Chương 71: Xúc động
Chương 71: Xúc động
Những chuyện thị phi về ba mẹ Giang Tự vốn không phải điều gì bí mật. Khi hai người chia tay, họ làm mọi việc trở nên quá căng thẳng, chẳng ai chịu nhường nhịn, sau đó còn gây ra vô số hành động đáng chê trách. Trong giới xã giao, những câu chuyện đó đã sớm lan truyền khắp nơi không thể giấu được, mà cũng chẳng cần giấu.
Gia đình Charles từng có một khoảng thời gian dài hợp tác kinh doanh với cả hai người, trước đây là với ba của Giang Tự, còn những năm gần đây thì hợp tác với Kỷ Vân Phù. Vì vậy Charles cũng biết đôi chút về những tranh chấp rối ren này.
Mặc dù vậy, Charles không hề cảm thấy ghét bỏ hay có thái độ phản cảm với Giang Tự. Trái lại anh khá ngưỡng mộ và tôn trọng cô ấy. Nhưng sự ngưỡng mộ này chỉ dừng lại ở mức độ của một người xa lạ, không có ý định gắn bó sâu hơn hay tiếp xúc quá nhiều. Do đó nhân lúc đã ngà ngà say, anh không ngần ngại thẳng thắn nói hết suy nghĩ của mình.
Nghe xong những lời ấy, sắc mặt của Diệp Tích Ngôn trầm xuống, không còn vẻ thoải mái như ban đầu.
Charles nói một cách thẳng thắn: "Cậu và bác sĩ Giang qua lại quá thân thiết, điều đó không thích hợp."
Chiếc cốc thủy tinh chứa nước lạnh chạm vào tay mang theo cảm giác băng giá. Diệp Tích Ngôn siết nhẹ lòng bàn tay, cố gắng trấn an bản thân rồi nhẹ giọng đáp lại:
"Đừng lo, mọi người cứ yên tâm."
Tuy nhiên Charles vẫn giữ thái độ kiên quyết: "Đừng dấn thân vào chuyện phức tạp."
Anh dùng tiếng Trung để nói nhưng vài từ ngữ không mấy chính xác khiến lời lẽ nghe có phần vụng về và khó chịu. Dù vậy, ý nghĩa lại rất rõ ràng và thẳng thắn:
"Bình thường qua lại là được rồi, đừng quá để tâm hay lo lắng giúp cô ấy. Có những chuyện rắc rối hơn bề ngoài rất nhiều. Sid lo rằng cậu sẽ xử lý không nổi, tôi cũng vậy, Herbert cũng vậy. Chúng ta còn giải đấu, còn phải trở về đội đua, đừng tự chuốc lấy rắc rối."
Diệp Tích Ngôn hiểu đây là sự quan tâm từ góc độ của một người bạn nên cô không để bụng, cũng không phản bác, chỉ đáp lại qua loa:
"Không đâu. Sau khi rời Tây Tạng, tôi sẽ về Nam Thành rồi đến Nhật Bản đúng hẹn để gặp mọi người."
Charles không dễ dàng tin lời: "Đừng chỉ nói miệng, chẳng có ý nghĩa gì."
Diệp Tích Ngôn mỉm cười gật đầu, đồng ý vài câu qua loa rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Chiếc cốc nước cuối cùng được đặt trở lại bàn mà cô không uống lấy một ngụm.
Sau đó Diệp Tích Ngôn lái chiếc Jeep rời đi. Con đường không xa nhưng cô lại lái rất chậm, mất đến vài phút.
Đã quá nửa đêm, căn nhà trắng vẫn sáng đèn. Ánh sáng ấm áp dịu dàng len qua khe cửa, nhìn từ xa tựa như một vệt sáng nhỏ nhoi.
Giang Tự đã nghỉ ngơi nhưng không ngủ trong phòng mà nằm nghiêng trên ghế sofa. Cô mặc chiếc váy ngủ ngắn bằng lụa mềm mại, trên eo đắp hờ một tấm chăn mỏng hoa văn, trong lòng ôm chiếc máy tính bảng đã tự động khóa màn hình.
Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, bước vào mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại trong giây lát.
Phòng khách yên tĩnh, đèn trần không bật, chỉ có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ. TV đã tắt, rèm cửa kéo kín. Rõ ràng Giang Tự đã chờ cô, vì chờ quá lâu nên đã ngủ thiếp đi.
Diệp Tích Ngôn thay giày rất khẽ, không vội gọi cô dậy mà lặng lẽ đi rửa mặt, thay đồ rồi quay lại. Cô cúi xuống nhẹ nhàng nằm nghiêng bên cạnh, dùng chóp mũi cọ vào Giang Tự, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô ấy.
Hành động này vừa dịu dàng vừa tràn đầy yêu thương, lại pha chút tinh nghịch mang nét riêng của Diệp Tích Ngôn. Giang Tự không cần mở mắt cũng biết ai vừa trở về. Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Diệp Tích Ngôn, sau đó vòng tay ôm lấy cô ấy.
Diệp Tích Ngôn nhích người lên hôn sâu hơn. Sau khi hôn môi, cô lại chuyển xuống những nơi khác, chầm chậm tiến đến vùng cổ.
Khi gần đến hõm cổ, Giang Tự khẽ co đôi chân dài trắng mịn vòng qua eo của Diệp Tích Ngôn. Hai tay đặt lên vai cô, đôi mắt khép hờ, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi:
"Mấy giờ rồi?"
"Chưa đến một giờ," Diệp Tích Ngôn đáp, "Em vừa về."
Nhìn thấy cô đã thay quần áo khác, Giang Tự nhẹ nhàng hỏi: "Đi tắm rồi à?"
"Ừm," Diệp Tích Ngôn tiếp tục hôn, kéo nhẹ góc váy ngủ của cô. "Chị đợi em lâu rồi đúng không?"
"Không đâu. Chị xem tạp chí rồi buồn ngủ, không có đợi em," Giang Tự không thừa nhận.
Diệp Tích Ngôn hiểu rằng Giang Tự chắc chắn đã đợi, nếu không thì đã vào phòng từ lâu. Dù hỏi hay không hỏi thì câu trả lời cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô hơi mạnh tay khiến Giang Tự khẽ nhíu mày vì cảm giác đau nhẹ. Hai người tiếp tục quấn quýt trên chiếc sofa chật chội thêm vài phút, vừa trò chuyện vừa trao nhau những cử chỉ ấm áp đầy tình cảm.
Cuối cùng, Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng bế Giang Tự vào phòng ngủ. Rèm cửa trong phòng đã được kéo kín từ trước, cửa phòng cũng khóa lại tạo nên một không gian riêng tư dịu dàng, chỉ thuộc về hai người họ.
Trước khi đi tắm, Diệp Tích Ngôn đã bật điều hòa, vì thế giờ đây căn phòng trở nên mát mẻ, dễ chịu, không còn cảm giác ngột ngạt.
Hai người nằm trong chăn tiếp tục quấn quýt bên nhau. Có lẽ do đêm đã khuya, cơn buồn ngủ ập đến khiến Giang Tự thực sự rất mệt. Sau khi nằm xuống, cô mềm nhũn tựa vào lòng Diệp Tích Ngôn, đôi lúc vô thức rúc vào người cô ấy. Cuối cùng cô xoay người, đưa lưng về phía Diệp Tích Ngôn nhưng vẫn khẽ tựa đầu lên người cô.
Diệp Tích Ngôn cảm thấy thích thú với sự thân thiết này. Biết rằng cô ấy đang buồn ngủ, Diệp Tích Ngôn không làm phiền mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo Giang Tự rồi lặng lẽ nằm im.
Trước khi ngủ, Diệp Tích Ngôn lên tiếng, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng:
"Để chị đợi lâu rồi. Bác sĩ Giang đã chịu vất vả."
Giang Tự khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ: "Không có đợi."
Diệp Tích Ngôn mỉm cười, rướn người hôn nhẹ lên sau gáy cô, không nhắc đến những lời mà Charles đã nói, như thể cô chưa từng nghe và cũng hoàn toàn không bận tâm đến chúng.
Bầu trời ngoài kia âm u, tĩnh lặng, bóng tối phủ kín từ đêm đến sáng khiến thời gian như ngưng đọng, yên bình trôi qua một đêm dài.
Hôm sau, trời bắt đầu trong nhưng dần chuyển sang nhiều mây, không có dấu hiệu của mưa.
Vào sáng sớm, mặt trời ló dạng trong chốc lát trước khi bị những đám mây xám xịt che khuất. Suốt cả ngày, bầu trời giữ nguyên vẻ u ám, không chút đổi thay.
Đúng tám giờ Herbert đến lấy xe, tiện thể mang đến cho Diệp Tích Ngôn một ít thức ăn và đồ uống mà đội đua đã chuẩn bị từ hôm trước. Đó là phần họ để riêng cho cô nhưng vì quên mang đến buổi tụ họp, nay mới được gửi qua.
Trần Giang Triều trà trộn vào trong đội. Anh không xuống núi mà chỉ giúp chuyển đồ và lấy thuốc lá.
Diệp Tích Ngôn nhận đồ, đưa chìa khóa xe cho Herbert, đồng thời căn dặn vài câu như chú ý an toàn và giữ liên lạc. Sau đó cô đưa hết số thuốc lá còn lại cho Trần Giang Triều, kể cả nửa gói đã mở. Cô không giữ lại dù chỉ một điếu.
"Thật sự cai thuốc rồi sao?" Trần Giang Triều cảm thán, giọng điệu nửa đùa nửa thật. "Sao dạo này ngoan thế? Không giống em chút nào."
Diệp Tích Ngôn chỉ liếc anh một cái, giọng nói hờ hững mà lạnh lùng: "Không cần thì trả lại."
Trần Giang Triều lập tức sửa lời, cười xòa: "Cần, cần! Đừng giận, anh không nói nữa."
Chiếc xe Jeep vẫn đậu tại chỗ, căn nhà trắng trở thành điểm xuất phát quen thuộc.
Ngoài Herbert, La Như Kỳ và Chu Diên cũng lần lượt đến. Họ mang theo hành lý đã được đóng gói gọn gàng. Chu Diên trông càng mệt mỏi hơn hôm qua, quầng thâm dưới mắt đậm hơn rõ rệt chứng tỏ anh không ngủ suốt đêm. Tuy vậy, tinh thần anh vẫn khá tốt. Lúc lên xe, anh chỉ nói vọng ra ngoài, giọng khàn nhưng pha chút hứng khởi:
"Đi đây, vài hôm nữa gặp lại."
Diệp Tích Ngôn đứng yên tại chỗ không động đậy, ánh mắt theo dõi từng hành động của họ.
Trần Giang Triều vẫy tay chào tạm biệt, thái độ vui vẻ không chút buồn bã, anh còn lớn tiếng dặn dò: "Herbert, lái xe cẩn thận đấy! Nhớ là chở cả đám người trên xe đấy nhé!"
Herbert đáp lại bằng một dấu OK đầy phong cách, động tác dứt khoát và tự tin.
Thiệu Vân Phong cũng đến tiễn, ngoài mặt là để gặp mọi người nhưng thực chất là vì Tô Bạch. Hai người này tiếp tục thể hiện tình cảm mãnh liệt, dù mới xa nhau vài ngày mà trông như cả năm chưa gặp. Thiệu Vân Phong còn suýt chuyển hết đồ của đoàn lên xe mang theo.
Chỉ khi chiếc xe của họ khuất dần khỏi tầm mắt, Trần Giang Triều mới nghiêm túc hơn, không còn vẻ lếu láo thường thấy. Anh nhìn theo chiếc xe Jeep đang khuất xa, như vô tình tiết lộ:
"Tích Ngôn, anh Diên nói anh ấy định chuyển hẳn đến Đức. Chỉ chờ sau chuyến này về là quyết định."
Diệp Tích Ngôn vẫn giữ vẻ bình thản, giọng nói nhẹ nhàng như không có gì bất ngờ: "Anh ấy vốn luôn có ý định đó."
Giới hạn giữa bạn bè cũng cần được đặt ở một mức độ nhất định. Trần Giang Triều không hỏi thêm, chỉ nhìn cô một lúc rồi cười nhạt, lẩm bẩm: "Thật ra, anh Diên cũng không dễ dàng gì..."
Diệp Tích Ngôn im lặng không đáp lại.
Ngày hôm đó không quá nhàn rỗi, ai cũng có công việc riêng cần hoàn thành. Giang Tự dậy sớm ra ngoài từ sáng để đến nhà chị Hạ xử lý vài việc, mãi đến tối muộn mới trở về. Cô vừa vặn lỡ mất Diệp Tích Ngôn, người cũng rời nhà ngay sau đó.
Hôm qua hai người còn lên kế hoạch sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Nhưng kế hoạch thường chẳng bao giờ theo kịp thực tế, cả ngày họ đều không có chút thời gian nào.
Diệp Tích Ngôn đột ngột nhận được thông báo phải xuống chân núi khảo sát vườn trà cùng Thiệu Vân Phong, đồng thời gặp gỡ các nông dân địa phương.
Trước khi đi, cô gọi cho Giang Tự dặn dò đừng đợi mình và hứa sẽ về trước bữa tối. Tuy nhiên đến tối, cô lại nhắn tin báo rằng có lẽ sẽ không kịp, khuyên Giang Tự nên đi ngủ sớm.
Như thường lệ, vị bác sĩ kia trả lời tin nhắn một cách ngắn gọn. Nhưng thực tế cô vẫn chờ.
Không chỉ chờ, Giang Tự còn chuẩn bị một nồi súp cà chua đậm đà, thêm tôm, bào ngư và các loại hải sản khác để làm món mì hải sản sốt cà đặc biệt dành cho Diệp Tích Ngôn khi cô về.
Món mì thủ công với sợi mì dai ngon và nước súp đậm đà, vượt xa hương vị của bất kỳ nhà hàng nào.
Diệp Tích Ngôn khá bất ngờ khi biết Giang Tự có thể nấu ăn. Cô vốn luôn nghĩ rằng một bác sĩ bận rộn như Giang Tự chắc chắn không có thời gian để học những thứ này.
Giang Tự chỉ đơn giản nói: "Thực ra chị không giỏi nấu ăn."
"Thế này mà không giỏi à?" Diệp Tích Ngôn vừa cười vừa thưởng thức, không quên dành lời khen. "Ngon lắm đấy."
"Ừm." Giang Tự khẽ gật đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Không biết nấu món lớn, chỉ biết làm vài món đơn giản như súp cà chua thôi."
Diệp Tích Ngôn hứng thú hỏi: "Chị tự học à?"
Giang Tự đáp: "Lúc nhỏ chị được cô giúp việc dạy."
Diệp Tích Ngôn nghiêm túc tán dương: "Chuyện này mà cũng học được, chứng tỏ bác sĩ Giang đúng là có năng khiếu bẩm sinh."
Giang Tự hiếm khi bị trêu đến bật cười, liền múc thêm nửa bát súp cho cô.
"Biết nấu mì cũng hay mà. Em thì chịu," Diệp Tích Ngôn tiếp tục đùa, "Em chỉ biết xào rau và nấu cơm thôi, mà mùi vị chắc chắn không thể sánh bằng món súp của chị."
Giang Tự hỏi: "Em học từ ai thế?"
"Từ anh trai em. Anh ấy học từ ba mẹ. Hồi nhỏ bọn em tự nấu ăn. Nhà chỉ có một cô giúp việc làm bếp, nhưng khi cô ấy bận thì bọn em phải tự làm. Ba em hay chê món người khác nấu không đúng vị, trước đây ông thường tự nấu, sau này thì giao cho bọn em, còn ông chỉ việc ăn."
"Thế thì em chắc phải nấu ngon lắm."
Diệp Tích Ngôn gãi mũi, cười: "Mai em nấu cho chị ăn thử. Lúc đó đừng chê là được."
Giang Tự dịu dàng đáp: "Sẽ không chê đâu."
Những khoảnh khắc riêng tư luôn ẩn chứa vô số ý nghĩa. Không chỉ trong bữa tối mà cả lúc hai người nghỉ ngơi xem phim cũng vậy.
Trong phòng khách, chiếc TV kết nối với điện thoại vô cùng tiện lợi cho việc chiếu phim. Diệp Tích Ngôn chọn hai bộ phim đồng tính nữ, một bộ phim Hàn Quốc do Tiểu Trần từng giới thiệu và bộ phim Anh "Khó Đổi Thay Lòng Người". Cô chưa xem qua, chỉ tùy tiện chọn nhưng tâm trí lại chẳng đặt vào nội dung trên màn hình mà cứ lơ đãng.
Căn nhà độc lập giữa đêm khuya yên tĩnh tạo nên không gian hoàn hảo cho những khoảnh khắc thế này.
Hai người ngồi sát bên nhau, chẳng bao lâu đã ôm lấy nhau rồi cuối cùng nằm xuống. Theo ngữ cảnh trong phim, Diệp Tích Ngôn không ngần ngại thực hiện vài cử chỉ âu yếm như vòng tay ôm Giang Tự, hôn môi hay những hành động thân mật khác. Cô giữ chặt Giang Tự trong vòng tay mình, không để đối phương thoát ra.
Giang Tự cũng không có ý định rời đi, thỉnh thoảng tựa lưng vào cô hoặc nghiêng đầu đón nhận những nụ hôn dịu dàng.
Tối nay cả hai đều mặc đồ nhẹ nhàng. Diệp Tích Ngôn khoác lên mình một chiếc váy ngủ ngắn, chất liệu mềm mại, cổ áo rộng để lộ phần ngực quyến rũ. Chỉ một cử động nhẹ, chiếc váy đã khẽ hở thêm, toát lên vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ hơn thường ngày.
Giang Tự mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi, phong cách quen thuộc của cô. Ban đầu, chiếc áo chỉ cởi hai cúc, sau đó là ba, để lộ chút da thịt.
Diệp Tích Ngôn hiếm khi chọn phong cách này. Bình thường cô luôn ưu tiên sự tiện lợi, mùa hè thì thoáng mát, mùa đông thì ấm áp, ít khi quan tâm vẻ ngoài. Nhưng lần này cô cố tình chọn chiếc váy ngủ xanh nhạt này, còn đặc biệt chỉnh lại tóc trong phòng tắm trước đó. Dù trông tưởng như là tự nhiên nhưng mọi chi tiết đều được cô khéo léo chuẩn bị, từ chiếc nơ được thắt đẹp mắt đến mùi nước hoa nhẹ nhàng thoang thoảng.
Chiếc váy ngắn làm nổi bật đôi chân dài, cổ áo rộng khoe xương quai xanh kết hợp với hương thơm dịu nhẹ tạo nên nét mê hoặc đầy quyến rũ.
Giang Tự dường như rất hài lòng với sự thay đổi này. Cô tựa đầu vào hõm cổ Diệp Tích Ngôn hít nhẹ một hơi rồi khẽ hỏi: "Nước hoa gì thế?"
Diệp Tích Ngôn không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại: "Thơm không?"
"Cũng được." Giang Tự thì thầm, lần đầu tiên chủ động tiến gần hơn, nhẹ nhàng đặt đôi môi mềm mại lên cổ cô.
Diệp Tích Ngôn hơi ngửa đầu ra trước, đồng thời siết chặt vòng tay quanh Giang Tự như muốn giữ lấy cô mãi mãi.
Hai người chẳng mấy để ý đến bộ phim Hàn Quốc đang chiếu, cũng không quan tâm nội dung đã diễn tiến tới đâu. Đôi lúc họ mới liếc qua màn hình một chút, cứ ngắt quãng như vậy. Đến khi bộ phim chiếu đến cảnh hai nhân vật nữ chính nằm trên giường, họ mới chú ý xem trọn vẹn từ đó đến kết thúc.
Giang Tự xem rất chăm chú, đến đoạn gần cuối còn thảo luận nội dung với Diệp Tích Ngôn.
Diệp Tích Ngôn tựa cằm lên vai cô, nhẹ giọng nói: "Không để ý lắm, chẳng biết phim nói gì nữa."
Giang Tự nghiêng đầu cố tình hỏi: "Không phải muốn xem phim sao, sao lại không xem?"
"Ừm, xem phim chỉ để giết thời gian thôi mà, ngó qua ngó lại là được, cũng chẳng có gì làm cả."
Giang Tự bóp nhẹ tay cô, bảo phải tập trung hơn.
Diệp Tích Ngôn chẳng ngại ngần hôn nhẹ lên má cô rồi nói: "Có mà, em tập trung lắm, mắt gần như dán vào màn hình luôn rồi."
Khi bộ phim "Khó Đổi Thay Lòng Người" bắt đầu chiếu, đã là mười một giờ đêm.
Giang Tự cầm điện thoại vào nhóm chat của đoàn tình nguyện để kiểm tra xem Thiệu Vân Phong có gửi thông báo gì không.
Cả hai đều có nhiệm vụ vào ngày mai nhưng đều là buổi chiều mới phải ra ngoài. Giang Tự sẽ giúp chị Hạ quay video, còn Diệp Tích Ngôn phải xuống núi cùng Thiệu Vân Phong. Trong nhóm, Thiệu Vân Phong đã nhắc tên cả hai từ nửa tiếng trước nhưng vì họ không kiểm tra tin nhắn nên chẳng ai phản hồi. Thiệu Vân Phong cũng không để tâm lắm, chỉ quan tâm xem đội nhóm của Tô Bạch ở miếu Hòa Điền tiến triển ra sao.
Nhóm chat lúc này toàn là tin tức từ đội bên kia. La Như Kỳ là người nói nhiều nhất, liên tục gửi ảnh hiện trường, cập nhật mọi việc diễn ra tốt đẹp để mọi người an tâm, đặc biệt nhắn riêng Thiệu Vân Phong đừng quá lo lắng cho Tô Bạch.
Diệp Tích Ngôn vẫn không xem phim, lại tỏ ra rất hứng thú nhìn vào màn hình điện thoại của Giang Tự. Lúc rảnh cô còn nghịch tay cô ấy, vuốt nhẹ mu bàn tay hoặc ngón tay.
Giang Tự chẳng ngại mà để mặc cô nhìn thoải mái. Dù sao cũng không có gì phải giấu. Tin nhắn của Giang Tự trong WeChat đơn điệu đến mức nhàm chán, chủ yếu là nhóm chat hoặc tin nhắn công việc với đồng nghiệp và bạn cùng ngành. Chỉ có duy nhất Diệp Tích Ngôn được ghim lên đầu.
Diệp Tích Ngôn nhìn thấy rồi còn cố tình hỏi: "Chị ghim em lên đầu à?"
Giang Tự giải thích: "Tin nhắn mỗi ngày nhiều lắm, nếu không ghim thì dễ bị trôi mất, không thấy được."
Người nào đó được lợi lại còn giả vờ điềm nhiên, trong lòng vui như mở hội nhưng miệng vẫn nhàn nhạt đáp: "À, thì ra là vậy."
Giang Tự phản hồi tin nhắn của Thiệu Vân Phong xong thì đặt điện thoại xuống. Lợi dụng lúc này, Diệp Tích Ngôn từ phía sau giữ chặt tay cô, đưa điện thoại của mình ra nhanh chóng mở khóa màn hình, vào mục tin nhắn trên WeChat rồi khoe với vẻ đắc ý:
"Em cũng đặt chị ở vị trí đầu tiên. Chị xem này."
Danh sách ưu tiên trong WeChat của cô trước đây có hai người, giờ cũng chỉ còn hai người nhưng đã có thay đổi. Chu Diên bị gỡ xuống, thay vào đó là Giang Tự, cô được xếp trên cả đội đua.
Chuyện này thoạt nghe thì trẻ con, chẳng đáng nhắc tới nhưng vào khoảnh khắc này, khi được nhắc đến lại ngọt ngào đến lạ. Giang Tự ngược lại vuốt ve mu bàn tay cô, nhẹ nhàng khen: "Tích Ngôn có tâm ghê."
Diệp Tích Ngôn không chịu thua, đáp ngay: "Bác sĩ Giang cũng có tâm mà."
Nói xong cả hai đều mỉm cười, khóe miệng cong lên một cách tự nhiên.
Bộ phim vẫn tiếp tục, lần này cả hai xem từ đầu đến giữa một cách nghiêm túc.
Dẫu vậy, Diệp Tích Ngôn vẫn không quên "gây rối". Cô bất chợt cúi xuống hôn Giang Tự một cái hoặc nhẹ nhàng chạm vào đây đó. Cô còn không mang dép, thỉnh thoảng dùng chân trần chạm vào mu bàn chân của Giang Tự hoặc khẽ quệt vào mắt cá chân cô ấy. Chẳng mấy khi cô ngồi yên, lúc thì thử làm điều gì đó, lúc lại nghịch ngợm, cứ thế quấy rầy không ngừng.
Có lẽ vì đã quá quen thuộc với sự trẻ con của Diệp Tích Ngôn, Giang Tự chẳng những không phản ứng gay gắt mà còn hoàn toàn chiều chuộng, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Bộ phim Khó Đổi Thay Lòng Người là một tác phẩm kinh điển, khéo léo pha trộn nhiều yếu tố thực tế, từ sự lựa chọn về giới tính, khác biệt văn hóa, cho đến khát khao tự do và bình đẳng. Hai nữ chính trong phim đều xinh đẹp rực rỡ, trong đó có một người mang phong cách điềm tĩnh, trưởng thành, rất giống Giang Tự.
Những cảnh quay trong phim tuy táo bạo nhưng vẫn giữ được sự tinh tế. Các tương tác giữa hai nhân vật chính vừa tự nhiên, gần gũi, vừa nồng nàn mãnh liệt, tạo nên sự hòa quyện hoàn hảo giữa tình yêu và đam mê. Đặc biệt, phân cảnh Tala cởi áo của Leyla rồi nhẹ nhàng hôn lên cơ thể cô, tiếp nối bằng những khoảnh khắc thăng hoa trọn vẹn đã khiến cảm xúc của khán giả dâng trào mạnh mẽ.
So với bộ phim Hàn Quốc mà họ xem trước đó, Giang Tự có vẻ yêu thích bộ phim này hơn. Diệp Tích Ngôn cũng kiên nhẫn thưởng thức cùng cô, chỉ đến gần cuối phim mới chịu dừng những trò đùa nghịch của mình.
Diệp Tích Ngôn bất giác so sánh những chi tiết trong phim với cuộc sống thực của mình. Nhiều điều trong phim, cô và Giang Tự cũng đã từng trải qua, chỉ là họ chưa đi đến bước cuối cùng. Những nụ hôn mà cô trao cho Giang Tự thậm chí còn chân thành hơn cả những gì diễn ra trên màn ảnh. Thế nhưng phản ứng của Giang Tự lại khác biệt so với các nhân vật chính. Cô không trực tiếp mà luôn kín đáo và nhẫn nại.
Diệp Tích Ngôn yêu thích sự kín đáo ấy. Cô thích cách Giang Tự biểu lộ cảm xúc sau khi kìm nén đến tận cùng, thích khoảnh khắc cô ấy ôm cô thật chặt không chịu buông, thích tiếng cô ấy gọi tên cô khi xúc động. Những lúc như vậy, Diệp Tích Ngôn thường không vội đáp lời mà chỉ dịu dàng hôn lên khóe môi cô.
Đó là những giây phút hoàn toàn khác biệt so với ban ngày, khi Giang Tự trở nên dịu dàng và chân thật, bộc lộ hết những yêu thương thầm kín.
Diệp Tích Ngôn vòng tay ôm lấy Giang Tự từ phía sau, nhẹ nhàng đè lên lưng cô. Giang Tự quay đầu lại, khẽ hỏi: "Em buồn ngủ rồi à?"
"Chưa đâu, còn sớm mà," Diệp Tích Ngôn đáp, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên cổ Giang Tự. Giọng cô đầy yêu thương, nói: "Chỉ là em thấy bác sĩ Giang còn đẹp hơn cả bộ phim này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro