Chương 121
Hai người cứ như vậy cứ người này nói thì người kia nói cùng nhau trò chuyện, cho đến gần 1:00 AM sáng, Qúy Duyệt Phong mới rời khỏi Qúy Mục Nhiễm trở về phong. Cô bước nhẹ chân đi vào trong phòng sợ là mình sẽ đánh thức Tần Nhuế đang ngủ. Nhưng mà chân mới vừa bước vào trong, cả người mạnh mẽ bị đè ép trên giường, Hương vị quen thuộc trên người cũng khiến cho cô buông xuống cảnh giác, ngược lại đưa tay ôm lấy đối phương.
"Thế nào? Có phải rất khó chịu hay không?" Biết người đang đè mình chính là Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong dịu dàng hỏi. "Thuốc... cho tôi thuốc! Cầu xin cô! Cho tôi thuốc đi được không!" Hơi thở nặng nề phả vào trên mặt, đem đến từng trận hơi nóng. Tiếng cầu xin mang theo run rẩy, khiến cho cánh mũi Qúy Duyệt Phong chua xót, suýt chút nữa là chảy nước mắt.
"Chỗ này không có thuốc, cũng chỉ có em thôi. Tần Nhuế, chị sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ chỉ ở đây chăm sóc cho chị, trông chừng chị."
"Cô là ai!? Tại sao lại trông nom tôi!? Tôi muốn thuốc! Mau cho tôi thuốc!" Lời nói của Qúy Duyệt Phong cũng không có hiệu quả, lúc này căn bản Tần Nhuế không còn lí trí để nói chuyện, chỉ là lạc mất phương hướng vì thống khổ và muốn giải thoát dục vọng trong người. Đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ áo Qúy Duyệt Phong, đem cả người cô từ trên giường xốc dậy, hai người cùng lăn xuống đất.
''Tần Nhuế, đừng như vậy... Em biết chị rất khó chịu, ráng cô gắng chịu đựng thêm một chút thì không sao nữa, chị đã chịu được năm ngày rồi không phải sao? Không lâu nữa, thì chị sẽ tốt hơn thôi, sức khỏe của chị sẽ trở lại như trước kia, cũng không cần chạm tới thứ hại người đó nữa."
"Im miệng! Cô im miệng! Tôi khó chịu quá! Tôi đau muốn chết rồi! Cho tôi thuốc! Cầu xin cô cho tôi thuốc!"
Tần Nhuế vừa nói hai chân khụy xuống, cuối cùng quỳ xuống đất. Cô nắm lấy quần áo Qúy Duyệt Phong, trong miệng đau đớn phát ra những lời hàm hồ cùng tiếng gào thét. Nhìn bộ dạng khó chịu ấy khiến cho hốc mắt Qúy Duyệt Phong thêm đỏ. Cô cũng quỳ xuống theo, đem Tần Nhuế ôm chặt trong ngực.
"Tần Nhuế, em yêu chị, dù là chị có muốn mạng của em, em cũng sẽ không do dự mà giao mạng mình cho chị. Nhưng chút ma túy này, em thật sự không thể cho chị được, bởi vì như vậy sẽ hại chị, lãng phí hết mọi cố gắng trước kia của chúng ta! Thấy chị như vậy, lòng em rất đau. Đều là do em saim nếu như em không quá chủ quan, thì chị cũng sẽ không bị bọn họ bắt đi, càng không biết đến những cơn nghiện ma túy này. Thật xin lỗi, Tần Nhuế, thật xin lỗi!"
"Tên lường gạt! Cô là tên lường gạt! Cô nhất định có thuốc! Là cô cố ý để cho tôi phải đau khổ như vậy! Tôi hận cô! Tôi hận cô!" Tần Nhuế hét to đem Qúy Duyệt Phong đè dưới đất, cô ngồi trên người cào đánh lung tung. Áo sơ mi mỏng manh rất nhanh bị xé nát, lộ ra nửa người trên cùng bra màu trắng.
Nhìn da thịt trắng nõn của Qúy Duyệt Phong khiến cho Tần Nhuế nhìn đến có chút sững sờ, sau đó điên cuồng xe quần cô. So với cái áo mỏng trên người, hạ thân Qúy Duyệt Phong mặc cái quần jean màu xanh nhạt, có lôi kéo mãi cũng không thể xé ra được, Tần Nhuế tức giận ôm đầu mình muốn đâm xuống đất.
"Tần Nhuế, đừng làm tổn thương mình, chị có nóng giận thì làm với em được rôi." Qúy Duyệt Phong ngồi dậy đem thân thể kiềm chế lại ôm vào trong ngực. Bất kể đối phương có dãy dụa như thế nào, cũng không muốn buông tay. Mất đi tự do cả người càng cố nổi giận, cô dùng sức đẩy Qúy Duyệt Phong, nhưng bởi vì đối phương thật chặt mà nhiều lần thất bại. Cuối cùng nhìn thấy xương xanh quai trước mắt hung hăng há miệng cắn lên.
"Ưm..." Đau nhức bất ngờ tới, khiến cho Qúy Duyệt Phong không nhịn được mà kêu một tiếng. Cô để cằm tựa vào trên đầu Tần Nhuế, không dãy dựa cũng không phản kháng mặc cho đối phương cắn, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Sau khi Qúy Duyệt Phong rời đi Qúy Mục Nhiễm cũng không có quay về phòng ngủ, ngược lại ngồi một mình trên sofa đại sảnh. Ngước mắt nhìn biệt thự trống rỗng, khiến cho lòng cô cũng yên tĩnh lại. Hôm nay cô cuối cùng cô cũng chấp nhận buông tay, tự mình thào xuông đoạn tình cảm dây dưa không rõ với Qúy Duyệt Phong. Nếu như nói không có chút mất mát nào thì đó là giả. Nhưng thêm vào đó lại là dễ dàng vui vẻ và yên tâm.
Tình cảm của Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế Qúy Mục Nhiễm đều nhìn thấy, cô biết mình cũng không thể tham dự vào, càng không có cách nào cướp đoạt đi. Trong căn phòng lớn này, có người giúp việc còn có các cô làm bạn, người yêu, cũng có cả Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong bầu bạn. Nhưng chỉ có cô là một người cô đơn.
Trong đầu lại nghĩ tới lời Qúy Duyệt Phong vừa nói: Sau khi Lê Á Lôi đi rồi, chính mình có từng nghĩ đến cô ấy hay không?
Câu trả lời chính là đáp án khẳng định.
Hai nhà Qúy Lê không chỉ là bằng hưu hợp tác, mà Qúy Chấn Đồ và Lê Bình cũng là bạn bè rất thân. Cho nên khi hai đứa con họ còn nhỏ đã cùng cho chơi chung một chỗ. Trừ chính mình thì địa vị của Qúy Duyệt Phong và Qúy Tìm không hề cao, cho nên lúc đó ngang hàng với cô cũng chỉ có Lê Á Lôi.
So với sự sủng ái Lê gia dành cho con mình thì, Qúy gia lại dạy dỗ chuyện trong nhà vô cùng nghiêm khắc. Khi mà những đứa nhỏ khác bắt đầu vừa học đi, thì Qúy Chấn Đồ đã dạy cô phải chạy đi. Khi mà những đứa trẻ khác vẫn còn mỗi ngày được ôm búp bê nghe kể chuyện chìm vào giấc ngủ, thì cô lại phải cầm súng bắn vào những tấm ván mô phỏng hình người.
Sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, nên đã tạo thành tính cách của Qúy Mục Nhiễm, cũng không hề hiếm thấy. Cho nên mỗi khi Lê Á Lôi giống như một tiểu công chúa tìm cô đi chơi, Qúy Mục Nhiễm bình thường hay trốn trong phòng huấn luyện mọi người cũng không tìm được, thấy Lê Á Lôi thông đồng với Qúy Tìm khi dễ Qúy Duyệt Phong thành tức giận.
Khi đó Qúy Mục Nhiễm đứng trong bóng tối, đem hình dáng Lê Á Lôi cao ngạo không đặt vào trong mắt. Chỉ cảm thấy bản mặt của cô ấy rất đáng ghét, thậm chí xúc động còn muốn đánh cho cô ấy một trận. Lâu ngày, cứ mỗi lúc Lê Á Lôi tới chơi, Qúy Mục Nhiễm thậm chí đến cả bóng người cũng không xuất hiện, cũng chỉ biết chờ đợi trong phòng luyện công chờ học huấn luyện.
Mỗi ngày cô đều học điều cơ bản nhất đó là rèn luyện thể lực, nhưng lúc này của phòng luyện tập lại bị người đẩy ra. Nhìn Lê Á Lôi người mặc áo hồng cũng quần lụa mỏng đi tới chỗ mình cười, Qúy Mục Nhiễm lạnh gióng hét một tiếng kêu cô cút ra ngoài. Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp đi tới một góc phòng tập ngồi xuống.
Cho dù trong lòng ghét Lê Á Lôi như thế nào đi nữa thì nhìn tới mặt mũi của Lê Bình, Qúy Mục Nhiễm cũng không có khả năng động thủ đối với cô. Huống chi cái người thường ngay giương nang múa vuốt này lại ngồi một góc yên tĩnh như vậy, nếu như ánh mắt không phải thỉnh thoảng còn liếc cô, Qúy Mục Nhiễm cơ hồ đã quên mất chỗ này còn có một người tồn tại.
Cứ như vậy số lần Lê Á Lôi đến đây cũng thường xuyên hơn, mà Qúy Mục Nhiễm cũng dần dẫn không bài xích cô nữa. Dù sao thì cô cũng chỉ là mọt đứa con nít, những người lớn còn không thích cô độc, huống chi là cô? Vì vậy cứ mỗi lúc Lê Á Lôi đến đây, Qúy Mục Nhiễm cũng không thèm cản lại, chỉ coi cô như không khí mà tiếp tục luyện võ.
Theo thời gian từng năm cứ thế trôi qua, tính tình Qúy Mục Nhiễm càng ngày càng lạnh nhạt, mà Lê Á Lôi cũng không còn như lúc nhỏ mỗi ngày đi theo cô. Tình huống như vậy cũng khiến cho lòng Qúy Mục Nhiễm có chút mất mát, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại. Trong lúc cô đang dần thích ứng với phần đời cô độc này, thì lại có một người mang tên Qúy Duyệt Phong cứ như vậy không báo trước mà đột nhiên xông vào cuộc sống của cô.
Từ đó về sau, Qúy Mục Nhiễm cô đơn lại có thêm một chuyện để làm, đó chính là tính toán xem và suy nghĩ tới tình cảm của mình và Qúy Duyệt Phong. Cùng lúc đó Lê Á Lôi lại như âm hồn bất tán cứ thế xuất hiện bên cạnh chính mình, lại làm một vài chuyện khiến cho cô cảm thấy thêm ghét hơn, toàn nhưng chuyện không thể chịu được.
Lúc đầu Qúy Mục Nhiễm còn cho là do tuổi cô còn nhỏ, vẫn còn ham chơi. Thời gian từng năm cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, cho đến lúc các cô đến tuổi đôi mươi, thì người con gái này mỗi ngày lại đến trêu chọc cô. Nhưng mà lúc đó lòng của Qúy Mục Nhiễm đã hoàn toàn đang còn nằm tại cái tên Qúy Duyệt Phong, cũng không có rãnh rỗi mà để ý đến Lê Á Lôi.
Cho đến hai năm trước ngày vào đêm đó các cô xảy ra quan hệ, cho dù ngoài miệng không nói, Qúy Mục Nhiễm cũng biết rõ giữa hai người cũng đã đổi chác chuyện này bằng vật chất. Trong lòng cũng chỉ coi cô ấy như một người bạn, chỉ là một cô gái mới lớn. Loại người này thiếu thốn thích thay đổi, không khiến cho cô cảm thấy an tâm, nhưng có khác thường cũng không hề bài xích.
Có lẽ là Lê Á Lôi cho là chính cô đã che dấu rất tốt. Nhưng trên đời nàym chỉ cần phát chuyện thật sự, nhất định sẽ để lại dấu vết. Cũng từng rất lâu về trước, bởi vì Qúy Mục Nhiễm phải xử lý chuyện của Qúy gia quá mệt mỏi, nên ngủ luôn tại phòng ngủ trong thư phòng. Có thể là do từ nhỏ đã trải qua đủ các loại huấn luyện, tính cảnh giác cũng không hề thấp, cho dù chỉ là một ngọn gió nhỏ thổi qua cũng sẽ tỉnh lại.
Một lần đêm đó, cô cũng thế vì mệt mỏi mà ngủ luôn trong thư phòng. Một lát sau thì cửa thư phòng cũng được mở ra nhẹ nhàng, mang theo mùi hương hoa lài thơm mát, Qúy Mục Nhiễm cũng đoán được mùi hương này cũng chỉ có trên mỗi Lê Á Lôi. Co chỉ muốn xem cô gái này muốn làm gì cô, liền tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng lại không ngở được ràng đối phương chỉ đem theo một cái chăn đắp lên cho mình, sau dớ liền đi ra khỏi phòng. Sau đó đến sáng ngày thứ hai lại lén đi vào cầm cái chăn đem trở về.
Liên tiếp mấy ngày như thế Qúy Mục Nhiễm cũng vẫn ung dung với đãi ngộ như thế. Cũng có lúc Lê Á Lôi đứng cạnh cô thật lâu cùng không chịu đi, thâmj chí còn khẽ hôn nhẹ lên gò má của cô. Những chuyện này cũng không hề khiến Qúy Mục Nhiễm cảm thấy kinh ngạc. Sau nhiều ngày Lê Á Lôi đi theo tiếp xúc cũng càng nhiều, cô cũng rốt cuộc cũng nhận ra được tình cảm mà cô gái này dành cho mình dường như nói ra từ trong miệng thì sẽ khồng hề đơn giản như vậy.
Người, có thể gọi là người là người, bởi vì họ có đầu óc biết suy nghĩ, biết yêu, biết đau lòng. Qúy Mục Nhiẽm cũng không phải là người vô tình, cô có thể cảm nhận được tình yêu Lê Á Lôi dành cho mình, cũng vì sự cố chấp của cô mà đau lòng. Trong lòng thường xuyên muốn đuổi cô đi, cứ như vậy, thì cô gái này cũng sẽ không cần phải chịu đau khổ như vậy. Nhưng có lẽ cũng vì ánh mắt ngụy trang của cô ấy luôn mang vẻ cố gắng như thế, khiến cho Qúy Mục Nhiễm một lần rồi lại hai lần phải mềm lòng.
Bởi vì cô không làm được, càng không dám làm.
Đêm đó làm gãy tay Lê Á Lôi, Qúy Mục Nhiễm cũng rất hối hận. Thậm chí khi vùa làm xong chuyện tàn nhẫn đó, trong lòng cô luôn tự áy náy, tự trách rất nhiều. Lê Á Lôi cười trong tuyệt vọng, trong lòng cô mơ hồ cũng hiện lên chua xót, thậm chí còn muốn mở miệng nói với cô ấy tiếng thật xin lỗi. Nhưng cuối cùng ba chữ kia lại bị cô nuốt xuống bụng.
Qúy Mục Nhiễm cô ghét nhất chính là cái kiểu vừa đánh vừa xoa. Nếu đã làm rồi thì chỉ có thể nhẫn tâm tiếp tục, nhưng mà sẽ như thế nào chứ? Đang nhớ tới đứt đoạn một hồi. Qúy Mục Nhiễm chậm rãi đi lên lầu, tầm mắt rơi vào căn phòng trống rỗng của Lê Á Lôi, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Suốt một đêm, Qúy Mục Nhiễm chỉ lẳng lạng nằm trên giường, khồng hề chợp mắt. Khi trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng của cô bị người giúp việc gõ ầm ĩ. Chuyện này khiến cho cô có chút bất an, cho dù là người giúp việc trước kia cũng không bao giờ đến quấy rầy cô như vậy.
"Chuyện gì?" Qúy Mục Nhiễm mở cửa hỏi, khuôn mặt ảm đảm âm trầm khiến cho người kia sợ tới múc hai chân như sắp nhũn ra. "Đại... Đại tiểu thư, nhị tiểu thư xảy ra chuyện!" Người giúp việc còn chưa nói hết câu Qúy Mục Nhiễm đã vội vã chạy đến phòng dành cho khách. Nhìn Qúy Duyệt Phong và Tần Nhuế té xỉu dưới đất, căn phòng cũng bừa bộn, cô lại vội gọi điện thoại kêu Đổng Văn tới.
Điện thoại vừa cúp chưa đến 5 phút, Đổng Văn tóc tai bù xù đã đi tới Qúy gia. Chỗ ở của cô cũng ngay bên cạnh biệt thư Qúy gia chủ yếu thuận tiện cho công việc của cô, mỗi ngày 24 giờ, công việc của cô chính là bảo đảm tính mạng an toàn cho hai tôn đại phật kai chính là Qúy Duyệt Phong và Qúy Mục Nhiễm.
Bất kể là cô đang làm gì, cho dù là đang ở trên máy bay, chỉ cần một trong hai người Qúy Mục Nhiễm hoặc Qúy Duyệt Phong bị thương, thì cô cái gì cũng không để ý lấy tốc độ nhanh nhất mà đến chữa trị cho các cô. Công việc nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản và ung dung như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy cái khổ trong đó, chỉ sợ cũng chỉ mỗi Đổng Văn là biết rõ nhất. Cô cầm cái hộp thuốc đến phòng, liếc nhìn đến vết cắn trên xương xanh quai của Qúy Duyệt Phong, nhíu mày thật chặt.
"Tình hình sao rồi?" Dường như nhận ra được sắc mặt Đổng Văn không tốt cho lắm, Qúy Mục Nhiễm liền hỏi.
"Đại tiểu thư, liên quan đến tình trạng của nhị tiểu thư, tôi không thể không nói đúng sự thật cho cô biết. Cho đến giờ tôi vẫn là bác sĩ tư gia cho Qúy gia, vết thương trên người của hai người cũng đều do tôi đến đây xử lý. So với thể chất của cô thì thể chất của nhị tiểu thư kém hơn rất nhiều. Lúc còn trẻ mà cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều thương tích, hiện nay khiến cho một số cơ năng trong thân thể cũng đã bị phá hư, Hơn nữa trong thời gian dài dinh dưỡng cũng không hề đầy đủ, tình trạng thân thể của cô ấy lúc này, giống như là của một người trung niên."
"Có cách gì có thể điều dưỡng tốt hơn không?" Nghe lời Đổng Văn nói sắc mặt Qúy Mục Nhiễm cũng trầm xuống. Cô đã hỏi là có cách nào có thể điều dưỡng tốt hơn không, chứ không phải hỏi là có thể điều dưỡng được hay không.
"Tôi hy vọng nhị tiểu thư có thể sơm dừng lại tất cả mọi công việc, nhận mọi điều trị cùng kiểm tra sức khỏe toàn thân của tôi, cần phải chú ý đến ăn uống nhiều hơn. Nếu như nhị tiểu thư chịu nghe lời, thì xương cốt và thân thể vẫn có thể khôi phục lại bảy tám phần. Nếu không thì chỉ sợ là sau này về già cô ấy sẽ rất khó chịu."
"Ừ, tôi biết rồi. Cơn nghiện của Tần Nhuế khi nào thì có thể hoàn toàn cai hết được?"
"Tôi đã kiểm tra tình trạng độc tố lưu lại trong cơ thể Tần tiểu thư, qua năm ngày liên tiếp không hút ma túy tình trạng của cô ấy cũng đã khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày tới này sẽ là thời khắc mấu chốt nhất, nếu như chống nổi, thì sẽ không có chuyện gì đáng ngại nữa."
"Ừ, làm phiền cô, Đổng Văn."
Tiễn Đổng Văn đi ra khỏi cửa, Qúy Mục Nhiễm đưa tầm mắt dời đến trên giường, mới nhìn thấy các cô còn đang ngủ riêng mỗi chỗ không biết lúc nào lại ôm nhau ngủ rồi, cô bất đắc dĩ kéo chăn lên đắp cho hai người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngô.. các đồng chí, Hiểu Bạo tới đổi mới. Hai ngày trước mọ người không được đọc chương mới, tất cả cũng trách tui háu ăn không ngăn được cái miệng. Ngày hôm qua ban rủ đi ra phố ăn vặt, không biết tui ăn nhầm cái gì, kết quả cái bụng thảm hại tui bị đau dạ dày. Nói tới cái bệnh này không biết mọi người có ai bị chưa. Đây đúng là thời kỳ bệnh làm tui thống khổ thống khổ nhất, dạ dày thì đau muốn chết, còn có cảm giác thường xuyên muốn ói. Đơn giản cuối cùng uống chút nước lại ói. Lão thiên, nếu ói rồi thì thôi đi. Mấu chốt là cái cảm giác ói ấy nó không biết phân biệt được trường hợp và địa điểm. Ở bệnh viện trong lúc vô nước biển tui ói đến mê man! Không thấy được ánh sáng mặt trời! Mà hình tượng huy hoàng của tui đều bị mấy chị ý tá trong bệnh viện nhìn thấy hết. Bạo tỷ tỷ cảm thấy thật là mất mặt, làm sao biết làm sao mất mặt! Xem ra sau này tui có muốn đến bệnh viện chắc phải mang theo khẩu trang che mặt lại quá! Ni mã!* Tui hận chết cái dạ dày hay đau này còn cái miệng tham ăn này nữa.
*Ni mã: là 阿尼马 (a ni mã) là chữ phiên âm của "animal" tiếng Anh, có nghĩa là súc vật.
Vậy nên nói xong bị thảm mà tui đã trải qua giờ là vô vấn đề chính, nói đến mấy chương sau. Chương này tui nói đến mặt sau chuyện tình của Lê tỷ tỷ và Nhiễm tỷ tỷ, cho nên mọi người chắc cũng đã rõi tại sao Nhiễm tỷ tỷ biết được Lê tỷ tỷ yêu mình rồi nhỉ. Thật là thì chính là không ngừng ăn đậu hủ nên mới đưa tới huyết án mà. Nếu như Lê tỷ tỷ ẩn nhẫn thêm chút nữa, hoàn toàn không làm được mà đi quan tâm Tiểu Nhiễm Nhiễm, tự nhiên sẽ không bị phát hiện. Nhưng mà không nói những lỡi như vậy thì cũng sẽ không phải Lê tỷ tỷ. Mọi người có phát hiện gần cuối chương hiếm thấy được Nhiễm tỷ tỷ ôn nhu một lần a. Thật ra thì nội tâm nàng chính là như thế này: Hừ Tần Nhuế, cô cho tôi là ô dù của cô hả? Tôi chỉ sợ làm đau Tiểu Phong Phong nhà tôi thôi! Phốc! Chờ sau khi Nhuế Nhuế giới độc xong, cp Nhuế Phong sẽ tiến vào thời kỳ ngọt ngào. Ngọt ngào này se liên tiếp kéo dài. Dĩ nhiên ăn chay lâu rồi, mọi người chắc cũng đói khát lắm rồi, lần này thịt thịt cũng chỉ có thể là Nhuế Phong. Nhưng mà thịt của cp Nhiễm Lê không thể vội, tui sẽ viết Nhiễm tỷ tỷ đem Lê tỷ tỷ công đến không xuống được giường, cũng sẽ viết Lê tỷ tỷ uy vũ phản công, lần đầu tiên của Nhiễm tỷ tỷ. So... theo dự đoán, mọi người sẽ càng mong đợi hơn. Vì vậy tui cũng sẽ viết từ từ, treo chân khẩu vị các người nga a a a a (lấy cái dù che chạy trốn!)
Khụ khụ... không lắm mồm nữa, bắt đầu đến truyện ngắn thôi (← mỗi ngày tui đều nói, không nói mấy cái thừa thải, thật ra thì tui nói đều là nói nhảm!)
Đèn trong phòng sáng rực như đâm vào mắt người nhìn. Qúy Duyệt Phong không ngừng dãy giụa trong sợi dây đang cột chặt mình, nhìn thấy tầm mắt Qúy Mục Nhiễm đang nhìn mình, nhất thời cũng thấy sợ nên không dám cử động nữa, mà một lòng một ý nhìn Tần Nhuế bên kia mặt đầy lo lắng.
Qúy Mục Nhiễm: (ngồi trên sofa nhìn Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi đang ngồi dưới sàn nhà, cho dù hai người vẫn còn đang che đi nửa dưới khuôn mặt, nhưng Qúy Mục Nhiễm vẫn nhận ra các cô chính là kẻ điên mới bị mình tống cổ ra khỏi nhà sáng nay.) Các cô vào bằng cách nào?
Đám thủ hạ: Đại tiểu thư, tối này chúng tôi đi tuần tra, chợt nghe sân sau có động tĩnh, chạy tới sân sau thì thấy hai người lén lén lút lút chui qua chuồng chó đi vào.
Qúy Mục Nhiễm: Cái gì? Chuồng chó? Qúy gia làm sao lại có loại vật này? ( nghe được chuồng chó Qúy Mục Nhiễm nhíu mày, cô không nhớ là mình có tự nuôi chó bao giờ, làm sao mà lại xây cái chuồng chó này?)
Đám thủ hạ: Đại tiểu thư, lúc đầu là do ngài đào theo yêu cầu của Lê tiểu thư.
Qúy Mục Nhiễm: Lê tiểu thư? Là ai? (lời nói của đám thủ hạ khiến cho đầu óc Qúy Mục Nhiễm mơ hồ. Cô làm sao cũng không nhớ được có cái gì là Lê tiểu thư kia, còn là tiểu thư bên ngoài?)
Đám thủ hạ: (trố mắt nhìn nhau, không biết nói cái gì. Sáng sớm hôm nay bộ dạng Qúy Mục Nhiễm đuổi Lê Á Lôi và Qúy Duyệt Phong đi bọn họ đều nhìn thấy, tự nhiên cũng sẽ không dám nhắc tới trước mặt Qúy Mục Nhiễm lần nữa. Vì vậy, hết sức thủ hạ hết sức thông minh tạm sửa lại lời khai) Đại tiểu thư, Lê tiểu thư chính là người giúp việc từng làm ở chỗ này. Cô ấy có nuôi một con chó, nên mới xây một cái chuồng chó ở sân sau.
Qúy Mục Nhiễm: Thì ra là như vậy, các người lui xuống đi, nhớ sửa lại bức tường kia.
Đám thủ hạ: Vâng. (yên lặng chạy mất.)
Đám thủ hạ đi hết, toàn bộ phòng khách Qúy gia cũng chỉ còn lại Qúy Mục Nhiễm, Qúy Duyệt Phong, Lê Á Lôi và Tần Nhuế bốn người. Nghe đám thủ hạ kia dám nói mình là người giúp việc, Lê Á Lôi tức tới mức muốn thả A Hắc ra cắn chết đám người đó. Cút đi, ai là người giúp việc, các ngươi mới là người giúp việc đó, cả nhà các người đều là người giúp việc!
Qúy Duyệt Phong: (ngẩng đầu đáng thương mong chờ nhìn Tần Nhuế, trong ánh mắt nhỏ kia tràn đầy khát vọng cùng ủy khuất.) Nhuế Nhuế, em nhớ chị, chị ấy không khi dễ chị chứ?
Tần Nhuế: Chị không sao, em sao rồi? Qúy Mục Nhiễm, cô thả họ ra đi rồi nói chuyện được không? (Tần Nhuế đau lòng nhìn Qúy Duyệt Phong, rất sợ Qúy Mục Nhiễm khiến cho hai người xảy ra chuyện)
Qúy Mục Nhiễm: (nghe được Tần Nhuế gọi mình như vậy sắc mặt liền trầm xuống, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống không ít.) em mới vừa rồi, kêu ta là gì?
Tần Nhuế: Ách... Thật xin lỗi, cái đó... tỷ... trước hết chị thả hai người họ ra được không? (mặc dù Tần Nhuế không phải là lần đầu gọi Qúy Mục Nhiễm như vậy, nhưng cũng do trước kia cô theo chân Qúy Duyệt Phong gọi theo. Cho nên bây giờ kêu như vậy ngược lại, lại có chút lúng túng.)
Qúy Mục Nhiễm: Em nói đi tại sao ta phải bọn họ? Ta trói bọn họ, em rất đau lòng? ( Qúy Mục Nhiễm lạnh giọng hỏi, trong mắt đầy lửa giận ba người đều nhìn thấy rõ ràng.)
Tần Nhuế: Ách.. (lần này Tần Nhuế bị Qúy Mục Nhiễm hỏi cũng không nói được gì. Mặc dù cô đã giải thích cho Qúy Mục Nhiễm không dưới cả trăm lần, mình không phải em gái cô, cái người xinh đẹp mà cô đuổi đi hôm nay chính là em gái và bạn gái cô. Nhưng lại không biết được sau khi mất trí nhớ Qúy Mục Nhiễm lại khăng khăng, nói mình và cô có cùng khí chất, nhất định là em gái cô. Hóa ra, nhận em gái là nhìn khí chất, trên cõi đời này phải có bao nhiêu em gái như thế cho cô chứ?)
Qúy Mục Nhiễm: Nếu em quan tâm bọn họ như vậy ta... (Qúy Mục Nhiễm nói tới chỗ này lại dừng một chút, Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi bắn lửa nhìn cô, chờ cô nói thả bọn họ ra, nhưng mà...)
Qúy Mục Nhiễm: Nếu như em quan tâm họ như vậy, ta cũng không thể để cho họ sống trên cõi đời này nữa. Em là của ta, em chỉ có thể quan tâm ta, cũng chỉ được để ý ta. (Qúy Mục Nhiễm nói xong một loạt tuyên ngôn bá đạo, trực tiếp đem Tần Nhuế bên cạnh ôm vào trong ngực, không kiềm hãm được muốn hôn lên. Ngay lúc hai người càng đang sát lại gần, hai mắt Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi trừng tới mức sắp rới ra ngoài.)
Qúy Duyệt Phong: Không được!
Lê Á Lôi: Không được!
Qúy Mục Nhiễm: Tại sao lại không được? (Qúy Mục Nhiễm móc ra cây Hắc Phong nhắm ngay các cô, nếu không giải thích hợp lí thì sẽ một phát giết chết các cô.)
Qúy Duyệt Phong: Bởi vì chị ấy là đàn ông!
Lê Á Lôi: Bởi vì cô ấy là đàn ông!
Qúy Mục Nhiễm: ...
Tần Nhuế: (⊙_⊙)
Hiểu Bạo: (#‵′) 凸
A Hắc: Gâu gâu gâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro