Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Người ta có người yêu rồi

Chương 58: Người ta có người yêu rồi

Mưa đêm rơi lộp độp, những giọt nước nghiêng theo gió đập vào cửa kính lớn tạo ra những âm thanh "lách tách" liên hồi.

Không khí mát mẻ và dễ chịu bên ngoài không thể xuyên qua lớp tường kính dày. Trong căn nhà một tầng, lều trại với khóa kéo đã được kéo kín nhưng sự ngột ngạt vẫn len lỏi. Hai người chen chúc nằm cạnh nhau, càng lúc càng nóng bức khó chịu.

Chiếc chăn mỏng phủ trên người nhanh chóng trở nên quá nóng liền bị đá văng sang một bên, cuộn lại thành đống lộn xộn. Diệp Tích Ngôn không ngần ngại tận dụng triệt để "quyền và nghĩa vụ" của một người bạn gái. Cô nắm chặt hai tay Giang Tự ép lên trên đỉnh đầu rồi nghịch ngợm một cách không hề đứng đắn.

Giang Tự ban đầu cố gắng phản kháng nhưng cuối cùng đành chịu thua thuận theo ý người kia.

Diệp Tích Ngôn cực kỳ tinh quái, cô không ngừng cọ sát người mình vào Giang Tự, mềm mại và quấn quýt như thể chẳng muốn rời xa. Tuy không hôn môi nhưng cô lại liên tục dụi vào mặt hoặc cổ Giang Tự.

Mái tóc của Giang Tự tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, không phải từ nước hoa mà là hương thơm quen thuộc của loại sữa tắm cô thường dùng. Diệp Tích Ngôn rất thích mùi hương này liền dí mũi vào sát tóc mai của Giang Tự để hít hà, không quên buông lời trêu chọc:

"Chị thơm quá đi!"

Nói xong cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cổ Giang Tự, động tác trêu đùa nhưng lại đầy ý tứ.

Bầu không khí ấm áp, thân mật vừa rồi bị phá tan bởi sự nghịch ngợm không ngừng nghỉ của Diệp Tích Ngôn. Giang Tự chịu hết nổi nhưng lại không dám làm động tác quá lớn, sợ ảnh hưởng đến các đồng đội trong lều bên cạnh. Cô đành nhỏ giọng nhắc nhở:

"Đủ rồi. Nên đi ngủ thôi."

Diệp Tích Ngôn ôm chặt lấy cô, giọng lười biếng pha chút nũng nịu:

"Chờ chút nữa, không cần vội đâu, còn sớm mà..."

Bên dưới lớp đệm phát ra tiếng sột soạt mỗi khi hai người cử động nhưng âm thanh quá nhỏ khó lòng truyền ra ngoài. Cuối cùng hai người trao nhau một nụ hôn.

Trong lúc đó, Diệp Tích Ngôn nhanh tay giúp Giang Tự cởi bỏ từng chiếc cúc áo, tiếng động khe khẽ vang lên. Hôm nay Giang Tự mặc một chiếc áo lụa chiffon dài tay như thường lệ, cổ chữ V nhẹ nhàng, kiểu dáng rộng rãi. Chất liệu mềm mịn mát rượi mang lại cảm giác mượt mà trên đầu ngón tay của Diệp Tích Ngôn.

Cô nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Giang Tự từng chút từng chút. Khi đến bả vai, cô lại quay ngược trở xuống rồi ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ấy. Hai tay Giang Tự lúc này đã được thả tự do. Cô chậm rãi đưa tay lên đặt lên vai Diệp Tích Ngôn, khẽ gạt đi những lọn tóc rối rơi trên cổ và vai người kia.

Nụ hôn ban đầu là sự chủ động của Diệp Tích Ngôn, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, thế chủ động dần chuyển sang Giang Tự. Những ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Diệp Tích Ngôn như đang ve vuốt từng đường nét dịu dàng nhất. Sau đó cô áp tay hoàn toàn lên, chạm nhẹ từng chút như thể trêu chọc.

Tim Diệp Tích Ngôn đập rộn ràng, cô không kìm được cảm giác rung động dâng trào. Không lâu sau Giang Tự chuyển lên phía trên, tựa vào lòng Diệp Tích Ngôn, cúi người xuống nhìn cô.

Trong chiếc lều tối đen như mực không có chút ánh sáng nào lọt vào, hai người không nhìn rõ gương mặt của nhau, chỉ có thể dựa vào những đường nét mờ nhạt để cảm nhận. Giang Tự đưa tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Tích Ngôn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi cô.

Diệp Tích Ngôn thì thầm: "Bạn gái."

Giang Tự khẽ chạm ngón tay vào môi dưới của cô như một lời đáp lại. Chiếc chăn đã bị kéo ra giờ đây lại được đắp lên cả hai người như che giấu mọi điều bí mật trong màn đêm.

Diệp Tích Ngôn nắm lấy tay Giang Tự, khẽ dẫn dắt bàn tay ấy trượt dọc cơ thể mình rồi ngẩng lên hôn nhẹ vào cằm cô.

Bên ngoài tiếng mưa lớn dần, từng giọt nước rơi vang vọng mạnh mẽ hơn tạo nên cảm giác vừa mãnh liệt vừa đáng sợ.

Cửa kính của căn nhà một tầng đã đọng đầy nước, những dòng mưa chảy dài làm ướt hết mặt đất bên ngoài. Không còn chỗ nào khô ráo. Thời tiết thay đổi đột ngột không để ai kịp chuẩn bị.

Một vài người không ngủ được bật đèn chui ra khỏi lều, ngó nhìn cơn mưa. Có tiếng người quay lại than thở với đồng đội:

"Mưa lớn thế, sáng nay rõ ràng dự báo là không có mưa mà."

Chẳng ai biết lời nói ấy phát ra từ lều nào nhưng âm thanh đủ lớn để thoáng vang vọng trong màn đêm.

Dưới cơn mưa nặng hạt, một số du khách vừa chợp mắt đã bị đánh thức. Không phải vì tiếng nói cười từ các lều bên cạnh mà là bởi âm thanh rền rĩ của những giọt mưa tựa như đang rót thẳng vào tai. Dù căn nhà trệt có khả năng cách âm tốt nhưng âm thanh dội lại từ trận mưa lớn vẫn len lỏi vào bên trong, tạo cảm giác như cả không gian đang chìm trong cơn mưa ngoài trời.

Vì nằm gần kênh rạch, mưa lớn thường kéo theo những cơn gió mạnh. Những cây non trồng trước cửa nhà trệt bị gió quật nghiêng ngả, cành lá không ngừng lay động theo từng đợt gió mạnh.

Bên trong chiếc chăn, Diệp Tích Ngôn không hề chịu yên. Cô như một đứa trẻ tinh nghịch, liên tục làm nũng Giang Tự hết đòi chị chạm vào chỗ này lại yêu cầu vỗ về chỗ kia. Khi gần xong xuôi cô lại rúc vào người Giang Tự khiến đối phương không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mãi cho đến lúc cả hai chìm vào giấc ngủ, kim đồng hồ đã chỉ một giờ sáng. Mưa bên ngoài tuy vẫn rơi nhưng hạt mưa đã thưa dần. Trong lều, Diệp Tích Ngôn vẫn nhất quyết không chịu buông Giang Tự mà ôm chặt lấy chị, thậm chí còn gác chân qua người như thể sợ bị tách rời.

Giang Tự khẽ vỗ lưng cô, cảm nhận hơi ấm phả lên làn da, nửa đùa nửa thật đẩy nhẹ người cô ra:

"Đừng ôm chặt thế, ngộp thở mất!"

Diệp Tích Ngôn chẳng buồn đáp lại, chỉ lí nhí chống chế:

"Ngủ thôi, khuya lắm rồi."

Đêm đó hầu như không ai trong căn nhà ngủ được trọn vẹn. Có người mãi gần sáng mới chợp mắt, có người trằn trọc suốt đêm, còn có người tỉnh giấc giữa chừng phải dậy vài lần để đi vệ sinh.

Mưa ngừng rơi trong vài giờ nhưng đến năm giờ sáng, những hạt mưa li ti lại bắt đầu rơi, không còn dữ dội như trước.

Cả căn nhà sớm rộn ràng tiếng động. Mặc dù nhiều người cố gắng giữ yên tĩnh nhưng vẫn không thiếu những kẻ thiếu ý thức, không ngủ được cũng chẳng buồn quan tâm đến người khác.

Diệp Tích Ngôn không ngủ sâu. Dù nhắm mắt cô vẫn ôm chặt lấy Giang Tự nhưng khi đã ngủ say, cô lại lăn qua lăn lại, vô thức trượt ra khỏi chăn. Cô nằm đè lên lớp bạt, tay chân dang rộng chẳng thèm đắp chăn.

Giang Tự, người vốn không ngủ sâu tỉnh giấc nhiều lần trong đêm. Cô kéo chăn đắp lại cho Diệp Tích Ngôn hai lần. Đến lần thứ ba, dù có chút mệt mỏi cô vẫn không nỡ để người yêu bị lạnh.

Hai lần trước Diệp Tích Ngôn có lẽ không hay biết nhưng lần này cô cảm nhận được. Cô khẽ động đậy, rúc lại gần Giang Tự áp sát cả người vào cô ấy.

Giang Tự nằm nghiêng quay lưng về phía cô.

Diệp Tích Ngôn vẫn không chịu yên. Cô khéo léo luồn tay qua vòng lấy eo Giang Tự từ phía sau. Trời mưa sớm khiến không khí mát lạnh, cộng thêm điều hòa chạy suốt đêm làm không gian trở nên lành lạnh. Diệp Tích Ngôn lại tìm hơi ấm từ cơ thể Giang Tự rúc sát để sưởi ấm.

Giang Tự khẽ ngả người ra sau vỗ nhẹ tay cô, giọng lầm bầm:

"Lại nghịch gì thế? Yên nào."

Người phía sau im lặng một lúc nhưng bàn tay vẫn không chịu rời. Qua khoảng mười phút, cô lại khẽ áp lòng bàn tay lên người Giang Tự như muốn cảm nhận chút hơi ấm.

Tiếng vải sột soạt vang lên lúc có lúc không. Chiếc chăn hơi nhô cao che kín hai người đang ôm chặt nhau.

Đến bảy giờ, bầu trời đã bừng sáng. Gió sớm lướt qua những tán lá, mặt đất ẩm ướt với những vũng nước nhỏ vẫn còn đọng lại. Nước mưa từ ngọn cây nhỏ giọt tí tách, mặt nước kênh rạch gần đó dâng cao đôi chút nhưng không đáng kể.

Những du khách ngủ sớm đã lần lượt thức dậy, người lo thu dọn đồ đạc, kẻ tranh thủ vệ sinh cá nhân, thậm chí có người ra ngoài ăn sáng rồi mới quay lại.

Đoàn tình nguyện gồm mười lăm người không ai dậy quá sớm, hầu hết vẫn còn nằm trong lều đến tận tám giờ rưỡi.

Người thức giấc đầu tiên là Hà Anh Chính, tiếp theo là Tiểu Trần và La Như Kỳ. Chị Hạ tỉnh dậy ngay sau họ. Thiệu Vân Phong và Tô Bạch lại là những người ra trễ nhất.

Giang Tự dậy sớm hơn Diệp Tích Ngôn khoảng hai phút. Sau khi chuẩn bị xong, cô cùng Hà Anh Chính ra ngoài mua bữa sáng.

Đoàn tình nguyện khởi hành về trấn Đại Nhạn lúc chín giờ rưỡi. Thời gian không quá gấp gáp, mọi người thong thả gói ghém đồ đạc.

Khu vực nhà nghỉ gần đó có quán ăn sáng phục vụ các món như bánh bao, màn thầu, bánh cuộn và cả khoai tây nướng.

Giang Tự thanh toán toàn bộ tiền bữa sáng mà không cần mọi người chia. Cô mua một ít mỗi loại, còn đặc biệt mang về một ly sữa đậu nành ấm cho Diệp Tích Ngôn.

Nhận ly sữa Diệp Tích Ngôn vui vẻ hẳn, còn cố ý tỏ vẻ biết ơn:

"Cảm ơn bác sĩ Giang, vất vả cho chị rồi!"

Câu cảm ơn ấy chỉ dành riêng cho Giang Tự, chẳng buồn nhắc đến Hà Anh Chính hay những người khác.

Giang Tự nhướn mày, ánh nhìn thoáng qua gương mặt Diệp Tích Ngôn, nhàn nhạt đáp: "Không cần."

Bên ngoài chẳng ai nhận ra điều gì khác lạ, mọi thứ trông vẫn tự nhiên. Nhưng giữa họ, bầu không khí đã có chút thay đổi. Một sự mập mờ rõ ràng hơn, nghiêm túc hơn.

So với hai người, Thiệu Vân Phong và Tô Bạch lại càng không ngại ngần thể hiện tình cảm. Chỉ qua một đêm, cả hai dường như còn thân mật hơn cả hôm trước.

Trên cổ Thiệu Vân Phong xuất hiện thêm vài dấu vết mờ mờ khiến anh không giấu nổi nụ cười rạng rỡ ngay khi bước ra khỏi lều. Ngược lại, Tô Bạch có phần kiềm chế hơn, không quá khoa trương mà giữ vẻ điềm tĩnh.

Chị Hạ không nhịn được "mùi tình yêu" lan tỏa khắp nơi, buông lời châm chọc:

"Tôi thấy chuyến này chúng ta chẳng khác nào đi làm nền cho hai người. Đúng là 'bóng đèn' to đùng!"

Thiệu Vân Phong gãi mũi, cười ngại ngùng: "Đâu dám ạ."

La Như Kỳ cũng nhanh nhảu tiếp lời, đứng về phía chị Hạ khiến Thiệu Vân Phong chỉ biết cười trừ.

Diệp Tích Ngôn chẳng buồn để ý đến câu chuyện của họ. Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng sau đó nói chuyện đôi câu với Charles rồi nhờ Giang Tự buộc tóc giúp.

Cô không phải không biết buộc tóc, bình thường chỉ cần vài giây là xong nhưng hôm nay lại viện cớ tay đang cầm ly sữa đậu nành, không thể làm được.

Giang Tự không lật tẩy cô, lặng lẽ lấy dây cột tóc dự phòng buộc cho cô một kiểu đuôi ngựa thấp.

Trong lúc ăn sáng, ngoài chuyện tán gẫu ra cũng chẳng có gì để làm. Diệp Tích Ngôn đứng một chỗ, Charles và Trần Giang Triều cũng tiến lại gần đứng cùng.

Trần Giang Triều bắt chuyện với Giang Tự hỏi thăm vài câu, còn kéo cả Charles vào cuộc trò chuyện. Anh ta nói khá nhiều, cười hỏi:

"Tối qua mưa lớn như thế, bác sĩ Giang nghỉ ngơi ổn không?"

Giang Tự trả lời ngắn gọn: "Ngủ rồi, không nghe thấy."

Trần Giang Triều bật cười: "Chúng tôi thức khuya lắm, mưa to quá phải chờ nhỏ lại mới ngủ được."

Charles ở bên cạnh gật đầu đồng tình: "Đúng thế, muốn ngủ mà không ngủ nổi."

Diệp Tích Ngôn không nói gì, chỉ im lặng uống một ngụm sữa đậu nành lớn.

Trần Giang Triều tiếp tục câu chuyện chủ yếu xoay quanh Giang Tự. Anh dường như rất có thiện cảm với cô, chủ động tiếp cận tỏ vẻ thân thiết một cách hơi quá đà.

Giang Tự không ở lại lâu, trò chuyện qua loa vài câu rồi rời đi tìm đến nhóm chị Hạ.

Trần Giang Triều lập tức cười nói: "Hẹn gặp lại."

Diệp Tích Ngôn nhìn thấy rõ tâm tư của anh không khỏi bực mình. Cô bước tới chắn trước mặt Trần Giang Triều, nhỏ giọng nhưng đầy ý tứ:

"Hẹn cái gì mà hẹn."

Trần Giang Triều ngạc nhiên: "Sao thế?"

Diệp Tích Ngôn mím môi, do dự một chút rồi thẳng thắn nói: "Người ta có người yêu rồi, không tới lượt anh đâu. Đừng mơ mộng nữa."

Trần Giang Triều mở to mắt, ngạc nhiên: "Không phải chứ? Không phải đang độc thân sao?"

"Có hay không ai mà nói cho anh biết", Diệp Tích Ngôn cố ý làm cao: "Với lại cũng chẳng thân quen gì anh."

Lời nói thẳng thừng như một cú đâm đau nhói.

Trần Giang Triều "ấy" lên hai tiếng, không tin tưởng lắm nhưng cuối cùng cũng tự thu lại mối cảm tình vừa chớm nở. Dù sao tình cảm tốt xấu cũng chỉ là thoáng qua. Biết rõ người ta đã có chủ, anh cũng không định làm phiền thêm.

Trên đường về, Diệp Tích Ngôn vẫn ngồi xe cùng Giang Tự, còn Charles chạy mô tô, Trần Giang Triều đi chung xe với Hà Anh Chính chở các thành viên còn lại.

Đường mưa ướt trơn trượt, Charles không chạy nhanh như lúc đến. Diệp Tích Ngôn cũng không cố tình kéo tốc độ, giữ nhịp ổn định.

Hành trình về mất nhiều thời gian hơn so với lúc đi. Đến khách sạn đã gần mười một giờ rưỡi trưa. Lúc này trời lại bắt đầu nóng lên.

Vì buổi sáng mất khá nhiều thời gian, công việc buổi chiều càng bận rộn hơn, dù lịch trình từ trước đã chỉ sắp xếp bắt đầu sau bữa trưa.

Cả ngày hôm đó Diệp Tích Ngôn tràn đầy năng lượng làm việc không biết mệt, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn trái ngược với sự miễn cưỡng của cô ngày hôm qua khi được giao nhiệm vụ quảng bá.

Phần việc online không nhiều vì viết bài và đăng video đều do nhóm chị Hạ đảm nhiệm. Phần việc để lại cho Diệp Tích Ngôn khá nhẹ nhàng, cô cũng không phải hỗ trợ buổi livestream nên thời gian của cô khá rảnh.

Chị Hạ cười bảo: "Lát nữa chị sẽ gửi tài liệu qua, em giúp chị chỉnh sửa một chút nhé."

Diệp Tích Ngôn gật đầu: "Được ạ."

Chị Hạ cười tươi: "Không vội đâu. Giờ em cứ chơi điện thoại đi, họ gửi qua chị rồi chị chuyển lại cho em."

Diệp Tích Ngôn lại gật đầu đồng ý.

Cái "lát nữa" của chị Hạ chẳng rõ cụ thể là lúc nào. Chờ mãi thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng. Không tìm được gì để làm, cô buồn chán đến phát bực liền ngồi xuống góc phòng mở điện thoại xem phim.

Tiểu Trần trong đoàn thậm chí còn rảnh rỗi hơn cả cô. Vì bị thương nên cô không được giao nhiều việc. Thấy Diệp Tích Ngôn đang xem phim, cô bèn ngồi xuống bên cạnh.

Tiểu Trần thuộc dạng khán giả dễ tính, phim gì cũng xem. Vừa nhìn tên phim cô mở, cô liền thốt lên:

"Ủa, cô cũng xem phim bách hợp à?"

Diệp Tích Ngôn ngớ người, không biết phim này thuộc thể loại nào, chỉ chọn bừa một bộ để giết thời gian.

Tiểu Trần tiếp tục: "Phim này từng đoạt giải, đánh giá cũng tốt lắm. Nguyên tác tên là Thành phố gai đúng không? Chuyển thể từ tiểu thuyết đấy, ra mắt từ đầu những năm 2000. À, hình như Hàn Quốc cũng từng remake một lần, gọi là Cô hầu gái, lần đó cũng được trao giải. Tôi từng xem bản gốc cũng ổn phết."

Có vẻ như Tiểu Trần hiểu lầm rằng Diệp Tích Ngôn là người cùng sở thích phim bách hợp với mình. Diệp Tích Ngôn chưa kịp nói gì, cũng bởi cô chưa từng xem qua thể loại phim chú trọng vào chủ đề đồng tính này.

Suy nghĩ một lúc, cô đáp lời: "Được, để hôm nào xem thử."

Tiểu Trần nhắc nhỏ: "Phim này có nhiều cảnh nhạy cảm, đừng mở giữa chốn đông người nhé."

Diệp Tích Ngôn gật đầu.

Tiểu Trần nói thêm: "Kiếm được phim này cũng khó, nhiều bản đã bị gỡ. Tôi có lưu một bản từ trước chưa xóa. Cô muốn thì tôi gửi qua."

Diệp Tích Ngôn hơi không thoải mái nhưng vẫn nói: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì," Tiểu Trần nháy mắt, "Tôi còn mấy phim khác hay hơn cơ."

"Ừm." Diệp Tích Ngôn đáp nhẹ.

Xem phim ở nơi đông người thật sự không hợp không khí, chỉ là cô muốn giết thời gian mà thôi. Cô không tập trung lắm vào màn hình, trong khi Tiểu Trần xem rất say sưa.

Đợi mãi cuối cùng tài liệu từ chị Hạ cũng được gửi đến. Diệp Tích Ngôn nhận được rồi nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, phần lớn thời gian cô đều bận rộn với những công việc được giao.

Giống như hôm qua, Giang Tự cùng Thiệu Vân Phong và Tô Bạch ra ngoài từ sớm, mãi tới gần 9 giờ tối mới kết thúc công việc. Diệp Tích Ngôn tự giác không quấy rầy, ngoan ngoãn chờ họ về.

Hiếm khi Giang Tự chủ động nhắn tin cho cô:

"Mua được ít vải thiều."

Ngay khi nhận được tin nhắn, Diệp Tích Ngôn biết ngay họ đã về. Cô liền bước ra ban công nhìn xuống. Quả nhiên Giang Tự đã ở dưới, tay cầm một túi lớn vải thiều.

Diệp Tích Ngôn vội vàng xuống tầng, nhưng khi đến nơi cô lại giả bộ điềm nhiên, không vội vã. Đầu tiên cô chào hỏi Thiệu Vân Phong và Tô Bạch, sau đó mới gọi tên Giang Tự, giúp cô mang túi vải thiều.

Thời gian đã muộn, hầu hết các nhà hàng bên ngoài đều đóng cửa. Cả nhóm quyết định tự nấu ăn trong khuôn viên. Tuy nhiên việc chuẩn bị mất khá nhiều thời gian, đến khi được ăn bữa nóng hổi cũng đã rất muộn.

Chờ bữa tối, mọi người tập trung trong phòng của Thiệu Vân Phong để tận hưởng không khí mát lạnh từ điều hòa. Họ vừa ăn vải thiều vừa tán gẫu, đồng thời bàn bạc kế hoạch cho điểm đến tiếp theo.

Điểm dừng chân kế tiếp vẫn nằm trong địa phận Quý Châu, một ngôi làng nhỏ tên Lương Thôn. Tuy nhiên thời gian ở đây sẽ không lâu, nếu không tính quãng đường di chuyển thì cả nhóm dự kiến chỉ ở lại khoảng hai ngày.

Lương Thôn thực ra không nằm trong kế hoạch ban đầu nhưng do quãng đường quá xa, ban tổ chức có ý định kết hợp thêm vài hoạt động giao lưu, đồng thời bổ sung nhu yếu phẩm giữa hành trình nên mới quyết định ghé qua.

Công việc ở Lương Thôn khá đơn giản. Cả nhóm chỉ cần đi khảo sát, thực hiện các hoạt động quảng bá và liên hệ với một số bộ phận địa phương theo kế hoạch.

Chị Hạ là người phụ trách chính cho điểm dừng này và chị đang giải thích chi tiết kế hoạch cho cả đoàn.

Diệp Tích Ngôn vừa ngồi bóc vải thiều vừa nghe. Ban đầu cô làm bộ nhiệt tình bóc cho Tiểu Trần một chuỗi trái, sau đó lại chăm sóc ân cần cho La Như Kỳ. Cuối cùng cô mới đưa phần của Giang Tự nhưng không quên để tay mình "vô tình" chạm vào lòng bàn tay đối phương.

Cô đúng là chẳng nghiêm túc, trong lòng toàn mưu kế nhỏ nhặt.

Trong phòng còn có Chu Diên và Trần Giang Triều, họ đều chứng kiến hành động của cô. Trần Giang Triều nhướn mày, có chút không hiểu nổi.

Diệp Tích Ngôn từ bao giờ lại trở nên nhiệt tình như vậy? Trước giờ đâu có.

Lúc đang ăn vải thiều, Tiểu Trần khẽ huých vào Diệp Tích Ngôn nhắc:

"Gửi qua rồi nhé."

Diệp Tích Ngôn tay dính đầy nước vải thiều chưa vội kiểm tra điện thoại. Sau khi bóc xong, cô lau tay sạch sẽ mới mở điện thoại ra xem.

Giang Tự liếc nhìn theo. Thấy cô kéo xuống một danh sách dài dằng dặc, nội dung hiện lên dày đặc. Cô kéo mãi mà chưa thấy hết.

Hóa ra Tiểu Trần vốn là người hào phóng. Cô không chỉ gửi một bộ phim mà là toàn bộ kho phim riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro