Chương 77: Gia đình
Chương 77: Gia đình
Đầu bên kia của cuộc gọi video là một người đàn ông tên Lý Chính Minh. Anh ấy là người gốc Nam Thành, tuổi thật trông lớn hơn vẻ ngoài, chỉ nhỏ hơn Giang Tự vài tháng, hiện đang là bác sĩ nội trú chuyên ngành tim mạch nhưng vẫn còn trong giai đoạn thực tập.
Lý Chính Minh là nghiên cứu sinh tiến sĩ, so với các thực tập sinh cùng giai đoạn thì anh ta còn khá trẻ. Anh là một trong những nhân tố trọng điểm được khoa nội tập trung đào tạo, anh và Giang Tự có quan hệ rất tốt, quen biết đã nhiều năm. Họ cùng từng đi Đức để học tập và cũng là bạn của hai chị em nhà họ Hạ.
Diệp Tích Ngôn chưa từng gặp qua người này nên không khỏi chú ý.
Giang Tự nhìn Diệp Tích Ngôn một chút, sau đó quay lại dịu dàng giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, Diệp Tích Ngôn."
Qua màn hình, Lý Chính Minh niềm nở vẫy tay chào: "Chào Diệp tiểu thư, tôi là Lý Chính Minh. Chính trong chính trị, Minh trong khắc ghi."
Diệp Tích Ngôn bước lại gần đứng bên cạnh Giang Tự, đáp lời: "Chào anh."
Lý Chính Minh tỏ ra vô cùng phấn khích, khuôn mặt gần như áp sát màn hình, chẳng ngại ngần gì mà nhìn chằm chằm Diệp Tích Ngôn. Không hiểu vì sao anh lại vui đến thế, anh ta càng thêm sôi nổi, nhất quyết phải nói chuyện với Diệp Tích Ngôn. Hỏi han những câu chẳng đâu vào đâu như tuổi tác, công việc hay lý do cô tham gia hoạt động này, cứ thao thao bất tuyệt như đang tra cứu sổ hộ khẩu.
Cuối cùng Giang Tự ngắt lời không cho hỏi nữa, bảo Diệp Tích Ngôn đừng để ý đến người này.
Lý Chính Minh không hề bực bội hay ngượng ngập, chỉ cười đầy ẩn ý.
Thực ra cuộc gọi này không chỉ để trò chuyện vu vơ mà còn có việc chính cần bàn. Sau khi tám một hồi, Lý Chính Minh trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu đề cập đến công việc hỗ trợ y tế, tiết lộ một số thông tin nội bộ chưa chính thức bao gồm cả kế hoạch viện trợ y tế và điều động nhân sự của Bệnh viện số 2.
Lý Chính Minh làm việc khá đáng tin, anh còn chuẩn bị cả một tài liệu gửi cho Giang Tự.
Giang Tự nhận được liền tải về xem ngay.
Ở bên cạnh, Diệp Tích Ngôn biết ý không làm phiền hai người. Cô tự động lùi lại, ra khỏi phạm vi màn hình để không gian cho họ bàn công việc.
Cô thực ra định ra ngoài, nhưng khi vừa bước đến cửa đã bị Giang Tự gọi lại.
"Ngồi xuống đi," Giang Tự thản nhiên nói, mắt vẫn dán vào tài liệu. "Ngoài kia lạnh lắm, ở trong phòng đi."
Huyện Giang Tư có độ cao trên mực nước biển khá lớn, nhiệt độ trung bình quanh năm không cao. Chỉ vào khoảng tháng Bảy và tháng Tám là thời tiết tương đối ấm áp, dễ chịu, tương tự như mùa thu ở Nam Thành. Thời gian còn lại vào ban đêm thường khá lạnh. Hiện tại đã gần đến tháng Chín, đứng ngoài trời vào buổi tối không phải là một trải nghiệm dễ chịu.
Diệp Tích Ngôn nghe vậy đành ngồi lại yên tĩnh đợi.
Giang Tự đứng dậy, đưa cho cô một chai nước, sau đó quay lại trước màn hình máy tính bảng, tiếp tục lật xem các tài liệu. Trong lúc đó, cô hỏi như vô tình:
"Cả Kỷ Tồn Ngọc cũng sẽ tham gia sao?"
Lý Chính Minh gật đầu: "Ban đầu không có anh ta, giờ thì có rồi. Bác sĩ Thái bị thay thế vào phút chót. Kỷ Tồn Ngọc chủ động xin tham gia, còn tích cực hơn bất kỳ ai khác."
"Vì sao phải thay người?" Giang Tự nhíu mày hỏi.
Lý Chính Minh giải thích: "Bệnh viện giao nhiệm vụ mới cho bác sĩ Thái, ông ấy không thể đi được nên phải nhường vị trí cho người khác. Ban đầu định thay bằng bác sĩ Lưu nhưng vì trưởng khoa Trương đứng ra bảo đảm cho Kỷ Tồn Ngọc nên cấp trên không phản đối. Cuối cùng anh ta được chọn."
Giang Tự trầm ngâm, môi mím cẩn thận xem lại toàn bộ danh sách.
Lý Chính Minh rõ ràng biết có người ngoài đang ở đó nhưng chẳng hề kiêng dè, còn phàn nàn không chút ngại ngùng:
"Người ta có cửa sau, giỏi đến mấy cũng không bằng. Lần này không phải sân nhà của lão Lưu, đành chịu vậy thôi."
Diệp Tích Ngôn không hiểu hai người đang nói bóng gió điều gì, chỉ ngước lên nhìn về phía Giang Tự, lập tức cảm nhận được có điều bất thường.
Kỷ Tồn Ngọc...
Mẹ ruột của Giang Tự là Kỷ Vân Phù. Họ Kỷ không phải là họ phổ biến và Kỷ Vân Phù có một người con nuôi, chẳng phải chính là người này sao?
Ánh mắt lướt qua biểu cảm hiện tại của Giang Tự, gần như đã xác nhận suy đoán. Diệp Tích Ngôn siết nhẹ vỏ chai nước bằng nhựa, vô tình phát ra hai tiếng "cạch cạch" nhỏ.
Giang Tự không nhìn cô, vẫn tập trung vào tài liệu. Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Tôi biết rồi."
"Trưởng khoa Trương đã hỏi thăm chị trước đó," Lý Chính Minh nói rồi bắt đầu kể lể đủ thứ chuyện, từ những việc quan trọng đến chuyện nhỏ nhặt.
Diệp Tích Ngôn không thể hiểu được những điều này có liên quan gì, chỉ cảm thấy lời nói của Lý Chính Minh mang chút giọng điệu bất mãn. Nếu không chú ý sẽ khó nhận ra điểm bất thường. Cô không rõ tình hình thực sự như thế nào nhưng mơ hồ nhận ra có gì đó rất khác lạ. Hơn nữa, trưởng khoa Trương mà Lý Chính Minh nhắc đến dường như không giống với những gì La Như Kỳ từng miêu tả.
Theo lời La Như Kỳ, trưởng khoa Trương rất tốt với Giang Tự, từng đích thân sang Đức đón cô về, còn giúp đỡ và chỉ dẫn rất nhiều. Nghe vậy có thể hình dung ông là một bác sĩ lớn đáng kính, được hậu bối kính trọng. Nhưng qua lời của Lý Chính Minh thì hoàn toàn không có sự kính nể nào.
Một thực tập sinh như Lý Chính Minh, theo lý mà nói phải tôn trọng tiền bối và cấp trên. Có điều gì không hài lòng cũng không nên nói lung tung. Nhưng rõ ràng sự khinh miệt của anh ta với trưởng khoa Trương gần như lộ ra ngoài, chỉ thiếu mỗi việc công khai chỉ trích.
Ngoài ra, Charles cũng từng đề cập rằng Trương Hiền Minh và Kỷ Vân Phù có mối quan hệ rất thân thiết. Họ duy trì tình cảm trong nhiều năm, năm thứ năm sau khi Kỷ Vân Phù ly hôn với Giang Đan Thành, hai người đã chính thức kết hôn. Trong ấn tượng của Charles, Trương Hiền Minh đối xử rất tốt với Giang Tự, còn chủ động thu hẹp khoảng cách giữa mẹ và con gái sau hôn nhân, thậm chí còn hỗ trợ Giang Tự trong sự nghiệp.
Nhìn từ bên ngoài, Giang Tự và Trương Hiền Minh đáng lẽ phải có mối quan hệ khá tốt, ít nhất không đến mức căng thẳng như hiện tại. Nhưng thực tế dường như không phải vậy. Thái độ của Giang Tự rất lạnh nhạt như thể không hài lòng với những việc làm của Trương Hiền Minh.
Diệp Tích Ngôn không đoán được tình hình, không rõ Giang Tự bất mãn với Trương Hiền Minh hay là vì chuyện Trương Hiền Minh giúp đỡ Kỷ Tồn Ngọc, hoặc có thể là cả hai.
Cô đặt chai nước xuống, im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định giả vờ không nghe thấy gì. Lấy điện thoại ra, cô bắt đầu lướt xem tin nhắn trên WeChat.
Khi cuộc gọi video gần kết thúc, Lý Chính Minh đột nhiên nói: "Lão Lưu bảo tôi gửi lời chào đến chị."
Giang Tự gật đầu, giọng điệu bình thản: "Biết rồi, cảm ơn."
Sau đó, cô nhanh chóng tắt máy.
Diệp Tích Ngôn không lập tức lên tiếng. Cô liếc nhìn Giang Tự, thấy đối phương vẫn đang mải miết làm việc với chiếc máy tính bảng. Vài giây sau cô mới lên tiếng như vô tình hỏi: "Chị có chuyện gì rắc rối à?"
"Không có," Giang Tự trả lời nhẹ nhàng, vẫn giữ giọng dịu dàng dành cho cô. "Chỉ là bệnh viện lại thay đổi chuyện điều động."
"Cứ tưởng có chuyện gì rồi chứ." Diệp Tích Ngôn cười nhưng trong lòng hiểu rõ chuyện thay đổi nhân sự. Lần trước ở suối nước nóng, La Như Kỳ cũng từng nhắc đến vấn đề này. Không rõ bên bệnh viện số 2 làm ăn kiểu gì, đến giờ này vẫn chưa thể ổn định, còn phải thay người sát giờ như vậy.
Giang Tự giải thích thêm: "Không sao đâu. Dù có chuyện gì thì cũng không liên quan đến bên này."
Diệp Tích Ngôn cảm thấy yên tâm, bước qua giường chui vào chăn, kéo tay Giang Tự, cười nói: "Vậy nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay di chuyển cả ngày chắc chị mệt rồi."
Giang Tự khẽ đáp lại, một lát sau cũng nằm xuống.
Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối. Diệp Tích Ngôn xoay người về phía Giang Tự, nhẹ nhàng dò dẫm tiến lại gần, cân nhắc rồi cất giọng hỏi:
"Người được thay thế đó chính là con nuôi của dì Kỷ à?"
"Ừm," Giang Tự đáp.
Diệp Tích Ngôn hỏi tiếp: "Nhỏ tuổi hơn chị à?"
"Lớn hơn ba tuổi."
Câu trả lời khiến Diệp Tích Ngôn bất ngờ, hoàn toàn trái với những gì cô tưởng tượng. Trước đó cô không hỏi Charles cụ thể, chỉ mặc định rằng con nuôi chắc chắn sẽ nhỏ tuổi hơn Giang Tự. Không ngờ lại lớn hơn nhiều như vậy, thật sự rất bất thường.
Kỷ Vân Phù lại đi nhận nuôi một đứa trẻ lớn hơn cả con gái ruột của mình, mục đích là gì?
Thêm vào đó, thời điểm nhận nuôi cũng rất đáng ngờ. Nếu Kỷ Tồn Ngọc được nhận nuôi khi còn nhỏ, chẳng phải việc này diễn ra từ khi Kỷ Vân Phù và Giang Đan Thành còn chưa ly hôn sao?
Giang Tự từng nói sau khi ba mẹ ly hôn, cô sống cùng nhà họ Giang. Vậy thì...
Diệp Tích Ngôn không thể hiểu nổi, càng nghĩ càng thấy khó lý giải. Điều khiến cô bận tâm hơn cả là cảm giác của Giang Tự. Liệu một bác sĩ như cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Làm sao có thể chấp nhận được những chuyện này? Ba ruột đã không phải là người tốt, mẹ lại cứ làm những việc gây thêm phiền toái. Giang Tự rốt cuộc trong mắt bà là gì? Một gánh nặng bị đẩy qua đẩy lại hay còn có lý do nào khác?
Diệp Tích Ngôn không dám hỏi nhiều, sợ chạm vào nỗi đau của Giang Tự. Cô chỉ im lặng vòng tay ôm lấy Giang Tự, nhẹ nhàng nói: "Vậy à."
Giang Tự không tỏ vẻ bận tâm, cô kéo chăn lên cao hơn, đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Tích Ngôn, dịu dàng hỏi: "Em có lạnh không?"
"Không lạnh lắm," Diệp Tích Ngôn trả lời. "Còn chị?"
"Chị cũng không lạnh."
Diệp Tích Ngôn rúc gần lại, tựa vào ngực Giang Tự làm nũng: "Em còn nóng đây, để em sưởi ấm cho chị."
Giang Tự bật cười khẽ: "Đừng nghịch nữa..."
Nhưng Diệp Tích Ngôn không chịu buông tha còn giả vờ giận dỗi, miệng thì bô bô: "Nóng quá rồi! Nóng đến mức muốn ăn bác sĩ Giang thôi!"
Giang Tự không chống lại được cũng chẳng trốn thoát, cuối cùng bị giữ chặt lấy môi cắn nhẹ và nhận một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đêm đầu tiên ở huyện Giang Tư trôi qua trong sự ngọt ngào và tình cảm. Giang Tự bị hôn không ít lần, còn bị cắn đến nỗi môi dưới đau nhói.
Diệp Tích Ngôn không nói lời nào lung tung, cũng không nhắc đến những chuyện không vui.
Trên cao nguyên với độ cao 4.000 mét so với mực nước biển, đêm khuya càng thêm yên tĩnh.
Ở nơi này trời sáng rất sớm. Khoảng bảy tám giờ sáng, mặt trời đã ló dạng nhưng nhiệt độ vẫn thấp. Buổi sáng se lạnh nhất định phải mặc áo khoác. Trước khi tiến vào Tây Tạng, đoàn đã chuẩn bị trang phục cho mọi người gồm áo dài tay, quần dài, tất cả đều được đặt may theo số đo mỗi người đã báo trước. Bộ đồ có áo màu xanh đậm, quần đen, kèm theo mũ chống nắng và các vật dụng cần thiết khác.
Hôm sau mọi người đều dậy sau khi mặt trời mọc, sửa soạn rồi ra điểm tập trung.
Thiệu Vân Phong lo lắng có người bị phản ứng với độ cao đã chuẩn bị sẵn bình oxy từ tối qua. Anh luôn nhắc nhở mọi người không được vận động mạnh, không nên tắm ngay, cố gắng hạn chế tắm gội để thích nghi.
Tại điểm tập trung, Lạc Tang đã đứng chờ sẵn. Khi mọi người đông đủ, anh bắt đầu trình bày kế hoạch hai ngày tới gồm những địa điểm sẽ ghé thăm như chùa Bạch Cư, thành cổ Tông Sơn, khu thắng cảnh hồ chứa Mãn Lạp... Đây từng là một trong bốn thành phố lớn của Tây Tạng, mang đậm nét đặc trưng văn hóa địa phương. Lạc Tang nói rất hăng say, niềm tự hào về quê hương anh ánh lên rõ nét.
Điểm đến đầu tiên của đoàn thiện nguyện là thành cổ Tông Sơn, mất cả buổi sáng để tham quan. Đến chiều mọi người tiếp tục đến chùa Bạch Cư. Lo sợ mọi người mệt mỏi nên chuyến đi chủ yếu dừng ở tham quan, chụp ảnh và quay video, không có các nhiệm vụ khác.
Chùa Bạch Cư là một ngôi chùa tháp Phật rất đồ sộ và uy nghi.
Lạc Tang giới thiệu: "Đây chính là Tháp Mười Vạn Phật của chúng tôi."
Diệp Tích Ngôn và Giang Tự không vào tham quan, Tiểu Trần cũng vậy. Những người khác vào trong còn ba người họ là những người vô thần, không tin vào Phật hay thần thánh nên chọn ở lại bên ngoài.
Chị Hạ và những người khác mặc dù cũng không tin nhưng vẫn muốn đi vào nhìn xem, nói có thể có tác dụng, còn cầu an ủi, dù sao đều là nói nhảm.
Ngày đầu tiên mọi việc diễn ra suôn sẻ, các điểm tham quan đều được ghé thăm, nhiệm vụ hoàn thành đầy đủ. Buổi tối cả nhóm được mời đến nhà của Lạc Tang dùng bữa, được tiếp đãi nồng hậu.
Tại nhà Lạc Tang, còn có hai nhân viên chính quyền địa phương tới chào đón đoàn.
Một bầu không khí thân tình bao trùm, mọi người trò chuyện vui vẻ. Buổi tối ai cũng được uống trà bơ Tây Tạng.
Chuyến đi ở huyện Giang Tư thuận lợi hơn dự kiến, không xảy ra bất cứ sự cố nhỏ nào. Các hoạt động tuyên truyền cũng đạt hiệu quả cao.
Đúng vào mùa thu hoạch lúa mạch, đoàn đến đây vừa vặn đúng lúc.
Năm ngày ở Giang Tư được dùng làm giai đoạn chuyển tiếp, giúp cả đoàn làm quen với khí hậu nơi đây, chuẩn bị tốt hơn cho những hành trình sắp tới. Sau năm ngày, đoàn xuất phát tiếp, di chuyển đến huyện Á Đông, một vùng đất có bề dày văn hóa và du lịch không kém phần đặc sắc.
Buổi tối trước khi rời đi, cả đoàn bận rộn với nhiều công việc. Chỉ riêng gọi điện đã tốn hơn mười cuộc, còn có hàng loạt công tác khác phải hoàn thành. Tại Á Đông, một đội hỗ trợ quy mô lớn đã chờ sẵn gồm nhân viên do ban tổ chức phái đến, đội ngũ nhỏ của địa phương và các bác sĩ từ bệnh viện cử tới.
Huyện Á Đông cách Giang Tư hơn 200km, di chuyển mất khoảng ba tiếng rưỡi bằng xe.
Lần này đoàn sẽ lưu trú tại thị trấn chính của huyện thay vì vào thẳng các làng nhỏ. Vì điều kiện thiết bị y tế không dễ vận chuyển, ban tổ chức và bệnh viện đã quyết định quảng bá rộng rãi để người dân tự đến nơi tổ chức khám bệnh miễn phí.
Đến nơi vào giờ trưa, sau khi sắp xếp hành lý và ăn cơm, Giang Tự dẫn Diệp Tích Ngôn đến bệnh viện nhân dân huyện để gặp các bác sĩ từ bệnh viện số 2 cử đến. Trong số đó có Hạ Duật Trạch.
Hạ Duật Trạch vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy hai người, anh vẫn trực tiếp chào hỏi, gọi Diệp Tích Ngôn trước.
Giang Tự hỏi: "Ngoài cậu ra còn ai nữa?"
Hạ Duật Trạch dẫn họ vào trong gặp hai vị tiền bối lớn tuổi hơn và các bác sĩ ở bệnh viện nhân dân huyện.
Các bác sĩ tụ tập lại không liên quan gì đến Diệp Tích Ngôn, nên khi đến đó cô chỉ có thể theo Giang Tự đi dạo loanh quanh.
Chiều hôm đó, các bên liên quan tổ chức một buổi gặp mặt để mọi người làm quen lẫn nhau.
Sáng hôm sau, đoàn bác sĩ từ bệnh viện số 2 đến đúng giờ như đã hẹn.
Dĩ nhiên, trong nhóm người đó không chỉ có bác sĩ mà còn có cả đại diện của các nhà tài trợ cho chương trình hỗ trợ y tế lần này.
Người đứng đầu nhóm của bệnh viện số 2 chính là Trương Hiền Minh, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhìn vẻ ngoài hòa nhã, dễ gần. Dáng vẻ ông trông gọn gàng, không phải loại nghiêm nghị mà mang khí chất của một người đàn ông trung niên nho nhã, cao khoảng 1m75.
Đội ngũ y tế hỗ trợ không hề nhỏ, bao gồm cả bác sĩ và y tá, số lượng còn nhiều hơn cả đoàn nhóm từ tổ chức từ thiện.
Bên này Giang Tự dẫn đội ngũ ra tiếp đón và gặp mặt.
Trương Hiền Minh vừa xuống xe đã giãn mày giãn mắt, trước tiên nhìn Giang Tự bằng ánh mắt hiền từ, sau đó lần lượt làm quen với những người khác từ các quan chức chính quyền, viện trưởng và trưởng khoa của bệnh viện huyện rồi đến Thiệu Vân Phong cùng nhóm của anh ta.
Thứ tự được sắp xếp khá nghiêm ngặt, từ cao xuống thấp.
Trong đội ngũ từ thiện, Diệp Tích Ngôn là người thứ hai được ông ta chào hỏi. Trương Hiền Minh thậm chí còn biết cô là ai.
Diệp Tích Ngôn hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh và ứng phó khéo léo.
Người đàn ông này rõ ràng là một cáo già. Trước khi đến chắc chắn ông ta đã tìm hiểu kỹ lưỡng, việc ông biết về cô cũng không có gì lạ.
Ngay sau Trương Hiền Minh, một người đàn ông trong đội ngũ y tế của bệnh viện số 2 mặc áo đen tiến đến trước mặt Giang Tự.
Người này cao hơn Giang Tự một chút, ngoại hình khá đoan chính không đến mức khó nhìn.
"A Tự," anh ta dùng giọng điệu thân thuộc và gần gũi gọi tên cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro