Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Bách Lý Thập Thất

Động tĩnh kia vừa truyền đến, bốn bề lại càng tĩnh lặng, nhưng chẳng phải là sự yên tĩnh vốn thuộc về đêm tối, mà là thứ chết lặng quái dị, đến cả một luồng gió cũng không thấy.

Ninh Phất Y biết lúc này mình đã bị cách ly hoàn toàn, ngay cả khí tức của Chử Thanh Thu ở phòng bên cũng không cảm nhận được. Gian phòng như biến thành một cỗ quan tài, có thứ gì rơi xuống trán nàng, vừa lạnh vừa ẩm.

Ninh Phất Y liền mở mắt, đập vào mắt là một thân ảnh mơ hồ, dường như dùng cả tay chân mà bám dính trên trần nhà. Y phục trên thân vừa bẩn vừa rách, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, thứ kia hình như đang quay lưng về phía nàng, chỉ thấy một mái tóc dài đen nhánh như rong biển.

Một vài mảng da trắng bệch như bị ngâm nước lộ ra, lờ mờ có thể thấy thứ gì đó đang bò trên ấy.

Thứ vừa rơi xuống trán nàng chính là chất lỏng chảy từ thân thể đó, khiến trong lòng Ninh Phất Y dâng lên một trận ghê tởm.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nàng, thứ đó bỗng động đậy, kèm theo tiếng kẽo kẹt ma sát, gáy nó từ từ xoay lại, chậm rãi chuyển thành chính diện.

Nếu là người thường thấy cảnh tượng rùng rợn này, ắt đã bị dọa đến hôn mê, nhưng Ninh Phất Y lại như chẳng hề nhìn thấy, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Điều này khiến thứ kia thoáng ngẩn ra, tiếng kẽo kẹt liền ngưng bặt, như thể đứng yên bất động tại chỗ.

Đó chắc chắn là một con lệ quỷ, hơn nữa loại quỷ cấp bậc này không nhiều, ngay cả Phán Quan cũng chẳng để vào mắt. Không rõ kiếp trước nó đã trải qua chuyện gì mới hóa thành oán hồn cường đại đến vậy.

Thế nhưng nó tạm thời chưa có sát ý, Ninh Phất Y cũng không nóng vội hành động. Lại qua chốc lát, nàng bỗng thấy thân thể nhẹ bẫng, giường dưới lưng trở nên gồ ghề cấn người.

Từng giọt nước rào rào rơi xuống mặt, trên đỉnh vang lên một tiếng sấm nổ ầm, mấy tia chớp xé toạc màn đêm, soi sáng sơn thôn tĩnh mịch.

Ninh Phất Y gắng mở mắt lần nữa, chỉ thấy mình đang nằm trên một cỗ xe lừa chở hàng, xe lắc lư lọc cọc trên con đường lầy lội, nhưng lại không nghe thấy tiếng vó lừa. Cơn mưa như trút từ trên đầu xuống, hạt mưa to như hạt đậu đập vào mặt đau rát, nước tràn vào mắt khiến cảnh vật mờ mịt.

Mình bị lôi ra khỏi phòng? Ninh Phất Y nghĩ thầm. Nàng muốn cử động ngón tay, lại phát hiện toàn thân cứng đờ, trừ mí mắt ra, các bộ phận khác đều không sao động đậy.

Vận dụng tiên lực vốn có thể phá giải, nhưng nàng vẫn muốn biết con quỷ này định đưa mình đi đâu, nên đành nhẫn chịu cái ướt át khó chịu ngấm vào da thịt.

Bằng khóe mắt, nàng có thể thấy cảnh vật chung quanh. Ban đầu, nàng bị kéo đi qua thôn xóm vắng tanh, rồi xe rẽ lên núi, trước mắt chỉ còn bóng cây khi đen khi trắng trong ánh chớp.

Xe lại ngoặt sang một hướng khác, Ninh Phất Y cố gạt bớt nước trong mắt, bỗng cảm thấy con đường phía trước dường như quen thuộc.

Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên một đạo quang lam băng lạnh lao ra từ lùm cây, đánh thẳng vào cỗ xe lừa dưới thân nàng, lập tức phá nát thành từng mảnh.

Ninh Phất Y giật mình, thân thể theo xe sụp xuống, thì một cột nước khác đã cuốn lấy nàng, kéo vào trong bụi rậm.

Thuật pháp thủy hệ, là người tu tiên!?

Ý niệm trong đầu nàng vừa lóe, người kia đã phi thân ôm lấy nàng. Đồng thời, tiếng leng keng vang lên bên tay phải, quỷ khí hiện hình, người kia quát lớn: "Đồ quỷ hôi thối, còn dám hại người!"

Rồi buông Ninh Phất Y ra, lao vào rừng truy theo lệ quỷ.

Tình thế đổi thay trong chớp mắt, Ninh Phất Y bị buông tay suýt nữa ngã vào bụi cỏ. Nàng vội niệm khẩu quyết phá giải cấm chế trên người, xoay người vài vòng mới đứng vững. Khi ngẩng lên, người vừa cứu nàng đã biến mất tăm.

Đây lại là đâu mà đột nhiên xuất hiện kẻ chặn đường? Hơn nữa, từ hai chiêu vừa rồi mà xét, tu vi tuyệt đối chẳng thấp, chí ít cũng chẳng kém bậc Hóa Cảnh.

Trong lòng Ninh Phất Y nóng ruột, chẳng kịp lau nước trên mặt, liền men theo phương hướng người ấy bỏ chạy mà đuổi theo.

Mưa ào ào trút xuống đầu, vô số lá cây bị mưa quật rụng, thân cây trong cuồng phong lắc lư như những nữ quỷ điên loạn tóc tai rũ rượi. Ninh Phất Y cứ thế đuổi mấy dặm mới trông thấy bóng người.

Một người một quỷ đang quấn lấy nhau giữa bùn lầy, quỷ khí âm trầm lẫn cùng tiên lực, hất tung không ít cây cối xung quanh. Ninh Phất Y giữa đường gọi ra Tương Tư, chém vỡ nửa thân cây hạch đào đang bổ về phía mình, lúc này mới hơi nhìn rõ thân hình đối phương.

Người ấy tuổi còn trẻ, dáng người cao ráo thướt tha, y phục bị mưa dập ướt sũng, song vẫn nhận ra được vẻ tinh xảo hoa lệ. Mỗi khi nàng động thủ đều vang lên tiếng leng keng, thì ra là do vòng ngọc đeo nơi thắt lưng. Trên cổ nàng lại đeo một chuỗi anh lạc đầy linh thạch, ánh sáng phát ra trong màn mưa tối trời, chỉ một viên thôi cũng đủ mua nửa tòa Tĩnh Sơn Cung.

Nhìn một cái đã biết đây là thiên kim tiểu thư nhà thế gia, cớ sao lại chạy tới thôn Phủ Đầu này giữa đêm khuya? Ninh Phất Y thoáng lấy làm lạ.

Nhưng tu vi nàng đã cao như thế, pháp khí trong tay dường như cũng là thần vũ, đối phó một con lệ quỷ ắt dư dả, chắc chẳng cần mình ra tay, Ninh Phất Y nghĩ vậy.

Thế nhưng ý nghĩ ấy vừa lướt qua, đã nghe thiếu nữ kia hét to một tiếng, đồng thời ánh chớp rạch sáng bốn phía, để lộ trong rừng treo đầy những thi thể dị dạng, khiến Ninh Phất Y giật thót tim.

Khi nàng quay lại nhìn, thiếu nữ cùng lệ quỷ đã biến mất.

Ninh Phất Y âm thầm mắng khẽ, nhanh chân chạy tới khoảng đất trống khi nãy hai bên giao đấu, chỉ thấy trên đất vương vãi một chuỗi anh lạc.

Không ngờ thiếu nữ kia tu vi tuy cao nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ non nớt. Ninh Phất Y dở khóc dở cười, tùy tay nhặt lấy chuỗi anh lạc bỏ vào Nhất Niệm Châu, rồi lần theo tàn lưu quỷ khí đuổi tiếp.

Chẳng mấy chốc, nàng dừng trước một tòa kiến trúc lớn, mưa rửa sạch lớp bụi bên ngoài, khiến lớp sơn đỏ càng đỏ tươi như máu.

Quỷ khí theo đến đây thì biến mất, trước mắt chính là một tòa thần miếu, bên trong tối om, giơ tay chẳng thấy năm ngón. Lâu lâu ánh chớp lóe lên, chiếu sáng những pho tượng đất, gương mặt dữ tợn khiến người ta lạnh sống lưng.

"Tương Tư." Ninh Phất Y khẽ gọi, Thần Kiếm lập tức hiểu ý, tỏa ra một tầng quang mang nhu hòa.

Mượn ánh kiếm, nàng nhấc chân bước vào thần miếu. Gió thốc làm cửa miếu đóng sầm lại, Ninh Phất Y khẽ nén hơi, chẳng bận tâm, cứ chậm rãi tiến lên.

Thần miếu cũng chẳng khác gì chùa miếu bình thường, Ninh Phất Y vòng quanh những pho tượng đất một lượt mà chẳng thấy gì, khí tức của thiếu nữ kia cũng hoàn toàn biến mất, như thể bốc hơi khỏi nhân gian.

Chẳng lẽ mình đoán sai, bọn họ vốn chẳng ở đây? Nửa bóng quỷ cũng không thấy, nàng đành quay người định ra ngoài tìm tiếp.

Nhưng vừa chạm tay vào cửa miếu, mày nàng chợt nhíu lại, một luồng hàn ý từ sau lưng dâng lên, lập tức xoay người, ánh mắt dừng lại trên mấy chục pho tượng thần.

Hôm qua cùng Chử Thanh Thu đi ngang nơi này, nàng đã liếc qua những tượng thần ấy. Dẫu khi đó không đếm kỹ, nhưng dường như hôm qua tượng thần không chen chúc sát nhau như hôm nay.

Nàng buông tay, chậm rãi bước vào giữa điện, mượn ánh sáng từ Thần Kiếm để nhìn kỹ, rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường, pho tượng ở góc sâu nhất có sắc màu sẫm hơn những tượng khác.

Ninh Phất Y lập tức bước tới, đưa tay quệt một cái, quả nhiên trên tay dính đầy bùn sét còn ẩm.

Trong lòng kinh hãi, nàng lập tức vung một chưởng, lớp vỏ đất nứt toác, từ bên trong mềm nhũn rơi ra một người, lăn thẳng xuống đất.

Tuy đầu mặt lấm lem bùn đất, song y phục kia đúng là của thiếu nữ vừa nãy.

Ninh Phất Y vội vỗ hai cái lên mặt nàng, đối phương liền hít mạnh một hơi, như xác chết bật dậy, trừng mắt nhìn Ninh Phất Y rồi há miệng định thét.

Ninh Phất Y lập tức đưa tay bịt miệng nàng: "Là ta, suỵt!"

Thiếu nữ lúc này mới chớp chớp đôi mắt, nhận ra Ninh Phất Y chính là người mình vừa cứu, thân thể mềm nhũn ngồi sụp xuống, ôm ngực thở dốc.

"Ngươi cũng là người tu tiên? Thuộc môn phái nào vậy, tiên hữu?" Thiếu nữ đưa tay áo lau bùn trên mặt, lộ ra làn da mịn màng, gương mặt tròn trĩnh như quả hồng đỏ, còn mang nét non nớt như trẻ con, song lại nhỏ nhắn như hạt dưa, vừa xinh đẹp vừa linh động.

"Ta là tán tiên." Ninh Phất Y không rõ đối phương có ý gì, nên không để lộ thân phận, chỉ qua loa đáp rồi đứng dậy quan sát những tượng thần còn lại.

Xem ra câu hát trong lời ca kia nhắc tới chuyện "nghịch bùn" chính là đem người phong kín trong tượng đất này, chẳng trách dân làng nói những ai bị viết chữ "tứ" lên người đều biến mất không tung tích.

Mà dân làng phần lớn u mê, tin vào chuyện thiên thần hạ phàm. Dù tượng thần dâng cúng càng ngày càng nhiều, e rằng cũng không ai dám mạo phạm tới gần xem xét.

Nếu để họ biết tượng thần mình bái lạy mỗi ngày lại chính là từng thi thể, chẳng rõ trong lòng sẽ là tư vị gì.

Ninh Phất Y đang nghĩ vậy bỗng phất tay một cái, một pho tượng khác trước mặt liền rã đi lớp vỏ ngoài. Nhưng vì đã đặt lâu ngày, lớp đất sét bên ngoài đã hòa làm một với người bên trong, tượng vừa nứt, thi thể bên trong cũng bị xé thành mấy khúc, mùi hôi thối ghê rợn cùng với huyết dịch đỏ tươi tràn ra. Bên cạnh, thiếu nữ đột nhiên bụm miệng nôn ọe, Ninh Phất Y cũng che mũi, mắt quét lần lượt qua từng tượng thần.

"Tiên hữu thân thủ thật giỏi." Thiếu nữ nôn đến chẳng ra được gì, bèn tìm cách bắt chuyện với Ninh Phất Y. Trong mắt nàng tuy còn sợ hãi, nhưng nhiều hơn lại là kích động, ánh nhìn sáng rực lướt về phía thi thể trên đất.

Ninh Phất Y không đáp lời, một mình tiến lên sờ xét các tượng. Thiếu nữ thì đứng sau mở máy nói.

"Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu ta rời nhà lịch luyện. Nghe đồn Phủ Đầu Thôn có quỷ quái, ta bèn lặn lội mưa gió tới ngay trong đêm, không ngờ vừa khéo chạm trán lệ quỷ, cùng nó giao đấu một trận. Chỉ tiếc con quỷ này quả thật lợi hại, lại để nó được thể..."

Ninh Phất Y không nỡ nói thật, đó đâu phải giao đấu gì, rõ ràng ngươi là bị một con quỷ treo lên đánh.

"Ta thấy tiên hữu dường như chẳng hề sợ hãi, không biết tu vi thế nào?" Thiếu nữ bám sát sau lưng nàng, mắt hạnh sáng như sao.

Nào có ai mới gặp đã hỏi tu vi đối phương? Ninh Phất Y hơi bực, lạnh mặt đáp: "Còn ngươi là tu vi gì, mà một con quỷ cũng không đánh lại?"

Nàng cố ý nói cạnh khóe để đối phương im lặng một lúc, nhưng thiếu nữ chẳng hề nhận ra ý không mấy thân thiện trong lời nàng, ngược lại còn tươi cười, không chút phòng bị: "Ta tên Bách Lý Thập Thất, thường gọi Thập Thất là được. Nhà ở Bồng Lai, hôm trước vừa đột phá Hóa Cảnh, trốn nhà ra ngoài lịch luyện!"

Ninh Phất Y nhất thời tắt tiếng, nàng hành tẩu giang hồ bấy lâu, đây là lần đầu gặp người vừa mở miệng đã tự báo môn hộ cùng tu vi.

Họ Bách Lý chỉ có ở Bồng Lai, hơn nữa còn là chi tộc của Bồng Lai chi chủ, Thiên Thụy Đế Quân. Quả nhiên, thiếu nữ này xuất thân tôn quý.

Chỉ tiếc, có gia thế tốt như thế mà đầu óc lại chẳng được lanh lợi.

"Ngươi tên gì? Ta thấy ngươi lớn hơn ta một chút, gọi ngươi là tỷ tỷ được không?" Thiếu nữ đôi mắt sáng ngời như nai con nhìn chằm chằm Ninh Phất Y, "Ngươi cũng đến đây diệt quỷ một mình sao?"

"Ninh Phất Y, cùng thẩm thẩm ta đến." Ninh Phất Y đáp, sau đó ra hiệu bảo nàng nói nhỏ lại, rồi dùng thần thức xuyên qua những tượng đất, lặng lẽ dò xét.

Bách Lý Thập Thất lập tức bụm miệng, thì thầm: "Còn dẫn cả thẩm thẩm đi trừ quỷ, chắc hẳn là người hiền hòa."

"Những thi thể này nam nữ lão ấu đều có, chỉ không thấy trẻ con." Ninh Phất Y mở miệng, "Bao nhiêu xác chết như thế, mà trẻ con trong thôn lại nhiều. Nếu là lệ quỷ bình thường thì đâu có lý gì chỉ xuống tay với người lớn."

"Lúc ngươi ở ngoài nghe tin đồn Phủ Đầu Thôn có quỷ, ngoài chuyện đó còn nghe thấy điều gì khác không?" Ninh Phất Y quay lại hỏi Thập Thất.

Thập Thất đảo cặp mắt long lanh lên trời, trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cũng chẳng nghe gì nhiều, chỉ biết quỷ trong Phủ Đầu Thôn hại người, tử trạng đều kỳ quái, hơn nữa nó chỉ ra tay với kẻ đơn độc một mình. Bởi vậy cả thôn mấy trăm miệng ăn, chưa ai thực sự nhìn thấy quỷ."

"Chưa ai thực sự nhìn thấy quỷ..." Ninh Phất Y lặp lại câu ấy, rồi đột nhiên khẽ kêu: "Không ổn!", lập tức nhấc chân quay người, thân thể mảnh mai nhảy lên Thần Kiếm, như sao băng xé toạc màn mưa.

"Sao vậy, ngươi biết nó ở đâu rồi à? Sợ nó hại người?" Thập Thất vội đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi.

"Không, ta sợ làm nó bị thương!" Ninh Phất Y nghiến răng đáp.

Hai người ngự kiếm mà đi, chẳng bao lâu đã quay lại thôn. Mưa đã dần ngớt, gió thổi tan mảng mây dày trên bầu trời, để lộ sắc đêm xanh thẳm vốn có.

Ninh Phất Y thu Thần Kiếm ngay giữa không trung, tung người đáp xuống trước cửa phòng Chử Thanh Thu. Vừa chạm đất đã thấy cánh cửa bị hất bay ra ngoài, thần quang cuồn cuộn trào ra, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong gian nhà chật hẹp.

Ninh Phất Y né qua cánh cửa, vội gọi: "Đợi đã! Chử Thanh Thu!"

Tiếng nàng cất lên vừa kịp lúc, Bạch Cốt giữa đường liền quặt sang hướng khác, không đánh tan hồn phách kia. Cổ tay Chử Thanh Thu khẽ xoay, thân thể nữ nhân liền bị hất văng ra khỏi phòng, lăn lông lốc xuống mặt đất.

Ngay sau đó, một kết giới trong suốt từ trên trời hạ xuống, giam chặt lấy nữ nhân kia. Nàng ta lại bắt đầu gào thét tê tâm liệt phế, gương mặt tiều tụy nhưng thanh lệ dần nứt toác, lộ ra khuôn mặt bên trong đã mục rữa.

Bách Lý Thập Thất vừa đáp xuống liền ngây người, nàng "oa" một tiếng, nhìn Chử Thanh Thu đầy vẻ sùng bái. 

"Ta giao đấu với lệ quỷ này nửa buổi mà còn thất bại, vậy mà ngươi chỉ một chiêu đã khiến nó lộ nguyên hình, thật là lợi hại!" Nàng liên tục tán thán.

"Khoan đã." Ninh Phất Y vội bước lên, giữ lấy tay Chử Thanh Thu. Cả người nàng vẫn nhỏ nước, bàn tay lúc này cũng lạnh lẽo. Chử Thanh Thu ngước nhìn thiếu nữ, hàng mi dài của nàng vẫn còn đọng giọt mưa, chợt khẽ chau mày: "Sao vậy?"

Ninh Phất Y liền thuật lại nhanh gọn sự việc vừa rồi, rồi nói: "Ta nghĩ thứ này không giết trẻ con, có lẽ khi còn sống từng là mẫu thân. Lại nghe nó chỉ tấn công kẻ đơn độc, bèn nhớ tới khi Đại Lang chết thì Thu Lan có mặt, nên mới đoán Thu Lan tất có điểm khả nghi. Giờ nhìn lại, quả nhiên đoán không sai."

Vốn Chử Thanh Thu xưa nay đối với yêu ma đều ra tay không chút nương tình, Ninh Phất Y sợ nàng một chưởng đánh tan hồn phách kia, nên mới vội vã quay về.

Khi nàng nói, mái tóc vẫn rịn nước, từng giọt lăn xuống theo chiếc cổ trắng mịn. Chử Thanh Thu nhìn một thoáng rồi dời mắt, từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn khô, áp lên mặt Ninh Phất Y.

Sau đó, nàng quay sang Bách Lý Thập Thất đang tinh thần phấn chấn, đôi mắt đào hoa hơi khép: "Ngươi là ai?"

Nghe hỏi, Thập Thất mím môi đứng thẳng, nghiêm chỉnh hành lễ: "Ta là Bách Lý Thập Thất, bằng hữu mới của Ninh tỷ tỷ, đến từ Bồng Lai."

"Ninh tỷ tỷ, chắc đây chính là thẩm thẩm của tỷ phải không?" Gương mặt tròn trịa như trái chín của nàng nở nụ cười ngọt lịm, "Thập Thất bái kiến thẩm thẩm!"

Lời tác giả:

Ngày nào đó của nhiều năm sau.

Ninh: Lão bà!

Chử (mặt lạnh): Ái chà, Ninh tỷ tỷ tới rồi.

Ninh: Lão bà, ăn cơm chung nha.

Chử: Ninh tỷ tỷ tự ăn, thẩm thẩm không đói bụng.

Ninh: Lão bà, ngủ chung nha!

Chử (cười lạnh): Ninh tỷ tỷ tự ngủ đi, thẩm thẩm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro