Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Giáo sư Giang

Chương 28: Giáo sư Giang

Tham gia cùng đoàn làm công tác thiện nguyện lần này là đề xuất của Tô Bạch. Cô nói muốn góp một phần sức lực và sẵn sàng giúp đỡ. Bên cạnh đó, một thành viên trong đoàn của cô, cậu thiếu gia giàu có từng đòi ăn kem ở thị trấn hôm trước cũng ngỏ ý muốn tham gia và hứa quyên góp một khoản tiền lớn, khoảng 200.000 nhân dân tệ cho trường đặc biệt.

Thiệu Vân Phong không từ chối. Anh nhận lời phần lớn vì số tiền quyên góp này.

Tổng số tiền và vật phẩm mà đoàn công tác thiện nguyện quyên góp được cho trường đặc biệt không nhiều, tính cả các khoản vận động thêm từ nhà tài trợ thì tổng cộng chưa đến 500.000 tệ. Điều này đã là kết quả của nhiều nỗ lực thuyết phục, bởi trong kế hoạch ban đầu, các nhà tài trợ và đội ngũ tổ chức không hề ủng hộ việc tổ chức hoạt động thiện nguyện cho người khuyết tật.

Lý do chủ yếu là họ lo ngại việc này làm gián đoạn lộ trình, ảnh hưởng đến tiến độ tại thôn Dương Gia. Ngoài ra những yếu tố khác như công tác vận chuyển vật phẩm và quản lý cũng rất phiền phức, họ cho rằng chỉ cần lo việc cung cấp vật tư là đủ, không cần thiết phải làm thêm các hoạt động khác.

Hai trăm nghìn tệ thực sự là một con số đáng kể, bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài cũng cần được tận dụng tối đa.

Trong không gian riêng tư trên xe, Thiệu Vân Phong không giấu giếm mà thẳng thắn chia sẻ với Diệp Tích Ngôn một số chuyện "không tiện nói ra ngoài". Anh kể về những yêu cầu từ đơn vị tổ chức thiện nguyện liên quan đến việc quảng bá thương hiệu, những nhân vật bị "nhét vào" để làm số lượng và cả những bí mật phía sau các khoản tài trợ.

Anh thở dài, cảm thán: "Mỗi khoản đều được tính toán kỹ lưỡng, không có gì là cho không cả."

Diệp Tích Ngôn không mấy ngạc nhiên, cô không quan tâm lắm nhưng vẫn giữ phép lịch sự trò chuyện đôi chút.

Mọi việc đều có nhiều mặt. Từ góc độ của những người gặp khó khăn hoặc sống ở những nơi nghèo khổ, công tác thiện nguyện giống như nguồn nước cứu trợ khẩn cấp. Với các tình nguyện viên, thiện nguyện là một cách thức để thực hiện lý tưởng. Nhưng đối với một số nhóm người khác, thiện nguyện chẳng qua là một dạng trao đổi lợi ích, lòng tốt chỉ là một phần phụ kèm theo lời khen ngợi.

Có những điều nếu suy nghĩ sâu xa sẽ dễ trở nên tiêu cực, Thiệu Vân Phong cũng chỉ nói vừa phải, không đào quá sâu.

Khi đề cập đến đoàn của Tô Bạch, Diệp Tích Ngôn hỏi thoáng qua: "Đã báo cáo lên cấp trên chưa?"

"Báo rồi."

"Được duyệt à?"

"Coi như là vậy."

Việc đội ngũ đột nhiên bổ sung thêm một xe cùng bảy người rõ ràng là vi phạm quy định. Trước khi cho phép cần phải báo cáo và xin ý kiến từ ban tổ chức, không thể tự ý cho phép nhập đoàn. Nếu có vấn đề xảy ra trên đường chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.

Thiệu Vân Phong đã báo cáo từ hai ngày trước nhưng cách anh báo cáo rất khéo léo. Không phải dưới danh nghĩa đưa đoàn của Tô Bạch vào đoàn thiện nguyện mà trình bày rằng đoàn của họ cũng có lịch trình đến thôn Dương Gia, tình cờ đi cùng tuyến đường. Như vậy, về nguyên tắc hai đoàn vẫn hoạt động riêng lẻ.

"Tôi chưa từng mời họ đâu," anh nói thêm, ánh mắt đầy vẻ thận trọng.

Diệp Tích Ngôn nghe xong không đưa ra ý kiến gì.

Thực tế vấn đề trách nhiệm không thể được giải quyết đơn giản như thế, nhưng cô cũng không muốn tranh cãi thêm. Miễn đã báo cáo là đủ.

Con đường phía trước vẫn còn ẩm ướt, cả đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Qua từng đoạn, những ngôi làng lớn nhỏ bắt đầu hiện ra. Từ xa nhìn lại, những ngôi nhà nằm rải rác trên triền núi hoặc giữa rừng xanh trông giống như những cây nấm với đủ sắc màu khác nhau, vừa mọc lên từ mặt đất sau cơn mưa lớn.

Trên đường, đoàn xe đi qua một thị trấn nhỏ, nơi vẫn còn giữ nguyên kiến trúc đặc trưng của thế kỷ trước. Những ngôi nhà gạch đỏ xếp thành dãy, cửa gỗ cũ kỹ đã bạc màu theo thời gian, tường rêu phong phủ kín, mái ngói xanh đen và hàng rào đá thô mộc. Khung cảnh ấy khiến cả đoàn phải dừng lại chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm.

Ngôi trường đặc biệt nằm cách thị trấn chỉ khoảng 20km, thuộc thị trấn lân cận và tọa lạc trên một ngọn đồi thấp.

Đoàn xe đến nơi vào lúc 9 giờ 30 phút, được chào đón bởi đại diện và ban lãnh đạo của nhà trường.

Vật phẩm quyên góp đã được gửi đến trường từ tuần trước nên lần này buổi đón tiếp được tổ chức rất chu đáo. Ngay cả những giáo viên xuất sắc nhất của trường cũng được mời đến tham gia.

Quy mô chào đón làm cả đoàn ngỡ ngàng. Vừa xuống xe, ngay cả những người vốn lười biếng nhất cũng phải tỏ ra nghiêm túc và lễ phép.

Hiệu trưởng là một người phụ nữ trung niên, bà rất niềm nở bắt tay từng thành viên trong đoàn. Nụ cười rạng rỡ không tắt trên môi, bà liên tục nói: "Hoan nghênh mọi người, hoan nghênh đến với trường của chúng tôi. Mọi người đi một quãng đường xa như vậy vất vả rồi."

Diệp Tích Ngôn khác hẳn với vẻ hờ hững trên xe, lúc này thái độ rất nghiêm túc. Cô bắt tay bà hiệu trưởng một cách lịch sự, nói: "Chào cô Dương."

Giang Tự cũng không ngoại lệ, hơi cúi người thể hiện sự tôn trọng.

"Chào cô Dương. Tôi là Giang Tự."

Hiệu trưởng Dương dường như đã tìm hiểu trước về cô, lập tức đáp lại: "Chào Phó Viện trưởng Giang, thật làm phiền cô quá!"

Trước khi vào trường, hiệu trưởng Dương đã giới thiệu ngắn gọn về trường học đặc biệt và nhóm người cần sự hỗ trợ. Bà chia sẻ rằng ở trong nước số lượng trường học đặc biệt rất ít, tổng cộng chỉ hơn 2.000 trường. Khi phân bổ xuống từng tỉnh thành, số lượng càng trở nên hạn chế. Những trường này thường được phân loại dựa trên tình trạng khuyết tật như khiếm thị, khiếm thính, chậm phát triển trí tuệ hoặc các dạng khuyết tật khác. Ngôi trường mà họ đến hôm nay là một trường đặc biệt dành cho trẻ em chậm phát triển trí tuệ, chuyên cung cấp giáo dục và đào tạo cho các học sinh gặp khó khăn về trí tuệ.

Ở đây, "chậm phát triển trí tuệ" không phải là từ ngữ mang ý xúc phạm mà chỉ một nhóm người đặc biệt cần sự thấu hiểu và bao dung.

Hôm nay đoàn thiện nguyện sẽ hỗ trợ chính cho nhóm người này.

Trước đó Thiệu Vân Phong đã giải thích rõ mục đích chuyến đi bao gồm hai hoạt động chính là quyên góp và chơi trò chơi cùng các học sinh đặc biệt, đồng thời phát động một chiến dịch gây quỹ trực tuyến để tiếp tục hỗ trợ trường học.

Trong hàng ngũ, Diệp Tích Ngôn đứng cách Giang Tự khá xa. Cô không tập trung lắm, nghe được vài phút đã bắt đầu lơ đãng. Ánh mắt cô dần dần di chuyển về phía Giang Tự.

Sau cơn mưa trời âm u, không có nắng. Nhiệt độ vừa phải, gió mát thổi qua khiến không khí rất dễ chịu.

Giang Tự hôm nay trông trắng hơn bình thường, làn da mịn màng còn vượt cả các cô gái đôi mươi. Cô thay một bộ đồ khác từ lúc nào, mặc áo thun xám nhạt và quần short. Mái tóc được buộc gọn gàng, tết lỏng một cách thoải mái nhưng không hề lộn xộn.

Diệp Tích Ngôn chưa từng thấy Giang Tự mặc như vậy. Trông cô hôm nay gần gũi hơn, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày. Có lẽ đây là bộ trang phục cô chọn đặc biệt để đến trường.

Quần short để lộ đầu gối, Diệp Tích Ngôn nhanh chóng phát hiện trên đầu gối trái của Giang Tự có một vết bầm nhỏ. Dù không lớn, chỉ bằng móng tay nhưng trên làn da trắng nó vẫn khá nổi bật.

Cô thắc mắc: Giang Tự bị va chạm ở đâu? Là sáng nay hay tối qua?

Hồi tưởng lại, Diệp Tích Ngôn nhớ đến chuyện mình đã đè lên chân Giang Tự. Lúc đó cô không để ý nhiều, nhưng hình như chính đầu gối là nơi bị cô ép mạnh nhất. Ban đầu cô chỉ đơn giản đè lên, sau đó là giữ chặt lấy. Khi ấy Giang Tự đã khẽ kêu lên vì đau. Nghĩ đến đây, cô đoán rằng vết bầm kia chính là từ lúc đó.

Diệp Tích Ngôn khẽ mím môi, ánh mắt vô thức dừng lại ở Giang Tự lâu hơn.

Giang Tự nhận ra ánh nhìn từ phía Diệp Tích Ngôn nhưng không tỏ ra phản ứng gì. Khi hiệu trưởng Dương và Thiệu Vân Phong lần lượt phát biểu xong, cả đoàn chuẩn bị tiến vào trong thì Giang Tự mới quay đầu nhìn qua phía Diệp Tích Ngôn.

Nhưng lúc này Diệp Tích Ngôn đã quay sang nói chuyện với Hà Anh Chính, giọng nhỏ vừa đủ để trao đổi điều gì đó.

Sau khi mọi lời dặn dò đã xong, cả đoàn lần lượt đi vào trường.

Hoạt động bắt đầu đúng 10 giờ 30 sáng, chia làm ba phần: chơi trò chơi trong một giờ, làm bánh há cảo trong một giờ, sau đó là nấu há cảo và ăn trưa tại nhà ăn của trường. Cuối cùng cả đoàn sẽ chụp ảnh lưu niệm trước khi rời đi.

Dù quy trình có vẻ đơn giản và dễ dàng đối với người thường, nhưng khi thực hiện thì mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Đặc biệt, chỉ riêng việc tổ chức trò chơi đã gặp không ít khó khăn.

Tô Bạch thực sự bị xếp chung nhóm với Giang Tự. Hai người phụ trách làm trọng tài cho trò chơi nhảy lò cò, trong khi Diệp Tích Ngôn và La Như Kỳ làm việc ở một khu vực khác cách đó ít nhất 50 mét. Cả hai lo việc ghi điểm và phát quà, đảm bảo các nhóm tham gia đều nhận được phần thưởng xứng đáng.

Diệp Tích Ngôn không thích cách phân công như vậy nhưng cũng không phản đối. Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô không thể nào chạy qua để đẩy Tô Bạch ra được. Thay vào đó cô giả vờ như không nhìn thấy Tô Bạch, khi rảnh rỗi chỉ tập trung vào một người trong nhóm kia, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đó một cách kín đáo.

La Như Kỳ tinh ý nhận ra sự mất tập trung của Diệp Tích Ngôn. Một lát sau, cô tò mò hỏi:

"Tiểu Ngôn, cô đang nhìn gì thế?"

Có một học sinh mang phiếu điểm tới để chấm, Diệp Tích Ngôn vờ nghiêm túc nhận lấy, ghi thêm một nét trên bảng tính rồi bình thản đáp:

"Không nhìn gì cả, mắt mỏi nên nghỉ chút thôi."

La Như Kỳ không bỏ qua, nói thẳng: "Cô cứ nhìn chéo sang bên kia mãi, tính ra phải hơn chục lần rồi."

Diệp Tích Ngôn khựng lại, hơn chục lần thật sao?

La Như Kỳ tiếp tục: "Bên đó chỉ có một nhóm người, cô đang nhìn giáo sư Giang à?"

Diệp Tích Ngôn lập tức phủ nhận: "Không phải chị ấy."

"Vậy là Tô tiểu thư?" La Như Kỳ hỏi, rồi bỗng nhớ lại chuyện tối qua, lập tức hiểu ra: "Có phải cô vẫn còn để ý chuyện tối qua không?"

Diệp Tích Ngôn cúi người lấy một món quà từ trong khung ra đưa cho học sinh vừa rồi, rồi nói: "Tôi đang xem trò nhảy lò cò thôi."

La Như Kỳ nửa tin nửa ngờ, cười khẽ.

Diệp Tích Ngôn chẳng buồn quan tâm cô có tin hay không, cũng không định giải thích thêm.

Trò chơi kéo dài thêm nửa tiếng, số học sinh đến chấm điểm và nhận quà ngày càng đông, xếp thành một hàng dài trước bàn chấm điểm. Người đông khiến hàng lối trở nên lộn xộn, nhiều học sinh chen lấn tụ lại quanh bàn che khuất tầm nhìn của Diệp Tích Ngôn.

Bên kia, số học sinh tham gia nhảy lò cò rất ít, Giang Tự và Tô Bạch cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.

Tô Bạch lấy hai chai nước, đưa một chai cho Giang Tự.

Giang Tự nhận lấy nhưng không uống, chỉ quay người đặt lên bàn rồi để yên đó, không động vào lần nào nữa.

Có lẽ là không khát hoặc không muốn uống.

Tô Bạch âm thầm quan sát thấy rõ hết những điều này. Sau đó cô mang thêm hai chiếc ghế đến mời Giang Tự ngồi nghỉ.

Giang Tự vẫn vậy, thờ ơ nói: "Không cần đâu."

Tô Bạch khuyên: "Học sinh đều đến chấm điểm cả rồi, chắc không còn ai qua đây nữa đâu. Chị ngồi một lát đi, không sao mà."

Giang Tự không đáp, liếc mắt về phía bàn chấm điểm.

Không khí giữa hai người hơi gượng gạo, không đến mức khó xử nhưng cũng chẳng hòa hợp.

Giang Tự đối xử với Tô Bạch không còn khách sáo như lúc đầu, dường như đã tạo nên một khoảng cách rõ ràng, lạnh nhạt hơn hẳn.

Tô Bạch hiểu rõ trong lòng, biết rằng nguyên nhân là do chuyện giường ngủ tối qua. Nhưng cô giả vờ như không nhận ra sự xa cách này mà cố gắng tìm chuyện để nói, không ngừng huyên thuyên.

Cô nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng có một người bạn làm bác sĩ, đang công tác ở thành phố S. Cũng giống chị, cô ấy làm ở khoa tim mạch. Nghe nói công việc của các chị bận rộn lắm, ngày nào cũng nhiều việc, đủ mọi loại nhiệm vụ rất mệt mỏi."

Giang Tự cúi đầu sắp xếp phiếu trò chơi, trả lời ngắn gọn: "Cũng tạm."

Tô Bạch tiếp lời: "Người làm bác sĩ đúng là có tấm lòng nhân hậu, tận tụy vì nhân dân."

Giang Tự: "Chỉ là công việc thôi."

"Nhưng chắc chắn cũng phải xuất phát từ trách nhiệm và niềm đam mê, đúng không? Nếu không thì ai lại chọn con đường vất vả như vậy chứ?" Tô Bạch nói tiếp.

Giang Tự đặt xấp phiếu đã sắp xếp sang một bên, không đáp lại lời này. Dường như cô không nghe thấy hoặc đơn giản là không muốn trả lời, đến mức ngay cả giả vờ xã giao cũng không.

Rõ ràng trước đây cô luôn hòa nhã với mọi người, vậy mà giờ lại thay đổi như thể cố ý tạo khoảng cách.

Tô Bạch không biết điều lại hỏi thêm: "Giáo sư Giang, chị là phó viện trưởng, vị trí cao như vậy lại giỏi giang. Bình thường chắc bận rộn lắm, chắc nhiều dự án phải làm, ngày nào cũng kín lịch. Lần này chị qua đây làm tình nguyện là nhiệm vụ do bệnh viện giao đúng không?"

Giang Tự không trả lời, rõ ràng không muốn nói gì thêm.

Cô khẽ nhíu mày, nâng mắt nhìn lên.

Tô Bạch lập tức im bặt, cảm thấy mình đã hỏi một câu không nên hỏi khiến người đối diện không vui.

Không lâu sau, Thiệu Vân Phong bên kia lớn tiếng gọi, bảo ai rảnh thì qua giúp một tay.

Giang Tự lập tức quay người đi về phía đó.

Tô Bạch vội nhẹ giọng gọi: "Giáo sư Giang —"

Cứ như thể có chuyện muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro