Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Thanh mai thanh mai (10)

"Thích."

----------------------------

Edit: Hehe.

Hệ thống im lặng một lúc lâu.

Nó vốn nghĩ rằng Hứa Kiều ở thế giới này có được ký ức cùng thân phận nữ phụ, về mặt tình cảm hẳn là không còn cao cao tại thượng nữa, cũng sẽ dung nhập vào thế giới này một chút ——

Nhưng nó nghĩ sai rồi.

Hứa Kiều thật sự quá tỉnh táo, dường như nàng có thể khống chế cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, nàng biết khi nào có thể phóng túng, khi nào nên thờ ơ lạnh nhạt, nàng không đụng chạm đến cốt truyện chính, cách cư xử của nàng là không thể bắt bẻ được.

Nàng mang Tô Hi học tập, thay đổi vận mệnh của nàng ta, là bởi vì cuộc sống của Tô Hi có thay đổi thế nào, cũng không hề ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện, nàng đối với Tô Hi có thể nói là dung túng.

Nhưng đối với Thẩm Dạ Lam......

Tuy rằng Hứa Kiều không tiếc ánh mắt của mình, nhưng cách nhìn chăm chú như vậy, không khác gì nhà khoa học nhìn vật thí nghiệm của mình cả.

Hứa Kiều vẫn kiên trì không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Thẩm Dạ Lam, nếu không dựa vào năng lực của kí chủ, nàng có thể dễ dàng giúp Thẩm Dạ Lam thoát khỏi tình cảnh khốn khổ như bây giờ.

Thậm chí là hoàn toàn đảo ngược tình hình.

Nhưng Hứa Kiều không làm.

Chỉ khi biểu hiện của Thẩm Dạ Lam ra vượt qua ngoài suy đoán của nàng, nàng mới nhấc lên một chút hứng thú, tăng thêm sự chú ý, cũng chỉ vì muốn tìm ra nguyên nhân khiến vai chính lệch khỏi quỹ đạo mà thôi.

Hệ thống suy nghĩ đến mức bộ xử lý đều nóng lên, nhưng nó vẫn không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Hứa Kiều vừa từ bi lại vừa lạnh lùng đến vậy, nó chỉ có thể im lặng cập nhật tư liệu, đặt liên tiếp vài dấu chấm hỏi ở đó.

......

Hứa Kiều đợi một lúc lâu cũng không chờ đến điều mình đã suy đoán, nàng hơi mất kiên nhẫn.

Nàng tốt bụng nhắc nhở hệ thống: "Mi có quên điều gì không?"

Hệ thống lạnh lùng hỏi:【 Cái gì? 】

Hứa Kiều: "Độ hảo cảm đó, ta tặng nàng một cái bánh mì, bây giờ có phải nên biến thành -30 không?"

Hệ thống: 【 ...... 】

Nó hoang mang nói: 【 Gần đây ta mới học được một từ mới, gọi là run M, đây là chỉ kí chủ hiện tại sao? 】

M trong BDSM: BDSM là một dạng xu hướng tình dục, là từ viết tắt của "Bondage and Discipline" – Ràng buộc và kỷ luật, "Dominance and Submission" – Thống trị và phục tùng, "Sadism and Masochism" – Bạo dâm và khổ dâm.

Hứa Kiều bị năng lực học tập kinh thiên động địa này của hệ thống dọa tỉnh, nàng chớp chớp mắt, không cảm xúc nhắc nhở: "Xin mi đấy, đi tra từ điển khó lắm sao?"

Hệ thống cảm nhận được sự bất đắc dĩ của nàng, nó ngừng một lúc rồi mới trả lời:【 Không kiểm tra được độ hảo cảm của Thẩm Dạ Lam đối với kí chủ xảy ra biến hóa, độ hảo cảm hiện tại: -20. 】

Hứa Kiều nhíu mày.

Kì lạ.

Một chút cũng không thay đổi.

Thật là...... Càng làm nàng tò mò hơn.

Nếu không buồn ngủ nữa, Hứa Kiều dứt khoát ngồi dậy, một tay chống cằm, một tay xoay bút, nàng lấy ra một đề thi tiếng Anh để làm.

Thẩm Dạ Lam ăn xong bánh mì, cô không vội vứt bỏ túi gói mà đem túi gói gấp lại, để trong hộc bàn. Sau đó, nhân lúc Hứa Kiều đang bận làm bài, cô khẽ liếc nhìn nàng.

Ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, nắng sớm tuy không chiếu thẳng vào cửa sổ, nhưng chỉ cần học sinh ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn, vẫn có thể nhìn thấy đường sáng chiếu vào giữa hai dãy nhà, đặc biệt bắt mắt, như là đá Sapphire*, đẹp đến mức làm người không thể rời mắt.

[*] Đá Sapphire có một loại là Sapphire sao, đây là loại đá quý thuộc họ corundum có hiện tượng phản xạ ánh sáng đặc biệt.

Dưới ánh sáng tự nhiên, phác họa góc nghiêng của Hứa Kiều với một độ cung đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, làm cô liên tưởng đến hình ảnh nàng chạm trán với côn đồ.

Ngang ngược lại bá đạo.

Thẩm Dạ Lam vừa lén nhìn vừa nghĩ:

Rõ ràng là một người thích đánh nhau, còn thu phí bảo hộ của bạn học nhát gan, nhưng chỉ vì nàng cho mình một chút lòng tốt, mình lại không kiềm chế được muốn thân cận nàng, tại sao vậy?

Thậm chí......

Bản thân còn mơ hai giấc mơ đó.

......

Hai người ở cạnh cửa sổ cuối ban 7, không hẹn mà cùng nhau vừa thất thần vừa làm đề, cứ như vậy trôi qua một ngày.

Cũng may không có lão sư nào gọi hai người cả (gọi trả lời câu hỏi hoặc làm bài tập, đại loại vậy), một người là không thể trêu vào, còn một người thì quá ngoan ngoãn, hai người cứ việc ai nấy làm đến hết ngày.

Đến khi tan học ——

"Kiều Kiều tỷ!" Tô Hi nghênh ngang đi vào ban 7, trên lưng mang balo, nàng đi đến sau lưng Hứa Kiều, nhìn thấy người trước mặt đang tập trung làm đề, nàng to gan trực tiếp đè lên người Hứa Kiều, giọng điệu nũng nịu:

"Tối nay ăn gì thế chị? Tay nghề của dì Tô siêu tốt luôn, em đói bụng rồi, khi nào chúng ta mới về vậy?"

Hứa Kiều đang làm đề toán, phần hình học không gian, nàng mới vẽ thêm được 3 đường, làm được một đoạn thì bị giọng nói của Tô Hi cắt ngang suy nghĩ.

Nàng cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ tay trái lên, trở tay bóp miệng đối phương, làm Tô Hi chỉ còn phát ra tiếng ú ớ như là vịt con kêu, xong rồi nàng mới nhẹ giọng nói:

"Trước tiên im lặng một chút."

Hứa Kiều nhìn đề bài nhớ lại quá trình mới làm, tay phải nàng tiếp tục viết, tay trái buông ra đặt xuống vở, nàng nói tiếp:

"Đói bụng thì về trước đi, dì Tô cũng không phải không biết em, em nói với dì ấy là nấu cơm trước, chị làm đề này xong rồi mới về."

Học sinh ban 7 còn chưa về thì lén nhìn hai người, bọn họ nhìn thấy Hứa Kiều dung túng Tô Hi, còn để Tô Hi đến nhà nàng chơi, có không ít nữ sinh lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Các nam sinh thì không tự chủ được mà liên tưởng——

Wow, nhà của Hứa Kiều đấy, nhà nàng sẽ trông như thế nào nhỉ?

w (° o °) w

Chỉ có Thẩm Dạ Lam ngồi ở bên cạnh Hứa Kiều, một từ tiếng anh nào đó cô đang viết được một nửa, viết đến chữ "g" cuối cùng, cô dường như quên viết móc lên lại mà chỉ giữ một đường thẳng xuống, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.

Cô dừng bút, trông có vẻ giống như đang tự hỏi, nhưng thật ra sự chú ý đều tập trung vào hai người bên cạnh.

Tô Hi nằm sấp lên vai Hứa Kiều, nàng nhìn đề toán trước mặt mà đau hết cả đầu, hơi dịch đầu ra sau, nàng khó hiểu hỏi: "Sao chị không về nhà rồi làm? Ở nhà làm không phải thoải mái hơn sao?"

Hứa Kiều hừ nhẹ một tiếng, có lẽ là bởi vì thân thiết với Tô Hi, cho nên giọng nói cũng khác với khi nói chuyện với người khác, nàng nói:

"Về nhà em có cho chị làm không?"

"Rồi ai tối qua đòi hát suốt đêm vậy?"

Tô Hi chột dạ nói: "Ha, ha, em là đang chúc mừng vì tránh được một trận đòn (của mẹ) mà?"

(。 • ́‿ • ̀。)ゞ

Hứa Kiều "Ừ" một tiếng, thuận thế nói: "Cho nên, đêm nay để em không có nhiều tinh lực như vậy, chị đã chọn cho em một bộ đề thích hợp, khi nào em làm xong thì mới được đi ngủ."

Tô Hi: "???" (º □ º l | l)

Tô Hi: "Kiều Kiều tỷ, chị là ma quỷ sao?"

(; ω;)

Hứa Kiều vô tình gật đầu: "Ừ."

Tô Hi mở miệng muốn phản bác, nàng định làm nũng để tránh thoát cảnh phải làm đề, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Hứa Kiều đã nói trước: "Còn dám kêu thêm một tiếng bên tai chị, về nhà lại thêm một bộ đề nữa."

Tô Hi câm nín. (・ _ ・;)

Hứa Kiều đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt: "Hiện tại em có một cơ hội, nhân lúc chị còn chưa về nhà, em chạy về trước làm nũng với dì Tô, nói dì ấy làm đồ ăn ngon cho em, sau đó chính em tự quý trọng khoảng thời gian tự do cuối cùng đi." Tâm trạng Tô Hi nặng nề mà buông Hứa Kiều ra, nàng nghe lời xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa nghĩ:

Lạ vậy ta, rõ ràng mượn cớ sang nhà Kiều Kiều tỷ để tránh bị thúc giục học tập, sao tự dưng cứ thấy sai sai...... Cảm giác qua đây mình còn phải học còn nhiều hơn vậy nhỉ?

(・ ・;) ゞ

----------------------

Trong phòng học.

Thẩm Dạ Lam làm người nghe trực tiếp, cô bỗng có cảm giác như bị người ta nhét một quả chanh vào, khiến đáy lòng cô trở nên chua xót, đặc biệt không thoải mái.

Cô ngơ ngác nhìn đoạn văn tiếng Anh dang dở của mình, suy nghĩ trống rỗng.

Cứ như vậy trôi qua 40 phút.

Hứa Kiều làm đề xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nàng chú ý đến Thẩm Dạ Lam ngồi im không động đậy ở bên cạnh, không khỏi tò mò vấn đề gì có thể làm khó học bá.

Hơi thở ấm áp bỗng nhiên phả vào tai Thẩm Dạ Lam.

Kèm theo đó là giọng nói tò mò: "Viết cái gì khó lắm sao?"

Thẩm Dạ Lam giật mình, theo bản năng lấy tay che lại nội dung mình viết, cô nhìn thấy Hứa Kiều nhướng mày, không có hứng thú dời mắt.

Viết tiếng Anh à...... chắc là không có cảm hứng.

Nàng không tò mò tiếp, mang balo lên đi ra khỏi lớp.

Chờ nàng vừa đi, Thẩm Dạ Lam cũng không còn tâm tư làm bài tiếp, vội vàng thu dọn sách vở, chạy nhanh xuống lầu, nhưng cổng trường vắng vẻ, sớm đã không còn bóng dáng của người nọ.

Trong mắt Thẩm Dạ Lam hiện lên một chút mất mát.

Cô bước đi chậm rãi dưới ánh hoàng hôn, không tình nguyện đi về hướng nhà cậu mợ.

Không biết đi tới một con hẻm nào đó, thể chất xui xẻo của cô lại phát huy tác dụng, cô nghe thấy trong hẻm nhỏ truyền đến thanh âm: "Lần trước không phải mày còn kiêu ngạo lắm sao?"

Thẩm Dạ Lam dừng bước, một chút động tĩnh cô cũng không dám tạo ra.

Lúc này, việc duy nhất cô cần làm, chính là tránh xa một chút, nếu không gặp phải tên côn đồ không nói đạo lý, khẳng định sẽ bị một trận cảnh cáo, dù sao......

Không có gì đảm bảo cô sẽ gặp được một đại lão như Hứa Kiều cả.

Cô đang muốn xoay người tránh đi, lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói: "Sao đấy, mày câm rồi hả, Hứa Kiều? Ai da, tao thấy mày đối với chuyện hôm nay bị đánh cũng không ngạc nhiên nhỉ, đúng lúc, lâu lắm rồi tao cũng không có vận động tay chân......"

Thẩm Dạ Lam: "!"

Sao có thể là Hứa Kiều!

Vẻ mặt cô ngơ ngác chốc lát, liền nghe bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn, có tiếng giày ma sát với mặt đất, có tiếng trầm đục, có tiếng nữ sinh hét chói tai, còn có người gào lớn "Đứng đấy làm gì, cùng nhau lên!"

Thẩm Dạ Lam siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:

Làm sao bây giờ?

Tô Hi đã sớm bị Hứa Kiều đẩy về nhà, gần đây cũng không thấy đàn em bên người cậu ấy, một mình cậu ấy, có thể đánh thắng sao?

Hay là gọi cảnh sát?

Không được không được, những học sinh hư như này, bọn họ ghét nhất chính là mật báo, nếu cô làm vậy không chỉ không cứu được người, mà còn đem đến càng nhiều rắc rối.

Lúc Thẩm Dạ Lam đang hoang mang lo sợ, bỗng nhiên cô nhìn thấy đống gạch bỏ hoang bên cạnh.

Hình như là gạch còn dư lúc trường sửa tường, thường xuyên bị đám thiếu niên bất lương nhặt đi đánh nhau, có rất nhiều cục đã vỡ vụn, cũng có những cục vẫn còn nguyên vẹn.

Ánh mắt Thẩm Dạ Lam hơi ngừng lại ở đống gạch đó.

......

Trong tiếng kêu rên nhức tai.

Có một nam sinh cao lớn, môi xỏ khuyên, sắc mặt âm trầm đang ấn một nữ sinh trên mặt đất, bàn tay to gắt gao bóp gương mặt của đối phương, mắng: "Mẹ kiếp, không nghĩ tới lớn lên xinh đẹp như này, lại xuống tay độc ác như vậy? Hả? Sao không tiếp tục đi? Mày động một chút cho tao xem?"

Quanh đó có một nữ sinh khom người ôm bụng, ngẩng đầu nói: "Ca! Đánh nó! Hôm nay không được để nó chạy thoát!"

"Câm miệng!" Hắn nghĩ đến nếu không phải bị em gái xúi giục, thì hôm nay chính hắn cũng không thiếu chút nữa thì thua một đứa con gái, càng nghĩ sắc mặt nam sinh càng khó coi, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Kiều, hắn cười dữ tợn nói:

"Mày còn nhìn tao như vậy, cẩn thận tao móc ——"

"Ca!" Bỗng tiếng kinh hoảng thất thố truyền đến.

Nam sinh quay đầu lại, trước mặt bị một bóng ma bao phủ, hắn còn không kịp phản ứng, liền bị một khối gạch cứng rắn đánh thẳng vào mặt hắn không chút do dự.

Hứa Kiều nhìn đều thấy đau giùm hắn.

Nhưng nàng cũng không bỏ qua cơ hội này, nhấc chân lên đá thẳng vào bộ vị của nam nhân, đạp người ra phía sau, nàng vươn tay tới Thẩm Dạ Lam – người đang mất hồn mất vía vứt gạch đứng ở đó:

"Ngẩn người làm gì! Chạy mau!"

Thẩm Dạ Lam bị Hứa Kiều quát, ngơ ngác cầm tay nàng, loạng choạng chạy theo sau nàng vào sâu trong hẻm nhỏ, cho đến khi xuyên qua khu vực quanh trường học, ra tới đường lớn náo nhiệt.

Mắt thấy Thẩm Dạ Lam chuẩn bị chạy ra ngoài đường cái, Hứa Kiều nhanh tay chặn ngang đem người ôm lại (vòng tay qua eo đó mn 💁), có lẽ do thể lực nàng quá tốt, chạy một đoạn đường dài như vậy, cô cũng chỉ hơi thở dốc, nhịn không được cười nói:

"Được rồi, bọn họ không đuổi theo nữa đâu."

Còn Thẩm Dạ Lam thì môi trắng bệch, cô thở hổn hển, chưa hồi thần được mà nhìn chằm chằm Hứa Kiều, ánh mắt trống rỗng.

Thật vất vả mới thở đều, câu đầu tiên cô nói chính là: "Tớ, tớ vừa mới...... Người kia......"

Trên mặt Hứa Kiều hơi đỏ lên sau khi vận động, nàng nhìn bộ dạng hoảng loạng của Thẩm Dạ Lam, theo thói nhẹ giọng trấn an: "Không có vấn đề gì lớn, tên kia xứng đáng bị đánh."

"Nhưng cậu, lấy đâu ra lá gan đánh người vậy?"

Thẩm Dạ Lam ngơ ngác nhìn nàng, cô nghĩ:

Đúng vậy, sao mình lại làm loại chuyện này? Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen trong truyền thuyết sao?

【 Độ hảo cảm của Thẩm Dạ Lam đối với ngài: -50. 】 Hệ thống đột nhiên thông báo.

Hứa Kiều: "......"

Thẩm Dạ Lam nhìn thấy nụ cười trên mặt người nọ bỗng nhiên ngưng lại.

Cô đang còn mờ mịt, ngay sau đó bỗng nhiên cô bị Hứa Hiều đè lên tường, trên đường người đến người đi, một tay Hứa Hiều vẫn ôm eo cô, một tay khác dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô, bốn mắt nhìn nhau ——

"Chậc."

"Cậu hẳn là không thích một học sinh như tôi mới đúng chứ? Vậy tại sao còn muốn cứu tôi?"

Thẩm Dạ Lam đột nhiên gần Hứa Kiều như vậy, cô cảm giác hơi thở của người nọ đều phả vào mặt mình, khẩn trương nhắm mắt lại, cô thủ thỉ:

"Không, không có không thích......"

Cằm bị nâng lên cao hơn.

Giọng nói của Hứa Kiều mang theo mệnh lệnh: "Nói thật."

Thẩm Dạ Lam cắn cắn môi, lén nhìn nàng, cô vừa hoang mang vừa khẩn trương, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, một lúc sau, giọng nói có chút run rẩy vang lên:

"Thật, thật sự không có......"

Cô giống như bị ép đến sắp khóc:

"Th, thích."

Là thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro