
CHƯƠNG 1
Thượng giới, Kiếm Tông, Nguyệt Minh Phong.
99 đạo thiên lôi đã đánh xuống, mây đã tan đi, bầu trời trở nên trong trẻo, một nhóm nội môn đệ tử của Kiếm Tông lộ ra một tia vui mừng.
"Thành! Thành! Thiên kiếp của Trưởng lão đã qua!"
"Thật tốt quá!"
Vì trận thiên kiếp này, Kiếm Tông đã nhờ đến bốn vị Hóa Thần cao thủ để hỗ trợ cho Vệ Cảnh Kha. Vượt qua 99 lần lôi kiếp, cuối cùng mây cũng đã tan.
Chưởng môn của Kiếm Tông không khỏi lộ ra gương mặt tươi cười. Từ đây về sau, Kiếm Tông lại có thêm một vị Phi Thăng lão tổ, nhờ nàng phù hộ, địa vị của Kiếm Tông ở thượng giới lại cao thêm một bậc!
"Hả?"
"Mây mù đã hết, lôi kiếp cũng đã ngưng. Vệ trưởng lão cũng nên chứng đạo rồi, nhưng... " Một Nguyên Anh cao thủ chỉ lên không trung, độ kiếp cũng đã xong rồi, nhưng sao không có việc gì xảy ra hết?
Chưởng môn cũng không biết là chuyện như thế nào.
Cố nhân có bảo, kiếp đến phi thăng, thì mây tía sẽ hiện thế. Hẳn là núi sông nên chấn động, vạn vật nên sinh sôi, nhưng cái này... tại sao lại không có gì xảy ra?
Không chỉ có chưởng môn ở tự hỏi, mà bốn vị hộ pháp cũng cảm thấy buồn bực, trong mắt của họ, ngay lúc này, thân thể của Vệ Cảnh Kha đang chơi vơi giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền lại, không biết là đang làm cái gì.
Lúc này, chỉ có Vệ Cảnh Kha biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng muốn chứng đạo, nhưng Thiên Đạo không cho.
Ở bên trong Linh Hải của nàng, có một đạo sấm đánh xuống –
"KIếp số của ngươi chưa hoàn thành. Quá khứ của ngươi chưa xong."
Nhờ vào lực thực của mình, Vệ Cảnh Kha cũng đã chịu được 99 đạo lôi kiếp, tu vi của nàng cũng đã phi thăng. Nàng cùng với Thiên Đạo là gần trong gang tấc.
Nhưng Thiên Đạo lại nói với nàng, là kiếp số của nàng chưa toàn, không thể phi thăng,
"Thỉnh Thiên Quân minh kì (giải thích)." Vệ Cảnh Kha khiêm tốn hỏi.
Thiên Đạo lại biết được, nữ nhân này không dễ đối phó.
Ngàn năm kẻ hèn, nhưng nàng lại có thể từ một người phàm tu luyện đến Độ Kiếp, thậm chí lôi kiếp cũng không thể làm gì được nàng.
Phi thăng là chuyện đã định, đây cũng là thiên mệnh.
Nhưng... chuyện quá khứ vẫn chưa đến hồi kết, Vệ Cảnh Kha cũng không thành tiên được.
Trước khi phi thăng, một kiếp cuối cùng, cũng là số mệnh của nàng.
Thiên Đạo nói: "Thành Chu Tước."
Vẻ mặt của Vệ Cảnh Kha lộ ra một tia không vui, "Tại mấy trăm năm trước, thành Chu Tước cũng không còn nữa, xin hỏi Thiên Quân, ta cần đến nơi nào để hoàn thành xong việc trước kia?"
Nói thật, Vệ Cảnh Kha cảm thấy Thiên Đạo đang cố tình làm khó nàng.
Thành Chu Tước là nơi nàng sinh ra và lớn lên, nhưng nó cũng đã bị hủy diệt vào mấy trăm năm trước.
"Vậy trở về mà tìm."
Giọng nói của Thiên Đạo vừa dứt, Vệ Cảnh Kha cũng đột nhiên mở mắt.
Bỗng nhiên, bốn phía xung quanh bắt đầu thay đổi. Dùng nàng làm trung tâm, cảnh vật bắt đầu lui về phía sau, nhưng Vệ Cảnh Kha lại không thể làm được gì.
Thời không thay đổi, nhật nguyệt trở về.
Đây là sức mạnh của Thiên Đạo.
Theo tuổi tác của nàng ngày càng trẻ lại, tu vi của nàng cũng bị rút ra.
Tu vi của nàng từ Phi Thăng, về lại Đại Thừa, đến Hóa Thần, lại trở về Nguyên Anh. Trong Linh Hải của mình, nàng tận mắt nhìn thấy một hình bóng dần dần bị ép lại thành một quả cầu nhỏ, Vệ Cảnh Kha còn không kịp lên tiếng, thân thể lại đột ngột rơi xuống!
Cảm giác không trọng lực làm Vệ Cảnh Kha cảm thấy khó chịu.
Nàng không biết mình bay bao lâu –
Chỉ cảm thấy linh hồn bị chấn động.
Nàng rốt cuộc có lại nhận thức.
"Hoàng nữ điện hạ, hoàng nữ điện hạ?"
Vệ Cảnh Kha mở mắt ra.
Nhà ở cổ kính, bức bình phong thêu cảnh núi non... Nàng đã không còn ở tại Nguyệt Minh Phong.
Mùi vị của huân hương ở trong phòng ngủ quấn quanh nàng, giúp cho lòng nàng yên tĩnh trở lại.
"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"
Vệ Cảnh Kha nghiêng đầu, thấy vẻ mặt vui mừng của nha hoàn đứng cạnh giường cũng không giống như làm bộ.
"Hôm nay là ngày săn bắn, ngài mau đứng dậy nếu không sẽ bị muộn." Nha hoàn nhanh chân bưng đến một cái khay, trên đó áo ngoài đã được bày biện chỉnh tề.
Hoàng nữ, điện hạ.
Thành Chu Tước...
Vệ Cảnh Kha yên lặng nắm chặt tay, nàng không cảm giác được Linh Hải của chính mình, trong người cũng chỉ có một sợi linh lực mỏng.
Thiên Đạo, vậy mà thật sự đưa nàng trở về một ngàn năm trước!
"Điện ha?"
"Đã biết, quần để xuống đây, ngươi lui xuống trước đi."
Nha hoàn có điểm khó hiểu, nàng là thị nữ hằng ngày hầu hạ điện hạ, nhưng hôm nay...
"Dạ!" Nha hoàn không dám hỏi ra nghi ngờ trong lòng mà cúi đầu lui ra.
Vệ Cảnh Kha đứng dậy, thay đổi tốt y phục.
Hoàng phục, nàng vẫn luôn thích màu sắc này.
Nàng nhìn một vòng xung quanh, gian phòng này xa lạ cũng quen thuộc. Nhờ vào ký ức mơ hồ, nàng cũng đoán ra được hoàn cảnh hiện tại.
Nàng là đại hoàng nữ của nước Chu Tước, năm hai mươi tuổi ra cung, được phụ hoàng ban cho 'phủ hoàng nữ'.
Trong phủ hoàng nữ, mọi thứ được bày trí theo yêu thích của nàng.
Nếu như nàng xuất hiện ở chỗ này, thì có nghĩa hiện tại chính mình ít nhất cũng đã hai mươi mấy tuổi.
Thiên Đạo sẽ không làm chuyện dư thừa, nếu đã ném nàng về thành Chu Tước, vậy có nghĩa, kiếp số của nàng cũng đã định ở lúc này.
Năm 25 tuổi, nàng bị người khác tính kế rồi ám sát. May mắn lại được một tiền bối ở Kiếm Tông cứu giúp, mới không phải chết. Nhưng lại bị thương quá nặng, lúc tỉnh lại, ký ức đã không còn, căn bản là không thể nhớ nỗi thân phận đại hoàng nữ của chính mình. Nàng cũng nhờ vào thiên phú mà được tiền bối ở Kiếm Tông nhìn trúng, nên đã đi theo vị kia đi thượng giới.
Lúc đó, là vĩnh viễn từ biệt.
Sau lại, tu vi của nàng không ngừng tăng lên, ký ức cũng phần nào trở về, nhưng nước Chu Tước cũng dã bị diệt, cố nhân đã chết hết. Nàng cũng một lòng tu đạo, không nghĩ đến báo thù, ba chữ 'nước Chu Tước' cũng bị nàng đè lại trong ký ức.
Mà nói về chuyện nàng chưa báo thù...
Nước Chu Tước, con nối dõi của thế hệ này của Vệ gia cũng không nhiều, đã thành niên cũng chỉ có nàng và Vệ Cảnh Du. Hai người hơn kém nhau 4 tuổi, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra.
Bên ngoài, Vệ Cảnh Du đối nàng, một người đại hoàng tỷ, cũng có thêm, nhưng trong lòng thì chỉ có hận nàng đến chết.
Hiện tại nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn những người ám sát mình, chắc cũng không qua được vị hoàng đệ tốt kia đâu.
Nhưng Vệ Cảnh Kha lại không hiểu, Thiên Đạo đưa nàng trở về lúc này, cũng chỉ để nàng báo thù thôi sao?
Vệ Cảnh Du cũng chỉ là một con kiến ở hạ giới, đáng giá để Thiên Đạo đưa chính mình trở về một ngàn năm để xử lý hay sao?
Thôi, việc đến đâu xem đến đó.
...
Mùng tám tháng hai, hoàng thất ở Chu Tước cùng chúng thần và gia quyến sẽ lên núi Chu Minh để tổ chức xuân tế. Nhờ quốc sư chủ trì, khẩn cầu cho Chu Tước năm nay vẫn là mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Trước khi xuân tế bắt đầu, sẽ có hoạt động săn thú.
Dựa theo truyền thống của Chu Tước, con mồi săn được sẽ dùng để hiến cho xuân tế.
Thiên hạ lấy võ làm trọng, lấy thực lực lên trước, cho nên săn bắn cũng không chỉ vì xuân tế, mà cũng là nơi để hoàng thất lựa chọn ra người có võ công cao cường để tiếp tục bồi dưỡng.
Mỗi năm, người tập võ cũng cố gắng hết sức để triển lãm thực lực của chính mình, cố hết khả năng để săn được càng nhiều.
"Không biết năm nay người nào sẽ được đứng hạng nhất..."
"Khu vực săn bắn ở núi Chu Minh từ trước đến nay đều nguy hiểm trập trùng, thú có thân hình lớn cũng không dễ để bắt được."
"Năm trước đứng đầu chính là đại hoàng nữ điện hạ!"
"Nghe nói là thực lực đại hoàng đã đã đột phá lục giai, mùa săn năm nay chỉ sợ là không có ai có thể thắng."
Nghe thấy những lời này, trong lòng nhị hoàng tử Vệ Cảnh Du cũng không thoải mái.
Hắn là tứ giai võ giả, thiên phú cũng tính là ưu tú, nhưng so ra thì vẫn kém Vệ Cảnh Kha.
Vệ Cảnh Du nhìn lên bầu trời, sau đó tiến lên một bước nói: "Phụ hoàng, từ trước đến giờ hoàng tỷ đều đúng giờ, nhưng lúc này hoàng tỷ còn chưa xuất hiện, nếu không thì sai người đi xem thử..."
Tuy rằng còn chưa đến thời điểm bắt đầu, nhưng quần thần cùng gia quyến cũng đã đến rồi, Vệ Cảnh Kha là đại hoàng nữ lại còn đang chậm rãi trên đường. Dựa vào việc này, trên mặt hoàng đế cũng lộ ra vẻ khó chịu, "Người đâu, đi hỏi Cảnh Kha như thế nào rồi?"
Vào lúc này–
"Đại hoàng nữ điện hạ đến –" Thị thần hô một tiếng.
Tất cả mọi người có mặt đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng ăn mặc quần áo màu vàng kim đang tiến lại gần, dáng người thẳng tắp của nàng đang sải bước.
Tiếng giày theo nhịp mà rơi trên mặt đất, vạt áo lắc nhẹ theo từng bước chân, tóc dài đen như mực đang được cột cao thành một cái đuôi ngựa, dây cột tóc màu đỏ phất phơ theo gió, một đôi mắt thanh tú cùng với sống mũi cao.
Tuy là hoàng nữ, nàng cũng là một lục giai võ giả, giết người thấy máu là chuyện bình thường, cho nên Vệ Cảnh Kha rất ít mặc áo váy rườm rà, vẫn luôn là một người võ phục.
Rất nhiều người quay mặt nhìn nhau, cũng khó tránh khỏi kinh diễm.
Mặc kệ là đã nhìn thấy bao nhiêu lần, cũng đều bị phong thái của đại hoàng nữ điện hạ hớp hồn.
Đặc biệt là hôm nay, khí thế của đại hoàng nữ làm cho mọi người ở đây đều kính sợ, chân không nhịn được mà muốn quỳ xuống.
Vừa nhìn như vậy, đều là người nhà hoàng gia nhưng nhị hoàng tử làm sao có thể bằng được vài phần?
Vệ Cảnh Du không phục nắm chặt tay,
Không ít người nhìn hắn ý vị thâm trường, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc.
Vệ Cảnh Kha vừa xuất hiện, sự nổi bật của hắn bị đè bẹp trong nháy mắt!
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Vệ Cảnh Kha cúi đầu, chắp tay.
Ở Chu Tước, dùng võ vi tôn, chỉ cần là một võ giả có cấp bậc cao, thậm chí có thể hành lễ mà không cần quỳ.
"Cảnh Kha đã đến," Hoàng đế cười như không cười. "Hôm nay ngươi đến trễ, trẫm còn đến sớm nửa khắc, ngươi lại còn đến trễ hơn trẫm?"
Lời nói là cười nói, phảng phất chỉ là một câu hỏi tầm thường nhưng lại giống như mang theo một chút chỉ trích.
Vệ Cảnh Kha không nhanh không chậm đứng thẳng lại, nói: "Chỉ đổ tại nhi thần mê rượu, hôm qua đã lỡ uống hơi nhiều, nên hôm nay đã đến trễ."
"Thôi, trẫm nhớ rõ mùa săn năm trước là Cảnh Kha đạt được hạng nhất, năm nay Cảnh Kha nhưng có tin tưởng?"
Vệ Cảnh Kha: "Sẽ không phụ kỳ vọng của phụ hoàng."
Bên này, nắm đấm của Vệ Cảnh Du cũng siết chặt.
Đương nhiên là hắn biết tại sao phụ hoàng lại không trách móc đại hoàng tỷ nặng nề. Hôm nay, ở khu săn bắn này, Vệ Cảnh Kha là mặt mũi của hoàng gia.
Đáng giận!
"Năm trước, hoàng tỷ cũng chỉ có ngũ giai nhưng đã là hạng nhất. Năm nay, hoàng tỷ cũng đã đến lục giai, chỉ sợ lục giai dị thú cũng không thể là đối thủ của hoàng tỷ." Vệ Cảnh Du ra vẻ ôn hòa cười nói.
Lục giai, đó chính là dị thú ở sâu trong khu săn bắn. Cho dù đại hoàng tỷ là lục giai, cũng chưa chắc có thể hạ được lục giai dị thú mà không thương tổn gì.
Lời nói này của nhị hoàng tử thật là đào một cái hố sâu cho đại hoàng nữ a. Mọi người nghe ra được ý tứ trong câu nói cũng đều âm thầm mà cúi đầu.
Trong đó cũng có thần tử khó chịu, nhưng hoàng đế lại quyết đoán nói: "Đại hoàng tỷ của ngươi chưa bao giờ làm trẫm thất vọng."
Ý nghĩa là để chờ xem Vệ Cảnh Kha có thể săn được lục giai dị thú.
"Đại hoàng nữ là lục giai võ giả trẻ tuổi nhất của Chu Tước, ta tin rằng lần này đại hoàng nữ nhất định chiến thắng trở về, còn mang theo lục giai dị thú để nước Chu Tước ta còn tế xuân cầu phúc!" Quốc sư cũng góp vào.
"Thần cũng tin tưởng là đại hoàng nữ nhất định sẽ bắt được lục giai dị thú!"
"Thần cũng tin..."
Trong nhất thời, cũng có không ít người phụ họa.
Vệ Cảnh Du nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là không bực, ngược lại hắn hạ giọng nói với Vệ Cảnh Kha: "Hoàng tỷ, người cũng không thể làm phụ hoàng thất vọng a."
Vừa nói, trong lòng hắn lại cười lạnh, lục giai dị thú, nếu như có thể dễ bắt như vậy thì đã tốt rồi!
Sau một lúc lâu, không được đáp lại. Vốn dĩ hắn muốn nhìn thấy bộ dáng đã leo lên lưng cọp thì khó xuống của Vệ Cảnh Kha nhưng lại chỉ thấy nàng không chút phản ứng.
Điều này làm Vệ Cảnh Du cảm giác chính như đánh vào bông, lập tức nhíu mày, chẳng lẽ nàng thật cảm thấy bản thân có đủ thực lực để săn lục giai dị thú? Lục giai dị thú chỉ xuất hiện ở chỗ sâu trong núi mà thôi.
Thôi.
Nếu nàng thật sự đi, thì chính mình càng nên cao hứng mới phải!
Vệ Cảnh Kha không để ý đến hắn, ngược lại cảm thấy có chút ồn ào.
Vệ Cảnh Du diễn chút tiểu xiếc, cũng thật sự buồn cười.
Cùng với mấy vị thần tử ở trước mặt hoàng đế mà thổi phồng nàng, vì mặt mũi của hoàng gia cùng với kì vọng của phụ hoàng, nàng cũng không thể cự tuyệt, nhất định phải vào chỗ sâu để tìm dị thú.
Nhưng lục giai là dễ săn như vậy sao? Đừng nói lấy lục giai thực lực, cho dù là thất giai võ giả, đối đầu với lục giai dị thú thì cũng phải cẩn thận.
Một khi xảy ra chuyện, người khác cũng chỉ biết cười nàng không tự lượng sức.
Hơn nữa, ở chỗ sâu, có lẽ không chỉ có dị thú là mang đến nguy hiểm.
Vệ Cảnh Kha liếc Vệ Cảnh Du một cái, nàng còn không có bắt đầu 'báo thù', mà Vệ Cảnh Du cũng đã tính kế nàng.
"Tốt!" Hoàng đế vỗ bàn một cái, "Nếu mọi người đều đã đông đủ, vậy thì bắt đầu! Các huynh đệ của Chu Tước, mang theo vũ khí của các ngươi, vào núi mà thỏa sức săn bắn! Trẫm chờ tin tốt của các ngươi!"
"Là!"
Vệ Cảnh Kha cũng giống như những người khác, nghe thấy liền xoay người đi, đi đến khu vực săn bắn.
Chưa kịp đi xa, Vệ Cảnh Kha đã bị gọi lại –
"Đại sư tỷ!"
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên cầm vũ khí mà xông về hướng của nàng, cười tủm tỉm, "Đại sư tỷ, đợi ta với!"
Vệ Cảnh Kha:...
"Đại sư tỷ? Sao ngài lại xem ta bằng ánh mắt đó, không quen ta sao?" Thẩm Sóc kỳ quái hỏi.
Đối phương là đang nói chuyện với nàng.
Cũng đã lâu lắm rồi Vệ Cảnh Kha mới nhìn thấy gương mặt này, trong đầu của nàng hiện lên một hình bóng trùng khớp với ký ức xa xăm.
"... Thẩm Sóc."
Là thế tử của An Định Vương, là con trai của sư phó của nàng.
Thẩm Sóc thở dài một hơi, " Còn tưởng rằng điện hạ trở nên si ngốc! Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt!"
Ánh mắt của Vệ Cảnh Kha trở nên kì quái.
Thẩm Sóc này, thật sự làm càn.
Bất quá, nàng cũng không có tức giận, ký ức xa xăm kia nói cho nàng, nàng và Thẩm Sóc hẳn là như vậy. Thẩm Sóc tuy là nhi tử của An Định Vương nhưng lại còn giống đệ đệ của nàng hơn là Vệ Cảnh Du.
"Tại sao dại sư tỷ lại không từ chối, lục giai dị thú thật sự rất khó săn." Thẩm Sóc có điểm nghi hoặc, Vệ Cảnh Du đào cái hố này cũng quá rõ ràng, nhưng tại sao sư tỷ lại nhảy vào?
"Trong trường hợp lúc đó, ta không thể cự tuyệt." Hơn nữa, phụ hoàng của nàng cũng đã nhớ việc này, nàng săn được thì săn, không săn được cũng phải săn.
Thẩm Sóc gật đầu, "Cũng là, vậy ta đi cùng sư tỷ thôi, lục giai dị thú rất nguy hiểm, ta đi theo giúp điện hạ một tay."
"Không cần."
Thẩm Sóc:?
Vệ Cảnh Kha nhìn về phía khu vực săn bắn, đi về phía bắc chính là chỗ sâu.
Chỉ là lục giai, nàng còn chưa để tâm lắm.
Thẩm Sóc nghi hoặc: "Hình như sư tỷ có chút khác, nhưng lại không biết khác chỗ nào."
"Sóc nhi, chúng ta mau đi thôi."
Nghe tiếng, Thẩm Sóc quay đầu lại, một nữ hài dịu dàng đang ở trước mặt.
Lần đầu nhìn thấy tỷ tỷ mặc võ phục, Thẩm Sóc vẫn còn ngẩn người.
Hắn cười nói: "Tỷ, vậy tỷ đi với ta đi. Khu vực săn bắn rất nguy hiểm, tỷ phải cẩn thận."
Thẩm Phái mỉm cười: "Yên tâm đi, ta có mang theo thị vệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro