Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Quý Nhiêu

Chương 87: Ngươi tự xem bản thân lại là thứ gì đi?

Editor: Callmenhinhoi

——————

"Đừng suy nghĩ miên man nữa." Tống Liên sợ nàng ấy có thể ngay tại chỗ làm chuyện ấy.

Căn cứ vào tính cách điên cuồng của Tạ Mịch thì không có việc gì là nàng ấy không dám làm. "Phải rồi, ta, ta còn chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nàng dạy ta cách cưỡi ngựa nhé?"

Nụ cười trên mặt Tạ Mịch càng rạng rỡ hơn, nàng ấy cố ý cúi người áp sát Tống Liên nói: "Cưỡi ngựa thì lúc nào cũng được, không bằng chúng ta nhân lúc này làm chuyện chính trước đã, lát nữa ta sẽ đưa tỷ tỷ phi ngựa một vòng sau."

"Này..." Tống Liên nhìn dáng vẻ quyết tâm của nàng ấy liền biết hôm nay dường như khó lòng thoát được. "Chỉ là, chỉ là ở ngoài trời thế này cũng không tốt lắm, hay là chúng ta về trong lều chơi cũng được?"

"Không sao không sao." Tạ Mịch tiếp tục nũng nịu: "Thật ra tỷ tỷ cũng thích ta mà, sao không chịu thừa nhận một chút đi?"

Tống Liên: "... Ừ, thích..."

"Vậy nàng không muốn thử một lần sao?" Tạ Mịch lại khẽ cúi xuống, giọng nói chứa đầy sự mong đợi. Tống Liên lại hoàn toàn không dám thử, vì hậu quả nếu bị phát hiện sẽ vô cùng thảm, ấn tượng đó đã khắc sâu vào trong xương tủy nàng.

"Ta sợ." Ánh mắt Tống Liên long lanh, giọng nói nghẹn ngào: "Thật sự sợ."

Sợ cảnh tượng hôm đó lại tái hiện, Dương di nương sẽ lao ra che chắn cho nàng. Về sau nàng liền không nghe tin tức gì của di nương nữa, mãi cho đến khi nghe được thì bà ấy đã bệnh mất.

Thật sự là bệnh chết sao?

Nàng thật ra chỉ mong họ được yên ổn, dù rằng di nương từ nhỏ đến lớn đều lạnh nhạt nàng thì nàng cũng không thật sự mong di nương sẽ chết.

Đột nhiên, Tống Liên cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Tạ Mịch đã rời khỏi người nàng.

"Thôi được rồi." Tạ Mịch bất đắc dĩ, đành nhún vai, vung tay. "Nếu muốn đi cưỡi ngựa thì ta sẽ đưa tỷ tỷ đi, không làm khó A Liên nữa." Tạ Mịch nén lại cảm xúc muốn "ăn" ngay người trong lòng lại, nàng ấy không biết phải yêu một người thế nào nên chỉ có thể đi từ từ.

Vì vậy thấy Tống Liên đau lòng, nàng cũng đau lòng.

Có lẽ yêu một người là không muốn thấy nàng đau lòng...

Tống Liên vốn tưởng nàng ấy sẽ tiếp tục mè nheo với nàng, vì theo tính cách không đạt được sẽ tuyệt đối không buông của Tạ Mịch thì người này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Đi thôi, tỷ tỷ." Tạ Mịch đưa tay ra.

Tống Liên nhìn nàng ấy, phát hiện người này quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Không còn cưỡng ép nàng như trước, chỉ làm theo tâm ý của nàng ấy hoặc nửa dỗ dành nửa đe dọa nàng nữa. Bây giờ người này rất tôn trọng ý muốn của nàng, nàng nói không muốn thì thật sự sẽ không làm.

Nàng ấy nói sẽ thay đổi, và thật sự đang thay đổi.

"Ừm..." Tống Liên đặt tay lên tay nàng ấy: "Cùng đi đi."

...

Trên thảo nguyên, những con tuấn mã phi nước đại phô bày vẻ đẹp mạnh mẽ.

Tống Liên há hốc mồm kinh ngạc nhìn con hắc mã trước mắt thân hình cân đối, bộ lông bóng mượt cùng tứ chi rắn chắc. Nàng còn đang mê mẩn trước khí phách của hắc mã thì Tạ Mịch mặc trang phục cưỡi ngựa tiện lợi đã đi tới, đưa cho nàng một nắm cỏ khô.

"Ngựa trên thảo nguyên tính khí hung dữ lắm, muốn cưỡi thì phải giao hảo với chúng trước." Nói rồi liền đem cỏ khô đặt vào tay Tống Liên, đẩy nhẹ nàng thúc giục: "Đừng sợ, nàng lại thử đi."

"Ùm." Tống Liên tự nhủ, đưa cỏ đến miệng hắc mã, con ngựa ngửi mùi rồi bắt đầu nhai. Tống Liên vội quay đầu phấn khích: "Nó ăn rồi, nó chịu ăn cỏ kìa!"

Tạ Mịch mỉm cười. "Đương nhiên rồi, nó là ngựa mà."

Tống Liên chưa từng tiếp xúc gần với con ngựa như thế này bao giờ, hai tay nàng vẫn còn run run, ngày thường nàng không được ra ngoài, suốt ngày chỉ có thể luyện múa trong khoảng sân nhỏ, thật sự là chưa bao giờ đến nơi rộng lớn thế này.

Sau khi cho ngựa ăn xong, bước tiếp theo là đi chuẩn bị yên ngựa.

Khi chân Tống Liên đặt lên bàn đạp, một cảm giác phấn chấn trào dâng trong lòng. Nàng hít sâu, nghiêm túc ngồi lên lưng ngựa.

Khi đã ngồi vững rồi nàng mới thở phào.

"Ta đang cưỡi ngựa nè!" Tống Liên đột nhiên cảm thấy như đang trong mơ vậy, thật khó tin.

Tạ Mịch không ngờ nàng lại vui đến thế.

Chỉ là cưỡi ngựa thôi mà đã vui đến thế sao?

"Cẩn thận đừng ngã." Tạ Mịch nhìn nàng trên lưng ngựa vui vẻ, lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Tống Liên gật đầu: "Biết rồi, ta sẽ cẩn thận mà."

Tống Liên vẫn thấy khó tin.

Kiếp trước, nàng không thể tự đi lại. Muốn đi đâu đều phải được Tạ Mịch bế, nàng ấy khi đó đã cưỡi ngựa mang theo nàng đi khắp nơi. Vậy mà thật khó tin, bây giờ nàng cũng đã có thể tự mình cưỡi ngựa rồi.

Lần này, nàng có thể tự mình quyết định cuộc sống của mình rồi.

Thu Tuệ chạy chậm đến sau lưng Tạ Mịch, thì thầm bên tai, nét mặt Tạ Mịch lập tức nghiêm túc.

"Nói với Hoàng hậu là bổn cung đang bận, lát nữa sẽ tới sau."

Gần đó, Tống Liên đang kéo cương ngựa thật cẩn thận, vui vẻ mời: "A Tầm, muốn cùng ta cưỡi ngựa không nào?"

"Được." Tạ Mịch vứt chuyện Hoàng hậu ra sau đầu.

Tống Liên cưỡi một lúc mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng, may là bên cạnh có Tạ Mịch luôn hỗ trợ.

Giữa trời đất bao la, một con ngựa tùy ý chạy thong dong khắp đồng cỏ.

....

"A Chuẩn, mau đuổi theo con thỏ kia đi nào!"

Quý Nhiêu chỉ tay ra xa ra lệnh, con chó đen lập tức lao đi, thân hình to lớn đuổi theo con thỏ hoang, theo tiếng ra lệnh càng lúc càng lớn của Quý Nhiêu, con chó chạy càng nhanh.

"Nương nương, Vĩnh An công chúa muốn gặp người."

Tỳ nữ đi đến bẩm báo, Quý Nhiêu đang hưng phấn chỉ huy chó săn bỗng quay người lại, nghe thấy tên người đến liền có chút nghi hoặc rồi mới phản ứng: "Bổn cung nhìn trúng thứ gì thì sớm muộn cũng sẽ thuộc về bổn cung thôi."

"Hoàng thượng quả nhiên sủng ái người ạ, ngay cả Vĩnh An công chúa cũng phải chịu thua." Tỳ nữ liền nhanh chóng tiếp lời nịnh nọt, Quý Nhiêu đắc ý: "Đương nhiên rồi."

Khi Quý Nhiêu trở về lều liền thấy Tạ Mịch đang ngồi uống trà, bên cạnh có cung nữ hầu hạ.

Ngoài ra, không thấy người Quý Nhiêu muốn gặp.

"Sao không thấy Tống Liên?" Quý Nhiêu không vui, vẻ đắc ý nhanh chóng biến thành giận dữ, thấy người phụ nữ đối diện vẫn ngồi bình tĩnh uống trà nên nàng ta liền ra oai: "Dù sao bổn cung cũng là mẹ kế ngươi, hoàng tử công chúa khi nhìn thấy ta thì cũng đều phải thi lễ."

"Quý Nhiêu." Tạ Mịch buông chén trà đứng dậy, gọi thẳng tên người kia.

Nghe nàng ấy gọi thế, Quý Nhiêu liền nói: "Ai cho phép ngươi gọi tên bổn cung như vậy? Người ta đều nói Cửu công chúa biết điều, tuân thủ lễ pháp vậy mà giờ lại gọi mẹ kế như thế hả?"

Tạ Mịch mỉm cười xinh đẹp đáp: "Ngươi tự xem bản thân lại là thứ gì đi?"

Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng đồ vỡ.

Quý Nhiêu bị Tạ Mịch đè lên bàn, tay bị khóa sau lưng, giãy giụa không sao thoát được nên liền mắng không lựa lời: "Ngươi muốn làm gì? Mau thả bổn cung ra!"

Lưỡi đao lạnh ngay sau đó liền kề lên cổ Quý Nhiêu. Một giọng điệu lạnh lùng vang lên.

"Im lặng."

Tỳ nữ phía sau sốt ruột, định xông lên ngăn thì bị Thu Tuệ chặn lại, Tạ Mịch nhếch mép cười tàn nhẫn: "Muốn Quý Nhiêu chết thì cứ xông lên, xem thử chân các ngươi nhanh hay là tay ta nhanh hơn đây?"

Câu này trực tiếp trấn áp những tỳ nữ định xông lên cứu.

Tạ Mịch thở dài nói: "Làn da đẹp thế này nếu bị cắt thành từng mảnh thì tiếc lắm ~" Giọng đầy tiếc nuối nhưng lưỡi đao sắc nhọn đã lượn qua yết hầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro