Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Thu lưới

Chương 41: Tội hạ độc công chúa.

Editor: Callmenhinhoi

—————

"Nhưng mà..." Lan Tâm vẫn còn do dự, khẽ nói:

"Nô tỳ thật lòng cảm tạ Phạm tiểu thư đã ra tay giúp đỡ. Nhưng chủ tử của nô tỳ suốt nửa tháng nay ít khi dùng đến hương này, nên rằng cũng chẳng cần thiết. Chi bằng..."

"Ý ngươi là gì? Bệnh của muội muội chẳng lẽ không thể trị sao?"

Trong giọng nói đã ẩn chứa phẫn nộ. Phạm Phù Cừ cảm thấy bản thân nhiều lần bị làm mất mặt, ngữ điệu cũng bất giác cao vút:

"Hơn nữa, ta cũng là nghĩ cho muội muội. Ngươi lại dám đột ngột cắt ngang, lỡ mà chủ tử nhà ngươi có điều bất thường, ngươi gánh nổi trách nhiệm à?"

Lan Tâm hoảng hốt, vội cúi đầu:

"Nô tỳ ngu dốt không hiểu y lý. Không biết sau khi bỏ dở hương này có tái phát bệnh hay không. Là nô tỳ hồ đồ, mong tiểu thư trách phạt."

"Thế mới phải." Phạm Phù Cừ bước đến, khẽ vỗ tay nàng ta, trên mặt thoáng hiện vẻ mãn nguyện, giọng điệu ra chiều quan tâm:

"Ta và ngươi đều như nhau, đều lo lắng cho..."

"Lo cho ta điều gì mà lại không thể để ta biết?"

Tiếng nói lạnh lùng vang lên. Cửa phòng khẽ bật mở, ngoài hành lang đêm đen như mực, một thiếu nữ áo lục thanh nhã đứng sừng sững.

Lan Tâm kinh hãi, lập tức quỳ xuống.

Phạm Phù Cừ bề ngoài vẫn giữ vẻ trấn định, nhưng khóe môi khẽ run, bàn tay nắm chặt, bộc lộ sự rối loạn trong lòng. Sau lưng nàng ta, trăng tròn cũng vội giấu gói hương liệu.

"Không ngờ muội muội nửa đêm lại tìm đến, là có chuyện gì gấp mà không thể chờ đến ban ngày mới nói sao? Tại sao lại lén lút xông vào khuê phòng tỷ tỷ thế này?" Nàng ta lập tức đẩy trách nhiệm sang Tống Liên, bắt bẻ chuyện nàng không giữ quy củ.

"Ta chỉ thấy lạ thôi. Vì cớ gì mà tỳ nữ của ta nửa đêm lại tìm đến ngươi?" Tống Liên không vòng vo, ánh mắt sắc bén: "Ngươi nói là vì tốt cho ta, vậy sao lại giấu giếm?"

"..." Phạm Phù Cừ thoáng khựng lại, rồi khẽ phe phẩy khăn, cười gượng:

"Muội muội chẳng phải sức khỏe không tốt sao? Ta chỉ sợ ngươi lo lắng thêm nên cố tình không nói. Hơn nữa, ta làm việc này chẳng phải để cầu tiếng tốt, chỉ đơn thuần hy vọng muội muội được an ổn."

Tống Liên thầm ngạc, nàng ta quả thật lợi hại, rõ ràng bị bắt quả tang mà vẫn giữ được trấn tĩnh, thậm chí biến lời dối trá thành như thật.

"Nếu vậy, hãy cùng ta đến gặp công chúa. Để công chúa mời thái y kiểm nghiệm hương liệu này. Nếu quả thật không có độc hại, ta sẽ quỳ xuống tạ lỗi với ngươi ngay."

Tống Liên liếc mắt ra hiệu, Đường Tuyết lập tức tiến đến trước mặt nha hoàn bên cạnh Phạm Phù Cừ:

"Giao ra đây."

Nha hoàn A Nguyệt kia lộ vẻ chống đối, lùi hai bước, quyết không chịu đưa.

Đường Tuyết khẽ thở dài: "Thất lễ." Rồi lập tức nắm cổ tay, đoạt lấy gói hương.

"Muội muội, đêm đã khuya, không nên kinh động công chúa." Phạm Phù Cừ thấy đồ vật bị đoạt thì càng cuống quýt.

"Ngày mai công chúa còn phải đọc sách, nửa đêm quấy rầy, ngươi ta đều chịu trách không nổi."

"Ngươi càng sợ gặp công chúa, càng chứng tỏ trong lòng có quỷ." Tống Liên tiến lên mấy bước, ánh mắt chạm thẳng vào nàng ta:

"Nửa đêm lén gặp tỳ nữ của ta, thứ hương kia chứa gì, chính ngươi lẽ nào không rõ?"

"Ta..." Ánh mắt Phạm Phù Cừ lảng tránh, không dám đối diện: "Sao có thể. Chỗ này vốn chẳng có gì... chỉ là đêm đã khuya, nếu quấy rầy công chúa thì..."

"Có gì mà không thể?"

Một bàn tay ngọc khẽ vén rèm châu, leng keng vang động. Giọng nói lạnh lùng từ sau rèm vọng ra:

"Bổn cung cũng muốn biết, trong hương liệu kia rốt cuộc có gì pha trộn. Nếu lưu ngươi bên cạnh bổn cung mà không may một ngày nào đó bị hạ độc thì chẳng phải nguy hiểm rồi à?"

Phạm Phù Cừ lập tức bàng hoàng, không ngờ công chúa cũng có mặt. Nhanh chóng suy nghĩ, nàng ta quỳ xuống, dập đầu:

"Công chúa minh giám, thần nữ tuyệt đối không hạ độc. Chỉ vì lo cho thân thể Liên muội, nên mới chưa kịp bẩm báo. Mong công chúa soi xét."

"Ngươi còn dám chối cãi!" Tống Liên căm phẫn.

Nàng vốn chưa từng có hiềm khích gì với Phạm Phù Cừ, lại cũng không tranh lợi ích, nhưng bây giờ người này ngoài miệng gọi tỷ tỷ muội muội ngọt xớt, trong lòng lại hiểm độc như vậy.

"Ngươi vu khống trắng trợn!" Phạm Phù Cừ vẫn cố giữ bình tĩnh. Từ nhỏ lớn lên trong hậu viện, nàng ta đã trải qua vô vàn hãm hại, biết rõ chân tướng chưa sáng tỏ thì không thể rối loạn.

"Nếu đã quả quyết như thế, vậy mời thái y đến đi."

Tạ Mịch lập tức sai người đi. Rồi lạnh lùng nhìn xuống nàng ta đang quỳ:

"Nếu thái y chứng minh trong hương có độc, bổn cung nên xử trí ngươi thế nào? Hay là xử cả Phạm gia phía sau ngươi?"

Phạm gia vốn là thương nhân giàu có nhiều đời. Nhờ thế lực ngày càng lớn, họ liên kết với Giang Nam thương hội, chiếm vị trí đứng đầu.

Vài năm trước, vì thiếu ngân khố mà Hoàng thượng còn phải dựa vào Phạm gia, phong cho con trưởng của họ chức tước. Từ đó, toàn bộ Phạm gia dời từ Giang Nam lên kinh thành.

"Tội hạ độc công chúa, lại thêm ca ca ngươi trong triều càng lúc càng lộng quyền, một người trước triều, một kẻ trong hậu cung, thật là trùng hợp!" Lời Tạ Mịch vừa dứt, Phạm Phù Cừ lập tức ngẩng đầu, run giọng:

"Thần nữ chưa từng hạ độc công chúa!"

"Bổn cung nói có, thì là có." Đôi mắt Tạ Mịch khép hờ, giọng lạnh băng.

Phạm Phù Cừ đến bây giờ mới nhận ra, thì ra tất cả vốn đã là cạm bẫy bày sẵn, chỉ chờ nàng ta sa đầu vào...

"Huống chi là nhân chứng vật chứng đều có đủ." Tạ Mịch nhếch môi cười lạnh. "Ngươi thử nghĩ xem, có ai bị đưa vào ngục mà không kêu oan? Ngươi có thể ngoại lệ sao?"

"Nhưng thần nữ... vì sao phải hại công chúa..."

"Bởi ngươi mang oán hận trong lòng. Oán công chúa từng sai giáo tập ma ma nghiêm khắc với ngươi, nên sinh tâm hiểm độc."

Lý do hãm hại, nàng ta ấy thay người này sắp đặt chu toàn.

"..." Cả người Phạm Phù Cừ lạnh buốt, máu như đông cứng lại. Từ lúc bước chân vào cung, vận mệnh nàng ta đã bị định sẵn. Nghĩ đến việc liên lụy gia tộc, nàng ta ngồi lặng một lúc lâu rồi cắn răng nhận mệnh:

"Trong hương quả thật có pha thêm vật khác, nhưng thần nữ tuyệt đối không hạ độc."

Tống Liên nghe vậy, toàn thân chao đảo, may có Đường Tuyết đỡ lấy. Lan Tâm thì mồ hôi lạnh thấm ướt áo, run rẩy biện bạch:

"Nô tỳ không hề biết trong đó có độc. Chỉ nghe Phạm tiểu thư nói đây là hương an thần, giúp dễ ngủ. Hơn nữa Phạm tiểu thư và chủ tử vốn thân thiết, nên nô tỳ mới..."

Tạ Mịch khinh khỉnh nhìn Lan Tâm, lạnh giọng nói:

"Đánh chết."

Nghe phán quyết kia, Lan Tâm rụng rời, ngã quỵ trên đất.

Tạ Mịch vừa định ra lệnh thị vệ tiến vào, thì bị Tống Liên chặn tay lại. Nàng khẩn thiết cầu xin: "Đừng giết nàng ta."

Trong khoảnh khắc đó, ký ức mười năm chủ tớ gắn bó ùa về. Đêm đông gió tuyết căm căm, chính nàng ta đã ôm bánh đường nóng che trước ngực, sợ chủ tử bị lạnh. Hình ảnh thiếu nữ năm nào, hằn sâu trong tâm khảm Tống Liên.

Dù thời thế đổi thay, lòng người biến đổi, nhưng nàng vẫn không thể trơ mắt nhìn Lan Tâm chết ngay trước mặt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro