Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Khi gia đình họ Thu đi được nửa chặng đường đến Quận Bình An, Huyện Bình An, Lâm Kỳ Vân đã nhận được thư gửi từ kinh thành.

Phong thư này được niêm phong bằng con dấu sáp đỏ. Cách thức này là do Kỳ Vân nghĩ ra để truyền tống thư cơ mật: khắc một đồ án, lúc sử dụng thì tráng sáp mềm, đốt nóng, nhân lúc còn nóng thì đóng ấn, đợi khô tự nhiên, đồ án sẽ nổi lên rõ ràng, dính chặt vào giấy da. Dù có cẩn thận mở ra đến mấy, đồ án có thể còn nguyên vẹn, nhưng chỗ sáp mềm tiếp xúc với giấy vẫn sẽ lộ ra sơ hở, tuyệt đối không làm giả được. Lâm Chấn Uy dù có quang minh chính đại hay không, cũng không thể rình xem "tin tức đáng yêu" giữa con gái và cô tiểu nương tử kia lần thứ hai. Lâm Chấn Uy sau khi biết thì tức giận đến mức ngực đau nhói, thầm mắng vài bận: thông minh như vậy, dùng vào chỗ nào chẳng được, lại cứ phải dùng vào chuyện "không đứng đắn" này, sao ông ta lại sinh ra một đứa con gái như vậy!

Ông ta vò đầu bứt tai, niềm vui của ông ta mà...

Lâm Chấn Uy cảm thấy lòng đang rỉ máu: ... Lại một lần nữa bị con gái công khai vả mặt!

.. Rõ ràng nghĩ ra cách này là để đối phó lão tử!

Lâm Kỳ Vân đang ở quân doanh. Hai bên nàng là mấy trăm thân binh đang diễn tập trận pháp hành quân quy mô nhỏ. Một vị thiếu tướng quân đang giảng giải yếu lĩnh cho Kỳ Vân. Kỳ Vân nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng nhăn mặt nhỏ nhắn đưa ra thắc mắc, thiếu tướng quân kiên nhẫn giải thích tường tận ..

Những vị "tiên sinh" giảng bài cho Kỳ Vân như vậy không ít, đều là Lâm Chấn Uy tự mình tỉ mỉ chọn lựa. Hiện tại mọi người đều biết Lâm Chấn Uy có ý định giao binh quyền cho quận chúa tương lai, không ai dám vì Kỳ Vân còn trẻ mà xem thường nàng. Vị thiếu tướng quân kia tên là Vân Dực, là con trai trưởng của dũng tướng Vân Phi Long, cánh tay đắc lực số một dưới trướng Lâm Chấn Uy.

Vân Phi Long người cẩn thận không thô lỗ, ở nhà đã ân cần dạy bảo Vân Dực phải cẩn thận và cung kính đối đãi với Quận chúa, tuyệt đối không được vì nàng là con gái mà khinh suất, xem nhẹ. Vân Dực vốn là người thông minh cơ trí, sao lại không hiểu được lợi hại trong đó. Bởi vậy mỗi lần giảng bài cho Kỳ Vân, không chỗ nào là không tỉ mỉ, thỏa đáng. Vệ Vương Phi tự mình tới quân doanh xem một lần, đối với sự tỉ mỉ kính cẩn của Vân Dực rất hài lòng. Quay đầu lại tìm một cớ tặng cho nhà họ Vân một phần hậu lễ, ý tứ hàm xúc trong đó, không cần nói cũng biết.

Hai người đang nói chuyện, Mã Chưởng Sự mới nhậm chức hầu hạ Kỳ Vân trong phủ tự mình mang thư của Vân Nương tới .. Quận chúa phân phó: phàm là có thư tín của nàng, phải lập tức đưa tới. Ai cũng không dám trì hoãn. Kỳ Vân tiếp thư, nhìn kỹ, mặt mày liền nhíu lại. Trước đây Vân Nương nhập Hầu Phủ, là ý tứ không ngờ tới của hai nhà Trấn Nam Vương Phủ và Dũng Quyết Hầu Phủ. Vậy lần này ly kinh là vì sao?

Trong chuyện này có nguyên nhân kỳ lạ gì?

Vân Dực cùng Mã Chưởng Sự một bên nói chuyện phiếm, bỗng nhiên thấy sắc mặt Kỳ Vân âm trầm, không khỏi nhìn Mã Chưởng Sự, dùng ánh mắt nghi hoặc không tiếng động hỏi một câu: "Sao vậy?"

Mã Chưởng Sự chỉ làm bộ khó hiểu, cười cười, không nói lời nào. Vân Dực lập tức giật mình, liền trong nháy mắt thu dọn thần sắc, nói đến chủ đề hôm nay trời càng ngày càng nóng thật khó chịu.

Kỳ Vân nắm chặt thư trầm tư một chút, sau đó bỏ vào vạt áo, nói với Mã Chưởng Sự: "Nói với Mẫu Phi, buổi tối ta hồi phủ."

Mã Chưởng Sự đáp: "Vâng. Chúng ta biết, sẽ bẩm báo Vương Phi." Lui ra vài bước mới xoay người rời đi.

Chiều tối, Kỳ Vân mang theo một đội thân binh trở về Trấn Nam Vương Phủ.

Vệ Vương Phi nhận được tin tức, sớm đã chuẩn bị đồ ăn nàng thích. Nghe nói người đã về, tự mình tới cửa đi đón. Bên kia mấy phu nhân, thị thiếp nghe nói Quận chúa hồi phủ, đều tụ lại tới biểu lộ tấm lòng. Kể từ lần trước Kỳ Vân dùng danh tác để đổi lấy bạc cho An Bình Huyện Chủ, lại lưu loát giải quyết hôn sự phiền phức của An Bình Huyện Chủ, địa vị của Kỳ Vân trong lòng mọi người tự nhiên là tiến triển cực nhanh. Dù sao, Điện hạ dù có vài phòng thê thiếp, nhưng cũng không phải cả ngày lui tới hậu viện. Dù có ở lại hậu viện, cũng không nhất định là đến phòng mình. Muốn lấy lòng cũng không phải dễ dàng. Quận chúa hiện tại đang bận rộn thao luyện, huấn luyện quân binh, so với Vương gia còn khó gặp mặt hơn. Khó khăn lắm mới hồi phủ, không kéo gần quan hệ thì còn đợi đến bao giờ?

Chỉ có Liễu phu nhân không đồng tình: "Từ xưa đến nay chỉ có con gái vấn an mẫu thân, nào có chuyện mẫu thân tự mình đi nghênh đón con gái, Đại Phu nhân đúng là không có quy củ."

Cung nhân hầu hạ bên cạnh cẩn thận, sợ sệt cười hòa nhã: "Quận chúa đã lâu không trở về phủ, Đại Phu nhân lo lắng sốt ruột cũng là lẽ thường tình." Cũng không dám nói nhiều. Hiện tại người sáng suốt đều biết ai mới là người có quyền nói trong phủ. Không thấy phu nhân của Lâm Dương Quận Vương và An Khánh Huyện Chủ cũng đã thu lại cái đuôi vênh váo mà cẩn thận, dè dặt rồi sao? Phu nhân nhà mình lại như vậy không thông tình đạt lý, ỷ vào sự sủng ái của Điện hạ, kia thế nhưng sẽ có lúc nếm mùi đau khổ. Nghĩ đến đây, vẫn nhịn không được khuyên giải an ủi: "Các phòng phu nhân, thị thiếp cũng đều đi, Phu nhân..." Lời chưa nói hết, ý tứ cũng hiểu được: nếu như tất cả mọi người đi, ngươi không đi, người khác sẽ nghĩ thế nào? Chi bằng tùy theo mọi người, không cần làm người quá nổi bật .. huống chi cái nổi bật này không phải là chuyện tốt.

Liễu phu nhân bĩu môi, lúc này mới không tình nguyện chỉnh lý một chút trang sức quần áo, đi đến tiền sảnh.

Lại nói bên kia Vệ Vương Phi thấy Kỳ Vân liền vội lùi hai bước, làm bộ trách mắng: "Cái dạng này của ngươi, càng ngày càng không ra dáng con gái, ta xem sau này ai dám lấy ngươi."

Kỳ Vân vẻ mặt ủ rũ: "Mẫu Phi cứ thấy con là chê bai con, Vân Nhi sau này cũng không dám về nữa." Cả ngày thao luyện, hiện tại thời tiết lại nóng, bên ngoài đứng bất động cũng có thể ra mồ hôi, huống chi thao luyện? Không được hơn là ngâm trong mồ hôi, làm sao như tiểu thư khuê phòng, tóc không một sợi rối, cả người thơm ngào ngạt? Nàng giơ tay lên ngửi ngửi, bản thân cũng nhíu mày, vội vàng quay lại làm như không chú ý, "Đúng là có hơi thối." Nàng nói.

Lời này vừa nói xong, các phu nhân bật cười rộ lên không ngừng. Bên kia An phu nhân che miệng cười nói: "Xem Đại Phu nhân nói kìa, Quận chúa chúng ta cả ngày thao luyện trong quân doanh, giữ được cái vẻ không đen sạm, chỉnh tề này đã là không tệ rồi. Lần trước ta ở trong phủ Tướng quân nghe Chu phu nhân nói, con trai bà ấy trở về một chuyến, tắm rửa thay ba lần nước, nước vẫn là đen như dầu mỡ!"

Một phu nhân khác cũng góp vui: "Đúng vậy, ta nghe phu nhân cũng 'than khổ', nếu như tiểu lang quân nhà nàng hồi phủ một chuyến, cái giếng nước cũng phải khô vài ngày."

Lời này khiến mọi người lại cười ha hả. Lại một phu nhân phụ họa: "Quận chúa nhà chúng ta tướng mạo tuấn tú, ngay cả cái cách ăn mặc này cũng là tư thế hiên ngang, bừng bừng sức sống. Qua vài năm nữa, thân thể nảy nở, còn không biết đẹp hơn nhiều. Đại Phu nhân a, ngươi lo lắng này thật sự không cần thiết. Vị hôn phu tương lai của Quận chúa chúng ta, muốn chọn người, còn không đến từ Trấn Nam Vương Phủ xếp hàng ra ngoài thành hai ba dặm."

Mọi người phụ họa: "Phải rồi, phải rồi."

Vệ Vương Phi liếc nhìn phu nhân vừa nói, cười mắng: "Chỉ có ngươi là biết ăn nói."

Trong phòng khách là một bầu không khí nói cười vui vẻ, Liễu phu nhân chính là lúc này đến tiền sảnh. Bà ta nhất thời chen không lọt vào bầu không khí này, hơn nữa các phu nhân đố kỵ bà ta được sủng ái, mọi nơi đè ép lời nói bà ta, càng làm bà ta cảm thấy xấu hổ, thà không đến, đến lại bỗng khó xử.

Nói chuyện một hồi, Vệ Vương Phi liền lấy cớ Kỳ Vân cũng mệt mỏi, đuổi mọi người đi. Kỳ Vân trở về viện của mình tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ mới đến viện Vệ Vương Phi. Trước tiên đoan đoan chính chính thỉnh an, lại dùng cơm. Ăn xong mới bưng trà bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lần trước chuyện Vân Nương nhập Dũng Quyết Hầu Phủ, Kỳ Vân hồ đồ cho qua, lần này rốt cuộc không chịu việc không hiểu rõ này. Nàng đem chuyện phụ thân Vân Nương bỗng nhiên nhận được chức Huyện lệnh Huyện Bình An, Quận Bình An đi nhậm chức kể cho Vệ Vương Phi, nghi hoặc hỏi Vệ Vương Phi: "Vân Nương nhập Dũng Quyết Hầu Phủ, là vì hôn sự của đệ đệ cùng tiểu thư Dũng Quyết Hầu Phủ. Lần này lại là thế nào?"

Vệ Vương Phi nhíu mày: "Ngươi biết phụ thân ngươi, xưa nay không nói chuyện công với ta, chuyện này giải thích thế nào ta thật sự không biết. Chỉ là..." Vệ Vương Phi chậm lại lời nói, "Ngươi đối với nhà họ Thu, đối với cô tiểu nương tử kia, cũng không khỏi quá quan tâm rồi. Mẫu Phi không phải ngăn cản ngươi giao bằng hữu, chỉ là vị trí tương lai của ngươi, đã định trước ngươi không thể cùng người khác quá thổ lộ tình cảm. Nếu như người này trở thành nhược điểm của ngươi, ngươi lại nên tự xử thế nào?"

Đây là Vệ Vương Phi dạy nàng đạo lý làm người xử thế. Kỳ Vân sửng sốt. Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng không nghĩ tới loại chuyện này. Một lát lại không nói được lời nào; Vệ Vương Phi an tĩnh nhìn nàng, cũng không nói thêm.

Một hồi lâu, Kỳ Vân mới mở miệng: "Mẫu Phi là biết tính con, khó có được có người bạn nào, việc gì để tâm, chỉ có một người này, con nhất định phải nắm chặt một chút. Huống hồ, đệ đệ ở kinh thành, con tất nhiên quan tâm một chút. Vân Nương thông minh cơ trí, làm việc thỏa đáng, nếu là đệ đệ có chuyện gì, cũng có thêm người ra cách. Kể từ đó, không khỏi thiên vị một chút... Chuyện tương lai... Con lại sao lại vì cái nhỏ mà mất cái lớn, phạm phải sai lầm hoang đường này."

Vệ Vương Phi lúc này mới an tâm cười rộ lên, mặc dù nghĩ lời Kỳ Vân biện giải, duy trì tiểu nương tử nhà họ Thu có ý tứ hàm xúc quá nồng: "Ngươi có thể có cách nghĩ như vậy là tốt rồi. Ta xem cô tiểu nương tử nhà họ Thu kia cũng là người ổn định. Cả nhà nàng nếu đã ly kinh và báo cho ngươi, tất nhiên không có gì chuyện nghiêm trọng. Ngươi không cần quá mức sầu lo. Huống hồ nơi nàng đi, nói ra thì xa kinh thành, nhưng lại gần Bắc Bình Phủ chúng ta. Nếu là ngày sau ngươi rảnh rỗi muốn gặp nàng cũng thuận tiện."

Kỳ Vân nghe được Vệ Vương Phi ám chỉ cho phép nàng gặp Vân Nương, liền vui mừng nở nụ cười: "Lại nói, qua đoạn thời gian nữa, cũng sắp đến kỳ săn mùa thu rồi." Nơi săn thú cách Quận Bắc Bình không tính là xa, nếu là trên đường săn thú không cẩn thận chạy lại chạy tới Huyện Bình An, Quận Bình An, ha hả.

Vệ Vương Phi mặt đen lại. Lúc này mới mùa hè nắng gắt, liền nghĩ tới mùa thu đi săn... Cũng nghĩ quá xa. Chọc chọc giữa trán Kỳ Vân, mắng nàng: "Xem ngươi đắc ý kìa. May mắn sinh thành con gái, muốn mà sinh thành con trai, còn không đến mức phải sống chết đòi dẫn về nhà."

Vệ Vương Phi là một người đoan trang nghiêm túc, ít khi nói chuyện hài hước, cũng chỉ là trước mặt con gái mình mới không câu nệ, thỉnh thoảng sẽ nói chút lời trêu ghẹo. Kỳ Vân liền cười hì hì chui vào lòng bà: "Nếu như con là con trai, có gì không thể? Một tiểu thư thông minh xinh đẹp như vậy, con coi cũng không dễ có được."

Vệ Vương Phi bị chọc đến "vèo" một tiếng bật cười. Trong óc hiện lên hình ảnh Kỳ Vân mới vừa hồi phủ tóc tai bù xù, quần áo dơ bẩn, cả người hôi thối, "Chính là cái dáng vẻ thối đó của ngươi, còn biết đẹp, không đẹp?"

Kỳ Vân mặt lại xị xuống, giống như bất mãn mà lầm bầm: "Mẫu Phi chê bai một lần chưa đủ, còn có lần thứ hai."

Càng làm Vệ Vương Phi nở nụ cười.

Cung nhân hầu hạ ngoài cửa nghe được tiếng cười của Vệ Vương Phi, cũng đều nhìn nhau cười: Quận chúa chính là biết dỗ dành Vương Phi. Quận chúa vừa hồi phủ, Vệ Vương Phi cười còn nhiều hơn thường ngày.

Lâm Chấn Uy qua đêm mới hồi phủ. Nghe thái giám thân cận nói Quận chúa đã trở về từ quân doanh, quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Kỳ Vân đã đến thỉnh an. Lâm Chấn Uy rất vui mừng, tuy rằng Vệ Vương Phi luôn nhắc tới Kỳ Vân biến thô lỗ, nhưng xem, lễ nghi này một chút cũng không sa sút. Hai cha con cùng đi đến chỗ Vệ Vương Phi dùng bữa sáng. Trên đường, Kỳ Vân hỏi chuyện nhà Vân Nương. Lâm Chấn Uy chỉ làm bộ không biết, nói: "Nghe nói cha cô tiểu nương tử kia thi cử không đỗ nhiều lần, nhà nàng giúp Dũng Quyết Hầu, giúp đỡ mưu được một chức quan nhỏ cũng là có khả năng. Thế nào, ngươi lo lắng...?" Lời chưa nói hết là: "Ngươi lo lắng vi phụ lại làm 'chuyện xấu'?" Chuyện lén lút đưa cô tiểu nương tử nhà họ Thu đến Dũng Quyết Hầu Phủ lần trước, Lâm Chấn Uy vì thương yêu con gái, Kỳ Vân nóng nảy kêu gào khiến ông ta khắc sâu ký ức, trong lòng cũng có chút áy náy. Cho nên tất cả ngày lễ tết, lễ vật tặng đến nhà họ Thu đặc biệt rất hậu hĩnh, bên trong không khỏi có ý bồi thường, mặc kệ là cho nhà họ Thu hay cho con gái. Vì vậy, lúc này biết Kỳ Vân nghi ngờ ông ta bên trong có hay không lại động thủ chân, ông ta cũng không có gì cảm giác tức giận phiền muộn, nói chuyện rất bình tĩnh.

Kỳ Vân thở dài: "Con cứ nghĩ không đơn giản như vậy. Nếu là nói..." Nàng đè thấp thanh âm, "... Biết con tương lai có khả năng nắm giữ quân quyền, nghĩ khống chế một người đối thoại hữu lực .." Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt cũng đều biến đổi. Nàng vốn muốn nói: nếu là Hoàng đế vì con tương lai có khả năng nắm giữ quân quyền, nghĩ khống chế Vân Nương đi qua nàng cùng con đối thoại, kia theo lý không nên phóng ra ngoài, mà là nên thu nhập trong cung mới đúng...

Nếu như là có người không muốn cho nàng trở thành mối đe dọa của bản thân, nếu có người nghĩ đưa bọn họ xa ra khỏi bên cạnh Hoàng đế thì sao?

Gia đình họ Thu vội vàng ly kinh, có phải vì đã nhìn thấu được điểm mấu chốt trong đó?

Hơn nữa quan hệ với Dũng Quyết Hầu Phủ...

Trong đầu Kỳ Vân nhất thời gió nổi mây phun, suy nghĩ ngàn vạn: nàng muốn cùng nàng giao bằng hữu, cũng đương nhiên cho rằng các nàng chính là bằng hữu, lại không biết, việc các nàng quen biết, hại nàng biến thành quân cờ trong tay người khác... Nàng còn nói cái gì không bao giờ... để nàng ấy bị người khác lợi dụng...

Như vậy xem ra, lời này quá buồn cười.

Nàng hoảng hốt, đầu óc một đoàn loạn. Tình cảnh khó quên đêm hội hoa đăng Nguyên Tiêu hôm đó sóng trào lại dũng mãnh ùa vào trong óc nàng: chợ hoa đăng náo nhiệt huy hoàng, sóng người như thác. Nàng vì đệ đệ tặng một chiếc hoa đăng đẹp cho tiểu thư Hầu Phủ, cố ý trêu đùa Vân Nương. Nàng ấy buồn bực nói không cần. Nàng quay đầu lại nhìn nàng, nàng mặt mày tinh xảo đứng trong ánh đèn lung linh, sau đó hờn dỗi cười cười...

Khoảnh khắc đó, nàng xem ngây người, trong óc chỉ lộn xộn toát ra bài từ nổi tiếng của Tân Khí Tật:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.

Càng xuy lạc, tinh như mưa.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ.

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ

Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xứ.

Nàng chưa bao giờ biết, bản thân cũng có thể cảm thụ một ý cảnh trong bài từ sâu sắc đến vậy.

Tuyệt đối chính xác, rung động lòng người đến vậy!

Nàng ngước đôi mắt cứ ngỡ mù lòa, trong lòng vui mừng đến ngốc dại.

Cái tình cảnh kia có đôi khi thậm chí xuất hiện trong mộng nàng, trong mộng Vân Nương cười dịu dàng... Nàng quay đầu lại, thấy nàng ấy đứng trong ánh đèn lung linh, xinh đẹp mê người.

Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến lời tiên sinh đã nói "Cùng nhau tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng cùng nhau lưu lạc chốn giang hồ". Thế nhưng, nếu không quen biết, lại cùng nhau như thế nào?

Nàng đần độn mà đứng, lại không biết làm sao.

Lâm Chấn Uy nghe nàng nói, thấy rõ nàng bỗng nhiên câm miệng, sắc mặt kịch biến. Từ lời nói của nàng suy đoán, nàng chỉ sợ cũng đã nghĩ tới nguyên nhân, không khỏi lo lắng. Nếu là người khác, ông ta tự nhiên không có gì gánh nặng tâm lý, chỉ là đứa con gái này ông ta yêu thương nhất, lại ký thác kỳ vọng cao, vạn nhất đừng nên lại sinh ra cái tâm bệnh gì mới tốt ..

"Phụ thân không có làm chuyện gì bên trong." Ông ta lại không khỏi nói ra lời nói gần như bảo đảm. Kỳ Vân có chút lo sợ không yên ngẩng đầu, ngữ khí trước nay chưa từng có bi thương, nghe Lâm Chấn Uy trong lòng lại mềm lại đau

"Phụ thân, vậy là con vĩnh viễn không thể có bằng hữu sao?"

Lâm Chấn Uy sửng sốt. Kỳ Vân xem ra là một người thông minh, từ lời của nàng suy luận, lời nàng chưa nói ra khỏi miệng chỉ sợ là: "Hoàng đế biết con tương lai có khả năng nắm giữ quân quyền, nghĩ khống chế một người có tiếng nói, thì không nên phóng ra ngoài, mà nên thu nhập trong cung mới phải..."

Nàng không tính đoán đúng toàn bộ, cũng coi như sáu bảy phần.

"Con là con gái của bản vương, người giúp đỡ và bên cạnh con sẽ có ngàn vạn người." Lâm Chấn Uy chỉ có thể như vậy an ủi nàng.

"Thế nhưng con chỉ muốn một người bạn."

Lâm Chấn Uy mặt trầm xuống, muốn nói Vân Nhi mềm lòng không phải chuyện tốt, thế nhưng thân phận người làm cha lại khiến ông ta không nỡ để con gái khổ sở. Huống chi, bất quá là một cô tiểu nương tử nhỏ bé, Vân Nhi của ông ta tương lai là đại tướng quân, còn bảo vệ không được sao?

"Vậy con phải bảo vệ nàng thật tốt!"

Kỳ Vân kinh hỉ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu tình tươi sáng như ánh dương quang. Thấy Lâm Chấn Uy vừa mềm lòng đau nhức, lại có thêm hai phần mừng rỡ. Ông ta muốn Vân Nhi chấp chưởng quân quyền, chứ không phải muốn nàng biến thành một người lạnh lùng vô tình. Nếu là một cô tiểu nương tử có thể làm nàng vui vẻ... Chiều chuộng một chút, lại có gì không tốt ..

Lâm Chấn Uy tự nhủ: Bản Điện thực sự là một người cha tốt!

"Cảm tạ Phụ Vương." Quỳ xuống khấu đầu một cái, đứng dậy, "Phụ Vương, con quyết định phải về quân doanh rồi. Phiền phức Phụ Vương cáo chi Mẫu Phi, Vân Nhi đến lúc đó nhớ tới có việc đã hẹn xong ở quân doanh, vội vã phải trở lại, sẽ không đi chỗ Mẫu Phi dùng bữa sáng."

Lâm Chấn Uy oán trách trừng nàng một cái: "Cũng không nóng vội nhất thời. Ngươi bảo ta nói với Mẫu Phi ngươi thế nào?"

Kỳ Vân đành phải dùng bữa sáng tại chỗ Vệ Vương Phi mới quay về quân doanh.

Đợi Kỳ Vân đi rồi, hai vợ chồng còn nói chuyện một hồi. Vệ Vương Phi không khỏi hỏi thăm đến chuyện nhà họ Thu. Lâm Chấn Uy bảo Vệ Vương Phi đưa tai đến, nhẹ giọng nói vài câu. Vệ Vương Phi khiếp sợ: "Cái gì?" Hoàng đế dĩ nhiên coi trọng cô tiểu nương tử nhà họ Thu...

Cứ theo lời Vân Nhi, tiểu nương tử họ Thu thập phần xinh đẹp, Hoàng đế lại là người yêu thích văn chương. Tiểu nương tử họ Thu có tài văn chương, lọt vào mắt Hoàng đế cũng không khó hiểu... Chỉ là...

"Thế nhưng bên Dũng Quyết Hầu... Mới có an bài này?"

Lâm Chấn Uy cười cười, thừa nhận.

"Nói như vậy, đối với nhà họ Thu thật ra là một sự sắp xếp tốt." Tổng tốt hơn là đột tử một cách vô cớ. Chỉ là, cách xử trí này trong Dũng Quyết Hầu Phủ, làm sao lại không phải vì kiêng dè Hoàng đế, cũng cho Kỳ Vân mặt mũi? Tính tình Kỳ Vân này nếu nghĩ sai... Thật ra cần phải an ủi khuyên bảo một phen. Ai ngờ Lâm Chấn Uy lại mở miệng trước:

"Vân Nhi tựa hồ rất coi trọng cô tiểu nương tử nhà họ Thu kia. Bên cha nàng ta ta sẽ nghĩ biện pháp chiếu cố một chút. Nàng rảnh rỗi cũng nói chuyện với con, đừng để con suy nghĩ miên man. Đứa trẻ nhà mình, tâm sự nặng như vậy để làm gì!"

Vệ Vương Phi vội vàng đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro