☆☆☆☆
Gió xuân ấm áp, bóng dương liễu xanh dày đặc, trên dòng Thái Hồ mênh mông, du thuyền như thoi đưa.
Mặt hồ nước dưới ánh mặt trời được chiếu rạng rực rỡ, đội thuyền nổi bật tới lui; Sóng gợn lăn tăn, tiếng cười cợt êm tai trong thuyền phụ họa theo. Chẳng qua chỉ là một ngày bình thường nhất, nhưng lại vì các thiên kim tiểu thư xuất du này, mà biến thành một dịp ngày lành tháng tốt.
Văn nhân tài tử trong thành nghe tin đều đến đây góp vui, có người thuê thuyền hoa du ngoạn trên hồ, tính toán cùng các tiểu thư không hẹn mà gặp; Có người thẳng thắn đứng ở bên cạnh bờ hồ kiển chân ngóng trông, chờ lấy ánh mắt xem trọng của tiểu thư nhà nào truyền đến.
Các tiểu thư ngồi trong thuyền chậm rãi tới gần bên bờ, các tài tử trên bờ lập tức mở ra chiết phiến[1] nhẹ nhàng lay động, ngâm thơ đối câu, cố sức tỏ vẻ phong lưu.
[1] chiết phiến: quạt giấy.
Đại đa số du thuyền đều che mành, các tiểu thư bình yên ngồi trong khoang thuyền, bọn nha hoàn thì không kềm chế được xốc mành thay nhóm tiểu thư nhìn lén tình huống bên ngoài một chút trước, hoặc chọn công tử tương đối hợp mắt, hay để ý tới nho sinh với tài hoa phong lưu.
Đứng bên bờ, ngoại trừ các tài tử muốn tìm giai nhân, tự nhiên cũng không thiếu nhóm tiểu gia ngọc bích[2] đồng dạng muốn chọn được lang quân như ý. Tranh tiền khủng hậu liếc trộm học tử thanh bần chung quanh, nhưng càng mong đợi nhiều hơn là đang trong hồ Lâm kia, hai vị công tử. Không biết là người nào hô một câu: "Mau nhìn, đó là Bạch công tử!"
[2] tiểu gia ngọc bích: con gái cưng.
Lập tức có người phụ họa: "Rất anh tuấn a!"
Có người ai thán: "Bạch công tử lại là vì tiểu thư Lạc gia mà tới a!..."
Không biết là ai hô một câu: "Thuyền của Lâm công tử cũng tới rồi!"
"Anh tuấn hơn nhiều so với Bạch công tử!"
Người ủng hộ Bạch công tử này lập tức phản bác: "Coi như là thế đi, hắn cũng là vì tiểu thư Mộ Dung gia mà tới, cùng các ngươi có quan hệ gì đây?"
Hai phái ủng hộ nhất thời ầm ĩ thành một vùng.
Các nam tử này ngược lại vẫn bình tĩnh, bởi vì mặc dù bọn họ cũng kỳ vọng có thể tranh cao thấp một phen vì hai tài nữ Mộ Dung tiểu thư cùng Lạc tiểu thư này, nhưng càng nhiều ý kiến hơn, là có thể nắm cả hai cùng về, cảm thấy đây mới là chuyện vui lớn nhất trong cuộc sống. Bởi vì đều say đắm trong cái ảo tưởng này, cho nên cũng quên mất cần tranh cãi.
Giữa Thái Hồ, có bốn chiếc thuyền hoa gặp nhau. Chính là hai vị tài tử cùng hai vị tài nữ trong lời đồn của mọi người, hai vị tài tử đều đứng ở đầu thuyền đung đưa phiến quạt, an tĩnh đợi giai nhân lên sân khấu, hai người lúc này đây cũng xuất đủ võ thuật, quyết chí không thể không đem ngưỡng mộ trong lòng mà thú về nhà.
Đầu tiên là Bạch công tử dẫn đầu xuất chiêu, hợp với cảnh trí phú một bài < Ức Giang Nam >, nhưng tiểu thư Lạc gia nơi đó lại bất vi sở động. Những người ái mộ hầu như đều chết say trong tình ý nồng đậm của Bạch công tử, Lạc gia tiểu thư lại chỉ phân phó nha hoàn xua đẩy hắn đi.
Bạch công tử thất vọng, trước than thở, tốt xấu gì cũng muốn gặp Lạc tiểu thư một mặt. Quả nhiên Lạc tiểu thư cũng hào phóng đi ra gặp gỡ. Nàng đứng trên boong thuyền lầu một của thuyền hoa, giơ tay khẽ vuốt lên những sợi tóc bị gió nhẹ thổi loạn, cư cao lâm hạ[3] liếc mắt nhìn Bạch công tử, người này hai năm qua không biết vì đã mình làm biết bao nhiêu bài thi từ ngắn, nhưng không có một câu thậm chí một chữ có thể đả động mình. Nàng một mực chờ đợi người nào đó xuất hiện, nhưng hiển nhiên không phải cái kiểu người trước mắt này.
[3] Cư cao lâm hạ: từ trên cao nhìn xuống.
Bạch công tử nhìn nàng, chỉ biết thở dài không dừng, qua một lúc lâu sau chỉ có thẻ sai người lái thuyền rời đi, thề phải tiếp tục nỗ lực.
Lúc hắn đi thì Lạc tiểu thư cũng không gấp gáp trở vào lại bên trong khoang thuyền, nàng đối với Mộ Dung tiểu thư trong thuyền hoa bên cạnh rất hiếu kỳ. Tự ngẫm lại thì dường như là từ trước đến nay, nàng đều không ngừng bị người khác so sánh với Mộ Dung tiểu thư, mười mấy năm trôi qua rồi, vô luận là dung mạo, tài trí, mọi người đều không thể khiến hai người này phân tài cao thấp.
Từ khi hồi tưởng lại, cái tên đó đã khắc sâu trong đầu nàng rồi.
Lâm công tử trước tiên cũng mượn cái cảnh xuân này, điền một bài < Dương Liễu Chi >, văn từ hoa lệ, cùng Bạch công tử là ngang tài. Nhưng hắn không như Bạch công tử kiên trì đợi chờ, sau khi vịnh xong từng chữ, lại bỏ thêm một câu: "Vạn thiên si mê, chích vi khanh cuồng."
Dịch nghĩa: đại khái là si mê nhiều người nhưng chỉ vì 'khanh' mà điên cuồng. Khanh là cách xưng hô thân mật thời cổ đại.
Kết quả là tấm mành bỗng nhiên được vén lên, bước ra không phải nha hoàn, mà là bản thân Mộ Dung tiểu thư. Quần chúng vây xem thoáng chốc một trận náo động. Ngay cả Lạc tiểu thư cũng không khỏi ám cười một tiếng dưới đáy lòng, Mộ Dung tiểu thư này phẩm vị lớn đến đâu chẳng qua cũng chỉ là như thế, dựa vào cái gì có thể cùng mình nổi danh?
Nhưng lời kế tiếp của Mộ Dung tiểu thư, lại lại kéo tới thêm một trận náo động.
Nàng cũng đứng ở lầu một, cũng không liếc mắt nhìn Lâm công tử, khinh miệt nói: "Không thú vị." Trái lại tầm mắt của nàng, là rơi vào trên người Lạc tiểu thư kế bên khoảng cách không quá nửa trượng. Chẳng phải là nàng cũng tràn ngập tò mò với Lạc tiểu thư này hay sao.
Lạc tiểu thư kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh thu liễm lại thần sắc, mỉm cười nói: "Quả nhiên không thú vị."
Lâm công tử tự biết là thất bại lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng đau khổ, buồn bã rời đi. Trong hồ chỉ còn lại hai chiếc thuyền hoa, hai nữ tử đứng nhìn nhau.
"Hôm nay liền đến phân tài cao thấp đi!" Hai người hình như là trăm miệng một lời.
Vì vậy mỗi người ngẫu hứng đề ra một bài, nhưng cũng không phân chia thứ hạng được. Cuối cùng dùng phương thức truyền thống nhất, đối câu đối quyết định thắng bại, mấy vòng kế tiếp, vẫn như cũ bất phân thắng thua.
Cuối cùng một bộ văn thơ đối ngẫu, lấy số nét (chữ) trên câu để tỉ thí.
Lạc tiểu thư dùng danh tự của Mộ Dung tiểu thư, "Tình hữu thiên thiên kiếp."
Mộ Dung tiểu thư dùng thủ pháp đồng dạng đối lại: "Vũ bãi ca trầm trầm."
Đương lúc mọi người nhìn đến trợn mắt há mồm, Lạc tiểu thư mỉm cười nói: "Mộ Dung Khuynh Tình, sang năm chúng ta lại so tài!"
Mộ Dung tiểu thư cũng đáp lại bằng nụ cười sáng lạn, "Lạc Hi Vũ, đến lúc đó ai không đến, chính là nhận thua." Nàng phát hiện thời điểm mình đối mặt cùng nàng ấy, luôn nhịn không được rất muốn mỉm cười.
"Một lời đã định."
Nhưng mà sang năm thứ hai, không ai trên Thái Hồ gặp lại hai người bọn họ nữa, bởi vì trước lúc kỳ hạn ước định, hai người bọn họ đã phân biệt gả đi, cuối cùng vẫn không ai gả cho hai vị kia tài tử. Chỉ là từ nay về sau trời nam đất bắc, không duyên gặp lại nữa. Thỉnh thoảng nhớ tới lúc trước, cũng chỉ cúi đầu cười thầm, nhớ lại mình đã giằng co rất nhiều năm, thật đúng là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Vì thế nên lúc này đây, các nàng đều thua.
Cùng nhìn một vầng minh nguyệt, trong lòng các nàng lại có cùng một loại ý nghĩ, nếu có kiếp sau, không muốn tiếp tục tranh nữa, làm bạn tốt thôi!
To be continued.
---------------
Hôm nay luyện "kỹ năng giao tiếp" với honey cả ngày.
Manga đọc chap nào là chap đó 404....
Chời! Cái số...
Còn 3 phần nữa là kết thúc bộ Đoản này rồi!
Đọc truyện vui vẻ!~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro