Chương 8: Phản ứng tự nhiên
Chương 8: Phản ứng tự nhiên
Hoàng hôn buông dần về phía Tây, ánh mặt trời buổi chiều tà vàng óng nhuộm khắp mặt đất. Cơn gió chiều thoảng qua, trong rừng tre vọng lại những tiếng lá xào xạc va vào nhau.
Người đứng phía trên che khuất ánh nắng chiều, toàn thân phủ một vầng ánh sáng dịu nhẹ. Những ngón tay của cô ấy ấm áp, động tác nhẹ nhàng, cả người toát lên một vẻ điềm nhiên, thư thái.
Diệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế chống nửa người, không động đậy tựa như bị hóa đá. Cô đờ đẫn nhìn Giang Tự, trong khoảnh khắc đó dường như cứng đờ, đầu óc trống rỗng vài giây như thể bị xóa sạch hết ký ức, không biết phải phản ứng thế nào, cũng không biết nên trả lời ra sao.
Một lát sau, Giang Tự buông tay.
Vị trí vừa được chà xát đã đỏ ửng lên, vừa rồi cô dùng lực quá mạnh.
"Hết rồi." Giang Tự nói, giọng điệu bình thản như thể vừa làm một việc hết sức bình thường, không đáng để lưu tâm.
Diệp Tích Ngôn lúc này mới thu lại những suy nghĩ mông lung của mình, trở về trạng thái bình thường.
Có lẽ do thời tiết quá khô, Diệp Tích Ngôn cảm thấy trong ngực như có luồng khí nóng bất chợt dâng lên. Cô chậm rãi ngẩng đầu, làm dài thêm đường nét thanh thoát của chiếc cổ rồi hỏi nhỏ: "Còn chỗ nào nữa không?"
Giang Tự đáp: "Chỉ có chỗ này thôi."
Vết bẩn dưới cằm là do tay của Diệp Tích Ngôn chạm vào khi cô lau mặt, chỉ là một vệt nhỏ. Cô không thể nhìn thấy mặt mình nên không rõ đã sạch hay chưa, theo phản xạ lại định đưa tay lên chạm vào cằm.
Giang Tự cản tay cô lại, "Đừng chạm lung tung, tay em dính dầu kìa."
Lúc này cô mới sực tỉnh, nhận ra mình đang bẩn quá trời. Toàn thân dính đầy vết dầu nhớt từ việc nằm dưới gầm xe vặn cờ lê và thay ốc vít.
Sau đó cô quay mặt đi, không màng mấy chuyện hình tượng mà lấy tay áo thun lau đại vài vệt.
Giang Tự đưa cho cô một tờ giấy, "Dùng cái này đi."
Diệp Tích Ngôn định nhận lấy nhưng nghĩ đến đôi tay đang lấm lem của mình nên từ chối.
"Không cần đâu, lát nữa tôi lên rửa là được rồi."
Giang Tự không để ý lời của cô mà nhét tờ giấy vào trong tay cô.
Diệp Tích Ngôn cũng không đùn đẩy nữa, lấy nó lau qua mồ hôi ở trán rồi đến cổ và mặt. Nhiệt độ quá cao, ở ngoài lâu khiến áo cô ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da.
"Cảm ơn chị." Cô nói.
Giang Tự không đáp lại.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.
Diệp Tích Ngôn quay trở lại gầm xe, người giúp đưa dụng cụ lúc này đã là Giang Tự. Sự phối hợp giữa hai người khá ăn ý. Vừa làm việc, họ vừa trò chuyện về những điều vụn vặt.
Sự cố ý xa cách và lạnh lùng trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự hòa nhã và bình thản.
Lũ trẻ người Miêu vẫn đang ngồi chồm hổm quanh chiếc xe, thích thú ngắm nhìn. Đứa nào đứa nấy đều mở to mắt chăm chú theo dõi.
Lúc đang siết chặt con ốc cuối cùng, Diệp Tích Ngôn hỏi một cách lơ đãng: "Chiều nay mọi người đã đi đâu rồi?"
Giang Tự đáp: "Đi dạo vườn trà và rừng thông."
Gần bản làng có khá nhiều địa điểm vừa để ngắm cảnh vừa để phát triển kinh tế địa phương, trong đó vườn trà và rừng thông là hai địa điểm nổi bật. Vườn trà là trụ cột kinh tế chính của khu vực, văn hóa trà của núi Đại Linh có bề dày truyền thống sâu sắc. Nghề trồng, hái và chế biến trà được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Còn rừng thông là một dự án mới phát triển gần đây, mùa hè là thời điểm lý tưởng để khai thác nhựa thông. Nơi đây đã tạo ra một chuyến tham quan kết hợp với sản xuất.
Chiều nay mọi người chủ yếu đi khảo sát thực địa, tìm hiểu chi tiết để lên kế hoạch cụ thể phù hợp với địa hình.
Diệp Tích Ngôn không tham gia cùng đoàn, không biết mọi thứ trông ra sao nên bèn hỏi thêm: "Mọi người có uống trà không?"
"Có uống rồi," Giang Tự trả lời ngắn gọn, "Uống trà xuân năm nay."
"Ở đây có bán không?"
"Có thể mua ở trên thị trấn."
Diệp Tích Ngôn vốn không thích uống trà nhưng khi nghe đến trà xuân thì vẫn thấy có chút động lòng.
Trà xuân là loại tốt nhất, vị ngọt mát. Ba cô rất thích loại trà này, mỗi năm đều nhờ người mua giúp một lô trà xuân hảo hạng từ trong nước mang qua. Lần này đến núi Đại Linh cũng có thể tiện tay mua vài gói mang về.
Cô chui ra khỏi gầm xe, thu dọn hết dụng cụ sửa chữa vào trong hộp.
Một cậu bé tên Thạch Tam chạy đi, chẳng bao lâu sau mang về một bát nước lạnh.
Mấy đứa trẻ khác cũng bắt chước theo, vội vàng chạy vào nhà sàn thi nhau mang nước ra rửa tay. Đám trẻ này đều rất hiểu chuyện, chỉ mới một buổi chiều mà đã thân thiết với Diệp Tích Ngôn, xem cô như người bạn lớn của mình.
Diệp Tích Ngôn muốn uống nước nhưng tay bẩn nên không thể cầm bát. Cô đành ngồi xuống nhấp hai ngụm nước, nhờ Thạch Tam cầm bát giúp.
Giang Tự đứng bên cạnh quan sát, thấy Thạch Tam đổ nước hơi vội làm nước bắn lên áo Diệp Tích Ngôn. Cô do dự một lát rồi tiến lên cầm lấy bát nước, nhẹ nhàng nói với Thạch Tam: "Để chị làm cho."
Sau đó Giang Tự kéo Diệp Tích Ngôn đứng lên, "Đứng lên uống đi, ngồi như vậy không mệt à."
Diệp Tích Ngôn thuận thế đứng dậy, được Giang Tự cho uống vài ngụm nước giải khát.
Hai người không có chênh lệch nhiều về chiều cao, khi đứng cạnh nhau cũng không gặp khó khăn gì.
Giang Tự hạ mắt, vô tình nhìn thấy cổ và xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi của Diệp Tích Ngôn. Rồi lại nhìn xuống, khe ngực trắng mịn cũng đang ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay nước.
Có lẽ là nước rồi, chứ mồ hôi không thể nhiều đến vậy.
Hôm nay Diệp Tích Ngôn mặc áo thun màu xám nhạt, cổ áo khá rộng để lộ xương quai xanh và phần lớn làn da. Đứng xa nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng nếu lại gần thì có thể thoáng nhìn thấy một chút cảnh sắc bên trong.
Vì nằm dưới đất quá lâu, tóc cô gần như bung ra, vài lọn tóc đen rối rắm dính vào cổ và trước ngực. Có một hai sợi còn luồn theo đường cong mà rơi vào cổ áo thun, mềm mại rủ xuống.
Diệp Tích Ngôn không để ý, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường. Tâm trí cô lúc này chỉ tập trung vào bát nước.
Giang Tự mím môi, ánh mắt khẽ hướng lên.
Diệp Tích Ngôn uống nước từ từ, cổ họng lên xuống nhẹ nhàng.
Bát nước lớn đã gần cạn, cuối cùng chỉ còn lại một chút.
Giang Tự đặt bát nước qua một bên rồi lấy một tờ giấy đưa cho cô.
Đám trẻ cùng nhau bưng ra chậu nước rửa tay, một bé gái còn cầm theo một cục xà phòng màu vàng nhạt.
Diệp Tích Ngôn vội vàng đón lấy chậu nước, ngồi xuống đất rửa tay.
Sau khi cô rửa xong, lũ trẻ chen chúc lại chơi với cục xà phòng trong chậu nước còn lại. Cảnh tượng rộn ràng đến mức không ai có thể quản lý nổi.
Mặt trời hoàng hôn nghiêng dần, chẳng mấy chốc đã khuất phía sau ngọn núi. Nửa bầu trời chuyển sang màu vàng rực rỡ. Xa xa có đàn chim đang trở về tổ, bay lượn thấp xung quanh những ngôi nhà sàn.
Diệp Tích Ngôn bị đám trẻ đẩy ra ngoài. Cô lùi lại hai ba bước, không may va phải Giang Tự ở phía sau.
Sợ cô bị ngã, Giang Tự nhanh chóng đỡ lấy lại vô tình vòng tay quanh eo cô.
Cả hai đều khựng lại.
Tay Diệp Tích Ngôn vẫn còn đang ướt, cô không muốn làm ướt áo của Giang Tự nên đành phải giơ tay lên cao một chút.
Tình cờ khiến cô lại càng dựa gần vào người kia hơn.
Giang Tự không buông tay.
Diệp Tích Ngôn quay đầu lại nhìn, bất ngờ cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt ở tai. Suýt nữa đã chạm vào môi của người đối diện.
Ngay sau đó cả hai đồng thời lùi lại nửa bước, nhanh chóng tách ra.
Tai của Diệp Tích Ngôn đỏ bừng như bị lửa thiêu đốt. Cô không dám nhìn vào mắt Giang Tự, chỉ giả vờ như không hiểu chuyện gì. Tựa như con sò vô tình chạm phải vật nhọn, lập tức co rút vào trong vỏ, giấu kín mình kỹ càng.
Giang Tự vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, biểu cảm trên mặt không có quá nhiều thay đổi.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng như thể mọi thứ đều đông cứng lại, cả hai đứng yên không nhúc nhích.
Cuối cùng Diệp Tích Ngôn là người phá vỡ sự im lặng, giọng hơi cứng nhắc: "Một lát nữa mọi người về rồi, buổi tối còn phải đi ra ngoài ăn. Để em đi dọn dẹp một chút."
Giang Tự chỉ đáp một tiếng.
Hai người một trước một sau lên lầu.
La Như Kỳ và mọi người mang theo một túi lớn trái cây về khi trời gần tối hẳn, vừa lên lầu đã chia trái cây cho từng người.
Gần bản làng có một vườn trái cây trồng nhãn và nho. Tháng bảy, tháng tám là mùa thu hoạch. Cả túi lớn này đều do chủ vườn tặng cho họ, bảo cứ thoải mái ăn, không đủ thì có thể hái thêm.
Mọi người ở dưới nhà chia trái cây còn Diệp Tích Ngôn lên lầu đóng cửa phòng đi tắm. Cô tắm gần bốn mươi phút mới xong.
Trên tường phòng tắm có một chiếc gương nhỏ. Sau khi tắm xong cô cúi người lại gần nhìn, chưa kịp mặc quần áo thì đã không kiềm chế được mà đưa tay sờ lên cằm, chạm nhẹ vào chỗ mà Giang Tự đã vô tình chạm qua.
Hành động này quá kỳ lạ, đến mức khi tự chạm vào mình cô mới sững sờ.
Rõ ràng chẳng có gì xảy ra nhưng không hiểu sao trong lòng Diệp Tích Ngôn lại rối bời như không tìm được điểm tựa. Cô không rõ bản thân mình đang nghĩ gì, cũng không hiểu chuyện vừa rồi là thế nào.
Cả buổi tối, cô cứ nghĩ mãi về những khoảnh khắc trước đó, về lúc cô nằm dưới gầm xe sửa chữa còn Giang Tự thì nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh. Khi đó tầm nhìn của cô bị hạn chế, tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tự nhưng lại có thể thấy rõ cánh tay trắng mịn buông thõng của người đó cùng với vòng eo thon thả và đôi chân dài bọc trong lớp vải áo.
Thực ra lúc ấy Diệp Tích Ngôn đã sửa xong xe, chỉ còn việc siết chặt ốc vít, không mất nhiều thời gian. Nhưng khi Giang Tự đến, cô lại làm chậm hẳn lại, không tập trung làm nữa.
Không gian dưới gầm xe vốn chật hẹp, cô không ở lâu nhưng lại cảm thấy khoảng thời gian đó như kéo dài vô tận.
Cô đã nảy sinh chút toan tính nhỏ nhưng bản thân cũng không rõ lý do vì sao.
Đứng trước gương, Diệp Tích Ngôn mặc chiếc áo lót đơn giản, lau sơ những giọt nước còn đọng trên mặt gương rồi tiếp tục mặc nốt quần áo.
Bữa tối bắt đầu lúc tám giờ rưỡi, món ăn không phong phú như bữa trưa.
Diệp Tích Ngôn ăn không được nhiều, chỉ ngồi yên lặng bên bàn nghe mọi người trò chuyện sau khi ăn xong.
Cô ngồi đối diện với Giang Tự, thỉnh thoảng lại giúp mọi người rót nước hay đưa muôi múc canh. Khi mọi người ăn gần xong, cô chủ động múc canh cho từng người, bát đầu tiên được đặt trước mặt Giang Tự.
Không ai nhận ra sự bất thường trong những hành động này, chỉ có Giang Tự là ngước mắt nhìn cô một cái khi nhận bát canh.
Thiệu Vân Phong và mọi người đang bàn bạc về kế hoạch vài ngày tới, phân chia nhiệm vụ cho từng người.
Chiều mai và ngày kia sẽ tổ chức hai buổi phát sóng trực tiếp nhằm giới thiệu các nét đặc trưng và phong tục truyền thống của núi Đại Linh, bao gồm cả văn hóa ẩm thực. Ngày mốt, cả đoàn sẽ đi đến một trấn gần đó để chụp ảnh và thu thập tư liệu.
Kế hoạch đại khái là vậy, không quá phức tạp, thời gian sắp xếp cũng không quá gấp gáp. Dù sao đây cũng là một chuyến du lịch tự lái kết hợp với hoạt động công ích. Ngoài phần công ích, chuyến đi còn tập trung vào việc tận hưởng và trải nghiệm thực tế, vì thế phải để mọi người có thời gian tự do hoạt động.
Có người đề nghị tối mai sẽ tổ chức tiệc nướng ở sân nhỏ dưới lầu, mời cả hướng dẫn viên và trưởng làng tham gia.
La Như Kỳ hưởng ứng: "Được đó, em đồng ý. Hiếm khi đến đây, chả mấy chốc lại phải rời đi. Núi non và sông nước ở đây rất hợp để tổ chức tiệc nướng!"
Các blogger du lịch gật đầu, cười nói: "Lại có thêm một bài viết rồi, chắc chắn sẽ rất thú vị."
Hai người tài xế cũng rất ủng hộ, họ không quen ăn đồ ở bản làng. Nếu có thể ăn món khác nhất là uống rượu thì càng tuyệt.
Nhiều người đã lên tiếng ủng hộ, những người còn lại cũng không thể làm mất vui, thế là buổi tiệc nướng tối mai đã được quyết định.
Tuy nhiên, phải có người đi mua nguyên liệu cần thiết cho buổi tiệc nướng ở trấn.
Ngày mai chỉ có Diệp Tích Ngôn và hai bác sĩ rảnh rỗi, những người khác bận viết bài hoặc phát sóng trực tiếp, hoặc phải làm việc khác.
Diệp Tích Ngôn sẽ phải lái xe, cô bắt buộc phải đi một chuyến. Còn Giang Tự và La Như Kỳ, chỉ cần một trong hai người đi cùng là đủ.
Thiệu Vân Phong đã hỏi hướng dẫn viên rồi, từ làng đến thị trấn khá xa, hơn nữa ngày mai là ngày "Phiên chợ vùng biên" (một ngày hội chợ truyền thống diễn ra ở các khu vực biên giới, nơi người dân địa phương tập trung để buôn bán và giao lưu văn hóa). Đến lúc đó thị trấn sẽ đông người, lái xe Jeep sẽ không tiện nên phải đi xe máy mới thuận lợi.
Hướng dẫn viên có một chiếc xe máy màu đen, có thể cho Diệp Tích Ngôn mượn.
La Như Kỳ không ngại vất vả, vừa ăn vừa nói: "Vậy để tôi đi cùng Tích Ngôn. Tôi nhỏ người sẽ không chiếm chỗ, nếu không thì lúc ấy có quá nhiều đồ cũng không để được."
Thiệu Vân Phong gật đầu, "Cũng được, nhớ cẩn thận an toàn."
Không ai phản đối.
Diệp Tích Ngôn lặng lẽ bóc nhãn, tách lớp vỏ màu vàng nâu ra rồi ép ra lớp thịt trắng mềm bên trong, từng trái từng trái cho vào miệng.
Cô ăn nhiều quá khiến nước nhãn dính đầy tay, đầu ngón tay tròn trịa ướt nhẹp.
Giang Tự ngồi đối diện không nói gì, lịch sự bưng bát canh nóng lên uống một ngụm.
Ngày hôm sau trời nắng rực rỡ, nhiệt độ cao hơn hai ba độ.
Gió buổi sáng không còn mát mẻ, thay vào đó là cảm giác nóng bức, mang theo một chút cảm giác dính nhớp nhẹ.
Diệp Tích Ngôn dậy sớm, vừa qua 7 giờ đã tỉnh giấc.
Giang Tự vừa thu dọn xong, mở cửa sổ phòng liền thấy người kia đang ở dưới sân chơi với mấy đứa trẻ dân tộc Miêu hôm qua, trong tay còn ôm một bé gái nhỏ mặc váy hoa.
Bọn trẻ chơi rất sung, chạy quanh sân không ngừng, cười khúc khích. Thỉnh thoảng còn níu kéo Diệp Tích Ngôn, miệng gọi "Chị Tích Ngôn".
Giang Tự đứng sau cửa sổ nhìn vài phút.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn từ trên lầu, Diệp Tích Ngôn quay lại ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của cô.
Giang Tự không né tránh cũng không tỏ ra bối rối.
Hai người cách nhau ba tầng lầu, nhìn nhau nhưng không ai chủ động.
Bọn trẻ theo ánh mắt của Diệp Tích Ngôn nhìn lên, phát hiện ra Giang Tự ở trên lầu. Lũ nhỏ đã quen biết Giang Tự, ngay lập tức mỉm cười vẫy tay và đồng thanh gọi: "Chào bác sĩ Giang"
Ánh mắt của Giang Tự dịu đi đôi chút.
Trong nhà còn có vài du khách khác, có người đeo ba lô ra ngoài cùng nhau đi bộ ngắm cảnh.
Vừa đến tám giờ, đoàn xe bắt đầu lần lượt xuất phát.
Ban ngày, ai cũng có việc cần làm. Vì vậy bữa sáng mỗi người sẽ tự lo hoặc chỉ ăn vội vài miếng bánh mì, hoặc tự tìm chỗ ăn. Diệp Tích Ngôn ở lại nhà sàn để ăn sáng, Giang Tự và La Như Kỳ cũng vậy, cả ba người ngồi chung một bàn.
Ăn sáng xong, Diệp Tích Ngôn và La Như Kỳ chuẩn bị đi đến thị trấn để mua thức ăn.
Nhưng khi đang ăn, La Như Kỳ đột nhiên nói không đi thị trấn nữa, để Giang Tự thay mình đi.
Diệp Tích Ngôn không hiểu, nghĩ có chuyện gì đã xảy ra. Tối qua chính La Như Kỳ là người đã đề xuất cùng đi thị trấn, lúc đó còn rất hào hứng.
La Như Kỳ ngượng ngùng giải thích rằng cô phải giúp một blogger du lịch chụp ảnh. Lẽ ra tối qua cô đã phải thông báo với Diệp Tích Ngôn nhưng vì lúc đó đã khá muộn, hai người lại không ở cùng tầng nên cô chỉ kịp nói với Giang Tự trước, bây giờ mới báo với Diệp Tích Ngôn.
Dù sao cũng chỉ là đi mua thức ăn, không nhất thiết La Như Kỳ phải đi, Giang Tự đi thay cô cũng được.
La Như Kỳ áy náy nói: "Hôm qua tôi sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên giờ mới nói, Tích Ngôn đừng để bụng nhé."
Diệp Tích Ngôn trả lời: "Không sao, chỉ cần có người đi cùng là được."
La Như Kỳ mỉm cười, vui vẻ nói: "Giáo sư Giang đáng tin hơn tôi mà."
Thị trấn cách làng khoảng mười cây số nhưng đường rất gồ ghề, ngoài dốc là đoạn leo đồi, gần như không có đoạn đường bằng phẳng.
Đường làng không rộng như trong thành phố, chất lượng cũng không cao. Là đường một chiều và hầu như chỉ vừa đủ cho một chiếc xe nhỏ đi qua. Nếu hai xe gặp nhau, một chiếc phải lùi ra khỏi đường để nhường thì mới qua được.
Trước khi xuất phát, Diệp Tích Ngôn đưa chiếc mũ bảo hiểm duy nhất cho Giang Tự và còn giúp cô đội lên.
Giang Tự không từ chối, không rõ là vì tin tưởng vào tay lái của người kia hay là vì chẳng bận tâm gì.
Diệp Tích Ngôn bước lên xe máy, hai chân dễ dàng chạm đất.
Là một tay đua chuyên nghiệp, tỷ lệ cơ thể và thể lực của cô rất cân đối, chân dài là điều bắt buộc. Tất nhiên, quá dài hay quá cao cũng không tốt, cô thế này là hoàn hảo, dáng người đủ lý tưởng.
Vì phía sau có người ngồi nên Diệp Tích Ngôn búi tóc lên, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng.
Khi Diệp Tích Ngôn ổn định xe xong thì Giang Tự mới ngồi lên. Cô không ngồi quá gần mà hơi lùi về sau, giữ khoảng cách vừa đủ để không dính vào lưng người phía trước.
Diệp Tích Ngôn đã quen với việc cô cố tình giữ khoảng cách nên cũng không bận tâm, chỉ chờ cô ngồi vững rồi mới nổ máy. Trước khi khởi động, cô còn nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng ngả người ra sau, cẩn thận nhé."
Giang Tự trả lời: "Biết rồi."
Chưa đến hai phút, chiếc xe máy đã lao đi rất xa qua vài khúc cua lớn nhỏ, nhanh chóng để lại ngôi làng phía sau những ngọn núi.
Hướng dẫn viên bảo Diệp Tích Ngôn rằng chỉ cần chạy theo con đường này sẽ không rẽ nhầm vào các đường nhánh, đến chỗ có đông người tụ tập tiếp theo là thị trấn. Cứ chạy thẳng không cần hỏi đường.
Diệp Tích Ngôn nhớ rõ lời dặn, đến khu vực có người ở thì chạy chậm lại, chỉ khi lên đường núi mới đi đều đều.
Đường núi có độ dốc lớn, cứ một đoạn lại có một con dốc lớn. Có lẽ vì quen lái xe đua nên cô chạy khá nhanh, lên dốc xuống dốc đều không chút do dự phóng vù qua, cảm giác mất trọng lượng liền đến. Cô thì không thấy gì nhưng Giang Tự ngồi sau thì không ổn chút nào, yên xe trơn quá, chỉ cần xuống dốc là cô không tránh được việc ngã người về phía trước. Khoảng cách ban đầu giữ ra cũng dần thu hẹp lại cho đến khi không còn nữa.
Người lái thì tưởng rằng mình lái rất ổn định, tốc độ cũng không nhanh.
Người ngồi sau Giang Tự thì mím chặt môi, bất đắc dĩ phải dựa sát vào lưng cô, về sau còn phải ôm nhẹ lấy người lái.
Ngay lúc vòng tay ôm lấy eo cô, Diệp Tích Ngôn cứng đờ người như thể bị thiêu đốt bởi thanh sắt nung đỏ.
Giang Tự siết chặt cánh tay, buộc phải tựa người vào cô.
"Diệp Tích Ngôn, chạy chậm lại chút."
Khoảng cách quá gần khiến lời nói của cô mang theo hơi thở ấm áp, rơi thẳng vào phía sau gáy của Diệp Tích Ngôn, tạo cảm giác tê dại nhẹ nhàng như lông vũ chim quạ lướt qua.
Diệp Tích Ngôn nắm chặt tay lái, không tự chủ mà siết mạnh hơn đến mức khớp ngón tay cũng trắng bệch. Nhưng cô không để lộ ra ngoài, giọng điệu vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được."
Sau khi nói xong, cô lại giảm tốc độ.
Lần này tốc độ vừa phải, không quá nhanh cũng không quá chậm, rất hợp lý.
Tuy nhiên vì xe vẫn còn đang di chuyển, Giang Tự phía sau không thể cử động lung tung. Cả hai vẫn duy trì tư thế như vậy cho đến hết quãng đường.
Cảm giác từ phía sau quá rõ ràng, dù Giang Tự đã cố kiểm soát nhưng vẫn có lúc chạm vào, khó mà giữ khoảng cách.
Diệp Tích Ngôn coi như không để ý, thậm chí còn khẽ nghiêng người về phía trước một chút.
Tuy nhiên, phản ứng tự nhiên của cơ thể không thể che giấu được và tai cô bắt đầu nóng lên, dần dần nhuốm màu hồng nhạt.
Giang Tự ở phía sau nhìn thấy rất rõ, mọi thay đổi của người kia đều được thu vào trong tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro