Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85: Gặp gỡ phụ huynh

Chương 85: Gặp gỡ phụ huynh

Buổi tiệc tối được tổ chức vô cùng hoành tráng, bắt đầu từ tám giờ và kéo dài đến tận mười một, mười hai giờ đêm mới kết thúc.

Cả buổi tối, Diệp Tích Ngôn đều phải uống rượu trò chuyện, đối phó với các ông lớn trong giới kinh doanh. Dù quen hay không quen, việc gặp mặt cũng phải nâng ly, chào hỏi vài câu hoặc nói chuyện phiếm đôi chút. Dù rượu champagne không dễ say nhưng uống nhiều vẫn khó chịu. Về sau, cô dần tìm cách tránh rượu, nếu có thể không uống thì không uống, hoặc chỉ nhấp môi cho có lệ.

Charles thì không được lanh lợi như thế, anh quá thật thà, uống đến mức chân đi không vững, đứng cũng không nổi khi tiệc kết thúc.

Vì Charles tự lái xe đến và không có ai đi cùng nên Diệp Tích Ngôn đành thu xếp cho anh, bảo tài xế lái vòng một đoạn đường xa để đưa anh về tận nơi. Việc này lại mất thêm nửa giờ đồng hồ. Khi trở về căn biệt thự nhỏ đã gần một giờ sáng. Lúc đó Giang Tự đã lên giường ngủ từ lâu.

Biết đối phương đã nghỉ ngơi, Diệp Tích Ngôn rón rén quay về, bước lên cầu thang cũng nhẹ nhàng, xoay nắm cửa hết sức cẩn thận sợ làm người trên giường thức giấc.

Vào đến phòng, cô không bật đèn, mò mẫm vào phòng tắm để rửa mặt, đánh răng và ngâm mình trong bồn tắm nhằm làm giảm bớt mùi rượu trên người. Chỉ mất khoảng nửa giờ đồng hồ.

Cả ngày bên ngoài đã khiến cô mệt nhoài nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn không để lộ sự mỏi mệt. Sau khi tắm sạch sẽ, cô thay một chiếc áo ngủ ngắn và lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tự.

Lúc này bác sĩ Giang đã tỉnh nhưng không mở mắt, cảm nhận được cô đã về liền dịch người lại gần, tựa vào vòng tay cô. Diệp Tích Ngôn không khách sáo tiến gần hôn nhẹ lên má, một tay vòng qua eo đối phương.

"Người đầy mùi rượu," Giang Tự khẽ nói, nghiêng người đáp lại cô, "Tối nay em uống bao nhiêu thế?"

Diệp Tích Ngôn khẽ thì thầm như hỏi ngược lại: "Mùi có nặng không?"

"Cũng không đến nỗi." Giang Tự trả lời, khẽ mở mắt nhìn cô nhưng ánh sáng ban đêm quá yếu nên không thấy rõ. Cô định với tay bật đèn.

"Đừng bật, cứ như vậy đi." Diệp Tích Ngôn ngăn cô lại, thấp giọng thì thầm từ phía sau, tay chậm rãi lướt đến nơi mềm mại và ấm áp, động tác đầy dịu dàng.

Rèm cửa chỉ kéo một nửa chưa đóng kín hoàn toàn. Một phía cửa sổ để mở, làn gió đêm mát lành thỉnh thoảng lùa vào làm lay động tấm rèm. Tiếng vải rèm cọ xát tạo ra âm thanh khe khẽ.

Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của cả hai.

Do đã uống rượu, hơi thở của Diệp Tích Ngôn ấm hơn thường ngày khiến người khác khó lòng xem nhẹ. Đặc biệt là khi cô nói chuyện, âm điệu như chiếc lông vũ chạm khẽ, chỉ trong tích tắc nhưng vẫn để lại cảm giác vừa mơ hồ vừa nóng nhẹ, đủ để khiến người ta bị cuốn hút. Giang Tự dần tỉnh táo hơn, một lát sau khẽ nhấc eo lên rồi mệt mỏi tựa lưng vào gối.

Diệp Tích Ngôn bắt đầu kể về những chuyện ở bữa tiệc, cô nhắc đến vài người rồi nói: "Ở đó em gặp Giang tổng."

Giang Tự không mấy ngạc nhiên, cô cũng biết rõ Giang tổng mà Diệp Tích Ngôn nhắc đến là ai nên không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi:

"Ông ấy tìm em à?"

"Không hẳn, chỉ là tình cờ gặp, được người khác giới thiệu." Diệp Tích Ngôn trả lời, ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Ông ấy còn nhắc đến chị."

"Nhắc chuyện gì?"

"Hoạt động từ thiện."

"Ừm."

"Chỉ vậy thôi, không có gì khác."

Giang Tự xoay người lại, đối mặt với cô rồi hỏi tiếp: "Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc thì sao? Họ có nói gì không?"

Diệp Tích Ngôn cúi người sát hơn, đáp: "Cũng chỉ là trò chuyện vu vơ, lúc đó Giang tổng cũng có mặt."

Hai người ôm lấy nhau, Diệp Tích Ngôn kể chi tiết những gì cô nhìn thấy trong bữa tiệc tối nay, bao gồm việc Trương Hiền Minh chào hỏi Giang Đan Thành, Giang Đan Thành nói chuyện với viện trưởng Bệnh viện số 2 và cả những thông tin Charles tiết lộ.

Có vẻ Giang Tự đã biết hết từ trước, cô nghe một cách bình thản, không tỏ ra quá quan tâm đến những chuyện giữa hai người kia.

"Chị biết hết rồi à?" Diệp Tích Ngôn thân mật nâng cằm cô, gần như áp sát đôi môi.

Giang Tự trả lời: "Biết. Hai người họ từng là bạn học cũ, học chung lớp cấp ba, sau này đều làm ở Bệnh viện số 2."

Mối quan hệ giữa Trương Hiền Minh và Giang Đan Thành vốn rất tốt. Vừa là bạn học cũ vừa là đồng nghiệp, nếu không có những chuyện rắc rối sau này có lẽ họ đã trở thành bạn bè thực sự.

Điều này không nhiều người biết, hầu hết đều nghĩ hai người chỉ là quen biết thông thường. Nhưng thực tế lại không phải, câu chuyện này cũng đầy phức tạp. Giang Tự kể lại tất cả không giấu giếm điều gì. Những mối ân oán rắc rối của thế hệ trước khó mà phân định rõ ràng.

Diệp Tích Ngôn chẳng cảm thấy lạ lẫm, chuyện này vẫn trong mức cô chấp nhận được, không khiến cô quá bất ngờ. Cô vốn không có nhiều hứng thú với những chuyện bát quái kiểu này. Khi Giang Tự kể xong, Diệp Tích Ngôn liền chuyển đề tài, hỏi cô hôm nay đã làm gì và buổi tối thế nào.

Những chuyện không liên quan đến bản thân nhanh chóng bị gạt sang một bên, cuộc trò chuyện dần chuyển thành những khoảnh khắc dịu dàng và đầy ấm áp.

Giang Tự vừa mới tỉnh dậy, giọng nói như bị đè nén, hơi khàn, pha chút mệt mỏi và ngái ngủ. Vừa trả lời câu hỏi, cô vừa lặng lẽ chịu đựng những cử chỉ ân cần và những nụ hôn dịu dàng của Diệp Tích Ngôn. Được một lúc cô đã mềm mại ngả người lên người đối phương, nằm tựa đầu lên ngực cô ấy.

Ban ngày chẳng có gì đặc biệt, chỉ làm vài việc vặt để giết thời gian. Buổi tối cũng vậy, trước khi lên lầu nghỉ ngơi chỉ xem tivi khoảng hai, ba mươi phút, sau đó trở về phòng và chờ đợi.

Trước khi đi, Diệp Tích Ngôn nói rằng sẽ về trước nửa đêm, nhưng đến lúc đó vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Giang Tự cố gắng đợi, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Khi Diệp Tích Ngôn bước vào nhà, Giang Tự chỉ mới ngủ không lâu.

Vị đại bác sĩ không giỏi nói những lời ngọt ngào nhưng hành động thì luôn đủ đầy ý nghĩa.

Diệp Tích Ngôn khẽ nói với giọng đầy trìu mến: "Bác sĩ Giang vất vả rồi..."

Giang Tự nằm yên trên người cô, hơi thở nặng nề, rất lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm."

Thứ bảy không có việc gì, cả hai thoải mái ngủ nướng, dành trọn ngày trong căn biệt thự nhỏ.

Hai người thức dậy muộn, gần trưa mới xuống lầu, đồ ăn cũng gọi giao đến.

Ngày mai phải dẫn người về nhà nên Diệp Tích Ngôn không dám quá phóng túng, cả tối qua lẫn trong ngày đều kiềm chế, tránh làm gì để lại dấu vết rõ ràng trên cổ hay xương quai xanh của Giang Tự, những chỗ dễ bị phát hiện.

Buổi chiều, cả hai ở lại tầng dưới, nằm dài trên sofa trong phòng khách, vừa xem phim vừa quấn quýt bên nhau.

Tầng một đã khóa cửa và kéo rèm kín mít. Dù đây là một căn biệt thự riêng biệt, được bao quanh bởi cây xanh rậm rạp, thật ra cũng không cần quá che chắn như vậy.

Diệp Tích Ngôn pha một ly rượu cho Giang Tự, độ cồn không hề nhẹ.

Giang Tự không từ chối, cứ thế uống hết xem như một cách thư giãn khi không có việc gì làm.

Hai người đều rất biết cách tận hưởng, trong những khoảnh khắc đời thường như thế này lại rất hòa hợp. Cả hai cùng buông thả, say rượu rồi lại ôm nhau đứng dậy, bật nhạc nhẹ lặng lẽ chuyển động theo nhịp điệu của đối phương giống như đang khiêu vũ. Cảm hứng lên cao thì lại hôn nhau, hoặc làm điều gì đó.

Diệp Tích Ngôn dựa trán mình vào trán Giang Tự, giọng nói trầm ấm hỏi:
"Chị có thích không?"

"Thích cái gì?" Giang Tự đáp, khẽ tiến sát và chạm vào khóe môi của Diệp Tích Ngôn.

Cô nói: "Hiện tại."

Giang Tự gật đầu: "Ừm."

"Vậy sau này chúng ta cũng sống chung nhé?"

"Tùy em thôi."

"Đợi chuyện của chị xong, giải đấu ở Nhật kết thúc sẽ dọn qua đây. Đến lúc đó em sẽ đến đón chị."

"Được."

Diệp Tích Ngôn nói: "Ở Đức em cũng có nhà, nếu sang đó thì mình cũng có thể sống cùng nhau."

Khóe môi Giang Tự khẽ cong: "Chị cũng có, đến khi đó có thể ở nhà chị."

"Cũng được."

Khi bản nhạc dần kết thúc, hai người nằm lại trên sofa, Diệp Tích Ngôn tranh thủ chỉnh âm lượng lớn hơn một chút để tất cả âm thanh được hòa lẫn vào trong đó, khéo léo giấu đi mọi thứ.

Cả ngày hôm ấy trôi qua trong sự thư giãn, không bị ràng buộc. Đôi khi chỉ xem vài bộ phim, đôi khi ôm nhau mà chẳng làm gì cả, lúc tình cảm dâng trào lại tự nhiên bày tỏ tình yêu, tự do tận hưởng sự hiện diện của nhau.

Đến khi trời tối cả hai mới đi ra ngoài một chút nhưng không đi xa, chỉ quanh quẩn gần căn biệt thự, thong dong đi dạo và hít thở không khí.

Hồ nước nhân tạo dưới ánh đèn lung linh trong đêm, bánh xe nước chậm rãi quay, âm thanh của dòng nước róc rách, nhè nhẹ.

Ngày hôm sau, Diệp Tích Ngôn lái xe đưa Giang Tự về nhà, đến nơi lúc khoảng tám giờ rưỡi, vừa kịp bữa sáng.

Lúc đó hai vợ chồng già vừa mới dậy, còn Mộng Kỳ thì vẫn đang nằm ườn trên giường, chưa ai xuống lầu. Người ra đón hai người là dì giúp việc.

Diệp Lập Chiêu xuống trước, thái độ với Giang Tự rất niềm nở, thậm chí còn phá lệ gọi một tiếng "Diệp Tích Ngôn."

Không cần Diệp Tích Ngôn giới thiệu, Giang Tự chủ động lên tiếng: "Chào bác trai."

Diệp Lập Chiêu hòa nhã, đích thân pha trà mời Giang Tự rồi nói: "Ngồi đi, đừng đứng mãi thế, đến đây rồi thì cứ thoải mái."

Giang Tự không ngồi mà nhanh chóng bước lên phụ giúp, rất khéo léo và lịch sự.

Một lúc sau Mạnh Văn Đông mới xuất hiện, dắt theo Mộng Kỳ xuống lầu.

Mộng Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ, vừa dụi mắt vừa bước xuống, nhìn thấy dưới nhà có người, sau vài giây mới ngỡ ngàng kêu lên:

"Chị Giang!"

Giang Tự lập tức lễ phép chào hỏi Mạnh Văn Đông, thái độ rất đúng mực. Mạnh Văn Đông ngay lập tức mỉm cười vui vẻ. Bà vốn đã có ấn tượng tốt về Giang Tự từ trước, nay lại càng hài lòng hơn. Bà liền niềm nở tiếp đón và trách nhẹ Diệp Tích Ngôn: "Con thật là, sớm qua mà không báo trước một tiếng."

Lần gặp gỡ đầu tiên, không khí ấm áp hơn cả mong đợi. Không cần phải cố gắng thể hiện, mọi thứ đều tự nhiên. Hai ông bà nhanh chóng có thiện cảm với Giang Tự vì tính cách chín chắn, lịch sự.

Trước khi đến đây, Giang Tự có chút lo lắng. Bởi trong lời kể của Diệp Tích Ngôn, hai ông bà đều là những người sắc sảo và quyết đoán, đặc biệt là Diệp Lập Chiêu, tính tình nóng nảy, không dễ gần. Nhưng sau khi gặp mặt, mọi chuyện hoàn toàn không giống như cô nghĩ.

Buổi trò chuyện ban đầu dĩ nhiên chỉ là những câu xã giao. Mọi người ngồi xuống ghế sofa. Giang Tự ôm Mộng Kỳ, để cô bé ngồi trên đùi mình. Mộng Kỳ cười tít mắt vì vui sướng, còn tựa đầu vào lòng Giang Tự.

Lần đầu đến thăm nhà, dù với tư cách gì thì Giang Tự cũng chuẩn bị quà cho mọi người. Món quà không quá đắt tiền nhưng đầy ý nghĩa. Cô mua thực phẩm bổ dưỡng và trà cho hai ông bà, một chiếc váy nhỏ xinh cho Mộng Kỳ và cả một món quà cho Diệp Tích Ngôn, mô hình ô tô phiên bản giới hạn.

Diệp Tích Ngôn biết trước Giang Tự đã chuẩn bị quà nhưng không rõ cụ thể là gì. Khi nhận được món quà, cô thoáng ngạc nhiên.

Trước mặt ba mẹ cô không tiện hỏi, chỉ giả vờ như không có gì và nói: "Cảm ơn nhé."

Giang Tự đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: "Không cần khách sáo."

Cả hai khéo léo giữ đúng mực, biểu hiện rất ổn. Nhìn thế nào cũng giống như bạn bè bình thường.

Hai ông bà Diệp không mảy may nghi ngờ, tin rằng mối quan hệ của cả hai chỉ đơn giản như những gì họ thấy. Càng nhìn Giang Tự họ càng hài lòng, đặc biệt là Diệp Lập Chiêu. Ông thậm chí còn rót trà cho cô tận hai lần.

Giang Tự lễ phép nói: "Cảm ơn bác trai, để cháu tự làm được rồi."

Diệp Lập Chiêu không khen trực tiếp, chỉ mỉm cười và bảo Diệp Tích Ngôn đi lấy thêm nước.

Diệp Tích Ngôn làm theo nhưng đứng bên cạnh không nói gì nhiều. Vài phút sau, cô vươn tay bế Mộng Kỳ, không muốn cô bé bám lấy Giang Tự nữa. Cô nhóc này quả thực rất quấy, cứ nhích tới nhích lui trong lòng Giang Tự, lại còn thích làm nũng khiến cô không khỏi khó chịu.

Mộng Kỳ không muốn để cô bế, vặn vẹo như chiếc bánh xoắn, nhất quyết bám lấy Giang Tự. Diệp Tích Ngôn lạnh lùng bế cô bé lên không chút thương xót rồi đưa thẳng cho Diệp Lập Chiêu. Cô còn giả bộ nói:

"Đừng nghịch ngợm nữa, cứ làm phiền bác sĩ Giang mãi, như thế là không lịch sự. Ngoan ngoãn ngồi yên nào."

Diệp Lập Chiêu bế Mộng Kỳ qua, đưa cho cô bé cốc trà để chơi đùa. Mộng Kỳ xụ mặt không vui vẻ gì, bĩu môi nói:

"Cô nhỏ thật xấu, rõ ràng là cố tình mà!"

Trẻ con thường nghĩ gì nói nấy, không để tâm đến hoàn cảnh hay đối tượng. Mộng Kỳ cảm thấy Diệp Tích Ngôn đang "giành người" của mình nên lập tức bĩu môi, không vui mà than vãn. Người lớn không coi đó là chuyện to tát, cũng không để bụng. Mạnh Văn Đông chỉ mỉm cười hiền từ, nói với Giang Tự:

"Đứa nhỏ này nghịch ngợm thế thôi, thích ai thì bám lấy người đó, con đừng để tâm."

Giang Tự nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu ạ, Mộng Kỳ rất đáng yêu."

Mạnh Văn Đông cười, trêu đùa: "Con bé giống hệt Tích Ngôn hồi nhỏ, cũng là tính cách kỳ lạ như vậy."

Giang Tự nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khẽ nói: "Cháu thấy ổn mà."

Bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị, món ăn đơn giản nhưng tinh tế gồm há cảo tôm và cháo kê, vừa nhẹ nhàng lại tốt cho dạ dày.

Đã ghé qua lại còn đúng giờ, mọi người ngồi ăn cùng nhau quanh bàn.

Ngày hôm đó, Giang Tự ở lại nhà họ Diệp từ sáng đến tối, dùng đủ ba bữa cùng gia đình.

Buổi sáng chỉ là những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, đến chiều thì cùng Diệp Lập Chiêu uống trà và chơi cờ, sau đó đọc sách với Mạnh Văn Đông, thỉnh thoảng còn chơi cùng Mộng Kỳ. Không có những lễ nghi phô trương hay quy tắc cầu kỳ. Nhà họ Diệp dù giàu có nhưng mọi thứ đều bình dị như một gia đình bình thường.

Trước mặt Giang Tự, hai ông bà vẫn giữ đúng tính cách thường ngày, không cố tình làm ra vẻ gì. Thậm chí Diệp Lập Chiêu – người vốn nổi tiếng nóng tính lại cư xử điềm đạm hơn thường lệ, không hề nói một lời nặng nề với Diệp Tích Ngôn mà ngược lại còn rất hòa nhã đến mức không giống ông chút nào.

Có lẽ điều này chịu ảnh hưởng từ Giang Tự, vị bác sĩ luôn dịu dàng, trưởng thành và điềm tĩnh.

Hai ông bà thực sự xem Giang Tự như một người bạn của Diệp Tích Ngôn, đối đãi với cô như cách họ đối xử với những người bạn thân khác của con gái, như Chu Diên chẳng hạn. Buổi chiều, Mạnh Văn Đông còn dẫn Giang Tự lên lầu tham quan khắp nhà, từng phòng một.

Căn nhà của họ Diệp rất rộng, số lượng phòng nhiều. Riêng trên lầu đã có ba phòng làm việc, mỗi người một phòng, còn Diệp Tích Ngôn và anh trai thì dùng chung một phòng.

Phòng làm việc của hai anh em khá lớn, bên trong chứa rất nhiều thứ, không chỉ có sách mà còn có các loại bằng khen, cúp giải thưởng và những đồ vật mang ý nghĩa đặc biệt. Ví dụ như khẩu súng hơi mà Diệp Tích Ngôn từng dùng để tập bắn, hay chiếc xe đồ chơi cô chơi khi còn nhỏ.

Mạnh Văn Đông vừa chỉ vừa kể cho Giang Tự nghe về thời thơ ấu của Diệp Tích Ngôn, nửa như hồi tưởng, nửa như tâm sự. Khi nói, bà còn mỉm cười hiền hậu.

"Hồi đó con bé không thích học cái này đâu, toàn là bác ép. Mới hơn mười tuổi đầu đã không chịu học hành, cứ đòi chơi đua xe, không muốn học đại học, suốt ngày chỉ ham chơi, bác quản mà không nổi."

Giang Tự tiến đến gần hơn, chạm tay vào khẩu súng hơi.

Mạnh Văn Đông nói thêm: "Khẩu súng này là do con bé tự kiếm tiền mua đấy."

Giang Tự gật đầu, khẽ khen: "Thật sự rất giỏi."

Mạnh Văn Đông mỉm cười, mắt cũng cong cong: "Hồi đó con bé hay giận dỗi với hai bác, không chịu nhận tiền của gia đình, cũng không cho hai bác can thiệp."

Thời niên thiếu, Diệp Tích Ngôn quá nổi loạn, hoàn toàn khác xa bây giờ. Khi đó, cô là một đứa trẻ ngỗ nghịch, tư duy chưa trưởng thành, không chịu học hành mà chỉ nhất quyết theo đuổi đam mê xe cộ. Cũng vì lý do này mà cô suýt nữa đã cắt đứt quan hệ với gia đình.

Diệp Lập Chiêu khi ấy cũng là người nóng tính, có chuyện gì cũng nói thẳng, chẳng bao giờ dịu dàng, có khi lời nói còn rất khó nghe. Kết quả là trong một lần bốc đồng, Diệp Tích Ngôn đã bỏ nhà ra đi không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ hai bàn tay trắng mà bước ra khỏi cửa.

Thời gian đó mối quan hệ trong gia đình họ Diệp trở nên căng thẳng cực độ, tưởng chừng như sẽ đổ vỡ hoàn toàn. Diệp Lập Chiêu thậm chí còn cắt đứt mọi hỗ trợ tài chính dành cho con gái, định dùng cách này để ép cô phải nhượng bộ. Nhưng không ngờ, Diệp Tích Ngôn không hề sợ hãi, kiên quyết không cúi đầu dù thế nào đi nữa.

Sau cùng, gia đình vẫn hòa giải. Mỗi người nhường nhau một bước, cả nhà lại quay về hòa thuận như xưa. Từ đó ông bà không còn can thiệp vào kế hoạch cuộc đời của Diệp Tích Ngôn, để cô tự do lựa chọn. Còn Diệp Tích Ngôn cũng thu lại tính cách gai góc, ngoan ngoãn tiếp tục học hành, đôi lúc còn lắng nghe ý kiến của ba mẹ.

Những câu chuyện này thật sự thú vị, trước giờ Diệp Tích Ngôn chưa từng kể qua nên đây là lần đầu Giang Tự được biết. Cô hỏi thêm một vài chi tiết, tiếp tục trò chuyện với Mạnh Văn Đông.

Đến lúc phải về, ông bà tiễn cả hai ra cửa.

Mạnh Văn Đông còn chuẩn bị rất nhiều đồ để họ mang đi, bà dặn dò Giang Tự: "Rảnh rỗi thì ghé chơi, không có việc gì cũng cứ qua đây ngồi một chút."

Giang Tự đáp lại lễ phép: "Cảm ơn bác ạ."

Mạnh Văn Đông quay sang nhắc nhở Diệp Tích Ngôn: "Lái xe cẩn thận, đừng phóng nhanh vượt ẩu."

Diệp Tích Ngôn phất tay, nói: "Biết rồi, con đi đây. Mấy hôm nữa sẽ về."

Trên đường về, Diệp Tích Ngôn hỏi: "Ở trên lầu lâu như thế, chị nói chuyện gì với mẹ em vậy?"

Giang Tự trả lời: "Chuyện hồi nhỏ của em."

Diệp Tích Ngôn tò mò: "Thế bà nói thế nào?"

"Nhiều thứ," Giang Tự bình thản đáp, "Ví dụ như em không ngoan chút nào."

Hai người trò chuyện rải rác, tâm trạng đều rất thoải mái. Chuyến thăm này xem như một lần "ra mắt gia đình". Mặc dù ông bà Diệp chưa biết mối quan hệ thực sự giữa hai người nhưng quá trình khá suôn sẻ, nhìn chung đầy triển vọng. Ít nhất Mạnh Văn Đông và Diệp Lập Chiêu đều rất hài lòng với Giang Tự. Chỉ cần điều này là đủ.

Diệp Tích Ngôn nói: "Đừng lo, hiện tại mọi thứ đều ổn cả."

Giang Tự đáp: "Chị không lo mà."

"Nhưng em vẫn hơi căng thẳng." Diệp Tích Ngôn thẳng thắn thừa nhận.

"Căng thẳng gì chứ?" Giang Tự hỏi.

"Sợ chị không hòa hợp được với họ. Ba em tính khí quá nóng nảy."

"Bác trai không đến mức đáng sợ như em nói đâu."

Diệp Tích Ngôn cười khẽ: "Đó là vì tối nay ông đối xử tốt với chị thôi, bình thường ông dữ lắm, cứ như một ông cụ cố chấp vậy."

Giang Tự mỉm cười.

Buổi gặp gỡ với gia đình đã diễn ra suôn sẻ, khởi đầu đầy thuận lợi và những ngày sau đó cũng êm đềm không kém.

Chương trình huấn luyện thể lực của đội đua xe vẫn diễn ra bình thường, độ khó ngày càng tăng. Diệp Tích Ngôn vẫn nghiêm túc với nó, ngày nào cũng đi sớm về muộn.

Trong những ngày này, Giang Tự có ra ngoài một lần, đến tối muộn mới quay về. Cô đến bệnh viện nhưng không phải để nhanh chóng quay lại công việc mà là gặp viện trưởng và Trương Hiền Minh.

Diệp Tích Ngôn biết chuyện này nhưng không rõ cụ thể đã có gì xảy ra ở bệnh viện. Chỉ cần thấy Giang Tự vẫn ổn, cô cũng không hỏi nhiều. Mãi đến sáng hôm sau, Giang Tự nhận được một cuộc gọi và phải rời đi.

Giang Tự không mang theo thứ gì ngoài chiếc điện thoại. Trước khi đi cô chỉ nói ngắn gọn:

"Có chút việc, tối chị sẽ về."

"Chuyện gì vậy?" Diệp Tích Ngôn hỏi, thấy cô không mang theo chìa khóa xe liền đề nghị: "Cần em đưa chị đi không?"

"Không cần." Giang Tự trả lời rồi bước ra cửa mà không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro