Chương 62: Người phụ nữ xinh đẹp
Chương 62: Người phụ nữ xinh đẹp
Buổi sáng trôi qua một cách khó khăn, không khí oi ả và ngột ngạt khiến ai nấy đều dễ dàng bực bội.
Việc Giang Tự rời đi dường như không khiến mọi người quá chú ý. Tiểu Trần hỏi một lần, Hà Anh Chính cũng hỏi một lần nhưng khi biết cô ấy vào thành phố, họ đều không bận tâm nhiều, cũng chẳng suy nghĩ sâu xa thêm.
Dù thiếu đi một người nhưng tiến độ công việc của cả đoàn vẫn không bị ảnh hưởng. Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, ai làm việc với ai, đi đâu, làm gì, tất cả đều gọn gàng và có trình tự rõ ràng.
Những cuộc gọi không kết nối được của Diệp Tích Ngôn giống như những viên sỏi rơi xuống biển sâu, chìm thẳng xuống đáy mà không có bất kỳ hồi âm nào. Cô gọi thêm hai lần nữa cách nhau khoảng hai, ba mươi phút nhưng kết quả vẫn vậy. Điện thoại của Giang Tự vẫn tắt máy, không thể liên lạc được.
Việc Giang Tự đột nhiên rời đi chỉ thông báo cho Thiệu Vân Phong và chị Hạ, ngay cả La Như Kỳ cũng biết, nhưng duy chỉ có Diệp Tích Ngôn là không hay biết gì. Điều này không khiến cô cảm thấy tức giận hay khó chịu nhưng trong lòng lại dấy lên sự bất an. Cô lo lắng không biết liệu có chuyện gì xảy ra hay không.
Giang Tự không phải kiểu người bốc đồng hay hấp tấp. Cô ấy luôn điềm tĩnh và biết cách xử lý mọi tình huống. Việc rời đi một cách đột ngột chắc chắn phải có nguyên do quan trọng, nếu không thì cô ấy sẽ không làm như vậy.
Điện thoại tắt nguồn có thể xuất phát từ nhiều nguyên nhân, tốt hoặc xấu đều có khả năng. Nhưng Diệp Tích Ngôn lại không ngừng nghĩ đến những tình huống xấu.
Cảm giác nghèn nghẹn trong ngực làm cô khó chịu. Lúc thì cô nghĩ có lẽ điện thoại của Giang Tự hết pin, lúc lại nghĩ đến vùng núi heo hút này không biết cô ấy đã đi thế nào, bằng xe nhỏ hay xe máy? Cô ấy đã tới thành phố chưa, nếu tới rồi thì giờ đang ở đâu?
Càng nghĩ tâm trí Diệp Tích Ngôn càng rối loạn, cảm giác bức bối không thể giải tỏa. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút, mỗi giây đều dài đằng đẵng và khó chịu.
Dẫu lo lắng là vậy nhưng cô cũng không thể làm gì khi điện thoại không kết nối được. Công việc trong đoàn vẫn phải tiếp tục hoàn thành.
Buổi sáng hôm đó Diệp Tích Ngôn được giao nhiệm vụ lái xe đưa nhóm livestream cùng chị Vương Anh đi thăm một số địa điểm trong thôn. Họ phải di chuyển qua ba ngọn núi, quãng đường gập ghềnh và kéo dài.
Chị Vương Anh là một người phụ nữ nhiệt tình. Dù chỉ có trình độ trung học nhưng chị rất khéo léo trong giao tiếp, ăn nói lưu loát và hoạt bát. Suốt chặng đường, chị kể đủ thứ chuyện từ câu chuyện trong thôn đến việc giới thiệu các địa danh. Thậm chí một cây cổ thụ bên đường cũng được chị tỉ mỉ thuyết minh.
Vừa gặp mọi người, chị Vương Anh đã mang đến một túi lớn đầy đặc sản địa phương như đào, lê, cam vỏ mỏng, tất cả đều là trái cây do gia đình chị tự trồng.
Thấy Diệp Tích Ngôn suốt dọc đường không nói năng gì, gương mặt cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, chị Vương Anh liền vui vẻ trêu đùa:
"Cô em cao ráo thế này nhìn đẹp gái, dáng dấp lại chuẩn thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Diệp Tích Ngôn tuy vậy nhưng không có tâm trạng để đáp lại những lời khen ấy. Một lúc sau, cô lặng lẽ hỏi riêng chị:
"Chị, từ trong thôn ra thành phố mất bao lâu ạ?"
Chị Vương Anh cười: "Em định ra thành phố à?"
Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng đáp: "Không, em chỉ hỏi vậy thôi."
"Xa lắm!" Chị Vương Anh chỉ về phía con đường nhựa uốn lượn trong tầm mắt rồi nói:
"Đường gần nhất là con đường kia, ngoằn ngoèo lắm. Nếu ngồi xe buýt nông thôn thì ba, bốn tiếng cũng chưa chắc tới nơi."
Xe buýt nông thôn, loại xe chuyên chạy tuyến giữa vùng núi và thành phố là phương tiện phổ biến nhất ở đây. Tuy nhiên mỗi ngày chỉ có hai chuyến, một vào buổi sáng lúc chín giờ và một vào buổi chiều.
Diệp Tích Ngôn tiếp tục hỏi: "Thế nếu đi bằng xe riêng thì sao?"
"Thì nhanh hơn chút, nhưng cũng tùy. Xe máy sẽ nhanh hơn, còn ô tô nhỏ thì chậm hơn một chút." Chị Vương Anh suy nghĩ rồi bổ sung: "Chắc khoảng hơn hai tiếng, cũng vẫn khá xa."
Nghe vậy Diệp Tích Ngôn gật đầu cảm ơn.
Đứng gần đó, chị Hạ nghe thấy cuộc trò chuyện liền hỏi với vẻ quan tâm: "Sao thế? Trông em có vẻ không yên lòng, xảy ra chuyện gì à?"
Diệp Tích Ngôn lập tức thu lại cảm xúc, lắc đầu: "Không, không có gì đâu chị."
"Cả buổi sáng nay em cứ thất thần, chẳng nói câu nào." Chị Hạ nhìn cô nghi ngờ. "Từ lúc sáng xuống nhà đã không bình thường rồi. Rốt cuộc là sao thế?"
Không muốn nhắc đến chuyện của Giang Tự, cũng không muốn gây thêm phiền phức, Diệp Tích Ngôn qua loa đáp: "Tối qua ngủ ít nên giờ hơi mệt. Thật sự không có gì đâu."
Chị Hạ dù không bị thuyết phục cũng không hỏi thêm, chỉ nhắc nhở: "Nếu cần gì thì cứ nói với tụi chị, đừng giữ trong lòng một mình."
Diệp Tích Ngôn khẽ gật đầu: "Vâng."
Chuyến đi kéo dài vài tiếng liền nhanh chóng đến trưa.
Khoảng hơn mười một giờ, khi chị Hạ và mọi người đang bận rộn quay thêm video, Diệp Tích Ngôn không giúp được gì nên trở về khu nhà nghỉ. Về đến phòng, cô cắm sạc điện thoại và ngồi chờ tin tức.
Cô vẫn không biết Giang Tự đã đi đâu. Dù suy nghĩ nhiều đến mấy cũng không ích gì nên cô chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc chờ, Diệp Tích Ngôn mở WeChat lướt qua dòng thời gian rồi lại quay về cửa sổ trò chuyện với Giang Tự, hy vọng sẽ nhận được một tin nhắn hoặc bất kỳ dấu hiệu nào từ đối phương. Sau cùng, cô chuyển vào tài khoản của Giang Tự 200 tệ tiền điện thoại, lo lắng rằng nếu chẳng may cô ấy hết tiền mà không nạp được thì sẽ rất phiền, đặc biệt là khi đang ở nơi xa lạ.
Cô tự nhận thấy mình lo lắng quá mức, suy nghĩ nhiều đến mức phi lý. Dù cố giữ thái độ bình thản, không muốn thể hiện sự bất an cũng không gửi quá nhiều tin nhắn hay liên tục gọi điện nhưng cảm xúc tích tụ cả buổi sáng khiến cô khó lòng kiềm chế. Càng nghĩ đến những khả năng xấu cô càng rối bời. Sau cùng không nhịn nổi nên cô gọi thêm hai cuộc nữa.
Nếu ở thành phố có lẽ cô sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng đây lại là vùng núi, đường xá xa xôi và hiểm trở. Điện thoại của Giang Tự đến giờ vẫn không thể liên lạc được. Theo lý, bất kể đi xe máy hay xe riêng thì giờ này cô ấy hẳn đã đến thành phố. Thời đại này ai mà chẳng mang điện thoại theo bên mình? Nếu trên đường hết pin, vào thành phố chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được nơi sạc. Không có điện thoại mọi thứ đều trở nên bất tiện.
Khoảng giữa trưa, Chu Diên và Herbert từ tầng trên bước xuống. Họ hỏi Diệp Tích Ngôn có muốn ra ngoài hóng gió một chút không.
Diệp Tích Ngôn từ chối, cô vẫn ngồi trên mép giường, ánh mắt không rời khỏi điện thoại.
Herbert vốn là người hay nói, lải nhải không ngừng. Anh trách cô rằng đến đây đã lâu nhưng lần nào cũng không tham gia hoạt động cùng mọi người. Đi một vòng thôi có tốn bao nhiêu thời gian? Huống hồ buổi chiều đoàn cũng không có việc gì quan trọng.
Diệp Tích Ngôn giả vờ như không nghe thấy, vẫn giữ vẻ mặt bình thản và giọng điệu nhẹ nhàng. Bên ngoài không ai nhận ra cô đang lo lắng. Cô chỉ ngước lên nhìn họ một cái rồi đáp: "Hai người cứ đi đi, tôi còn có việc."
Chu Diên tò mò hỏi: "Việc gì vậy?"
Cô giơ điện thoại lên, xem màn hình một chút rồi trả lời: "Đoàn vừa giao thêm nhiệm vụ."
Herbert tỏ vẻ nghi ngờ, kéo dài giọng: "Nhưng tôi nhớ là không có việc gì mà, nhóm chat đâu có thông báo."
"Vừa mới sắp xếp, chưa kịp đăng lên nhóm," cô bình tĩnh đáp.
Chu Diên và Herbert không ở lại lâu. Herbert còn định nói thêm gì đó nhưng bị Chu Diên kéo đi.
Không lâu sau, Chu Diên gửi tin nhắn WeChat hỏi: "Có tâm sự à?"
Khi thấy màn hình điện thoại sáng lên, Diệp Tích Ngôn vội nhìn, cứ ngỡ là Giang Tự nhắn tin. Nhưng khi thấy tên người gửi, lòng cô thoáng hụt hẫng. Dẫu vậy cô vẫn lịch sự trả lời: "Không có."
Chu Diên tiếp tục nhắn: "Trông không giống đâu. Có chuyện gì vậy?"
Diệp Tích Ngôn gõ hai chữ rồi lại ngừng, cuối cùng chỉ gửi: "Thật sự không có gì."
Chu Diên không hỏi thêm, cũng không làm phiền cô nữa.
Buổi trưa cả đoàn được mời đến nhà chị Vương Anh dùng cơm. Đây vừa là dịp chào đón đoàn vừa để quay video và chụp ảnh quảng bá.
Tới nhà chị Vương Anh, Diệp Tích Ngôn để điện thoại trên bàn ánh mắt không rời khỏi nó. Dù ngồi vào bàn ăn nhưng cô chẳng có tâm trạng dùng bữa, tâm trí hoàn toàn đặt ở màn hình điện thoại.
Bữa cơm kéo dài từ một giờ trưa đến ba giờ chiều. Thời gian dùng bữa thì ít, phần lớn là bàn bạc công việc.
Sau khi rời nhà chị Vương Anh, chị Hạ yêu cầu Diệp Tích Ngôn buổi chiều chở nhóm livestream đến vườn cây ăn trái. Cô định gật đầu nhưng lại chần chừ, cuối cùng không nhịn được nữa bèn gọi Hà Anh Chính thay mình.
Chị Hạ hỏi: "Chiều không phải em rảnh à? Sao lại để người khác thay thế?"
Diệp Tích Ngôn trả lời thẳng: "Em cần ra ngoài một chuyến."
Chị Hạ ngạc nhiên: "Đi đâu vậy?"
Cô đáp: "Ra thành phố mua ít đồ."
Không muốn nói rõ lý do, cô khéo léo tìm cách lảng tránh.
Chị Hạ hỏi thêm: "Thứ gì mà phải ra ngoài mua? Đi huyện à?"
Diệp Tích Ngôn theo mạch câu chuyện: "Là phụ tùng sửa xe."
Câu trả lời hợp lý và đủ tự nhiên, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Chị Hạ không tìm được lý do để từ chối.
Đến ba giờ rưỡi Diệp Tích Ngôn mượn xe từ Trần Giang Triều, lái chiếc mô tô nặng đi ra ngoài.
Trước khi đi, Trần Giang Triều nhận thấy điều gì đó bất thường nên hỏi cô định đi đâu. Diệp Tích Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, cô đội mũ bảo hiểm lên và chỉ đáp: "Về rồi tôi sẽ nói."
Nói xong cô phóng xe đi thẳng, bóng dáng nhanh chóng khuất dần.
Khi rời khỏi khu vực gần thôn, Diệp Tích Ngôn giảm tốc độ chạy chậm lại.
Cô không dám chạy xe nhanh, vừa đi vừa chú ý quan sát hai bên đường tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào bất thường như chiếc xe đậu lạ hay vết bánh xe khác thường. Tuy nhiên cô cũng không chắc Giang Tự đã đi theo con đường nào, chỉ có linh cảm rằng có thể là con đường mà chị Vương Anh từng chỉ dẫn.
Khi lái xe đến gần thị trấn, cô tạm dừng lại giữa đường để gọi thêm một cuộc điện thoại cho Giang Tự. Đoạn đường vốn chỉ mất hơn mười phút nhưng cô đã lái mất gần bốn mươi phút vì đi chậm.
Lần này cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, không còn tình trạng máy tắt nữa. Diệp Tích Ngôn nắm chặt tay lái, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia cô mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Ở đầu dây bên kia Giang Tự vừa mở điện thoại, liền nói trước: "Chị vừa định gọi lại cho em."
Cổ họng Diệp Tích Ngôn nghẹn lại, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Giang Tự không biết rằng bên này đã xảy ra chuyện gì liền dịu dàng giải thích: "Sáng nay vội quá. Ban đầu định lên xe sẽ nhắn tin cho em nhưng điện thoại chị hết pin."
Diệp Tích Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đáp nhẹ nhàng: "Không sao."
Giang Tự tiếp tục, giọng nói thoải mái: "Lúc nãy bận, giờ mới tìm được chỗ sạc pin."
Có lẽ cô ấy đã thấy tin nhắn cùng những cuộc gọi nhỡ từ cô và hiểu rằng cô lo lắng. Diệp Tích Ngôn mím môi cố tỏ ra không để tâm, hỏi: "Sáng sớm vậy đã vào thành phố làm gì?"
Giang Tự bình thản trả lời: "Gặp một người bạn."
Diệp Tích Ngôn biết mình không nên hỏi nhiều nhưng vẫn không kiềm được, buột miệng: "Làm gì vậy?"
Bên kia điện thoại im lặng trong hai giây, khoảng ngưng trệ ngắn ngủi như để tìm kiếm một lý do hợp lý. Sau cùng, Giang Tự đáp:
"Có chút vấn đề trong công việc. Đúng lúc đối phương ở đây nên chị ra gặp để bàn bạc trực tiếp."
Diệp Tích Ngôn siết chặt tay lái, lòng bàn tay càng thêm ướt mồ hôi.
Có lẽ do do dự hoặc cảm xúc trong lòng đang dâng trào mãnh liệt, cô im lặng một lúc lâu. Chỉ đến khi bình tĩnh lại cô mới lên tiếng, giọng khẩn thiết:
"Để em đến đón chị."
Lời nói tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng sự lo lắng không che giấu.
Bên kia không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Chị ngày mai mới về Lương Thôn."
"Em biết," Diệp Tích Ngôn đáp, giọng điệu kiên quyết, "Em sẽ đến đón chị."
Giang Tự dường như đã đoán được rằng cô đã ra ngoài, liền hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Diệp Tích Ngôn không nói thật: "Trên đường rồi, em đã chạy xe hơn một tiếng."
Cuộc giằng co kéo dài chưa đến nửa phút, cuối cùng Giang Tự cũng nhượng bộ đưa địa chỉ: "Đi cẩn thận."
Diệp Tích Ngôn lập tức đội mũ bảo hiểm, đáp ngắn gọn: "Vâng."
Giang Tự căn dặn thêm: "Chạy chậm thôi."
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Tích Ngôn liền tăng tốc. Cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh chóng, mờ nhạt như những vệt sáng.
Khoảng năm giờ chiều, cô đến thành phố và tìm đến địa chỉ nhận được, đó là một khu căn hộ.
Giang Tự không xuống đón. Diệp Tích Ngôn tự tìm nơi đỗ xe rồi lên lầu nhấn chuông chờ cửa mở.
Người ra mở cửa là một người đàn ông, dáng người tầm trung, cao gần bằng Diệp Tích Ngôn, khoảng chưa đến 1m80.
Người đàn ông dường như đã biết trước về sự xuất hiện của cô. Thấy cô, anh ta chỉ nói ngắn gọn: "Mời vào."
Diệp Tích Ngôn lễ phép gật đầu.
Thái độ của anh ta không thân thiện cũng không lạnh nhạt. Anh không giới thiệu bản thân cũng không mời cô thay giày, chỉ đứng sang một bên nhường lối. Ánh mắt quét qua người Diệp Tích Ngôn không chút né tránh, nhìn thẳng và rõ ràng.
Diệp Tích Ngôn bước vào căn hộ. Không gian rộng rãi, sạch sẽ nhưng thoang thoảng mùi ẩm mốc, có vẻ là nơi ít người ở.
Giang Tự ngồi trên sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Trong phòng còn có một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc dài xoăn nhẹ, gương mặt thanh tú. Cô ấy có nét giống với người đàn ông vừa nãy, có lẽ là người thân. Dáng người mảnh mai, cao gần bằng Giang Tự, đôi chân dài vắt lên nhau không biết đặt đâu cho vừa.
Người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu đen tôn lên đường cong quyến rũ, đặc biệt là vòng một đầy đặn.
Cô ta ngồi sát cạnh Giang Tự, khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi nghiêng người là có thể tựa vào Giang Tự.
Khi thấy Diệp Tích Ngôn bước vào, người phụ nữ hờ hững ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.
Diệp Tích Ngôn liếc nhìn Giang Tự trước, sau đó chuyển ánh mắt sang người phụ nữ kia. Nhưng trước khi ánh mắt cô kịp chạm vào, người phụ nữ đã dời đi cố tình né tránh, không muốn đối diện trực tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro