Chương 17: Mai mối
Chương 17: Mai mối
Câu hỏi vừa dứt, phản ứng của mọi người mỗi người mỗi khác.
Mấy anh chàng có mắt nhìn liền hạ giọng, không để làm phiền không khí bên này. Tề Tam giả vờ chăm chú ăn uống, vừa gắp thức ăn vừa uống cháo làm như không nghe thấy. Còn Diệp Tích Ngôn, cô lặng lẽ đặt thìa xuống, trong lòng đã hiểu rõ ý đồ.
Đoạn trò chuyện nơi góc cầu thang đêm qua Diệp Tích Ngôn đã nghe thấy không sót một chữ. Giờ đây, cô lập tức nhận ra dụng ý của câu hỏi kia.
Hà Anh Chính rõ ràng đang thay mặt Tề Tam dò hỏi, dường như còn muốn giúp đẩy mối quan hệ này tiến triển.
Tề Tam thực ra cũng không tệ. Anh cao hơn 1m8, ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh và thu nhập đều ổn định, tính cách cũng không có gì đáng chê trách. Dù xét về mọi mặt anh không bằng Giang Tự, còn nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng nếu so sánh tổng thể, anh vẫn được xem là người trẻ tài năng, đủ sức theo đuổi Giang Tự. Trong mắt mọi người, ít nhất là về hình thức, anh và Giang Tự khá xứng đôi.
Rõ ràng anh đã có ý với cô, mà Hà Anh Chính và mấy người bạn thân đang tìm cách tác hợp, tạo cơ hội để hai người gần gũi nhau hơn. Chuyến đi xuống thị trấn hôm nay chính là cơ hội. Một chuyến đi dạo vừa có thể trò chuyện tìm hiểu thêm về nhau, vừa tăng thêm thời gian tiếp xúc.
Có lẽ Giang Tự vẫn chưa nhận ra điều này. Cô bình thản đặt đũa xuống, trả lời chậm rãi:
"Bao giờ đi?"
Hà Anh Chính lập tức cười đáp: "Ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi, lái xe qua đó."
Giang Tự gật đầu: "Được thôi."
Hà Anh Chính kín đáo nháy mắt với Tề Tam rồi giả bộ tự nhiên nói thêm:
"Bác sĩ La và mấy người nữa cũng muốn đi, đến lúc đó tụi mình đi cùng họ luôn."
Không có việc gì làm nên Giang Tự cũng không phản đối. Cô đồng ý một cách thoải mái theo ý của mọi người.
Tề Tam nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt ánh lên niềm vui khó giấu.
Chỉ có Diệp Tích Ngôn là im lặng, không nói gì thêm cũng không ăn uống nữa.
Không ai nhận ra điều gì bất thường. Cả bàn vẫn cười nói vui vẻ. Thiệu Vân Phong ngỏ ý rủ Diệp Tích Ngôn cùng đi thị trấn nhưng cô khéo léo từ chối, viện lý do có việc cần làm.
Tâm trạng cô giấu kín đến mức không ai nhận ra. Gương mặt cô vẫn điềm nhiên như thường khiến Thiệu Vân Phong cũng không nghi ngờ gì thêm, chỉ hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu. Mọi người cứ đi đi, chơi vui nhé."
Thiệu Vân Phong không gặng hỏi nữa, nhanh chóng đổi chủ đề, mượn luôn xe Jeep của cô để tiện di chuyển.
Diệp Tích Ngôn sẵn lòng, cô đưa chìa khóa xe cho Hà Anh Chính.
Không khí trên bàn ăn vẫn hòa hợp, sau đó mọi người lần lượt lên lầu chuẩn bị.
Lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, sương sớm đã tan biến hoàn toàn, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng, chạm ngưỡng 37°C.
Hà Anh Chính và cả nhóm hứng khởi, không ai sợ nắng. Họ lần lượt lên xe, cười nói rôm rả, chỉ trong chốc lát đã rời đi. Trước khi đi, Hà Anh Chính còn cố thò nửa người ra khỏi cửa xe vẫy tay với Diệp Tích Ngôn đứng trên lầu ba, lớn tiếng gọi: "Đi đây, tối gặp nhé!"
Diệp Tích Ngôn đứng bên cửa sổ phòng mình, tay kẹp điếu thuốc nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn rồi mới quay người vào trong.
Có lẽ vì trời quá nóng lại không bật điều hòa, không gian trong phòng trở nên ngột ngạt khiến cô cảm thấy bức bối.
Cô không cố tìm hiểu vì sao mình khó chịu. Điếu thuốc kẹp trong tay vẫn cháy dở mà cô chưa hút một hơi nào, tựa như trong lòng đang bị đè nén bởi một cảm giác khó gọi tên.
Tàn thuốc rơi đầy sàn, bừa bộn mà cô cũng không buồn thu dọn. Diệp Tích Ngôn bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp sau đó dập tắt điếu thuốc rồi nằm dài trên giường, mắt dán vào trần nhà ngẩn ngơ suy nghĩ.
Buổi chiều trôi qua chậm chạp đến mức khó chịu, như dài hơn mọi ngày.
Khoảng bốn giờ chiều, chị Hạ @all trong nhóm chat, gửi một video ngắn.
Diệp Tích Ngôn lúc này đang ôm laptop chơi game, không mảy may ngó đến tin nhắn trong nhóm, hoàn toàn không quan tâm. Ngón tay thon dài của cô thoăn thoắt di chuyển trên bàn phím, tập trung cao độ vào trận đấu.
Cô là một game thủ lão luyện, xếp hạng cao, thắng nhiều thua ít. Hôm nay cô chơi xuất thần, vừa vào trận đã nhanh chóng hạ gục hai đối thủ khiến cả đội bên kia chạy trốn tán loạn, không còn đường thoát.
Những đồng đội trong game đều là bạn cùng đội đua xe, trong đó có Herbert.
Thấy cô chơi xuất sắc như vậy, Herbert và những người khác vui mừng khôn xiết, họ trêu đùa nhờ cô "gánh team" bằng đủ thứ tiếng Anh, Đức. Họ cổ vũ cô tiếp tục tiến lên, tiêu diệt hoàn toàn đối thủ.
Diệp Tích Ngôn chỉ mở mic để nghe, cô không nói gì từ đầu đến cuối. So với mọi ngày, hôm nay cô đặc biệt im lặng.
Dần dần có người trong đội nhận ra điều bất thường, tò mò hỏi: "Tích Ngôn, tâm trạng cậu không tốt à?"
Cô không trả lời, tập trung vào màn hình.
Herbert dù tiếng Trung không trôi chảy cũng hỏi một câu bằng giọng hơi ngắc ngứ: "Ngôn, cậu sao vậy?"
Cuối cùng, cô đáp lại bằng giọng hờ hững: "Không có gì."
Herbert nói bằng tiếng Anh: "You are in a low mood."
Đồng đội trong game nghĩ rằng cô đang gặp chuyện phiền toái hoặc rắc rối, vừa chơi vừa không ngừng hỏi han tỏ ý quan tâm.
Diệp Tích Ngôn chỉ nhạt nhẽo trả lời: "Không có chuyện gì thật."
Giọng cô ủ rũ, không chú ý rằng Chu Diên cũng đang ở trong đội chơi.
Chu Diên còn im lặng hơn cả cô, đợi đến khi Herbert và những người khác không hỏi nữa, anh mới mở micro, nhẹ giọng gọi: "Tích Ngôn."
Diệp Tích Ngôn lên tiếng đáp lại.
Chu Diên nói: "Lên WeChat."
Giọng điệu anh không đổi, vẫn đều đều như mọi khi, không để lại chút khoảng trống nào để từ chối.
Diệp Tích Ngôn nhíu mày, không ưa kiểu ra lệnh này cô thẳng thừng đáp: "Không rảnh."
Chu Diên lặng đi một lát.
Herbert và những người khác biết điều im bặt, nhường không gian nói chuyện cho hai người.
Một lúc lâu sau, Chu Diên khẽ nói: "Nói vài câu thôi."
Diệp Tích Ngôn tắt micro. Sau khi hoàn thành ván game, cô không tạo ván tiếp theo. Cô vốn không thích bị hỏi han quá nhiều, lại càng không ưa sự ép buộc.
Chu Diên cũng thoát game, gửi tin nhắn WeChat cho cô.
"Em giận à?"
Cô không trả lời, chỉ liếc qua tin nhắn một cái.
Chu Diên tiếp tục: "Hoạt động từ thiện có vấn đề gì sao?"
Diệp Tích Ngôn vẫn không hồi âm, thay vào đó cô mở nhóm trò chuyện, thấy video ngắn mà chị Hạ gửi.
Video đó chính là đoạn quay hôm qua của cô và Giang Tự. Diệp Tích Ngôn không nhấn xem trong nhóm mà mở ứng dụng khác để tìm kiếm.
Video đã được chỉnh sửa mượt mà hơn nhiều so với bản quay thô, có thêm nhạc nền và các cảnh được nối ghép một cách trơn tru. Chỉ trong nửa ngày từ khi đăng tải, đoạn video dài 11 giây này đã thu hút hơn 30 nghìn lượt thích và hàng ngàn bình luận, độ nổi tiếng vẫn đang tiếp tục tăng.
Bình luận đứng đầu nhận được hơn 10 nghìn lượt thích. Trong số các bình luận ở đầu trang, một câu hỏi gây chú ý:
"Trời ơi, hai chị đẹp này hợp nhau quá, họ là một đôi sao?"
Diệp Tích Ngôn sững lại, ngón tay đang kéo xuống cũng dừng lại. Cô nhấn vào xem phần bình luận phản hồi.
Cư dân mạng phấn khích đến mức lời lẽ có phần táo bạo:
"Chắc chắn rồi!"
"Quá hấp dẫn, khí chất này đúng là bùng nổ."
"Chị váy trắng xinh đẹp quá, thân hình quá chuẩn, khí chất mạnh mẽ như đại tỷ."
"Cơ mà chị váy đen không kém phần áp đảo đâu nha!"
Chị Hạ và đội ngũ của mình đã vào phản hồi để đính chính: "Mọi người hiểu lầm rồi / che mặt.jpg, hai chị không liên quan gì đến nhau, chỉ là được mời làm mẫu tạm thời thôi, không như mọi người nghĩ đâu."
Nhưng dưới bình luận này, hàng loạt câu trả lời phủ định: "Tôi không tin đâu!"
Xem xong toàn bộ bình luận, Diệp Tích Ngôn thoát ứng dụng video ngắn quay lại WeChat.
Trong nhóm, Thiệu Vân Phong lúc 4:30 chiều đã gửi tin: "Hai mỹ nhân tuyệt sắc / thích quá.jpg."
Hà Anh Chính tiếp lời: "Tích Ngôn đẹp, giáo sư Giang cũng đẹp."
Còn Thiệu Vân Phong thì lại viết: "Giáo sư Giang xuất sắc quá!"
Diệp Tích Ngôn kéo xem hết loạt tin nhắn, dừng lại ở tin nhắn cuối cùng mà Giang Tự vừa gửi: "Cảm ơn mọi người."
Diệp Tích Ngôn chần chừ một lúc rồi cũng thêm một tin nhắn phụ họa: "Bác sĩ Giang thật xinh đẹp."
Ngay lập tức nhóm trò chuyện trở nên sôi động, mọi người liên tục gửi tin nhắn như thể nổ tung.
Hà Anh Chính lên tiếng hỏi mọi người có muốn mua gì từ thị trấn không, anh có thể giúp mang về. La Như Kỳ cũng nhập cuộc, đùa rằng cô cũng sẵn sàng làm "người vận chuyển", thậm chí còn đặc biệt nhắc tên Giang Tự.
Có lẽ vì bận rộn mà Giang Tự không trả lời, nhóm cũng không thấy cô xuất hiện kể từ tin nhắn trước đó.
Diệp Tích Ngôn không tham gia trò chuyện nữa, chỉ âm thầm quan sát.
Vài phút sau Hà Anh Chính gửi một bức ảnh vào nhóm, chụp lại cảnh họ đang đi chơi.
Diệp Tích Ngôn mở ảnh ra phóng to.
Bức ảnh hơi mờ nhưng vẫn nhận ra bóng dáng quen thuộc. Giang Tự đứng ở góc dưới bên trái cúi đầu nhìn điện thoại. Bên cạnh cô là Tề Tam và vài người khác. Tề Tam tay cầm một chiếc túi nhựa trong suốt, bên trong là nước đá và kem que. Anh ta đang đưa một cây kem cho Giang Tự.
Diệp Tích Ngôn mím môi, các khớp ngón tay siết chặt.
Nhóm trò chuyện vẫn không ngừng cập nhật tin nhắn nhưng cô không tiếp tục xem, thoát WeChat và đặt điện thoại xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro