
Chương 104: Ly gián
Chương 104: Đến lượt các nàng, sao lại bảo nữ tử không được tham chính?
Editor: Callmenhinhoi
——————
"Đường Tuyết, ngươi lui ra trước đi."
Tống Liên không đáp lời ngay, chỉ khẽ phân phó, lại đưa nàng một ánh mắt ra hiệu. Đường Tuyết lập tức hiểu ý: "Dạ, trong bếp còn canh đang nấu, nô tì đi xem có cần thêm củi không."
Nói rồi, nhanh chóng rời đi.
Quý Nhiêu ánh mắt đầy ẩn ý nhìn theo, "Nấu canh gì thế?"
"À..." Đường Tuyết sửng sốt, Tống Liên mặt không đổi sắc đáp: "Canh thạch hộc đảng sâm, do Hứa thái y kê đơn, đặc biệt nấu cho ta. Rốt cuộc thân thể ta vốn cũng không được khỏe."
"Nghe đã thấy đắng, ta không uống đâu." Quý Nhiêu lập tức mất hứng thú: "Quay lại chuyện chính đi, ngươi có muốn nghe tin đó không?"
"Không muốn." Tống Liên cười từ chối, đại khái chắc lại là chuyện phi tần nào khinh nhờn nàng ta, hoặc Hoàng thượng ban thưởng châu báu giống như hôm trước khoe khoang cây trâm bích ngọc giá trị liên thành vậy.
"Đừng thế chứ, sao lại không muốn nghe?" Quý Nhiêu bất mãn.
Tống Liên thật sự không muốn tiếp chuyện với người này cho lắm: "Lệ phi nương nương, lại là phi tần nào xúc phạm nương nương hay là kẻ nào khác nịnh bợ? Hoặc Hoàng thượng ban thưởng? Mấy tin này, thần nữ nghe đủ rồi."
Nàng ôm bình nước ấm, hong đôi tay giá lạnh vì thêu thùa. Than trong lò cháy âm ỉ, thỉnh thoảng bốc mùi khét.
"Khụ khụ——" Quý Nhiêu bịt mũi vẫy tay, mặt nhăn nhó: "Chỗ ngươi không những lạnh mà than đá cũng toàn thứ kém. Ngươi còn bảo không cãi nhau với cục đá kia, hừ, ma quỷ mới tin!"
"..." Tống Liên biết mình không thể giấu được.
Lẽ nào nói nàng vì tình riêng nên mới đối xử với ta thế này?
"Lệ phi nương nương có chuyện gì thú vị cứ tự nhiên nói, thần nữ sẽ lắng nghe." Nàng vội tìm cớ, lại nhân tiện khen: "Bộ xiêm y bằng da hồ tuyết này, đặt trên người nương nương mới thật xứng đáng. Thứ quý giá như vậy, chỉ có mặc trên thân nương nương mới không uổng phí của trời."
Một lời khen, Quý Nhiêu liền tươi rỡ như chim công xòe đuôi.
"Cũng tạm được, xiêm y này ta cũng không muốn lắm, nhưng Hoàng thượng chỉ ban cho mỗi mình ta, đành chịu vậy."
Quý Nhiêu vừa nói vừa xoa eo, nếu người này có đuôi chắc hẳn đã vẫy qua vẫy lại nãy giờ rồi: "Ngươi cũng coi như có mắt nhìn, biết được đây là vật xa xỉ, lại còn hợp với ta."
"Vâng, nương nương quốc sắc thiên hương, phong thái quý phái."
Tống Liên tiếp tục khen: "Những vật phẩm bậc nhất tất nhiên chỉ có thể xứng với nương nương. Giống như minh nguyệt trên trời sáng ngời lấp lánh, lại như đóa mẫu đơn rực rỡ khiến kẻ khác chỉ biết ngưỡng vọng.
"Cái miệng nhỏ này quả thật khéo nói." Quý Nhiêu nghe lời khen đó thì cười không ngớt, vui thấy rõ.
Tống Liên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải thần nữ khéo nói, sự thật vốn là như vậy. Nương nương thiên sinh quốc sắc, không thể chối cãi."
"Ai da!" Quý Nhiêu cười đến mức suýt không kìm được. "Nếu đã khiến ta vui như thế, ta cũng đại phát từ bi, nói cho ngươi một tin quan trọng."
Quý Nhiêu nghịch nhẫn trên tay, ngẩng mặt nhìn thẳng Tống Liên.
"Gần đây Hoàng Thượng sầu lo không dứt. Không chỉ triều Bách Việt tai họa dồn dập, mà ngay cả Hồ tướng quân trấn thủ biên cương phía Bắc cũng bị người Khương đánh úp."
Nghe đến Hồ tướng quân, thần sắc Tống Liên lập tức thay đổi. Vẻ thản nhiên biến mất, thay vào đó là căng thẳng và cảnh giác: "Nương nương từ Man quốc xa xôi mà tới nên có lẽ không biết chuyện nữ tử hậu cung vốn không được bàn chính sự."
"Buồn cười, đừng lấy ta là người dị quốc mà dọa ta!"
Quý Nhiêu không tin mấy lời thoái thác ấy. Trưởng công chúa nuôi tư binh, Vĩnh An công chúa cũng bắt chước. Huống chi Khâu thiếu tư bên cạnh Hoàng thượng cũng thay mặt xử lý nhiều việc, trong tay quyền hành không ít.
Đến lượt các nàng, sao lại bảo nữ tử không được tham chính?
"Nghe báo, Hồ tướng quân đã thất thủ. Lần này bị tập kích bất ngờ, Hồ tướng quân cùng tướng sĩ đều đã tử trận."
Quý Nhiêu giọng điệu nhẹ tênh kể: "Nghe đâu không lâu trước đó, Hoàng Thượng cồn phái ca ca ngươi ra biên ải. Vốn định rèn luyện hắn nhưng nào ngờ lòng tốt hóa thành tai họa. Nghe nói ca ca ngươi vì cứu bá tánh đã tự thỉnh chém đầu."
"..." Hơi thở Tống Liên nghẹn lại, như sét đánh ngang tai.
Nàng nhìn Quý Nhiêu với ánh mắt trống rỗng, bắt gặp nụ cười nơi khóe môi đối phương. Ngay tức khắc, nàng run giọng: "Người đang nói bậy gì đó?"
Tống Liên không giả vờ lễ nghĩa nữa, nàng dồn dập phản bác: "Đại ca ta sao có thể chết? Người chỉ là một phi tần hậu cung thì lại biết gì về chiến sự tiền tuyến? Đừng ở đây bịa chuyện kinh động lòng người!"
"Bổn cung hảo tâm báo tin, vậy mà ngươi lại đối xử như thế?" Quý Nhiêu bực bội, vẫn không quên thêm dầu vào lửa: "Ca ca ngươi vì nước hy sinh, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ban thưởng cho gia tộc ngươi."
"Ngươi lừa ta!" Tống Liên cố gắng nhếch môi cười gượng, nhưng nước mắt đã làm ướt mi dài. "Các ngươi đều gạt ta! Ca ca ta sao có thể chết? Hắn rõ ràng từng hứa với ta... Ngươi đừng ở đây gieo rắc thị phi, ta tuyệt đối không tin lời ngươi!"
Tống Liên nghiến răng nói, thần sắc dần biến dạng: "Ngươi nói cho ta tin này rốt cuộc là có ý gì? Là muốn xem ta phát điên hay xem ta đau khổ?"
Tống Liên cố nuốt nước mắt, không để nó rơi.
"Không phải vậy, ta nghĩ là ngươi tốt xấu gì vẫn nên biết chuyện quan trọng chứ không phải bị nhốt trong không gian chật hẹp này. Đến ngay cả chuyện người thân gặp nạn cũng không biết, chẳng phải quá đáng thương sao?"
Quý Nhiêu ra vẻ vô tội, mỉa mai từng chữ: "Không lẽ ngươi muốn cả đời mù mờ mà không biết gì?"
"Cút đi! Ta không muốn nghe nữa!" Tống Liên bịt tai, không muốn nghe thêm: "Ta bảo ngươi đi ra, ngươi nghe không thấy sao?"
"Ngươi có biết đệ đệ ngươi, Tống Bằng cũng đã chết chưa?"
Môi đỏ Quý Nhiêu mấp máy, lời như ma quỷ lọt vào tai: "Thật ra đều là kế hoạch của Tạ Mịch."
Tống Liên dù có bịt tai vẫn nghe rõ lời này.
Từng câu từng chữ, khắc sâu trong lòng.
"Kẻ châm ngòi thị phi với hoa khôi là người của Tạ Mịch, kẻ giết thư đồng của Thái tử cũng là nàng. Nhờ thế nàng ta mới thuận lợi trừ bỏ thế lực cạnh Thái tử. Mỗi thư đồng của hoàng tử đều đại diện cho một gia tộc. Tiết Tín Chinh chính là người ủng hộ phái bảo thủ. Nếu Thái tử là mãnh hổ, thì Tiết Tín Chinh là vuốt sắc của mãnh hổ ấy."
Tống Liên bịt tai trong vô ích, nàng vẫn nghe thấy rõ mồn một những lời đó.
Nghi hoặc trước đây của nàng cũng theo đó được giải đáp.
Sao Dương di nương không quyền lại vào được hoàng cung?
Đáp án là nếu không có Tạ Mịch cho phép thì người kia làm sao vào nổi?
——————
Editor: Ta nói ta tức, hai bà nói chuyện rõ với nhau giùm em đi ạ=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro