Chương 13
Hứa Niệm cảm thấy lời nói của Cố Dung hơi khó hiểu, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều. Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa bên trong, nhưng Hứa Niệm vẫn gật đầu đồng ý.
Giữa tháng tư, nhiệt độ lên đến khoảng 20 độ C. Những ngày này trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ. Đây là mùa thích hợp cho thực vật sinh trưởng, cũng là thời điểm tốt để phơi chăn. Chờ đến sáng, khi sương mù tan đi, khoảng chín mười giờ, Hứa Niệm dọn hết chăn thảm trong nhà ra để phơi.
Khắp xung quanh, các hàng xóm cũng đang phơi chăn và giặt quần áo. Thím ở nhà đối diện thấy Hứa Niệm, lớn tiếng cười nói: "A Niệm, buổi trưa nhớ ra trở chăn nhé, hai mặt đều phải phơi cho khô!"
Hứa Niệm mỉm cười, đáp lại: "Dạ, con biết rồi."
Thím cúi người, nắm lấy góc chăn, rồi nhìn sang Cố Dung đứng bên cạnh nàng, tiếp tục hỏi: "Nhà con có người thân ở đây à?"
Hai nhà chỉ cách nhau một con ngõ nhỏ, Cố Dung đi ra ngoài làm việc, mọi người chắc chắn đều đã gặp. Hứa Niệm không giới thiệu Cố Dung với hàng xóm nhiều, nên mọi người đều cho rằng nàng là người thân của Hứa Niệm. Hứa Niệm quay đầu nhìn Cố Dung đang ngồi ở mái hiên dưới ánh nắng, cảm thấy hơi khó xử khi phải phủ nhận, nhưng không muốn gọi là khách, vì vậy nàng nín lặng một lúc lâu rồi thẳng thắn không trả lời, mà chỉ hỏi: "Thím hôm nay không đi làm à?"
"Đang nghỉ phép, ngày mai lại đi làm."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Cố Dung liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Nàng đang vẽ tranh sơn dầu, lần trước nàng vẽ trong không gian yên tĩnh như vậy là hồi đại học, bây giờ nàng có thể tự do làm những gì mình muốn, không giống như trước đây bận rộn, thậm chí cả thời gian uống nước cũng không có.
"Hoa tam giác mai dưới lầu rất đẹp à?" Hứa Niệm đi tới, hỏi. Tranh sơn dầu của Cố Dung hiện lên một mảng màu hồng rực rỡ, ở giữa là những cành cây trừu tượng màu vàng sẫm, có lẽ là hoa hoàng giác thụ. Hứa Niệm không thật sự thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này, chỉ thấy rất ngạc nhiên.
Cố Dung nói: "Hoa nở rất đẹp, luôn luôn rất tươi tốt."
Kể từ khi chuyển đến đây, hoa tam giác mai luôn duy trì trạng thái đỏ tươi như lửa, nhìn rất nổi bật.
"Tam giác mai có thể kéo dài từ bốn đến năm tháng. Gần đây thời tiết nóng lên, trên 20 độ là thời điểm thích hợp nhất để hoa nở." Hứa Niệm nói. Khu vực này rất thích trồng loại hoa tam giác mai. Hàng năm, khi mùa xuân đến, hoa sẽ lần lượt nở rộ, từng đợt, khiến cho cảnh sắc nơi đây thêm phần sinh động.
Cố Dung nhìn xuống dưới lầu, thành thật nói: "Nhìn rất đẹp..."
Hứa Niệm hiếm khi thấy trên mặt Cố Dung ánh cười, nàng mỉm cười: "Em đến đây năm đầu tiên cùng bà ngoại trồng loại này, mười ba năm trước, bà nói cửa rất trống trải, quá yên tĩnh, cần phải có màu đỏ của hoa, nhìn sẽ thấy vui hơn."
Khi nghe đến bà ngoại, Cố Dung bỗng run lên một chút.
"Hoàng giác thụ là loại mà ông ngoại trồng khi bà ngoại gả tới đây. Ngày xưa không có điều hòa, mùa hè mặc dù không nóng như ở đây, nhưng cũng khá oi bức. Ông ngoại đã trồng mấy cây để tạo bóng mát, ban đầu chỉ có hai cây ở bên trái và bên phải trong vườn, sau đó cây bên khô héo, ông đã chuyển cây bên phải ra giữa sân."
Hứa Niệm nói: "Hoàng giác thụ rễ cây quấn lại thâm, lại dài, đều lan tràn đến nhà phía sau trên vách tường."
Nhắc tới ngôi nhà gạch đỏ cũ này, lời nói của nàng rõ ràng trở nên phong phú hơn. Cố Dung cũng cười, xem thường lời nói nhẹ nhàng mà nói: "Cây ngọc lan và cây sồi xanh cũng là ông ngoại trồng hay sao? Hay là do bà ngoại trồng?"
"Thời gian sửa nhà thì công nhân hỗ trợ," Hứa Niệm đáp. Nàng nhớ lại, thời gian đó còn chưa ra đời. Đây là những điều bà ngoại đã kể cho nàng. Nguyên do bà để lại ngôi nhà cho Hứa Niệm là vì muốn bảo tồn nơi này, nơi ba đời gia đình đã sống, không thể bán đi.
Nếu như giao cho mẹ Hứa, bà không chắc ngôi nhà không bị bán đi.
Cố Dung mím môi, cúi đầu vẽ thêm một nét lên bức tranh, nhẹ nhàng nói: "Hai vị lão nhân nhà có tình cảm thật tốt."
Hứa Niệm gật đầu, hai tay chống lên lan can, nhìn ra ngoài.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ, thời tiết nóng bức, nàng chỉ có thể mặc áo đơn giản. Sau khi ăn bữa trưa nhẹ nhàng, Hứa Niệm lên lầu thay chiếc áo ngắn tay màu trắng, chiếc áo mỏng manh càng làm nổi bật dáng người thon thả của nàng. Chân dài, eo nhỏ, lưng thẳng như cây cao ngoài cửa sổ, nàng thật sự mang đến một sức sống trẻ trung và rực rỡ.
Nàng chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, từ lầu trên xuống lầu dưới đều được quét dọn sạch sẽ. Trong phòng, có một chiếc máy ảnh cũ chất đầy bụi, có vẻ như đã không sử dụng ít nhất một hai năm.
Thấy nàng lau chùi máy ảnh, Cố Dung tùy ý nói: "Em thích nhiếp ảnh sao?"
Trong nhà, ngoài những thiết bị cơ bản, ít có những trò chơi giải trí. Khả năng tài chính có hạn nên gia đình không thể đầu tư vào những món đồ xa xỉ. Nếu không thích, sao lại tốn tiền mua chiếc máy ảnh đắt tiền như thế?
"Không phải đâu," Hứa Niệm thở dài, cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh. "Bà ngoại tặng cho em nhân dịp sinh nhật. Bà mua nó từ tay này, nhưng sau một thời gian ngắn đã hỏng rồi. Em đã tìm rất lâu mà không thấy, ai ngờ lại ở đây."
Có lẽ chiếc máy này vốn không tốt, bà ngoại không hiểu về máy ảnh, không biết rằng nó rất đắt, tốn tới sáu, bảy trăm. Số tiền này đối với thế hệ trước thật sự là không nhỏ. Hồi đó, Hứa Niệm chỉ nói một câu trong lớp có bạn thích chụp ảnh, và không ngờ bà lại nhớ.
Cố Dung đến gần, nhìn kỹ một chút: "Có thể cho ta xem không?"
Hứa Niệm đưa máy ảnh cho nàng.
"Bạn ta có thể sửa máy ảnh," Cố Dung nói, thử khởi động máy nhưng màn hình không phản ứng. "Có lẽ máy ảnh này đã nhiều năm rồi, nhiều linh kiện trên thị trường đã không còn."
Hứa Niệm không nghĩ có thể sửa lại được, lúc trước khi nàng mang đi sửa, chủ cửa hàng đã báo giá hơn một nghìn, không biết có thể sửa được không, nhưng thôi cứ để vậy.
"Vừa hay, hai ngày nữa ta phải đi khu mới một chuyến, đến lúc đó có thể tìm hắn giúp." Cố Dung không chờ nàng trả lời đã nói tiếp.
Hứa Niệm cảm thấy ngượng ngùng một chút, nhưng cũng không từ chối. Nàng đi lên lầu, định thu chăn lại.
Tin tức thời tiết báo rằng những ngày tới sẽ có nắng, nhiệt độ sẽ từ từ tăng lên, chậm rãi vào mùa hè. Thời tiết gần đây nóng bức, đến lúc chiều tối, Hứa Niệm đặc biệt thèm một bát canh đậu xanh. Nàng quyết định tối nay sẽ ăn cơm nhẹ.
Đáng tiếc, thời tiết không như mong đợi, chỉ một phút sau bỗng nhiên trời âm u, mây đen kéo đến, đất trời lập tức tối sầm lại. Hứa Niệm cảm thấy lo lắng, nhanh chóng xuống bếp đun nước rồi lên lầu thu chăn, nhưng thật không may, nàng đã chậm một bước. Chỉ thu dọn được một chiếc chăn, còn lại đều bị ướt sũng vì cơn mưa bất chợt.
Mưa lớn liên tiếp đổ xuống, khiến mọi thứ dưới đất trở nên khó khăn.
Đến tối, không khí lạnh giá, nàng không thể không đắp chăn, mà giờ đây chỉ có duy nhất một chiếc chăn có thể dùng được. Hai người không còn lựa chọn nào khác, đành phải tạm chấp nhận ngủ chung một đêm.
Hứa Niệm trong lòng vốn đã có ý nghĩ, nhưng giờ đây lăng lăng không phản ứng kịp. Ban đêm, khi tắt đèn nằm trên giường, nàng không dám cởi nội y, cả người căng cứng, tay chân không biết nên để ở đâu.
Đêm nay, nàng ngủ ở phòng lớn, trên giường của Cố Dung. Bên cạnh nàng là Cố Dung. Hai người đều im lặng, nằm thẳng, bên ngoài có tiếng sấm vang rền và chớp giật. Mưa như trút nước xuống, ầm ầm ào ạt. Vì không mở cửa sổ, trong phòng có chút ngột ngạt, không chỉ bầu không khí mà cả không khí cũng trở nên nặng nề. Hứa Niệm cảm thấy nóng, hơi đẩy chăn ra để lộ tay chân, nhưng vẫn thấy nóng, lại rút chân nhỏ vào chăn.
Một lúc sau, cảm thấy hơi lạnh, nàng lại co chân vào trong chăn. Cứ như vậy vài lần, bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Dung: "Đừng để cảm lạnh..."
Nàng ngẩn người, không dám cử động nữa.
"Hơi nóng, ngủ không được," Hứa Niệm nói.
Khi trời mưa, không khí trở nên khó chịu. Bên trong và bên ngoài như hai thế giới với hai mức nhiệt độ khác nhau. Có mưa lớn như vậy, ai lại dám mở cửa sổ? Chẳng nhẽ sáng mai lại phải ra ngoài dọn nước?
Huống hồ, nàng cũng ăn mặc kín đáo.
Cố Dung không nói gì, xoay người lại, trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ. Đến nửa đêm, nhiệt độ rốt cuộc cũng chậm lại, mát mẻ hơn rất nhiều. Hứa Niệm nghiêng người, thấy Cố Dung đã ngủ say. Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, làn da trắng nõn sau gáy và bờ vai lộ ra dưới cổ áo rộng.
Nàng liếc nhìn một lúc, rồi áp sát hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.
Nàng không dám làm càn, quy tắc vẫn phải giữ, khoảng cách giữa họ như cách Ngân Hà. Tiếng mưa bên ngoài rơi lộp độp trên mái hiên, Hứa Niệm nằm đó, nghe tiếng mưa rơi, đầu óc dần trở nên mơ màng. Nàng lại lớn mật tiếp tục áp sát một chút, ngực chạm nhẹ vào lưng Cố Dung. Nàng vùi đầu vào cổ đối phương, trong tư thế như muốn hôn nhưng cuối cùng vẫn không hôn, chỉ thở nhẹ vào nơi đó, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ tóc.
Ngày thứ hai, thời tiết đẹp, mặt trời lên khoảng hơn bảy giờ, bầu trời trong xanh, ánh nắng đầu tiên rọi vào cửa sổ. Hứa Niệm bỗng cảm nhận được điều gì đó, từ từ tỉnh dậy.
Ban đầu nàng còn hơi mơ màng, nhưng khi mở mắt ra, cảm giác ấm áp lạ lùng khiến nàng nhận ra điều không ổn. Cảm giác đụng phải tay chân mảnh mai, nàng lặng lẽ lùi lại một chút, lỗ tai bỗng trở nên nóng bừng.
May mà Cố Dung vẫn chưa tỉnh.
Nàng cảm thấy cánh tay có chút tê, nhanh chóng nằm thẳng, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Thời gian đã gần bảy giờ rưỡi, Hứa Niệm bình tĩnh hai phút, rồi rón rén rời giường, xỏ giày vào và trở về phòng thay quần áo. Đêm qua, nàng mặc nội y ngủ, giờ đây cảm thấy thật bất tiện. Trên cánh tay nàng xuất hiện vài dấu hồng, nàng thay quần áo và ngồi trong phòng một lúc trước khi đi rửa mặt. Lúc này đã bảy giờ bốn mươi mấy, cửa phòng vẫn đóng chặt.
Sau khi rửa mặt xong, nàng xuống lầu, cửa vẫn như trước giam giữ.
Tối qua mưa lớn, trong sân tích tụ không ít nước. Hứa Niệm trước tiên đun cháo, sau đó dọn dẹp sân. Buổi sáng, gió nhẹ thổi vào, khiến nàng cảm thấy thật dễ chịu. Nàng quét dọn một lúc thì thấy cổ họng hơi đau, nên vào nhà uống một chút nước rồi tiếp tục công việc.
Hôm nay nhiệt độ vẫn trên 20℃, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, yên tĩnh quét sạch sân. Lá cây ướt sũng dính trên mặt đất, việc dọn dẹp trở nên mất sức. Nàng quét một lúc mà đã tiêu hao mười mấy phút.
Từ cửa sổ lầu trên, Cố Dung đứng dựa vào tường nhìn xuống dưới. Đôi mắt nàng thâm trầm, như mặt hồ tĩnh lặng, không có chút gợn sóng nào.
Giữa hai người như có sợi dây liên kết, dù thế nào cũng không thể giải quyết, huống hồ Hứa Niệm buổi chiều liền bị ốm.
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro