Chương 129
Chờ trái rồi chờ phải, cuối cùng cũng tới ngày 28-05. Sắc trời vừa tờ mờ sáng, Qúy Duyệt Phong đã sớm thức dậy. Nhìn Tần Nhuế còn đang nằm trong ngực mình mà ngủ say, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống gò má cô, liền xoay mình đi xuống giường vào trong bếp.
Dựa theo truyền thống người Trung Quốc, vào ngày sinh nhật thì phải ăn trứng gà để được trường thọ, mặc dù Tần Nhuế đã sớm nói với cô hơn tám trăm lần là đã lâu cũng không có một bữa sinh nhật đàng hoàng, dĩ vãng thì Tần lão mẹ cũng chỉ có cho cô ăn món mì trường thọ gì đó thì hết chuyện. Nhưng Qúy Duyệt Phong tin tưởng, mình làm mì trường thọ, nhất định Tần Nhuế sẽ ăn thật vui vẻ, hơn nữa đến cả nước cũng uống hết không còn dư lại.
Mở bình giữ nhiệt ra, cô đem món cháo gà đã nấu sẵn từ đêm hôm qua ra hâm lại, sau đó mới bắt đầu làm mì. Cái gọi là trường thọ, cũng như ý nghĩa của nó, chình là từ đầu đến cuối rất dài, trung gian cũng không thể dừng lại. Tài nấu nướng của Qúy Duyệt Phong cũng không hề kém, thậm chí còn có thể dùng hai từ chuyên nghiệp để hình dung. Không lâu sau cô liền đem một dây mì dài bỏ vào trong nồi.
Khi một người chú tâm làm việc nào đó, thì xung quanh cũng sẽ tản mát ra một thứ mị lực vô cùng nghiêm túc, mà mọi tâm tư ấy đều hiện mặt Qúy Duyệt Phong, chính xác là như vậy. Cho nên cô cũng không hề phát hiện bên ngoài cửa phòng bếp đã có người đứng đó, chính cô cũng không hề nhận ra từ lúc mình bắt đầu nấu mì cho đến bây giờ, trên khuôn mặt cô gái nhỏ này vẫn luôn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Thấy trong nồi đã thoát ra hơi nóng, Qúy Duyệt phong cũng biết là đã nấu xong. Cô vội mở nắp ra, múc mì và nước ra một cái tô. Nhất thời mùi thơm cũng làn tràn khắp căn bếp, người ngửi được độ thèm ăn cũng tăng cao hơn. Cô thỏa mãn cười, đồng thời đem tô mì đặt lên trên bàn. Nhưng mà vừa quay người lại, đã nhìn thấy Tần Nhuế đang tựa bên cửa. Lúc này chị ấy đang chăm chú nhìn mình, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
"Tần Nhuế.'' Để tô mì trên bàn Qúy Duyệt Phong liền chạy tới ôm chặt lấy Tần Nhuế. Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy người con gái này, sẽ không thể kiềm chế được mà muốn chạy đến gần, muốn được thân mật. "Ừ, chị đây." So với kích động của Qúy Duyệt Phong thì trên mặt Tần Nhuế biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ. Chẳng qua lực đạo trên hai tay lại buộc chặt hơn, so với đối phương cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.
"Nhuế Nhuế, ăn mì trước đi, còn có cái này, phải ăn cho hết đó." Qúy Duyệt Phong vừa nói, lại giống như biết làm ảo thuật vậy móc từ trong túi ra hai cái trứng gà. Bộ dạng cô cười thật ngây ngô, khiến Tần Nhuế không nhịn được đưa tay muốn sờ đầu cô. Nghĩ đến gần đây mình lại tràn đầy tình thương của người mẹ, cô cảm thấy chỉ số thông minh của Qúy Duyệt Phong nhất định là bị thoái hóa, còn không thì mình già rồi!
Ngồi trên bàn, Tần Nhuế nghiêm túc ngồi ăn mì trường thọ. Mới vừa nãy thức dậy cô đã ngửi thấy mùi thơm của mì. Mặc dù cũng đã nghĩ tới mùi vị của tô mì này sẽ rất ngon, lại không nghĩ rằng ăn vào lại ngon đến như vậy. Từ trước đến giờ Tần Nhuế luôn là một người khẩu thị tâm phi hiếm thấy có khi lại thành thật một lần, cô cảm thấy đây chính là món mì trường thọ ăn ngon nhất từ lúc sinh ra cho đến giờ. Đoán chừng nếu Tần lão mẹ mà nghe thấy câu này, nhất định sẽ khóc ròng. Qủa nhiên là có con dâu thì mẹ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ăn sáng xong, Qúy Duyệt Phong lại vội vã đẩy Tần Nhuế về phòng thay quần áo, nói là muốn đi ra ngoài chơi. Hôm nay cũng không phải là ngày lễ được nghỉ, nhưng vì muốn để cho Tần Nhuế một cái sinh nhật thật khó quên cho nên từ lúc thức dậy sớm Qúy Duyệt Phong đã xin nghỉ cho Tần Nhuế. Còn nói với lẽ thẳng khí hùng, cùng vợ ra ngoài đi chơi.
Thay quần áo xong, hai người cũng lái xe theo mục đích đến trên đường. Bởi vì Qúy Duyệt Phong muốn tạo cho Tần Nhuế một sự bất ngờ, cho nên từ đầu đến cuối cô cũng không nói cho đối phương là muốn đi đâu. Cho đến khi xe dừng lại trước một công viên giải trí lớn, vẻ mặt Tần Nhuế đầy kinh ngạc nhìn Qúy Duyệt Phong.
Ý nghĩ rất rõ ràng chẳng lẽ hôm nay lại muốn chơi cái này?
"Nhuế Nhuế, chắc là lâu lắm rồi chị không đến nơi này? Khi còn bé, em luôn cảm thấy được công viên giải trí là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng mà cho đến bây giờ em cũng không có cơ hội một lần được tới đây. Thật ra thì hôm nay cũng là lần đầu tiên em đến chỗ như thế này. Mặc dù có vẻ ngây thơ thật, nhưng em vẫn muốn cùng chị đến đây, để cho chị cũng cảm thụ được chút hạnh phúc này."
"Tiểu Phong..." Nghe Qúy Duyệt Phong nói như vậy Tần Nhuế đau lòng ôm lấy cô. Cô cũng sớm biết tuổi thơ của Qúy Duyệt Phong rất cực khổ, nhưng hoàn toàn lại không nghĩ tới chuyện này. Nếu như cô sớm biết được cô bé này chưa bao giờ được đến công viên giải trí lớn như vậy, thì làm sao có thể chấp nhận đi chung với cô ấy chứ?
" Nhuế Nhuế lần trước đến nơi này là khi nào?"
"À... hình như là sau 7 tuổi thì cũng không tới đây nữa."Nhớ lại lúc nhỏ đã từng đến công viên giải trí chơi, Tần Nhuế nhẹ giọng nói. Mặc dù Tần gia ở nhà dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng tình thương yêu con cái điểm này cũng không hề thua kém so với bất kỳ gia đình nào. Cô còn nhớ sinh nhật trước kia, mỗi lần được Tần lão ba và Tần lão mẹ đưa tới công viên giải trí đi chơi, hoặc là đi ăn cơm. Tuy trong lòng không thích đến những nơi nào nhiệt, thì thiếu niên lão thành Tần Nhuế cũng không thể cự tuyệt khiến cha mẹ thất vọng mà đi theo.
Kết quả, khi vừa vào khu vui chơi, Tần Nhuế lại bị những trò chơi nhàm chán kia làm cho ngáp liên tục, thậm chí so với đến chỗ này không bằng về nhà đoc sách vẫn hơn. Lâu ngày, sinh nhật của cô cũng càng đơn giản hơn. Cuối cùng chỉ cần ăn hết một tô mì trường thọ là xong xuôi hết mọi việc.
Đối với Tần Nhuế mà nói, cái gì mà sinh nhật rồi đi công viên giả trí chơi hoàn toàn là chuyện muốn sao cũng được. Nhưng lần này cô lại cảm thấy vô cùng ý nghĩa. Dù sao thì cũng là lần đầu cô cùng Qúy Duyệt Phong trải qua sinh nhật đầu tiên.
"Đi thôi." Hai người từ trên xe bước xuống, tay trong tay đi vào công viên giải trí. Tuy nói hiện tại mọi trò chơi đã từng dành cho thiếu nhi nhưng nay cũng đã đồng hóa dần dần dành cho mọi lứa tuổi, nhưng Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong hai cô gái xinh đẹp như vậy cùng đến công viên giải trí này thì thực rất ít khi thấy. Cho dù là hai người xếp hàng mua vé, hay chỉ đơn giản là tản bộ đùa gion74m cũng sẽ khiến cho không ít người vây lại xem.
"Hey, cậu này nói xem hai cô gái xinh đẹp kia quan hệ như thế nào?"
"Cái gì mà quan hệ như thế nào? đương nhiên là bạn bè rồi."
"Bạn hả, mình cảm thấy không có giống nha, cậu này nhìn đi, một người nhìn qua rất chi là yêu mị người còn lại thì lãnh khốc cực kỳ nhưng lại yêu kiều, cậu này cho là bạn bè mà thân mật như thế sao? Hơn nữa lúc nãy mình còn thấy hai cô ấy hôn môi nữa đó."
"Hả... chị em gái hôn môi một cái có gì khác người đâu."
"Vậy cậu này cho mình hôn một cái đi!"
"Cút ngay lập tức!"
"Túm lại, hai cô gái đó là les! Mình đánh cược 5 Mao tiền!"
"Nhuế Nhuế, lần sau đưa chị ra ngoài nhất định em phải mua một cái khẩu che mũi miệng chị lại mới được. Nhìn mặt mấy người đó kìa, còn thiếu cái xông lại ăn chị thôi, thật là đáng ghét muốn chết." Bên cạnh lời người khác nói Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế lại xem như là không khí mà coi thường. Nhưng mà cứ hễ có ánh mắt nào dòm tới, thì người nào đó lại trong lòng lại thêm một hang giấm chua.
Có người yêu ưu tú như vậy đúng là một chuyện rất may mắn, nhưng đào hoa quá cũng sẽ khiến cho người ta khổ sở nha. Qúy Duyệt Phong sơ lược tính một chút, từ lúc cô và Tần Nhuế đến công viên giải trí cho đến giờ, cứ cách vài phút, sẽ có người si mê hướng mắt nhìn Tần Nhuế. Trong đó nam nữ đều có, nhưng đại đa số đều là nữ! Mỗi lần nhìn thấy nam nam nữ nữ đăm đăm mắt nhìn Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong cũng sẽ hung tợn mà trừng lại, giống như con cún nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nhưng đáng tiếc là, bất kể Qúy Duyệt Phong có trừng ra sao, bày mặt thúi ra sao, giương nanh múa vuốt như thế nào. Thì những người kia vẫn nhìn một cách đầy si mê, cứ như thế ta được ta làm, căn bản không coi hành động tuyên thệ chủ quyền của Qúy Duyệt Phong coi ra gì, chỉ coi cô như một con dê giàu lòng nhân từ.
Nghe Qúy Duyệt Phong nói Tần Nhuế bất mãn bĩu môi, phản bác có chút vô dụng. Hai người mỗi lần đi ra ngoài, nhận được tỷ số quay đầu nhìn đều không thiếu. Rõ ràng những người nhìn Qúy Duyệt Phong tương đối nhiều, làm gì cứ mỗi lần có người khác nhìn mình thì đối phương lại ác nhân đi cáo trạng trước chứ. Cô rất muốn nói, phải mang cái khẩu trang che mặt em lại đó, khốn kiếp!
Hai người cứ như thế đi tới đi lui rồi dừng lại một chút, trong lòng ưa thích nhìn trò chơi cũng không tệ. Nhìn tới cái trò chơi cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến cho ánh mắt Tần Nhuế sáng lên. Đó chính là trò chơi kích thích của những người trẻ tuổi yêu thích, Roller coaster (tàu lượn siêu tốc). Mặc dù nhìn qua cũng rất dọa người nhưng mà nhìn những người ngồi đó cũng không hề giống như vậy.
Đưa tay khều Qúy Duyệt Phong còn đang ngẩn người nhìn đu quay ngựa gỗ, Tần Nhuế liền kéo cô qua chỗ tàu lượn siêu tốc."Ngô Nhuế Nhuế đi gấp như vậy làm gì?" Bị kéo đi Qúy Duyệt Phong luyến tiếc nhìn đu quay ngựa gỗ nhỏ giọng hỏi. Khi nhìn thấy cái tên chính là tàu lượn siêu tốc, trong nháy mắt khuôn mặt liền trắng bệch.
"Tiểu Phong, chúng ta chơi cái này đi Mặc dù rất muốn nói mình rất sợ cái thứ này, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tần Nhuế lại khiến cho Qúy Duyệt Phong muốn nói lời dự tuyệt đanh liều mạng nuốt vào trong bụng, ngược lại nặng nề gật đầu một cái. Ai kêu mình là người vợ tốt 24 tiếng làm gì, cho dù có sợ cũng phải lên a.
Ngồi trên tàu lượn đang chuẩn bị đi lên, mồ hôi lạnh trên trán Qúy Duyệt Phong cũng chậm rãi rơi xuống. Nhìn qua Tần Nhuế mặt than vạn năm không hề đổi lại thấy được chút tia tình cảm hưng phấn! Chị ấy đang hưng phấn? Ngay trong lúc yêu yêu còn không có cao hứng vậy mà vì được ngồi tàu lượn siêu tốc mà cao hứng!?
Được rồi, Qúy Duyệt Phong đã hoàn toàn chịu thua. Nghe tiếng chuông bắt đầu vang lên, cô gắt gao nắm chặt tay vịn hai bên ghế, rất sợ sơ ý một chút thì sẽ bị hất văng ra ngoài. Mới bắt đầu xe còn chậm rãi leo lên sườn lượn, Qúy Duyệt Phong cũng không cảm giác có gì đáng sợ. Đang lúc thanh tỉnh tính đùa giỡn Tần Nhuế một chút, thì đột ngột toàn bộ đoàn tàu lao xuống dốc với tốc độ kinh hồn. Từ trên dốc lượn xuống dưới đúng một góc thẳng đứng 90 độ!
"AAAAAA!!!!!!!" tiếng hét chói tai đến tê tâm liệt phế, vang khắp nơi mỗi khi chiếc tàu lượn đi qua, thậm chí ngay cả người ngồi dưới cùng đoàn tàu lượn cũng nghe thấy rõ. Qúy Duyệt Phong tin tưởng bản thân cho tới bây giờ cũng chưa có mất thể diện như vậy, nhìn thấy những người ngồi cùng tàu lượn quăng ánh mắt nhìn mình, trong lòng cô lệ đã chảy thành sông. Làm ơn đi, tui chẳng qua chỉ kêu có mấy tiếng thôi mà, các người có cần phải khinh bỉ thành như vậy không?
"Em có khỏe không? thật xin lỗi, chị không biết là em lại sợ cái này." Tần Nhuế đưa cho Qúy Duyệt Phong một chai nước, nói với vẻ hơi áy náy. Cho dù là ai thì cũng không nghĩ tới, từ trên núi té xuống cũng không hề sợ hãi nhưng lại biết sợ khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc này."Ngô, người ta thấy Nhuế Nhuế muốn lên đó ngồi thì người ta đi theo ngồi mà, em mặc kệ, chút nữa chị phải đi cái đó với em."
"Được, em muốn gì chị cũng đi chung...." Tần Nhuế ngoài miệng đáp ứng, nhìn theo hướng ngón tay Qúy Duyệt Phong chỉ tới, trong nháy mắt đã thấy cái tên Công chúa Fantasy Park Carousel (đu quay ngựa gỗ công chúa nhỏ, đại loại là thế... ^^) khiến tâm hồn người chấn động một cái."Em chắc chứ?" để xác nhận Tần Nhuế hỏi lại lần nữa, cô không còn cách nào tưởng tượng được mình cũng đã là một cô gái 28 tuổi hơn nữa còn ngồi cái này không biết sẽ bị người ta chê cười thành cái gì nữa.
"Muốn! Chính là nó!"
"Được rồi...."
Hai người nói xong vấn đề ngồi đu quay ngựa gỗ lại bắt đầu chơi các trò chơi khác. Thời gian cứ thế từ từ trôi đi, khi Tần Nhuế khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện công viên giải trí cũng đã bao trùm trong đêm tối. Màn đêm kín đáo kết hợp cùng những dải đèn nê ông thật rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng mỹ luân mỹ hoán. Mà bên trong công viên giải trí lúc này trừ các cô ra thì cũng không còn ai nữa.
"Tần Nhuế." Nghe tiếng Qúy Duyệt Phong kêu mình, Tần Nhuế quay đầu lại nhìn, phát hiện người đó đứng cách chỗ mình không xa vẫn đang nhìn mình.
"Em..."
"Em đã bao hết toàn bộ công viên rồi."
"Ừ, chị biết."
Thật ra thì lúc sáng nhìn thấy đoàn người đi bộ ra khỏi chỗ này, Tần Nhuế cũng đoán được chuyện này rồi. Ngưng mắt nhìn khuôn mặt Qúy Duyệt Phong nở nụ cười thật ôn nhu, tim không tự chủ được đập càng lúc càng nhanh. Cô gái này muốn làm gì?
"Chỗ này giờ cũng chỉ còn hai người chúng ta thôi. Cho nên, mình cùng ngồi đu quay ngựa gỗ được không?" Tần Nhuế không nghĩ tới Qúy Duyệt Phong xài nhiều như thế bao hết cả công viên chỉ là muốn cùng mình ngồi đu quay ngựa gỗ, nhìn khuôn mặt em ấy đầy mong đợi cùng tiếng nhạc phát ra từ đu quay. Tần Nhuế có nén xúc động muốn đạp em ấy một cái mà đi lên ngồi chung.
Một con ngựa gỗ cũng chỉ đủ cho một người ngồi, nhưng công viên lớn cũng thường có tình nhân đến chôi nên cũng sẽ có thiết kế riêng ngựa gỗ dành cho hai người ngồi. Hai người cùng lên trên ngồi, theo từng nhịp lên cao rồi hạ xuống, trong lòng cũng từ từ lắng xuống."Tần Nhuế, sinh nhật vui vẻ." Âm thanh Qúy Duyệt Phong bên tai cũng khiến cho cô thả lỏng mà tựa lưng lên ngực em ấy, hưởng thụ mọi quan tâm ôn nhu của đối phương.
"Tần Nhuế, chị biết không? hai năm trước lúc còn ở trong ngục, em cũng chưa từng nghĩ tới cuộc đời này sẽ giống như lúc này hạnh phúc như vậy. Cám ơn chị đã xuất hiện trên đời này, đến bên cạnh em. Trải qua 23 năm em đều tìm kiếm. Tìm kiếm cho mình một gia đình, một người không hề thuộc về mình, một tình yêu không có sự ngang hàng."
"Cho đến khi ở trong ngục gặp được chị, em mới dừng lại những thứ gọi là không biết cố gắng kia. Em thừa nhận, ban đầu khi chú ý đến chị, cũng là vì vẻ bề ngoài của chị. Em rất tò mò, tại sao ở thời đại này rồi mà vẫn còn có người cứng ngắc giống như chị vậy, mỗi ngày mặc áo sơ mi cũng phải cài cho hết cái nút trên cùng. Mặc quân áo theo phong cách cũng y như vậy, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi."
"Nhàm chán và tò mò, thúc đẩy em cố ý đến gần chị, chọc giận chị. Có lẽ vào lúc đó, em đối với chị cũng đã có hảo cảm rồi. Em biết, mặc dù bên ngoài chị đối xử với em rất lạnh nhạt, nhưng cũng không hề ghét em. Cho nên em hết lần này đến lần khác đi khiêu chiến sự kiên nhẫn của chị. Cho đến khi em hoàn toàn quên mất Qúy Mục Nhiễm, từ đó bắt đầu yêu chị. Một mặt em luôn khát vọng chị có thể chấp nhận em, nhưng có lúc em lại tự ti vì bản thân chỉ là một tù nhân, căn bản không xứng với chị thật sự.''
"Mỗi lần nhìn thấy chị vì em mà bị tổn thương, cho dù là thân thể hay là tâm hồn, em đều tự trách rất nhiều, rất khó chịu. Thậm chí còn nghĩ tới nếu như em không đi trêu chọc chị, có phải so với bây giờ chị sẽ hạnh phúc và vui vẻ hơn không. Cũng may là em chỉ nghĩ như vậy thôi, chứ không dám làm thật."
"Có thể giống như bây giờ được ôm chị, em thấy rất vui. Mỗi buổi sáng khi thức dậy lại có thể ngắm khuôn mặt của chị, khiến cho em thấy yên tâm. Tần Nhuế, mặc dù em cũng đã từng hỏi chị rất nhiều lần, nhưng lần này, sẽ là lần cuối cùng em hỏi chị. Chị, có nguyện ý cả đời sống cùng em không?"
Trước mặt chính là một cái hộp màu tím, bên trong nó chính là một cặp nhẫn giống nhau lẳng lặng nằm, đều là kích cỡ dành cho nữ. Mặc dù trời tối, nhưng ánh sáng lóe lên cũng khiến cho không có bất cứ ai có thể khinh thường. Tựa như những chiếc nhẫn ấy vì chiếu sáng cho tình yêu của các cô mà tồn tại.
Tần Nhuế ngẩng đầu sờ mặt Qúy Duyệt Phong. Người con gái này luôn an bài mọi thứ tốt nhất cho mình. Mặc dù bình thường luôn như một đứa nhỏ luôn làm nũng với mình, cũng có lúc lại mang dáng vẻ vô cùng yêu mị. Nhưng cho dù là lúc nào, thì em ấy cũng là duy nhất không thể thay đổi được, chính là luôn yêu mình, luôn dịu dàng với mình.
Đối mặt với một cô gái như vậy, cô không thể tìm ra được bất kỳ lí do gì mà cự tuyệt.
"Qúy Duyệt Phong, cả đời rất ngắn, cho dù là sai, chị cũng sẽ cùng em bước tới. Huống chị, yêu em. là lựa chọn chính xác nhất của chị. Cả đời sống chung. Đây không chỉ mỗi nguyện vọng của riêng mình em mà chị cũng như vậy." Tần Nhuế nói xong liền đưa tay nắm lấy bàn tay của Qúy Duyệt Phong. Khi hai người cùng lúc đeo nhẫn cho nhau xong, không kịp đợi đã ôm nhau thật chặt. Bắt đầu từ bây giờ hai người các cô chính là một thể. Cho dù là cái chết cũng không thể chia lìa các cô.
Cuộc sống con người có lẽ rất ngắn. Nhưng yêu thì sẽ luôn sâu đậm và dài lâu.
https://youtu.be/kktoPwuyBFY
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ có truyện ngắn mới. Chú thích Nhuế Nhuế, Phong Phong, Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ xuyên không, hơn nữa là quay về thành phố X 20 về trước. Đầu tiên Tần Nhuế sẽ là người ra trận thứ nhất, tiếp theo sẽ xuất hiện ba người còn lại còn có chút giống như kỳ tích xuất hiện vậy.
Tần Nhuế chống đở cơn đau đầu đứng dậy, cô không rõ tại sao một giây trước còn đang ngồi trong phòng làm việc thì một giây sau đã đứng trước đường lớn, nhưng mà chỗ này là chỗ nào?
Tần Nhuế: (tùy tiện chộp một người trên đường lại hỏi) Xin chào, cho hỏi đây là chỗ nào?
Người đi đường: Đây là thành phố X a.
Tần Nhuế: Đây là thành phố X? Sao có thể chứ? Tôi ở chỗ này gần 30 năm, cũng chưa từng đến đây.
Người đi đường: Đây là đường xx, cô chưa từng đến sao?
Tần Nhuế: cái gì? đây là đường xx? Sao có thể chứ, nơi này đâu phải như vậy a.
Người đi đường: tôi không biết. (người đi đường dùng mắt xem Tần Nhuế như bị thần kinh liền vội vàng đi mất.)
Đứng nhìn xung quanh con đường, Tần Nhuế nhìn nơi này càng cảm thấy quen thuộc, dường như đúng là đường xx thật. Nhưng mà tại sao đường xx trong nháy mắt lại biến thành như vậy? Lúc sáng làm việc cô còn đi ngang qua chỗ này a. Vì vậy trong lòng đầy nghi vấn Tần Nhuế liền đến Đệ nhất nữ tử ngục giam, kết quả khiến cho cô càng thêm hoảng hốt. Ngục giam mặc dù không có gì thay đổi, nhưng bề ngoài so với 20 năm trước đúng là y chang nhau. Tần Nhuế chỉ cảm thấy hết sức quỷ dị, cô hỏi bảo vệ canh cửa, năm nay là năm bao nhiêu, đối phương đầu tiên liếc cô một cái sau đó nói là năm 1992.
Như sấm sét giữa trời quang khiến Tần Nhuế ngoài nóng trong mềm, cô như vậy là xuyên không sao? Vì muốn chứng minh cái ý nghĩ này, cô chạy về nhà mình, đúng lúc nhìn thấy Tần lão mẹ đang dắt tay một đứa bé đi lên lầu. Đứa nhỏ trên mặt không chút biểu tình, khuôn mặt 10 phần tê liệt còn thêm bị ép buộc không phải mình thì còn ai!? (khụ khụ, Nhuế Nhuế, thì trong mắt mình ngươi cũng nhìn ra cái gì sao?)
Tần Nhuế: Đây không phải là mơ chứ? (ngồi lên ghế dài trong công viên, Tần Nhuế sững sờ nói. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại đến chỗ này, làm để quay về đây. Bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, giải quyết suy nghĩ.)
Không có mục đích, Tần Nhuế tùy ý bắt xe kêu tài xế đưa mình đến khách sạn của thành phố X. Nhưng mà không lâu sau, cô lại dột nhiên nghĩ tới. Nếu bây giờ là 20 năm về trước, Qúy Duyệt Phong lúc đó cũng chỉ mới có 5 tuổi mà thôi. Một ý nghĩ không thể nói rõ khiến cho tinh thần Tần Nhuế tỉnh táo, lập tức không để ý đến việc đi khách sạn nữa, cuối cùng đầu óc nóng lên lại đọc địa chỉ Qúy cho tài xế.
Trả xong tiền liền xuống xe, nhìn thấy so với trong trí nhớ thì nhà ở đây xê dịch cũng không nhiều lắm, Tần Nhuế quanh quẩn ngoài cửa cũng lâu. Lúc này, lại nhìn thấy mấy chiếc Lincoln màu đen dài ngoằng đi tới. Cô theo bản năng liền trốn vào sau bụi cỏ (khụ khụ, muốn hỏi một chút, tại sao ngươi lại trốn?) chỉ thấy từ trên xe có mấy người đàn ông đang mặc tây trang đi xuống, sau lưng họ, có một cô bé dáng vóc thấp bé mặc trên người bộ đồ cũ nát.
Có lẽ duyên cớ cũng không mở ra, cô bé nhìn qua cũng không phải rất đẹp. Nhưng đôi mắt đen như mực, khiến cho Tần Nhuế liếc một cái liền nhận ra cô là ai.
Truyện ngắn còn chưa xong đợi tiếp nhé...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro