Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Chị ở phòng ai qua đêm vậy

Chương 81: Chị ở phòng ai qua đêm vậy

Màn đêm tựa như dòng thủy triều, từng đợt từng đợt xô vào bờ làm ướt sũng bờ cát khô, cứ lặp đi lặp lại mà để lại những vết sâu đậm.

Sau một ngày bận rộn, trải qua hai lần quấn quýt, phần thời gian còn lại là một giấc ngủ ngon lành. Giang Tự nửa nằm nửa dựa trên ngực Diệp Tích Ngôn, trước khi ngủ còn đặt lên môi cô một nụ hôn. Diệp Tích Ngôn không thỏa mãn lại cúi xuống hôn lên bờ vai trơn mịn của Giang Tự.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon nhé."

Đêm nay không khác gì những đêm khác, ngoài sự thân mật và những khoảnh khắc ấm áp, mọi thứ khác đều lặng lẽ tan biến trong bóng tối. Đợi đến ngày mai, công việc dang dở của ngày hôm qua lại tiếp tục.

Đầu tháng Chín, thời tiết bắt đầu se lạnh, nhất là ở vùng cao nguyên, nhiệt độ thay đổi không ổn định. Dù thời gian ở đây chưa đầy mười ngày nhưng sự chuyển biến của khí hậu rất rõ ràng. Ban đầu chỉ hơi mát mẻ nhưng giờ đã lạnh hơn, ra ngoài nhất định phải mặc áo khoác.

Cả hai thức dậy lúc bảy giờ sáng, sau đó cùng ở trong phòng của Giang Tự rửa mặt, lau người cho nhau. Giang Tự còn giúp Diệp Tích Ngôn tết tóc, kiểu tóc bốn lọn trông vô cùng thanh thoát.

Khi chuẩn bị ra ngoài, cả hai tách nhau ra. Diệp Tích Ngôn đi trước cầm một túi giấy làm vật ngụy trang, giả vờ như chỉ qua lấy đồ vào buổi sớm chứ không phải vừa từ giường của Giang Tự bước ra. Trên hành lang cô gặp vài người trong đội hỗ trợ y tế, đúng lúc một bác sĩ trẻ đi lên tìm Giang Tự còn chào hỏi cô:

"Chào Diệp tổng, buổi sáng tốt lành."

Diệp Tích Ngôn không nhớ người này là ai, khuôn mặt không để lại ấn tượng gì trong trí nhớ cô. Nhưng cô vẫn bình thản đáp lại:

"Chào buổi sáng."

Nhìn thấy túi giấy trong tay cô, bác sĩ trẻ mỉm cười lịch sự:

"Sáng sớm mà đã bận rộn rồi, vất vả quá."

"Cũng không có gì, tôi chỉ đến lấy đồ thôi, lát nữa mới ra ngoài." Diệp Tích Ngôn trả lời nhẹ nhàng.

Hai người chỉ trao đổi đôi câu xã giao. Bác sĩ trẻ cười nói sẽ qua tìm Giang Tự, hẹn khi nào rảnh sẽ trò chuyện thêm. Diệp Tích Ngôn không nói nhiều, gật đầu rồi quay vào phòng bên cạnh.

Hôm nay công việc còn bận rộn hơn hôm qua. Số lượng bệnh nhân đội hỗ trợ y tế cần khám chữa tăng lên rất nhiều, trước cổng bệnh viện đã xếp thành một hàng dài, đuôi hàng kéo dài đến tận xa.

Khi nhóm từ thiện đến bệnh viện nhân dân, cảnh tượng ấy khiến ai cũng ngỡ ngàng. Không ai ngờ số lượng bệnh nhân lại đông đến vậy, vượt xa dự tính ban đầu. Hà Anh Chính kinh ngạc đến mức đứng ngây người, lẩm bẩm:

"Hàng dài thế này hôm nay làm sao khám hết? Có khi phải kéo dài đến mai, thậm chí ngày kia..."

Diệp Tích Ngôn nhìn về phía lều của đội y tế. Giang Tự và các đồng nghiệp đã bị vây kín bởi đám đông. Khu vực đó chật ních người, chỉ thấy những cái đầu đen chen chúc nhau. Cô sững người vội vàng đi tới để hỗ trợ duy trì trật tự, lo ngại rằng sự chen lấn có thể gây ra chuyện không hay.

May mà những người đến khám bệnh chỉ tập trung đứng xem chứ không xô đẩy. Diệp Tích Ngôn không biết nói tiếng Tạng, cô kéo một thành viên nam trong đoàn làm phiên dịch, yêu cầu mọi người đứng giãn ra lần lượt từng người một.

Lượt khám mới vẫn chưa bắt đầu, Giang Tự đứng sau chiếc bàn dài trong lều dùng bút ghi chép gì đó. Cô vừa viết vừa dặn dò Lý Chính Minh, đồng thời phân công nhiệm vụ cho các nhân viên y tế khác. Trương Hiền Minh vẫn chưa thấy đâu, mãi không xuất hiện.

Nghe thấy giọng của Diệp Tích Ngôn, Giang Tự ngừng tay ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lưu lại trên người cô một thoáng sau đó gọi một y tá trẻ đến, bảo lấy thêm thuốc mang ra. Bác sĩ Giang ở bên ngoài luôn có thể tự mình đảm đương mọi việc, dù ở đâu hay lúc nào cũng giữ được bình tĩnh và lý trí, khí chất mạnh mẽ.

Diệp Tích Ngôn không tiến lên làm phiền, cô duy trì trật tự xong liền đi hỗ trợ vận chuyển đồ, còn gọi Hà Anh Chính và mấy người nữa cùng giúp. Một lúc sau, họ mang thêm nhiều ghế dài phát cho người dân Tây Tạng đang xếp hàng chờ khám để ngồi.

Chị Hạ và Tiểu Trần lại mang cả một xe nước khoáng đến phát, không chỉ cho nhân viên y tế và hậu cần mà còn cho cả người dân Tây Tạng. Số tiền mua nước là do chị Hạ tự bỏ túi, không tính vào báo cáo chi tiêu.

Mọi người đều rất phối hợp, ai cũng cố gắng làm những gì trong khả năng của mình.

Nửa ngày trôi qua nhanh chóng, đến trưa các bác sĩ thay ca một lần. Giang Tự cũng nghỉ được khoảng hai tiếng sau đó mới quay lại tiếp tục công việc.

Diệp Tích Ngôn không thể ở lại bên đó cả ngày, buổi chiều cô còn nhiệm vụ khác. Dưới sự dẫn đường của hướng dẫn viên, cô lái xe đưa chị Hạ và những người khác đến một ngôi làng trọng điểm mà đội ngũ y tế đang quan tâm, khảo sát tình hình thực tế. Tiện đường họ cũng ghé qua các đồng cỏ và ngọn núi gần đó để thu thập tư liệu.

Trong lúc chị Hạ và mọi người bận rộn, Diệp Tích Ngôn ngồi chờ trên xe. Có thời gian rảnh cô nhắn tin cho Giang Tự một lần.

Nhưng Giang Tự quá bận, không trả lời.

Trên WeChat, Diệp Lập Chiêu và anh trai đều đã liên lạc với cô, họ đề cập đến việc về nước.

Diệp Lập Chiêu và Mạnh Văn Đông đã lên kế hoạch hành trình, tuần tới họ sẽ về nước, sớm hơn nửa tháng so với dự tính. Lần này họ sẽ ở lại đây một thời gian, có thể là sau khi hoàn thành giải đấu tại Nhật Bản rồi mới trở về Đức. Ông già nhà họ Diệp thật sự rất phô trương, đi đâu cũng phải ngồi máy bay riêng. Ông còn đặc biệt nhắn tin cho Diệp Tích Ngôn yêu cầu cô cùng lên máy bay, nói rằng đặt vé riêng lẻ rất phiền phức.

Anh trai cô cũng nhắn tin về việc này, bảo cô hoàn thành hoạt động từ thiện xong thì về Nam Thành, ít nhất cũng phải gặp ba mẹ một lần.

Tin nhắn được gửi vào lúc rạng sáng, vừa đúng buổi tối ở Đức. Diệp Tích Ngôn do dự một chút, trả lời anh trai trước rồi mới trả lời ông Diệp.

Về nhà chắc chắn là phải về, kết thúc hoạt động xong thì về cũng không sao, chuyện đó cô có thể đồng ý. Nhưng đi cùng ông Diệp trên máy bay riêng thì cô từ chối khéo, đợi về đến Nam Thành rồi tính sau. Diệp Tích Ngôn chỉ báo với ông thời gian dự kiến sẽ về nhà, còn lại thì lược bỏ.

Ngoài ra, Diệp Tích Ngôn cũng nhắn tin cho Charles và những người khác để hỏi tình hình của đội đua, đồng thời nhờ Trần Giang Triều tra giúp một số việc liên quan đến nhà họ Giang và Trương Hiền Minh.

Những lời cô nói với Giang Tự tối qua không chỉ để an ủi. Dù không can thiệp tùy tiện nhưng cô cũng không thể hoàn toàn phớt lờ tình cảnh của bạn gái mình. Tuy nhiên cô vẫn giữ sự chừng mực cần thiết.

Trần Giang Triều trong nước có quan hệ rộng, việc điều tra vài người không thành vấn đề, chưa kể cũng không phải là những bí mật gì quá lớn.

Tối hôm đó, Trần Giang Triều đã gửi toàn bộ thông tin điều tra được. Anh ta gần như bóc trần toàn bộ đời tư của Trương Hiền Minh, ngay cả lần bị tố cáo gần đây cũng tra ra, cũng như người đứng sau hậu thuẫn ông ta. Diệp Tích Ngôn xem kỹ, phát hiện Trương Hiền Minh từng là một trong những cổ đông của công ty Kỷ Vân Phù nhưng sau đó đã rút vốn. Chính trong thời gian này, ông ta được nâng đỡ để thăng tiến, sự nghiệp như diều gặp gió. Người nâng đỡ Trương Hiền Minh không ai khác chính là viện trưởng của Bệnh viện số 2.

Trần Giang Triều còn đính kèm một bản báo cáo điều tra, cho thấy trước đây Bệnh viện số 2 từng hợp tác rất nhiều với công ty thiết bị y tế của Kỷ Vân Phù. Nhưng vài năm trước khi Kỷ Vân Phù mắc bệnh ung thư, mối hợp tác giữa hai bên dần giảm sút và được thay thế bởi một công ty khác. Công ty này không ai khác chính là của Giang Đan Thành.

Ngoài ra, sau khi Kỷ Tồn Ngọc tiếp quản công ty của Kỷ Vân Phù, anh ta dường như không biết cách quản lý làm cho công ty rơi vào tình trạng hỗn loạn, có ý định bán tài sản. Ở thành phố S đã bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán, rất nhiều người đang nhắm vào khối tài sản béo bở mà Kỷ Vân Phù để lại, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Trần Giang Triều không ngần ngại mỉa mai: "Không hiểu sao lại chọn một kẻ thừa kế tệ hại như thế, chỉ là đồ ngu vô dụng, trong nửa năm đã làm mọi thứ rối tung lên. Đưa cho hắn vàng cũng chỉ làm ra đống rác, đúng là đồ phế thải."

Diệp Tích Ngôn nhìn qua "thành tựu" của Kỷ Tồn Ngọc, quả thực không ấn tượng lắm. Anh ta không giống một người kế thừa đủ tiêu chuẩn, so với đại bác sĩ thì kém xa, ở điểm nào cũng không bằng.

May mà tập đoàn của Kỷ Vân Phù xây dựng đủ lớn, dù mất đi trụ cột vẫn có thể miễn cưỡng duy trì. Nhưng nếu tiếp tục thế này thì các cổ đông và đối tác khác trong tập đoàn chắc chắn sẽ không ngồi yên, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đấu đá nội bộ.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Tích Ngôn vẫn không quan tâm nhiều đến chuyện này. Cô chỉ nghĩ về Giang Tự, không biết cô ấy sẽ nhìn nhận vấn đề này như thế nào.

Công việc y tế cứ liên tục bận rộn. Bệnh nhân đến rồi đi không ngớt, vừa xử lý xong một nhóm lại có thêm nhóm khác khiến bệnh viện không khác gì một khu chợ. Tuy nhiên, các bệnh nhân không có quyền lựa chọn.

Hai chẩn đoán phổ biến nhất là cao huyết áp và mỡ máu cao. Một số triệu chứng như rối loạn nhịp tim cần được kiểm tra kỹ hơn. Phần lớn bệnh nhân phát hiện mắc bệnh là người lớn tuổi, trẻ em thì ít hơn.

Một bé gái nhỏ được Giang Tự tiếp nhận kiểm tra đã phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh, cần nhập viện điều trị ngay lập tức. Đội hỗ trợ y tế khuyên gia đình nên đưa bé đến bệnh viện số 2 hoặc một bệnh viện lớn hơn để điều trị, không thể trì hoãn thêm.

Cha mẹ đứa trẻ hoàn toàn không hiểu gì, họ chỉ nghe nói ở đây có kiểm tra miễn phí nên dẫn bé đến vì sức khỏe yếu. Kết quả kiểm tra làm họ bàng hoàng, người mẹ sốc đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, tình hình trở nên hỗn loạn.

Trong suy nghĩ của nhiều người, không chỉ người dân tộc Tạng, các căn bệnh như tim mạch và ung thư luôn bị coi như án tử, tương đương với bệnh nan y. Mặc dù y học hiện đại đã tiến bộ nhiều, một số bệnh có tiên lượng tốt hơn hoặc thậm chí có thể chữa khỏi nhưng việc nghe tin người thân mắc bệnh vẫn là cú sốc lớn khó chấp nhận.

Khi Giang Tự khám cho bé gái, Diệp Tích Ngôn cũng có mặt, tình cờ chứng kiến toàn bộ sự việc.

Cha của đứa trẻ vô cùng kích động, túm lấy cổ áo của Giang Tự không chịu buông, dùng thứ tiếng phổ thông khó nghe của mình yêu cầu kiểm tra lại vì không chấp nhận kết quả ban đầu.

Diệp Tích Ngôn đứng từ xa quan sát, nghĩ rằng có thể xảy ra xô xát nên vội vã tiến lại gần.

May mà Giang Tự kịp thời ngăn cô lại, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô thì thầm trấn an: "Chị không sao, đừng vội."

Nghe vậy Diệp Tích Ngôn mới bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ theo dõi người đàn ông.

Giang Tự đã quá quen với những tình huống như thế này. Đây không phải là lần đầu cô gặp, có những gia đình vì lo lắng còn đập phá, gây rối. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích và xử lý tình hình. Cô nhẹ nhàng an ủi cha mẹ bé gái, thuyết phục họ đi kiểm tra lại ở bệnh viện số 2, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc điều trị kịp thời, không thể tiếp tục trì hoãn.

Mặc dù bị nắm cổ áo nhưng Giang Tự vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh, xử lý mọi việc đâu ra đấy. Sau đó cô còn tận tình hướng dẫn các thực tập sinh cách ứng phó với những tình huống tương tự trong tương lai.

Diệp Tích Ngôn đứng nhìn mà thấy đau lòng, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt. Đến tối, cô ôm lấy Giang Tự dụi dụi như đang làm nũng, hết nhìn bên này lại ngó bên kia, vừa chạm vừa hôn cứ như chính mình mới là người chịu uất ức.

Giang Tự bất lực, chỉ còn biết véo nhẹ vào người cô, bảo cô dừng lại: "Đừng nghịch nữa."

Diệp Tích Ngôn ấm ức nói: "Mấy người đó thật quá đáng, được khám bệnh miễn phí mà còn hành xử như vậy."

Giang Tự mỉm cười, ôn tồn đáp: "Chỉ là họ quá lo lắng thôi."

"Dù có lo lắng cũng không nên cư xử như thế," Diệp Tích Ngôn không hài lòng, "Nếu nghiêm trọng hơn thì chẳng khác gì gây rối ở bệnh viện, lấy người khác ra trút giận."

Giang Tự an ủi: "Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, không sao mà."

Nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn để tâm không thôi.

Sự cố như vậy chỉ xảy ra một lần. Sang ngày hôm sau, mọi chuyện trở lại bình thường, không ai gây rối nữa.

Sự việc cũng khiến đội ngũ hỗ trợ cảnh giác hơn. Từ hôm đó, đội y tế thiện nguyện và đội địa phương mỗi bên cử hai người thay phiên túc trực tại khu vực khám bệnh, phòng ngừa những trường hợp tương tự.

Diệp Tích Ngôn thường xuyên ghé qua, khi thì khuân vác đồ, khi thì mang nước. Cô rất tích cực, hầu như nhiệm vụ nào ở khu vực bệnh viện cũng đều có mặt cô.

Vào những ngày cuối của chương trình y tế, Trương Hiền Minh cuối cùng cũng xuất hiện để tham gia khám bệnh, không còn chỉ lo giải quyết những "việc lớn" nội bộ nữa.

Đội ngũ quay phim thiện nguyện cũng dành cho ông ta một tập đặc biệt, dù sao ông ta cũng là người phụ trách phía Bệnh viện số 2 trong chương trình lần này, không thể qua loa.

Tối trước ngày cuối cùng của chương trình y tế, Kỷ Tồn Ngọc mời Diệp Tích Ngôn đi ăn tối, còn gọi thêm Thiệu Vân Phong cùng một vài bác sĩ, trong đó có cả Trương Hiền Minh.

Bữa tối không phải là tiệc lớn, chỉ là một bữa ăn đơn giản và bình thường, chi phí cũng không cao. Kỷ Tồn Ngọc mời Diệp Tích Ngôn một chén rượu sake nhỏ, thái độ thân thiện nhưng không quá nồng nhiệt, tạo cảm giác giống như bạn bè xã giao bình thường.

Nếu không có Giang Tự và nếu cô chưa từng điều tra kỹ về Kỷ Tồn Ngọc, có lẽ Diệp Tích Ngôn sẽ chấp nhận cách tiếp cận này, thậm chí còn cảm thấy anh ta cũng không đến nỗi nào. Nhưng đáng tiếc, cô đã biết rõ bản chất của anh ta và hiểu được mục đích đằng sau hành động này.

Trên đời chẳng ai làm việc gì mà không có lợi ích. Mời ăn tối chắc chắn là có ý đồ.

Quả nhiên, khi bữa ăn gần kết thúc, Kỷ Tồn Ngọc đã đề cập đến chuyện làm ăn và nhắc đến công ty thiết bị y tế mà Diệp Tích Ngôn đầu tư.

Lần này Diệp Tích Ngôn tỏ ra rất hợp tác, nói rằng nếu cần giúp đỡ gì thì cứ tìm cô.

Kỷ Tồn Ngọc lập tức tươi cười rạng rỡ. Một lúc sau, anh ta thông minh lái câu chuyện sang chủ đề đua xe rồi khéo léo gợi ý, kéo gần mối quan hệ giữa Diệp Tích Ngôn và Trương Hiền Minh.

Diệp Tích Ngôn lại nâng ly uống với Trương Hiền Minh, đồng thời trao đổi thông tin liên lạc.

Tối hôm đó, khi trở về chỗ nghỉ đã gần 11 giờ đêm. Diệp Tích Ngôn không qua phòng bên cạnh mà là Giang Tự đến tìm cô.

Sau khi cả hai tắm rửa xong, trong khoảnh khắc cảm xúc dâng trào mãnh liệt, họ đã làm một lần ngay tại phòng tắm, dưới sự dẫn dắt của Giang Tự.

Khi mọi chuyện kết thúc, cả hai nằm mệt mỏi trên giường, Diệp Tích Ngôn kể lại những gì xảy ra trong bữa tối và lén lút hỏi Giang Tự một câu liên quan đến Trương Hiền Minh.

Giang Tự không phủ nhận.

Diệp Tích Ngôn với kinh nghiệm trong kinh doanh đã quen thuộc với những "mánh khóe" như vậy. Dù bản thân không ưa gì những cách làm đó, cô từng chứng kiến không ít người sử dụng. Diệp Tích Ngôn gần như hiểu rõ tình hình.

Giang Tự nhỏ giọng dặn dò: "Giữ khoảng cách với họ."

Diệp Tích Ngôn đáp: "Yên tâm."

Nửa đêm, hai người lại gần gũi thêm một lần nữa. Giang Tự nằm sấp trên giường, đầu tựa lên cánh tay.

Ngày cuối cùng của chương trình y tế là ngày bận rộn nhất. Mặc dù số lượng bệnh nhân giảm đi nhưng công việc dọn dẹp và kết thúc vẫn còn ngổn ngang.

Đoàn thiện nguyện phải chạy qua chạy lại, vừa giúp bệnh viện xử lý công việc vừa chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Chuyến đi tự lái sẽ bước vào giai đoạn cuối cùng vào ngày mai, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là toàn bộ chương trình kết thúc.

Tối hôm đó, để tiễn biệt tất cả mọi người, địa phương đã tổ chức một buổi lửa trại nhỏ.

Mọi người hoàn toàn thư giãn, chơi đùa hết mình. Tề Tam và Hạ Anh Chính thậm chí còn nhảy múa xung quanh đống lửa, trong khi chị Hạ thì cảm thán và lần lượt kính trà các thành viên trong đội y tế.

Diệp Tích Ngôn ngồi không xa Giang Tự, vừa ngắm nhìn mọi người vui đùa vừa cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Tự.

Giang Tự đang trò chuyện cùng một nhóm người khác.

Lý Chính Minh uống quá chén, loạng choạng nghiêng ngả. Khi xung quanh thưa bớt người, anh ta mơ màng hỏi:

"Chị Tự, tối qua tôi tìm chị mà không thấy, chị ở phòng ai qua đêm vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro