưới đất, cảm giác mình tới rất không đúng lúc.
Tiểu A Lê: Nhiễm tỷ tỷ!
Tiểu Phong Phong: Quái a di, ta bị ngã.
Qúy Duyệt Phong: Tần Nhuế!
Tần Nhuế: Qúy Duyệt Phong!?
Qúy Duyệt Phong/ Tần Nhuế: Sao em/chị lại ở đây!?
Tất cả mọi người cùng một chỗ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro