Chương 12: Liên kết
Chương 12: Liên kết
Một cảm giác nặng trĩu đè lên phía dưới thân đi kèm theo tiếng rên kìm nén vang lên.
Diệp Tích Ngôn không cảm thấy đau, người chịu đựng sự đau đớn chính là Giang Tự. Hai người đổ xuống giường theo tư thế đè lên nhau, một người ở trên, một người ở dưới.
Trong những khoảnh khắc như thế này, con người thường cố tìm cho mình một điểm tựa và thường không thể kiểm soát được hành động trong tích tắc đó. Đến khi Diệp Tích Ngôn nhận thức lại thì đã quá muộn. Cô nằm đè lên Giang Tự, cảm giác mềm mại ở dưới tay khiến cô như bị điện giật, cơ thể lập tức cứng đờ, không dám động đậy.
Giang Tự nằm phía dưới cũng không có phản ứng gì như thể bị đóng băng.
Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng, mọi cảm giác đều được phóng đại và chậm lại. Do tư thế hai người quá gần gũi, Diệp Tích Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp thở gấp gáp của Giang Tự cùng với hơi ấm từ cơ thể cô ấy.
Cảm giác lạ lẫm ở lòng bàn tay nóng rực như dung nham đang cuộn trào trong một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Diệp Tích Ngôn sững lại không dám nhúc nhích, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó. Cơ thể cô lúc này cứng như đá, không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì khác.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tích Ngôn mơ hồ cảm thấy trái tim như thắt lại. Một cảm giác lạ lẫm ập đến như trận lũ quét tràn qua, nhanh chóng phá tan những bức tường dày cộm, đập vỡ mọi rào cản trong lòng. Một ý nghĩ kỳ lạ len lỏi qua từng khe nứt, đâm thẳng vào lòng ngực khiến cơ thể cô như sắp tan chảy.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này trước đây. Hoang mang, đầu óc thì trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên.
Trong căn phòng tối đen, Giang Tự rõ ràng phản ứng chậm chạp hơn, dường như không thích nghi kịp như thể cô đã chìm sâu trong men say.
Cả hai không ai có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương, cũng không thể nhận ra tâm trạng của nhau.
Sự im lặng lại trở thành lối thoát duy nhất, không ai dám phá vỡ đi lớp màng mỏng manh tựa như cánh ve giữa họ.
Cuối cùng thì Diệp Tích Ngôn hơi nghiêng đầu.
Giang Tự cũng khẽ nhúc nhích.
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, cả hai lại khựng lại.
Một sự ấm áp bất ngờ lướt nhẹ qua khóe môi Giang Tự, cảm giác chạm nhẹ này không thể rõ ràng hơn.
Diệp Tích Ngôn đột ngột dừng lại, một dòng nhiệt cuộn trào trong cơ thể cô.
Khoảng cách giữa họ quá gần, mỗi người đều có thể ngửi thấy hương thơm của người kia: mùi rượu thoang thoảng, hương bạc hà từ dầu gội và thêm chút mùi thuốc lá nhạt nhòa.
Uống rượu và hút thuốc thường sẽ để lại mùi khó chịu nhưng trên người của Giang Tự không hề có mùi hôi. Hương nước hoa cúc La Mã của cô ấy lướt nhẹ trong không gian, quyến rũ lấy đi tâm trí của Diệp Tích Ngôn. Cô không thể thoát ra khỏi cảm giác đó, vô thức mím chặt môi.
Cuối cùng Giang Tự lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Ra đi."
Tai Diệp Tích Ngôn nóng ran, cổ họng thì khô khốc.
"Xin lỗi..." Cô nói, giọng có phần lúng túng.
Giang Tự không trả lời, chỉ đẩy mạnh vào hông Diệp Tích Ngôn.
Diệp Tích Ngôn lập tức hoảng hốt rút tay đang đặt trên ngực Giang Tự ra, vội vàng định ngồi dậy.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ quặc, may mà đèn phòng chưa được bật lên, nếu không chắc chẳng biết phải đối mặt như thế nào. Dù hành động vừa rồi không phải là cố ý nhưng rõ ràng đã vượt quá giới hạn cho phép, dù là đối với người khác giới hay cùng giới.
Hai người tách nhau ra, Diệp Tích Ngôn mò mẫm lui sang một bên, Giang Tự chống tay ngồi dậy.
Vẫn không bật đèn.
Diệp Tích Ngôn muốn phá vỡ sự ngượng ngùng này nhưng không biết phải nói gì, cổ họng như bị thít chặt. Qua ánh sao yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cô liếc nhìn Giang Tự.
Giang Tự thì cúi đầu quay lưng về phía cửa sổ, không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
Cảm giác mềm mại vừa rồi vẫn còn đó khó mà xua tan, Diệp Tích Ngôn nuốt khan cổ họng, khẽ nói: "Vừa rồi em không đứng vững, xin lỗi."
Cô nói mà không có chút sự tự tin nào, câu nói nghe thật yếu ớt.
Giang Tự không trả lời, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, mí mắt khẽ rủ xuống.
Diệp Tích Ngôn không thấy được điều đó, lòng dạ cô bỗng nhiên bồn chồn. Tự cảm thấy mình giải thích quá thừa thãi, không nên nói thêm gì nữa, vừa nói ra đã hối hận.
Cô vô thức vò chặt lấy ga giường, muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình nhưng lục tung cả đầu óc cũng không thể tìm ra câu từ thích hợp, chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ. Thực ra cô có thể dùng điện thoại để bật đèn pin ngay từ đầu, thế nhưng cả hai đều không làm thế, thật quá vô ý.
Xung quanh im ắng như tờ, thỉnh thoảng có tiếng lá cây ngoài cửa sổ xào xạc vang lên.
Cả hai đều đã tỉnh táo lại, hoàn toàn tỉnh táo.
Một lát sau, Giang Tự nói: "Không sao."
Giọng cô bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lần này đến lượt Diệp Tích Ngôn im lặng.
Những va chạm tương tự thế này nếu là trong hoàn cảnh khác cũng chẳng phải chuyện lớn gì, qua rồi thì cũng thôi, cô từng gặp nhiều lần như vậy. Bình thường khi ở cùng những người bạn nữ, dù trong nước hay nước ngoài, việc hai cô gái khoác tay, ôm eo là chuyện quá đỗi bình thường. Đôi khi việc vô tình chạm vào nhau cũng không hiếm, thậm chí có những cô gái thoải mái còn đùa giỡn, vỗ mông nhau cũng chẳng có vấn đề gì, thậm chí còn trêu đùa bằng những hành động thân mật hơn.
Nhưng lần này lại khác, dù hành động tương tự, cũng là vô tình nhưng có điều gì đó không ổn. Cô không nói rõ được, không hiểu ra sao, cảm giác như một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy trái tim. Càng lúc càng căng ra, ngực đập thình thịch không cách nào giải quyết.
Cô nhìn về phía bóng dáng của Giang Tự, há miệng ra định nói cái gì đó nhưng lại lảng sang chuyện khác, cố giấu đi sự bối rối không cần thiết, nhẹ nhàng hỏi: "Chị có muốn uống nước không?"
Giang Tự trả lời với giọng nói êm dịu: "Không cần đâu."
Vờ như không nghe thấy, Diệp Tích Ngôn nói: "Để em đi lấy cho chị."
Nói xong cô chậm rãi đứng dậy.
Nhưng ngay lúc đó, Giang Tự đã nắm lấy tay cô không cho cô đi.
Diệp Tích Ngôn dừng lại, đứng sững ngay trước giường như một tảng đá.
Ngay khoảnh khắc vừa chạm vào tay cô, Giang Tự đã thoáng giật mình. Tay cô lúc đầu nắm chặt, sau đó từ từ thả lỏng nhưng không hoàn toàn buông ra.
Hiện tại dường như làm gì cũng không đúng, mọi thứ đều trở nên kỳ lạ.
Một cảm giác khó tả đang lan rộng như một sợi dây vô hình buộc chặt cả hai người lại với nhau, mỗi cử động đều ảnh hưởng đến người kia khiến họ không thể dễ dàng thoát ra.
Diệp Tích Ngôn thu lại các ngón tay, khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Giang Tự như bị châm nhẹ một cái rồi buông tay.
"Để lát nữa chị tự lấy." Cô nói nhỏ.
Diệp Tích Ngôn trả lời: "Không sao."
Cô vẫn bước đến bên bàn.
Giang Tự không ngăn cản nữa, sau đó hơi nghiêng người dựa vào đầu giường rồi bật đèn lên mà không nói gì.
Ánh sáng đột ngột khiến cho Diệp Tích Ngôn hơi khựng lại, lưng cô vẫn quay về phía đèn.
Căn phòng bỗng sáng rực, mọi vật đều hiện rõ, không còn gì che giấu.
Diệp Tích Ngôn không quay lại nhìn, tiếp tục đi đến bên bàn rót một cốc nước rồi đặt lên bàn cạnh giường thay vì đưa thẳng cho Giang Tự.
Giang Tự ngồi đó không có ý định đưa tay lấy cốc nước.
Ánh đèn ấm áp màu cam tỏa khắp căn phòng, xua tan đi sự ngượng ngùng ban nãy và dường như gỡ bỏ sợi dây vô hình trói buộc họ. Tạo nên một bầu không khí dễ chịu hơn. Tuy vậy, cả hai vẫn im lặng, ít nói.
Giang Tự nhắc nhở: "Chắc em nên lên phòng rồi."
Diệp Tích Ngôn ừ nhẹ.
Giang Tự nói tiếp: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Tích Ngôn mơ hồ đáp lại rồi đi ra ngoài. Đến cửa cô ngoảnh lại một lần nữa.
"Chúc ngủ ngon."
Giang Tự không trả lời.
Ra ngoài, thế giới bên ngoài và trong phòng là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Lên đến tầng ba, Diệp Tích Ngôn tình cờ gặp Thiệu Vân Phong ở góc hành lang.
Thấy cô vừa lên, Thiệu Vân Phong hỏi: "Muộn vậy rồi mà giờ mới lên à? Đi đâu thế?"
Diệp Tích Ngôn thản nhiên đáp: "Ra ngoài hút hai điếu thuốc."
Thiệu Vân Phong hiểu ra, nói: "Đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá, ngày mai còn nhiều việc phải làm."
Cô gật đầu rồi quay đi.
Thiệu Vân Phong không nghi ngờ điều gì, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Về đến phòng, Diệp Tích Ngôn vẫn không bật đèn.
Hôm sau trời mưa, từng giọt mưa lất phất rơi xuống bị cơn gió cuốn nghiêng thành những sợi trong suốt lấp lánh.
Cơn mưa ngoài dự tính đã làm rối loạn kế hoạch sẵn có, một số công việc bị hoãn lại và phải dời sang ngày khác. Vì vậy buổi livestream ngoài trời dự kiến tổ chức vào buổi chiều tạm thời bị hoãn, chờ trời tạnh mới có thể thực hiện được.
Diệp Tích Ngôn thức dậy muộn hơn so với ngày hôm qua, cô là người xuống tầng cuối cùng. Khi cô xuống đến tầng một, La Như Kỳ cùng những người khác đã ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn sáng.
Thấy cô xuất hiện, La Như Kỳ vẫy tay cười nói: "Vừa định lên gọi cô đấy, may quá, lại đây ngồi đi. Sáng nay có món bánh cuốn, coi như có lộc ăn rồi."
Bánh cuốn là món đặc sản buổi sáng của người dân tộc Miêu, lớp vỏ làm từ bột gạo mỏng, bên trong cuốn nấm hương, đậu đũa, củ cải, thịt nạc và đậu hũ thái hạt lựu. Vị nhạt, thanh nhẹ nhưng thơm ngon mềm mịn.
Món ăn này do gia đình người hướng dẫn viên chuẩn bị từ sáng sớm, mang đến cho mọi người cùng thưởng thức.
Diệp Tích Ngôn tiến lên ngồi cạnh La Như Kỳ.
Mọi người trong đoàn đã có mặt đầy đủ, không quá câu nệ, họ quây quần bên nhau. Giang Tự cũng có mặt.
Sau một đêm, cô ấy đã chỉnh trang lại bản thân, thay quần áo mới, có vẻ như đã tắm sớm nên trông rất tươi tắn, sạch sẽ. Giang Tự ngồi ở phía đối diện, không ngồi cùng La Như Kỳ và những người khác, cô đang múc cháo và phân phát bữa sáng. Khi thấy Diệp Tích Ngôn xuống tầnh, cô cũng chỉ liếc nhìn một cái mà không có hành động gì khác.
Như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra, mọi thứ trở lại bình thường.
Diệp Tích Ngôn lén nhìn về phía cô ấy, lặng lẽ múc một bát cháo.
La Như Kỳ đẩy một đĩa bánh cuốn nhỏ đến trước mặt cô, thấy sắc mặt cô có chút mệt mỏi liền quan tâm hỏi: "Tích Ngôn, mặt cô sao trông nhợt nhạt vậy, đêm qua ngủ không ngon à?"
Cô cầm đũa lên trả lời: "Ngủ muộn nên hơi mệt một chút."
"Chả trách," La Như Kỳ uống một ngụm cháo, "Hôm qua toàn là mấy người chạy đi chạy lại, ăn xong thì lên ngủ thêm chút nữa đi, sáng nay cũng chẳng có gì phải làm cả."
Cô gật đầu.
Giang Tự ngẩng mắt lên một chút.
Diệp Tích Ngôn cảm nhận được điều đó và lập tức nhìn thẳng vào cô.
Giang Tự hạ mắt xuống, nhã nhặn ăn tiếp.
Những người khác trên bàn không để ý đến họ, Thiệu Vân Phong vừa ăn sáng vừa giao việc, bảo Hà Anh Chính cùng hướng dẫn viên ra ngoài xem xét một chuyến. Nói rằng mưa có thể sẽ tạnh, buổi chiều thời gian sẽ khá gấp rút, cần đi kiểm tra trước.
Đang sắp xếp công việc, Thiệu Vân Phong bỗng nhớ ra điều gì đó, gọi tên Diệp Tích Ngôn.
Diệp Tích Ngôn quay đầu lại.
"Suýt nữa thì quên mất, còn một việc sắp xếp tạm thời." Thiệu Vân Phong đập tay lên đầu, vội vàng nói, "Tích Ngôn, tối nay em có rảnh không? Nếu có thì đi cùng một chuyến đến Mẫn Khê."
Diệp Tích Ngôn trả lời: "Tôi rảnh."
"Vậy được rồi, tối nay em cùng giáo sư Giang và Hà Anh Chính đi qua đó, chỗ đó cũng gần đây, cậu ta sẽ phụ trách lái xe đưa đón."
"Chúng ta đến đó làm gì?"
"Đi tắm suối nước nóng," Thiệu Vân Phong nói, "Đây là một dự án mới từ đầu năm nay, thời điểm và thời tiết hiện tại đều rất thích hợp. Mọi người đi để giúp làm một chút quảng bá cũng coi như thư giãn luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro