Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lão thái bà đánh giá Uất Trì Ly một lượt, khinh miệt nói:
"Ngươi đã gả vào Lục gia, chính là thê của Khuê nhi. Ấy vậy mà còn dám bày ra dáng vẻ công chúa cao quý? Vừa rồi đám tiểu bối trong phủ đều đã quỳ xuống bái thọ, chỉ có ngươi chẳng thấy thân ảnh, đây là đạo lý gì?"

Uất Trì Ly nghe vậy, khóe môi khẽ cong, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện. Dẫu có thân phận công chúa, song nếu nàng tự hạ thấp chính mình, há chẳng phải biến thành món hàng tùy ý bị xem xét hay sao?

Nàng quyết đoán, hờ hững xoay người, trực tiếp bỏ đi.

Lão thái bà giận dữ, chẳng màng khách khứa, giơ quải trượng chỉ thẳng vào Uất Trì Ly, quát lớn:
"Lão thân đã nói từ sớm, chớ có cưới một tên man địch vào cửa, không biết lễ nghĩa, cần phải dạy dỗ lại một phen, người đâu, bắt nàng ta quỳ xuống!" 

Một đám tỳ nữ nghe lệnh, lập tức xông lên, vây chặt lấy Uất Trì Ly.

Chung quanh khách khứa vây thành một vòng, hướng về phía bên này chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng cười, nói:  "Thì ra công chúa Bắc Vực cũng chỉ có thế, rốt cuộc cũng phải chịu cảnh nhà chồng quản giáo."

Uất Trì Ly mày càng nhăn càng sâu, từ trước tới nay vốn chán ghét loại trường hợp ồn ào như thế này, đặc biệt là cái điệu bộ hống hách thị uy của lão thái bà kia, quả thực khiến người phẫn nộ, tưởng nàng còn là nguyên chủ lúc trước sao. Đường đường là công chúa, chẳng lẽ lại để mặc người khác tùy tiện làm nhục?

Có kẻ thậm chí còn dám nắm lấy cánh tay nàng, muốn ép nàng quỳ rạp xuống đất.

Nàng không thể nhịn được nữa, đột nhiên giương tay lên, Tân Nhiên chẳng rõ từ khi nào đã lao tới, thân hình chợt xoay, mấy tỳ nữ kia trong nháy mắt liền bị đá văng, kêu cha gọi mẹ, lăn lộn thành một đoàn hỗn loạn.

Lão thái bà không ngờ nàng lại dám động thủ, nhất thời sững sờ tại chỗ, huyết khí dâng trào, suýt nữa bị nghẹn tức đến hộc máu:
"Ngươi... ngươi dám..."

Từ trước, Uất Trì Ly bởi si mê Lục Vân Khuê, cho nên dẫu có chịu ngược đãi, cũng chưa bao giờ phản kháng.

Nàng vỗ vỗ ống tay áo bị làm nhăn, hạ giọng nói:
"Niệm tình bản công chúa bụng đói nên rộng lượng ban thưởng, nay tha cho ngươi một lần. Nếu lần sau còn dám phạm thượng, bản công chúa sẽ khiến ngày ngươi sinh trở thành ngày giỗ."

Dứt lời, Uất Trì Ly chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước vào thính đường, bỏ mặc lão thái bà phía sau vẫn còn cao giọng mắng nhiếc.

Cũng may lần này nàng vừa ra tay liền khiến cả sảnh đường chấn động, những kẻ sau đó không dám hó hé với nàng nửa lời. Uất Trì Ly thừa cơ an nhàn, ung dung thưởng trà, thảnh thơi nghe khúc nhạc.

Trước mắt ca kỹ đã thay đổi một lượt, chỗ khách nhân đều tề tựu, Lục Vân Khuê mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn lễ độ mà ngồi xuống bên cạnh Uất Trì Ly.

Phía sau Lục Vân Khuê còn có một nữ tử, tròng mắt đen láy sáng ngời, chăm chú nhìn thẳng vào Uất Trì Ly. Khi ánh mắt nàng ta chạm phải Uất Trì Ly, liền kiêu căng ngạo mạn, còn trợn trắng mắt ra vẻ khinh thường

Uất Trì Ly gãi gãi đầu, người kia là ai, nàng nghĩ không ra.

Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng dừng lại, chợt phát hiện một dáng người mảnh khảnh, một thân bạch y,  tránh ở góc. Toàn thân bao phủ khí tức thương tàn, tựa hồ chẳng hề ăn nhập với cảnh tượng xa hoa phồn thịnh chung quanh.

Quả nhiên không hổ danh là nữ chủ trong truyện, tựa trời quang mây tạnh, mê hoặc giữa tuyết sơn cốt nhạn, dung nhan chưa từng điểm phấn, vậy mà vẫn có thể khiến người khác tâm thần điên đảo. Uất Trì Ly tự thấy bản thân chẳng có chút vốn từ hoa mỹ nào, nghẹn nửa ngày, thầm nghĩ một tiếng, đẹp.

Nhưng lại nghĩ đến giấc mơ kia, tim nàng có chút đập nhanh.

Đúng lúc ấy, trong sảnh ca kỹ bỗng tạm ngưng tấu nhạc. Không rõ từ nơi nào vang lên tiếng tỳ bà cùng cầm, điệu khúc uyển chuyển ngân dài, Uất Trì Ly lập tức thu hồi vẻ lười nhác vừa rồi, thẳng lưng đứng dậy, eo cũng theo đó mà ngay ngắn.

Liễu La Y xuất hiện.

Nàng dáng tựa liễu mềm trong gió, dáng hình yểu điệu, mềm mại mà vẫn ẩn chứa khí độ kiêu sa. Vạt áo trắng tinh lay động trong gió, mơ hồ như mây vờn nguyệt, khúc điệu bi thương tựa "Hán cung thu nguyệt" chậm rãi gợi nên dư vị u sầu nơi lòng người.

Đừng hỏi nàng tại sao biết đó là " Hán cung thu nguyệt", tại tiểu thuyết nó viết vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh đều lắng xuống, ánh mắt mọi người không hẹn mà đồng loạt hướng về nàng. Lục Vân Khuê nâng chén rượu, sắc mặt bất biến.

Uất Trì Ly ngẩng đầu, thoáng trông thấy đối diện có một gã nam nhân bụng phệ, gương mặt đầy nếp nhăn. Hắn dán mắt nhìn Liễu La Y, ánh nhìn thèm khát không che giấu, đến mức nước miếng cũng suýt nhỏ vào chén rượu trong tay.

Khúc vũ vừa dứt, trong sảnh tràn ngập tiếng hoan hô.

Liễu La Y nghe lời, ngón tay run rẩy mà gắt gao nắm chặt ống tay áo, đến nỗi khớp xương hiện rõ trắng bệch. Nàng cúi thấp đầu, Uất Trì Ly đứng bên chỉ thấy bóng dáng mảnh mai, không nhìn thấy rõ biểu tình của nàng.

Lục Vân Khuê cong môi, muốn nói lại thôi:
"Ngươi... đến bên Thúc Thúc mà hầu hạ đi. Nếu hầu hạ không tốt..."

Liễu La Y toàn thân run rẩy, Uất Trì Ly có thể cảm giác được, nàng cả người đều run, toàn thân như sắp ngã xuống. Cuối cùng vẫn theo lời mà bước đến cạnh gã nam nhân kia.

Nam nhân bụng phệ lập tức dang cánh tay mỡ màng, một phen kéo nàng qua, mặc bao ánh mắt chứng kiến cũng chẳng e dè, bàn tay thô lỗ liền muốn lần vào vạt áo Liễu La Y.

Trong lòng Liễu La Y lúc ấy sớm đã nguội lạnh, chuyện kế tiếp sẽ ra sao, nàng tự hiểu rõ ràng. Bàn tay thô lậu của lão nam nhân kia chậm rãi trượt xuống vai, mùi rượu tanh hôi phả vào mặt khiến nàng choáng váng, gần như muốn ngất lịm tại chỗ.

Cảnh tượng trước mắt, nàng từng chứng kiến vào ngày xét nhà năm ấy—địa ngục trần gian mà suốt đời nàng khó quên. Nha hoàn đã hầu hạ hơn mười năm bị lôi đi, đệ đệ non nớt gào khóc thảm thiết... Tất cả, khắc cốt ghi tâm, chẳng thể nào phai.

Nàng khép mi, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống, thấm lạnh nơi khóe mắt.

Lục Vân Khuê đứng phía sau, khe khẽ hừ lạnh:
"Quả nhiên là một yêu cơ trời sinh, hồ mị tận xương".

Uất Trì Ly nhịn không được, bỗng cất giọng lớn:
"Phu quân, kia nữ tử thân thể sạch sẽ, dung nhan thanh tú, Tân Nhiên tay chân vụng về, đến việc đào bới nhỏ nhoi còn chẳng xong. Không bằng để Tân Nhiên theo hầu thúc thúc, còn nàng kia, chi bằng ban cho ta, chẳng hay thế nào?"

Tân Nhiên đột nhiên bị công chúa nhà mình đem bán: " ? " 

Lục Vân Khuê vốn không ngờ nàng lại đột nhiên chen ngang, lời lẽ chẳng theo lẽ thường, liền khẽ chau mày, trong khoảnh khắc cũng không biết nên ứng đối thế nào. Cả gian phòng thoắt chốc lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía này.

Ánh mắt Lục Vân Khuê thoáng lóe sát ý, từ lâu hắn đã muốn trừ khử Uất Trì Ly. Chỉ tiếc con đường thăng quan hiện chỉ còn một bước cuối, hắn vẫn cần Uất Trì Ly trợ lực, nên ít nhất trước mặt quần chúng, buộc phải bày ra bộ dáng "phu thê tình thâm".

Lục Vân Khuê khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt sủng ái mà nói :
"Ly nhi nói thế nào, liền là thế ấy."

Uất Trì Ly bỗng nhiên bật dậy, thân hình như gió cuốn lao đến bên cạnh Liễu La Y, một phen nắm chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi vòng tay lão nam nhân kia.

Đôi mắt Liễu La Y mở to hoảng hốt, lệ quang lấp lóe, trong khoảnh khắc chạm vào ánh nhìn của Uất Trì Ly, nàng ngây dại cả người, chỉ còn thân thể run rẩy không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro