Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Cẩn thận một chút...

Chương 78: Cẩn thận một chút...

Người đàn ông mặc đồ đen ban đầu đứng lẫn trong đám đông ở vị trí cuối cùng, không nổi bật nên rất khó bị chú ý. Chỉ khi bước lên phía trước, mọi người mới để ý đến sự hiện diện của anh ta.

Người đó không ai khác chính là Kỷ Tồn Ngọc, con nuôi được đồn đại của Kỷ Vân Phù. Ở một góc độ nào đó, anh ta được xem là anh trai của Giang Tự. Anh khá khéo léo trong cách đối nhân xử thế, không quá thực dụng như Trương Hiền Minh. Vừa đến nơi anh đã tìm gặp Giang Tự, giọng điệu hòa nhã, không gây cảm giác khó chịu.

Phản ứng của Giang Tự không tỏ ra thân thiết như đối phương nhưng cũng không lạnh nhạt đến mức từ chối giao tiếp. Cô chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi khiến người khác không đoán được cô đang nghĩ gì. Cô ngước mắt nhìn Kỷ Tồn Ngọc, chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".

Kỷ Tồn Ngọc lại chẳng để tâm, dường như đã quen với điều này. Anh mỉm cười, nói:

"Anh còn tưởng em đang bận việc ở chỗ khác, không đến đây được. Lúc trên xe, mọi người còn định để thầy gọi điện cho em nhưng lại sợ em không rảnh."

Những lời này được nói rất khéo léo, bao quát mọi khía cạnh.

Tuy vậy Giang Tự vẫn giữ thái độ điềm đạm, trả lời: "Không có bận, buổi sáng không có lịch trình gì, đợi mọi người đến rồi tính tiếp."

"Chiều nay họp à?" Kỷ Tồn Ngọc hỏi.

"Chưa xác định thời gian cụ thể, đợi thông báo."

Kế hoạch ban đầu dự kiến đội y tế sẽ đến Á Đông vào buổi sáng. Sau khi hai bên gặp gỡ và bàn giao sẽ để mọi người nghỉ ngơi trước rồi mới họp để thảo luận chi tiết. Dù sao những kế hoạch tổng thể đã được thống nhất từ trước, không cần phải xử lý gấp gáp.

Kỷ Tồn Ngọc biết rõ điều này nhưng vẫn cố tình tìm chủ đề để hỏi han.

Cách đó vài bước, Diệp Tích Ngôn kín đáo quan sát họ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã đoán ra người kia là ai. Tối qua nghe cuộc trò chuyện giữa Giang Tự và Lý Chính Minh, cô từng nghĩ rằng quan hệ giữa Giang Tự và Kỷ Tồn Ngọc sẽ căng thẳng nhưng thực tế không phải vậy. Bề ngoài họ vẫn giữ được hòa khí, ít nhất là không đối đầu nhau trước mặt mọi người.

Diệp Tích Ngôn không tiến lên can thiệp, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Tự mà để cô tự xử lý. Cô không nhìn Giang Tự nhiều, vẫn duy trì thái độ bình thản và hành xử chỉ trong giới hạn của một đồng đội.

Các thành viên còn lại trong đoàn thiện nguyện cũng vậy. Chị Hạ và vài người khác đứng bên cạnh Diệp Tích Ngôn lắng nghe La Như Kỳ giới thiệu các y bác sĩ trong đội y tế với từng thành viên.

Trong đội y tế, Lý Chính Minh cũng có mặt. Ngoài đời anh ta trông còn điển trai hơn qua video nhưng vóc dáng không cao, chỉ khoảng 1m75, thấp hơn Diệp Tích Ngôn một chút. Anh ta nhanh nhẹn, dù đã gặp Diệp Tích Ngôn từ trước nhưng vẫn giả vờ như hoàn toàn xa lạ. Khi gặp mặt, anh ta đưa tay ra bắt, miệng nói:

"Chào Diệp tiểu thư, tôi là Lý Chính Minh, thực tập sinh tại khoa tim mạch. Lần này tôi đến để học hỏi cùng đội."

Diệp Tích Ngôn cũng giả bộ như chưa từng gặp anh ta, giữ thái độ lạnh nhạt thường thấy. Cô khẽ bắt tay, đáp: "Chào anh, tôi là Diệp Tích Ngôn."

Ngay sau đó Lý Chính Minh chuyển sang chị Hạ, lặp lại hành động bắt tay như với những người khác. Đặc biệt khi giới thiệu với các bác sĩ kỳ cựu của bệnh viện huyện, anh ta còn lễ phép cúi nhẹ người thể hiện sự tôn trọng, cực kỳ đúng mực.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, sự lịch sự và thân thiện của Lý Chính Minh đã gây ấn tượng tốt với mọi người trong đoàn. Từ Sương còn lén thúc vào La Như Kỳ, thì thầm:

"Anh chàng này đẹp trai quá. Bệnh viện của cô quả là đất lành chim đậu, toàn trai xinh gái đẹp!"

Chị Hạ nghe được, cố tình đùa lại: "Thích mẫu người như này hả? Có cần chị giúp xin số điện thoại không?"

Từ Sương vội xua tay: "Thôi đừng. Em có người trong lòng rồi."

Chị Hạ cười: "Vậy thì tiếc thật."

Buổi đón tiếp đội y tế hỗ trợ diễn ra đơn giản, chỉ cần mọi người làm quen, sau đó chụp ảnh tập thể. Toàn bộ quá trình mất khoảng 20 phút là xong.

Khi mọi việc gần như xong xuôi, đoàn thiện nguyện cùng đội phụ trách địa phương bắt đầu lo liệu chỗ ở cho các bác sĩ trong đội y tế hỗ trợ, đồng thời giúp họ chuyển hành lý và đồ đạc. Đến chiều muộn sau khi sắp xếp ổn thỏa, viện trưởng mới dẫn mọi người tham quan bệnh viện, đi khắp nơi để làm quen với cơ sở vật chất, sau đó là nghỉ ngơi và chuẩn bị.

Diệp Tích Ngôn từ đầu đến cuối chỉ đi theo bên cạnh chị Hạ, không có đặc biệt theo sát Giang Tự. Buổi chiều cô còn chạy sang chỗ khác để vận chuyển vật tư bằng xe.

Về phần Giang Tự, cô cũng không chủ động tìm đến Diệp Tích Ngôn mà dành nửa ngày còn lại ở bệnh viện, làm việc cùng Trương Hiền Minh và những người khác, không rời đi lần nào.

Cả hai người chỉ gặp lại nhau trong buổi họp nhưng không ngồi gần, thậm chí không cố gắng kéo gần khoảng cách. Giang Tự ngồi bên phải Trương Hiền Minh, bên trái cô là một vị tiền bối lớn tuổi. Diệp Tích Ngôn thì ngồi chéo phía đối diện, xung quanh là những người cô không quen biết.

Còn về Hạ Duật Trạch và Lý Chính Minh, cả hai cũng không ngồi gần Giang Tự mà luôn giữ khoảng cách nhất định. Đặc biệt là Hạ Duật Trạch, anh ta thậm chí không liếc nhìn Giang Tự lấy một lần, diễn vai của mình còn giỏi hơn bất kỳ ai khác.

Theo tiết lộ từ La Như Kỳ, Hạ Duật Trạch cũng là thực tập sinh tại khoa tim mạch, được giáo sư Lưu hướng dẫn. Ban đầu anh được cử đến đây để làm trợ lý cho bác sĩ Thái, nhưng sau khi bác sĩ Thái bị thay thế, nhiệm vụ của anh giờ chỉ đơn thuần là tham gia quan sát và học hỏi. Tất nhiên, đây là cách nói hay ho. Thực chất anh chỉ giúp đỡ nhóm của Giang Tự xử lý một số việc lặt vặt.

Trong khoa, Hạ Duật Trạch được đối đãi không tốt bằng Lý Chính Minh, một phần do tính cách anh không khéo léo, không mấy được lòng mọi người.

Diệp Tích Ngôn đều quan sát kỹ những điều này, âm thầm suy ngẫm.

Buổi họp kéo dài toàn bộ quá trình mất hơn hai tiếng. Hội nghị do phía bệnh viện nhân dân huyện chủ trì với viện trưởng và một vị trưởng khoa lần lượt phát biểu, đi qua kế hoạch tổng thể và đề cập nhiều điểm chuyên môn.

Sau đó đến đại diện chính quyền phát biểu rồi tới lượt Trương Hiền Minh. Khi đến lượt Giang Tự lên bục phát biểu, hội nghị gần như đã kết thúc. Những người trước đã nói hết mọi điều cần thiết nên Giang Tự chỉ bước lên làm thủ tục, không có gì đáng nói.

Kết thúc buổi họp, mọi người vẫn chưa được giải tán ngay mà phải tự thảo luận chi tiết các sắp xếp cho ngày mai và xác định thời gian biểu cụ thể cho nhiệm vụ.

Phía đoàn thiện nguyện, mọi kế hoạch đã được gửi trong nhóm từ hôm qua. Thiệu Vân Phong làm việc rất chu đáo, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Không có gì cần bổ sung thêm, anh chỉ nói vài lời ngắn gọn trong hai phút sau đó gợi ý mọi người có thể ra ngoài làm quen địa điểm, chờ đến giờ ăn tối.

Diệp Tích Ngôn không nán lại trong phòng họp lâu mà rời đi cùng Tiểu Trần cùng nhóm của cô để sắp xếp tài liệu.

Thực ra đó chỉ là cách để giết thời gian. Tiểu Trần không muốn ở cùng một phòng với nhóm bác sĩ quá lâu, cô khẽ thì thầm:

"Vừa rồi họp nói về bệnh này bệnh kia nghe mà đau đầu. Hiểu không nổi, cứ như đang nghe thiên thư vậy."

Diệp Tích Ngôn sắp xếp xong một chồng tài liệu, nhẹ giọng đáp: "Lần sau đừng nghe nữa là được."

"Tôi cũng muốn thế nhưng lại sợ lỡ mất điều gì quan trọng. Họp xong mà vẫn cứ mơ mơ hồ hồ." Tiểu Trần nửa đùa nửa thật than thở, dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Cái ông trưởng khoa Trương gì đó đúng là nói dài dòng, cứ luyên thuyên cả buổi, chẳng hiểu đang khoe khoang cái gì."

Chị Hạ bật cười, gõ nhẹ vào đầu Tiểu Trần: "Trong lòng nghĩ thì được nhưng ra ngoài đừng có nói lung tung."

Tiểu Trần bĩu môi: "Thì đúng là vậy mà. Giáo sư Giang còn là phó viện trưởng, chẳng phải lẽ ra phải có quyền cao hơn sao? Kết cục chị ấy lại chẳng nói được bao lâu, toàn bị ông kia chiếm hết thời gian."

Chị Hạ đáp: "Giáo sư Giang tôn trọng tiền bối, đừng suy đoán lung tung."

Tiểu Trần còn trẻ, chưa hiểu được những quy tắc làm việc. Cô nàng thẳng thắn nghĩ gì nói nấy, chẳng sợ lời mình bị truyền ra ngoài. Sự việc nhỏ nhặt mà cô lại nghĩ quá lên, không biết Giang Tự có quan tâm hay không nhưng Tiểu Trần đã cảm thấy bất bình thay cho người khác.

Diệp Tích Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc.

Chị Hạ và Tiểu Trần nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác như công ty nào đã tài trợ cho hoạt động y tế lần này, quyên góp những thiết bị gì và huy động được bao nhiêu tiền.

Chương trình hỗ trợ y tế không phải là một dự án nhỏ. Một khoản đầu tư vài trăm vạn tệ cũng không là gì vì chỉ cần quyên tặng một thiết bị lớn cho bệnh viện đã có thể vượt qua con số đó. Trong đoàn đã có danh sách thống kê sơ bộ, kinh phí lần này vượt qua nghìn vạn tệ, chưa kể giá trị của các thiết bị y tế được quyên tặng.

Những kinh phí này không chỉ đến từ ban tổ chức hoạt động từ thiện mà còn bao gồm ngân sách chính phủ, sự đóng góp từ các cá nhân và doanh nghiệp. Trong đó, một công ty thiết bị y tế ở thành phố S đã quyên góp hơn 800 vạn tệ.

Diệp Tích Ngôn tra cứu và phát hiện rằng công ty đó thuộc về Kỷ Vân Phù. Trên mạng cũng có bài báo liên quan đến sự việc này. Chương trình hỗ trợ y tế đã được khởi xướng từ năm ngoái, khi đó Kỷ Vân Phù vẫn còn điều trị tại bệnh viện số 2. Có lẽ bà ấy đầu tư vào chương trình này vì muốn làm việc tốt để cầu may hoặc vì lý do nào đó khác.

Trên mạng chỉ có một bài báo sơ lược giới thiệu, không có thông tin chi tiết.

Diệp Tích Ngôn suy nghĩ một lúc nhưng cũng không bận tâm thêm. Việc Giang Tự tham gia hoạt động từ thiện này có thể liên quan đến sự việc đó hoặc cũng có thể không. Dù sao thì khi đến thời điểm, mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ. Diệp Tích Ngôn vẫn tin tưởng đối phương.

Đến 8 giờ tối, cả nhóm tham gia bữa tiệc chào mừng tại một nhà hàng bình dân không xa nơi họ ở.

Giang Tự vẫn đi cùng Trương Hiền Minh và những người khác, cô không tiếp xúc nhiều với Diệp Tích Ngôn. Chỉ trong bữa ăn, họ mới cụng ly một lần.

Diệp Tích Ngôn hiểu rõ và giữ thái độ chừng mực, tập trung ăn uống, không cố tỏ ra nhiệt tình hay tiếp cận đối phương. Cô chỉ cư xử bình thường, đúng mực.

Sau đó Trương Hiền Minh đứng dậy mời rượu mọi người. Cả bàn cùng đứng lên. Khi Trương Hiền Minh bắt đầu nói, ông tỏ ra rất điềm tĩnh và già dặn: "Thời gian tới sẽ khá vất vả. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cho bệnh viện của chúng tôi."

Diệp Tích Ngôn chỉ nâng ly mà không uống, ánh mắt lướt qua một vòng, chợt nhìn thấy Kỷ Tồn Ngọc đang đứng ngay cạnh Trương Hiền Minh.

Không thể phủ nhận, đúng là "người một nhà không vào cửa nhà khác." Dù một người là bạn đời của Kỷ Vân Phù, người kia là con nuôi nhưng khi đứng cạnh nhau trông họ vẫn khá giống. Không phải về ngoại hình mà là sự tương đồng chung, chẳng hạn như chiều cao, dáng người, và cả khí chất. Họ như được đúc từ cùng một khuôn mẫu.

Diệp Tích Ngôn bất giác nhìn thêm một lần nữa, từ Kỷ Tồn Ngọc rồi lại đến Trương Hiền Minh.

Khuôn mặt hai người tuy rất khác biệt, người trước có nét góc cạnh hơn nhưng đôi mắt của họ lại giống nhau đến lạ. Đều là mắt một mí, không dài, lông mi ngắn. Sống mũi của họ cũng có điểm tương đồng, không cao không thấp, đầu mũi hơi tròn, cánh mũi hai bên hơi thấp.

Diệp Tích Ngôn nhấp một ngụm trà, cảm giác có điều gì đó lạ lạ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ chỉ là cô suy diễn quá nhiều. Những gương mặt phổ thông thường không có gì đặc biệt, mắt nhỏ, mũi không cao thì nhìn chung đều giống nhau. Các đặc điểm nổi bật sẽ khiến mỗi người có nét riêng, còn những đường nét mờ nhạt lại rất dễ trùng lặp. Hơn nữa, họ lại sống chung một mái nhà lâu dài, khí chất tương đồng cũng không có gì lạ.

Tự nhận ra bản thân có phần nghĩ nhiều, Diệp Tích Ngôn quyết định dừng lại, không để tâm đến chuyện này nữa.

Nơi ở là một khách sạn với các phòng đơn riêng biệt.

Phòng của Diệp Tích Ngôn nằm ngay cạnh Giang Tự. Đêm khuya, khi mọi thứ đã yên ắng, cô lẻn sang phòng bên cạnh.

Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được bật. Giang Tự vẫn đang đợi cô vì biết rằng cô sẽ đến.

Khi người kia bước vào, đèn bàn liền bị tắt đi.

Diệp Tích Ngôn lúc này mới thả lỏng, bế bổng Giang Tự lên, tay nâng lấy hông đối phương và cúi đầu hôn lên cằm cô.

Giang Tự không thể không vòng tay ôm lấy cổ cô, thấp giọng nhắc nhở:

"Cẩn thận một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro