Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Đoàn người nhà họ Thu thu xếp hành lý, chậm rãi tiến bước, cuối cùng cũng đến Huyện Bình An vào giữa tháng Sáu.

Trong huyện sớm đã nhận được thông báo từ bên trên, biết có tân Huyện lệnh mới đến nhậm chức, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Nơi đây là chốn heo hút, xa xôi, nếu không phải người sinh trưởng tại địa phương, gốc rễ ở nơi này, ai muốn đến nơi này chứ? Nhìn mấy vị Huyện lệnh tiền nhiệm đã bỏ chạy khỏi nơi này thì biết tình hình ở đây ra sao. Dù sao người bị phái đến đây đều không phải kẻ ngu ngốc, khẳng định là đắc tội với người khác nên bị làm khó, ai mà quan tâm chứ? Cả huyện đều đang đặt cược, không biết vị Huyện lệnh này có thể trụ lại được mấy ngày.

Cho nên, thứ nghênh tiếp gia đình họ Thu, là một tòa nhà xiêu vẹo sắp đổ .. đó chính là công đường nha môn của Huyện Bình An. Bức tường phía Đông Nam đã đổ một phần ba. Đất bùn, tro bụi cứ như vậy năm tháng tích tụ, kiên trì bền bỉ chất đống tại chỗ, đã mọc lên cả bụi cỏ xanh tươi, rất là um tùm. Ngẩng đầu nhìn, mái ngói đen kịt không biết ngày mưa có bị dột không. Cặp sư tử đá trước cửa lẽ ra phải uy phong lẫm lẫm lại tội nghiệp nằm rạp xuống, bị gió mưa ăn mòn đến mức hoàn toàn biến dạng, đáng thương thay một con chỉ còn có nửa khuôn mặt. Một trận gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá rụng xoay tròn trước mặt họ, cuồn cuộn nổi lên sự thê lương vô hạn ..

Mặc dù những gì đã thấy và nghe trên đường đi đã khiến đoàn người nhà họ Thu có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn mang lại cho họ sự chấn động cực lớn. Đây nào phải là nha môn, rõ ràng là miếu đổ nát đi? Không, miếu đổ nát ở kinh thành còn chỉnh tề hơn nó một chút. May mắn thay, những người do Dũng Quyết Hầu cấp cho họ đều là người thật thà, có năng lực. Sự kinh hoàng trong lòng cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt. Vân Nương lén quan sát, không phát hiện họ lộ ra biểu cảm bất mãn, oán hận. Trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Cả nhà họ bốn miệng, dù không nói là người già yếu, nhưng cũng là đơn độc, thế lực mỏng, sau này sợ rằng phải dựa vào những người này làm việc rất nhiều. Nếu như hạ nhân không trung thành, không chỉ sự tình khó làm, thị phi cũng nhiều. Xem ra Dũng Quyết Hầu đã thật sự tốn công sức trong việc tuyển người.

Thu Hạo Thiên đi đến bên cạnh Vân Nương, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ... Ở đây sao lại tệ như vậy? Cha không phải làm quan sao?"

Vân Nương tháo chiếc khăn tay thêu trên tay áo xuống cho hắn lau mồ hôi trên mặt, nghe tiếng cười nói: "Sau này thì tốt rồi. Nhà chúng ta trước đây chẳng phải cũng từng ở nhà nhỏ, sau này chẳng phải cũng ở viện lớn hơn sao?"

Thu Hạo Thiên ngẫm lại đúng là như vậy, gật đầu, lại hỏi: "Vậy sau này nơi này có đẹp lên không? Có đại viện tử, trồng đủ loại hoa, giống như nhà chúng ta ở kinh thành ấy?"

Vân Nương cười gật đầu: "Đương nhiên, lẽ nào ngươi không tin cha?"

Thu Hạo Thiên lắc đầu. Vân Nương lại cười: "Vậy thì đúng rồi."

Thu Vân Sơn nghe được bọn họ nói, đôi lông mày vốn nhíu lại liền giãn ra, cười đi tới sờ sờ đỉnh đầu Thu Hạo Thiên, nắm tay hắn: "Có muốn cùng cha vào xem trước không?"

"Được ạ."

Hai cha con đi vào, những người còn lại vội vã đuổi kịp. Đi vào trong, bên trong so với bên ngoài tốt hơn một chút, nhưng trên công đường, cũng rơi xuống một tầng tro bụi dày cộm. Một nam nhân mặc quần áo hầu việc cũ nát đang gục trên bàn ngủ gật. Thu Vân Sơn nhìn xung quanh một vòng, không thấy những người khác, tiến lên nhẹ nhàng gõ gõ bàn. Người hầu chậm rãi ngẩng đầu ngáp dài không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy? Hôm nay không mở phiên xét xử, có việc ngày mai trở lại. Trong nha môn không có ai."

Thấy đối phương không đáp lời, hắn nghi hoặc mở mắt quan sát Thu Vân Sơn, thấy một trung niên nam nhân tuấn tú, an tĩnh, bình tĩnh nhìn hắn. Trong đầu "loảng xoảng" một tiếng, hắn chợt nghĩ đến chuyện Huyện lão gia mới đến nhậm chức gần đây, trong lòng cả kinh: "Sao lại đến sớm như vậy?" Người cũng tỉnh táo vài phần, "Ngươi là?" Người hầu cận tên Đinh Tài bên cạnh quát một tiếng, rốt cuộc biểu lộ thân phận Thu Vân Sơn: "Đây là Huyện lão gia mới đến nhậm chức."

Người hầu cuống quýt đứng lên: "Nguyên lai là Huyện lão gia tới rồi, sao lại đến sớm như vậy? Không có ra đón tiếp, Lão gia... Xin thứ tội, xin thứ tội. Mời... Mời ngồi." Hắn chỉ vào chỗ hắn vừa đứng dậy, thỉnh Thu Vân Sơn ngồi.

Thu Vân Sơn chỉ cười cười, không nhúc nhích: "Những người khác đâu?"

"Bọn họ... Cái đó... Đi ra ngoài tuần tra, đi ra ngoài tuần tra rồi." Người hầu lắp bắp nói dối, thật sự đi tuần tra, thì phải vấn an người lạ mặt sáng sớm trước rồi. Thu Vân Sơn cũng hiểu rõ, tất nhiên là không biết đang ở đâu lêu lổng rồi. Người hầu lại nói: "Ta đi gọi bọn họ trở về. Ta đi gọi bọn họ trở về." Nói xong sẽ lao ra đi gọi người.

Thu Vân Sơn kéo cánh tay hắn: "Không vội. Trước tiên đưa chúng ta đến nội viện an trí đã."

Người hầu lúc này mới đưa bọn họ đến nội viện. Nội viện có vẻ như đã được dọn dẹp qua, nhưng vẫn rất xấu xí. Mấy ngày tiếp theo, Tam Nương cùng Vân Nương, còn có mấy vị vú già đi theo, đều vùi đầu vào việc sửa sang lại hậu viện. Thu Vân Sơn đợi cả một buổi chiều, mới thấy đủ những người hầu trong nha môn, cao thấp mập ốm lộn xộn đứng hai hàng. Quần áo không một cái vừa vặn, nhìn uể oải lại vụng về, khiến người ta sinh ra một cảm giác bất mãn. Thu Vân Sơn quay mặt bình thường gật đầu, nhận mặt, biết tên, thân phận, liền bảo người tản đi, khiến cho một đám người hầu mơ hồ. Lại có người nói vị Lão gia này nhìn qua là một người hiền lành, cũng có người nói chó cắn người không sủa, cứ chờ xem đi.

Đợi qua hai ba ngày, hậu viện dọn dẹp sơ qua cũng ra hình dáng, phu nhân của những người như Huyện Thừa, Huyện Úy, Điển Sử như là "đột nhiên" biết hóa ra Huyện lệnh cùng người nhà Huyện lệnh đã đến, đều mang lễ tới bái phóng. Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, thấy thế nào, mặt mũi công phu tóm lại là phải làm. Tam Nương tuy rằng lần đầu tiên trở thành "Quan phu nhân" tiếp đãi phu nhân của thuộc hạ có chút khẩn trương, nhưng cũng ứng đối trôi chảy. Có Vân Nương ở bên giúp đỡ, tự nhiên không xảy ra sai sót. Lần đầu thì lạ, lần thứ hai thì quen, dần dần, cũng ra dáng ổn thỏa.

Các lão gia này hỏi vợ mình nhà Huyện lệnh mới đến thế nào, các phu nhân đều nói: "Xem Phu nhân kia thì không tệ, hơi có chút thủ đoạn, chỉ là con gái nhà nàng..." Các lão gia này cho rằng con gái Huyện lệnh bị làm sao, vội hỏi. Các phu nhân lại nói: "Sự giáo dưỡng và khí chất, lại không giống là do nàng ta dạy dỗ ra, đúng là chưa từng thấy ai tốt hơn nàng." Các lão gia này đều đối với việc này không đồng tình: Một cô gái trẻ có thể làm được cái gì? Đều phân phó phu nhân trong nhà: "Nếu là thấy không tệ, thì cứ đối đãi qua lại trước. Sau này thâm giao hay xa lánh, thì tính sau."

Cho nên, những ngày đầu tiên Tam Nương đến Huyện Bình An, cũng không tính quá quạnh quẽ. Thi thoảng cũng có phụ nhân tới chơi, nói chuyện phiếm, uống rượu, nói một chút tin đồn thú vị, ngày tháng thoáng cái, gần nửa tháng lại trôi qua.

Hôm nay, một người bán hàng rong trong huyện tới nha môn đưa đi một phong thư, nói là một thương đội từ Bắc Bình Phủ tới nhờ chuyển giao cho Huyện lão gia. Thu Vân Sơn bắt được thư, vừa nhìn con dấu phong thư, liền biết là thư của con gái mình, lập tức bảo người cầm vào nội viện cho Vân Nương. Vân Nương xé thư vừa nhìn, tim liền đập loạn xạ lên .. Thư chỉ có một câu nói, hiển nhiên là viết vội: "Giữa tháng mười, ta đến thăm ngươi."

Thu Hạo Thiên bên cạnh kỳ quái hỏi: "Tỷ tỷ, Quận chúa nói với ngươi cái gì a? Sao mặt ngươi cũng đều đỏ?" Vân Nương bối rối che mặt: "Nói bậy! Nào có!" Thu Hạo Thiên không rõ nàng làm gì phản ứng lớn như thế: "Chính là có a, ngươi soi gương xem!"

Lúc này, một vú già đi ngang qua, Thu Hạo Thiên liền gọi: "Dì Lan, dì xem, mặt tỷ tỷ con có phải rất hồng không." Dì Lan đi tới, kêu lên khẽ: "Thật đấy! Tiểu thư có phải bị bệnh rồi không?" Nói xong hoang mang rối loạn sẽ đi mời lang trung.

Vân Nương trừng Thu Hạo Thiên một cái: "Không có việc gì. Đừng nghe hắn nói huyên thuyên." Nói xong trở về phòng. Trước mặt người khác thì trấn tĩnh, sau lưng lại vui mừng đến mức tim cũng run rẩy. Nàng nhìn đi nhìn lại mấy chữ kia, giống như có vô hạn hàm nghĩa, cần phải tỉ mỉ ngẫm nghĩ dường như ..

Từ Bắc Bình Phủ đến nơi đây, cưỡi ngựa nhanh phải mất bao lâu?

Ngày tháng bỗng nhiên dài quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro