
Chương 31: Biến cố
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Kỳ Vân, hai vị quý thiếp được Thái Hoàng Thái Hậu ban cho rất nhanh gây ra chuyện ầm ĩ. Các nàng tự cho mình thân phận cao quý, động một chút là đánh đập, mắng mỏ những di nương, ca kỹ, nô tỳ khác trong phủ, như thể muốn trút hết những ấm ức chịu đựng trong cung lên đầu "những tiện nhân nô tài thấp kém này". Trong một thời gian, lòng người trong phủ hoang mang sợ hãi. Ngay cả mấy di nương, thị thiếp vốn bất hòa xưa nay cũng không còn tâm trí tranh đấu, ai nấy đều cụp đuôi đối đãi. Đến cả Chu Vi, người làm đích tiểu thư, cũng vài lần nghe hạ nhân bẩm báo rằng Bích phu nhân/Đào phu nhân trách phạt hạ nhân/di nương/thị thiếp, đều ôm ngực mặt mày trắng bệch nói: "Sao lại dọa người đến thế?"
Bích phu nhân, Đào phu nhân chính là hai vị cung nữ được Thái Hoàng Thái Hậu ban cho. Một người tên là Ngọc Bích, một người tên là Đào Hương. Vì được Thái Hậu ban tặng, tự nhiên không thể đặt ngang hàng với di nương phổ thông, cho nên người trong phủ đều tôn xưng là Bích phu nhân, Đào phu nhân. Các nàng ở cạnh Thái Hậu trong cung cũng chỉ là thân phận nha hoàn nhị đẳng. Do ngày thường dung mạo xinh đẹp, các nàng được Thái Hoàng Thái Hậu tiến cử cho Chu Thành An làm thị thiếp. Đối với cung nữ mà nói, tuy rằng không may mắn bằng việc được Hoàng ân mưa móc, nhưng cũng là đi một nơi tốt. Hai người tự nhiên cũng vui mừng, nhưng lại rất sợ người khác xem thường mình. Vừa tới phủ chưa được mấy ngày để ngủ đông dò xét tình hình, các nàng đã đem cái bộ cách phi tần trong cung giáo huấn nô tài ra sử dụng. Dù sao, thu dọn ổn thỏa cái phòng này, các nàng mới có thể an tâm ở lại. Người trong phủ còn chưa rõ ý trên, vẫn đang quan sát, tự nhiên không dám làm trái các nàng. Các nàng nhìn thấy thần sắc sợ hãi của người khác, tự cho là thủ đoạn hơn người, rất lấy làm đắc ý ..
Vân Nương lại nhìn thấu và hiểu rõ. Tuy rằng nói là người bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng rốt cuộc thân phận thấp kém, cũng không thể dễ dàng gặp Thái Hoàng Thái Hậu để tùy thời cáo trạng như trong cung. Cho dù có thể cáo được, Thái Hậu còn có thể nhúng tay vào phòng Hầu gia ép buộc hắn sủng ái ai sao? Cùng lắm là răn dạy vài câu, cũng chỉ đến vậy thôi. Danh tiếng của Hầu gia xưa nay vốn phóng đãng quen rồi .. như thế tiện lợi còn có cớ chán ghét mà vứt bỏ. Thái Hậu cũng sẽ không vì hai người nha hoàn mà trở mặt với hắn. Quan trọng là... thái độ của Hầu gia ..
Hầu gia tự nhiên cũng không thể nào thích người mang lòng dạ khác được cử đến bên cạnh từ Thái Hoàng Thái Hậu. Hai vị phu nhân kia dù xinh đẹp như hoa cũng vô dụng. Xuất thân đó đã là sai rồi, bằng không Hầu gia cũng sẽ không vừa lĩnh người về phủ đã mượn cớ công việc mà rời đi. Đây cũng là nguyên nhân hai vị phu nhân này vừa đến không bao lâu đã gây sự. Các nàng còn chưa được thị tẩm ban ân, trong lòng cũng vô cùng bất an.
Vân Nương cảm thán, từ lúc nào bản thân cũng học được cách phân tích lợi hại, đấu đá nội bộ này? Sự ngây thơ hái hoa chơi đùa cùng đệ đệ ngày xưa ở nông thôn, đã trở thành chuyện của ngày hôm qua. Chỉ là, ở Hầu Phủ này còn phải giao tiếp như ở trong cung, sẽ không những thứ này, sẽ không nhìn rõ tình thế, thì nửa bước cũng khó đi.
Vân Nương khuyên Chu Vi: "Ngươi là đích tiểu thư, sao có thể nhát gan như vậy? Hầu gia không ở trong phủ, ngươi chính là người lớn nhất trong phủ này, tuyệt đối không thể tự mình hoảng sợ mà yếu khí thế."
Chu Vi những ngày này cũng đã được rèn luyện, làm sao không rõ các nàng đang "gõ núi rung hổ" kinh sợ chính mình là tiểu thư? Chỉ là... không khỏi do dự: "Các nàng rốt cuộc cũng là người bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu."
Vân Nương bật cười: "Tiểu thư tốt của ta, ngươi vẫn là người mà Thái Hoàng Thái Hậu yêu quý, đặt trong tròng mắt đấy thôi."
Chu Vi cũng cười, hai người không nói thêm nữa, chỉ chờ đợi quan sát.
Hôm nay, Vân Nương mới từ nhà về .. Bởi vì gần đây Dũng Quyết Hầu Phủ cũng không yên bình, hai vị phu nhân kia đã khiến trong phủ chướng khí mù mịt, mọi người giận mà không dám nói gì. Có những người thông minh, đã nhìn ra thế sự, trên mặt vẫn khách khí, kỳ thực tránh đi rất xa. Chỉ có những kẻ không biết tự lượng sức mới tự chui đầu vào gần. Cho nên Chu Vi hận không thể giữ nàng một tấc cũng không rời bên cạnh mình, nhưng vì nhà Vân Nương có việc, Chu Vi đành thả nàng nửa ngày nghỉ, dặn dò nàng đi nhanh về nhanh.
Vân Nương nhờ ám chỉ trước khi chia tay của Lâm Kỳ Vân, về nhà lập tức làm cho cha mẹ xoay được hơn một nửa số tiền tài trong nhà đi đổi lấy gạo lương, một phần nhỏ thì đổi thành vàng. Chưa đầy nửa tháng, tin tức về việc khởi chiến sự quả nhiên rộ lên, giá gạo lương thoáng cái đã tăng vọt vài thành. Tất cả các cửa hàng đều bị tranh mua sạch, giá vàng cũng bay lên rất mạnh. Trước đây một lượng vàng mười hai bạc, dĩ nhiên tăng vọt lên tới một lượng vàng mười hai phẩy hai bạc, mười ba, mười bốn thậm chí nhiều hơn một chút cũng có, thập phần kinh người. Nhà họ Thu kiếm được chính là phần chênh lệch giá này, tuy không kiếm được bao nhiêu, nhưng tiền mua hai gian mặt tiền cửa hàng lớn cũng có dư.
Tam Nương hiện tại việc buôn bán đã làm được vẹn toàn. Không còn chỉ giới hạn ở việc kiếm chút đỉnh tiền qua ngày, mà luôn nghĩ nên lo toàn đồ cưới, toàn sính lễ cho nữ nhi. Như vậy, nhi tử tương lai có thể tìm được mối hôn nhân tốt, nữ nhi gả qua, vị hôn phu dù giàu sang cũng không dám xem thường. Lúc này nàng mua mặt bằng là muốn dùng cho việc buôn bán của mình. Tiệm bánh bao nàng chỉ dành một phần nhỏ thời gian quản lý, chủ yếu giao cho Trương Gia cùng Lý Mai, hiện tại các nàng làm việc rất thuận buồm xuôi gió. Nàng dự định mở một gian tiệm tạp hóa thông thường cùng tiệm bánh ngọt. Mặt bằng đã tìm khắp nơi xong, gọi Vân Nương trở về là muốn nàng giúp xem xét xem có được hay không.
Đột nhiên tiểu nha hoàn Ngọc Lộ trong viện Ngọc Nương hoảng hốt vội vàng tìm đến nàng. Vừa thấy Vân Nương thì nước mắt tuôn rơi mà quỳ xuống cầu xin: "Vân tiểu thư, cứu cứu nương tử nhà ta."
Hóa ra Ngọc Nương không biết vì chuyện gì mà chọc giận Ngọc Bích. Ngọc Bích đang sai người cầm gậy đánh đòn nàng ngay trong viện. Vân Nương nghe xong, cũng kinh hãi. Ngọc Nương đối với nàng không tệ, mặc kệ cái không tệ này có bao hàm thành phần khác hay không, cái tốt vẫn là giả không được. Vội vàng cùng Ngọc Lộ hướng nơi Ngọc Bích ở đi đến.
Người chưa tới gần, liền nghe được tiếng gậy gỗ lớn đánh xuống da thịt vang lên kinh tâm động phách cùng tiếng kêu thảm thiết. Đi vào trong, chỉ thấy mấy di nương khác, đều là vẻ mặt kinh hoàng, chỉ có một người tên là Hoàn nhi thị thiếp lộ ra biểu tình nhìn có chút hả hê. Một bà già làm việc thô đang cầm cái gậy gỗ thô bằng cánh tay mà đánh Ngọc Nương, còn lại có bốn người ghì chặt tay chân nàng không cho nàng giãy giụa. Quần áo trắng tinh của Ngọc Nương đã dính vết máu, kinh tâm động phách, như thể muốn đánh đến chết.
Vân Nương kinh hãi không ngớt, người từ trong cung tới, quả nhiên tâm ngoan .. Trên mặt nàng cố gắng hết sức giữ vẻ bình tĩnh, tiến lên cùng Ngọc Bích hành lễ vấn an, sau đó làm ra vẻ mắt sáng lên, kinh ngạc ngưỡng mộ .. giống như không thấy thảm trạng của Ngọc Nương cùng vẻ kinh hoảng sợ hãi của những di nương, nha hoàn xung quanh
"Bích phu nhân hôm nay trang điểm thật xinh đẹp, xiêm y này, cây trâm vật trang sức này, phối hợp với khuôn mặt đẹp của phu nhân, thật là tuyệt vời. Bích phu nhân thế nhưng có chuyện tốt gì sao? Chẳng lẽ là Hầu gia sắp về phủ?"
Bích phu nhân được khen, không khỏi sờ sờ cây trâm ngọc bích trên đầu. Đó là món đồ Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng trước khi nàng rời cung, tự nhiên không giống người thường. Trên mặt nàng vẫn làm ra vẻ không quan tâm cười nói: "Nào có chuyện tốt gì, Hầu gia còn muốn vài ngày nữa mới có thể về phủ đâu, bất quá chỉ là dạy dỗ một kẻ nô tài thấp kém không có mắt mà thôi."
Nàng biết Vân Nương là người ngay cả trước mặt Hoàng đế cũng có thể có lời nói, nên cũng không dám quá mức sĩ diện. Giọng nói tuy cao cao tại thượng, nhưng cũng bằng lòng nói chuyện với nàng.
"Bất quá chỉ là một thị thiếp thấp kém, sao lại chọc Bích phu nhân thực sự không có mắt." Vân Nương liếc nhìn Ngọc Nương đang nằm phục trên đất thịt da nhầy nhụa máu, nhíu mày, tựa hồ cũng khinh miệt nàng.
Bích phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta nay thấy khí trời tốt, cho nàng đến cùng ta nói chuyện. Ta vốn cũng khách khí, dù sao, chúng ta đều là hầu hạ Hầu gia, không muốn nàng ỷ vào Hầu gia sủng ái, lại đem nước trà nóng hổi đổ lên người ta. Không biết tồn tâm ý gì, ta nếu như không hảo giáo huấn một chút nàng, chỉ sợ người khác hiểu lầm thiếp thân được Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng tới Hầu gia phủ là chuyên đến chịu khi dễ, làm tổn hại uy danh của Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hầu gia. Lúc này mới bất đắc dĩ cho động thủ."
Vân Nương thầm nghĩ... Bất quá là thấy Ngọc Nương xinh đẹp được sủng ái, tìm một cớ chỉnh nàng mà thôi. Nhưng bên ngoài cũng không thể nhắc đến, bởi vậy cười nói: "Bích phu nhân nói cực kỳ chí phải. Chỉ là, Bích phu nhân người thân thể tôn quý, nếu bị... kẻ nô tài thấp kém này chọc tức, thật không đáng. Hiện nay đã giáo huấn qua, nói vậy các nàng sau này tuyệt không dám càn rỡ nữa, mọi người cũng biết quy củ. Gặp phu nhân tất nhiên sẽ cung kính cẩn thận. Lần này trước hết tha nàng, lần tới lại không kính trọng thì đánh ra khỏi phủ đi, nói vậy Hầu gia cũng không dị nghị. Bằng không, lại đánh tiếp ra chuyện gì không hay, lại mất đi khổ tâm giáo dục của Bích phu nhân, sợ rằng làm tổn hại danh tiếng nhân từ của Thái Hoàng Thái Hậu, trước mặt Hầu gia cũng không dễ ăn nói. Bích phu nhân người nghĩ sao?"
Ngọc Bích lúc này mới liếc nhìn nàng một cái, trong lòng biết đây là đang biện hộ cho người ta, nhưng cái tát này thực sự sắc sảo. Nàng lấy danh dự của Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hầu gia ra làm cái cớ chính, nàng lại ngược lại dùng danh tiếng để đè ép nàng một phen. Bất quá, cái con hồ ly tinh nàng ghét nhất đã bị đánh sưng lên mặt, người cũng tàn tạ như vậy, thì là Hầu gia về phủ, nói vậy cũng không thể dỗ dành đứng dậy được. Nàng chi bằng bán cho Vân Nương một ân tình, dù sao, nàng thế nhưng là bạn thân của tiểu thư, ngày sau đối với việc mình ngồi lên chính vị nói không chừng còn có chỗ hữu dụng ..
Liền làm ra vẻ sờ sờ chiếc trâm ngọc tinh xảo trên tóc, lấy ra tư thế bố thí cao cao tại thượng không nhanh không chậm mà mở miệng: "Nếu Vân tỷ tỷ đã nói như vậy, ta cuối cùng cũng phải nể mặt.." Nàng lại quay sang mắng Ngọc Nương trên mặt đất: "Hôm nay tạm tha ngươi một hồi, nếu như có lần sau .." Nàng nói nửa chừng, chưa nói xong, hàm ý có thể tự hiểu được.
Ngọc Nương run rẩy mà tại hai người nha hoàn nâng đỡ quỳ xuống: "Thiếp biết tội, tạ Bích phu nhân tha thứ."
Vân Nương thấy khuôn mặt nàng không khỏi kinh ngạc thốt lên: Khuôn mặt như hoa như ngọc của Ngọc Nương đã sưng thành đầu heo, hiển nhiên trước khi đánh đòn, đã phải chịu tát trước rồi. Vân Nương cảm giác ngực nghẹn lại, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, rồi đối với Ngọc Lộ thấp giọng phân phó: "Còn không mau dìu nương tử nhà ngươi về."
Ngọc Lộ cùng một tiểu nha hoàn khác cuống quýt lên tiếng, nhanh chân bước lên phía trước đỡ Ngọc Nương trở về. Ngọc Nương đi vài bước, quay lại nhìn Vân Nương một cái đầy suy nghĩ, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên rồi lại yên lặng quay đầu đi.
Vân Nương lại trò chuyện thêm vài câu với Bích phu nhân. Bích phu nhân có ý muốn lôi kéo, dĩ nhiên tặng nàng hảo vài thứ mới thả nàng đi. Nàng trở về phòng của mình. Chu Vi đi bái phỏng tiểu thư phủ khác còn chưa trở về. Nàng nghĩ đến Bích phu nhân này cũng là chọn đúng thời cơ mới động thủ ..
Nàng uống một ly trà trấn tĩnh lại, lúc này mới dẫn theo tiểu nha hoàn Nhị Nhi hầu hạ mình đi đến sân Ngọc Nương ở. Trong viện Ngọc Nương ở dĩ nhiên lạnh lẽo, vắng vẻ, bóng người cũng không thấy quá nhiều. Vân Nương vô cùng kinh ngạc, vừa vặn một tiểu nha hoàn gánh nước nóng đến. Vân Nương hỏi mới biết được, hóa ra sớm trước hai ngày, Bích phu nhân đã mượn cớ thiếu người dùng mà điều tất cả mọi người hầu hạ Ngọc Nương đi, chỉ còn lại Ngọc Lộ cùng nàng, còn có một bà già thô sử. Vân Nương nhíu mày gật đầu cũng không nói cái gì. Đi vào trong, thấy Ngọc Lộ đang thoa thuốc cho Ngọc Nương. Ngọc Nương định hành lễ, bị Vân Nương đè lại: "Ngọc nương tử, ngươi đã thành cái dạng này, còn làm những thứ làm chi." Lại phân phó nha hoàn Tiểu Thanh vừa gánh nước nóng đến đi nhà bếp luộc vài quả trứng gà, lát nữa dùng để chườm mặt cho đỡ sưng tím..
Vân Nương cùng Ngọc Nương nói một hồi, đơn giản là những lời trấn an. Ngọc Nương cũng biết bản thân được Hầu gia sủng ái chọc người khác để ý, phen nhục nhã này là không thể tránh khỏi. Chỉ là thương cảm thân phận của bản thân, sống chính là một người thấp kém, phải chịu đựng những khổ sở này .. Sau đó Ngọc Nương mới giật mình, Vân Nương tới thăm, nước trà cũng chưa kịp dâng lên, bận phân phó Ngọc Lộ đi pha trà ngon tới. Vân Nương nói không cần nàng cũng kiên trì, còn đối với nàng ra hiệu bằng ánh mắt. Vân Nương nghĩ nàng có thể muốn nói chuyện gì đó với mình, cũng cảm ơn. Đồng thời đuổi Nhị Nhi đi trước sân xem đại phu sao còn chưa tới ..
Đợi hai người nha hoàn cũng đều rời đi, Ngọc Nương mắt đỏ ngầu kéo tay nàng .. Nàng bị đánh đến da tróc thịt bong, chỉ có thể nằm sấp, bởi vậy động tác này càng làm người xem thương cảm. Vân Nương vội vàng rời khỏi ghế con nửa ngồi xổm xuống, tránh cho nàng càng thêm thê lương đau đớn.
"Ta lần đầu tiên thấy ngươi, liền yêu quý ngươi. Sau này ngươi vào trong phủ, trong lòng cũng là thật lòng thân cận... Nếu như lần này không phải ngươi ra tay cứu giúp, không biết còn phải chịu khổ sở gì nữa. Tình cảm này, ta tuyệt không dám quên. Bởi vậy, có một việc, ta suy nghĩ trước sau, vẫn là quyết định nói cho ngươi, ngươi đưa tai đến .."
Vân Nương vội vàng đưa tai qua, Ngọc Nương tại bên tai nàng nhẹ giọng nói một câu. Vân Nương vừa nghe, như rơi xuống hầm băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro