Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110: Điêu tàn

Chương 110: Rõ ràng đã quen với câu trả lời này rồi mà sao vẫn đau đến thế?

Editor: Callmenhinhoi

——————

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Liên tái nhợt, hơi thở yếu ớt như tơ.

Tuy rằng quãng đường từ sân đến đây không xa, nhưng đi được một đoạn thôi, thân thể nàng cũng đã chịu không nổi. Ngay cả giọng nói cũng trở nên mỏng manh, gần như gió thổi là tan.

Thấy Tạ Mịch lặng im không nói, Tống Liên cũng không mở lời.

Hai người cứ thế giằng co trong yên lặng.

Cuối cùng vẫn là Tạ Mịch lên tiếng trước, nhìn những cánh hoa lê rơi lả tả, trong lòng không khỏi bi thương.

"A Liên, hoa lê lại rơi rồi."

Nói rồi, Tạ Mịch lại ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu, như muốn giảm bớt nỗi xấu hổ vì bị làm ngơ. Thực ra, nàng đã sớm biết tất cả đều do mình miễn cưỡng mà thành. Thứ tình cảm bị ép buộc ấy, kết quả tất nhiên chỉ là khổ đau.

Mà trái đắng ấy, là do chính nàng tạo ra.

Nhưng nàng thà tự chịu đắng, cũng không muốn hai người trở thành kẻ xa lạ.

Cơn đau trong bụng ngày càng rõ rệt, nhưng Tạ Mịch vẫn từng ngụm từng ngụm uống, như muốn dùng rượu làm tê liệt nỗi đau, nhưng hiệu quả chỉ như uống rượu độc giải khát.

Một câu nói ấy, tựa như hòn đá ném vào mặt hồ.

Khẽ gợn sóng rồi lại trở về phẳng lặng.

Sự im lặng này khiến nàng khó chịu, không thích cảm giác không nói không rằng, lặng thinh đến ngột ngạt. Nó khiến Tạ Mịch thấy trống rỗng, áp lực đến nghẹt thở.

Vì thế nàng quyết định lên tiếng trước.

Giả vờ thong dong nheo mắt, cố gắng nở nụ cười hoàn hảo không chút sai lệch.

"Tỷ tỷ, rốt cuộc nàng có từng yêu ta không?"

Câu hỏi ấy rõ ràng chọc giận Tống Liên.

Như bị dẫm đuôi mèo, nàng giận dữ quay mặt đi, lạnh nhạt nói: "Chưa từng."

Rõ ràng đã quen với câu trả lời này rồi mà sao vẫn đau đến thế?

Phải rồi, chắc là do rượu. Bằng không sao nàng lại đau thấu tim gan đến thế? Tạ Mịch chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nhưng dù nghĩ vậy, tim vẫn thắt lại đau đớn.

Còn đau hơn cả lúc bị trâm cài đâm vào ngực.

"Ha ha ha——" Tiếng cười của Tạ Mịch dần dữ dội, cảm thấy tất cả chỉ là ảo tưởng của mình. Nếu nói ra mình sắp chết thì nàng tin chắc rằng Tống Liên sẽ vui mừng khôn xiết, còn sẽ không quên chúc mừng, biết đâu còn thúc giục nàng sớm siêu thoát.

Nghĩ rồi, Tạ Mịch thẳng tay đẩy Tống Liên ngã xuống đất. Thân thể người kia tựa cành liễu tàn xuân, chỉ khẽ đẩy đã ngã dễ dàng.

Hoa lê rụng phủ trên mặt đất, trắng xóa như sương.

"Nếu nàng đã không yêu ta, vậy nàng đi chết đi." Tạ Mịch hai tay siết lấy cổ Tống Liên, yếu ớt tựa mảnh băng mỏng đầu đông, chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ vụn.

Bị đẩy ngã nhưng Tống Liên không hề giãy giụa.

Mặc cho đôi tay thô ráp khóa chặt cổ mình, không những không chống cự, còn nhắm mắt chấp nhận, chờ đợi cái chết.

Tạ Mịch toàn thân run bần bật, như chiếc sàng rách. 

Cảm xúc dâng trào khiến nàng trào ra vị tanh ngọt nơi cuống họng. Mắt đỏ hoe, quai hàm nghiến chặt, cố gắng chống đỡ lấy thân thể. Chỉ cần đối phương kháng cự dù chỉ một chút cũng có thể dễ dàng đẩy bật Tạ Mịch đang trúng độc nặng ra.

Nhưng Tống Liên vẫn nhắm nghiền mắt, ngừng giãy giụa.

Tạ Mịch mười ngón dùng hết sức, có thể cảm nhận sinh mệnh đang trôi khỏi đầu ngón tay. Tống Liên tựa như chậu lan treo, thoạt nhìn lá vẫn còn xanh nhưng chỉ cần một cái chạm khẽ là cũng đủ khiến cả cành mầm hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên gương mặt tái nhợt của Tống Liên.

Nước mắt theo sống mũi lăn xuống, nhưng đôi mắt nhắm chặt ấy rốt cuộc không mở ra. Cổ tay gầy guộc buông thõng trên cánh hoa lê.

"Tỷ... tỷ, tỷ tỷ..." Tạ Mịch chỉ thấy bụng quặn đau khó nhịn, nói năng cũng đứt quãng. Vị tanh ngọt trong miệng cuối cùng không kìm được, máu đỏ sẫm nhuốm đầy môi.

"Tha lỗi cho ta, tha lỗi cho ta, tha lỗi cho ta..."

Tạ Mịch gào khóc từng tiếng, nhưng chẳng nghe thấy hồi đáp. Thân thể nàng dần bị kịch độc xâm chiếm, bắt đầu mất hết sức lực. Chỉ có thể vô lực dựa vào thân thể khô gầy của Tống Liên, áp tai nghe nhịp đập trái tim nàng.

Nhưng lần này, còn không nghe thấy được cả tiếng tim đập mong manh.

Gương mặt Tạ Mịch dần biến dạng, nỗi đau dữ dội xuyên qua thân thể, cảm giác ngũ tạng lục phủ bị bàn tay vô hình vặn xoắn, giằng xé trong cơ thể.

Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu.

Nàng thầm nghĩ chắc đây là hồi quang phản chiếu trước lúc chết nhỉ?

...

Đêm nguyên tiêu, ngọn đèn dầu lay lắt. Trên đài, một nữ tử dáng dấp tuyệt trần đang múa, khiến văn nhân tài tử dưới đài trầm trồ không dứt.

Trong đám đông, có một "con chuột nhỏ" len lén chạy trốn.

"Bắt lấy nó cho ta!" Một kẻ mặt mày hung ác quát lớn. "Con nhãi này dám trộm đồ ta hết lần này đến lần khác! Lần này bắt được, ta nhất định phải đánh gãy chân nó!" Mấy tên chủ tiệm cùng nhau truy đuổi.

Nhưng người quá đông, "con chuột nhỏ" kia thoắt cái đã biến mất.

Gã đàn ông quay cuồng giữa đám người, không thấy bóng dáng, tức tối thở dốc: "Con mẹ nó..."

Trong đám người, một tiểu khất cái quần áo rách nát, mặt mày lấm lem, mái tóc bù xù, giờ phút này đang vội vàng nuốt cả chiếc bánh bao vào bụng, sợ giây lát sau bị cướp mất.

Trên đài, vũ nữ vẫn đang thướt tha múa.

Đám tài tử hò reo reo hò tán thưởng. Tiểu khất cái vừa ăn xong bánh bao chỉ thấy nhàm chán, chỉ là múa thôi mà, cần gì phải phấn khích đến thế?

Hai người thoáng chốc như đối diện nhau.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nở nụ cười vừa vặn.

Nụ cười ấy đẹp hơn bất kỳ nữ tử nào trên thế gian này.

Vốn tưởng tiểu Lâm cô nương ở Di Hồng Viện đã là tuyệt sắc, nhưng vị cô nương kia so với người đang mua trên đài lại trở nên lu mờ.

"Đẹp quá." Tiểu khất cái sững sờ, như đã hiểu được sự cuồng nhiệt của đám đông. Bàn tay xám xịt đặt lên ngực, tim đập thình thịch vang vọng bên tai.

Ánh mắt nàng càng thêm nồng nhiệt, càng thêm quyết tâm chiếm hữu.

...

"Này, ngươi không sao chứ?" Tống Liên để ý thấy tiểu khất cái bị đánh bầm dập trong ngõ hẻm, quỳ rạp dưới đất tựa đống bùn.

Tiểu khất cái mím môi, ngoan cường không đáp.

Tống Liên bỗng thấy hứng thú. "Bọn họ luôn đánh ngươi là vì ngươi xấu xí?" 

Nàng ngồi xổm trước mặt tiểu khất cái. "Nhưng cũng phải thôi, ngươi cứ trộm đồ, bị đánh là phải."

Tiểu khất cái quỳ dưới đất, cúi đầu im lặng.

Tống Liên tưởng mình lỡ lời, vội dịu giọng an ủi: "Ta không có ý châm chọc. Ngươi đói lắm rồi phải không? Để ta mua cho ngươi cái bánh bao nhé..."

Rốt cuộc thì nếu được quyền lựa chọn, ai lại muốn đi trộm cắp chứ?

Còn tiểu khất cái kia lại cúi đầu, che giấu nụ cười mãn nguyện vì đã thực hiện được mưu kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro