Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Bồn chồn

Chương 10: Bồn chồn

Hành động mập mờ này chỉ diễn ra trong chốc lát. Vừa chạm vào thì Giang Tự đã nhanh chóng thu tay lại, thản nhiên nói: "Tóc em hơi rối."

Diệp Tích Ngôn không biết phải làm gì, đôi môi mấp máy nhưng lời muốn nói lại bị nghẹn ở cổ họng, không lên cũng không xuống được. Cuối cùng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nhạt nhẽo.

Giang Tự vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thể hành động vừa rồi không có gì đáng kể, nó vô cùng bình thường.

Người giữ xe đi đến gần, Diệp Tích Ngôn nhanh chóng thu lại cảm xúc. Sau đó gật đầu chào hỏi và cảm ơn trước khi đội mũ bảo hiểm, từ từ sắp xếp đồ đạc lên xe.

Người giữ xe cũng khá thân thiện, còn trò chuyện với họ một lúc.

Lần mua sắm này mang về quá nhiều đồ. Rượu thì chỉ có hai túi nhỏ nhưng thịt thì đầy một túi lớn, kèm theo rau củ và đồ ăn vặt đủ loại. Xe máy phía trước phía sau đều được cột kín đồ, để lại rất ít không gian cho hai người ngồi. Buộc phải chen chúc vào nhau để có chỗ.

Giang Tự không thể giữ khoảng cách như lúc đi được nữa. Vừa lên xe đã phải dựa sát vào lưng Diệp Tích Ngôn, hai người kề sát nhau. Cô vòng tay qua eo Diệp Tích Ngôn, cũng không làm gì quá đà, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy. Một tay vẫn giữ nguyên không động đậy.

Diệp Tích Ngôn nhìn xuống cánh tay đang vòng qua eo mình rồi khởi động xe. Chỉ sau chưa đầy một phút đã rời khỏi thị trấn và rẽ vào con đường núi.

Chuyến về lần này vẫn đi trên con đường cũ nhưng mất thời gian hơn lúc đi. Xe máy chạy gần hai mươi phút mới về đến Miêu Trại, tốc độ khá chậm.

Khi họ đến nhà sàn thì cũng vừa kịp giờ cơm trưa. Thiệu Vân Phong và mọi người vừa từ bên ngoài trở về thấy hai người đến liền xuống phụ giúp.

Hướng dẫn viên trẻ cũng ở đó và được mọi người mời dùng bữa.

Mặc dù sự cố ở quán rượu không phải là chuyện quá lớn nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn kể lại mọi chuyện một cách tường tận trong bữa ăn.

Cả cô và Giang Tự đều không thấy hoảng sợ nhưng Thiệu Vân Phong lại giật mình. Còn vị hướng dẫn viên trẻ cũng bất ngờ, những người khác thì không hiểu hết tình hình, chỉ lắng nghe một cách đầy ngạc nhiên.

Hướng dẫn viên trẻ giải thích cho mọi người. Địa phận núi Đại Linh rất rộng lớn, làng Miêu và thị trấn chỉ là một phần nhỏ. Còn nhiều nơi tương tự và một số vấn đề còn phức tạp hơn nhiều so với những gì họ tưởng.

Từ vài năm trước, những sự cố tương tự đã xuất hiện không ít. Khi đó việc phát triển du lịch gặp rất nhiều khó khăn, chính quyền phải nỗ lực hết sức mà vẫn không thể cải thiện tình hình. Cuối cùng, các biện pháp mạnh tay mới được áp dụng. Từ đó tình trạng lộn xộn này mới dần ổn định. Trong hai năm gần đây, núi Đại Linh đã thay đổi rất nhiều. Phần lớn cư dân ở đây đã thích nghi với sự phát triển và sống cởi mở hơn, những sự việc như vậy ít khi xảy ra.

Tuy nhiên, hiện trạng này có nguy cơ xảy ra lần nữa khiến hướng dẫn viên cảm thấy có phần áy náy, bởi sự cố xảy ra ở thị trấn cũng gián tiếp ảnh hưởng đến hình ảnh của Miêu Trại. Anh ta nói sẽ báo lại chuyện này cho trưởng thôn để ông ấy thông báo lên cấp trên và xử lý.

Lừa đảo và tống tiền luôn là điều tối kỵ trong phát triển du lịch bởi vì những tác động tiêu cực mà chúng gây ra rất nghiêm trọng.

Trước mặt hướng dẫn viên, Thiệu Vân Phong không nói gì thêm nhưng sau khi ăn xong, anh đã kêu gọi cả đoàn vào phòng mình để có cuộc họp ngắn. Anh nhiều lần nhắc nhở mọi người phải luôn đặt an toàn lên hàng đầu. Nếu gặp phải tình huống tương tự, tuyệt đối không được hành động bốc đồng. Phải gọi ngay cho đoàn để hỗ trợ hoặc nhờ hướng dẫn viên giải quyết.

Khi ra ngoài, an toàn là trên hết. Những sự cố không lường trước được thường rất khó giải quyết.

Khoảng hơn ba giờ chiều, trưởng thôn đến cùng một cán bộ liên quan để hỏi lại tình hình cụ thể.

Diệp Tích Ngôn kể lại một lần nữa diễn biến câu chuyện, đồng thời mô tả về chiều cao và đặc điểm nhận dạng của người đàn ông.

Sự việc cuối cùng cũng không có kết quả rõ ràng. Vị cán bộ dẫn theo cảnh sát đến quán rượu để kiểm tra camera an ninh. Nhưng sau khi lùng sục khắp thị trấn vẫn không tìm được người đàn ông kia.

Mấy tên lừa đảo này luôn chạy nhanh như những con chuột nhắt, nay đây mai đó. Lừa xong một nơi, chúng sẽ chuyển sang nơi khác.

Diệp Tích Ngôn không quá bận tâm về việc này, cô thậm chí còn không xem đây là một vấn đề lớn. Khi thi đấu ở nước ngoài, cô đã từng gặp phải những rắc rối nghiêm trọng hơn. Khiến cô mệt mỏi hơn nhiều, nên đối với việc này cô cũng chẳng lấy làm lạ.

Khi mặt trời lặn, cô ra ngoài giúp blogger du lịch làm buổi livestream. Cô không xuất hiện trên màn hình mà chỉ phụ giúp ở phía sau.

Buổi tiệc nướng bắt đầu khi trời đã tối hẳn. Mọi người chia nhau công việc: Hà Anh Chính và Tiểu Trần chịu trách nhiệm bày đồ ăn, các chàng trai thì xiên thịt. Còn Giang Tự và Thiệu Vân Phong thì lo nhóm lửa. Còn Diệp Tích Ngôn, cô một mình pha chế đồ uống. Dự định tạo ra vài hương vị mới cho mọi người trong đoàn uống thử.

Cô có không ít tài lẻ, mọi việc đều được làm một cách thành thạo. Những ly cocktail cô pha chế trông rất bắt mắt và hương vị cũng tuyệt vời.

Trong chuyến đi đến quán rượu trước đó, Diệp Tích Ngôn đã mua một chai whisky trị giá bảy, tám nghìn tệ. Tự mình trả tiền riêng chứ không báo cáo lại cho Thiệu Vân Phong. Cô mở chai whisky này ra, không nhắc gì đến giá cả coi như nó chỉ là một chai rượu thông thường để pha chế. Vô cùng hào phóng.

Dưới sự xúi giục của La Như Kỳ, Giang Tự đã uống vài ly, mà độ cồn của những ly đó cũng không hề nhẹ.

Khi mọi việc chuẩn bị gần như đã hoàn tất, cả đoàn cùng tụ tập xung quanh bếp nướng để trò chuyện. Vừa hứng gió đêm vừa uống rượu.

Lúc sau có một người đàn ông cảm thấy ngồi không quá buồn chán nên liền đề xuất chơi trò gì đó cho khuây khỏa.

Vì trưởng thôn và hướng dẫn viên vẫn ở đây nên mọi người cũng không thể chơi bời như tối hôm trước. Vẫn nên giữ chút chừng mực và phép tắc.

Có người đề nghị trò chơi sau: lần lượt nói một câu về những gì mình đã làm hoặc chưa từng làm. Những người khác nếu chưa từng làm hoặc đã làm ngược lại với người đó thì phải uống một ly rượu hoặc ăn một xiên thịt.

Trò chơi này khá thú vị, vừa có thể ăn uống, vừa tạo cơ hội để mọi người trong đoàn giao lưu và hiểu nhau hơn. Thiệu Vân Phong ngay lập tức đồng tình, cười nói: "Tốt lắm, vậy quá phù hợp rồi!"

Các thành viên khác cũng không phản đối, vì chẳng ai nghĩ ra trò chơi nào thú vị hơn.

Trò chơi bắt đầu, Thiệu Vân Phong là người khởi xướng. Anh thẳng thắn: "Tôi đã từng leo lên đỉnh Everest."

Các blogger du lịch bật cười, vừa uống rượu vừa nói anh ta đang khoe khoang.

Diệp Tích Ngôn cũng uống rượu, cô từng leo lên các ngọn núi khác nhưng chưa từng leo lên đỉnh Everest.

Giang Tự thì không uống.

Thật bất ngờ, một người như cô lại có khả năng như vậy, không ai nhận ra điều này. Mọi người xung quanh cũng cảm thấy bất ngờ vì nhìn cô có vẻ giống người không hay đi ra ngoài. La Như Kỳ ngạc nhiên hơn cả, không ngờ vị phó viện trưởng của mình lại tài giỏi như thế. Một số người tò mò, liên tục hỏi cô leo đỉnh Everest vào khi nào và đi cùng ai.

Giang Tự thẳng thắn: "Lúc hai mươi tuổi, tôi đi cùng bạn bè."

Thiệu Vân Phong giơ ngón cái tán dương, "Giỏi thật."

Người tiếp theo là Tiểu Trần, cô ấy nói rất đơn giản: "Tôi đã từng đến Bắc Kinh."

Chỉ có trưởng thôn uống rượu.

Người tiếp theo là Hà Anh Chính, sau một lúc suy nghĩ, anh nói: "Tôi đã từng đến Paris, Pháp."

Ngoại trừ Diệp Tích Ngôn và Giang Tự, tất cả mọi người đều phải uống rượu.

Một blogger du lịch nói: "Tôi đã kết hôn rồi."

Hầu hết mọi người đều phải uống rượu.

...

"Tôi đã từng đến sòng bạc ở Macau."

Diệp Tích Ngôn không uống nhưng những người khác thì đều uống.

"Tôi đã từng làm tình nguyện viên tại trường học đặc biệt, không chỉ một lần."

Giang Tự không uống, còn lại tất cả đều phải uống.

...

"Tôi có người mà tôi thích!"

Có lẽ vì đã uống khá nhiều nên một chàng trai đột nhiên nói lớn.

Cả nhóm lặng đi trong giây lát, sau đó liền ồ lên cười đùa. Thiệu Vân Phong và một vài người khác trong cơn say cũng không còn giữ ý tứ, không màng đến sự có mặt của trưởng thôn. Họ bắt chước động tác của mấy chú khỉ, đung đưa cơ thể và vẫy tay, miệng "hô hô hô" trêu chọc chàng trai.

Khi đến lượt uống rượu, phần lớn mọi người đều cầm ly lên bởi vì đa phần trong nhóm đều đã kết hôn hoặc có người yêu.

Diệp Tích Ngôn cảm thấy mình không có ai để thích nên đã cầm ly lên uống.

La Như Kỳ nửa ngần ngại, nửa do dự, cô cầm lấy một xiên thịt. Còn hai ba người khác cũng tỏ ra lưỡng lự.

Diệp Tích Ngôn vô tình liếc mắt về phía Giang Tự đang ngồi đối diện. Cô ấy cũng giống như Diệp Tích Ngôn, đang cầm một ly rượu trong tay.

Lần này chỉ có hai người uống rượu và ba người ăn thịt xiên.

Những người ăn xiên thịt không phải là La Như Kỳ mà là hai chàng trai và một cô gái. Còn những người uống rượu là Diệp Tích Ngôn và Giang Tự, cả hai đều không uống giỏi nhưng vẫn có thể uống thêm chút nữa.

Có lẽ vì chuyện tình cảm luôn mang theo sức hút tự nhiên nên từ đó trở đi mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh chủ đề này.

Một chàng trai nói: "Hiện tại tôi vẫn độc thân."

Hà Anh Chính và những người khác lặp lại lời chọc ghẹo, kéo dài giọng để trêu chọc.

Diệp Tích Ngôn không uống rượu, Giang Tự cũng không.

Có người tự thú: "Tôi chưa bao giờ yêu."

Diệp Tích Ngôn vẫn không uống.

Còn về Giang Tự, ly của cô ấy vẫn đầy.

...

Đêm nay, bầu trời đầy sao nhưng không có trăng.

Khi cuộc vui tàn cũng đã là nửa đêm. Những người uống say được dìu đi lên lầu, còn những ai vẫn còn giữ được tỉnh táo thì ở lại thu dọn.

Diệp Tích Ngôn không đi lên lầu cũng không giúp dọn dẹp. Cô bước ra sau rặng tre gần đó để hút thuốc và hóng gió cho tỉnh táo lại.

Rặng tre này cao lớn, tán lá xum xuê, mọc thành hàng tạo thành bức tường tự nhiên, ngăn cách sự náo nhiệt ở đằng sau. Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi sâu rồi kẹp điếu thuốc dài giữa hai ngón tay. Cô hơi co ngón tay lại, gạt tàn thuốc rồi nhả ra một làn khói trắng.

Khi hút được một nửa thì có người đến sau lưng.

"Đang làm gì vậy?"

Cô quay lại, thấy đó là Giang Tự. Lập tức định dụi tắt điếu thuốc.

Tuy nhiên, Giang Tự lên tiếng trước, nói nhỏ: "Không cần tắt."

Diệp Tích Ngôn khựng lại, hơi lúng túng đứng im tại chỗ. Hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: "Hút thuốc."

Giang Tự nhìn vào đốm lửa đỏ trên điếu thuốc trong tay cô, hỏi: "Thuốc gì vậy?"

Cô trả lời: "Black Su."

Có lẽ do đầu óc đang mơ hồ, sau khi nói xong cô lấy hộp thuốc màu đen viền vàng ra, hỏi lại: "Chị có muốn hút không?"

Giang Tự ừ một tiếng nhưng không đưa tay ra.

Cô hiểu ý, lấy một điếu thuốc ra và đưa qua.

Giang Tự hé môi, ngậm lấy đầu điếu thuốc, nhấm một đoạn nhỏ.

Diệp Tích Ngôn quay đầu đi, ngón tay khẽ cong lại.

Cô định châm lửa cho Giang Tự nhưng chiếc bật lửa cao cấp của cô lại không hoạt động. Chỉ thấy ánh lửa nhỏ lập lòe mà không bùng lên.

Giang Tự ngậm thuốc nói: "Thôi bỏ đi."

Diệp Tích Ngôn vẫn cố chấp: "Sắp được rồi."

Giang Tự không còn kiên nhẫn, nắm lấy tay cô đang cầm điếu thuốc kéo lại. Sau đó mồi lửa từ điếu thuốc mà cô đang hút dở.

Cô ấy hơi cúi đầu, đầu lưỡi chạm nhẹ vào đầu điếu thuốc, đôi môi ẩm khẽ khép lại, hít vào một hơi nhẹ nhàng. Thuốc có vị bạc hà, vừa ngậm vào đã có thể cảm nhận được vị mát lạnh.

Cơn gió đêm thổi tới, trong cái ấm áp vẫn mang theo sự bồn chồn khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro