Chương 27: Đứa trẻ
Nhà của Trương Kiến Thiết cũng có hai tầng, tầng một tầng hai không nối với nhau, muốn đi lên tầng hai thì phải đi cầu thang bên ngoài.
Ông ta trực tiếp dẫn đám người chơi lên lầu hai, sau đó chỉ bọn họ ba căn phòng bên trong: "Nhà tôi còn dư ba phòng, hai người nữ ở cùng nhau đi nhé."
Thẩm Mão Mão cầu còn không được, lập tức ôm cánh tay Lâu Kinh Mặc, làm ra vẻ thân mật: "Chúng tôi thân nhau lắm, chúng tôi ngủ cùng nhau nha."
Hai người kia cũng không quen nhau nên cũng chẳng tin nhau, vì vậy đều vui vẻ nếu có thể ở riêng một phòng.
Trương Kiến Thiết dẫn bốn người vào phòng, sau đó nhanh chóng rời đi để mọi người tự nhiên.
Thẩm Mão Mão và Lâu Kinh Mặc ở căn phòng bên trái cầu thang, sát vách là phòng của người phụ nữ, đối diện là phòng của người đàn ông.
Cô đóng kỹ cửa gỗ của căn phòng, sau đó dựa lưng vào cửa, nhìn về phía Lâu Kinh Mặc: "Chị đại Lâu, cái cửa này không khóa được!"
Không khóa được cửa, thật sự quá kinh khủng.
Lâu Kinh Mặc nhìn quanh, quan sát bố cục căn phòng, nghe thấy Thẩm Mão Mão lên tiếng lập tức sang chỗ cửa xem xét.
Đây là cửa mở từ bên trong, nhưng không có khóa, hai bên mép cửa và mép tường có hai mảnh gỗ tạo thành dạng cái móc.
"Khóa được." Lâu Kinh Mặc nói với cô: "Tối nay chúng ta tìm mấy thanh gỗ gác lên đây, có người đi vào cũng có thể nghe thấy."
Thẩm Mão Mão gật đầu, lại hỏi cô ấy: "Vậy chúng ta có ra ngoài tập hợp với Vân Thắng Tiến không?"
Lâu Kinh Mặc đáp: "Đi thôi, xem anh ta muốn làm gì."
---
Mặt trời dần ngã phía tây, áng mây nhiễm đỏ như ngọn lửa nuốt chửng một nửa bầu trời, giống như một loại điềm báo.
Hai người cùng nhà đã đi trước. Thẩm Mão Mão và Lâu Kinh Mặc thả ba lô xuống nệm, sau đó cũng dọc theo dường nhỏ trong thôn đi về hướng nhà của Lưu Trang Thạch. Lúc này đã là chạng vạng tối, nhưng trên đường vẫn còn không ít trẻ con đang nhảy nhót chơi đùa. Nhìn thấy người lạ, bọn trẻ tò mò đi sau lưng hai người, nhưng cũng không chủ động nói chuyện.
Ban đầu, Thẩm Mão Mão cũng không mấy để tâm, thế nhưng đi được một lúc, cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện đám trẻ kia vẫn đi sau hai người, thậm chí còn đứng thành hai hàng trái phải.
"Cái đệch." Thẩm Mão Mão thầm mắng một câu, lập tức quay trở lại, hỏi Lâu Kinh Mặc: "Chị đại Lâu, có phải đám nhóc đó đang bắt chước động tác của chung ta không?"
Lâu Kinh Mặc trầm giọng đáp: "Đừng manh động."
Thẩm Mão Mão lập tức không nhìn lại lần nào nữa, nghiêm chỉnh nhìn thẳng, bước về phía trước.
Khi đến trước cửa nhà Lưu Trang Thạch, đám trẻ kia lại cười lên vài tiếng quái dị, sau đó mới tản đi. Hai người đẩy cửa vào nhà, thấy được mọi người đã tập hợp trong sân.
Ngoài trừ hai người bọn họ, toàn bộ đều đã có mặt. Đám người ngồi trên băng ghế, tự giác tách thành hai hàng, sáu trước sáu sau, băng ghế sau vẫn còn trống hai chỗ.
Vân Thắng Tiến ngồi đối diện đám người, thấy Lâu Kinh Mặc đến, vờ vịt hỏi thăm: "Hai người cũng tới sao, tôi cứ nghĩ cô và đồng đội mình không cần tôi giảng giải quy tắc trò chơi nữa chứ. Tôi đang nói giữa chừng rồi."
Thẩm Mão Mão đột nhiên ý thức được, vì lần này cô dùng mặt của chính mình vào game, nên Vân Thắng Tiến không nhận ra cô.
"Ừ, chúng tôi không cần." Lâu Kinh Mặc cười cợt đáp, sau đó nắm tay dẫn Thẩm Mão Mão ngồi vào hai ghế ở băng sau.
Bên cạnh hai người là Thiệu Mỹ, vẻ mặt cô ta có phần miễn cưỡng, sau khi thấy hai người ngồi xuống liên quay mặt hừ lạnh, từ chối nói chuyện với cả hai.
Thẩm Mão Mão cũng cà khịa một câu: "Không phải nói không muốn đi nịnh nọt người sao? Sao còn ở đây làm gì?"
Thiệu Mỹ oán hận trừng mắt với cô, lại càng khó chịu, trong lòng lại càng oán giận Diệp Đình Nam bắt bản thân đến đây.
Lúc này chỉ có vợ Lưu Trang Thạch ở nhà. Biết bọn họ muốn nói chuyện riêng, chị Lưu cũng tự giác lên lầu nghỉ ngơi, hoàn toàn không định lén lút giám sát hay nghe trộm bọn họ.
Thẩm Mão Mão đoán rằng đây là thời gian game cho người chơi trao đổi với nhau. Ở thế giới trước, lúc người chơi tụ họp trao đổi thì người giám sát công trường cũng tự giác rời đi.
Vân Thắng Tiến hoàn toàn không sợ hãi khi đối mặt với nhiều con mắt đang tập trung vào mình. Anh ta giống như trước đó từng lãnh đạo đội công nhân, tiếp tục đề tài: "Vậy thì, hẳn là mọi người đều thấy là nhà nào trong thôn này cũng có tượng thần."
Nói xong, anh ta chỉ vào tấm vải đỏ trong sân nhà Lưu Trang Thạch: "Tôi đã hỏi NPC trong nhà này, cô ấy nói trong thôn thờ Thần Khỉ, thần sẽ phù hộ cho tín đồ phú quý, bình an. Trưởng thôn cũng đã từng nói là sắp đến lễ tế, hẳn là lễ tế cho Thần Khỉ này. Tôi nghĩ lễ tế này có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta. Trong phó bản này thời gian của người chơi khá là tự do, vừa vặn mọi người đều có mặt, tôi sẽ phân công nhiệm vụ một chút, nếu ai không muốn theo tôi thì giờ có thể rời khỏi đây."
Nhóm Thẩm Mão Mão và hai người chơi cũ vô hoàn toàn không chút nể mặt, trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Mà hai người chơi cũ ở cùng với Vân Thắng Tiến lại hoàn toàn bất động, cũng không biết là đang suy tính gì.
Lâu Kinh Mặc đi cạnh cô: "Đi thôi, lần này đến đây thôi."
Cô ấy còn tưởng Vân Thắng Tiến có gì đó tiến bộ, nhưng kết quả là anh ta vẫn dậm chân tại chỗ.
Thẩm Mão Mão theo sát cô ấy, hai người rời khỏi nhà Lưu Trang Thạch.
Gió mát trên núi thổi qua mặt hai người, trong bụi cỏ ven đường, đám dễ không ngừng kêu vang khiến lòng người có phần hỗn loạn, hoàn toàn không có tinh thần. Vào mùa xuân, trời tối rất nhanh, nhà họ Lưu nhanh chóng thắp hai cái đèn lồng màu đó, ánh sáng từ lồng đèn ánh lên màu máu.
Toàn bộ thôn này đều thờ Thần Khỉ, tương tự như vậy, mọi hộ dân đều có hai cái đèn lồng màu đỏ giống nhau. Đi trước hai người không xa là hai người chơi cũ, hai người kia đi cùng nhau, dưới chân lúc này là một vùng ánh sáng đỏ sậm, trông bọn họ giống như đang bước đi trong biển máu.
Phía trước là biển máu, phía sau cũng chẳng phải là bờ thoát biển khổ.
Vân Thắng Tiến không có ý tốt, coi người mới là bia đỡ đạn, lợi dụng họ để thăm dò quy tắc trò chơi, sau này phải tìm cơ hội nhắc nhở họ mới được...
Bọn trẻ ban nãy chơi đùa trên đường đã ai về nhà nấy, Thẩm Mão Mão cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô đá viên sỏi dưới chân, giống như một đứa trẻ, đi theo đường lăn của viên sỏi. Lâu Kinh Mặc phía sau bẻ một cành nhỏ của bụi cây, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng lưng vô tư của cô, chợt cảm thấy như trước mắt mình là một bức tượng cát sống động.
Thẩm Mão Mão lại đá thêm một cái, hòn đá nhỏ đã bay thành một đường parabol chui vào bụi cỏ, bất ngờ, một bóng đen xuất hiện, đung đưa theo những bụi cỏ đang rung lên bởi hòn đá.
"Thứ đó!" Thẩm Mão Mão vội vàng lùi lại hai bước, suýt thì giẫm lên chân Lâu Kinh Mặc: "Có chuyện gì vậy!"
Bóng đen lướt qua bụi cỏ, hướng về phía cánh đồng hoang vắng không bóng người, biến mất sau màn đêm.
Lâu Kinh Mặc ôm eo cô, nheo mắt nhìn về phía bóng đen đã khuất xa, có chút do dự đoán: "Hình như là một đứa trẻ."
Thẩm Mão Mão nghĩ đến đám trẻ ban nãy đi theo bọn họ, lại nghĩ đến động tác quái dị của chúng, không khỏi có phần rùng mình, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Trẻ con nhà ai mà đêm rồi còn chưa về nhà mà lại chui vào bụi cỏ nấp vậy chứ..."
Lâu Kinh Mặc tỉnh rụi: "Chắc là gấu con đấy."
Thẩm Mão Mão cạn lời: "..." Tự nhiên thấy cũng có khả năng.
Hai người phía trước nhanh chóng quay lại, chạy về phía bọn họ, sau khi bốn người tập hợp lại một chỗ, người phụ nữ vội vàng hỏi chuyện, giọng nói có chút hổn hển: "Hai người có sao không?"
Dường như hai người này từ xa nghe loáng thoáng tiếng kêu đã vội quay lại cứu người.
Thẩm Mão Mão cũng sẵn sàng chia sẻ thông tin với những người tốt tính, vậy nên cô đáp lời: "Chúng tôi không sao, ban nãy có thử gì đó đột nhiên từ trong bụi cỏ chui ra, trong dáng người có vẻ giống một đứa trẻ. Nó cũng không tấn công chúng tôi."
"Không sao là tốt rồi." Người phụ nữ gật gật đầu, sau đó bốn người cũng nhau quay về.
Trên đường đi, người phụ nữ từ tốn giới thiệu: "Tôi tên là Vi Vũ, còn anh chàng này là Vương Tiểu Minh. Chúng tôi đều là những người chơi cũ, nhưng trước đó cũng không quen nhau, nhưng tạm thời đang cùng lập đội."
Trời ạ, Vương Tiểu Minh, nghe là biết lại dùng tên giả rồi.
Vi Vũ trông có vẻ ngoài ba mươi, nét mặt nghiêm nghị, gần như không có biểu cảm khi nói chuyện; Vương Tiểu Minh trẻ hơn một chút, có lẽ bằng tuổi Lâu Kinh Mặc, ít nói, trông rất điềm tĩnh, nhưng Thẩm Mão Mão để ý thấy đôi mắt đảo liên tục của anh ta, có vẻ đây là một người có nội tâm rất phong phú.
Người ta đã ném ra cành ô liu rồi rồi, Thẩm Mão Mão tự giác bắt đầu giới thiệu bản thân.
Cô nói với Vi Vũ cô tên là "Thỏ", cô đơn giản là muốn dùng tên này nên cũng không quan tâm Vân Thắng Tiến có nhận ra bản thân không, sẵn tiện cũng thay Tiểu Lâu lạnh lùng giới thiệu một chút.
Người phụ nữ lại nói: "Hai cô gái đi một mình cũng không an toàn, hai người có muốn hợp tác cùng chúng tôi không?"
Thẩm Mão Mão không biết nên đáp lời thế nào, vì vậy nháy mắt với Lâu Kinh Mặc, hỏi ý cô ấy.
Lâu Kinh Mặc trả lời cô ta: "Tôi không có thói quen làm việc nhóm vói người khác."
Thẩm Mão Mão thấy có gì đó không hợp lý.
"Chờ chút?" Cô nhanh chóng ngắt lời, chỉ tay vào chính mình, hỏi ngược lại: "Chứ bộ tôi không phải người hả?"
Lâu Kinh Mặc thản nhiên liếc cô, sau đó đáp lời: "Không phải cô là "Thỏ" sao?"
Thẩm Mão mão: "??"
Khóe miệng Vi Vũ có chút nhếch lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, chỉ có Vương Tiểu Minh là không nhịn được bật cười.
Hai người cũng không bất mãn với việc Lâu Kinh Mặc từ chối lập đội, Vi Vũ đơn giản nói Thẩm Mão Mão: "Nếu cô cần giúp đỡ, cứ đến chỗ tôi."
Trong game hiếm khi gặp được người chơi như cô ta, Thẩm Mão Mão cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, vì vậy chỉ mỉm cười đáp lời: "Được, nếu gặp khó khăn gì cô cũng có thể đến gặp tôi, nhưng đây chỉ mới là phó bản số hai của tôi thôi, tôi cũng chỉ là một người mới."
Hai người chỉ thỏa thuận riêng, không liên quan gì đến đồng đội mình.
Lâu Kinh Mặc rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Thẩm Mão Mão, dù sao thì một người tạ đã đủ mệt rồi, nếu cái của nợ này còn định gán thêm vài cục nợ nữa vào người cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ phải cân nhắc việc vứt bỏ cục tạ này thôi...
...
Nhà Trương Kiến Thiết chong đèn sáng rực, cả nhà tám người ngồi quây quần ăn uống trong sân.
Sáng nay, mọi người đều đã biết nhà Trương Kiến Thiết có bốn đứa con trai và một đứa con gái. Con gái đi lấy chồng xa, còn bốn người con trai cũng đều đã kết hôn và có gia đình riêng. Chỉ có gia đình năm người của con cả là đang sống cùng ông.
Thấy bốn người chơi quay lại, anh con cả dừng đũa, vẫy tay gọi bọn họ vào ăn tối, cũng nói với gia đình nhỏ của mình: "Bốn người này là khách đến thăm làng và chụp ảnh, trước đó đã nói với cả nhà."
Người còn lại trong nhà chào hỏi với bọn họ, trong nhà có ba đứa trẻ, hai nam một nữ, tò mò nhìn vào bốn người.
Thẩm Mão Mão nhìn đám trẻ như gấu con tò mò, có chút lảng tránh.
Trên bàn bày một loạt những món ăn kèm nhà làm, dĩa đồ ăn vẫn còn khá đầy đủ, hẳn là nhà họ Trương cũng chỉ mới bắt đầu ăn cơm thôi.
Với thân phận trong trò chơi, hẳn là bọn họ đã thanh toán trước những khoản tiền cần thiết, vì vậy bốn người cũng không khách sáo, đơn giản ngồi xuống ăn cùng, thỉnh thoảng nói chuyện xã giao với người nhà họ Trương.
Sau khi ăn một bụng no căng và uống không ít rượu, Thẩm Mão Mão theo thói quen cầm chén đũa đi rửa nhưng đã bị con dâu nhà họ Trương cản lại.
"Làm gì có chuyện để khách rửa chén chứ?" Giọng nói của bà Trương rất lớn, lập tức giật lấy chén đũa, mỉm cười: "Mấy đứa lên lầu đi! Để dì đun thêm nước ấm, chút nữa mang vào cho mấy đứa ngâm chân đỡ mệt."
"Vậy con xin phép dì ạ."
Bốn người bọn họ lên lầu, trở về phòng riêng.
Một lúc sau, con dâu nhà họ Trương mang nước ấm lên thật, hai người đánh răng rửa mặt ở chỗ xô nước trên tầng, sau đó lần lượt ngâm chân.
Đến khi xong xuôi mọi việc cũng đã gần bảy, tấm giờ tối. Ở nông thôn thường đi ngủ sớm, vậy nên tầm giờ này đèn trong làng đều đã tắt, bên ngoài lúc này là màn đêm vô tận bao phủ lấy mọi người.
----
Tác giả có lời muốn nói: Tôi sợ mọi người sẽ nhầm tên nên muốn ghi chú lại. Thiệu Mỹ - cô gái xuất hiện đầu tiên; Diệp Đình Nam - đội trưởng; Vũ Mộng Hàm - cô gái đặc biệt nhạy cảm; Độc Tiêu - cậu bé nhút nhát; người còn lại là Vương Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro