
96 - 100
Chương 96
Chạng vạng buông xuống, Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha rời khỏi chỗ ở của vương phi, thẳng tiến cấm địa Trường Sinh Đảo.
Vệ Cảnh Kha dùng thần thức dò xét, tìm vị trí bản thể của vương phi không khó. Chỉ cần xác định được nơi đó, cấm địa Trường Sinh Đảo sẽ lộ diện.
Chẳng mấy chốc, hai người đã lần theo dấu vết đến đích.
Cấm địa nằm ở phía bắc Trường Sinh Đảo, nơi hoang vu, không bóng người. Khác với cảnh sắc xanh tươi khắp đảo, nơi đây chỉ toàn đá lớn và nham thạch, gần như không thấy cỏ cây.
Trước mặt là một thạch đạo tự nhiên, rộng đủ cho ba người, kéo dài vào sâu trong ngõ hẻm, phía trước mịt mù khó thấy.
Hai người men theo thạch đạo, nhưng chẳng đi được bao xa thì buộc phải dừng chân.
Trước mặt là một cánh cửa.
"Trường Sinh Đảo này, Truyền Tống Trận quả thật không ít." Vệ Cảnh Kha khẽ nhíu mày.
"Cánh cửa này, dùng máu của ta có mở được không?" Thẩm Phái quan sát, thấy cánh cửa này dường như giống hệt cánh cửa khi họ vào Trường Sinh Đảo.
Vệ Cảnh Kha lắc đầu: "Chúng ta đâu nhất thiết phải đi con đường này."
Nàng phất tay áo, đầu ngón tay vẽ một đường giữa không trung, mở ra một khe hở mới.
Biết được vị trí bản thể của sư nương, việc mở một lối đi đối với nàng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thẩm Phái cảm thán: "Chuyến thượng giới này, có điện hạ thật sự thuận buồm xuôi gió."
Vệ Cảnh Kha nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Đây là khen ta sao?"
Thẩm Phái cong mắt cười: "Tự nhiên là vậy."
"Ta không thích lời khen suông." Vệ Cảnh Kha nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Thẩm Phái khựng lại, rồi đứng thẳng, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi nàng: "Vậy khen thưởng kiểu này thì sao?"
"Quá nhạt, không đủ ngon." Vệ Cảnh Kha lắc đầu, như thể đang chê nụ hôn của Thẩm Phái quá đơn giản.
Thẩm Phái cắn môi, suy nghĩ một lát, rồi lại kiễng chân, nhẹ nhàng liếm qua môi nàng, như tiểu hồ ly tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh, khiến người ta không rời mắt được.
"Điện hạ không mở miệng, làm sao nếm được vị ngọt?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Vệ Cảnh Kha.
Vệ Cảnh Kha nắm lấy tay nàng, giọng trầm thấp: "Phái Nhi ăn ta, tự nhiên phải chủ động."
Thẩm Phái kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng không sai. Khi hai người song tu, nàng luôn hấp thu linh khí từ đối phương.
Nàng cười giảo hoạt: "Phu nhân nói chí phải."
Ai ngờ Vệ Cảnh Kha không chút dao động, chỉ nhìn quanh, cuối cùng dừng mắt trên một tảng đá lớn bằng phẳng: "Nơi kia không tệ."
Thẩm Phái nhìn theo, mặt lập tức đỏ rực: "Điện hạ! Hôm nay còn có chính sự!"
Lời vừa thốt ra, nàng lại nhớ ra điều gì, mặt càng đỏ hơn, vội buông tay Vệ Cảnh Kha, nghiêm túc nói: "Hôm nay còn việc quan trọng, trở về, trở về rồi ăn."
Vệ Cảnh Kha lộ vẻ tiếc nuối: "Được, trở về rồi ăn."
Nàng cúi xuống, thấy gò má Thẩm Phái hồng nhuận, không kìm được hôn nhẹ lên đó, giọng trêu đùa: "Mở Truyền Tống Trận cho tông chủ, phải thu chút thù lao trước."
Hôn xong, như chưa đủ, nàng lại đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Phái.
"Điện hạ... trước kia không thông tình ái, sao gần đây lại thuần thục như vậy?" Thẩm Phái nhớ lại, ngay cả khi song tu, Vệ Cảnh Kha cũng thành thạo hơn nàng tưởng.
Vệ Cảnh Kha bình thản: "Chuyện này, không cần thầy dạy cũng tự hiểu."
Không thầy dạy cũng tự hiểu? Sao lại có người ví chuyện này như luyện kiếm?
Thẩm Phái bật cười, thôi, điện hạ vốn là người như vậy.
"Có ngươi trước mặt, ta khó kìm lòng." Vệ Cảnh Kha để lại một câu, rồi nhanh chóng quay đi.
Thẩm Phái dừng bước, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng nàng.
Nàng cong môi cười. Điện hạ, hóa ra không thong dong như nàng nghĩ.
Thẩm Phái đuổi theo, ngón tay đan vào tay nàng, mười ngón đan xen: "Điện hạ, mau giải quyết chuyện Trường Sinh Đảo, ta muốn về hạ giới."
Về hạ giới, nhất định phải cùng nàng thành thân.
Từ nay, những tiếc nuối kiếp trước sẽ được bù đắp trọn vẹn.
Tương lai của nàng, sẽ chỉ còn những tháng năm yên bình bên điện hạ.
Hai người tiến vào cấm địa, không cố ý tránh vương phi.
Họ mở lối đi ở một sườn khác.
Bản thể vương phi đang tĩnh tọa trên đài sen bằng đá, cách đó không xa, dường như không nhận ra sự hiện diện của họ.
Tự nhiên cũng không thể phát hiện.
Dù vương phi là Thánh Nữ, nhưng chỉ là Hóa Thần kỳ, muốn qua mắt Vệ Cảnh Kha hoàn toàn không khó.
"Nơi này là nơi phong ấn tà ma." Hai người vừa bước vài bước, trước mặt là vạn trượng vực sâu.
Tà ma kia, được phong ấn dưới vực này sao?
Vệ Cảnh Kha nhíu mày, một đạo linh quang bạc từ người nàng bay ra.
Bóng dáng màu bạc không mặt, ngó nghiêng xuống vực, như đang tìm kiếm gì đó.
Đột nhiên, nó phát hiện điều gì, lao thẳng xuống đáy vực.
Điểm sáng bạc dần nhỏ đi, cho đến khi biến mất.
Thẩm Phái không phải lần đầu thấy thần thức của Vệ Cảnh Kha, nhưng mỗi lần vẫn không khỏi cảm thán sự hùng mạnh của nó.
Không phải không thể ngưng tụ thành hình người, chỉ là điện hạ lười, không muốn tốn công sức tạo hình thần thức giống mình.
Đang xuất thần, thần thức của Vệ Cảnh Kha đã dò xong vực sâu.
"Là giả." Nàng cau mày.
Thần thức trở về, mang theo một đoàn sương đen. Sương đen vừa rồi dường như ngụy trang thành chủ nhân, nhe răng trợn mắt dưới vực.
Nhưng bị thần thức nàng khẽ vỗ, suýt nữa tan biến.
Là giả, không nghi ngờ gì.
"Tà ma đã chạy thoát?" Thẩm Phái nghiêm mặt. "Giống hệt cách diễn của tâm ma ở cấm địa Ma Tông."
Tâm ma bị phi thăng giả vứt bỏ, không có thân thể dựa vào, muốn hấp thu tà niệm để lớn mạnh, chỉ có thể bám vào người khác, lấy dục niệm làm thức ăn.
Vệ Cảnh Kha không bình luận, chỉ nói: "Dưới vực còn có thông đạo khác."
Dù không bắt được bản thể tà ma, nàng đã tìm ra lối đi.
Thẩm Phái kinh ngạc: "Điện hạ, chúng ta đi xem."
Vệ Cảnh Kha bế nàng, nhảy xuống vực.
Khi họ rời đi, vương phi đang tĩnh tọa trên đài đá mở bừng mắt. Nàng quét mắt quanh, không phát hiện gì, lại nhắm mắt.
Đáy vực gió gào thét, trận pháp phong ấn nằm ngay đó.
Đáng tiếc, thứ bị phong ấn chỉ là một đoàn khói đen.
Thông đạo mà Vệ Cảnh Kha nhắc đến nằm ở một góc khuất, nếu không nhìn kỹ, khó mà nhận ra vài viên đá nhỏ được xếp thành hình Truyền Tống Trận.
Một Truyền Tống Trận cấp thấp, không đáng chú ý.
Rõ ràng, người bố trí trận này không hề lo sợ, biết rõ đáy vực này chẳng ai lui tới. Tư tế điện có lệnh cấm, không cho người Trường Sinh Đảo đến gần cấm địa, lại có Thánh Nữ canh giữ, tự nhiên không ai xuống đây.
Vệ Cảnh Kha rót một tia linh lực vào trận, phù văn sáng lên, trận pháp kích hoạt.
"Qua xem."
"Hảo."
Sau truyền tống, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn là đáy vực, mà là một tế đàn được bao quanh bởi những ngọn núi đá dốc đứng.
Ngay cả Vệ Cảnh Kha cũng khẽ nhíu mày: "Nơi này không phải Trường Sinh Đảo."
Linh khí nơi đây lập tức trở nên mỏng manh.
"Là Ma Tông." Thẩm Phái trầm giọng.
Nàng quen thuộc cảnh vật này: mặt đất lát đá xanh, bốn phương tám hướng là đèn trụ, ánh nắng xuyên qua khe hở vách đá, trên vách còn dán đầy lá bùa phong ấn.
Nơi đây lạnh lẽo, ánh sáng âm u, càng làm nổi bật vẻ u ám.
Thẩm Phái tuyệt không nhận sai—đây là cấm địa Ma Tông.
"Truyền Tống Trận ở cấm địa Trường Sinh Đảo lại thông với cấm địa Ma Tông." Thẩm Phái hít sâu một hơi.
Vệ Cảnh Kha nhìn về một điểm trên vách đá.
Thẩm Phái: "Điện hạ, phát hiện gì?"
Nàng không đáp, giơ tay phóng vài đạo linh quang, vách đá vỡ tan.
Liên tiếp tiếng kêu đau đớn vang lên, vài bóng đen rơi xuống từ vách đá.
Nhìn kỹ, chúng là mấy quả cầu thịt đen kịt, mỗi quả có một con mắt khổng lồ, chiếm gần hết cơ thể.
Không tay chân, không lông tóc, quái dị vô cùng.
Chúng nặng nề rơi xuống, kêu ré lên: "Đại nhân tha mạng!"
Giọng nói the thé, làm linh hồn người nghe run rẩy.
Dù kêu xin tha, chúng rõ ràng đang "tấn công".
"Chúng là tâm ma?" Thẩm Phái kinh ngạc. Nàng từng giao thủ với tâm ma, nhưng nó dường như không chỉ có một mắt.
"Là lũ ngày đó ở Ma Tông rình rập ngươi." Vệ Cảnh Kha lạnh nhạt. "Chỉ là phân thân, rất yếu, giống hệt khói đen dưới vực Trường Sinh Đảo—đều là thủ thuật che mắt."
"Bản thể tâm ma hẳn đã sớm không ở đây."
Nói xong, nàng nhìn lũ quái vật định chạy, Ngân Hồng cảm ứng được, bay ra, chém chúng thành khói đen.
Giống như Hóa Thần kỳ có thể dùng thần thức tạo hình người, tâm ma tu luyện đến mức độ nhất định cũng có thể làm được.
"Xem ra tà ma ở cấm địa Trường Sinh Đảo và tâm ma ở cấm địa Ma Tông rất có thể là cùng một thứ." Thẩm Phái thở dài.
Chỉ là dùng những phân thân yếu ớt để che giấu thân phận.
"Nếu thực là cùng một thứ, thì việc Trường Sinh Đảo phân đình mà trị cũng không khó hiểu."
Tâm ma giỏi nhất là công tâm. Đảo chủ điện và tư tế điện ly tâm, Trường Sinh Đảo một đời không bằng một đời, Thẩm Phái không tin không có tâm ma châm ngòi.
"Điện hạ, sự tình dường như phiền phức hơn."
"Ân." Vệ Cảnh Kha gật đầu. "Ngày mai đến đảo chủ điện xem sao."
"Hảo."
Hai người định quay lại qua Truyền Tống Trận, bỗng túi Càn Khôn bên hông Thẩm Phái phát sáng.
Nàng mở ra, lấy ra thông tín phù đang sáng: "Là Lê Xuyên."
Nàng bóp nát phù, giọng Lê Xuyên vang lên: "Tông chủ? Là ta, Lê Xuyên."
"Ân."
"Tông chủ có rảnh về một chuyến không?"
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Phái hỏi. Chẳng lẽ Hoàng Giản có vấn đề?
Cũng đúng lúc, họ đang ở Ma Tông, dù chỉ là cửa cấm địa.
Lê Xuyên ngập ngừng: "Tông chủ, tông nội nhận được một mật thư, ghi là gửi cho tông chủ. Thuộc hạ không dám hủy, nhưng đoán là gửi cho Hoàng Giản."
Ma Tông có tân tông chủ là chuyện mới truyền ra, người gửi thư hiển nhiên chưa biết Ma Tông đã đổi chủ.
"Hủy đi, xem viết gì."
Lê Xuyên vội làm theo.
Chẳng bao lâu, hắn đọc: "Tông chủ, thư nói... Thiên Quyến giả đã hiện thân ở Trường Sinh Đảo, thỉnh tông chủ đến đó một chuyến."
"Đối phương còn ghi thông tin về Thiên Quyến giả..." Lê Xuyên càng đọc càng kinh hãi, cuối cùng im bặt.
"Thông tin gì?"
Lê Xuyên lắp bắp: "Thư nói... ngài và Thẩm Phái tông chủ là Thiên Quyến giả..."
Thư ghi ba cái tên, mà cả hai tông chủ đều có mặt.
Ai gửi thư này? Không muốn sống nữa sao? Kêu tông chủ đi bắt tông chủ?
"Ngô." Vệ Cảnh Kha chỉ đáp một chữ.
Lê Xuyên: "?"
Tông chủ, "ngô" là ý gì?
Thẩm Phái cười khẽ: "Có lạc khoản không?"
Lê Xuyên vội đáp: "Không có, chỉ kẹp một chiếc lá với hoa văn phức tạp. Thuộc hạ không nhận ra, nhưng đoán là tín vật liên lạc giữa Hoàng Giản và người này."
"Đã rõ. Ngày mai ngươi dẫn thủ hạ đến chân Minh Vân Sơn chờ."
"Vâng." Lê Xuyên hiểu ý—tông chủ muốn kế trên kế.
"Xem ra đảo chủ điện Trường Sinh Đảo thực sự cấu kết với Ma Tông, nhưng dường như chưa đến mức tin tưởng lẫn nhau."
"Ân."
Nếu không, họ đã chẳng dùng thư mà thay bằng thông tín phù.
"Cũng may họ dùng thư." Thẩm Phái mỉm cười bất đắc dĩ. "Nếu dùng thông tín phù, mà là người đảo chủ điện gọi đến, ta thật không biết có nên tiếp hay không."
Chương 97
Hai người theo đường cũ trở về.
Lần này, họ không cố ý tránh vương phi.
Bản thể vương phi nhận ra động tĩnh, lập tức nhíu mày. Sao dưới vực sâu lại có tiếng động? Chẳng lẽ tà ma tỉnh lại?
Nàng vội đứng dậy khỏi đài đá, nhưng chỉ chớp mắt đã thấy bóng dáng con gái.
"Phái Nhi?" Vương phi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ, không chỉ Thẩm Phái, mà cả Vệ Cảnh Kha cũng ở đó. "Kha Nhi, các ngươi sao lại ở đây?"
Phản ứng đầu tiên của nàng là liệu hai người có phải tà ma giả dạng. Nhưng linh khí quanh đây đều đang chảy về phía Thẩm Phái, dấu hiệu độc nhất của dẫn linh thể Thiên Quyến giả, tà ma không thể giả được.
"Phái Nhi, sao các ngươi vào đây?" Vương phi nhíu mày. "Mau rời khỏi cấm địa."
Sao hai người qua mắt được nàng? Nàng thầm trách mình quá sơ suất.
"Mẫu thân, dưới vực không có tà ma." Thẩm Phái vén vạt áo, chỉ xuống vực. "Thứ mẫu thân thấy chỉ là ảo ảnh do phân thân tà ma tạo ra."
Vương phi sững người, vội bước tới, dùng mắt thường quan sát. Quả nhiên, dưới vực trống không.
"Chúng ta đã xuống xem. Tà ma đã sớm thoát khỏi phong ấn."
Vương phi giật mình tỉnh ngộ: "Phái Nhi, các ngươi..."
Họ không phải tu sĩ cấp thấp sao?
Nàng dùng tu vi Hóa Thần kỳ quan sát, thấy Phái Nhi vừa kết đan, còn Vệ Cảnh Kha chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Thẩm Phái mỉm cười: "Chúng ta đến để đưa mẫu thân về nhà."
Lời này dễ dàng phá vỡ mọi phòng tuyến trong lòng vương phi.
Họ không phải tu sĩ cấp thấp như nàng thấy.
Dù thể chất phi phàm, họ cũng không cần Trường Sinh Đảo bảo vệ.
Con gái nàng đã trưởng thành.
Vương phi quay đi, lau khóe mắt, rồi quay lại, nói: "Phái Nhi trưởng thành, nương rất vui... Nhưng tà ma này không dễ đối phó."
Nàng cẩn thận nhớ lại: "Hai mươi năm trước, ta từ hạ giới trở lại vì tà ma muốn thoát phong ấn. Khi đó, ta chỉ là Nguyên Anh kỳ, miễn cưỡng trấn áp được nó. Hai mươi năm qua, ta đạt Hóa Thần, nhưng không ngờ nó đã thoát phong ấn từ lâu mà ta không phát hiện. Tốc độ trưởng thành của nó thật đáng sợ."
Điều này có nghĩa là số mệnh rơi vào tay nàng.
Vương phi cười nhạt, chỉ cần số mệnh không rơi lên Phái Nhi là được.
"Nương nghĩ gì?" Thẩm Phái nhạy bén nhận ra điều gì.
Vương phi lắc đầu: "Phái Nhi, ở lại Trường Sinh Đảo là lựa chọn của ta. Ta từng nói với cha ngươi, sau khi sinh Sóc Nhi, rời các ngươi cũng là quyết định của ta, dù... đối với các ngươi là không công bằng."
Nàng không phải một người mẹ tốt.
Vương phi thở dài: "Tà ma trong cấm địa Trường Sinh Đảo là tâm ma do phi thăng giả để lại. Là Thánh Nữ, trấn áp nó là sứ mệnh của ta. Nương... không thể về cùng các ngươi."
"Giết tâm ma, nương có thể về với chúng ta." Thẩm Phái bướng bỉnh nói.
"Nhưng tâm ma không thể giết. Trừ phi chính phi thăng giả tự tay chém, không ai làm được." Vương phi lắc đầu. "Sứ mệnh của mỗi đời Thánh Nữ là đánh tâm ma về nguyên hình, phong ấn dưới vực này..."
Mỗi đời Thánh Nữ đều chết dưới tay tâm ma, không ngoại lệ.
Vì nhiệm vụ của họ là đảm bảo tâm ma không mạnh đến mức gây họa, không bao giờ rời khỏi Trường Sinh Đảo.
Cho đến khi phi thăng giả trở lại, chém tâm ma của mình.
Đó là một cuộc chờ đợi dài đằng đẵng.
Mỗi phi thăng giả, khi phi thăng, đều phải vượt qua cửa ải chém tâm ma.
Trường Sinh Đảo tồn tại để trấn áp những tâm ma này, cho đến khi phi thăng giả trở lại.
Người Trường Sinh Đảo sống ẩn dật, không ra ngoài, cũng vì sợ nhiễm tâm ma, mang nó ra thế gian.
Xưa kia Trường Sinh Đảo rất mạnh, nhưng qua thời gian, không có huyết mạch mới, thực lực dần suy yếu.
Đến nay, mỗi đời Thánh Nữ chỉ có thể lấy cái chết để đánh tâm ma về nguyên hình, phong ấn lại.
Vương phi kể hết cho hai người: "Khi còn trẻ, ta không biết những điều này. Ta ham chơi, rời đảo, gặp cha ngươi, mang thai Phái Nhi. Khi biết sự thật, đã quá muộn. Phái Nhi trong bụng ta đã dẫn động thiên địa linh khí, khiến ta sợ hãi, nên cùng cha ngươi xuống hạ giới."
"Thiên Quyến giả không phải Thiên Đạo chúc phúc." Vương phi cười thảm. "Trường Sinh Đảo từng có một Thiên Quyến giả, và tâm ma khi đó là mạnh nhất từ trước đến nay."
"Năng lực càng lớn, kẻ thù càng mạnh. Thiên Đạo không chúc phúc vô cớ."
Nàng khi đó sợ hãi tột cùng, nên bí mật sinh Phái Nhi ở hạ giới, giấu chuyện dẫn linh thể.
May mắn, ít người trên Trường Sinh Đảo biết chuyện. Đảo chủ điện và tư tế điện đã như người dưng, nàng thành công che giấu thân phận Thiên Quyến giả của con gái.
Nỗ lực tu luyện đến Hóa Thần cũng để giữ Phái Nhi xa số mệnh Trường Sinh Đảo.
"Ngờ đâu ngươi lại tự mình lên thượng giới." Vương phi lắc đầu thở dài. "Khi thấy hiện tượng chúng tinh liên châu, tim ta suýt nhảy ra. Nếu cha ngươi ở đây, ta phải mắng hắn một trận. Sao dám để ngươi và đệ đệ lên thượng giới?"
Vệ Cảnh Kha khẽ nhíu mày.
Nàng vốn nghĩ Thiên Quyến giả là con cưng của Thiên Đạo, không ngờ lại ẩn chứa bí mật như vậy.
Nghe vương phi kể, Thẩm Phái cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện.
Mẫu thân và cha đã suy tính rất nhiều cho nàng, thậm chí chia lìa hai mươi năm.
Chỉ tiếc, kiếp trước nàng vẫn đối đầu với tâm ma, gánh vác số mệnh Thánh Nữ, lấy cái chết để đánh tâm ma về nguyên hình.
Thẩm Phái sờ gò má phẫn nộ của mẫu thân, cười: "Sao nương không nghĩ, cha để ta và đệ đệ lên thượng giới vì lý do gì?"
Vương phi lắc đầu: "Cha ngươi luôn hồ đồ, ta đoán không ra hắn nghĩ gì."
Thực ra nàng không hiểu.
Thẩm Tinh Viễn không phải kẻ ngốc, thậm chí trong lòng nàng, đạo lữ luôn ổn trọng, đáng tin. Khi biết sự thật về Trường Sinh Đảo, hắn không trốn tránh, mà cùng nàng xuống hạ giới bảo vệ con gái.
Nhưng nay, lại để Phái Nhi lên thượng giới.
"Tự nhiên vì cha tin chúng ta đủ sức đối phó tâm ma." Thẩm Phái mỉm cười.
Vương phi ngẩn ra: "Các ngươi tìm được phi thăng giả?" Không đúng, đây là bí mật Trường Sinh Đảo, Phái Nhi không thể biết.
Thẩm Phái lắc đầu: "Ai biết phi thăng giả bao giờ mới nhớ ra tâm ma của mình? Dù không thể giết triệt để, chúng ta đủ sức trấn áp nó."
"Đủ sức...?" Vương phi khó tin.
Nàng là Hóa Thần kỳ, còn không dám nói chắc.
Dù hai người vừa xuống vực mà nàng không phát hiện.
"Là Vệ tỷ tỷ." Thẩm Phái tự hào đẩy Vệ Cảnh Kha ra trước: "Vệ tỷ tỷ, thiên hạ vô địch."
Vương phi: "?"
Vệ Cảnh Kha lần đầu thấy Thẩm Phái khoe mình như vậy, dáng vẻ đáng yêu khó cưỡng. Nàng nhìn vương phi đang ngẩn ngơ, gật đầu: "Ân."
Vương phi: "Thiên hạ vô địch?"
Vệ Cảnh Kha nghĩ một lát: "Chưa phi thăng, hẳn là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong."
Vương phi sững sờ.
Sau một lúc, nàng mới hoàn hồn từ mấy chữ "Độ Kiếp đỉnh phong": "Kha Nhi năm nay... hai mươi lăm?"
Vệ Cảnh Kha: "Thiên tuế có thừa."
Vương phi kinh ngạc.
Đứa trẻ nàng nhìn lớn lên, sao lại ngàn năm tuổi?
"Nương, chuyện này nói ra thì dài." Thẩm Phái vẫy tay. "Tóm lại, tâm ma cứ giao cho chúng ta. Nương chuẩn bị về đoàn tụ với cha đi."
Vương phi vẫn do dự: "Phái Nhi..."
"Sư nương, yên tâm." Vệ Cảnh Kha nói.
Vương phi cúi mắt, xoa đầu: "Cho ta thời gian suy nghĩ."
Nàng đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, giờ lại được báo tin đạo lữ của con gái là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong?
Thẩm Phái cong môi: "Nương cứ từ từ nghĩ. Khi nghĩ xong, chúng ta cùng đến đảo chủ điện."
"Đảo chủ điện?"
"Nếu không ngoài dự liệu, tâm ma đang ở đó." Thẩm Phái nheo mắt, giọng đầy chắc chắn.
Người Trường Sinh Đảo tính tình đơn thuần, lại sống ẩn dật.
Tâm ma muốn ra ngoài, không ai dẫn đường.
Truyền Tống Trận dưới vực không biết do ai bị tâm ma mê hoặc mà thiết lập.
Thật vất vả có cơ hội rời Trường Sinh Đảo, ngờ đâu lại gặp một tông chủ Ma Tông, không những không bị mê hoặc, còn phong ấn nó trong cấm địa Ma Tông.
Mà cấm địa Ma Tông còn hoang vắng hơn cả Trường Sinh Đảo.
Ma Tông nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần cấm địa, ma tu đều quý mạng, không ai dám mạo phạm. Dần dà, cấm địa trở thành truyền thuyết kỳ bí, chỉ có những tông chủ tự tin vào thực lực mới dám đến gần.
Tâm ma lấy dục niệm làm thức ăn, muốn rời đi chỉ có thể bám vào người khác.
Cấm địa Ma Tông đối với nó còn đáng sợ hơn Trường Sinh Đảo.
Vì thế, tâm ma đành ở lại Trường Sinh Đảo, lợi dụng xung đột giữa đảo chủ điện và tư tế điện để lớn mạnh.
Tư tế điện không có dấu vết tâm ma, vậy vấn đề chỉ có thể ở đảo chủ điện.
Đặc biệt, đối phương còn rất muốn giết nàng—Thiên Quyến giả.
Thẩm Phái nhìn túi Càn Khôn bên hông, nhớ lời Lê Xuyên trong thông tín phù, mỉm cười.
Bắt ba ba trong rọ, quả thực rất thú vị.
Thấy nụ cười đầy ý vị của Thẩm Phái, Vệ Cảnh Kha nhớ lại một chuyện cũ khiến nàng rùng mình—khi chơi cờ với Phái Nhi, nàng thường có nụ cười này.
Tiểu hồ ly, thật sự tinh ranh.
Chương 98
Cùng lúc, các đại chính phái nhận được thư từ Trường Sinh Đảo đã khởi hành đến Lưu Phong Thành, thẳng tiến Trường Sinh Đảo.
Thư không nhắc đến Thiên Quyến giả, chỉ nói Trường Sinh Đảo gặp nạn, cần chính phái hỗ trợ.
Sự việc không kinh động toàn thượng giới, nhưng vài tông môn lớn đều phái cao thủ đến.
Chính phái từ lâu nhận ân huệ trường sinh tuyền, nay Trường Sinh Đảo gặp nạn, không thể làm ngơ.
Kiếm Tông phái hai trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ đích thân đi.
Đáng chú ý, nội môn tân quản sự, đệ tử chưởng môn Hứa Minh Duệ cũng có mặt.
Thiên Cơ Tông tuy võ lực không mạnh, nhưng cũng muốn tỏ ý, nên Yến Thanh Y dẫn theo đồ đệ Tô Tiên Nhi, người nhất quyết muốn về Trường Sinh Đảo, xuất phát.
Các tông phái khác không quan trọng, chỉ cần Kiếm Tông cử cao thủ là đủ.
Biết Kiếm Tông phái hai trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, đảo chủ nhẹ lòng: "Nguyên Anh hậu kỳ kiếm tu đủ sức đấu với Hóa Thần. Có họ, dù là Thánh Nữ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Đảo chủ hiểu rõ, chỉ cần kiềm chế Thánh Nữ Hóa Thần kỳ của tư tế điện, những người khác không đáng lo.
Đảo chủ điện muốn thống nhất Trường Sinh Đảo, đây là cơ hội trời ban.
Về Thiên Quyến giả... Đảo chủ biết vì sao cha nàng muốn họ chết.
Chỉ vì tỷ đệ nhà Thẩm là con của Thánh Nữ và ma tu.
Bỏ qua thân phận đảo chủ, nàng không hiểu ý cha. Thậm chí, nàng thấy cha có phần điên cuồng.
Dù Thánh Nữ và cha từng có một đoạn, nhưng người phản bội trước là cha. Sự ra đời của nàng là bằng chứng.
Hơn nữa, Thánh Nữ và cha không có ái muội, không kết đạo lữ, không hứa hẹn cả đời.
Muốn mà không được, thật khiến người ta phát điên.
Nhưng với tư cách đảo chủ, nàng không muốn tỷ đệ nhà họ Thẩm chết.
Thiên Quyến giả là người Trường Sinh Đảo, là Thánh Nữ đời sau.
Trường Sinh Đảo muốn thống nhất, nàng muốn nắm quyền, muốn đảo có tương lai, thì Thiên Quyến giả không thể chết.
Dù đối mặt với cha, đảo chủ vẫn nói: "Cha có thể tùy ý xử trí họ, kể cả Thánh Nữ Ôn Nhiên, nhưng Thiên Quyến giả thì không. Thiên Quyến giả phải là Thánh Nữ đời sau của Trường Sinh Đảo."
Lời nàng mang khí thế không thể cự tuyệt.
Người đàn ông trước mặt cười lạnh: "Ngươi nghĩ cho Trường Sinh Đảo? Có vài phần dáng vẻ đảo chủ."
Đảo chủ cúi đầu: "Cha có thể tùy ý giáo huấn ta, nhưng Thiên Quyến giả xin giao cho ta. Còn lại, tùy cha xử lý. Trường Sinh Đảo không thể hủy, đây là nhà của cha, của Thánh Nữ Ôn Nhiên, đúng không?"
Mất Thánh Nữ, Trường Sinh Đảo sẽ ra sao, cha là cựu đảo chủ, hẳn rõ hơn nàng.
Người đàn ông ánh mắt lóe hồng quang, cân nhắc một lát, hừ lạnh: "Đã rõ."
Đảo chủ thở phào: "Đa tạ cha."
Hắn không buồn nhìn nàng, xoay người vào động phủ.
Đảo chủ cúi mắt, đã quen với chuyện này.
Thôi vậy.
Sắp tới, chính phái và Ma Tông sẽ lên đảo. Nàng cũng nên chuẩn bị.
Phía Vệ Cảnh Kha, vì kế hoạch "bắt ba ba trong rọ", họ đợi thêm một ngày.
Một ngày sau, Lê Xuyên gửi tin: Ma Tông đã bắt đầu lên đảo.
Thật trùng hợp, người Ma Tông gặp người Kiếm Tông, suýt nữa đánh nhau.
"Ma tu đến đây làm gì? Các ngươi là 'nạn' của Trường Sinh Đảo sao?" Trưởng lão Kiếm Tông tế kiếm, chỉ thẳng vào đám ma tu do Lê Xuyên dẫn đầu.
"Buồn cười! Sao ngươi biết Ma Tông chúng ta không được mời đến?" Lê Xuyên cười khan. "Đây là địa bàn Ma Tông, chúng ta còn muốn hỏi, các ngươi chính phái đến làm gì!"
Lê Xuyên nói vậy, nhưng mồ hôi lạnh toát ra. Tu vi trưởng lão Kiếm Tông hắn nhìn không thấu. Tông chủ không ở đây, nếu đánh nhau, e rằng không ổn.
"Sư thúc, không cần nhiều lời với ma tu. Đánh nhau ở đây không tiện, đợi người Trường Sinh Đảo đến rồi nói." Hứa Minh Duệ khuyên.
Hắn liếc Lê Xuyên, nghe nói Ma Tông đổi tông chủ, nếu Hoàng Giản đã chết, người này là tân tông chủ sao?
Nhìn không giống...
Hứa Minh Duệ tuy là tiểu bối, nhưng là đệ tử chưởng môn, lời hắn có trọng lượng. Trưởng lão thu kiếm: "Trường Sinh Đảo là thánh địa thượng giới, không dung ma tu giương oai. Tốt nhất ngươi nói thật, nếu không kiếm của Kiếm Tông sẽ cắm lên mộ Ma Tông!"
Lê Xuyên hừ lạnh, trong lòng bồn chồn. Trường Sinh Đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cả Kiếm Tông cũng đến?
Kiếm Tông đã đành, Thiên Cơ Tông vốn không thích ra ngoài, vậy mà cũng có mặt.
"Sư phụ, Trường Sinh Đảo ở đâu?" Tô Tiên Nhi kêu, mắt nhìn khắp nơi.
Nàng là người Trường Sinh Đảo, nhưng rời đi từ nhỏ, không nhớ rõ.
Yến Thanh Y nắm tay đồ đệ: "Kiên nhẫn đợi."
Nàng nhìn đám ma tu, lòng nghi hoặc: Ma tu đến làm gì?
Tô Tiên Nhi thấy sư phụ nhìn ma tu, nói: "Sư phụ, ta bấm đốt tay, họ không phải địch nhân."
Giọng nàng không nhỏ, lại mặc đạo bào Thiên Cơ Tông, lập tức thu hút sự chú ý.
"Thiên Cơ Tông đạo hữu, không thể nói bừa. Ma Tông và chính phái đối lập, chính tà không đội trời chung, không phải địch, lẽ nào là bạn?" Một nam tu từ tông môn khác cười khẩy.
Tô Tiên Nhi nhún vai: "Ta đâu nói là bạn. Ta chỉ nói vậy, ngươi không thích thì đừng nghe."
Ma hay không ma, tùy vào hành sự. Có chính phái tu sĩ, mạng người trong tay không ít hơn ma tu.
Nam tu xấu hổ, nhìn quanh, không ai phụ họa hắn.
Mọi người nhìn nhau, trầm mặc. Đó là Thiên Cơ Tông, đồ đệ của thiên cơ lão nhân.
Hứa Minh Duệ nhìn Tô Tiên Nhi thêm vài lần.
Hắn thấy lời nàng có lý. Chính tà, thiện ác, vốn không phải vài câu nói rõ được.
Ít nhất, đám ma tu dường như không có ý đối địch.
Trường Sinh Đảo gọi nhiều người như vậy, e rằng "nạn" không đơn giản. Hứa Minh Duệ nhớ lời sư phụ:
"Trường Sinh Đảo phong ấn tà ma. Nếu đối đầu tà ma, không được đánh bừa. Có chuyện, sẽ có lão tổ Kiếm Tông xử lý."
Trường Sinh Đảo phong ấn tà ma, Hứa Minh Duệ lần đầu nghe nói.
Nhưng lời sư phụ, hắn khắc ghi.
Chẳng lẽ Trường Sinh Đảo thực sự có biến cố, nên đảo chủ mới mời cả ma tu đến trợ trận?
Mọi người chưa đợi lâu, một cánh cửa xuất hiện trên không.
Ánh sáng nhạt tỏa ra, một nữ tu ưu nhã bước ra: "Chư vị, mời theo ta." Nàng phất tay áo, quay vào cửa.
Lê Xuyên sững sờ. Trường Sinh Đảo thật sự ở chân Minh Vân Sơn.
Các tông môn cũng ngạc nhiên. Nữ tu này thong dong, không giống gặp nạn.
Sau chút do dự, họ bước nhanh theo, vào cửa truyền tống.
Ma Tông đi cuối.
Ma Tông chỉ có vài người, phần lớn là thủ hạ Lê Xuyên. Các ma tu khác không nghe hắn, hơn nữa Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái không ở Ma Tông, họ càng tự do.
"Lão đại, làm sao đây?" Một ma tu lo lắng. "Trường Sinh Đảo sẽ không lừa chúng ta vào giết chứ?"
Lê Xuyên kinh ngạc, vỗ đầu thủ hạ: "Ngươi ngu thế? Tông chủ còn ở Trường Sinh Đảo! Ai dám làm gì chúng ta?"
Nhưng hắn chợt nảy ra suy đoán hoang đường: Chẳng lẽ tông chủ đến Trường Sinh Đảo, khống chế đảo chủ, rồi lừa chính phái vào để giết, lập uy cho Ma Tông?
Lê Xuyên nuốt nước bọt, thấy suy đoán này hơi vớ vẩn.
"Đi trước, vào xem sẽ rõ."
Chương 99
Trường Sinh Đảo lúc này không hề yên bình.
Tư tế điện bị người đảo chủ điện vây chặt. Nơi ở của Thánh Nữ chật như nêm cối. Trẻ con đã được người tư tế điện đưa vào phòng. Nội viện rộng lớn chỉ còn vài người chủ chốt.
Lam Sơ Dao đứng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn đám người hùng hổ, cuối cùng dừng lại trên đảo chủ Khương Vũ: "Khương Vũ, dẫn nhiều người đến chịu chết sao?"
Dù chỉ có vài người, khí thế nàng không hề giảm.
Nàng sợ gì? Có Thẩm Phái, Vệ Cảnh Kha phía sau, thần thức Thánh Nữ còn ở đây. Dù Khương Vũ mang cả đảo chủ điện đến, nàng cũng không sợ.
Khương Vũ nhíu mày: "Ta đến hòa đàm. Lam Sơ Dao, Trường Sinh Đảo không nên tiếp tục chia cắt."
Lam Sơ Dao cười nhạt, rút đại phủ đập mạnh xuống đất: "Dẫn nhiều người thế này để 'hòa đàm'? Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?"
"Ngươi vẫn tự tin như vậy. Nhưng ngươi cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ."
"Nguyên Anh kỳ trước Kim Đan kỳ, tự tin thì có gì sai?" Lam Sơ Dao cười nhạo. "Không như ngươi, dẫn người vây chỗ ở của Thánh Nữ, còn nói là hòa đàm?"
Thẩm Phái lắc đầu: "Thủ đoạn kéo dài này quá thấp kém."
Đảo chủ điện không có thực lực xuất chúng, vậy mà dám dẫn người vây họ, chắc chắn có ẩn tình.
Lam Sơ Dao quay lại: "Kéo dài? Kéo dài cái gì?"
Thẩm Sóc thở dài: "Chắc là có ngoại viện."
Chiêu này hắn từng thấy khi đi theo cha.
Lam Sơ Dao khó tin: "Ngoại viện? Khương Vũ, ngươi dám dẫn người ngoài vào đảo? Là đảo chủ mà dám phá quy tắc?"
Khương Vũ không cho là đúng: "Phá thì đã sao? Nói về phá quy tắc, Thánh Nữ chẳng phải người đầu tiên sao? Tự ý rời đảo, lập khế ước với người ngoài, còn sinh con."
Thẩm Sóc tức giận: "Ngươi không được nói mẫu thân ta!"
Vương phi không giận, kéo tay con trai, nhẹ giọng: "Đảo chủ không cần nói xa xôi. Ngươi muốn gì, chỉ là hợp nhất hai điện sao?"
Khương Vũ: "Đúng vậy."
"Như thế nào?"
Lam Sơ Dao chớp mắt: "Ôn cô cô, thật sự muốn hợp nhất?"
Vương phi lắc đầu: "Nghe đảo chủ nói trước."
"Tư tế điện nhập vào đảo chủ điện, từ nay không còn phân điện. Thánh Nữ vẫn trấn cấm địa, tư tế vẫn làm nhiệm vụ." Khương Vũ nói.
"Tư tế điện nhập vào ngươi? Khương Vũ, ngươi điên rồi sao?" Lam Sơ Dao bực bội. "Đây không phải hợp nhất, là cướp đoạt!"
Khương Vũ nhàn nhạt: "Ngươi muốn nghĩ vậy thì tùy."
"Ngươi dựa vào đâu cướp tư tế điện, chỉ bằng đám Kim Đan kỳ này?" Lam Sơ Dao vò đầu, không hiểu.
Khương Vũ nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Ta đã nói, có ngoại viện."
"Nếu chỉ hợp nhất hai điện, không cần ngoại viện, cũng không cần uy hiếp." Vương phi thở dài. "Ta đồng ý."
Trường Sinh Đảo vốn nên là một nhà.
Nay đảo yếu, tâm ma ngày càng mạnh, không đoàn kết, chỉ có diệt vong.
"Mẫu thân, e rằng Khương đảo chủ muốn không chỉ vậy." Thẩm Phái chen vào, mỉm cười.
"Không sai." Khương Vũ bổ sung: "Ta muốn Thiên Quyến giả kế vị Thánh Nữ. Ngoài ra, thỉnh Thánh Nữ từ nhiệm, gả cho cha ta."
Vương phi ngẩn người.
Thẩm Sóc sững sờ.
Thẩm Phái cười lạnh: "Khương đảo chủ, đúng là si tâm vọng tưởng."
Khương Vũ không để Thẩm Phái vào mắt, nhìn xa xa: "Nếu Thánh Nữ không muốn, ta đành dùng biện pháp mạnh."
Ngoại viện của nàng đã đến.
Xa xa, một đám người bay tới, dẫn đầu là vài kiếm tu đạp kiếm, vừa nhìn đã biết là người Kiếm Tông.
Chương 100
Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái liếc nhìn, nhận ra không ít người quen.
Nhưng họ đứng sau Lam Sơ Dao và Thánh Nữ, tạm thời chưa ai chú ý.
Kiếm Tông vừa đáp xuống, hội hợp với Khương Vũ: "Đảo chủ, Trường Sinh Đảo gặp nạn gì?"
"Đa tạ chư vị đường xa mà đến. Thực ra không có nạn gì, chỉ là Trường Sinh Đảo nhiều năm phân liệt, khát vọng hợp nhất, mong các tông phái giúp một tay." Khương Vũ nói.
Các tông phái không ngờ là chuyện nội bộ, nhìn nhau ngơ ngác.
Nhà người ta chia cắt rồi hợp nhất, người ngoài tham gia có thích hợp không?
"Khương Vũ! Chuyện Trường Sinh Đảo, chúng ta tự giải quyết!" Lam Sơ Dao phẫn nộ.
Trường Sinh Đảo từ lâu sống ẩn dật.
Khương Vũ liếc nàng: "Ta đánh không lại ngươi. Không phục, ngươi cũng mời ngoại viện đi."
Nhưng tư tế điện có dựa vào gì?
Khương Vũ biết rõ, họ không mời được ai, nên nàng mới không kiêng dè.
Vương phi nhìn nàng: "Khương Vũ, ngươi quá nóng vội."
Dù gấp gáp nắm quyền, cũng không nên dẫn người ngoài vào đảo.
"Ta làm gì, không nhọc Thánh Nữ lo." Khương Vũ nhìn nàng: "Giờ Thánh Nữ có gả cho cha ta không?"
"Ta không gả. Muốn ép ta, cứ dùng thực lực đi." Vương phi bước lên, chắn trước Lam Sơ Dao.
Nàng là Thánh Nữ tư tế điện, là tu sĩ xuất sắc nhất Trường Sinh Đảo.
Khương Vũ cúi đầu, thỉnh cầu Kiếm Tông trưởng lão: "Thỉnh hai vị ra tay."
Hai trưởng lão nhìn nhau.
Họ không muốn xen vào chuyện nhà người ta, nhưng đấu với cường giả là khát vọng của kiếm tu.
Lên chứ?
Lên.
Hai người đồng thời đứng dậy.
"Các ngươi hai đánh một mỹ nhân tỷ tỷ, có quá đáng không?" Một ma tu từ Ma Tông cao giọng. "Kiếm Tông ỷ đông hiếp yếu sao?"
Mọi người nhìn qua.
Lê Xuyên da đầu tê dại, cố tìm thủ hạ vừa lên tiếng.
Nhưng nhanh như chớp, ma tu đó đã sang phía đối diện.
Một gương mặt bình thường, đứng cạnh Thánh Nữ, thật sự... xấu xí.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta giúp ngươi."
Vương phi nhìn hắn, rồi cong môi: "Đa tạ đạo hữu."
"Vậy là được, nhị đấu nhị." Ma tu hô với hai trưởng lão Kiếm Tông.
Ma Tông giúp đối diện? Các tông phái sững sờ.
Khương Vũ cũng không phản ứng kịp. Sao ma tu lại sang đó?
Lê Xuyên buồn bực, thủ hạ của hắn sao lại đổi phe?
Định giải thích, hắn thoáng thấy Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha sau lưng.
Tông chủ?!
Tông chủ ở bên kia?
Lê Xuyên hiểu ra, thủ hạ hắn mắt tinh thật!
Hắn vội dẫn ma tu sang đứng cạnh Thánh Nữ.
Khương Vũ nhíu mày. Ma Tông phản chiến là ý gì?
"Hắc, đánh không? Kiếm Tông sợ à?" Ma tu cạnh Thánh Nữ đổ dầu vào lửa.
Trưởng lão Kiếm Tông bị kích, rút kiếm định thượng: "Kim Đan kỳ ma tu, đừng quá cuồng vọng!"
"Từ từ!" Hứa Minh Duệ giữ trưởng lão: "Chúng ta giúp nhầm người rồi."
Trưởng lão: "?"
Hứa Minh Duệ hành lễ với phía Thánh Nữ: "Kiếm Tông đệ tử Hứa Minh Duệ, bái kiến tiền bối."
Kiếm Tông nhìn theo, thấy Vệ Cảnh Kha từ sau bước ra: "Không ngờ Kiếm Tông lại là ngươi."
Hứa Minh Duệ lau mồ hôi. Hắn không ngờ Vệ tiền bối ở đây.
Thấy Vệ Cảnh Kha, hai trưởng lão sững sờ. Khách Khanh trưởng lão sao lại ở đây? Họ từng thấy nàng chém giết luyện Quỷ Tiên ở Kiếm Tông, ai mà không biết thực lực của nàng?
Họ thu kiếm, chắp tay: "Bái kiến tiền bối."
Kiếm Tông đệ tử nhận ra Vệ Cảnh Kha, đồng thanh: "Bái kiến tiền bối!"
Tiếng vang làm Khương Vũ ù tai.
Sao họ gọi Vệ Cảnh Kha là tiền bối?
Ma Tông cũng ngỡ ngàng. Tông chủ còn là Khách Khanh trưởng lão Kiếm Tông?
"Sư phụ, Thẩm tỷ tỷ ở bên kia!" Tô Tiên Nhi hô. "Chúng ta đứng nhầm rồi."
Yến Thanh Y gật đầu, hành lễ: "Tiền bối, Thẩm cô nương."
Kiếm Tông phản chiến, rồi Thiên Cơ Tông cũng qua?
Cảnh này, không chỉ Khương Vũ không hiểu, mà cả Lam Sơ Dao và vương phi cũng ngơ ngác.
Ngoại viện của địch, sao lại thành người một nhà?
Lam Sơ Dao cười lớn: "Kiếm Tông, Thiên Cơ Tông phản chiến, các tông môn khác sẽ không cũng nhầm phe chứ?"
Các tông môn khác không rõ nguyên do.
Hứa Minh Duệ giới thiệu: "Chư vị, đây là Khách Khanh trưởng lão Kiếm Tông."
Đây vốn là chuyện nhà người ta, họ xen vào đã là vô lý. Giờ thấy Khách Khanh trưởng lão ở đây, tự nhiên giúp người mình.
Ý Hứa Minh Duệ rõ ràng: Nếu các tông môn đối đầu Khách Khanh trưởng lão, Kiếm Tông sẽ rút kiếm.
Các tông môn phản ứng nhanh: "Hóa ra là tiền bối Kiếm Tông. Chúng ta thất lễ."
Họ lần lượt qua phía đối diện: "Chúng ta đứng nhầm."
Đùa sao, Khách Khanh trưởng lão Kiếm Tông, ai không phải Hóa Thần trở lên? Ai dám đắc tội?
Khương Vũ suýt ngất.
Vệ Cảnh Kha là tiền bối? Nàng có tài đức gì?
Ma Tông cũng ngỡ ngàng: Tông chủ ăn hai nhà cơm?
Lê Xuyên nuốt nước bọt, không biết chuyện này, nhưng nghĩ đến tông chủ từng đùa bỡn Hoàng Giản, làm trưởng lão Kiếm Tông cũng không lạ.
Ma Tông có ngày liên kết với chính phái mạnh nhất, thật khó tả!
"Chư vị quên ai cung cấp trường sinh tuyền sao?" Khương Vũ phẫn nộ.
Mắt thấy hợp nhất hai điện, lại xảy ra chuyện này.
Các tông môn ngượng ngùng.
Lam Sơ Dao cười lạnh: "Trường sinh tuyền là của Trường Sinh Đảo, từ bao giờ thành của riêng ai? Nhờ tổ tiên che chở thôi. Hay tư tế điện nắm quyền sẽ không cung cấp trường sinh tuyền? Đây là quy tắc tổ tiên, tư tế điện sẽ giữ."
Khương Vũ nắm chặt tay, nhìn Vệ Cảnh Kha: "Nàng là Thiên Quyến giả, ma tu các ngươi làm gì?"
"Thiên Quyến giả không phải lô đỉnh ma tu yêu thích sao?" Khương Vũ hung tợn.
Ma tu kinh ngạc: Tông chủ là Thiên Quyến giả!
Khương Vũ tức đến đau phổi.
"Khương đảo chủ, giờ hòa đàm sao?" Vương phi ôn nhu, nhưng thêm phần cương quyết.
Trường Sinh Đảo nên kết thúc trò khôi hài này.
Đối thủ của họ chưa bao giờ là người nhà.
Khương Vũ định nói, nhưng đại phủ Lam Sơ Dao đã kề cổ nàng.
Chương 100
Khương Vũ nhìn đám đông phía đối diện, rồi nhìn lại phía mình thế đơn lực mỏng.
Nàng hiểu, mình thua.
Nàng chưa bao giờ thắng được Lam Sơ Dao, lần này càng thua thảm.
"Cha ngươi đâu?" Lam Sơ Dao lạnh giọng. "Đẩy ngươi ra làm nhiều chuyện, còn hắn thì làm rùa rụt cổ?"
Vừa dứt lời, một bóng người từ xa bay tới, lao thẳng vào nàng.
Lam Sơ Dao theo bản năng né tránh.
Một đạo hắc quang nổ tung tại chỗ nàng vừa đứng, để lại một hố sâu.
"Ngươi tìm ta?"
Lam Sơ Dao ngẩng lên, thấy một nam nhân áo bay phất phới, mắt đỏ rực, cười quỷ dị, toàn thân bao phủ hắc khí.
Nàng rùng mình.
"Cha..." Khương Vũ gọi.
"Câm miệng, phế vật." Khương Hoành quát.
Khương Vũ cười thảm, cúi đầu.
"Đảo chủ!" Người đảo chủ điện như thấy cứu tinh. "Chúc mừng đảo chủ xuất quan!"
Khương Hoành đáp xuống, mũi chân chạm đất, một luồng khí chấn động lan ra.
Vương phi thấy vậy, ánh mắt cảnh giác: "Khương Hoành, ngươi đạt Hóa Thần."
"Ôn Nhiên, đã lâu không gặp." Khương Hoành nhìn nàng, ánh mắt lộ si mê. "Bao năm qua, ngươi vẫn mỹ lệ như xưa."
Vương phi lạnh mặt.
Nàng không để tâm lời đùa cợt, nhưng Khương Hoành không lôi kiếp, không dự triệu, đột nhiên Hóa Thần?
Nàng nhớ lời con gái, chẳng lẽ Khương Hoành thực sự cấu kết với tà ma?
"Mọi người đều thấy mỹ nhân tỷ tỷ đẹp. Chỉ là ngươi là thứ gì, cóc đòi ăn thiên nga?" Một giọng nói vang lên.
Mọi người nhìn qua, là ma tu đứng cạnh vương phi.
Lê Xuyên toát mồ hôi. Thủ hạ hắn mắt tinh, sao lại khiêu khích Hóa Thần kỳ?
Khương Hoành mắt đỏ hơn: "Ngươi là thứ gì?"
Đứng cạnh Ôn Nhiên? Hắn xứng sao?
Hắn phóng hắc quang, nhắm vào ma tu.
Vương phi trầm mặt, kéo ma tu, linh quang trong tay đánh tan hắc quang.
Hai luồng sáng nổ tung giữa không trung, không ai bị thương.
Nhưng một kích này châm ngòi lửa giận Khương Hoành: "Ôn Nhiên!"
Lại một lần!
Ngày trước, nàng cũng đứng trước mặt hắn, chắn công kích nhắm vào Thẩm Tinh Viễn.
"Hắn là thứ gì, đáng để ngươi che chắn!" Khương Hoành gào lên.
Ôn Nhiên lạnh lùng: "Khương Hoành, ngươi biết kết cục của kẻ cấu kết tà ma là gì không?"
"Hắn là thứ gì! Thẩm Tinh Viễn là thứ gì!" Khương Hoành điên cuồng phóng vô số hắc quang, nhắm vào ma tu.
Ôn Nhiên không ngờ hắn không nghe, mà trút điên cuồng lên người vô tội.
Định chắn, nhưng ma tu linh hoạt né hết hắc quang, còn thở hổn hển chạy đến cạnh nàng, đùa cợt: "Hóa Thần kỳ cũng chẳng ghê gớm, đánh không trúng thì phí công. Chọn đạo lữ phải chọn người phù hợp, vũ lực cao vô dụng."
Ôn Nhiên: "..."
Thẩm Sóc nghiến răng sau lưng tỷ tỷ: "Tỷ, ma tu này là sao vậy!" Hắn đang đùa giỡn mẫu thân sao?
Thẩm Phái cười bất đắc dĩ.
Vệ Cảnh Kha đề nghị: "Nếu không chịu nổi, lên đánh hắn một trận."
Thẩm Sóc xắn tay áo, nhưng dừng lại: "Ta đánh không lại... Đại sư tỷ làm hậu thuẫn?"
Vệ Cảnh Kha lùi bước: "Ta không dám."
Thẩm Sóc: "?!"
Ngay cả Đại sư tỷ cũng lùi?
Chưa nghĩ xong, giọng vương phi vang lên, mang theo tiếng nức nở: "Thẩm Tinh Viễn, ngươi thật xấu."
Ma tu khựng lại, cười không nổi, thân hình thẳng tắp, lúng túng: "Ngươi nhận ra sao?"
Ôn Nhiên quay đi: "..."
Ma tu sờ mũi: "Ta tưởng ngươi không nhận ra."
Ôn Nhiên thở dài: "Ngươi quên có đạo lữ khế ước sao?" Nàng giơ tay, ấn ký đạo lữ sáng rõ.
Ma tu bừng tỉnh: "Ở hạ giới lâu, ta quên mất."
Ôn Nhiên nín khóc mà cười: "Ngốc tử."
Thẩm Sóc rụt lại, hiểu ra: Ma tu là cha hắn.
"Thẩm Tinh Viễn? Ngươi là Thẩm Tinh Viễn?" Khương Hoành thấy cảnh này, mắt đỏ hơn, cười lớn: "Hảo, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
Hai mươi năm trước, hắn đánh không lại Thẩm Tinh Viễn, không ngăn được Ôn Nhiên đi theo hắn.
Giờ thì sao?
Hắn là Hóa Thần kỳ, còn Thẩm Tinh Viễn chỉ Kim Đan kỳ!
Hôm nay là ngày báo thù đoạt thê!
Ôn Nhiên chắn trước Thẩm Tinh Viễn.
Hóa Thần đại chiến, một chạm là bùng nổ.
Đúng lúc mọi người đang hứng thú với ân oán tình thù, một bóng người bước ra, cắt ngang sự bành trướng của Khương Hoành:
"Hóa Thần, mạnh lắm sao?"
Vệ Cảnh Kha tiến lên. Phát hiện tâm ma, nàng không định trầm mặc nữa.
Việc này, tốc chiến tốc thắng.
"Ngươi là ai?" Khương Hoành nheo mắt, chưa từng gặp Vệ Cảnh Kha. Thấy nàng, hắn cười: "Trúc Cơ kỳ, Hóa Thần mạnh hay không, ngươi không đủ tư cách hỏi."
Hứa Minh Duệ và Kiếm Tông đệ tử: "!"
Lê Xuyên và ma tu: "!"
Yến Thanh Y thở dài.
"Ngươi là đạo lữ của tiểu nghiệt chủng?" Khương Hoành thấy ấn ký trên tay nàng, nhìn Thẩm Phái, hiểu ra.
Ôn Nhiên và Thẩm Tinh Viễn tức giận: "Khương Hoành, miệng ngươi sạch sẽ chút!"
Vệ Cảnh Kha đầu ngón tay khựng lại.
Không khí như ngưng đọng.
Mọi người ngẩn ra, cảm thấy bầu trời tối sầm.
Mây xám đen, lôi quang lấp lóe, như trời phạt giáng xuống.
Nữ nhân áo đỏ kim y khẽ động môi, niệm chú ngữ xa lạ, tựa chú gọi viễn cổ, mỗi chữ khiến tim đập mạnh.
Một xích kim quang khóa chặt Khương Hoành. Theo chú ngữ từ miệng Vệ Cảnh Kha, xích dần siết chặt.
"Phanh!"
Một tiếng vang, mọi người che ngực, nhưng bạo liệt không phải họ, mà là Khương Hoành.
Dưới xích trói, hắn không chống cự nổi, huyết nhục tung tóe.
Không kịp kêu đau.
Vệ Cảnh Kha mặt lạnh, trong mắt mọi người trở thành tồn tại đáng sợ.
... Nháy mắt hạ gục Hóa Thần kỳ.
Rợn người, nhưng là sự thật trước mắt.
Các tông môn lùi hai bước, sợ nàng chưa hả giận, mình sẽ chịu vạ lây.
Cấm chế bí thuật là năng lực chỉ Độ Kiếp kỳ mới có.
Đạo pháp tự nhiên, vạn linh thiên địa đều là một phần thuật pháp của nàng.
Nhưng chiêu này, quả thực siêu thoát.
Mây đen áp đỉnh, lôi quang lấp lóe.
Sao đột nhiên có lôi kiếp? Mọi người khó hiểu.
Vệ Cảnh Kha nheo mắt nhìn trời: "Đừng xen vào." Nàng muốn giết thế nào thì giết.
Mọi người hoảng sợ. Nàng nói chuyện với trời?
Và lôi kiếp... thật sự tan đi.
Mây đen tiêu tán, như sợ hãi.
"Điện hạ." Chỉ Thẩm Phái dám lên tiếng.
Nàng biết Vệ Cảnh Kha không vui, không chỉ vì dùng cấm chế chi thuật kinh động Thiên Đạo, khiến lôi kiếp giáng xuống.
Nàng không vui, còn vì Thiên Đạo biến nàng thành Thiên Quyến giả.
Thiên Quyến giả không phải chuyện tốt.
Thân là lô đỉnh thể đã đành, còn gánh số mệnh Thánh Nữ Trường Sinh Đảo.
Kiếp trước, nàng chết vì tâm ma, cũng là số mệnh Thiên Đạo an bài.
Thẩm Phái nắm tay nàng, mỉm cười: "Điện hạ, nguôi giận. Tâm ma còn chưa giải quyết."
Vệ Cảnh Kha nhìn phía trước.
Khương Hoành huyết nhục bạo liệt, tâm ma hiện hình.
Một quả cầu thịt đen nhỏ, mắt to, ngã xuống, hóa thành khói đen tan biến.
Vương phi kinh ngạc. Một kích của Vệ Cảnh Kha giết cả tâm ma?
"Chỉ là phân thân, bản thể chưa chết." Vệ Cảnh Kha nói.
Tâm ma trên người Khương Hoành không phải bản thể? Thẩm Phái nhíu mày: "Điện hạ có tìm được nó không?"
Vệ Cảnh Kha quét thần thức ngàn dặm, đáp: "Không ở Trường Sinh Đảo."
Thẩm Phái trầm giọng: "Sự tình phiền phức."
Họ tưởng đây là bản thể.
Không ngờ tâm ma không ngốc, thỏ khôn có ba hang, nó đã chuyển bản thể ra ngoài, để lại trên người Khương Hoành chỉ là phân thân mạnh hơn.
Nó mê hoặc Khương Hoành, lợi dụng quyền lực để chuyển phân thân ra ngoài, không khó.
Nhưng tìm bản thể tâm ma là một đại công trình.
"Phái Nhi, không cần lo." Vương phi nói. "Tà ma giúp Khương Hoành cưỡng ép Hóa Thần, chắc đã hao tổn nhiều, phân thân này chết, bản thể cũng bị thương nặng. Trăm năm tới, không thể gây rối."
"Ân." Thẩm Phái gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng sâu hơn... Thôi, giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó.
"Tiểu tử, vừa rồi ngươi nói gì!" Thẩm Tinh Viễn khôi phục dáng vẻ, vọt vào đám đông, túm Thẩm Sóc: "Ta nghe ngươi muốn đánh cha?"
Thẩm Sóc rụt đầu: "Cha, ta sai rồi."
Hắn đâu biết ma tu là cha mình!
Thẩm Tinh Viễn cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dù ở thượng giới mỹ nhân đầy đất, vẫn xuất chúng.
Hai cha con giống nhau như đúc.
Cảnh này khiến vương phi suýt rơi lệ.
"Ai cho ngươi đánh con ta?" Vương phi chắn trước con trai, đối đầu Thẩm Tinh Viễn.
Thẩm Tinh Viễn bỏ dáng ăn chơi, nhìn đạo lữ xinh đẹp, ho khan, nhận thua: "Không đánh thì không đánh."
Thẩm Phái bật cười.
Người nhà, thật sự khiến người quên đi sầu lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro