Chương 31
"Tần Nhuế? A!"
Đột nhiên xuất hiện kích thích khiến Quý Duyệt Phong rên khẽ ra tiếng. Nhìn Tần Nhuế chôn trước người mình, mái tóc dài màu đen không như thường ngày bối cao chặt chẽ, mà là xoã tán loạn xuống vai một cách tự nhiên. Tây trang ngày thường thì ngoại trừ màu đen hoặc màu xám tro ngày thường bây giờ cũng đổi thành một bộ váy áo dài mỏng manh.
Tương phản như vậy, thậm chí làm cho Quý Duyệt Phong cảm thấy nữ nhân trước mắt không phải là Tần Nhuế, mà là một nữ nhân nào đó có dáng dấp giống hệt nàng. Còn may nơi ngực truyền tới cảm giác bị gặm cắn thô lỗ, cái cách không chút ôn nhu này giống y với Tần Nhuế chết bầm kia.
"A... Nhuế Nhuế sao lại gấp gáp như vậy? Chỉ mới có hai ngày không gặp thôi mà chị đã vội vã vậy, còn ăn mặc thật là thanh thuần thế kia là muốn câu dẫn tôi sao? Ưm.." Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa dùng hai tay nâng lên gương mặt Tần Nhuế đang chôn trước ngực mình.
Chỉ thấy gương mặt người kia hình như bởi vì lời mình nói mà hơi ửng hồng, hàm răng lộ ra cắn chặt môi dưới, tựa hồ là đang kiềm chế cái gì đó. Đây là lần đầu tiên Quý Duyệt Phong thấy Tần Nhuế khả ái như vậy, cảm giác được bàn tay đối phương đang ôm eo mình khẽ run. Quý Duyệt Phong cười nhạt, cúi người hôn lên môi Tần Nhuế.
Cảm giác răng môi chân thật khiến Tần Nhuế càng thêm run rẩy kịch liệt, nàng lúc này lại hối hận vì hành động bộc phát của mình. Chỉ vì vừa rồi chứng kiến thân thể Quý Duyệt Phong giấu sau tấm mành, không hiểu sao khắc chế không được rung động, tiến lên làm chuyện như vậy.
Tất cả hết thảy, cũng chỉ vì chứng minh, tình cảm mình dành cho nàng chẳng qua là một chút đùa giỡn mà thôi. Nhưng tựa hồ, sự thật lại có chút trượt khỏi quỹ đạo.
Tần Nhuế lại sinh ra ham muốn xác thịt với Quý Duyệt Phong. Đó là một loại ham muốn mà đối với bằng hữu và người thân sẽ không thể sinh ra. Nàng muốn chiếm Quý Duyệt Phong làm của riêng, không chỉ thân thể, mà cả tâm. Nàng muốn nữ nhân này hoàn toàn thuộc về mình, trở thành một nữ nhân bám dính bên cạnh mình, mà mình cũng không phải là ngục trưởng của đệ nhất nữ tử ngục giam.
Cách hôn của Quý Duyệt Phong không hề giống vẻ ngoài yêu mị của nàng, mà ngược lại mang theo một tia ôn nhu. Chiếc lưỡi trơn trượt nhẹ nhàng vây liếm đôi môi đóng chặt của Tần Nhuế, đợi đến khi chúng hơi mở ra mới có thể vừa cơ mà vào. Nụ hôn ngày càng sâu, Tần Nhuế chỉ cảm thấy thân thể nóng lên như muốn nổ tung, dịch lỏng ẩm ướt cũng chảy ra càng nhiều dưới hạ thể.
"Tần Nhuế" Vừa hôn xong, cả hai người đã ngã xuống giường. Từ từ mở ra cặp mắt mù sương, đã thấy Quý Duyệt Phong đang chống đỡ cơ thể bằng hai tay, áp trên người nàng. Tần Nhuế biết mình lại lần nữa trầm luân trong thế công kích cường thế mà không hề thô bạo.
Nếu như có thể, nàng rất muốn một lần phóng túng. Nhưng mà nàng biết rõ là mình không thể!
Trong lúc Quý Duyệt Phong hôn lên cổ, Tần Nhuế chợt nghiêng đầu né tránh, lật người một cái áp Quý Duyệt Phong ở dưới thân.
"A Nhuế Nhuế luôn thích làm công như vậy sao? Thật ra thì nằm dưới không phải là việc không tốt, tôi không tin chị không có chút cảm giác ham muốn nào." Quý Duyệt Phong vừa nói, vừa rướn người ở bên tai Tần Nhuế thổi nhiệt khí, đồng thời đem tay dò vào đáy quần Tần Nhuế, xuyên thẳng vào chỗ tư mật giữa hai chân.
Tay chạm tới, là một mảnh ấp ám và ẩm ướt. Vậy là nữ nhân này cũng vì mình đụng chạm mà có cảm giác!
"Tôi hôm nay vốn dĩ mặc như vậy, là đi hẹn hò. Nam nhân kia là đội trưởng đội hình sự của thành phố X, có công việc thu nhập ổn định, có gia thất trong sạch, nhân phẩm và ngoại hình cũng không tệ. Nếu không có gì thay đổi thì cuối năm tay tôi sẽ cùng anh ta kết hôn."
Mắt Tần Nhuế nhìn chằm chằm Quý Duyệt Phong, thản nhiên nói. Giống như chuyện nàng đang nhắc tới hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến mình. Nhìn thấy Quý Duyệt Phong vốn đang cười bỗng cứng ngắc đọng lại trên mặt, thân thể cũng lạnh như băng bất động giống như ngày ở trong phòng lạnh. Tần Nhuế trên mặt mang ý cười nhưng trong lòng cũng là đau thương.
"Chúc mừng." Qua hồi lâu, Quý Duyệt Phong mới đờ đẫn nhả ra được một câu. Tần Nhuế hài lòng chuẩn bị đứng dậy rời đi, ai ngờ nàng mới đứng lên thân thể bỗng bị ôm chặt lấy, lại ngã trở về trong ngực Quý Duyệt Phong. "Quý Duyệt Phong, buông tôi ra!" Những lời này chẳng qua là nói cho có, giọng nói mang theo chút do dự.
"Tần đại ngục trưởng muốn kết hôn, tôi ở trong ngục, không có quà gì để đưa chị. Không bằng tôi liền đem thân thể giao cho chị, chị thấy sao?" Quý Duyệt Phong cố làm mặt vô vị nói, trên mặt lại mang theo tươi cười như ngày thường.
"Thân thể này của cô chắc hẳn là đã đưa cho không ít người? Tôi sao có thể dám nhận đây?"
Quý Duyệt Phong, hãy thôi đi, đừng dây dưa cùng tôi nữa. Tôi không dám, cũng không thể cùng cô.
"Tần đại ngục trưởng trước kia rõ ràng rất muốn vui vẻ, sao bây giờ lại hờn chê đây? Nhưng mà, mặc dù chị không muốn tôi, tôi lại vẫn rất muốn chị a." Quý Duyệt Phong nói xong, đã cầm lấy hai ngón tay của Tần Nhuế, dứt khoát đâm xuyên vào trong dũng đạo khô khốc.
Cho dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Tần Nhuế vẫn kịp nhìn thấy chân mày Quý Duyệt Phong nhíu lại. Nàng vừa định muốn rút ngón tay của mình ra, nhưng cổ tay đã bị người dưới thân bắt lại, dùng sức đẩy sâu vào bên trong. Trong tình huống như vậy, Tần Nhuế lại phát hiện sức lực của mình căn bản không thể rút ra khỏi thân thể Quý Duyệt Phong, vì vậy cũng chỉ có thể mặc cho nàng tiếp tục.
"Tần đại ngục trưởng lá gan cũng chỉ có từng này thôi sao? Rõ ràng còn chưa kết hôn mà đã vì chồng mình thủ tiết? Thật ra thì tôi không ngại làm tiểu tình nhân giữa hai người a, dù sao chúng ta ở chỗ này làm chuyện gì cũng không có ai biết tới!" Quý Duyệt Phong vừa nói xong, hai chân đã kẹp chặn quanh hông Tần Nhuế, để ngón tay nàng có thể xâm nhập càng sâu
Tốc độ qua lại ra vào càng lúc càng nhanh, số lần cũng ngày càng nhiều, Tần Nhuế có thể cảm giác được dũng đạo khô khốc kia trở nên ẩm ướt và nóng rực, thậm chí còn có thể nhìn thấy từ cửa hang thần bí kia tràn ra chất lỏng trong suốt. Cảnh tượng đó cơ hồ là giống với mộng cảnh đêm đó, cũng khiến cho Tần Nhuế không thể phân biệt được đây là thật hay là một giấc mộng khác nữa.
Trên mặt Quý Duyệt Phong yêu mị mang theo một tia hồng triều cùng ẩn nhẫn, bàn tay cầm lấy tay Tần Nhuế tốc độ tiến vào lúc nhanh lúc chậm. Tần Nhuế hiểu loại cảm giác đó, chính là mẫu thuẫn vì muốn lập tức đạt tới cao triều, rồi lại sợ mình không thể chịu đựng. Nhìn Quý Duyệt Phong bộ dạng như vậy, Tần Nhuế biết chính mình cũng không thể khắc chế được rung động trong lòng.
Tay, bất giác cử động, cho dù không được Quý Duyệt Phong khống chế nhưng vẫn không hề muốn dừng lại. Tần Nhuế cúi người giữ lấy người dướithân, hôn tới cổ nàng, xương quai xanh, ngực, còn có đỉnh nhỏ ưỡn cao, chiếc bụng đang thổn thức.
"Tần Nhuế, muốn tôi! A..a"
Tần Nhuế còn chưa trải qua chuyện này, bình thường không có những nhu cầu sinh lý như phụ nữ ba mươi, rảnh rỗi lại không biết cách lên các trang web đi tìm hiểu. Cho nên mặc dù có trải qua một lần, nhưng khả năng của nàng vẫn không hề có chút kỹ thuật nào.
Hạ thể phải chịu đựng những loạt va chạm "xông ngang đánh thẳng" không hề kỹ thuật gì, Quý Duyệt Phong lựa tiết tấu mà chuyển động cũng có thể làm cho ngón tay chạm được một chút vào điểm nhạy cảm bên trong.
"Tần đại ngục trưởng, kỹ thuật của chị thật sự là tệ quá, cũng may kẻ chị sắp kết hôn là một nam nhân a"
Quý Duyệt Phong làm bộ như vô tình nói, cũng chạm được vào điểm yếu của Tần Nhuế. Nhìn người dưới mặt hồng vô tư, rõ ràng đây là điều mà nàng chờ mong, những vẫn khiến Tần Nhuế cảm thấy mất hứng. Theo đó động tác trên tay càng thô lỗ.
"Quý Duyệt Phong, mặc cho có phải nam nhân hay không, anh ta so với cô đều mạnh hơn gấp trăm lần. Ít nhất anh ta còn là một người tự do. Còn cô chỉ có thể bị giam ở đây mãi mãi!"
Nghe được lời của Tần Nhuế, Quý Duyệt Phong chậm rãi mở mắt nhìn nàng. Trong tròng mắt đen mang theo chút hơi nước không dễ dàng phát hiện. Nhưng dưới ánh đèn rọi xuống lại hiển hiện hết sức rõ ràng.
Cất giấu trong đó, chỉ có một người là Tần Nhuế. Còn trong mắt của đối phương, lại không có mình.
"Tần Nhuế, liếm đi..." Quý Duyệt Phong chợt ôm lấy đầu Tần Nhuế đang mai phục trên ngực mình, kéo tới giữa hai chân. Nhìn vườn hoa trước mặt nở lớn, cánh hoa hồng thắm đã bị mật dịch trong suốt thấm ướt, hướng ra ngoài kiều diễm nở rộ. Lộ ra hoa hạch giấu kín bên trong. Cửa động đang bị hai ngón tay lấp kín, mặc dù là tắc đầy nhưng nhiệt dịch lại vẫn nhè nhẹ chảy ra.
Trước cảnh tượng như vậy, mặt mũi Tần Nhuế lại đỏ lên. Nữ nhân này, sao lại có thể phóng khoáng trong chuyện này đến vậy?
Mặc dù có chút chần chừ, nhưng cuối cùng Tần Nhuế vẫn cúi người, hé miệng hôn lên nơi đó. Chỉ một đụng chạm nhẹ cũng đủ cho thân thể Quý Duyệt Phong run lên, nụ hoa kia tràn ra mật dịch càng thêm mãnh liệt. Tần Nhuế không biết vì sao Quý Duyệt Phong lại muốn mình làm như vậy, nhưng nàng không phải đứa ngốc, nàng cũng có thể nhận ra Quý Duyệt Phong như vậy.
Nghĩ vậy, cử động của Tần Nhuế ở cả miệng và tay càng thêm mạnh mẽ.Đầu lưỡi ướt mềm dựa vào bản năng, lướt dọc theo chiếc khe giữa hai cánh hoa qua lại hoạt động, thỉnh thoảng dùng hàm răng cọ vào hoa hạch sưng đỏ phía trên. Dù nhỏ nhặt, cũng khiến cho Quý Duyệt Phong phát ra tiếng rên thoả mãn. Dần dần, Tần Nhuế tựa hồ nắm được một ít kinh nghiệm. Không chỉ dùng đầu lưỡi đơn thuần liếm ở đó, mà thỉnh thoảng còn dùng răng cắn.
"Tần Nhuế, Tần Nhuế, nhanh hơn chút nữa. A...a.."
Cảm giác được đầu lưỡi Tần Nhuế nóng rực đang liếm chỗ tư mật của mình, Quý Duyệt Phong không kiềm chế được kêu lên tên Tần Nhuế, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn người kia đang chôn đầu giữa hai chân mình, vươn tay ra ôn nhu vuốt ve, một tay khác đem bịt đôi mắt mình lại.
Nàng biết, mình chính là thích Tần Nhuế. Thậm chí so với thích còn lớn hơn nhiều nữa. Nếu như không thích, không thể sau khi bị nàng làm tổn thương lại khó khăn vượt qua như vậy. Nếu không thích, cũng sẽ không vì nàng đụng chạm mà sinh ra cảm giác. Rõ ràng không có chút kỹ thuật nào, cũng làm cho toàn thân mình sung sướng đến run rẩy.
Nữ nhân, vĩnh viễn đều là một loài động vật đầy cảm tính. Họ dù ham muốn cũng không cần quá nhiều kỹ thuật. Chỉ cần người mình yêu hôn một chút, cũng đủ cho họ thoả mãn.
Nghe thấy Quý Duyệt Phong thúc giục, Tần Nhuế hé miệng ngậm vào hoa hạch đã đỏ bừng, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn, lại dùng đầu lưỡi ma sát. Kích thích như vậy, khiến cho cơ thể Quý Duyệt Phong ưỡn dậy, mà Tần Nhuế cũng có thể cảm giác được, dũng đạo bao lấy tay mình đang kịch liệt co rút, tựa hồ sắp tới.
Tốc độ trên tay Tần Nhuế càng lúc càng nhanh, giống như là tay cầm cương cưỡi ngựa đánh thẳng vào thân thể Quý Duyệt Phong. Đến khi người kia đã không thể nói nổi một câu đầy đủ, chỉ có thể ngắt quãng phát ra vài tiếng rên không thể khống chế. Tần Nhuế thích Quý Duyệt Phong như vậy, thích nữ nhân này chỉ có riêng mình, chỉ vì mình mà điên cuồng.
Nhưng mà, nàng lại không thể cho phép nữ nhân này đi vào cuộc sống của mình. Tần Nhuế thừa nhận, nàng rất ích kỷ, cũng rất xin lỗi Quý Duyệt Phong.
"A... Ưm..."
Đến cao triều Quý Duyệt Phong rên rỉ ra tiếng, thân thể nâng lên thật cao, rồi sau lại ngã sóng ngoài trở lại trên giường. Nhìn dòng chất lỏng ào ạt tuôn ra mặc kệ ngón tay đang chắn lối, Tần Nhuế bất đắc dĩ đứng ở nơi đó. Cuối cùng, nàng cũng hành động y như mọi lần khác, sửa sang lại y phục sau đó đi ra khỏi phòng giam như chưa có chuyện gì xảy ra.Bàn tay che lấy đôi mắt từ đầu đến cuối cũng chưa bỏ ra. Theo âm thanh cánh cửa đóng lại, một ít nước từ trong kẽ tay tràn ra, dần dần ướt cả mảng giường trên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro