Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Hôn nhau 20 giây

Chương 22: Hôn nhau 20 giây

Bộ phim chiếu ngoài trời kết thúc vào lúc 9 giờ rưỡi. Khi Diệp Tích Ngôn và Giang Tự quay lại, họ vừa đúng lúc về đến nơi, nhưng lúc đó đã có hơn nửa số người rời đi. Trên màn hình, đoạn giới thiệu cuối phim vẫn đang phát.

La Như Kỳ tìm kiếm khắp nơi, vừa quay đầu đã thấy họ từ xa bước đến.

"Cả hai đi đâu vậy?"

Diệp Tích Ngôn tiến lại gần giải thích: "Ra phía trước hít thở chút không khí."

La Như Kỳ nói: "Tôi đã đi tìm hai lần rồi, trước đó không thấy bóng dáng ở đâu cả. Còn tưởng hai người đã về luôn, tìm khắp nơi cũng không thấy."

Nhìn thoáng qua chị Hạ và Thiệu Vân Phong, những người vẫn chưa rời đi, Diệp Tích Ngôn đáp lại một cách qua loa, không kể sự thật. Dù tối nay chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng những chi tiết nhỏ nhặt ấy vẫn nên giữ kín thì hơn.

Giang Tự không bước lại gần mà chỉ đứng trên bậc thang ở sân.

La Như Kỳ chỉ hỏi Diệp Tích Ngôn, không dám hỏi vị phó viện trưởng của mình.

Khi mọi người đã tập hợp đầy đủ, họ điểm danh nhanh rồi cùng nhau quay về.

Hà Anh Chính và Tề Tam ghé qua siêu thị nhỏ mua kem que cùng hai bộ bài để mọi người xuống chơi vào buổi tối.

"Tề Tam mượn được một bộ cờ mạt chược từ ông chủ vào buổi chiều, đủ để chơi ba bàn. Ai rảnh thì xuống nhé. Còn sớm mà nằm trong phòng chơi điện thoại thì chán lắm,"

Hà Anh Chính hào hứng nói, còn đặc biệt chỉ đích danh Diệp Tích Ngôn và Thiệu Vân Phong, bắt họ phải tham gia.

Thiệu Vân Phong vui vẻ, đề nghị mời cả nhóm cô gái tóc thẳng tham gia.

Hà Anh Chính giơ tay làm dấu "OK," cười bảo: "Càng đông càng vui."

Khi về đến nhà sàn, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự lên lầu tắm trước, trong khi Hà Anh Chính đi mời thêm người, còn Tề Tam và một người đàn ông khác ở lại sân để bày bàn chơi.

Vào giờ này hầu như không ai đi ngủ cả. Trời còn sớm, mọi người vẫn tỉnh táo. Không chỉ đoàn xe tự lái mà ngay cả các du khách ở nhà sàn cũng náo nhiệt, ai làm việc nấy mà không quấy rầy nhau.

Diệp Tích Ngôn ở trong phòng chần chừ hơn nửa tiếng rồi mới xuống sân, chen chân vào bàn dài cuối cùng.

Để giúp khách trọ vui vẻ, ông chủ kéo thêm một chiếc đèn lớn ra sân, chiếu sáng khắp nơi tiện cho mọi người chơi bài.

Diệp Tích Ngôn ngồi chung bàn với Tề Tam, ban đầu họ chơi "Đấu địa chủ" khi còn ít người. Khi đông hơn thì đổi sang chơi bài so điểm. Số tiền cược không lớn, tối đa chỉ 10 tệ, chơi cho vui là chính.

Giang Tự xuống muộn nhất. Cô không tham gia đánh bài mà chỉ ngồi một bên quan sát, lắng nghe La Như Kỳ và những người khác ở bàn mạt chược trò chuyện.

La Như Kỳ vẫn đang bàn luận về bộ phim tối nay. Cô không có nhiều trải nghiệm như thế lúc nhỏ nên cảm thấy rất mới mẻ.

Thiệu Vân Phong, người ngồi cùng bàn thì khá am hiểu về phim chiếu ngoài trời. Vừa chơi bài anh vừa giải thích tường tận, thỉnh thoảng còn kể lại vài câu chuyện thú vị trong quá khứ. Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, anh được ông bà ngoại nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất quen thuộc với những chuyện như vậy, gần như biết tường tận mọi thứ.

Thời nay khi Internet đã phổ biến, rất ít nơi còn chiếu phim ngoài trời. Nhưng khoảng hơn mười năm trước, điều đó khá phổ biến. Những bộ phim thường được chiếu miễn phí ở thị trấn hoặc làng quê, kinh phí do chính quyền hoặc làng xóm chi trả. Phim thường là hài kịch, phim võ thuật, đôi khi là các bộ phim cách mạng hoặc truyền cảm hứng thời kỳ kháng chiến. Trước khi chiếu phim chính, còn có các video tuyên truyền hoặc giáo dục, chẳng hạn như chống ma túy.

La Như Kỳ và Thiệu Vân Phong nói chuyện rất hợp ý, thi thoảng cười lớn khi nghe được điều thú vị, thắng bài cũng cười.

Diệp Tích Ngôn nhìn về phía họ vài lần nhưng ánh mắt không phải dừng ở hai người này mà là ở người bác sĩ nổi bật ngồi cạnh đó.

Trong lòng cô vẫn nhớ chuyện khi ở xe, tay mát-xa vai, cuối cùng lại chuyển xuống eo, suýt nữa khiến cảm giác thay đổi theo hướng khó diễn tả.

Dù vậy cả hai vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản như chưa từng có gì xảy ra.

Chơi qua hai lượt bài, Diệp Tích Ngôn thu lại ánh nhìn, không tỏ ra gì thêm.

Sân càng lúc càng đông người, ngoài các thành viên trong đoàn xe còn có những du khách khác đến góp vui. Hứng thú chơi bài của Diệp Tích Ngôn không lớn, thua hết 200 tệ thì đứng dậy nhường chỗ cho người khác rồi chuyển sang chỗ bàn mạt chược xem mọi người chơi.

La Như Kỳ quay đầu nhìn thấy cô, cười nói: "Tích Ngôn có muốn chơi vài ván không? Tôi sẽ nhường cô."

Diệp Tích Ngôn lắc đầu, "Không cần, tôi không chơi đâu. Chị cứ tiếp tục đi."

La Như Kỳ thuận tay đưa cô một cốc trà, bảo cô uống để làm dịu cổ họng.

Diệp Tích Ngôn nhận lấy nhưng không uống, một cách tự nhiên bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên trái của Giang Tự rồi đặt cốc trà vào tay Giang Tự.

Ngoài sân rất ồn ào, muốn nói chuyện nhỏ nhẹ phải nghiêng người lại gần mới nghe rõ.

Diệp Tích Ngôn khẽ hỏi: "Chị không định đi ngủ sớm sao?"

Giang Tự trả lời: "Trước đó ngủ rồi, bây giờ chưa thấy buồn ngủ."

Hai người ngồi gần trò chuyện, không vượt quá giới hạn nhưng vẫn tạo cảm giác thân thiết.

Thiệu Vân Phong liếc nhìn về phía họ, La Như Kỳ và những người khác cũng quay đầu theo. Ngay cả Tề Tam cũng nhìn về phía hai người vài lần. Nhưng chẳng ai suy nghĩ gì xa xôi, tất cả chỉ thấy bình thường.

Hai cô gái ngồi trò chuyện rất đỗi tự nhiên, quan hệ tốt mới như vậy. Nếu không thân đã chẳng ngồi cạnh nhau.

Giang Tự nhận ra ánh mắt từ những người xung quanh nhưng vẫn thản nhiên, cô không tránh né. Nghe Diệp Tích Ngôn nói, cô cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của đối phương bên tai, khiến vành tai cô hơi ngứa.

Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng hỏi: "Chị không chơi bài sao? Để em tìm chỗ cho chị."

Giang Tự lắc đầu, "Không cần."

"Ngồi như vậy buồn lắm."

"Không sao."

...

Diệp Tích Ngôn vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương dễ chịu, cả mái tóc cũng ngấm đượm hương thơm nhẹ nhàng. Giọng nói của cô luôn chậm rãi, điềm tĩnh và trầm thấp, mang lại cảm giác dịu dàng như dòng nước. Nhưng có những lúc, đôi môi của cô gần như chạm vào tai của Giang Tự. Dù vậy, mỗi lần đều như có một sự kiềm chế vô hình, không để thực sự vượt quá giới hạn.

Giang Tự nhấp vài ngụm trà, cổ họng khô khốc vì nói chuyện nhiều dưới cái nóng.

Giữa một đám đông, những cử chỉ thân mật luôn mang lại cảm giác mơ hồ và đầy ẩn ý, khác hoàn toàn với khi chỉ có hai người. Ở đây, họ không cần làm gì nhiều, chỉ cần thì thầm vài câu cũng đã đủ để tạo ra bầu không khí riêng.

Khi thời gian càng muộn, số người tham gia chơi bài cũng giảm dần.

Khoảng 11 giờ đêm, ông chủ bước ra nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người nên nghỉ ngơi sớm, nếu không ngày mai sẽ khó mà dậy nổi. Những người chơi bài cũng hiểu ý, đánh nốt ván cuối rồi giúp thu dọn bàn ghế, sắp xếp mọi thứ trở về vị trí ban đầu.

Diệp Tích Ngôn và Giang Tự là hai người cuối cùng rời khỏi sân, hai người giúp chủ nhà cất dọn thức ăn thừa và xếp lại bàn ghế.

Sau khi hoàn thành mọi việc, thay vì về phòng thì cả hai lại bị La Như Kỳ kéo đến phòng của Hà Anh Chính trên tầng hai.

Trong phòng đã có sẵn một đám người, gồm các cô gái tóc thẳng, cô gái tóc xoăn lượn sóng cùng vài người mới quen của đoàn xe và Tề Tam. Tổng cộng có mười người.

Đêm đã khuya nhưng những "cú đêm" này vẫn chưa chơi đủ. Họ bàn nhau tiếp tục với một trò chơi mới, quyết định không dừng lại cho đến khi đồng hồ điểm nửa đêm.

Tề Tam và Hà Anh Chính ra ngoài một lúc rồi trở về mang theo đống đạo cụ linh tinh và ghế ngồi. Các cô gái tóc thẳng cùng nhau sắp xếp ghế thành một vòng tròn lớn quanh bàn.

Không hiểu trò gì đang diễn ra, Diệp Tích Ngôn tò mò hỏi La Như Kỳ: "Chơi gì nữa đây?"

La Như Kỳ hào hứng kéo cả cô và Giang Tự ngồi xuống bàn, giải thích: "Trò chơi Vua!"

Cô gái tóc thẳng giải thích luật chơi: trò chơi Vua là một dạng trò chơi chỉ định. Trong phòng có mười người, chuẩn bị sẵn 11 lá bài từ A đến 10 và lá Joker. Mỗi người rút một lá làm bài riêng. Người rút được Joker sẽ là "Vua" và có quyền ra lệnh cho một hoặc hai người giữ lá bài mang số cụ thể phải thực hiện một yêu cầu.

Tuy nhiên, "Vua" cũng giữ một lá bài riêng nên có khả năng vô tình tự ra lệnh cho chính mình. Nếu không ai rút được Joker thì bài sẽ được xào lại và rút lần nữa.

Diệp Tích Ngôn vốn không mấy hứng thú với trò chơi này, nhưng vì Giang Tự không tỏ ý định rời đi nên cuối cùng cô cũng đồng ý tham gia.

Trong khi chuẩn bị, Hà Anh Chính cười nói: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời đi, lần tới không còn là chuyến đi trong tỉnh nữa mà là đến vùng núi ở Quý Châu. Chuyến đi đó chắc chắn không nhẹ nhàng, chỉ nghĩ đến chuyện ngồi xe thôi đã đủ mệt rồi."

Anh quay sang Diệp Tích Ngôn, nhấn mạnh: "Có cơ hội thì tranh thủ thư giãn, đừng lúc nào cũng căng thẳng."

Diệp Tích Ngôn rút lá bài đầu tiên, đáp lời: "Tôi có căng thẳng đâu."

Hà Anh Chính cười, đưa bộ bài đến trước mặt Giang Tự: "Giáo sư Giang, thử vận may xem sao."

Giang Tự rút lá bài trên cùng.

Trò chơi bắt đầu, những ván đầu khá nhẹ nhàng, chỉ là để mọi người quen với quy tắc. Trong ván đầu tiên, cô gái tóc thẳng làm "Vua", yêu cầu người giữ lá bài A và 10 mỗi người ăn một viên kẹo chanh.

La Như Kỳ hứng thú hỏi về hành trình tiếp theo của đội cô gái tóc thẳng, được biết họ cũng định đến Quý Châu nhưng chưa quyết định điểm cụ thể.

Ván tiếp theo, Hà Anh Chính trở thành vua. Anh ta liền ra lệnh cho hai người giữ lá 2 và 4, lần lượt là Diệp Tích Ngôn và La Như Kỳ phải thực hiện 10 lần squat.

Trong khi họ thực hiện hình phạt, cô gái tóc thẳng và cô gái tóc xoăn tranh thủ giới thiệu bản thân. Cô gái tóc thẳng tên Thi Nhu, là chủ của một cửa hàng quần áo trực tuyến ở Hải Nam. Cô gái tóc xoăn tên Tô Bạch, không chỉ là đối tác của Thi Nhu mà còn sở hữu một nhà hàng Tây ở thành phố Nam Thành.

Diệp Tích Ngôn nhận ra Tô Bạch không mấy thân thiện, cô ấy ít khi tham gia trò chuyện với nhóm. Tuy nhiên, cô gái này lại chủ động nói chuyện với Giang Tự.

Dù vậy, Giang Tự chỉ đáp lại qua loa, không tỏ ra mặn mà gì. Tô Bạch cười nhạt dường như chẳng mấy bận tâm đến thái độ của đối phương.

Tới ván thứ ba, Tô Bạch được làm vua. Cô cố tình để Giang Tự là người bốc bài đầu tiên và Diệp Tích Ngôn gần cuối. Nhưng ván này không ai rút trúng Joker, buộc cả nhóm phải chia bài lại từ đầu.

Lần này, Giang Tự vẫn bốc đầu, còn Diệp Tích Ngôn vẫn nằm gần cuối. Tô Bạch tiếp tục làm vua.

Ván sau đó, trò chơi bắt đầu trở nên thú vị hơn khi Hà Anh Chính ra lệnh cho ba người giữ các lá 6, 7 và 8 phải gọi điện chúc mừng năm mới cho số thứ tự tương ứng trong danh bạ của họ. Tình huống dở khóc dở cười khiến ai nấy đều cười bò.

Một ván khác, đến lượt Tề Tam làm vua. Anh ra lệnh cho hai người giữ lá 3 và 5 là một nam một nữ, đều độc thân phải ôm nhau trong một phút. Cô gái xấu hổ đỏ mặt nhưng cả nhóm lại không ngừng cổ vũ.

Đến một ván nữa, Diệp Tích Ngôn bốc được lá bài số 6. Vua của ván này lại là Hà Anh Chính. Anh ta cười gian, kéo dài giọng: "6 và 8... Nếu là khác giới thì thôi, không ép. Nhưng nếu là cùng giới thì... hôn nhau 20 giây!"

Diệp Tích Ngôn sững người, không nói nên lời.

Cả phòng bật cười rần rần, có người đập bàn vỗ tay vì quá thích thú.

La Như Kỳ và Thi Nhu nhanh chóng lật bài của mình, lần lượt là 4 và 7 thở phào nhẹ nhõm:

"Không phải tôi."

"Tôi cũng không."

Hà Anh Chính nhìn lướt qua bài của mình rồi cười đến híp cả mắt, giơ ra lá bài số 9.
"Được rồi, mọi người lật bài đi, xem ai là số 8."

Mọi người đồng loạt lật bài.

Tô Bạch là lá A, Tề Tam là lá 10, những người khác lần lượt là 2, 3 và 5.

Riêng Giang Tự vẫn giữ bài úp xuống bàn, cô chưa hề lật lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro