Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103: Tin quan trọng

Chương 103: Tin quan trọng

Editor: Callmenhinhoi

——————

"Tiểu thư, người thật sự không định nhún nhường công chúa sao?"

Khuôn mặt tròn trĩnh của Đường Tuyết đã gầy đi một vòng, nét bầu bĩnh ngày nào trên má cũng xẹp xuống, xương gò má lộ rõ.

"Người với công chúa giận dỗi đã hơn một tháng, vậy mà công chúa không buồn đến thăm một lần." Đường Tuyết ngồi xổm bên bếp lò nhỏ, cầm cọc sắt khều than đá, chẳng mấy chốc khói đen bốc lên nghi ngút.

Rất nhanh, nàng ta lại bị sặc đến ho sù sụ.

"Khụ khụ khụ ——" Vừa ho vừa cau mày nhìn đống than: "Khá Giả Tử thật đúng là tham lam, thu của tiểu thư biết bao nhiêu đồ quý mà lại đưa loại than hạng bét này."

"Nơi đâu cũng thế, kẻ trên đè kẻ dưới." Tống Liên nhắm mắt suy tính: "Nếu Khá Giả Tử càng lấn tới thì tạm thời đừng giao dịch với hắn nữa. Để một thời gian, hắn tự khắc sẽ hiểu."

Vừa nói, Tống Liên vừa cân nhắc.

Chẳng lẽ đây là ý của Tạ Mịch?

Khá Giả Tử dám ngang ngược khinh rẻ nàng liệu có phải do Tạ Mịch ngầm cho phép, muốn nàng nếm chút khổ sở trong chuyện ăn mặc đi lại?

"Tiểu thư, hay là người nhận lỗi với công chúa đi ạ. Như vậy vừa đỡ vất vả khâu vá áo bông, trong cung còn có loại than hồng la tốt nhất để sưởi ấm." Đường Tuyết ngồi xổm bên chân tường, hai tay xoa xoa, miệng không ngừng thổi hơi ấm.

"Ta không." Tống Liên áp chặt đôi tay lạnh cóng lên bình nước nóng để sưởi.

Bị khói than làm cay mắt, nàng hít sâu rồi khẽ thở dài:

"Vì sao lúc nào cũng phải bảo ta cúi đầu? Sao ngươi không khuyên Tạ Mịch thử nhún nhường trước đi?"

"Nô tì." Đường Tuyết bị hỏi nghẹn, liền nhớ lại vẻ lạnh lùng của công chúa ngày trước: "Nô tì sao dám nói vậy với công chúa? Dù có mượn trăm lá gan, cũng không dám dạy công chúa làm việc."

"Thế còn ta ngươi lại dám dạy?" Tống Liên thoáng cau mày, tự hỏi có phải bình thường nàng quá dung túng Đường Tuyết hay không mà lời nàng Đường Tuyết không nghe chút nào.

"Nô tì đâu dám." Đường Tuyết chỉ biết trả lời đầy uất ức.

Tống Liên buông bình nước nóng, tiếp tục cầm kim chỉ may vá. Năm nay áo ấm mùa đông, nàng phải tự làm. Khi ngẩng đầu, nàng mới phát hiện gương mặt Đường Tuyết đã hốc hác, không còn nét tròn trịa ngày trước.

"Sao ngươi lại gầy thế này?" Trong lòng Tống Liên thoáng dấy lên hối hận. Thời gian qua nàng quá bận lòng chuyện khác, chưa từng quan tâm đến nha hoàn này: "Ta không phải đã bảo ngươi cứ lấy châu báu trang sức đổi lương thực rồi sao, không lẽ ngươi tiếc của mà không đổi, tự mình chịu đói à?"

"Nô tì cũng muốn đổi, nhưng kỳ trân dị bảo chỉ đổi được ít gạo mì. Nô tì thấy không đáng, nên không đổi."

Đường Tuyết thấy thật không đáng, gạo mì đáng giá bao nhiêu đâu?

Mấy xâu tiền là mua được, lại phải đổi bằng kỳ trân dị bảo. Mấy thứ ấy đem đi cầm đồ còn đổi được không ít bạc trắng, nghĩ thế đã thấy vô cùng không đáng.

"Kỳ trân dị bảo dù đáng ngàn vàng cũng không bằng một mạng người." Tống Lien cầm kéo cắt chỉ, giơ bộ đồ vừa may lên: "Lại đây thử xem áo ấm này có vừa không."

"Cho nô tì ạ?" Đường Tuyết hơi bất ngờ, vội vã phất tay từ chối: "Nô tì mặc vài bộ cũ cũng được rồi. Tiểu thư thân thể yếu, người cho nô tì mặc rồi vậy người còn mặc gì nữa?"

Dù nói thế, ánh mắt nàng vẫn không kìm được dõi theo bộ áo mới, tưởng tượng cảm giác ấm áp khi khoác lên người.

"Ta cả ngày quanh quẩn trong phòng, đâu phải ra ngoài hứng gió. Trái lại ngươi thường phải chạy vặt, nên áo này đương nhiên để ngươi mặc." Tống Liên vừa nói vừa kéo Đường Tuyết đứng lên, nhét áo vào người nàng ta.

"Đứng dậy thử đi!" Tống Liên ra lệnh.

Đường Tuyết còn muốn từ chối, nhưng áo đã được khoác lên. Vừa vặn, không rộng không chật.

Tống Liên khẽ gật đầu, nhẩm tính số đo quả thật không sai. Nàng chợt nghĩ nếu sau này có cơ hội thì chi bằng mở một xưởng thêu, thu vài cô gái dệt gấm thêu hoa, tự lập kiếm sống.

Nhưng nghĩ là thế, chuyện tính toán sổ sách nàng lại không rành. 

Đường chọn hàng buôn bán, nàng càng chưa từng biết qua.

Trong nhà chỉ có nhị tỷ Tống Nghiên là giỏi tính toán. Mỗi lần phụ mẫu cần, nàng ấy đều giúp sổ sách thu chi gọn gàng hơn cả Từ quản gia, khiến ông ta cũng phải tiếc nuối than thở sao Tống Nghiên lại là nữ nhi.

Không biết giờ này nhị tỷ sống thế nào rồi.

"Tiểu thư thật khéo tay, may được áo đẹp thế này. Chỉ tiếc áo đẹp vậy cho nô tì mặc, thật có chút..." Đường Tuyết nói nhiều mà không nghe thấy phản ứng, ngước lên mới nhận ra tiểu thư lại đang thẫn thờ không biết nghĩ gì.

"Tiểu thư, tiểu thư." Đường Tuyết vẫy tay gây chú ý.

Tống Liên lắc đầu nhẹ: "Không sao, ta chỉ nghĩ nhị tỷ giờ thế nào rồi thôi." Nếu nàng ấy không về thôn trang mà ở nam hạ Giang Nam, không biết sẽ có kinh ngạc kỳ ngộ gì đây?

Biết đâu nàng ấy sẽ làm mọi việc mình muốn, tài hoa khuê các được thỏa sức vẫy vùng thỏa sức.

Nghĩ đến đó, lòng nàng dấy lên một niềm khát vọng xa xăm.

Đường Tuyết thì lại chỉ thấy bi thương: "Nhị tiểu thư tính tình cương liệt, vì không chịu nhún nhường nên mới chọc giận lão gia. Thật ra nói vài lời mềm mỏng với lão gia là mọi chuyện cũng tốt rồi, đâu đến nỗi bị đưa về thôn trang dưỡng bệnh. Tiểu thư, người tuyệt đối đừng bước vào vết xe đổ của nhị tiểu thư nữa mà."

Trong lòng nàng ta, tiểu thư cũng giống hệt nhị tiểu thư, mà tương lai sợ rằng còn bi thảm hơn nữa. Dù lão gia giận đến đâu, cũng không nỡ bỏ con gái ruột. Còn công chúa điện hạ thì lại khác, tiểu thư với nàng không phải máu mủ, muốn vứt lúc nào chẳng được.

"Như vậy, tỷ ấy chắc rất vui..." Tống Liên mở miệng lẩm bẩm, thật không tưởng tượng nổi Tống Nghiên sẽ làm gì, nhưng dù làm gì, nàng cũng sẽ thật sự vui vẻ.

"Tiểu thư, người nói gì vậy?" Đường Tuyết giật mình, thấy tiểu thư ngày càng mơ hồ: "Bị gia tộc ruồng bỏ sao có thể vui vẻ? Tiểu thư, người tuyệt đối đừng nghĩ như vậy."

"..." Thấy nàng ta nghiêm túc như thế, Tống Liên chỉ khẽ cười: "Ta biết nữ tử đơn thân trong thế đạo này khó khăn. Ta chỉ nghĩ vậy thôi."

"Ôi chà, hôm nay lạnh thật." Giọng nữ nũng nịu cất lên.

Quý Nhiêu loạng choạng bước vào, còn không quên xoa tay hà hơi. Đường Tuyết đứng bên lần đầu thấy nàng ta liền há hốc kinh ngạc: "Người... người vào bằng cách nào?" 

Sau đó mới chợt nhớ nàng ta là phi tần, vội quỳ xuống hành lễ.

Tống Liên thấy kẻ quấy rầy lại tới, đành bất lực thở dài: "Người lại tới nữa sao?"

"Lần này ta đến là có tin quan trọng." Quý Nhiêu vừa cười vừa tiến lại gần: "Tin này chắc chắn ngươi sẽ muốn nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro