Chương 16
Chương 16
Cố Thập Chu không quay về biệt thự, mà để tài xế chở nàng đến tập đoàn Ứng thị.
Sau khi xuống xe, Cố Thập Chu nhắn tin cho Ứng Thịnh, chờ cô nhắn lại, nếu cô rảnh thì nàng sẽ đi lên đó.
Trong lúc chờ tin nhắn, Cố Thập Chu thấy cách đó không xa có một cửa hàng đồ ngọt, chậm rãi đi tới, trong tủ trưng bày bánh kem rất ngon, nàng liền mua một hộp, dự định mang theo cho Ứng Thịnh.
Cứ tưởng là tin nhắn sẽ đến sớm, nhưng trên đó đang làm việc, Cố Thập Chu chờ hết mấy tiếng.
Xa xa trời dần tối, đến lúc tan tầm rồi, không ít nhân viên từ tòa nhà đi xuống.
Cố Thập Chu ngồi trên ghế ở quảng trường, ôm hộp bánh kem trong lòng, sắc mặt nàng bình thường, tay cầm di động kiên trì chờ.
Một đôi giày cao gót đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Cố Thập Chu, nàng cả kinh ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt thâm thúy của Ứng Thịnh, đối phương không nhắn lại, mà tự mình đi xuống.
"Thật ngại quá, có việc bận, mới xem tin nhắn của cô xong, giờ tôi mang cô lên." Ứng Thịnh giải thích một câu.
Cố Thập Chu gật đầu đứng dậy, đang định đem hộp bánh kem đưa cho Ứng Thịnh, nàng còn chưa kịp mở miệng đã phát hiện Ứng Thinh đi rất nhanh rồi, mới một chút đã bỏ lại nàng cách mười mấy thước, Cố Thập Chu nhấp môi liền đuổi theo.
Phòng làm việc của Ứng Thịnh trên lầu 20, nhìn qua vách tường kính có thể thấy cả Đế Thành trong đêm gió rất hoành tráng.
"Tôi làm việc tiếp, cô cứ tự nhiên đi." Ứng Thịnh không nhìn Cố Thập Chu, xoay người lại bàn ngồi, ngón tay gõ phím nhìn màn hình chăm chú.
Cố Thập Chu bỏ hộp bánh kem xuống, nhìn thoáng qua Ứng Thịnh, không nói gì thêm, cầm la bàn bắt đầu làm việc.
Hai người cứ vậy làm việc của mình, không ai cản ai.
Bên ngoài có tiếng người gõ cửa, Ứng Thịnh cũng không ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói: "vào đi."
Trợ lý của Ứng Thịnh đi vào, tay cầm một cái túi trắng rất đẹp, trên túi in chữ đá quý Đế Thành.
"Ứng tổng, bông cài ngực của ngày đã được bảo trì xong."
"Để trên bàn đi!" Ứng Thịnh không thích bị quấy rối khi đang làm việc, cho nên trợ lý để đó xong thì đi.
Nhưng mà chưa được vài phút, Cố Thập Chu lại cầm la bàn chạy đến, chăm chú nhìn cái túi còn chưa bóc kia.
"Ứng tiểu thư, tôi có thể mở túi giấy này ra xem được không?" âm thanh Cố Thập Chu mềm mại, nhu thuận, mơ hồ mang chút ý tứ dò xét.
Đổi lại là người, Ứng Thịnh sẽ không nể mặt mà mắng người đó đuổi đi, nhưng Cố Thập Chu không phải là nhân viên trong công ty của cô, đối phương cũng đã nói chuyện rất lịch sự rồi, thái độ khá tốt, nếu cô mắng thì cũng rất thái quá.
Nghĩ vậy, Ứng Thịnh im lặng mài răng, mặt lạnh ra hiệu mời mở.
Cố Thập Chu mở túi giấy ra, lấy hộp trang sức hình vuông bên trong ra, mở nắp hộp, cẩn thận cầm cài ngực bên trong ra.
Bông cài ngực được làm bằng vật liệu đắt tiền, ngay giữ nạm viên thạch bảo xanh nhạt, mặt cắt rất tinh xảo, cho dù là người ngoài nghề nhìn vào cũng biết nó có giá trị không nhỏ.
La bàn báo hiệu bùa sát nằm trong bông cài ngực, nhưng Cố Thập Chu cũng không dám tùy tiện phá hư mối ghép của bông cài ngực này, trong lúc nàng định hỏi ý Ứng Thịnh, Ứng Thịnh lại nhịn không được đóng laptop lại, cô nhìn Cố Thập Chu, đáy mắt có chút bực bội.
Cố Thập Chu chỉ chỉ bông cài ngực, có chút ngại ngùng nói: "Ứng tiểu thư, bông cài ngực này rất đắt, nếu tôi nói muốn đập nó ra, cô có giận không?"
Ứng Thịnh hít một hơi, đáy mắt càng lạnh hơn.
Cô ghét người không chịu nói trọng điểm, hay thêm thắt làm lãng phí thời gian.
"Bông cài ngực này trên thị trường có mua được không? nếu mua được, tôi đền cho cô một cái giống vậy được không?"
Cho dù mắc, Cố Thập Chu cũng có thể dựa vào sức mình kiếm tiền, mua bông cài ngực mang về.
Bọn họ hành nghề phong thủy, nếu gặp cố chủ có tiền, chỉ một đơn hàng thì cơm áo vài năm không lo, một cái bông cài ngực vẫn mua được.
Không muốn nghe Cố Thập Chu nói nhảm nữa, Ứng Thịnh lạnh mặt, âm thanh không ấm không nóng.
"Nếu bùa ở trong bông cài ngực này, thì tầng thứ tư trên giá sách có cái búa nhỏ, cô đến lấy rồi đập nó đi."
Sau đó thì xách cái la bàn và cái bùa đó rời khỏi phòng làm việc của lão nương ngay!
Nửa câu sau Ứng Thịnh nuốt xuống, cô áp chế bực bội trong lòng, mỗi lần đứng với Cố Thập Chu đều phải gồng mình tịnh tâm.
"Được."
Cố Thập Chu dứt khoát đáp lại.
Cứ sợ Ứng Thịnh tiếc cái bông cài ngực này, nghe cô trả lời, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn nhiều.
Cố Thập Chu lấy cái búa nhỏ trên giá sách xuống, bạch bạch chạy về, đầu búa nhắm đúng bảo thạch nện xuống.
Trợ lý tới đưa hồ sơ, vừa vào thì thấy một màn hung tàn này, hoảng sợ chân run xém chút quỳ xuống.
Cố tiểu thư đang phá cái bông cài ngực kia, sếp coi như mất con mắt màu xanh nhạt trăm năm rồi a, trị giá 400 triệu Mỹ kim a!
Trợ lý ấn ngực, cảm giác tim đang chảy máu, tay run rẩy định ấn máy báo cảnh sát, rồi lại nhìn qua Ứng tổng ngồi một bên làm như chuyện không liên quan đến mình, 10 ngón tay giao nhau để trên bàn, nhìn Cố Thập Chu vẻ mặt đạm mạc.
Trợ lý nhìn Ứng Thịnh một chút, rồi nhìn Cố Thập Chu vung búa vui vẻ nện, đột nhiên hiểu ra.
Cái này là Ứng tổng vung tiền như rác, chỉ vì muốn hồng nhan cười a.
Để hồ sơ xuống, trợ lý nhịn không được muốn đi tìm con bạn thân để kể chuyện này, Ứng tổng cuồng việc mặt lạnh thì ra đã sớm có người thích, đó là thiên kim Cố gia!
Xem ra chuyện Cố tiểu thư liều mình cứu Ứng tổng là thật, tính ra 400 triệu Mỹ kim cho Cố tiểu thư chơi cũng đáng giá, nói trắng ra sinh mạng mới là vô giá, nếu cô có tiền như Ứng tổng đây, đừng nói 400 triệu Mỹ kim, cho dù là 4 tỷ Mỹ kim, chỉ cần một cô gái liều mạng cứu mình thôi, cô nhất định sẽ đồng ý 100 cái.
Cố Thập Chu đập bể bông cài ngực, đúng là phát hiện có tấm bùa vàng bên trong, nàng thả búa xuống, lấy tấm bùa nằm trong đống đá vỡ ra, Cố Thập Chu nhìn Ứng Thỉnh phẩy phẩy, dường như muốn nói với cô trong bông cài ngực thực sự có một tấm bùa.
Thấy trong đó thực sự có bùa, con ngươi Ứng Thịnh chợt co lại.
Bông cài ngực này, cô đã bỏ một số tiền lớn mua trong một cái hội đấu giá ở Châu Âu trước đó vài ngày, đi dự tiệc tối cũng đeo vài lần, còn lại phần lớn thời gian đều để trong tử sắt phòng việc, ít khi dùng đến.
Đúng lý mà nói, bông cài ngực để trong tủ đặt ở phòng làm việc của cô, thì ngoại trừ cô ra không ai có thể chạm vào được, nếu muốn lấy được bông cài ngực để cho bùa vào, thì cần dùng thời gian rất lâu, đó là việc cần phải cẩn thận, người bình thường khó mà làm được.
Nhưng nếu là cái bẫy từ đầu thì sao?
Từ lúc bắt đầu hội đấu giá, đã có người để ý biết cô thích bông cài ngực đó, nên sớm cho bùa sát vào trong đó, cái này cũng có thể xảy ra, cô từng công khai nói mình thích con mắt xanh này, nên khi thấy nó xuất hiện ở hội đấu giá bên Châu Âu, cô liền cho trợ lý bay qua mua về.
Nếu thực sự là bẫy, vậy chủ mưu là ai?
Là mẹ kế Phùng Phân Phân? hay là nhị bá Ứng Khánh An? hoặc là đường muội của cô Ứng Diễm?
Có rất nhiều người muốn cô chết, ngoại trừ người Ứng gia thì bên ngoài cũng không thiếu, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó đoán được ai đáng nghi nhất.
Ứng Diễm dĩ nhiên là đáng nghi nhất, hai năm qua cô ta và Ứng Thịnh như nước với lửa, không ai nhường ai, lúc tranh đấu cũng có thua có thắng, ngang nhau, bất quá là Ứng lão gia đang coi trọng một cái dự án bị Ứng Thịnh cướp được, chuyện này khiến Ứng Diếm tức điên mất ngủ mấy ngày, trong lòng muốn giết người cũng đúng thôi.
Không ai có thể cam lòng để mất cái dự án 5 năm mới có được, bị người khác nửa đường cướp mất cả.
So với cái gọi là dùng bùa sát này, Ứng Thịnh càng tin rằng có người bỏ ra số tiền lớn thuê sát thủ giết mình, nhưng mà đối phương lại tạo hiện trường biến cái chết của mình thành ngoài ý muốn để trốn tránh luật pháp.
Dùng bùa, đây là thứ thanh niên không ai nghĩ đến, hiện tại trong Đế Thành làm gì còn ai tin vào phong thủy nữa? Ứng Diễm cũng không tin thứ này, Ứng Thịnh có thể xác định thứ này không phải cô ta làm.
Cố Thập Chu và Ứng Diễm có quen biết, hay dính nhau, cũng không thể không nghi ngờ, khiến sự việc thêm phức tạp.
Ứng Thịnh nhìn Cố Thập Chu cười ngọt ngào như mèo con, chợt cảm thấy huyệt thái dương hai bên đang nhảy tưng tưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro