Chương 46: Thật không?
Chương 46: Thật không?
Hành lang tối om, không có đèn cảm ứng tự động khiến tầm nhìn bị cản trở.
Giang Tự bất ngờ bị kéo lại, chùm chìa khóa trong tay suýt rơi xuống đất. Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn Diệp Tích Ngôn.
"Em làm gì vậy?"
Diệp Tích Ngôn không buông tay. Đôi môi khô khan của cô mấp máy, mãi mới thốt ra được:
"Mượn đồ của chị."
Màn đêm đen như mực bao phủ, không gian yên tĩnh đến nặng nề. Tầng dưới thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động, xen lẫn những giọng nói đột ngột vang lên rồi im bặt. So với tầng dưới, chỗ này lại quá đỗi trầm mặc như thể mọi âm thanh đều bị hút cạn.
Giang Tự biết rõ đây chỉ là một cái cớ. Cô không đáp lại chỉ khẽ cựa mình, thử rút tay ra.
Diệp Tích Ngôn nắm chặt hơn, lần đầu cô cứng đầu đến vậy, nhỏ giọng nói: "Chiều em có nhắn tin cho chị mà chị không trả lời."
Giọng Giang Tự vẫn bình thản: "Chị ra ngoài, không có xem điện thoại."
"Em biết." Diệp Tích Ngôn khẽ đáp.
Im lặng một lúc, cô tiếp lời: "Vậy nên em phải đợi chị về."
Dù biết rõ Diệp Tích Ngôn chỉ đang viện cớ, thực chất là muốn đợi mình nhưng khi nghe chính cô nói ra, Giang Tự vẫn thoáng sững lại. Đôi môi mím khẽ nhưng ánh mắt cô lại lẩn tránh.
Diệp Tích Ngôn tiến lại gần hơn, giọng nói mềm mại như muốn dỗ dành nhưng lại không hẳn: "Lúc nãy em còn nghĩ sẽ ra ngoài tìm chị..."
Giang Tự không có phản ứng gì.
Cứ thế giằng co, Diệp Tích Ngôn dù vẫn giữ được sự tỉnh táo lại cảm thấy bối rối. Cô cố gắng giải thích chuyện xảy ra tối qua: tại sao mình không xuống dưới vào buổi chiều, và cả câu chuyện về cuộc gọi video tối đó.
Do không quen thuộc với các mối quan hệ tình cảm, Diệp Tích Ngôn không thể kết nối mọi sự việc với bất kỳ cảm xúc cụ thể nào. Cô chỉ hành động theo bản năng, cảm thấy mình cần phải nói rõ mọi chuyện.
Hôm qua cô vốn định xuống tìm Giang Tự. Tưởng rằng chỉ cần lên phòng một lát ai ngờ ông chủ đột nhiên triệu tập họp gấp khiến cô không kịp quay lại. Sau đó khi xuống ăn tối, cô muốn ngồi cùng Giang Tự nhưng Herbert lại kéo cô sang bàn khác đông người hơn để thảo luận về kế hoạch chuẩn bị cho giải đấu ở Yokohama, Nhật Bản. Cuộc họp bất đắc dĩ ấy kéo dài đến tận tối muộn.
Chưa hết, anh trai cô lại gọi video trước thời gian đã hẹn. Lúc đó cô mới vừa đi đến hành lang tầng bốn, đúng lúc gặp Chu Diên và nhóm người khác. Không còn cách nào khác cô đành nhận cuộc gọi ngay tại chỗ.
Kết quả là mọi chuyện đã diễn ra như thế. Giang Tự đóng cửa đi nghỉ sớm, còn cô thì chẳng gặp được.
Diệp Tích Ngôn ngây ngô nhắc đến Chu Diên vài lần, hoàn toàn không nhận ra điểm nào bất thường trong lời mình nói.
Giang Tự lúc này khẽ rút tay ra rồi quay lại mở cửa phòng.
Không rõ cô không muốn nghe thêm hay đã nguôi giận nhưng biểu hiện vẫn giữ nguyên vẻ khó đoán.
Tính cách của Giang Tự vốn là như vậy, lúc dịu dàng thì ai cũng dễ dàng cảm nhận được, nhưng một khi đã tức giận thì không phải chỉ vài lời ngọt ngào là có thể xoa dịu. Huống chi Diệp Tích Ngôn lại không giỏi diễn đạt. Cô càng cố giải thích mọi thứ lại càng rối ren.
Sau khi bật đèn, Giang Tự ngắt lời, giọng nói ngắn gọn: "Được rồi."
Diệp Tích Ngôn lập tức im bặt, lặng lẽ theo sau bước vào phòng.
Giang Tự bình thản hỏi: "Em muốn mượn gì?"
Diệp Tích Ngôn ấp úng nói nhỏ: "Máy tính bảng."
Ánh mắt Giang Tự thoáng nheo lại, liếc nhìn cô: "Em không mang laptop sao?"
Diệp Tích Ngôn bịa một lý do qua quýt: "Laptop bị hỏng rồi."
Máy tính bảng được cất trong túi đặt trong tủ quần áo gần giường. Mặc kệ lời nói dối ấy có thật hay không, Giang Tự cũng không vạch trần. Cô chỉ liếc nhìn Diệp Tích Ngôn một cái sau đó đi đến tủ mở ra tìm máy tính bảng.
Máy tính bảng có cài mật khẩu. Giang Tự bình thản đọc cho cô: "0614."
Diệp Tích Ngôn nhận lấy thử nhập mật khẩu, quả nhiên mật khẩu chính xác.
Bên trong máy tính bảng chỉ có một số ứng dụng cơ bản, ngoài ra còn vài phần mềm phục vụ công việc và WeChat. Diệp Tích Ngôn lướt qua màn hình một lượt nhưng không tùy tiện mở gì.
Đã mượn được thứ mình cần thế nhưng cô lại không rời đi ngay. Thay vào đó cô đứng yên tại chỗ, cúi đầu giả vờ lướt qua lướt lại màn hình rồi hỏi như vô tình:
"Tối nay chị ăn gì?"
Giang Tự đóng cửa tủ, đáp gọn: "Mì sợi."
"Không phải đồ nướng à?"
"Không."
Trong ánh đèn mờ nhạt của buổi tối, Giang Tự nghe giọng Diệp Tích Ngôn chậm rãi vang lên: "Vậy đi đâu ăn, ăn ở quán nào?"
Cô quay lại, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: "Quán đối diện ủy ban xã."
Hôm qua vừa qua đó, Diệp Tích Ngôn lờ mờ nhớ khu vực này có một quán chuyên bán món bún cay đặc sản. Khi ấy bà chủ quán còn niềm nở chào mời hai người vào ăn. Tuy nhiên cô lại giả vờ không nhớ, cố ý hỏi thêm để kéo dài thời gian:
"Quán đó mà tối muộn vẫn còn mở à?"
Giang Tự không trả lời, chỉ lặng lẽ rót cho mình một cốc nước.
Thấy vậy Diệp Tích Ngôn nhích lại gần hơn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em cũng muốn uống nước."
Cô chẳng buồn quay đầu, đặt cốc nước lên bàn rồi không có thêm bất kỳ động thái nào khác.
"Bác sĩ Giang." Diệp Tích Ngôn khẽ gọi, đôi mắt như mang theo chút van nài.
Cô vẫn không phản ứng.
"Em khát nước," Diệp Tích Ngôn nói, giọng dần trầm xuống. Lời nói vừa như yếu thế lại vừa như cố tình nhõng nhẽo.
Thế nhưng tất cả đều vô ích. Giang Tự không mảy may dao động.
"Muộn rồi."
Hàm ý rõ ràng: về đi.
Diệp Tích Ngôn bặm môi, rõ ràng vẫn chưa muốn rời đi. Cô lưỡng lự không biết nên làm thế nào tiếp theo.
Đúng lúc này, tiếng bước chân bất chợt vang lên từ ngoài hành lang.
Chỉ một lát sau, Hà Anh Chính cùng Tề Tam và vài người trong đoàn đi ngang qua phòng.
Cửa phòng vẫn mở, ngay lập tức họ nhìn thấy hai người bên trong. Hà Anh Chính lên tiếng trước, giọng đầy tò mò: "Ngôn, cô làm gì ở đó vậy?"
"Không có gì," cô trả lời nhanh, giọng hơi luống cuống.
Tề Tam vốn đã bước qua nhưng nghe vậy lại quay lại, có vẻ như định bắt chuyện với Giang Tự. Không những thế anh còn kéo cả Hà Anh Chính cùng quay lại theo.
Sự xuất hiện bất ngờ của họ nhanh chóng phá tan bầu không khí kỳ lạ ban nãy.
Diệp Tích Ngôn chẳng còn cơ hội nói thêm điều gì, cũng không thể tiếp tục ở lại trong phòng của Giang Tự.
Sau một lúc trò chuyện qua loa, họ nhét cho Diệp Tích Ngôn ít đồ ăn vặt. Cô đành ra ngoài nhận lấy, ánh mắt khẽ lướt qua Giang Tự trước khi bước đi.
Bên trong Giang Tự vẫn đứng yên, dõi theo họ khuất xa rồi khẽ nói:
"Về đi."
Diệp Tích Ngôn mím môi, giọng nhỏ dần:
"Mai gặp."
Giang Tự không đáp lại, chỉ từ từ khép cửa.
Cánh cửa vừa khép lại, một cảm giác khó chịu nặng nề lập tức dâng lên trong lòng Diệp Tích Ngôn. Ngực cô như bị đè nén bởi một hòn đá lớn, vừa nặng nề vừa khó thở. Hụt hẫng không lý do, một nỗi buồn lặng lẽ len lỏi khiến cô chẳng cách nào diễn tả được.
Đêm ấy trời bất chợt trở gió, nhiệt độ giảm rõ rệt.
Ngoại trừ hai phòng ở tầng bốn đã tắt đèn từ sớm, các tầng khác vẫn sáng rực cho đến tận khuya, đặc biệt là bốn phòng ở tầng năm.
Những bực bội không thể giải tỏa trong cuộc trò chuyện tối qua dường như kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền.
Sáng sớm hôm sau, một điều hiếm hoi xảy ra. Giang Tự không dậy sớm như thường lệ, còn Diệp Tích Ngôn lại không dậy muộn. Kết quả là hai người thức dậy gần như cùng lúc và bất ngờ chạm mặt trong phòng tắm.
Diệp Tích Ngôn trông không được khỏe có lẽ do thức khuya. Cô mở lời trước gọi Giang Tự một tiếng. Giang Tự đáp lại ngắn gọn, nhưng ngoài câu trả lời đó cô không nói thêm bất kỳ điều gì.
Buổi sáng cả hai được phân công đến cùng một địa điểm để chụp ảnh các lớp học dùng làm tư liệu quảng bá.
Đang trong kỳ nghỉ hè, phần lớn học sinh ở trường trung tâm xã Đại Nhạn đã về nhà, chỉ còn lại những học sinh lớp 8 chuẩn bị lên lớp 9 ở lại học phụ đạo.
Buổi học phụ đạo này do trường tự tổ chức và không thu bất kỳ khoản phí nào, hoàn toàn miễn phí.
Dẫu vậy, điều này rõ ràng không đúng với quy định của Sở Giáo dục, thậm chí còn vi phạm chỉ thị. Nhưng ở các trường vùng nông thôn, nơi nguồn lực giáo dục đã kém xa so với thành phố nếu không có các buổi học phụ đạo, trình độ học sinh trong kỳ thi trung học năm sau sẽ càng thua xa.
Thầy Hồ, người dẫn hai người đi khéo léo tìm cách giải thích:
"Không phải học phụ đạo đâu mà là các em tự nguyện đến trường tự học. Nhà trường chỉ cân nhắc nhiều mặt nên tạo điều kiện cho các em sử dụng phòng học thôi."
"Các em đã chịu khó như vậy rồi, chẳng lẽ lại bắt đứng ngoài trời nắng để học?"
Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều hiểu rõ tình huống này.
Trong lúc chờ chụp ảnh, họ đứng ngoài vài phút để thầy giáo giảng bài xong mới vào. Ảnh chụp chỉ được lấy từ phía sau hoặc góc nghiêng của học sinh, tuyệt đối tránh lộ rõ mặt. Nếu chẳng may có gương mặt nào lọt vào ảnh bắt buộc phải chụp lại hoặc xóa đi.
Nguyên tắc này do chính Giang Tự đề xuất trước khi xuất phát và đã được Thiệu Vân Phong đồng tình.
Mục đích của việc chụp ảnh là để kêu gọi sự quan tâm của xã hội đến nơi này, nhưng mục tiêu chính không phải là tuyên truyền quá mức. Một số thứ cần giữ nguyên giá trị cốt lõi, đồng thời phải cân nhắc đến cảm nhận của từng học sinh.
Ngày nay mạng internet rất phát triển. Bất kỳ bài viết hay video nào liên quan đến đây đều có thể dễ dàng được tìm thấy. Điều đó cũng có nghĩa là từng học sinh trong các bức ảnh này đều có khả năng nhìn thấy chính mình.
Ở độ tuổi 14-15, lòng tự tôn của các em thường rất mạnh mẽ. Là người lớn, mọi hành động cần có sự thấu hiểu và giữ mức độ phù hợp.
Sau khi chụp xong, Giang Tự dành thời gian trò chuyện với thầy giáo một lúc. Chờ đến khi tiết học kết thúc, cô tiếp tục tiến hành phỏng vấn riêng với các thầy cô giáo.
Diệp Tích Ngôn vẫn đảm nhận vai trò hỗ trợ, không gây ra bất kỳ phiền toái nào.
Hiếm hoi thay, lần này cô tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Từ lúc bước ra khỏi cửa đến giờ không hề lơ là, hoàn toàn khác biệt so với phong cách thường ngày của cô.
Giang Tự nhận thấy sự thay đổi bất thường này nhưng không hỏi thêm, chỉ tập trung hoàn thành công việc của mình.
Cả ngày hôm đó hai người chỉ làm việc, hầu như không trò chuyện. Sự im lặng kéo dài suốt đến tận buổi tối.
Vì họ là hai người chịu trách nhiệm chụp ảnh và thực hiện phỏng vấn trong ngày, Thiệu Vân Phong quyết định giao luôn nhiệm vụ viết bài cho cả hai.
Đội ngũ lúc này không đủ người. Tiểu Trần và Từ Sương đều bận rộn với những nội dung khác, trong khi chị Hạ cùng nhóm của cô ấy lại đang tập trung chỉnh sửa video. Về phía đội đua xe, nhóm đó chẳng thể hỗ trợ gì nhiều.
Cuối cùng Thiệu Vân Phong quyết định sắp xếp cả hai ở chung một phòng, yêu cầu họ đến phòng của Giang Tự để làm việc chung. Đồng thời anh dặn Diệp Tích Ngôn mang theo máy tính xách tay của mình. Lý do được đưa ra rất rõ ràng, làm việc cùng nhau sẽ hiệu quả hơn.
Giang Tự không có ý kiến phản đối, còn Diệp Tích Ngôn cũng không dị nghị gì mà làm theo, cô nhanh chóng chuyển sang phòng bên cạnh.
Dẫu vậy, không khí giữa hai người vẫn chẳng có nhiều thay đổi.
Mãi cho đến gần lúc công việc sắp hoàn thành, căn phòng đột ngột mất điện, bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ.
Lần này đúng là mất điện thật, hệ thống dây điện của khách sạn đã bị cháy.
Giang Tự bước ra hành lang kiểm tra. Sau khi xác định được sự cố cô quay trở lại phòng.
Trong khi đó Diệp Tích Ngôn vẫn ngồi nguyên tiếp tục chỉnh sửa ảnh. Đến khi hoàn thành, cô gấp máy tính lại và đặt sang một bên.
Từ tầng dưới, ai đó lớn tiếng thông báo rằng điện sẽ sớm được sửa. Họ khuyên mọi người nên chờ trong phòng, không cần di chuyển ra ngoài.
Trong căn phòng nhỏ, hai người ngồi chờ. Cánh cửa được đóng lại để giữ lại chút hơi mát từ máy lạnh còn sót lại trước đó.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào nhưng không đủ sức xua đi bóng tối dày đặc trong phòng.
Một lúc lâu sau, Diệp Tích Ngôn bất ngờ lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Chuyện hôm qua có phải em lại làm chị khó chịu không?"
Hai người ngồi gần nhau trên cùng một chiếc ghế dài.
Giang Tự chỉ cách cô một khoảng rất nhỏ, nghe rõ câu hỏi nhưng không trả lời ngay.
Diệp Tích Ngôn tiếp tục, giọng đầy dò hỏi: "Có phải vì Chu Diên không?"
Dù đang trong bóng tối nhưng Giang Tự vẫn khẽ cử động, ánh mắt vô thức hướng sang nơi khác. Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời nhẹ nhàng:
"Không phải."
Diệp Tích Ngôn hơi nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô khẽ chạm vào mu bàn tay của Giang Tự đang đặt trên ghế dài.
"Thật không?"
Sự tiếp xúc ấy ban đầu rất khẽ khàng, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng rồi cuối cùng áp chặt lên tay Giang Tự. Có lẽ vì cảm thấy không thoải mái, ngón tay Giang Tự hơi co lại.
"Ừ."
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng như thể có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.
Diệp Tích Ngôn nắm lấy tay Giang Tự nhẹ nhàng vuốt ve. Các ngón tay của cô lướt qua lòng bàn tay đối phương như đang thăm dò, lại như đang vỗ về. Chẳng mấy chốc cô nhích lại gần hơn.
Trong bóng tối, mọi giác quan dường như trở nên nhạy bén hơn.
Giang Tự quay đầu lại một cách vô thức. Ngay khoảnh khắc ấy, sự mềm mại từ đôi môi Diệp Tích Ngôn đã áp lên môi cô.
Nụ hôn ấy vừa nóng bỏng vừa dịu dàng, để lại dư vị vấn vương khó phai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro