Phiên ngoại: Chương 145
Lê Bình vừa cúp điện thoại không được bao lâu thì trên hành lang vang đến tiếng bước chân dồn dập. Cửa phòng bị đẩy ra khuôn mặt đầy lo lắng nhưng khó nén được sự mệt mỏi của Qúy Mục Nhiễm xuất hiện ngay trước cửa.
Cho dù trong lòng đã tự cảnh báo không nên xa cầu thêm thứ gì nữa, không nên để lại cho Qúy Mục Nhiễm chút hy vọng này. Nhưng mà khi nghe thấy người kia đang đi đến cạnh mình, từng đợt hương thơm trong treo lanh lùng lại quanh quẩn ngay bên mũi, Lê Á Lôi cuối cùng không nhịn được sự hãi kia, đem tầm mắt nhìn đến đối phương.
Chỉ là mới hơn có 10 ngày không nhìn thấy, cả người Qúy Mục Nhiễm cũng gầy một vòng lớn. Góc cạnh trên mặt cũng hiện lên rõ ràng đều là lo lắng khiến cho cô thêm tiều tụy, càng nhiều hơn, cuối cùng chính là Lê Á Lôi ngay cả trước mắt có nằm mơ cũng không dám hy vọng phần tình cảm xa vời này. Phần ân tình ấy có tên là đau lòng.
Chị ấy là đang đau lòng vì mình sao?
"Thân thể khá hơn chút nào chưa?" Qúy Mục Nhiễm ngồi lên ghế cạnh mép giường, hỏi nhỏ. Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc tán loạn của Lê Á Lôi, sau đó giúp cô kéo chăn lên đắp kín lại. Những động tác này đều được Lê Bình thu vào trong mắt, trước đó còn khinh thường, nhưng sau đó lại không thể tin được.
Lê Á Lôi cũng chưa từng nghĩ tới Qúy Mục Nhiễm sẽ ôn nhu đối đãi tốt với mình như vậy, nhìn thấy đôi mắt đối phương vẫn còn đang nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng muốn nghiêng đầu qua, nhưng cố gắng thế nào cái cổ cũng không thể nhúc nhích được, cuối cùng cũng chỉ có thể thất vọng nhắm hai mắt lại.
"Cám ơn cô." Cho dù có khát vọng như thế nào cũng hiếm thấy được sự ôn nhu của Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi cũng không thể ép mình cự tuyệt. Trừ Qúy Mục Nhiễm, cô cũng sẽ khồng hề mềm yếu với bất kỳ ai, bao gồm cả chính cô."Không cần phải nói cám ơn gì hết, gần đây có chút bận rộn, cũng không thể đến thăm em được, tối nay tôi ở lại đây bồi em được không?"
Nếu như nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Qúy Mục Nhiễm nói lời ôn nhu như vậy. Gi ọng cô mang chút âm khàn khàn trầm thấp, nhưng hoàn toàn không có cảm giác lạnh như băng của ngày thường. Hiện tại cô cũng đang nghiêm túc ngưng mắt nhìn mình, đã có nhiều lúc Lê Á Lôi luôn khát vọng một ánh mắt chuyên tâm như vậy. Nhưng lúc này, ôn nhu như vậy, Qúy Mục Nhiễm như vậy, cô lại thành gánh nặng cho chị ấy, khiến chị ấy đau.
"Nếu cô bận như vậy, thì cũng không cần phải ở đây lãng phí thời gian. Cô cho đến giờ cũng chưa từng chăm sóc cho ai, hẳn sẽ không quen. Tối nay mẹ tôi sẽ đến, cô ở đây ngược lại cũng không giúp được gì." Nghe Lê Á Lôi cự tuyệt, biểu tình Qúy Mục Nhiễm có chút kinh ngạc. Cô luống cuống liếc mắt nhìn phía trước cũng không có nhìn Lê Á Lôi, cuối cùng không nói một lời liền cúi đầu xuống. Bộ dạng kia hệt như một học sinh tiểu học đang chịu ủy khuất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng bệnh cũng không có một người nói chuyện. Lê Bình cũng không thể chịu nổi không khí im lặng đè nén này của hai người, hắn vừa rời đi, bầu không khí lại càng thêm bất tiện, lại càng thêm lúng túng hơn.
"Em... đang trách tôi?" Hồi lâu, Qúy Mục Nhiễm cũng mở miệng nói trước. Vấn đề của cô khiến Lê Á Lôi không thể nào trả lời được. Cô luôn muốn nói với cô gái đang ngồi trước mặt mình, cho dù chị muốn làm cái gì em cũng sẽ không trách chị, nhưng những lời muốn nói ra từ miệng, lại biến thành một cái đáp án khác."Đúng vậy, Qúy Mục Nhiễm, nếu như không phải là cô, làm sao bây giờ tôi lại biết được mình lại phải nằm ở đây?"
"Thật xin lỗi." Hôm nay đối với Qúy Mục Nhiễm mà nói, có là một ngày đặc biệt nhất, bởi vì có rất nhiều chuyện mà trước kia cô chưa từng làm. Từ lúc nhận được điện thoại của Lê Bình là Lê Á Lôi đã tỉnh lại, cô không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng kia liền vội vàng chạy tới bệnh viện. Nhưng nhìn thấy người đang nằm trên giường, vốn trong lòng đau đớn như là bị xé nát từ đáy lòng lại biến mất không còn gì.
Bây giờ Lê Á Lôi, yếu ớt như là một tờ giấy trắng. Gió thổi một cái thì sẽ bay đi, ngâm nước thì nhão rã. Thậm chí chỉ dùng ngón tay đâm nhẹ một cái, cũng sẽ hiện liên một cái lỗ thủng đầm đìa máu tươi. Nếu như có thể Qúy Mục Nhiễm hy vọng người nằm đây chính là cô. Như vậy, ít ra cô cũng sẽ dễ chịu một chút.
"Ha ha, nói đúng thì còn tác dụng gì nữa? Qúy Mục Nhiễm, chẳng lẽ cô giết lầm người, đối với người kia nói đúng thì người đó có thể sống lại sao? Tôi rất mệt, thật sự rất mệt. Yêu một người vốn là một chuyện hạnh phúc, nhưng cô lại đem đến tận cùng thống khổ cho tôi. Thà tiếp tục như vậy, không bằng lựa chọn buông tay, cô nói sao?"
Lời Lê Á Lôi nói khiến cho Qúy Mục Nhiễm không biết phải làm sao. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Lê Á Lôi chán ghét mình mà rời đi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt kiên quyết của đối phương, Qúy Mục Nhiễm cũng biết đối phương không làm trò đùa với mình, mà là cô ấy chân chính muốn buông mình.
"Tôi..."Chỉ thốt được một chữ, Qúy Mục Nhiễm rốt cuộc cũng không nói tiếp. Cô muốn hỏi Lê Á Lôi tại sao đột nhiên lại nói như vậy, hai người các cô không phải đã mỏ rộng cánh cửa lòng rồi sao? Mình thật vất vả mới có dũng khí đi đối mặt với với phần tình cảm giấu kín trong lòng kia, nhưng tại sao sao lúc cô chân chính đối mặt với Lê Á Lôi, thì cô ấy lại buông mình ra chứ?
Những lời này, Qúy Mục Nhiễm cũng không dám nói ra. Tính cách cô luôn chỉ biết đè nén, không thể cho cô nói ra vấn đề hèn yếu như vậy.
"Cô không có gì muốn nói với tôi sao?" Phản ứng của Qúy Mục Nhiễm đều bị Lê Á Lôi thu vào trong mắt, cô cũng nhìn ra Qúy Mục Nhiễm muốn phản bác mình, cũng có thể đoán được nguyên cô không nói lời nào. "Tôi yêu em, cho nên, sẽ không buông tay." Qua hồi lâu, Qúy Mục Nhiễm mới nói một câu như vậy. Cô cúi đầu rất thấp, khiến người khác không thể nhìn thấy biểu tình gì, nhưng hai lỗ tai để ở ngoài đã đỏ hết cỡ.
"Yêu? Qúy Mục Nhiễm, cô không thấy giờ này mình nói những lời này có chút buồn cười sao? Lúc trước, tôi đối với cô moi tim móc phổi, nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt của cô. Bây giờ, tôi nằm trên giường, đối với cô tệ hại, nhưng cô lại mở miệng nói yêu tôi? Yêu này đến tột cùng là bố thí cho tôi? hay là do đồng tình?" Lê Á Lôi không hề nhìn Qúy Mục Nhiễm, ngược lại nhắm mắt một mình nói. Cô sợ nhìn thấy dáng vẻ Qúy Mục Nhiễm luống cuống thì mình sẽ mềm lòng, không nhịn được muốn cô ôm lấy mình.
"Lê Á Lôi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, tôi không muốn mất đi em." Qủa nhiên nghe lời Lê Á Lôi nói Qúy Mục Nhiễm có chút bối rối. Đây là lần đầu tiên cô nói chữ yêu với người khác, cô không biết nên nói như thế nào thì mới khiến cho Lê Á Lôi biết là mình đang để ý em ấy, là thật sự không muốn mất đi em ấy, chỉ có thể dùng sự im lặng lúc này để che dấu sự khẩn trương của cô.
"Qúy Mục Nhiễm, đừng tự lừa gạt chính mình nữa. Cô sở dĩ nói yêu tôi, chẳng qua cũng là do tôi cứu cô mà thôi. Cô thích nhất là Qúy Duyệt Phong nhưng lại không có ở đây, cho nên cô không muốn cô đọc cả đời nên mới tìm đến tôi. Trong lòng cô, rốt cuộc tôi là cái gì? Là một người phòng bị thay Qúy Duyệt Phong? Là thứ đồ phòng bị như là mỏ vàng dùng không bao giờ hết? Hay là cô cho là một con nhỏ ngốc cho đến giờ luôn khăng khăng bên cạnh cô?"
"Em muốn tôi phải làm gì thì em mới chịu tin tôi?" Từng câu từng chữ của Lê Á Lôi khiến lòng Qúy Mục Nhiễm không thở nổi khó chịu. Cô không có cách nào phản bác lại lời nói của Lê Á Lôi, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh."Qúy Mục Nhiễm, cô thật buộn cười, hơn nữa còn ngu ngốc. Chẳng lẽ đến nước này, cô còn không hiểu ý tôi?"
"Tôi không yêu cô, không muốn cùng cô tiếp tục trờ chơi rượt đuổi này nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn bình yên dưỡng thương trên người thật tốt. Bây giờ cô là người nào, có yêu tôi hay không, cũng không còn quan trọng nữa."
"Em nghiêm túc?" Qúy Mục Nhiễm thấp giọng hỏi, đội mắt cô vừa rồi còn ôn như lúc nào đã dâng đầy lệ khí, cứ như vậy không nháy mắt một cái nhìn Lê Á Lôi. Như một con mãnh thú đang cố sức chịu đựng, giống như tùy lúc sẽ chuẩn bị nhào tới cắn đứt cổ đối phương.
"Dĩ nhiên là nghiêm túc, nếu như là giả thì tôi cũng không cần phải lãng phí nhiều lời với cô như vậy?" Lê Á Lôi cố tỏ vẻ ung dung nói, chỉ có chính cô mới biết lòng mình đang tan nát, đau đớn như vỡ thành từng hạt bụi nhỏ, bị gió thổi tán đi. Nhiễm Nhiễm đừng trách em, em không đành lòng ủy thác bắt chị phải đi chăm sóc một phế nhân như em cả đời. Bên cạnh chị nên có một người tốt hơn, người đó không phải là em.
"Tôi đã hạ chiến thư với Kim gia và Steve, tối này, tôi sẽ đưa mọi người trong Qúy gia đến Đức, có thể trong một thời gian ngắn sẽ không thể đến đây thăm em. Em nhớ chăm sóc mình thật tốt, không cần phải lo lắng cho tôi. Vì em, nhất định tôi sẽ sống sót trở về." Qúy Mục Nhiễm đột nhiên đổi đề tài, nói xong, liền đứng dậy đi ra cửa. Nhưng mà cô mới đẩy cửa ra, lại vòng lại đứng cạnh giường Lê Á Lôi.
"Bất luận em có tin tôi hay không, những lời hôm nay tôi nói, mỗi câu đều là thật." Qúy Mục Nhiễm nói xong cũng không nói nữa, đang lúc Lê Á Lôi muốn mở miệng lần nữa muốn đuổi người, thì trên trán một vật thể lạnh như băng hôn đến. Cô biết đó là đôi môi của Qúy Mục Nhiễm."Chờ tôi quay về, Lê Á Lôi." Qúy Mục Nhiễm ra khỏi phòng bệnh. Nhìn áo khoác cô lưu lại tàn ảnh, Lê Á Lôi bất đắc dĩ cười khổ.
Nhiễm Nhiễm nếu như chị có thể nói những lời này sớm với em một chút, thì tốt biết bao? Nhưng mà, bây giờ cũng không muộn. Em sẽ đem những lời hôm nay chị nói vĩnh viễn giữ trong lòng, chị yêu em, thì em làm sao không yêu chị? Em yêu chị cũng sắp mất đi tôn nghiêm, mất đi chính mình. Nhưng không yêu chị, thì cái gì em cũng không còn.
Lê Bình quay lại, thấy Lê Á Lôi nằm trên giường đầu đầy mồ hôi, trong miệng muôn mê sảng. Hắn hốt hoảng đưa tay sờ lên trán cô, vừa chạm vào, là một mảng nóng bỏng, cơ hồ khiến lòng bàn tay hắn muốn đả thương. Lê Bình không biết sau khi hắn đi Qúy Mục Nhiễm đã nói cái gì với Lê Á Lôi, cũng không biết được Lê Á Lôi đột nhiên sốt cao là vì Qúy Mục Nhiễm.
"Tiểu Lôi, con sao vậy? Ráng chịu một chút, ba đi kêu bác sĩ tới." Lê Bình không ngừng nhấn lên cái chuông đầu giường, đợi một lúc lâu cũng không thấy người tới, hắn muốn tự mình đi tìm."Ba... đừng đi... đừng đi!" Lúc này xoay người lai nghe Lê Á Lôi nói, Lê Bình vội vàng lùi người lại.
"Tiểu Lôi, con muốn nói gì, có khó chịu chỗ nào không? Con nói cho ba biết!"
"Ba.. giúp Qúy.... Qúy Mục Nhiễm... chị ấy phải đi Đức cầu... cầu ba... giúp chị ấy..."
"Tiểu Lôi, đừng nói những thứ này trước nữa, ba kêu bác sĩ đến cho con được không?" Lê Bình không nghĩ tới lúc này mà Lê Á Lôi còn nghĩ tới Qúy Mục Nhiễm, sinh khí lại cuống cuồng, lập tức đổ mồ hôi.
"Ba, đừng lấy lệ qua loa con... con biết ba trách chị ấy... ba giúp chị ấy một tay.. có được không..." Lê Á Lôi liền tục nói đến Qúy Mục Nhiễm với Lê Bình, rõ ràng khó chịu mắt cũng không mở nổi, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt. Nhìn cô bởi vì vì người kia mà đau đớn rơi lệ, Lê Bình lại lần nữa mù quáng.
"Tiểu Lôi, tội tình gì con phải làm như vậy, nếu như còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, cần gì nói ba đi giúp cô ta? Những hậu quả này, đều là do cô ta tự mình gánh. Huống chí, Qúy Chấn Đồ cũng sẽ không để cho con gái mình phải đi chịu chết oan như vậy. Con bọ cô ta hại thành như vậy, ba cũng không có cách giúp cô ta."
"Ba, chị ấy chết, con cũng không sống được..." Một câu nói của Lê Á Lôi khiến Lê Bình á khẩu cũng không nói được. Hắn nhìn mặt con gái đầy nước mắt bất đắc dĩ mà gật đầu. Cho dù ông hận không thể để cho Qúy Mục Nhiễm chết đi, nhưng cũng không thể để cho Lê Á Lôi vì cô mà thương tâm khổ sở.
"Ba... cám ơn ba... cám ơn ba..."
Lê Á Lôi nói xong, lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê, nhìn cô rơi vào trong giấc mộng bởi vì đau đớn mà thân thể run rẩy, Lê Bình đau lòng sờ mặt cô.
"Qúy Mục Nhiễm, cô có tài đức gì mà khiến cho con bé phải vì cô làm đến nước này..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hey, rốt cuộc cũng ngược được Nhiễm tỷ tỷ một lần, mặc dù là mượn Lê tỷ tỷ để hoàn thành, nhưng tui nói mọi người đừng ghét Lê tỷ tỷ. Sở dĩ nàng làm vậy, cũng vì quá yêu Nhiễm tỷ tỷ. Đã từng có câu nói như vậy, yêu một người không phải làm chiếm hết mọi thứ, mà là phải thành toàn. Lê tỷ tỷ không muốn để cho Nhiễm tỷ tỷ vì nàng gánh vác gánh nặng này, thà để mình thống khổ cũng không chấp nhận tình yêu của Qúy Mục Nhiễm. Haizzz, bỗng nhiên tui đau lòng cho Lê tỷ tỷ, không muốn ngược nữa. Không biết ý mọi người thế nào?
So, hôm nay chúng ta tiếp tục truyện ngắn đê, truyện ngắn này dài có đủ, lúc nào tui mới có thể kết thúc truyện ngắn này a! Ngoài ra còn muốn nói thêm, truyện ngắn cùng với phiên ngoại là khác nhau. Phiên ngoại là bổ sung thêm của chính văn, kéo dài. Mà truyện ngắn cũng chỉ là hứng thú ác nhỏ, hai cái không thể nhập làm một nga. Cho nên tui sẽ không viết truyện ngắn thành chính văn.
Bốn người ồn ào cũng đến được cửa biệt thự Qúy gia, nhìn cái nhà 20 năm về trước, ba con người nào đó xuyên không đến cảm thấy thật thân thiết, còn thiếu cái nước mắt nước mũi chưa tuôn ra mà thôi.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Nơi này, chính là biệt thự Qúy gia, mấy người các ngươi nhất định muốn đi vào? (tiểu Nhiễm cũng không nói gì, cô không muốn những người khác phát hiện ra thân phận chân chính những người này, nếu như bị những người khác biết, khó tránh khỏi sự hỗn loạn.)
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Nơi này là nhà ta mà, ta muốn làm gì thì làm, không cần sự đồng ý của ngươi.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ngươi làm ơn nhìn cho rõ hiện trạng đi, bây giờ là 20 năm trước, nơi này là nhà ta, không phải là nhà ngươi.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Là nhà người thì sao? Qúy Mục Nhiễm ta muốn đi đâu không cần người khác cho phép.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ngươi không nên quá tự đại.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Ngươi đang cảnh cáo ta?
Thấy hai người sắp đánh nhau, Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi không biết làm gì đành phải kéo hai người ra, tránh cho Qúy Mục Nhiễm lại tức giận dùng hắc phong bắn chính nàng.
Vì vậy, bốn người hiên hiên ngang ngang, quang minh chính đại đi vô. Người giúp việc cạnh cửa đều biết tính khí Qúy Mục Nhiễm không tốt, nhìn cô dẫn theo người vào cũng không dám nói gì. Nhưng mà.... các nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đại Nhiễm, người này như thế nào dáng dấp lại giống như đại tiểu thư vậy? Ngay cả trên người khí chất tản mát cũng y nhau, không biết là lão gia lại có sinh thêm con riêng không nữa? Vì vậy người giúp việc trong tối bát quái nhìn quan hệ giữa đại Nhiễm và tiểu Nhiễm, nói hai người thế nào lại giống như nhau, chỉ sợ những lời này của các nàng bị nghe được, lại tránh không được một trận miệng lưỡi tranh cãi.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Nơi này là là phòng ta đang dùng, các ngươi cứ yên lặng ở trong này, không nên chạy loạn.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Dài dòng.
Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Thần kinh.
Tiểu Nhiễm rời đi, ba người ngồi chung một chỗ sắc mặt nặng nề thảo luận cách như thế nào để xuyên không quay về. Đang lúc các nàng đang suy nghĩ cách, cửa phòng cạch một tiếng mở ra. Ba người tràn đầy phòng bị nhìn ra cửa, nhưng lại phát hiện chẳng qua chỉ là một đứa con nít.
Nhưng... các nàng một người là Qúy Duyệt Phong, một người là Lê Á Lôi...
Tiểu Qúy Duyệt Phong: Các ngươi là ai a?
Tiểu Lê Á Lôi: Nhiễm tỷ tỷ của ta đâu? các ngươi đem chị ấy đi đâu!
Qúy Duyệt Phong: Còn dám loạn hơn sao?
Lê Á Lôi: Chậc chậc, lúc còn bé mà mình đã đẹp như vậy rồi.
Qúy Mục Nhiễm:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro