Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

Thẩm Phái thoáng cúi người, vén màn xe lên, nhìn về phía xa liền thấy được cờ của hoàng gia đang bay phấp phới ở phía trước.

Cờ của Chu Tước là một con kim phượng đang giương cánh.

Đoàn người về triều vẫn tiếp tục đi cho đến trước cửa cung. Người dân nhìn thấy lá cờ này cũng sẽ vui mừng bởi vì lễ hiến tế năm nay đã thành công, tự nhiên lại là mưa thuận gió hoà.

Từ xưa đến nay, người đứng đầu trong kỳ săn bắn sẽ được cầm cờ đi trước.

Mà mấy năm nay, người đó vẫn luôn là Vệ Cảnh Kha.

Đây cũng là lý do tại sao Vệ Cảnh Kha lại là hoàng nữ, mà không phải là công chúa. Cũng là vì sao mà Nhị hoàng tử lại xem nàng là cây đinh trong mắt. Bởi vì ở trong mắt của người dân ở Chu Tước, chỉ có nàng, một người từ nhỏ đã là một thiên tài học võ mới có tư cách để tranh vị trí hoàng trữ.

Con phượng hoàng đang tung bay trên nền cờ của Chu Tước, giống như là đang nói về Vệ Cảnh Kha.

Nàng cũng đã từng thích mặt cờ này.

Nhưng cuối cùng, cha và đệ đệ của nàng, đều chết ở dưới là cờ này.

Một người bị tính kế, chết trận sa trường, vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Một người thì bị vu hãm là thông đồng với địch phản quốc, cuối cùng bị buộc thắt cổ tự vẫn bên trong nhà tù.

Cuối cùng chỉ còn lại hận thù, dù trải qua mấy trăm năm cũng không thể tiêu tan.

Mà nay, thời gian trở lại, nàng về tới mấy trăm năm trước, mọi chuyện đã xảy ra, đều muốn đòi lại hết thảy.

Lý Khang An chỉ là người thứ nhất.

Kế tiếp vì tự bảo vệ mình và báo thù, trong tay của nàng sẽ nhiễm càng nhiều máu.

Rõ ràng nên là như thế......

Nhưng Thẩm Phái lại không biết vì sao, trong đầu hiện ra, là một màn mà Vệ Cảnh Kha đang cúi đầu dò hỏi nàng.

"Ngươi có thù oán với phủ Thừa Tướng?"

Nàng giải thích, nhưng Vệ Cảnh Kha vẫn chưa tin hoàn toàn, nàng biết.

Cặp mắt sáng kia như muốn xuyên thủng lớp da của nàng, nhìn thấu linh hồn bụi bặm của nàng, nàng không dám đối diện với nó, sợ linh hồn sẽ vì vậy mà rùng mình dao động.

Nếu Vệ Cảnh Kha biết được nàng giết người không chớp mắt, không biết sẽ nghĩ thế nào.

......

Thẩm Phái mang một bụng tâm sự, cùng lúc đó, Vệ Cảnh Kha đang đi ở phía trước cũng thất thần.

"Bạch Lan."

Bạch Lan cưỡi ngựa đang đi theo bên cạnh, nghe thấy chủ tử ngẩn người kêu nàng, "Điện hạ?"

"Ngươi cảm thấy Thẩm Phái là một người như thế nào?" Vệ Cảnh Kha giữ chặt dây cương, thả chậm tốc độ.

"Quận... công chúa Thẩm Phái?" Bạch Lan thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, sao điện hạ lại hỏi về công chúa Thẩm Phái, "Thuộc hạ không dám vọng luận công chúa, nhưng...... ở trong mắt của thuốc hạ, công chúa là kim chi ngọc diệp, nếu nói về tướng mạo cùng tài năng, thì trong kinh thành này không người có thể so được."

"Không phải hỏi cái này."

Đó là hỏi cái nào? Bạch Lan nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: "Công chúa tuy rằng không có thiên phú tập võ, nhưng xét theo gia thế, trong kinh cũng không có nhiều người có thể xứng đôi."

"Bổn cung muốn hỏi...... Thôi."

Không phải là hỏi chuyện hôn sự của công chúa hay sao? Bạch Lan buồn bực mà nhìn về phía nàng, "Chủ tử, từ trước đến giờ người vô cùng thân thiết với An Định Vương phủ, công chúa là người như thế nào, người hẳn là càng rõ ràng so với thuộc hạ.""

"......" Nàng đương nhiên là rõ ràng.

Thẩm Phái đơn thuần thiện lương, không rành thế sự, tài năng và tướng mạo đều là tuyệt nhất. Trong trí nhớ của nàng thì Thẩm Phái là như thế.

Nhưng nghe thấy lúc Thẩm Phái không chịu buông tha cho con vợ cả của nhị phòng Lý gia, chính mình lại có một tia kinh hỉ?

Thẩm Phái thật sự không phải là một người thiện lành mà ngu ngốc.

Muốn hại chính mình, nếu không nhổ cỏ tận gốc, nếu còn mặc kệ, đó chính là ngu xuẩn. Mà đương nhiên, Thẩm Phái là người thông minh.

Nhưng nàng thông minh như vậy, sao lại còn bị người khác dụ đến khu vực săn bắn ở núi Chu Minh? Còn bị thị vệ mang đi nơi hẻo lánh.

Điểm này không quá khớp với "thông minh"..

Hơn nữa khăng khăng đối phó với nhị phòng Lý gia, không thể nghi ngờ là sẽ đắc tội Lý Thừa Tướng. Lý Thừa Tướng là người của hoàng đế, lại ở đấu đá ở trên triều đã nhiều năm, quá mức đắc tội cũng không có chỗ tốt gì.

Này hiển nhiên cũng không phải là hành động thông minh.

Thẩm Phái không thông minh sao?

Không có khả năng.

Ở trong mắt của Vệ Cảnh Kha, tiểu quận chúa không giống tiểu bạch hoa, ngược lại, thực sự rất giống một con tiểu hồ ly giảo hoạt.

Thực rõ ràng, Thẩm Phái muốn Lý Khang An phải chết.

Không màng đắc tội phủ Thừa Tướng cũng muốn làm chết Lý Khang An ......

Nàng có thù với Lý Khang An?

Nghiễm nhiên, tiểu hồ ly đang giấu bí mật.

Mà trong lòng của nàng cũng đang nảy ra một một cảm giác vô cùng 'có ý tứ'.

Chờ sau khi hồi kinh, lại điều tra Lý Khang An là được.

......

Ít ngày nữa, đội ngũ đi đường cũng đã về tới kinh thành.

Các bá tánh vây xem bên đường, muôn người đều đổ xô ra đường.

"Là đại hoàng nữ điện hạ!"

"Đại hoàng nữ điện hạ!"

Vệ Cảnh Kha cưỡi trên một con đại mã, phía sau là gia quyến đi theo triều thần hồi kinh, ở trong tiếng hò reo của người dân mà nhìn thằng về phía trước.

Đột nhiên, vang lên một tiếng la ——

"Sao lại có đứa trẻ ở đây!"

Mọi người tập trung nhìn thì một đứa trẻ mặc cẩm y đang khóc lóc mà không biết vì sao lại xuất hiện ngay trước đội ngũ, ngay dưới vó ngựa.

Ước chừng ba bốn tuổi, đôi con ngươi sạch sẽ đang ngậm nước mắt, đứng ở trên đường phố, xung quanh mờ mịt.

Giống như là không tìm thấy người nhà.

Khoảng cách chưa đến hai thước, ngay phía trước là đội mã đang tiến lên, nếu ba tuổi hài từ mà bị ngựa giẫm lên......

Các bá tánh đều kinh hô, đều muốn ôm lấy đứa bé, nhưng lại cách đến quá xa.

Ngay cả thị vệ đi kế bên cũng kinh ngạc, trên đường sao lại đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử?!

Theo bản năng mà kéo dây cương ——

Con ngựa giơ lên chân trước, mũi hí vang.

Mà đứa trẻ kia, liền ở ngay phía trước.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen bay qua phía trước con ngựa, ôm lấy đứa trẻ đang đứng trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Vệ Cảnh Kha phi thân lên trước, một tay kéo lấy thị vệ trên lưng ngựa cùng với dây cương, hung hăng hướng về bên cạnh.

Cuối cùng cũng ngừng được ngựa.

"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, tiểu gia hỏa, ngươi không có việc gì chứ?."

Người ôm lấy đứa trẻ là Thẩm Sóc.

Thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết ôm lấy một đứa trẻ vài tuổi, nụ cười giống như mặt trời xuyên qua mây đen, ấm áp sáng ngời.

Đứa trẻ kia giống như là không biết sợ, thấy Thẩm Sóc cười với hắn, chính mình cũng nở nụ cười.

Một màn này dừng ở lại trong mắt của người dân xung quanh.

"Thật tốt quá, thật tốt quá, đứa bé không bị gì."

"Đó là ai?"

"Thân thủ của thiếu niên này không tồi a."

"Đại hoàng nữ điện hạ cũng dừng ngựa kịp lúc, nếu không đứa nhỏ này sợ là dữ nhiều lành ít."

"Sóc Nhi, đừng ôm nữa, đi hỏi một chút xem là con của ai." Ở phía sau, Thẩm Phái cũng xuống xe ngựa, đứng ở cách đó không xa hô lên.

Thẩm Sóc gật gật đầu, ôm đứa trẻ lớn giọng hỏi: "Đây là con của ai?"

Người xung quanh hai mặt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc có người xông ra từ đám người. Một người phụ nữ tốt bụng, với đôi má ướt đẫm, nhìn thấy đứa trẻ ngây thơ bị Thẩm Sóc ôm vào lòng, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống: "Đó là con của tôi, đứa trẻ là của tôi!'

"Nương ——" đứa trẻ gọi một tiếng bằng chất giọng trong trẻo, cũng vươn tay hướng về vòng tay của người mẹ.

Người phụ nữ ôm lấy đứa bé, nước mắt đầm đìa.

"Con ơi, con phải cảm ơn điện hạ và vị tướng quân này cho thật tốt, suýt chút nữa là con đã bị ngựa đá rồi."

"Đúng vậy, đi ra ngoài, phải để ý con cái cho thật tốt."

Người dân xung quanh sôi nổi khuyên nhủ.

"Đa tạ điện hạ, đa tạ tiểu tướng quân!" Người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trang sức có vẻ quý giá. trong tay ôm chặt đứa con, liên tục nói lời cảm tạ.

Thẩm Sóc duỗi tay sờ đầu đứa bé, cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Đứa bé không có việc gì là tốt. Đúng không đại sư tỷ?"

Vệ Cảnh Kha gật đầu.

Thẩm Sóc đưa người phụ nữ về bên người hầu của bà ấy.

Còn Vệ Cảnh Kha thì nhìn thoáng về phía sau của đội ngũ.

Ở một khoảng cách không xa, vừa lúc có thể nhìn đến Thẩm Phái trầm tĩnh mà đứng trước xe ngựa.

Rõ ràng Thẩm Sóc đang đi ở phía sau, vì sao lại vọt lên phía trước, vừa đúng lúc để cứu đứa bé kia.

Có quan hệ đến Thẩm Phái sao?

Nhạc đệm nho nhỏ cứ đơn giản như vậy mà hạ màn, Vệ Cảnh Kha xoay người lên ngựa, đội ngũ cũng tiếp tục đi về hướng cửa cung, cũng không kinh động được các vị quan lớn và quý nhân ở phía sau.

"Thẩm Sóc...... Vậy chẳng phải là thế tử của An Định Vương phủ sao?"

"Người cứu đứa trẻ kia là An Định Vương thế tử a."

"Thật là hổ phụ vô khuyển tử."

Chỉ là tiếng nghị luận của người dân cũng bị tiếng gió cuốn đi, ném tại phía sau.

......

Đoàn người đi đến con đường trước cửa An Định Vương phủ, Vệ Cảnh Kha liền tách ra khỏi đoàn người của Thẩm gia.

Mà Vệ Cảnh Kha chỉ cần đem chiến kỳ của Chu Tước đưa đến cửa cung, sau đấy liền không có chuyện của nàng.

Xuân tế đã qua, ai về nhà nấy.

Nàng đã 23 tuổi, từ sớm đã ra cung lập phủ.

Bởi vì từ nhỏ, nàng đã bái An Định Vương làm sư phó, cho nên cùng An Định Vương phủ phá lệ thân mật. Ngay cả thời điểm lập phủ, cũng chọn vị trí rất gần với An Định Vương phủ.

Không xa, cũng chỉ cách một con phố.

Cũng không biết có phương tiện để trở thành người một nhà hay không, nhưng chắc chắn là tiện cho người của Vệ Cảnh Du.

Bất quá ảnh vệ của Nhị hoàng tử đã bị nàng bắt mấy người, lại giết mấy người, chỉ sợ tạm thời cũng không tìm đâu ra người để tới theo dõi các nàng.

Thời điểm Vệ Cảnh Kha hồi phủ thì sắc trời cũng đã tối, ánh trăng sáng lạc trên áo choàng của nàng, phảng phất như bị bịt kín sa mỏng.

"Điện hạ, nước tắm đã được chuẩn bị tốt."

"Ừ."

Không cần người hầu hạ, Vệ Cảnh Kha tự mình rút đi quần áo, nằm vào bể tắm.

Chậm rãi ngồi xuống, nước ấm dâng lên không quá eo, một tia mỏi mệt liền vơi đi trong nháy mắt.

Cảm giác mệt mỏi này, thực sự đã lâu chưa trải qua.

Sau khi bị áp chế tu vi, thân thể của nàng cũng trở về trạng thái như lúc trước, cảm giác như không phải bản thân mình, cảm giác nặng hơn mười phần.

Vệ Cảnh Kha khoanh tay lại, chậm rãi nhắm mắt lại, dưỡng thần.

Ở phía sau bức bình phong, Cửu Mệnh cũng lặng yên xuất hiện.

"Chủ tử."

"Ừm."

"Hai thị vệ đã chịu khai, bọn họ phụng mệnh của Lý Khang An, muốn hủy đi sự trong sạch của An Định quận chúa. Lý Khang An có thù với quận chúa cũng chỉ vì chuyện thư mời của tướng phủ bị cự tuyệt, hắn ôm hận trong lòng......"

Cửu Mệnh còn chưa báo cáo xong, đã bị Vệ Cảnh Kha cắt ngang, "Hôm nay, trên đường hồi cung, đứa trẻ mà thiếu chút nữa đã bị thương có thân phận gì?"

Đương nhiên người mà nàng hỏi đến không chỉ là đứa trẻ kia.

Cửu Mệnh trả lời: "Là Giang gia, một phú thương trong kinh thành, nhiều thế hệ trong gia đình đều chỉ kinh doanh cửa hàng bạc, nhưng Giang gia đích nữ chủ của thế hệ này thì thật là ưu tú, từ khi Giang Vô Diễm này trở thành gia chủ của Giang gia, thì quy mô của cửa hàng bạc liền lần nữa được mở rộng, thậm chí hiệu buôn dưới trướng Giang gia đều có không ít. Hôm nay, đứa trẻ được ngài cùng Thẩm Sóc cứu, đó là đệ đệ ruột của gia chủ của Giang gia, Giang Vô Diễm."

Đến nỗi vì sao tuổi lại nhỏ, đó chính là già còn có con.

"Có ý tứ chính là, đích nữ Giang gia đối xử với người em trai này rất tốt. Mà thế hệ này của Giang gia, chỉ có Giang Vô Diễm cùng người em trai này mà thôi."

"Ừm."

Vệ Cảnh Kha rũ mắt.

Giang Vô Diễm là một kỳ tài kinh thương, xác thật có một ngườngười đặc biệt như vậy.

Thậm chí, chỉ khoảng 2 năm sau, Giang Vô Diễm còn sẽ trở thành đệ nhất phú thương trong kinh thành.

Nhưng Thẩm Phái mượn sức Giang gia này để làm gì?

Vẫn là nói......

Thẩm Phái nhắm đến chính là Giang Vô Diễm?

"Giang Vô Diễm bao nhiêu tuổi?"

Bất thình lình, chủ tử lại hỏi một câu mạo muội như vậy, làm Cửu Mệnh cũng không thể lập tức phản ứng lại.

Nhưng thực mau Cửu Mệnh liền đáp: "Hẳn là trên dưới hai mươi tuổi."

"Dung mạo như thế nào?"

Chín mệnh:?

"Hẳn là không tồi." Trong nhà có tiền, làm sao có thể xấu được?

"Theo dõi cô ta."

"...... Dạ vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit