Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Khó dỗ dành

Chương 32: Khó dỗ dành

Chiếc xe mô tô xuất hiện trong bài đăng trên trang cá nhân của Diệp Tích Ngôn là từ tháng Một. Lúc đó, cô đã phải nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ mới có được chiếc xe này. Việc mua xe tiêu tốn không ít tiền bạc, thời gian và công sức nên khi xe về đến nhà, cô đã đăng bài chia sẻ để ăn mừng.

Khi đó Chu Diên cũng có mặt. Anh ngay lập tức bị chiếc xe thu hút và liên tục đưa ra giá để mua lại. Tuy nhiên Diệp Tích Ngôn không nỡ "nhả" bảo bối. Dù mối quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng điều này là không thể thương lượng. Cuối cùng họ thỏa thuận rằng cô sẽ cho anh mượn xe trong hai tháng với điều kiện anh phải chịu toàn bộ chi phí nâng cấp sau này.

Cô luôn hào phóng với bạn bè, miễn yêu cầu không quá đáng. Lần này cũng vậy, vì tin tưởng Chu Diên là người đáng tin cậy nên cô chẳng ngại ngần.

Còn việc đặt Chu Diên ở chế độ "tin nhắn ưu tiên" là từ lúc thi giải đua xe vượt địa hình ở sa mạc. Khi đó đội chỉ có một số ít người được cử đi, trong đó có cả Diệp Tích Ngôn và Chu Diên. Anh là đội trưởng nên để tiện theo dõi tin nhắn, cô đã đặt anh lên đầu danh sách trò chuyện.

Tin nhắn và thông báo từ bạn bè quá nhiều, nếu không ưu tiên chúng dễ bị chìm xuống dưới, mà cô lại lười tìm. Việc đặt tin nhắn ưu tiên không mang ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là sự tiện lợi.

Thời gian gần đây, cô vẫn giữ liên lạc với đội đua xe và cả Chu Diên nhưng vì bận nên quên hủy chế độ ưu tiên. Diệp Tích Ngôn là người không để ý tiểu tiết, cũng chẳng nghĩ nhiều. Trong mắt cô mọi việc đều minh bạch, với Chu Diên chỉ đơn thuần là bạn bè, hoàn toàn không có ý gì khác.

Phòng tắm trong nhà nghỉ khá rộng, kích thước tương đương với cả căn phòng của nhà nghỉ ở Bắc Giang. Không gian được thiết kế khô và ướt riêng biệt với tường giả gỗ phân cách. Phòng tắm nằm ở bên trong, còn khu vực bên ngoài là nơi rửa mặt và giặt quần áo. Thiết bị đầy đủ từ máy giặt, máy sấy, máy sấy tóc cho đến các loại nước hoa và sản phẩm chăm sóc cá nhân từ những thương hiệu cao cấp.

Diệp Tích Ngôn không tắm ngay mà định để tối. Cô chỉ dùng khăn ướt lau qua người, nhân tiện tranh thủ giặt quần áo. Cô gọi Giang Tự mang đồ đã thay từ sáng vào để giặt cùng.

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô nghĩ có lẽ Giang Tự không nghe thấy hoặc đang bận.

Diệp Tích Ngôn phân loại quần áo lót của mình rồi nhét hết đồ đã thay vào máy giặt. Sau đó cô đi vài bước, đẩy cánh cửa gỗ không khóa để thò đầu ra nhìn quanh phòng.

Giang Tự đang ngồi bên giường thu xếp dây sạc điện thoại.

Tưởng rằng cô đang bận rộn không để ý, Diệp Tích Ngôn nói:

"Để em giặt luôn đồ của chị nhé."

Giang Tự không ngẩng đầu lên, chỉ đáp gọn:

"Không cần đâu, chị tự làm được."

Cho rằng Giang Tự chỉ khách sáo, Diệp Tích Ngôn không nghĩ ngợi nhiều bước tới ôm luôn đống đồ đặt trên tủ.

Việc giặt đồ không mất nhiều thời gian, chưa đầy 40 phút là xong. Trong lúc chờ, Diệp Tích Ngôn tranh thủ giặt tay đồ lót của mình sau đó xuống lầu mua một thùng nước khoáng, ít đồ ăn vặt và hoa quả sấy khô.

Gần nhà nghỉ có một tiệm tạp hóa nhỏ, bán đủ loại hàng hóa. Giá cả không đắt, ngang ngửa với siêu thị.

Trùng hợp, chị Hạ và La Như Kỳ cũng ghé qua đây mua đồ rồi cùng cô trở về.

Phòng của chị Hạ và La Như Kỳ ở ngay đối diện. Vừa lên lầu, La Như Kỳ đã ghé qua thăm phòng của Diệp Tích Ngôn và Giang Tự.

"Phòng của hai người thật tuyệt! Rộng rãi, thoải mái, mở cửa sổ ra là thấy ngay dòng sông. Phong cảnh đẹp như tranh, thật đáng ghen tị," cô cảm thán.

Hầu hết các cô gái trong đoàn đều ở tầng hai, trừ Tô Bạch và Thi Nhu. Không lâu sau, Tiểu Trần và Từ Sương cũng qua chơi làm căn phòng trở nên khá nhộn nhịp.

Chị Hạ bật cười, nói đùa:

"Phòng của trưởng đoàn Thiệu Vân Phong ở tầng một còn đỉnh hơn, là hẳn một căn suite sang trọng, có cả bể bơi mini. Từ cửa sau đi vài bước là ra vườn hoa. Nhưng phòng đó không thuộc riêng anh ấy đâu, lát nữa mọi người sẽ thấy. Sau này đoàn sẽ dùng phòng đó cho các buổi họp và phát sóng trực tuyến."

Đông người ghé qua nên trước giờ tập hợp, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự không có thời gian nói chuyện riêng.

Sau đó La Như Kỳ kéo Giang Tự xuống lầu trước, còn chị Hạ thì gọi thêm vài người nữa. Diệp Tích Ngôn nán lại để phơi quần áo, cô xuống muộn hơn chút.

Ở tầng một, trưởng đoàn Thiệu Vân Phong và những người khác đang thảo luận kế hoạch cho buổi tham quan.

Họ sẽ không dùng xe của đoàn vì thôn đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe buýt nhỏ kèm theo tài xế đi cùng.

Tài xế là bạn trai của Đinh Tây Chu, một chàng trai trẻ với nước da rám nắng, dáng vẻ thật thà. Anh chính là chủ của nhà nghỉ này, cũng là người dân bản địa của thôn Dương Gia. Anh tên là Dương Hà Viễn, là bạn thanh mai trúc mã của Đinh Tây Chu.

Khác với sự hoạt bát của bạn gái, Dương Hà Viễn lại khá ngượng ngùng. Vừa bước vào phòng thấy đông người, gương mặt rám nắng của anh đỏ bừng lên.

Do không quen nói tiếng phổ thông, lời nói của anh pha chút ngọng nghịu nhưng rất chân thành.

Chị Hạ trêu đùa:

"Không sao, chúng tôi hiểu mà. Cứ nói đi, mọi người nghe được."

Dương Hà Viễn chỉ cười ngượng, gãi đầu rồi lùi lại nhường Đinh Tây Chu lên tiếng.

Sau một hồi giới thiệu, mọi người làm quen và trò chuyện, đến 4 giờ 30, xe buýt xuất phát. Dương Hà Viễn cầm lái, còn Đinh Tây Chu làm hướng dẫn viên, vừa đi vừa giải thích về những nơi họ sẽ ghé qua.

Khu vực thôn Dương Gia được phát triển như một điểm mẫu về xóa đói giảm nghèo, nằm tựa lưng vào núi và dựa dòng nước, cảnh sắc hữu tình. Trên núi có các trạm phát điện bằng năng lượng gió, còn dưới núi là những vườn cây ăn trái và khu nghỉ dưỡng. Những năm gần đây, thôn đã có những bước phát triển đáng kể. Chiều nay không lên núi được vì thời gian đã muộn, trời sắp tối không nhìn thấy gì rõ ràng mà xuống núi lại càng nguy hiểm. Vì thế lịch trình lên núi được dời lại ngày mai, còn chiều nay đôi tình nhân trẻ dẫn mọi người tham quan quanh thôn làng. Điểm đến đầu tiên là vườn cây ăn trái, tiếp đó là đài quan sát và cuối cùng là một chuyến chèo thuyền dọc sông.

Vườn cây ăn trái nằm dưới vùng trũng gần con sông, cách nhà nghỉ khoảng nửa tiếng di chuyển bằng xe.

Trên xe, vì lên cuối cùng nên Diệp Tích Ngôn không tìm được chỗ ngồi nên đành phải đứng.

Xe trung chuyển chỉ có 19 chỗ ngồi, vừa đủ cho nhóm ban đầu, nhưng do có thêm đoàn của Tô Bạch nên ghế không còn đủ.

Cô không để tâm chuyện này vì đã ngồi suốt hai ngày trên xe riêng của mình, đứng một lúc cũng không sao. Diệp Tích Ngôn bước ra phía sau xe, cố tránh chắn tầm nhìn của những người đang chụp ảnh như Hà Anh Chính, đồng thời tranh thủ trả lời tin nhắn của Chu Diên và những người bạn khác.

Giờ này ở Đức cũng đang là ban ngày, nhóm bạn trong đội đua xe nhắn tin sôi nổi. Herbert là người mở đầu, vừa thấy cô xuất hiện trong nhóm liền gửi một loạt tin nhắn.

Diệp Tích Ngôn ít trò chuyện với Chu Diên, chỉ đáp lại một câu "rảnh thì nói chuyện" rồi chuyển qua nhóm trò chuyện chính. Cô trao đổi với Herbert nhiều hơn, cũng như vài người bạn khác trong đội.

Mải mê nhìn điện thoại, cô không chú ý lắm đến những gì Đinh Tây Chu và Thiệu Vân Phong đang nói phía trước, hầu như từ lúc lên xe, mắt cô không rời khỏi màn hình.

Bên ngoài, cảnh sắc thay đổi qua từng đoạn đường. Đường nhựa xám trắng, những ngôi nhà nằm rải rác, bãi cát lộ ra giữa lòng sông và những hàng cây xanh mướt ở hai bên.

Giang Tự ngồi gần cửa sổ, ánh mắt thỉnh thoảng dõi theo khung cảnh bên ngoài, nhưng chẳng mấy chốc lại quay đầu nhìn về phía sau.

Diệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế: một tay nắm vòng treo, tay kia bận gõ chữ, hoàn toàn tập trung vào điện thoại.

Xe trung chuyển chậm rãi tiến vào vườn cây và mọi người xuống xe vào khoảng 5 giờ chiều.

Đinh Tây Chu dẫn đoàn tham quan, hái hai giỏ nhãn chín mọng và mang thêm vài quả dưa hấu lớn.

Vườn cây này thuộc quyền sở hữu chung của dân làng, không phải của cá nhân hay do một ông chủ nào thuê đất canh tác mà được mở ra để phục vụ khách tham quan, có bán vé vào cổng.

Diệp Tích Ngôn thử hai quả nhãn, cô thấy ngon liền bóc thêm một quả đưa cho Giang Tự.

"Ăn thử đi, ngọt lắm."

Giang Tự nhận lấy, ăn mà không nói gì.

Thấy vậy, cô lại bóc thêm hai quả khác đặt vào tay đối phương, động tác tự nhiên như không có gì.

Giang Tự lắc đầu, đẩy tay cô ra. "Em tự ăn đi."

Diệp Tích Ngôn chẳng buồn nghĩ nhiều, cô bóc thêm một quả nữa, cười bảo: "Ngon thật mà, ăn thêm đi."

Nhưng lần này, Giang Tự chỉ lặp lại: "Không ăn nữa."

Nghĩ rằng đối phương không thích đồ ngọt, cô cũng không ép.

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng. Lúc trời tối hơn 7 giờ, mọi người vẫn đang đi thuyền dọc sông. Khi trở lại nhà nghỉ đã gần 9 giờ tối. Ăn tối xong, thu dọn đồ đạc quay về phòng thì cũng đã hơn 10 giờ.

Diệp Tích Ngôn về phòng trước Giang Tự để tranh thủ gọi điện thoại. Lo sợ nói chuyện trễ làm phiền Giang Tự, cô ra ngoài ban công để gọi.

Giang Tự về phòng sau vài phút, đúng lúc cô vẫn đang nói chuyện.

Đeo tai nghe, cô chỉ tập trung vào cuộc gọi không hề nhận ra Giang Tự đã về.

Ở đầu dây bên kia không chỉ có Chu Diên mà còn cả Herbert và những người bạn khác trong đội.

Cuộc gọi kéo dài hơn 40 phút, trò chuyện đủ điều. Với bạn bè, dù không muốn nói lâu nhưng cúp máy ngay thì lại không lịch sự nên cô vẫn kiên nhẫn nói chuyện.

Trong phòng, Giang Tự vừa bật máy tính bảng vừa nghe thấy vài câu cuối trong cuộc gọi:

"Ba mẹ em mấy hôm nay thế nào? Có phải lại qua nhà anh không?"

"Đừng nói với họ nhé."

Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại vô tình nổi bật.

Kết thúc cuộc gọi, Diệp Tích Ngôn quay vào, phát hiện Giang Tự đã không còn ở trong phòng.

Tiếng nước chảy nhỏ giọt từ phòng tắm vọng ra.

Cô đoán Giang Tự đang tắm nên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay đồ rồi nằm lên giường.

Buổi tối yên tĩnh như bao đêm khác. Sau khi tắm xong, Giang Tự cũng lên giường.

Diệp Tích Ngôn lại bày trò, cố ý chen sát vào người đối phương. Nhưng Giang Tự chẳng có phản ứng gì, bị ép cũng không né, càng không nói thêm câu nào.

Cô hơi ngượng, cười nhỏ: "Mấy hôm nay đi đường vất vả, chị mệt lắm hả?"

Giang Tự chỉ đáp ngắn gọn: "Ngủ sớm đi."

Cô lại chạm vào vai Giang Tự, nhỏ giọng: "Em không ngủ được."

Giang Tự nhắm mắt, không nói gì thêm.

Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào phòng, hắt lên gương mặt đối phương. Trong thoáng chốc, Diệp Tích Ngôn nhìn Giang Tự, bỗng thấy tim mình xao động một cách khó diễn tả.

Lặng yên hồi lâu, cô bất giác dựa sát vào người đối phương, hơi thở ấm nóng khẽ phả lên.

"Bác sĩ Giang, chị để ý đến em chút đi..." Cô trêu chọc, cố ý chạm vào tai Giang Tự, giọng nói nhẹ nhàng, gần gũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro