CHƯƠNG 3
Bên kia, ám vệ đã trở lại trong rừng, báo cáo với nhị hoàng tử Vệ Cảnh Du.
"Điện hạ, cự giao đã bị giết."
Vệ Cảnh Du trố mắt, "Đó chính là lục giai cự giao!"
Lúc trước bao nhiêu cao thủ trong tay hắn đã chết rồi bị thương mới có thể đem lục giai cự giao bắt lấy. Như thế nào sẽ dễ dàng thất bại như vậy!
Ám vệ bỗng nhớ tới một màn nhìn thấy ở bên hồ, nuốt nuốt nước miếng, "Thuộc hạ không dám nói dối. Thuộc hạ thậm chí cảm thấy...... Đại hoàng nữ chỉ sợ không chỉ là lục giai."
Vệ Cảnh Du chau mày, "Ngươi nói cái gì!"
"Thuộc hạ không thể kết luận." Ám vệ đem những gì mình nhìn thấy, kĩ càng kể lại.
Hắn rốt cuộc không thấy được lúc Vệ Cảnh Kha đánh nhau với lục giai cự giao.
Trong kế hoạch của nhị hoàng tử, Vệ Cảnh Kha mà đánh nhau với lục giai cự giao thì chắc hẳn phải chết, là điều không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại, người tuy rằng bị thương nhưng rốt cuộc không chết... Hắn cũng chưa từng nghe nói qua có một lục giao võ giả nào có thể không chết mà còn đánh thắng lục giai cự giao.
Đại hoàng nữ rốt cuộc là mấy giai hắn cũng không rõ ràng lắm, không chỉ lục giai cũng là suy đoán.
"Chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thứ hai. Sấn nàng bệnh muốn nàng mệnh, tuyệt đối không thể làm Vệ Cảnh Kha còn sống mà rồi khỏi núi Chu Minh!" Vệ Cảnh Du trầm giọng nói.
Nếu Vệ Cảnh Kha thật sự che giấu thực lực, sau này, nếu muốn diệt trừ nàng cũng không phải là chuyện dễ.
Nhân lúc nàng bị thương, hiện tại là cơ hội tốt nhất!
"Là!"
Ám vệ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vệ Cảnh Du tiếp tục săn thú.
Tay cầm cung tên, kéo cung ——
Hình bóng của mũi tên chợt lóe rồi biến mất.
Theo sau là một tiếng kêu sợ hãi.
Trên mặt hươu sừng dài lộ rõ vẻ lo lắng, trên chân đã bị mũi tên xuyên qua. Đau đớn làm nó hoảng loạn.
Nếu có những người khác ở đây, chỉ sợ sẽ thực kinh ngạc, thân là tứ giai võ giả, nhị hoàng tử, lại ở khu vực an toàn nhất để săn cấp thấp nhất động vật là hươu sừng dài để tìm niềm vui.
Thấy bộ dáng hoảng sợ của hươu sừng dài, trong lòng nhị hoàng tử dâng lên một tia vui sướng.
Hắn muốn, chính là thấy loại này thần sắc ở trên mặt của Vệ Cảnh Kha.
Đáng tiếc, Vệ Cảnh Kha hôm nay liền sẽ chết ở núi Chu Minh này.
Nhìn không tới a.
......
Không ngoài suy đoán của Vệ Cảnh Kha.
Ba người mang theo một con cự giao, còn chưa đi ra rừng rậm, liền bị phục kích.
"Chủ tử, chúng ta bị bao vây." Trong lòng của Bạch Lan bây giờ như đang treo một tảng đá, càng ngày càng nặng.
Liếc mắt một cái nhìn lại, toàn bộ rừng rậm là một mảnh yên tĩnh, nhưng bởi vì quá an tĩnh, ngược lại làm người e ngại.
Chủ tử bị thương, trạng thái của nàng cùng Phùng Mãnh đều không tốt.
"Chủ tử......" Phùng Mãnh cũng căng chặt lên.
Vệ Cảnh Kha: "Phóng đạn tín hiệu."
"Dạ vâng."
Phùng Mãnh lập tức móc ra đạn tín hiệu, nhân lúc quân địch còn chưa chú ý, một cây pháo hoa bay lên phía chân trời, phanh mà nổ tung.
Vệ Cảnh Kha cũng không phải đồ ngốc, đã sớm chuẩn bị người để phòng ngừa cho bất cứ tình huống nào.
'Đời trước', nàng cũng bị lục giai cự giao làm cho bị thương nặng, nhưng cuối cùng vẫn là sống sót, chính là nhờ vào sự chuẩn bị này.
"Đáng chết, bọn họ có chi viện, trực tiếp động thủ!"
Người cầm đầu của quân địch huýt sáo một cái, đông nam tây bắc, người mai phục từ tứ phía đột nhiên đều chạy ra từ chỗ ẩn nấp.
Cầm vũ khí mà tiếp cận ba người.
Nơi xa còn có bảy tám cung thủ yểm hộ.
Nháy mắt, mũi tên rậm rạp đột nhiên bay tới.
"Chủ tử cẩn thận!"
Phùng Mãnh rút kiếm chặn lại những người đó, Bạch Lan cũng che ở Vệ Cảnh Kha trước người, chém đi phần lớn mũi tên bay qua.
Vệ Cảnh Kha nhìn một màn này, cảm thấy kí ức trong đầu lại rõ ràng một chút.
Này đó xung phong liều chết tử sĩ chỉ là bắt đầu.
Sát chiêu mà Vệ Cảnh Du an bài chính là ngũ giai cung thủ.
Tuy rằng chỉ là ngũ giai, nhưng nếu là bị tên độc bắn trúng, thêm vào nàng đang bị thương nặng, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
'Đời trước', tuy rằng nàng không chết tại đây, nhưng cũng vì vậy mà nằm trên giường tận hai tháng.
Nghĩ, giờ phút này, tên bắn lén chắc cũng đã xuyên qua rừng cây, bắn thẳng về hướng của nàng.
Trong chốc lát, có một mũi tên bay thẳng về phía nàng, nhắm ngay ngực của nàng, chuẩn bị xuyên qua trái tim.
Vệ Cảnh Kha thầm nghĩ, bởi vì bị thương nặng, thêm vào tốc độ tên bắn quá nhanh, nếu không phải sớm có phòng bị, muốn tránh né căn bản là chuyện không thể!
Bất quá, đã có phòng bị, muốn né tránh liền......
"Phụt......"
Chính lúc này, một hình bóng nhỏ xinh bỗng nhiên từ bụi cây bay ra, trực tiếp che trước người của nàng.
Tên bắn lén hoàn toàn cắm vào đầu vai, máu chảy đầm đìa!
Tức khắc, nữ hài đau đến hai má tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa.
Theo bản năng, Vệ Cảnh Kha cho rằng người này cũng là sự sắp xếp của Vệ Cảnh Du, rốt cuộc chung quanh đều là thích khách, mà nữ hài này lại xuất hiện rất đột ngột.
Nhưng tập trung nhìn lại, Vệ Cảnh Kha lại ngây ngẩn cả người.
Gương mặt này, có năm phần giống với tiểu sư đệ Thẩm Sóc của nàng.
Vệ Cảnh Kha đột nhiên nhớ lại.
An Định Vương phủ, trừ bỏ Thẩm Sóc, còn có một đích trưởng nữ, tên là......
Thẩm Phái.
"Chủ tử!" Bạch Lan cùng Phùng Mãnh cũng sửng sốt, từ đâu lại chui ra tới một nữ tử, còn chắn tên giúp chủ tử?
Vừa thấy mặt......
"Quận chúa?!"
Quận chúa của An Định Vương phủ tại sao lại ở núi Chu Minh, mọi người đều biết quận chúa không biết võ a!
Vệ Cảnh Kha duỗi tay đỡ lấy nàng, ngũ giai cung thủ quả nhiên không giống người thường, mũi tên gần như xuyên qua toàn bộ bả vai của Thẩm Phái.
Trên mũi tên còn có độc, vết thương này nếu không mau chữa trị, toàn bộ cánh tay của Thẩm Phái cũng phải phế bỏ.
Vệ Cảnh Kha ôm Thẩm Phái hướng phía sau, ánh mắt đảo qua đám người phía trước, nhanh chóng phát hiện ngũ giai cung thủ.
Tránh ở trên cây, ngũ giai cung thủ cùng nàng nhìn nhau một giây, trong lòng hoảng hốt, đặt mũi tên lên cung, vậy mà hắn còn muốn bắn thêm lần nữa!
Vệ Cảnh Kha kéo xuống ngọc châu bên hông, mau, chuẩn, còn tàn nhẫn mà ném về hướng cung thủ.
Làm người khiếp sợ chính là, ngọc châu là bị ném vào ngay đầu mũi tên ——
Một tiếng vang nhỏ, ngọc châu cùng mũi tên đồng thời vỡ vụn ở không trung.
Ngũ giai cung thủ thấy vậy liền sửng sốt.
Dùng ngọc châu để phá nát mũi tên của hắn?
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh trên người cung thủ chợt toát ra.
Nhiệm vụ lần này hắn không thể hoàn thành, hắn phải trốn!
Trốn? Ánh mắt của Vệ Cảnh Kha tối sầm lại, viên hạt châu thứ hai, từ trong tay rời đi.
Theo bản năng, cung thủ tưởng nâng cung để chặn.
Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Hắn chỉ cảm thấy là trên trán đau xót, một cái lỗ được tạo ra giữa hai hàng chân mày, máu tươi ấm áp phun ra, tầm mắt mơ hồ.
Cung thủ trừng lớn mắt, từ trên cây mà té xuống.
Trong miệng còn nhắc mãi một câu cuối cùng ——
"Không phải...... Lục giai......"
Mà Vệ Cảnh Kha đỡ Thẩm Phái, thậm chí không đi xem hắn có chết hay không.
Thực mau, quân chi viện của Vệ Cảnh Kha đuổi tới.
Không có ngũ giai cung thủ kia, dư lại chỉ là một đám ô hợp.
Thẩm Phái đã đau đến sắp mất đi ý thức, Vệ Cảnh Kha đem người bế lên, nhanh chóng rời đi khu vực săn bắn, đi về hướng biệt cung.
Chỉ có Bạch Lan nhìn chủ tử nhà mình bước đi như bay, ngẩn người.
Chủ tử...... Không phải bị thương nặng sao?
......
Đương nhiên, Vệ Cảnh Kha chỉ là diễn.
Lúc trước, nàng cũng cho rằng tu vi của chính mình đã bị mất lúc quay về, nhưng sau lại phát hiện, chỉ là bị Thiên Đạo áp chế ở một cái vị trí thích hợp.
Phàm giới, không giống thượng giới mà không kiêng kỵ gì, nơi này có rất nhiều người thường không có tu vi. Cho nên phàm giới là có cấm chế.
Cho dù là tu giả ở thượng dưới xuống đây, cũng sẽ bị cấm chế áp chế lại tu vi.
Huống chi là nàng, một người đã nửa bước phi thăng.
Tuy rằng tu vi bị áp chế, nhưng tại nơi phàm giới không có tu đạo, nàng là không có đối thủ.
Tình huống hôm nay, lục giai cự giao không thể tổn thương nàng, người mà Vệ Cảnh Du phái tới cũng là không thể.
Nàng tưởng toàn thân mà lui là một chuyện vô cùng đơn giản, lại không nghĩ rằng Thẩm Phái sẽ đột nhiên vọt ra......
Trong phòng, phía sau bức bình phong, thường xuyên vòng ra tiếng rên đầy đau đớn, chẳng sợ độc đã bức ra tới, nhưng sự đau đớn mà mũi tên kia mang tới thì Thẩm Phái cũng không dễ dàng gì mà chịu được.
Giải độc, sau đó rạch da để lấy mũi tên.
Thái y đã tới, nhưng không thể giảm bớt đi đau khổ mà nàng phải chịu cho dù chỉ là nửa phần.
Vệ Cảnh Kha dựa vào ngoài cửa phòng, trầm mặc không nói.
Thẩm Phái.
Thẩm Phái......
Trong lòng mặc niệm tên này, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt của người kia, nhớ lại vẫn là làm người thổn thức.
An Định Vương phủ quận chúa, là tỷ tỷ cùng mẹ sinh ra của tiểu sư đệ Thẩm Sóc.
Mấu chốt là, Thẩm Phái là vị hôn thê của nàng.
Năm ấy Thẩm Phái hai mươi tuổi, Vệ Cảnh Du, vì 30 vạn binh của An Định Vương, hướng hoàng đế cầu thú Thẩm Phái. Không thể không nói ở điểm này, Vệ Cảnh Du đã đi một nước cờ tốt.
An Định Vương xuất 30 vạn quân, bách chiến bách thắng. Toàn bộ An Định Vương phủ, Thẩm Vương Phi qua đời sớm, đứa con trai Thẩm Sóc lại có thiên tư cực cao, tuổi còn trẻ đã rất có danh vọng ở trong quân.
Còn Thẩm Phái lại là toàn bộ uy hiếp của An Định Vương Phủ.
Người đời đều biết, An Định quận chúa ôn nhu thiện lương, tài tình mỹ mạo đều là tuyệt hảo. Nhưng nàng lại không phải võ giả, thậm chí không hề có thiên phú ở phương diện này.
Cũng bởi vì không phải võ giả, hơn nữa mẫu thân chết sớm, cho nên ở trong mắt của An Định Vương, nữ nhi tuyệt đối là một hòn ngọc quý trên tay. Ngay cả Thẩm Sóc kia hoạt bát cá tính, tuyệt đối không cho phép người ngoài nói tỷ tỷ của hắn một câu không tốt.
Cho nên Vệ Cảnh Du cũng biết rõ, chỉ cần đem Thẩm Phái nắm ở trong tay, cho dù không có được binh quyền của An Định Vương, nhưng An Định Vương phủ cũng sẽ không hướng về Vệ Cảnh Kha.
Nhưng cuối cùng, người đính hôn với Thẩm Phái là nàng.
Vệ Cảnh Kha nỗ lực nhớ lại... Cuối cùng là An Định Vương dùng 30 vạn binh quyền để 'đổi' lấy hôn sự của Thẩm Phái.
An Định Vương thà rằng không cần binh quyền, cũng muốn bảo vệ nữ nhi.
Có thể thu hồi binh quyền, hoàng đế tự nhiên cực vui mừng, Vệ Cảnh Du cũng coi như vừa lòng với kết quả này, nhưng lại âm thầm ghi hận với An Định Vương phủ.
Không bao lâu, tin Vệ Cảnh Du suýt nữa cùng Thẩm Phái đính hôn lại để lộ ra ngoài.
Trong kinh, lời đồn nổi lên bốn phía, đầu mâu đều nhắm vào Thẩm Phái, đại khái là nói Thẩm Phái không còn trinh, cho nên hoàng gia mới hủy bỏ đính hôn vân vân.
An Định Vương nổi giận đùng đùng, giằng co với hoàng gia, hoàng đế lại giảo hoạt mà nói vì Thẩm Phái thanh danh không bằng, nên đem Thẩm Phái hứa cho nàng cái này đại hoàng nữ.
An Định Vương kinh ngạc rất nhiều, cũng là thất vọng đến cực điểm đối với Vệ gia.
Hắn dùng 30 vạn binh quyền đổi lấy hôn sự của nữ nhi, cuối cùng vẫn không trốn khỏi việc phải gả nữ nhi vào hoàng thất.
Vệ Cảnh Kha cũng là ở ngay lúc này mới phát hiện, tâm của phụ hoàng lớn đến mức nào.
Thẩm Phái là nữ tử, nàng cũng là.
Hai người mà ở bên nhau thì sẽ không có hậu đại.
Hoàng tử và hoàng nữ nếu không thể nối dõi tông đường, thì không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Hoàng đế cũng là mượn cơ hội này để gõ nàng, ngôi vị hoàng đế không phải là thứ mà nàng nên vọng tưởng.
Buồn cười chính là, Vệ Cảnh Kha cũng chưa bao giờ muốn tranh ngôi vị trữ quân với vị hoàng đệ kia.
Thiên gia vô tình, 'đời trước' Vệ Cảnh Kha cũng là ở ngay lúc này mới thấy rõ hết thảy.
Trừ bỏ này một tầng, Vệ Cảnh Kha đối Thẩm Phái kỳ thật cũng không có ác cảm.
Các nàng biết nhau từ khi còn nhỏ, An Định Vương cũng là ân sư của nàng.
Cho nên này việc hôn nhân, tuy rằng khiến cho người khác không thể tưởng tượng, nhưng Vệ Cảnh Kha cũng lựa chọn tiếp thu.
Đáng tiếc ngày vui lại ngắn.
Không lâu sau khi đính hôn, An Định Vương thế tử Thẩm Sóc liền chết ở trên chiến trường. Sau lại càng là tuôn ra chứng cứ đồn An Định Vương có ý đồ mưa phản, An Định Vương cũng vì thế mà bị nhốt vào thiên lao.
Có trời mới biết một An Định Vương phủ ngay cả bình quyền còn chưa yên ổn thì làm cách nào mới có thể mưu phản.
Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Vệ Cảnh Kha tưởng hỗ trợ, lại ốc còn không mang nổi mình ốc, chịu người ám toàn, đâm sau lưng, cuối cùng cũng 'chết' dưới tay của vị hoàng đệ tốt của mình.
Đến nỗi Thẩm Phái......
Ở 'sau khi nàng chết' trải qua thế nào, Vệ Cảnh Kha cũng không rõ ràng.
Vệ Cảnh Kha trong lòng khôn kể, nhưng lại như là sinh ra một tia thương tiếc.
Hiện tại nhớ tới này đó, An Định Vương phủ tuy có 30 vạn binh quyền phạm phải sự kiêng kị của hoàng đế, nhưng sau khi giao ra binh quyền cũng có thể đảm bảo một đời vinh hoa phú quý..
Thẩm Sóc chết trận nơi sa trường, An Định Vương bị vu oan phải vào ngục. Tất cả mọi chuyện xảy ra với An Định Vương phủ, không thể nào không có sự thao tác trong tối của Vệ Cảnh Du.
An Định Vương phủ gặp kiếp nạn này, chỉ sợ cũng là bị nàng liên lụy.
Lại đến một lần, nhìn như không giống, nhưng hiện tại Thẩm Phái vì nàng mà bị thương cũng là sự thật.
Tác giả có chuyện muốn nói:
PS: Vệ tuy rằng mang theo tu vi trọng sinh, nhưng là ở thế gian vẫn phải chịu cấm chế áp chế, thực lực ở phàm giới vẫn là thập giai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro