Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Bất thường

Chương 84: Bất thường

Khi Diệp Tích Ngôn trở về căn biệt thự nhỏ thì đã gần chín giờ rưỡi tối. Trong nhà không có ai, cả tầng trên lẫn tầng dưới đều vắng lặng. Giang Tự không có ở nhà, cô ra ngoài làm việc. Trước khi đi còn nhắn tin báo với Diệp Tích Ngôn rằng có thể sẽ về muộn, dặn cô đừng lo lắng.

Diệp Tích Ngôn vừa bước vào nhà đã mở WeChat kiểm tra tin nhắn. Không thấy tin nhắn mới từ Giang Tự, cô chủ động nhắn một dòng bảo rằng mình đã mang đồ ăn về, kèm theo một tấm hình chụp đồ ăn gửi sang.

Giang Tự nhanh chóng trả lời, nói rằng cô đang trên đường về nhà.

Đồ ăn là những món ăn gia đình quen thuộc, đều do ba mẹ cô tự tay làm. Ngoại trừ món đồ kho, các món khác đều thanh đạm, rất hợp khẩu vị của Giang Tự.

Giang Tự chưa ăn tối, vừa hay bữa này có thể dùng để lót dạ.

Diệp Tích Ngôn mang tất cả món ăn hâm nóng lại. Hai người cùng ngồi ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Nhà em làm à?" Giang Tự hỏi, gắp một miếng tôm hùm sốt trứng muối rồi đặt vào bát của Diệp Tích Ngôn.

Diệp Tích Ngôn gật đầu, chỉ vào các món ăn trên bàn giới thiệu: "Món đồ kho là mẹ em làm, còn món thịt xào này nữa. Còn lại đều là công sức của ba em."

"Hai bác nấu ăn giỏi thật. Ngon lắm." Giang Tự nói khẽ, sau đó hỏi về tình hình khi Diệp Tích Ngôn về nhà.

Diệp Tích Ngôn lấy hai chiếc găng tay dùng một lần tự giác bóc tôm, thỉnh thoảng đút một miếng cho Giang Tự, đôi lúc cũng bỏ một con vào miệng mình, vừa ăn vừa chậm rãi kể chuyện. Chỉ là một lần về nhà thôi, cũng chẳng có gì xảy ra. Những chuyện có thể nói được chỉ là tình hình liên quan như ba mẹ cô ra sao, hay chuyện họ đưa cô cháu gái nhỏ về nước, dự định sẽ ở lại trong nước một hoặc hai tháng.

Giang Tự hỏi thêm về cô cháu gái.

"Con bé có hỏi thăm về chị đấy, còn lải nhải nhiều hơn cả ba em nữa." Diệp Tích Ngôn nói.

Giang Tự há miệng đón nhận miếng tôm Diệp Tích Ngôn đút rồi hỏi: "Hỏi chị gì cơ?"

"Hỏi chị đi đâu rồi, có thể sang chơi với con bé được không." Diệp Tích Ngôn trả lời. Nhắc đến cô nhóc, vẻ mặt cô thoáng hiện chút mệt mỏi. Chiều nay đúng là không biết phải ứng phó thế nào, con bé quá lanh lợi, vừa nghịch ngợm vừa nói chuyện không ngừng, hỏi đông hỏi tây.

Giang Tự bật cười: "Em kể chuyện chị cho con bé trước à?"

"Không," Diệp Tích Ngôn lắc đầu, tiện tay đưa ly nước cho Giang Tự uống, "Tự con bé hỏi, vẫn còn nhớ về chị."

Giang Tự nhận ly nước, uống một ngụm rồi đưa ngược lại cho Diệp Tích Ngôn.

Diệp Tích Ngôn cố tình chớp chớp mắt, bắt chước giọng điệu trẻ con, nói đùa: "Muốn gặp chị gái xinh đẹp cơ..."

Giang Tự dùng đầu ngón tay chọc nhẹ Diệp Tích Ngôn, ra hiệu đừng nghịch nữa.

Một buổi tối ăn hai bữa, nằm xuống giường xong cả hai đều thấy no căng khó chịu. Đêm đó Diệp Tích Ngôn ngoan ngoãn, chỉ lật người vài lần, ngoài việc ôm lấy Giang Tự cũng chẳng có hành động nào khác.

Giang Tự đặt tay lên bụng cô, không nhịn được mà bật cười.

"Đừng cười," Diệp Tích Ngôn làm nũng, dịch người tựa vào ngực Giang Tự, "Thật sự no quá rồi."

"Lần sau ăn ít thôi, đừng cố ăn thêm." Giang Tự nhẹ nhàng nói, tay xoa xoa bụng cô để dỗ dành.

"Không phải cố, chỉ là ăn hơi nhiều một chút thôi." Diệp Tích Ngôn làu bàu rồi nằm ngửa ra, đôi mắt hơi nheo lại vì ánh sáng trên trần.

Sau khi về thành phố, cuộc sống của hai người khá thảnh thơi. Không có việc gì quan trọng, mấy ngày đầu họ hầu như chỉ ở trong biệt thự, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì ra ngoài dạo chơi.

Giang Tự không quay lại bệnh viện, bên bệnh viện cũng không có tin tức gì, nhưng Trương Hiền Minh đã gọi vài cuộc điện thoại, ngay cả Giang Đan Thành cũng gọi vài lần. Cả hai đều tìm cô, dường như có việc gấp. Nhưng Giang Tự vẫn bình thản, tiếp nhận cuộc gọi nhưng không đồng ý bất cứ yêu cầu nào.

Diệp Tích Ngôn không biết chuyện này, cũng không hỏi han mà bận rộn ứng phó với Mạnh Văn Đông và Diệp Lập Chiêu. Hai người không biết cô đang ở đây, cứ tưởng cô lại đi đâu chơi bời nên thi thoảng nhắn tin hỏi han.

Hai ngày sau, Diệp Tích Ngôn lại về nhà một chuyến, lần này Mạnh Văn Đông đã mời Chu Diên cùng Charles và nhóm bạn của họ đến ăn cơm.

Ba mẹ cô rất chu đáo, chuẩn bị cả một bàn đầy món ăn, niềm nở tiếp đón mọi người. Nhưng lần này Diệp Tích Ngôn và Chu Diên không còn thân thiết như trước. Hai người ngầm giữ khoảng cách, đặc biệt là Diệp Tích Ngôn. Cô kéo Charles làm lá chắn, cố ý chọn ngồi xa Chu Diên trong bữa ăn, cũng tránh ngồi gần ba mẹ để không phải nghe họ nhắc nhở.

Mạnh Văn Đông quan tâm hỏi thăm tình hình của từng người, đặc biệt chăm sóc Chu Diên. Bà không quên nhắc đến gia đình Chu Diên, thậm chí còn nói vài lời về Diệp Tích Ngôn.

Những câu hỏi về gia đình thì Chu Diên trả lời, nhưng khi đề cập đến Diệp Tích Ngôn thì anh ta lảng tránh. Ba người khác trong nhóm là Trần Giang Triều và đồng bọn khéo léo đánh trống lảng, không rõ là giúp Chu Diên hay giúp Diệp Tích Ngôn.

Mạnh Văn Đông tinh ý nhận ra cảm xúc khác thường của Chu Diên nên tự giác không nói thêm. Đến tối khi tiễn mọi người ra về, bà không nhịn được lẩm bẩm vài câu, không hiểu vì sao Chu Diên lại thay đổi như vậy.

Không nhận được câu trả lời từ Diệp Tích Ngôn, bà quay sang kể với Diệp Lập Chiêu, suy nghĩ rồi nói: "A Diên chắc là có bạn gái rồi, nhìn thái độ hôm nay đúng là rất giống."

Người lớn thường chậm chạp, chẳng nhận ra vấn đề nằm ở con gái mình, chỉ tập trung vào chuyện của người khác.

Diệp Lập Chiêu không rõ tình hình, vốn cũng không quá hiểu rõ với Chu Diên, ông suy nghĩ một lúc rồi so sánh hình ảnh từ trước tới nay, đáp: "Chắc vậy, nhìn giống thật."

Được câu khẳng định từ chồng, Mạnh Văn Đông nhớ lại những cảnh tượng trên bàn ăn, càng nghĩ càng thấy hợp lý, bà chép miệng mấy lần, tự vỗ vào mu bàn tay mình, "Vậy mà tôi không biết gì cả... Đứa trẻ này cũng chẳng nói gì hết."

Diệp Lập Chiêu an ủi: "Cũng chưa chắc đâu, có thể là hai đứa cãi nhau thôi."

Mạnh Văn Đông nói: "Để hôm nào tôi hỏi thử, đừng để xảy ra hiểu lầm gì."

Hai vợ chồng đôi khi cũng khá cởi mở. Dù rất muốn gán ghép con gái với Chu Diên thành một cặp nhưng họ cũng không ép buộc hay áp đặt, vẫn tôn trọng lựa chọn của con trẻ, không đến mức quá bảo thủ.

Trong một khoảng thời gian sau đó, những chuyện tương tự không còn xảy ra.

Diệp Tích Ngôn không biết Chu Diên đã nói gì với Mạnh Văn Đông, chỉ thấy sau này hai người lớn hoàn toàn không nhắc lại chuyện đó, cũng không đề cập đến Chu Diên trước mặt cô.

Mãi về sau, Herbert mới kể cho cô rằng Chu Diên đã bịa ra một cái cớ, nói rằng anh đã có người mình thích. Trước mặt người lớn có những lời không thể nói thẳng nên anh đã khéo léo gợi ý.

Tuần thứ hai sau khi trở lại Nam Thành, Diệp Tích Ngôn bắt đầu bước vào chương trình huấn luyện thể lực để chuẩn bị cho giải đấu.

Vì không có sân tập chuyên dụng ở đây nên cô mượn sân tập ngoài trời tại nhà Trần Giang Triều, với sự hướng dẫn từ xa của huấn luyện viên ở Đức. Ngoài ra, do hạn chế về đường đua, hiện tại cô chỉ có thể luyện tập mô phỏng trên thiết bị trực tuyến.

Quá trình huấn luyện sẽ kéo dài cho đến khi sang Nhật Bản, trong thời gian này cô phải tập luyện mỗi ngày, không được bỏ buổi nào.

Giang Tự thì vẫn ở lại biệt thự nhỏ, trừ vài ngày đầu tiên có ra ngoài, cô hầu như không rời khỏi đây nữa.

Biết rằng Giang Tự đang âm thầm chuẩn bị một kế hoạch nào đó nhưng Diệp Tích Ngôn không hỏi thêm về tiến độ, mỗi ngày chỉ mang về một bó hoa để tặng. Cô đổi các loại hoa khác nhau, từ hoa hồng nhiều màu sắc, dạ lan hương đến cát cánh... không quan tâm đến ý nghĩa của hoa, miễn là trông đẹp mắt.

Người này khá táo bạo, có một ngày nọ đi ăn còn dắt cả cháu gái nhỏ Mộng Kỳ theo, giấu ba mẹ mà mang trẻ con đi hẹn hò.

Ba mẹ Diệp Tích Ngôn không biết chuyện này, chỉ nghĩ rằng cô mang cháu đi chơi nên cũng không hỏi han gì thêm.

Mộng Kỳ rất quý Giang Tự, trước đây mới chỉ thích qua màn hình, giờ gặp ngoài đời thật thì lại e thẹn, cứ rụt rè trốn sau chân Diệp Tích Ngôn, vừa cười vừa níu chặt ống quần cô, đôi mắt sáng như ngọc.

Diệp Tích Ngôn vốn không giỏi chăm trẻ con, chỉ vì thấy phiền nên mới dẫn cháu gái ra ngoài gặp Giang Tự một lần, nếu không cô bé cứ nhắc mãi không thôi, làm ồn đến mức không chịu nổi.

Bác sĩ Giang thì nhẫn nại hơn nhiều, cô tận tình dẫn Mộng Kỳ đi chơi cả buổi chiều, còn mua một đống đồ chơi, quần áo trẻ em, cả yếm quần cho cô bé.

Mộng Kỳ vui đến mức không để đâu cho hết, miệng liên tục gọi Giang Tự là "chị", dù Diệp Tích Ngôn đã sửa lời bao nhiêu lần cũng không chịu đổi. Cô bé còn hào phóng tự rút tiền tiêu vặt của mình ra mời Giang Tự ăn kem, tiện thể mua cho Diệp Tích Ngôn một cây.

Trẻ con thì vô tư, buổi sáng chơi vui như thế nào tối về chắc chắn sẽ kể lại hết cho hai vợ chồng già nghe. Cô bé không biết tên của Giang Tự, mà Diệp Tích Ngôn cũng không nói nên chỉ đơn giản gọi là "chị", không diễn tả được gì thêm.

Khi biết cháu gái đã đi chơi với một cô gái, mà lại là vị bác sĩ từng xuất hiện trong cuộc gọi video trước đây, Mạnh Văn Đông cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tiện miệng hỏi thăm Diệp Tích Ngôn vài câu.

Diệp Tích Ngôn qua loa trả lời: "Chỉ là buổi chiều rảnh rỗi hẹn gặp nhau một chút thôi, dù sao cũng ở gần."

"Là người ở khu này à?" Mạnh Văn Đông hỏi.

Diệp Tích Ngôn đáp: "Ừm, chỗ ở cách đây không xa."

"Ở đâu?"

"Đại lộ Vinh Hòa."

Mạnh Văn Đông gật gù: "Ừ, gần thật, chỉ cách một con phố."

Diệp Tích Ngôn thuận miệng nói thêm vài điều, không đầu không đuôi.

Có lẽ nhờ mấy món đồ mua cho Mộng Kỳ mà Mạnh Văn Đông cảm thấy ấn tượng, nói: "Cô bác sĩ Giang này cũng tốt, là một cô gái chu đáo."

Diệp Tích Ngôn mím môi, nói: "Chị ấy 29 tuổi rồi."

"Còn nhỏ hơn anh trai con mấy tuổi, đã kết hôn chưa?"

"Chưa, vẫn còn sớm."

"29 tuổi mà còn sớm gì nữa," Mạnh Văn Đông lẩm bẩm, nghĩ ngợi rồi tiếp: "Nhưng cũng đúng, làm bác sĩ mà, tuổi này còn trẻ. Dù qua 30 cũng chẳng cần vội, vừa mới bắt đầu sự nghiệp thôi, chẳng phải lo lắng gì."

Người lớn vẫn giữ quan niệm truyền thống, nói chuyện một lúc lại quay về chủ đề hôn nhân.

Diệp Tích Ngôn không muốn nghe, bảo: "Mẹ đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này, suốt ngày chỉ toàn cưới với gả."

Hiểu ý con, Mạnh Văn Đông bật cười: "Mẹ có ép con đâu, mẹ đang nói cô bác sĩ kia mà."

Diệp Tích Ngôn làm như không nghe thấy câu đó, đáp lại một cách mơ hồ: "Con không cưới đâu, không có ý định này."

Không cưới nghĩa là không kết hôn theo cách truyền thống, kiểu hôn nhân nam nữ thông thường.

Mạnh Văn Đông không hiểu sâu xa, chỉ nửa đùa nửa thật: "Mẹ không can thiệp chuyện của con, tùy con thôi."

Diệp Tích Ngôn im lặng. Một lúc sau, cô bất ngờ buột miệng: "Bác sĩ Giang có người yêu rồi."

Mạnh Văn Đông hỏi: "Người ở đây à?"

"Ừm." Diệp Tích Ngôn trả lời một cách điềm nhiên: "Cũng sống gần đây."

"Ở đường nào?"

"Ngay con phố này."

Mạnh Văn Đông bật cười: "Thế thì trùng hợp quá, đều ở gần, đúng là có duyên."

Diệp Tích Ngôn nói: "Người đó hình như nhỏ hơn chị ấy mấy tuổi, tầm ba, bốn tuổi gì đấy."

"Cỡ tuổi con."

"Chắc vậy."

Mạnh Văn Đông gật đầu: "Thế cũng được, không cách biệt nhiều."

Như muốn thăm dò, Diệp Tích Ngôn liền nói thêm nhiều chi tiết, nào là người kia học cùng trường với mình, gia cảnh khá ổn rồi nói về bác sĩ Giang ra sao.

Không biết rằng con đang lừa mình, Mạnh Văn Đông thật lòng khen: "Điều kiện hai bên cũng xứng, hợp đấy."

Diệp Tích Ngôn ngước lên nhìn: "Nhưng nghe nói gia đình bác sĩ Giang hơi phức tạp, ba mẹ chị ấy ly hôn lâu rồi, mâu thuẫn nhiều lắm."

Mạnh Văn Đông nói: "Hai người sống chung với nhau đâu phải sống cùng ba mẹ, tốt hay xấu thì cũng chỉ cần bản thân thấy hợp là được, làm sao để ý hết được những thứ đó. Mẹ với ba con cũng không can thiệp vào chuyện của các con, không đủ sức mà cũng chẳng muốn làm."

Diệp Tích Ngôn khẽ mỉm cười: "Ba mẹ là nhất, thoải mái nhất."

"Cũng do không còn cách nào," Mạnh Văn Đông cũng cười: "Hai đứa bướng bỉnh y như nhau, từ bé đã không chịu nghe lời. Quản nhiều mệt lắm, chẳng quản nổi."

Cuộc trò chuyện này thật hòa thuận, đong đầy tình cảm gia đình.

Nói thêm nữa lại dễ lộ sơ hở, Diệp Tích Ngôn dừng ở đó, không tiếp tục thăm dò nữa.

Tối về nhà, Diệp Tích Ngôn kể lại chuyện này với Giang Tự, nửa đùa nửa thật nói: "Mẹ em thấy chúng ta rất xứng đôi, cực kỳ hợp nhau."

Giang Tự không để ý, đáp hờ hững: "Bác gái chỉ nói về điều kiện."

Diệp Tích Ngôn nhấn mạnh: "Là mọi mặt điều kiện. Mẹ em thật sự rất thích chị."

Giang Tự không xem đó là chuyện quan trọng, giữ thái độ điềm nhiên.

Diệp Tích Ngôn nói: "Mẹ bảo lần sau ăn cơm thì gọi chị cùng đi, chị có muốn không?"

"Khi nào?"

"Lúc nào cũng được. Em hay về nhà mà."

Giang Tự đáp: "Để sau đợt thi đấu đi rồi tính."

"Vậy thì lâu quá," Diệp Tích Ngôn nói, "Trước khi thi đấu gặp cũng được, không ảnh hưởng gì đâu."

Giang Tự không từ chối.

Mời ăn cơm là thật, không phải lời ngọt ngào để dỗ dành. Quả thực đây là ý của Mạnh Văn Đông.

Diệp Tích Ngôn rất coi trọng việc này, chọn ngày chủ nhật, sắp xếp sau một buổi tiệc tối.

Buổi tiệc tối diễn ra vào thứ sáu, chủ tiệc là một người bạn đầu tư của Diệp Tích Ngôn. Vì đã về Nam Thành, không đi không được.

Người bạn đầu tư này đã mời rất nhiều nhân vật trong ngành, bao gồm cả viện trưởng Bệnh viện số 2, Trương Hiền Minh, Kỷ Tồn Ngọc và hai người nhà họ Giang, Giang Đan Thành cùng bác cả của Giang Tự.

Thật trùng hợp, tất cả những người có liên quan đến Giang Tự đều tập trung lại đây.

Diệp Tích Ngôn không biết Trương Hiền Minh và những người khác cũng có trong danh sách khách mời nên không mấy để tâm. Tối đó, cô chuẩn bị qua loa rồi đi, nghĩ rằng chỉ đến giao lưu xã giao là xong nhưng không ngờ vừa vào đã chạm mặt Kỷ Tồn Ngọc.

Kỷ Tồn Ngọc cũng khá bất ngờ, nhìn thấy cô liền sững lại một chút rồi chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Diệp, lại gặp cô rồi."

Cô không đi một mình mà đi cùng Charles.

Charles cũng được mời và đã bị Kỷ Tồn Ngọc nhận ra.

Đối tác hợp tác cũ gặp lại, lại là một bên từng xảy ra xung đột không mấy vui vẻ, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngập. Nhưng phản ứng của Kỷ Tồn Ngọc vẫn nhanh nhạy, không tỏ thái độ khó chịu, còn chủ động chào Charles, gọi anh một tiếng.

Charles thì không khách sáo, chẳng giả vờ cũng không bắt tay hay đáp lại, hoàn toàn không nể mặt.

Kỷ Tồn Ngọc cũng không tỏ ra bực bội, anh vẫn giữ nụ cười hòa nhã, không rõ là vì muốn duy trì bầu không khí hài hòa hay chỉ đơn giản là giả bộ.

Không có gì để nói thêm, ba người chỉ chào hỏi qua loa, không trò chuyện sâu.

Đi xa rồi, Charles mới ngoái đầu lại nhìn, lẩm bẩm vài câu khó nghe. Diệp Tích Ngôn tò mò hỏi: "Sao thế? Có thù oán gì với anh ta à?"

Charles đáp: "Chưa đến mức đó, chỉ là không ưa nổi."

Diệp Tích Ngôn khó hiểu: "Anh ta làm gì, có chuyện gì sao?"

Ở ngoài không tiện nói nhiều, Charles ghé sát tai cô hạ giọng nói nhỏ, tiết lộ tin tức rằng Tập đoàn Khang Thành có thể sẽ thu mua một công ty nào đó.

Công ty nào đó, đương nhiên là công ty của Kỷ Vân Phù.

Mà Tập đoàn Khang Thành chính là công ty mẹ của doanh nghiệp thiết bị y tế mà Diệp Tích Ngôn đã đầu tư.

Diệp Tích Ngôn không khỏi nhướn mày, nửa hiểu nửa không đáp lại: "Thảo nào, tôi đã bảo sao anh ta lại lịch sự với tôi như vậy."

"Cậu hỏi thăm ý định bên đó đi, cẩn thận kẻo bị dính rắc rối," Charles nhắc nhở.

"Tôi cũng đâu phải là chủ, chỉ là người đầu tư, có quyết định được gì đâu," Diệp Tích Ngôn nói. "Nếu Khang Thành thật sự muốn thu mua công ty đó, tôi cũng chẳng ngăn được."

"Dù sao cũng phải cẩn thận." Charles nói.

Diệp Tích Ngôn đáp: "Yên tâm."

Hai người vừa nói vừa bước vào trong, không bao xa đã gặp chủ tiệc.

Chủ tiệc đang trò chuyện, mà người đối diện chính là Giang Đan Thành.

Không cần giới thiệu, Diệp Tích Ngôn vừa nhìn đã nhận ra, biết ngay đó là ai. Dáng vẻ của Giang Đan Thành quá quen thuộc.

Người bạn chủ tiệc vui vẻ kéo Diệp Tích Ngôn cùng Charles lại, nhanh chóng đứng giữa làm cầu nối, hào hứng giới thiệu với Giang Đan Thành: "Vừa nhắc đến đây xong, giờ gặp ngay. Giang tổng, đây là tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Tích Ngôn, tiểu Diệp tổng. Cô ấy cũng là cổ đông của Hòa An."

Nói rồi, anh quay sang Diệp Tích Ngôn, giới thiệu tiếp: "Tích Ngôn, đây là Giang Đan Thành, Giang tổng, Giám đốc tập đoàn Giang Trí."

Sau đó lại đến lượt Charles.

Vị chủ tiệc rất nhiệt tình, sợ ba người lỡ mất cơ hội làm quen còn chuẩn bị vài ly champagne để mời họ.

Diệp Tích Ngôn tất nhiên biết rõ Giang Đan Thành là ai, từ trước đã rõ ràng. Cô giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ bất cứ điều gì không phù hợp, duy trì tác phong cần có. Dù là bậc hậu bối nhưng cô vẫn tự tin và thẳng thắn, chìa tay chào: "Giang tổng, chào ông. Nghe danh đã lâu."

Giang Đan Thành không tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không quá nhiệt tình, đáp lại: "Tiểu Diệp Tổng, rất hân hạnh."

Người bạn chủ tiệc vui vẻ ra mặt, nghĩ rằng khởi đầu thuận lợi liền kéo ba người cùng nâng ly.

Diệp Tích Ngôn rất tự nhiên, không chút ngại ngùng, nâng ly uống ngay. Cô hoàn toàn toát lên phong thái của một người làm kinh doanh, ứng biến khéo léo, rất chuyên nghiệp.

Giang Đan Thành cũng tương tự, nhưng ông ta giữ vẻ nghiêm nghị. Dường như đã quen với vị trí của người đứng đầu, mọi hành động đều chuẩn mực, không dễ gần và ít khi cười.

Dù tuổi đã cao, Giang Đan Thành trông vẫn trẻ trung nhờ mái tóc nhuộm đen, nhìn qua chỉ như ngoài bốn, năm mươi. Ông có khuôn mặt khá chính trực, hoàn toàn không giống một người từng ngoại tình hay thờ ơ với con gái mình.

Diệp Tích Ngôn trò chuyện qua loa, khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào không nên có.

Ngược lại, Giang Đan Thành lại lên tiếng trước: "Tiểu Diệp tổng, có phải cô đã tham gia vào hoạt động từ thiện do Vân Hà tài trợ không?"

Diệp Tích Ngôn đáp: "Đúng vậy, vừa kết thúc không lâu."

Giang Đan Thành nói: "Con gái tôi cũng ở trong đội ngũ đó, cô chắc hẳn biết đấy."

Diệp Tích Ngôn giả vờ như vừa nhận ra, thử hỏi: "Có phải là bác sĩ Giang, Giang Tự không?"

"Đúng rồi."

"Bác sĩ Giang rất tài giỏi, đã giúp đỡ mọi người rất nhiều. Cô ấy cũng từng hỗ trợ tôi."

Lần đầu gặp mặt, dù chỉ là khách sáo cũng phải tỏ ra lịch sự.

Diệp Tích Ngôn theo lời đối phương mà tiếp tục câu chuyện, không nói nhiều hơn cần thiết.

Khi câu chuyện gần xong, hai vị khách không mời mà đến khác cũng xuất hiện.

Đó là viện trưởng Bệnh viện số 2 và Trương Hiền Minh.

Hai người họ chủ động tiến lại gần, đặc biệt là Trương Hiền Minh. Dù gặp Giang Đan Thành cũng không hề né tránh, thậm chí còn chào hỏi trước, lịch sự nói: "Giang tổng."

Giang Đan Thành mặt không biểu cảm, không để lộ chút manh mối nào, cũng bình thản đáp lại: "Trưởng khoa Trương."

Điều này khiến người khác khó hiểu. Rõ ràng hai người này đáng ra phải là đối thủ không đội trời chung nhưng lại có vẻ hòa nhã một cách bất ngờ, không hề tỏ ra chút khó chịu nào.

Diệp Tích Ngôn lặng lẽ đứng bên không biểu hiện gì, chỉ âm thầm quan sát. Cô nhìn Charles một chút, sau đó qua lời giới thiệu của người bạn chủ tiệc mà làm quen với vị viện trưởng.

Khi màn kịch này kết thúc, rời khỏi đám đông, Charles bất ngờ hỏi nhỏ: "Cậu có biết đối thủ cạnh tranh của Khang Thành lần này là ai không?"

Với cách hỏi như vậy, không cần đoán cũng biết. Diệp Tích Ngôn hiểu rõ, đáp: "Tập đoàn Giang Trí."

Charles gật đầu, hạ giọng nói: "Dạo trước đã có tin đồn, nhìn thế này chắc họ đã quyết tâm giành bằng được rồi."

Đường đường công khai thu mua công ty của vợ cũ, liệu là vì lợi ích thương mại thuần túy hay có ý đồ khác? Dù sao cũng từng là vợ chồng, Kỷ Vân Phù mới qua đời nửa năm, giờ làm thế này có phải quá nhẫn tâm không?

Chưa kể, Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc có vẻ lại thân thiết với Giang Đan Thành, điều này không hợp lý chút nào. Phải chăng là do người tình họ Trương của Giang Đan Thành có họ hàng với Trương Hiền Minh, là anh em họ nên hai bên mới làm lành?

Diệp Tích Ngôn quay đầu lại nhìn, bất giác nhíu mày.

Phía bên kia, Trương Hiền Minh và Kỷ Tồn Ngọc đã đi nơi khác, người bạn chủ tiệc cũng không còn ở đó, chỉ còn Giang Đan Thành và vị viện trưởng bệnh viện số 2 đang nói chuyện gì đó. Giang Đan Thành vẫn giữ dáng vẻ ít nói, còn vị viện trưởng nói khá nhiều, không rõ là đang tán gẫu hay bàn công việc.

Charles hỏi: "Nhìn gì thế?"

"Không," Diệp Tích Ngôn phủ nhận, "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro