Chương 105
Phòng ăn mà Hoắc Vũ đặt trước trong một nhà hàng Tây, thức ăn ở đây giá cả cũng không hề rẻ. Cả bốn người đồng loạt tiến vào, nhìn Hoắc Vũ có vẻ lúng túng nói với nhân viên phục vụ đổi từ bàn hai người ăn thành bàn bốn người ăn, Tần Nhuế cũng không nói gì, giống như mọi chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến cô.
Bốn người ngồi xuống, cho dù có bất mãn đi nữa, Hoắc Vũ cũng không dám nói ra. Hắn vẫn lịch sự giúp Tần Nhuế kéo ghế, đồng thời giao lại quyền lợi chọn đồ ăn cho ba vị mỹ nữ. Trong lúc chờ đem đồ ăn lên, không khí cũng vẫn chìm trong lúng túng. Trừ Thư Uyển Hạm còn trò chuyện với Phương Cầm ra, Tần Nhuế và Hoắc Vũ từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
"Hoắc Vũ, thật xin lỗi, sau này có thời gian, tôi sẽ mời anh ăn cơm." Bốn người nháo nhào mỗi người gọi một món, Tần Nhuế chỉ biết nói chút lời gượng gạo để xin lỗi. Rõ ràng đây chính là bắc thang đi lên cho Hoắc Vũ tự nhiên hắn sẽ không ngu gì mà không đi. Hắn cười gãi đầu một cái nói không sao cả, sau đó bắt đầu ăn thức ăn trên dĩa của mình.
Nhìn thấy bầu không khí cũng có chút lắng xuống, Hoắc Vũ cũng không nói một lời, ngược lại Thư Uyển Hạm và Phương Cầm vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau cho để giết thời gian như xung quanh không có gì xảy ra. Hắn cũng không cố kỵ Phương Cầm từng là tù nhân vừa mới ra tù mà xăm soi, còn nói đùa mơ ước lúc nhỏ của hắn là trở thành tổng ngục trưởng của ngục giam, chứ không phải là một cảnh sát.
Thư Uyển Hạm ở một bên quan sát hành động của Tần Nhuế, cùng là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giữa hai người các cô gần như cũng rất thấu hiểu nhau. Dù chỉ cần nhìn sơ qua ánh mắt của đối phương, cũng hiểu được ý trong đó. Thấy chân mày Tần Nhuế càng lúc càng nhíu chặt, Thư Uyển Hạm cũng biết tâm tình của cô lúc này rất kém. Mà kẻ bắt nguồn chính là tên Hoắc Vũ kia đang còn thao thao bất tuyệt.
Thật ra đối với Tần Nhuế thì Thư Uyển Hạm cũng là một nghi vấn. Các cô vẫn luôn là bạn không lời không nói, mặc dù cả hai cũng đều không có bạn trai, nhưng cũng từng đã thưởng thức thử qua tương đối vài nam sinh. Tên Hoắc Vũ này, bất kẻ bề ngoài, hay là tính cách, cũng là một lựa chọn tốt. Hắn cùng Tần Nhuế, một người là cảnh sát, một người là ngục trưởng, trong công tác cũng sẽ không có mâu thuẫn.
Thư Uyển Hạm không hiểu nổi tại sao Tần Nhuế không cho Hoắc Vũ một cơ hội, cũng như cho chính mình một cơ hội. Rõ ràng người con gái Qúy Duyệt Phong đã phản bội cô, tại sao cho đến bây giờ còn chưa chịu quên? Còn chưa muốn buông xuống? Nhìn Tần Nhuế như vậy càng khiến cho Thư Uyển Hạm đau lòng, càng nhiều hơn chính là áy náy.
Cô biết Tần Nhuế đối với mình và tất cả mọi người xung quanh cũng chỉ là vỏ bọc kiên cường bên ngoài, thực tế thì cô đã sớm rơi vào cái vực sâu không đáy rồi, càng rơi càng sâu. Ngoại trừ tự cứu lấy chính mình thì không có ai có thể cứu được Tần Nhuế.
Trong lòng cũng không ngừng tự hỏi giữa Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong dã xảy ra chuyện gì. Nhưng trực giác nói cho Thư Uyển Hạm biết hai người chia tay nhất là do Qúy Duyệt Phong sai.
Cô biết rõ Tần Nhuế bề ngoài luôn nghiêm khắc cứng rắn với mọi người đối với chuyện của người khác cũng không hề quan tâm đến, nhưng một khi đã yêu, thì sẽ là chuyện cả đời. Tần Nhuế yêu Qúy Duyệt Phong, ngay cả Phương Cầm và cô cũng hiểu được, mà chính Qúy Duyệt Phong là người trong cuộc tại sao lại không biết được điều ấy?
Vô luận là lý do gì, Thư Uyển Hạm cũng không thể hiểu được tại sao Qúy Duyệt Phong lại làm tổn thương Tần Nhuế. Đồng thời cũng tự trách, nếu lúc đó chình mình cứng rắn ngăn cản Tần Nhuế và Qúy Duyệt Phong ở chung một chỗ, thì người này cũng sẽ không phải chịu tổn thương lớn như vậy?
"Hoắc Vũ, anh ăn xong rồi sao?" Không thể nhịn được cuộc nói chuyện không bao giờ ngừng của hai người kia, Tần Nhuế đành mở miệng cắt đứt. Lúc này Hoắc Vũ còn đang đắm chìm trong lảm nhảm cũng đã tỉnh mộng. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã 8:00 tối. Mặc dù không cam lòng khi cuộc gặp mặt tối nay lại bị hụt, nhưng cũng không dám lộ mặt coi thường hay chán ghét Tần Nhuế.
Bởi vì nhà hàng này cách nhà Thư Uyển Hạm và Phương Cầm cũng khá gần, cho nên Tần Nhuế để Hoắc Vũ đưa hai người về nhà trước sau đó mới đến mình. Lần này cô cũng không có ngồi đằng sau nữa mà chủ động ngồi cạnh ghế của tài xế, bên cạnh Hoắc Vũ. Hành động này không thể nghi ngờ, khiến cho Hoắc Vũ vui mừng khôn xiết, đơn giản không khí trong xe lúc này một là trên trời một là dưới đất.
Xe chậm rãi đi trên đường, Tần Nhuế ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên, có một hình bóng khiến cho cô chú ý. Đó là một căn nhà lớn được xây dựng theo kiến trúc của người Anh, xung quanh nhà cũng chỉ được một cái cột trụ chống đỡ. Mặc dù có chút cô đơn, nhưng ngược lại luôn hấp dẫn nhiều người hơn.
Xung quanh căn nhà, bên ngoài cũng không hề xây tường gạch, ngược lại chỉ dùng kẽm gai rao xung quanh lại, để người đi đường có thể nhìn rõ cảnh sắc bên trong. Căn nhà khiến Tần Nhuế rất thích. Đã từng có lúc, cô muôn cùng Qúy Duyệt Phong mua một căn nhà như vậy để ở. Mỗi ngày hai người đều có thể nằm trên bãi cỏ ngắm sao, thậm chí cũng không cần phải kiêng de mà ôm hôn nhau tại đó, ôm nhau thật lâu thật chặt.
Bởi vì đó chình là nhà của hai người các cô, không cần phải bận tâm hay để ý đến bất kỳ ánh mắt của người nào.
"Hoắc Vũ, ngại quá, có thể cho tôi xuống đây không?" Tần Nhuế lịch sự nói xin lỗi một chút, chẳng qua đơn giản co chỉ muốn đi nhìn thử căn nhà đó, bởi vì cô biết mình vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được nguyện vọng trong lòng. Dù sao thì người cô yêu cũng đã sớm không còn bên cạnh.
"Tiểu Nhuế, cậu này sao vậy? Hay là bị say xe?" Thư Uyển Hạm có chút khẩn trương hỏi, đồng thời móc trong túi ra một đống chai lọ đều là thuốc, nhìn mấy lọ thuốc kia cũng khiến cho Tần Nhuế cảm thấy một trận buồn nôn. Không thể trách được Thư Uyển Hạm lại mang một cái túi lớn nặng như vậy, thì người này đã chuẩn bị tốt đủ các loại thuốc.
"Uyển Hạm, mình không sao, chẳng qua mình rất thích căn nhà đó, chỉ muốn đi xuống xem một chút." Tần Nhuế trả lời, khiến cho ba người cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Vũ trực tiếp đậu xe lại bên đường, mấy người cùng nhua đi đến căn nhà đó. Mới vừa ở ngoài xe Tần Nhuế cũng không hề phát hiện ra, đến khi đi vào, cô mới biết bên trong căn nhà này chính là một quầy rượu, dường như làm ăn cũng không tệ lắm.
"Tiểu Nhuế, muốn vào xem một chút không? Hình như em cũng rất thích chỗ này hả?" Hoắc Vũ hưng phấn giựt dây nói, tuy hắn công việc bề bộn, thân là cảnh sát, cơ hội để đến một quầy rượu cũng ít. Đàn ông không ai là không thích uống rượu, dĩ nhiên Hoắc Vũ cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy quán rượu này ngược lại khiến cho hắn nhớ tới bản thân đã lâu không có uống rượu cùng với những đồng nghiệp anh em trong đội.
''Tôi không vấn đề gì, Uyển Hạm, cậu này và Phương Cầm có thể không?" Tần Nhuế xuay người nhẹ giọng hỏi Phương Cầm và Thư Uyển Hạm, cô cũng nhận ra được bộ dạng đầy mong đợi của Hoắc Vũ, cũng không hề muốn bỏ đi hăng hái của hắn. Chẳng qua mình cùng với Thư Uyển Hạm và Phương Cầm cũng chưa từng đến quầy rượu lần nào.
Mặc dù cũng đã là một người thành niên 27 tuổi nhưng nói là mình chưa từng đến quán rượu lần nào nhất định sẽ không ai tin, nhưng đây chính là sự thật. Từ nhỏ cho Tần Nhuế và Thư Uyển Hạm đều là cán bộ lớp, cũng là học sinh xuất sắc trong các học sinh xuất sắc. Mỗi học kỳ ghi trên bảng danh sách những học sinh ưu tú nhất cũng sẽ có bóng dáng của hai người. Mỗi lần họp phụ huynh cũng đều được nghe những lời khen ngợi, mà hai người các cô trong đó cũng không hề thiếu.
Thời điểm hai người đi nhà trẻ, nghĩ làm sao có thể cho mau lớn. Lúc còn nhỏ đi học luôn tìm cách nghĩ xem làm cách nào để có thể lấy được nhiều bông hồng nhỏ. Lên tiểu học thì lại luôn cố gắng học thật giỏi để cố gắng thi tốt lên trung học cấp hai. Sau khi lên được hệ cao trung thì hai người các cô lại phải lo chuyện thi vào đại học.
Tuổi tác của hai người cũng càng ngày càng lớn, mà bản tính cũng càng lúc càng thành thục, lý tưởng cũng trở nên bất đồng. Nhưng duy nhất vẫn có điều không đổi, cho dù bất kể là như thế, Tần Nhuế và Thư Uyển Hạm vẫn luôn duy trì một cái nguyên tắc. Đó là cúp cua, gây chuyện đánh nhau, hoặc là đi đến quán rượu làm những chuyên không ngoan ngoãn, hai người các cô cũng chưa từng nghĩ đến, càng không hề muốn làm qua.
Con người luôn là loài động vật tò mò. Càng chưa thử qua, thì lại càng muốn có được. Tần Nhuế và Thư Uyển Hạm nhìn vào trong mắt đối phương cũng nhìn ra dục vọng ấy, lập tức trong lòng sinh raq quyết định. Không phải cũng chỉ là một cái quán rượu thôi sao? Cũng không phải là đi giết người phóng hỏa, cũng không phải chuyện đại sự thập ác gì. Đi thì đi, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu.
Vì vậy nghe Phương Cầm nói cũng muốn đi vào để biết một chút, cho nên bốn người cứ như vậy tiến vào trong thế giới của quán rượu. Nếu như không phải nhìn thấy mặt các cô còn đang lộ vẻ hiếu kỳ tìm tòi, thì an ninh giữ cửa còn hoài nghi các cô mà chặn lại nhiều giờ để thương lượng như thế nào để đi vào bên trong.
Mới vừa bước vào quầy rượu, đập vào mặt chính là mùi thuốc lá cùng rượu hòa chung một chỗ. Kiến trúc bên trong, cùng với nóc nhà phía bên ngoài nhìn vào, tựa như hai thế giới khác nhau. Mắt thấy đằng trước chính là chùm đen nê ông treo trên cao để thắp sáng lối đi, Tần Nhuế hoài nghi tự mình đẩy cánh cửa tiếp theo để xem có cái quỷ gì bên trong. Tại sao nhìn bên ngoài căn nhà bình thường như vậy, nhưng khi vào trong lại thành như vậy? Chẳng lẽ đây là nguyên lý táo nát từ bên trong?
https://youtu.be/YinxqTyXgBc
Vì vậy Tần Nhuế kéo Thư Uyển Hạm, mà người này cũng dắt theo Phương Cầm cả ba ngươi thận trọng đi vào bên trong, giống như sợ trong đường đi vô sẽ xuất hiện quái vật gì. Không lâu lắm, cũng đã đi hết đường hành lang ngắn ngủi. Nhìn thấy quầy rượu chân chính, bốn người cũng lấy làm kinh hãi.
Bởi vì quầy rượu này bất kể là đồ xài trong nhà, hay là sự dụng chén dĩa đều được chế tạo bằng băng. Từ xa nhìn lại đem cả quầy rượu thu vào tầm mắt, giống như là một thế giới bằng thủy tinh, dáng vẻ hư ảo đến không ngờ. Cả phục vụ bàn cũng là tư thế hoanh nghênh, bốn người cùng nhau đi và quán rượu, cùng ngồi xuống một chỗ.
(Quán bar băng đá ở Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc)
Mặc dù cái ghế được làm bằng băng nhưng ngồi lên lại khiến cho người ta không cảm nhận được cái lạnh, Tần Nhuế đưa tay sờ sờ một cái, mới phát hiện cái khối băng bằng ghế này dường như còn tỏa ra được cả độ ấm. Bởi vì màu sắc trong suốt, cho nên không dễ bị người ta phát hiện ra. Như vậy vừa dễ coi, cũng không để cho khách bị đông cứng.
"Bốn vị, xin hỏi cần gì?" Một người phục vụ đi tới giúp bọn họ chọn món ăn, bởi vì mới vừa ăn cơm, trong số các cô trừ Hoắc Vũ, cũng không có ai biết uống rượu. Cho nên chĩ gọi thử món rượu cốc - tai nổi tiếng nhất chỗ này cùng một ít trái cây.
Mấy phút sau, người phục vụ cũng mang đồ lên cho các cô. Nhìn trong ly băng chứa đủ các loại cốc tai, Tần Nhuế nhẹ nhàng lắc lư, tầm mắt không xác định liền liếc thấy một cô gái đang ngồi sau khán đài bên kia.
Không giống với nơi mình ngồi lạnh lẽo, mà chung quanh cái bàn tròn đó, đều là những người con gái khác, quần áo hở hang, trang điểm cũng khá xinh đẹp, đặc biệt còn đang ưỡn ẹo tức giận hướng đến cô gái ngồi giữa kia mà nũng nịu. Thỉnh thoảng còn đưa rượu đến bên môi của cô gái đó, mà rượu đem tới cô gái đó cũng không chống cự mà uống vào. Thậm chí còn mặc cho những người đó hôn lên cổ của cô, không phép tắc còn sờ tới sờ lui trên người cô.
Có lẽ do cảm thấy mình uống quá nhiều, cô gái lấy một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, đưa bật lựa từ từ đốt mà hút. Dung mạo của cô cũng dần dần được khói bao trùm, trở nên mông lung không rõ ràng. Nhưng trong đầu Tần Nhuế, tuy gương mặt dị thường nhưng lại hiện lên trước mặt rất rõ ràng.
Dáng vẻ cô hút thuốc lá còn tốt như vậy. Cười lên, khiến cho mình vẫn như cũ không thể dời đi tầm mắt được.
Tần Nhuế làm sao cũng không nghĩ tới ngay tại chỗ này lại đụng phải Qúy Duyệt Phong. Càng không nghĩ tới, không có mình bên người, cô trở về như cũ lại nhanh vui vẻ như vậy.
Có lẽ đây mới chình là cuộc sống chân chính mà cô luôn mong muốn.
https://youtu.be/bdf9vyg0jXs
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các đồng chí, mỗi tối đúng 8:00 sẽ có bài tới nga, có tới đúng lúc nhìn Hiểu Bạo đổi mới không? Tối nay, ôm trong lòng tâm trạng vô cùng kích động, tui viết xong đoạn cuối cùng rồi. Nhuế Nhuế và Phong Phong rốt cuộc cũng gặp lại nhau, tiếp theo sẽ phát sinh cái chuyện thần mã cẩu huyết gì đây? Mọi người không ngại đoán chút đi. Trước mắt có thể hiểu, chương sau Nhuế Nhuế sẽ đem bản tính ngang ngược lộ ra ngoài, hoàn toán hiện ra thành quả sau khi được thăng cấp!
Ngoài ra, liên quan đến sự bỏ phiếu của chương trước, cũng đã xong rồi, chấm dứt đúng 7:55. Người đoạt giải cao nhất chính là Tiểu Phong Phong của chúng ta. Nàng chiến thắng với 11 phiếu. Mà Nhiễm tỷ tỷ thì chỉ có 8 phiếu! Còn Lê tiểu thư, tui cũng không nghĩ tới Lê tiểu thư lại có số phiếu cao đến như vậy, Lê tiểu thư có tới 7 phiếu lận, chỉ đứng sau Nhiễm tỷ tỷ! Xem ra tui cũng không có nghĩ tới lần trước đem Lê tiểu thư tắm sạch sẽ thì hiệu quả lại tốt đến như vậy, từ một nhân vật không ai ưa nổi lại thăng đến mức này, hiếm thấy hiếm thấy! Mà tui chỉ thấy đáng thương cho Tần Nhuế chỉ có 2 phiếu thui à. Ô ô, Nhuế Nhuế ngươi sao lại bại dưới vợ là tình dịch của mình! Tiếp theo là cp đứng nhất, hạng nhất thuộc về cp Nhiễm Lê, hai người chiếm 21 phiếu. Mà tổ hợp Nhuế Phong chỉ có 19 phiếu đã thua mất rồi. Cho nên lần kết quả lần bình chọn này, sẽ viết thêm phiên ngoại cho hai người mỗi người một chương. Ngoài ra tui cũng muốn nói thêm không có ai bầu chọn cho Thư Uyển Hạm và Phương Cầm, đúng là hai hài tử đáng thương mà, bất kể là người đứng nhất hay cp nhất tổng số phiếu đều là không. Ngay cả cp nước tương đảng Trần Phùng còn có 1 phiếu, cho nên, mặc niệm một chút đi!
Ok, đã công bố xong kết quả bình chọn, mọi người cùng nhau chờ tui viết phiên ngoại vô cùng dâm đãng đi. Gần đây trừ những ý tưởng đã nói ra, tui đang nghĩ cách viết phiên ngoại như thế nào. Ngoài ra cũng nói cho mọi người biết, đại khái còn năm chương nữa sẽ đến đại ngược thứ hai bắt đầu. Sau khi ngược xong thì Nhuế Nhuế sẽ cùng Phong Phong ở chung một chỗ. Dĩ nhiên dĩ nhiên!!!! Máu là không thể thiếu!
Ps: Bất tri bất giác tui lại không biết khống chế mà nói nhiều như vậy, lắc eo cầu hoa hoa nhắn lại! Tui muốn nhắn lại ~ ô ô, muốn muốn muốn muốn muốn! Uông miêu ngao ngô hừ! Phốc ~ !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro