
Chương 35: Ảo cảnh
"Sư tôn!?" Ngồi trên đài cao, Thu Diệc bật dậy, không dám tin vào mắt mình.
"Thần Tôn sao lại vào đó? Chẳng lẽ Mộng Yểm thú hồ đồ rồi sao?"
"Ở đâu? Ở đâu vậy?" Liên tiếp có đệ tử kiễng chân nhìn về phía trước. Trên đài cao vốn đã chật kín người, giờ lại càng thêm hỗn loạn, có kẻ ngồi sau nhìn không rõ thì chen lấn ùn ùn kéo lên phía trước, ngay cả các chưởng môn của các môn phái cũng rướn cổ ngó nghiêng.
Mãi đến khi vị lão giả râu trắng lên tiếng trấn an, cảnh tượng mới dần hồi phục lại trật tự.
"Chư vị an tâm chớ hoảng, một khi đã bước vào ảo cảnh thì không thể dễ dàng thoát ra. Xin mời an tọa, đừng chen chúc!" Lão giả râu trắng vội vã hô lớn, hai tay ra hiệu bảo mọi người giữ yên lặng, rồi cũng kinh ngạc nhìn về phía cổng vòm.
Đương nhiên cảm thấy khó tin nhất chính là đệ tử Vân Tế Sơn Môn. Tất cả đều sững sờ, không nói nên lời, các vị trưởng lão thì đưa mắt nhìn nhau, Mai Thừa Tự nắm chặt chén trà trong tay, lông mày nhíu chặt lại.
"Ta cũng cho rằng Mộng Yểm thú đã nhầm rồi. Ai chẳng biết Chử Lăng Thần Tôn tu luyện Vô Tình đạo, lại xưa nay không vướng bụi trần. Dù gần đây xuống Tử Hà Phong đảm nhiệm chức chưởng môn của Vân Tế Sơn Môn, nhưng ngày thường cũng không rời khỏi Tĩnh Sơn Cung, sao lại có liên quan đến Ninh Phất Y được?" Cảnh Sơn trưởng lão há miệng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng.
Bình Dao trưởng lão không nói gì, chỉ tháo chuỗi tràng hạt đeo tay xuống, xoay nhẹ trong lòng bàn tay, tựa như đang cố giữ bản thân bình tĩnh.
Nguyên Minh trưởng lão thì ánh mắt thoáng qua một tia hứng thú, liếc nhìn Mai Thừa Tự, kẻ vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
"Ta đi thương nghị với Thánh nữ Chiêu Diêu một phen. Đã xấu hổ vì chọn phải một đệ tử tu vi thấp nhất, nay đến cả một chưởng môn cũng bị cuốn vào trò đùa này, thật chẳng ra thể thống gì!" Cảnh Sơn trưởng lão đứng dậy định rời đi, nhưng bị cây quạt của Nguyên Minh trưởng lão cản lại.
"Cảnh Sơn trưởng lão chớ vội. Cuộc tỷ thí này chẳng qua là một trò tiêu khiển, mọi người hẳn cũng chẳng đặt nặng chuyện thắng thua. Người sáng suốt đều nhận ra là do Mộng Yểm thú gây ra sai sót, rốt cuộc người bước vào kia là Chử Lăng Thần Tôn, ai dám nói năng bừa bãi." Nguyên Minh trưởng lão cười hiền hòa, dùng quạt ấn ông ta ngồi xuống.
"Nhưng mà..."
"Đã đến Chiêu Diêu Sơn thì phải theo quy củ của Thánh nữ Chiêu Diêu. Hàng ngàn ánh mắt còn đang dõi theo, lúc này mà đổi ý thì không hợp lẽ." Nguyên Minh trưởng lão tiếp lời, giọng nói ôn hòa mang theo lực lượng trấn an lòng người, "Huống hồ khi Chiêu Diêu đại hội chính thức bắt đầu, ai còn nhớ đến đoạn xen giữa hôm nay nữa chứ."
"Mai chưởng môn và Bình Dao trưởng lão nghĩ sao?" Nguyên Minh lại quay sang hai người im lặng từ nãy đến giờ.
Mai Thừa Tự mặt đen lại không nói một lời, chỉ khẽ ngẩng cằm tỏ ý đồng thuận. Bình Dao trưởng lão cũng thở dài, đặt mạnh chuỗi tràng hạt trong tay xuống bàn.
Trên đài cao lời bàn tán vẫn chưa dứt, mà trong ảo cảnh lại tĩnh mịch lạ thường. Chử Thanh Thu vừa bước vào đã lập tức hiểu ra tình hình, liền đối diện với ánh mắt của Ninh Phất Y, cả hai cùng rơi vào trầm tư.
Phía trên đầu chỉ có một điểm sáng nhỏ yếu ớt, đủ để thấy lờ mờ hình bóng đối phương, nhưng chẳng nhìn rõ gương mặt nhau.
May mà nơi này tối tăm, có thể che đi vẻ lúng túng trong mắt Chử Thanh Thu. Nàng chỉ phẩy tay, thản nhiên hất tách trà đi.
"Sao lại là..." Ninh Phất Y vừa mở miệng, nói được nửa câu thì trong lòng đã hiểu rõ, liền ngậm miệng không nói tiếp.
Hẳn là do hôn khế kia, nàng xoay người lại, giả vờ quan sát bốn phía.
Cuộc tỷ thí này còn cần đấu làm gì nữa? Người bước vào chẳng phải ai khác, lại chính là Chử Thanh Thu. Ninh Phất Y bất đắc dĩ khép mắt lại, cho dù Mộng Yểm thú pháp lực thông thiên, e cũng chẳng đỡ nổi một cái phất tay của Chử Thanh Thu.
Không biết người bên ngoài khi thấy nàng kéo cả Thần Tôn vào đây sẽ nghĩ thế nào...
Mộng Yểm thú vẫn chưa hiện thân, không khí lặng như tờ. Để xua đi ngượng ngập, Ninh Phất Y bắt chuyện: "Thần Tôn hôm qua..."
"Không sao. Nhưng chuyện ta bị thương, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai." Chử Thanh Thu bình thản đứng yên, cụp mắt xuống.
"Yên tâm." Ninh Phất Y cười gượng, không hỏi thêm, chỉ dò hỏi: "Hôm qua... ta có làm chuyện gì không?"
Chử Thanh Thu trầm ngâm giây lát, cánh môi trong bóng tối khẽ động, sau mới lên tiếng: "Không có."
Tốt quá, Ninh Phất Y thở phào nhẹ nhõm, sờ tay ra sau đầu, nơi còn lưu lại vết bầm chưa tan.
Bỗng nhiên giữa hư không vang lên tiếng một lão nhân khàn khàn. Thanh âm tuy khẽ nhưng nghe lại rõ mồn một, khiến Ninh Phất Y lập tức dẹp bỏ hết thảy suy nghĩ khác.
"Cái gì là sợ? Là xé rách tim cũng không quên được người. Vạn vật đều trở về căn nguyên của nó. Trở về là tĩnh, tĩnh tức là phục mệnh." (1)
"Quay về đi, quay về..."
Lời cuối vừa dứt, màn đêm trước mắt đột nhiên tan biến, tựa như ngày đêm thay nhau, âm dương giao thoa, ánh sáng chói lòa chiếu xuống từ đỉnh đầu.
Ninh Phất Y vội nhắm mắt lại, chờ đến khi mở ra lần nữa thì đã sững sờ đứng một chỗ, không nói nên lời.
Chỉ thấy nàng đang đứng giữa đại điện quen thuộc, trước mắt mùi máu tanh nồng nặc, nữ nhân thường ngày luôn nở nụ cười kia lúc này lại đang nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống chuôi kiếm, một tay ôm lấy ngực, bên khóe môi không ngừng trào ra máu tươi.
"Ninh Trường Phong..." Ninh Phất Y khẽ gọi thì thào.
Chính là ngày hôm đó, Ninh Trường Phong ngay trước mặt nàng tiên mạch đứt đoạn, vỡ tim mà chết.
Nỗi bi thương mãnh liệt và cảm giác bất lực dâng trào, bao trùm lấy nàng trong thoáng chốc. Nỗi đau tưởng chừng đã quên nay bỗng dội về như cơn sóng dữ, đập vào tâm trí nàng. Tựa như một khắc sau, nàng liền hóa thân thành thiếu nữ năm nào, chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu thân lìa đời mà không làm gì được. Tâm can quặn thắt, cảm giác buồn nôn cuộn trào khiến đầu óc quay cuồng.
Ninh Phất Y toát mồ hôi lạnh cả người, sững sờ đứng đó, chỉ thấy gương mặt thanh tú của Ninh Trường Phong đang dần bị máu từ thất khiếu chảy ra nhuộm đỏ.
"Ninh... Ninh Phất Y, ngươi lại đây..." Ninh Trường Phong vươn tay gọi nàng, nét mặt đau đớn méo mó, Ninh Phất Y cứng đờ thân mình, chậm rãi bước tới rồi nửa quỳ xuống.
Nàng định mở miệng, nhưng âm thanh lại như bị bong bóng chặn lại nơi cổ họng, không thể nói rõ một lời. Ninh Trường Phong bèn nắm lấy tay nàng, dùng đầu ngón tay run rẩy viết vào lòng bàn tay nàng một chữ.
Nỗi bi ai vẫn như nước lũ dâng tràn, nuốt lấy lý trí của nàng. Ninh Phất Y cố nén cơn buồn nôn, vươn tay chạm vào thân thể Ninh Trường Phong, lại không ngờ bị ai đó kéo bật dậy, trước mắt nàng xuất hiện một bóng dáng giống hệt chính mình.
Thiếu nữ ấy đang khóc, khóc đến xé lòng. Nỗi đau khổ in hằn lên gương mặt khiến nàng gần như không nhận ra nổi, chỉ thấy nơi khóe mắt có hai nốt ruồi lệ màu đỏ quen thuộc, nay đã biến thành màu đen.
"Ta phải làm sao đây?" Nàng gào lên, máu cũng trào ra từ khóe môi. "Nàng chết rồi, ta phải làm sao bây giờ?!"
Nỗi thống khổ của thiếu nữ dường như truyền cả sang Ninh Phất Y, khiến nàng cảm thấy tim gan như bị xé nát, đầu óc mờ mịt, thân tâm như hòa làm một với người trước mặt, dường như ngay giây sau liền sẽ hóa thành nàng ấy.
"Ở lại cùng ta đi... Ta sợ lắm..." Thiếu nữ cất tiếng đầy thê lương, rồi bất chợt vươn tay nắm chặt tay Ninh Phất Y: "Ta cầu xin ngươi... bảo vệ ta được không?"
Tầm mắt Ninh Phất Y trở nên hỗn loạn, lúc thì là ánh nhìn của thiếu nữ kia, lúc lại hóa thành cái nhìn của chính mình.
"Được." Ninh Phất Y khẽ đáp.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc thiếu nữ ấy nở nụ cười, nắm tay vốn siết chặt bấy lâu đột nhiên mở ra, một thanh chủy thủ do tiên lực hóa thành hiện lên trong lòng bàn tay, giây sau liền phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một đao đâm thẳng vào tim thiếu nữ.
Tiếng thét sắc nhọn như muốn xé rách màng nhĩ vang vọng trong đầu, khiến trí óc đau nhức kịch liệt. Ninh Phất Y nhíu mày, khẽ rụt đầu lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng thét bỗng ngưng bặt, xung quanh liền rơi vào yên lặng chết chóc. Ninh Phất Y cũng đột nhiên bừng tỉnh, hắc ám tựa như phủ lên bờ vai nàng, tĩnh mịch đến nghẹt thở.
Tất cả nỗi đau từng cuộn trào trong cơ thể nàng cũng theo tiếng thét ấy mà biến mất, chỉ còn đọng lại là một thân mồ hôi ướt đẫm.
Ninh Phất Y thở ra một hơi, dùng tay áo lau mặt, trong lòng chỉ còn sót lại nỗi bi ai nhàn nhạt.
Nếu là kiếp trước, e rằng nàng đã bị vùi sâu trong ký ức ấy không thể thoát ra. Tiếc rằng, nàng đã sớm trải qua quá nhiều đau đớn, dẫu có hoài niệm lại bao nhiêu, lòng dạ cũng đã sớm tê dại.
Nhưng mà... Nàng đưa tay nhìn lòng bàn tay mình, chữ mà Ninh Trường Phong khi nãy đã viết. Cảm giác ngón tay miết lên da thịt chập chờn trong ký ức, ghép lại, dường như là một chữ "Ái"
Ảo cảnh kia là ký ức của nàng, mà đoạn sau đã mơ hồ, nàng cũng quên mất rằng Ninh Trường Phong từng viết cho nàng chữ ấy.
Sinh thời Ninh Trường Phong chưa từng nói yêu nàng, nhưng vào khoảnh khắc cận kề cái chết, vì sao lại viết ra chữ đó?
Nàng nghĩ mãi cũng chẳng thông, liền không nghĩ nữa, xoay người nhìn về phía Chử Thanh Thu.
Mà đúng lúc ấy, Chử Thanh Thu cũng tỉnh lại, nàng khẽ mở mắt, trong đáy mắt thoáng hiện bi ai, rồi cũng như một cơn gió tan đi mất.
Tựa như những gì nàng nhìn thấy trong hồi ức, cũng chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm mà thôi.
Cũng phải thôi, Chử Thanh Thu thì có thể có ký ức bi thương gì được chứ? Có khi nàng ta còn chẳng hiểu "bi thương" là gì. Ninh Phất Y quay đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
"Còn chiêu gì nữa không?" Nàng hỏi.
"Thế nào là quý? Là những điều cất sâu nơi đáy lòng, chẳng thể nào quên." Giọng lão giả lại vang lên, "Quay về."
Vừa dứt lời, âm dương lần nữa đan xen, Ninh Phất Y nheo mắt nhìn ra phía trước, chỉ thấy cảnh tượng trước mặt mơ hồ, như bị phủ lên một tầng lụa mỏng, chẳng nhìn rõ được gì.
Đúng lúc nàng định dụi mắt, gió bên tai bỗng dừng hẳn, nàng lại trở về trong bóng tối.
Sao thế này? Mộng Yểm Thú cạn sức rồi sao? Ninh Phất Y hơi ngẩn ra.
Hiển nhiên, không chỉ mình nàng ngẩn ngơ, ngay cả Mộng Yểm Thú cũng chẳng rõ đang ở nơi nào. Hô hấp nặng nề của lão giả lại vang lên, rồi lại một tiếng "Quay về" nữa được cất lên.
Cảnh tượng dường như tái hiện, gió nổi lên lần nữa, ảo ảnh mơ hồ lại chuyển động.
Thế nhưng rồi lại đột ngột ngừng hẳn, Ninh Phất Y vẫn giữ nguyên sắc mặt, đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn vào hư không.
"Ngươi không làm được à?" Nàng nhíu mày.
Mộng Yểm Thú tức giận, lập tức khiến trước mắt nàng cuồn cuộn đen trắng, chớp loá khiến nàng hoa cả mắt. Nàng bèn dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho Mộng Yểm Thú giày vò.
Qua một hồi lâu, bên tai lại trở nên yên ắng, nàng mở mắt ra, bản thân vẫn đứng giữa bóng tối. Mà Mộng Yểm Thú kia xem ra đã mệt mỏi rã rời, chỉ nằm thở hồng hộc phía trên, không còn sức đưa nàng vào cảnh mộng nữa.
Còn tưởng mình sẽ được thấy những ký ức trân quý nhất chứ... Ninh Phất Y hơi thất vọng, xoay người định bắt chuyện với Chử Thanh Thu: "Thần Tôn..."
Lời vừa thốt ra được một nửa thì đột ngột ngừng lại, bởi nàng phát hiện Chử Thanh Thu đang nhắm chặt hai mắt, thân thể bất động, rõ ràng vẫn chìm trong ảo cảnh.
Thì ra không phải Mộng Yểm Thú kiệt sức, mà là bản thân mình... chẳng có ký ức quý giá nào ư? Ninh Phất Y khẽ chau mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc. Nàng bước đến trước mặt Chử Thanh Thu, phát hiện khoé môi nàng ấy thế mà lại đang khẽ cong lên.
Chử Thanh Thu nhắm mắt, ngũ quan tinh xảo như được tỉ mỉ điêu khắc, mày liễu cong vút, lông mi thật dài, sắc môi hơi nhạt, lại mang theo vài phần cô tịch.
Tiếng lòng Ninh Phất Y khẽ động, từ kiếp trước đến kiếp này, nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu mỉm cười bao giờ. Là hồi ức thế nào, mới khiến nàng ấy lộ ra nụ cười như vậy?
Đã không thể đi vào cảnh mộng, nàng đành đợi Chử Thanh Thu tỉnh lại. Ban đầu Ninh Phất Y cũng chẳng mấy để tâm, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng dần cảm thấy có điều không ổn.
Đã quá lâu rồi, Chử Thanh Thu đắm chìm trong hồi ức suốt nửa nén nhang, mà thần sắc vẫn không chút thay đổi, trái lại khóe môi càng lúc càng cong lên.
"Thần Tôn?" Ninh Phất Y chau mày gọi khẽ, thử vung tay trước mặt nàng, song chẳng có lấy một chút phản ứng.
Theo lý mà nói, với tu vi và tâm tính như Chử Thanh Thu, hẳn không nên bị mê hoặc bởi một huyễn thuật tầm thường trong thời gian lâu đến vậy.
"Chử Thanh Thu." Ninh Phất Y cất cao giọng, định đánh thức nàng. Nhưng bất luận nàng gọi thế nào, đối phương vẫn hoàn toàn không có phản ứng.
Tuy lão già râu trắng có nói Mộng Yểm Thú sẽ không làm hại người, nhưng sa vào huyễn cảnh quá lâu cũng có thể nguy hiểm. Ánh mắt Ninh Phất Y trở nên sắc lạnh, chuẩn bị cưỡng ép đánh thức nàng ấy dậy.
Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào Chử Thanh Thu, một đạo bạch quang bất chợt lóe lên quanh thân, kéo ý thức nàng vào một cõi khác.
Trước mắt nàng hiện lên vô số những khung cảnh xa lạ.
Trong cảnh tượng ấy chỉ có hai người, một là nữ tử áo trắng, người còn lại là một bóng đen mơ hồ không nhìn rõ hình dáng hay dung mạo, chỉ cảm giác được đó cũng là một nữ tử, vóc dáng cao hơn người áo trắng một bậc.
Phần lớn thời gian, họ chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, mỗi người làm việc của mình, chẳng có lấy một lời trò chuyện. Thế nhưng về sau khi vô số hình ảnh ấy cứ vậy lướt qua, quan hệ giữa họ dường như dần thay đổi.
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn. Người áo trắng dường như thân thể suy nhược, bóng đen kia thường lặng lẽ bế nàng từ trong nhà ra ngoài, từng động tác đều nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Về sau, những cái ôm như vậy dần trở thành chuyện thường ngày. Mỗi lần được bế, nữ tử áo trắng đều vô cùng yên lặng, rồi lại có lúc nàng sẽ cúi thấp cái đầu cao quý của mình, nép mình trong vòng tay bóng đen.
Lại về sau nữa, đôi khi họ sẽ hôn nhau, nhưng đều là bóng đen chủ động. Mỗi lần bóng đen rời đi, nữ tử áo trắng lại âm thầm rơi lệ.
Cho đến một ngày, dường như giữa họ nổ ra tranh cãi, nữ tử áo trắng đập vỡ tất cả đồ đạc xung quanh, còn bóng đen thì chẳng nói lấy một lời, chỉ bỗng nhiên bế nàng đặt lên giường. Hai thân thể bất ngờ áp sát, thân mình nữ tử liền mềm nhũn ra...
Kiếp trước Ninh Phất Y chẳng phải chưa từng thấy những cảnh tượng như vậy, nhưng xưa nay nàng đều chỉ lạnh lùng liếc qua, chưa từng như lúc này, mặt nóng tim loạn, hô hấp cũng rối bời.
Chử Thanh Thu... lại chìm đắm trong hồi ức như thế này sao? Ánh mắt Ninh Phất Y hơi nghiêng đi, thì ra nàng ấy không phải thực sự vô tình, hóa ra cũng từng có... từng yêu, thậm chí còn khắc cốt ghi tâm đến vậy.
Chỉ là không rõ người kia là thần thánh phương nào, mà có thể khiến nàng ta ghi lòng tạc dạ đến nỗi chìm đắm trong huyễn cảnh như vậy.
Ninh Phất Y sững người chốc lát, nhưng lập tức lấy lại thần trí, nhấc chân bước vào cảnh tượng kia, mũi chân điểm đất vượt qua cửa sổ, tay liền chụp lấy bóng đen, đồng thời dùng chủy thủ ngưng tụ từ tiên lực đâm sâu vào ngực người nọ.
Bóng đen thét lên một tiếng chói tai, ngay sau đó cảm giác bị xé rách mãnh liệt tràn tới, cảnh tượng trước mắt lập tức vỡ vụn như gương vỡ.
Ninh Phất Y hít sâu một hơi như vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng dài. Mở mắt ra, vẫn là bóng tối quen thuộc, chẳng biết từ khi nào nàng đã nắm lấy tay Chử Thanh Thu, bàn tay đầy mồ hôi ấy bỗng nhiên rút khỏi lòng bàn tay nàng.
Ngẩng đầu lên, Chử Thanh Thu đã tỉnh lại. Gương mặt tái nhợt của nàng cuối cùng đã có chút huyết sắc, đôi môi đỏ gần như mím thành một đường, trong mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y cũng chẳng ngờ sẽ chứng kiến một cảnh như vậy, vội vã lùi lại: "Ta không có cố ý nhìn. Huống hồ, nếu không phải ta kéo ngươi ra, ngươi còn chẳng biết sẽ bị nhốt bao lâu trong đó..."
"Ngươi yên tâm, ta chẳng nhìn rõ cái gì..."
"Im ngay!" Chử Thanh Thu nghiêm nghị nói.
Ninh Phất Y có thể hiểu được cơn giận của nàng vì chuyện cũ bị người khác nhìn thấy. Hiếm khi nàng cũng không phản bác, chỉ đành bất đắc dĩ ngậm miệng lại. Đúng lúc này, lão giả trong hư không lại cất tiếng, thế nhưng chưa kịp thốt ra chữ đầu tiên, Bạch Cốt bên hông Chử Thanh Thu bỗng bay vút lên không trung, chỉ nghe một tiếng rú quái dị, tiếng nói kia lập tức im bặt.
Ninh Phất Y nghiêng người né tránh, lui về sau ba bước, trong lòng có chút thương cảm cho dị thú kia.
Ngươi đã biết nàng là ai, sao còn dám trêu vào nàng làm chi?
Cùng lúc đó ngoài huyễn cảnh, chúng đệ tử và trưởng bối đang ngồi trên đài cao, vừa trò chuyện tán nhảm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cổng vòm phía dưới. Chỉ tiếc là cổng vòm chỉ cho thấy hình ảnh của người tham gia, chẳng thể nghe được âm thanh, càng không biết họ đã trải qua huyễn cảnh như thế nào.
Dù là vậy cũng không đến nỗi tẻ nhạt. Bởi mỗi người khi rơi vào huyễn cảnh đều có phản ứng khác nhau, người thì cười vang, người mắng trời chửi đất, kẻ thì quỳ gối khóc than không dứt. Chỉ một cánh cổng nhỏ bé, lại phản chiếu nhân sinh muôn màu.
"Y Y bên kia sao chẳng có chút động tĩnh gì?" Liễu Văn Trúc giơ tay che nắng, lo lắng nhìn về phía cổng vòm.
Không ngờ lời còn chưa dứt, trời đất bỗng vang lên một tiếng nổ kinh thiên. Cổng vòm bảy sắc rạn vỡ theo tiếng động, hắc khí cuồn cuộn lấy cổng làm trung tâm mà bùng phát ra bốn phía.
Đám đệ tử kinh hoảng né tránh, các chưởng môn, trưởng lão ngồi hàng đầu vội vã kết giới, bao bọc vững chắc đài cao.
Chỉ thấy giữa làn khói đen, hai mươi tám đệ tử bị hất văng ra ngoài, lăn lóc ngã xuống đất. Có người còn chưa tỉnh khỏi huyễn cảnh, khóe mắt vẫn vương lệ, mãi đến khi gió thổi tan mây khói, họ mới mơ màng mở mắt, hoảng hốt nhìn bóng người đang bước ra từ hắc vụ, chính là Chử Thanh Thu.
Mọi người xưa nay chỉ thấy Chử Thanh Thu lãnh đạm và điềm tĩnh, chưa từng chứng kiến vẻ giận dữ ngập trời của nàng như lúc này. Trong chớp mắt, toàn trường tĩnh lặng như tờ, không ai dám hé răng.
Bạch Cốt xoay tròn từ không trung rơi xuống, đáp gọn vào lòng bàn tay nàng. Tay kia của Chử Thanh Thu xách theo một con thỏ nhỏ đang giãy dụa, ném phịch xuống trước mặt lão giả râu trắng đang kinh ngạc đến ngây người.
"Dị thú của ngươi." Nàng nói, đoạn sải bước đi qua đỉnh Chiêu Diêu, băng qua đài cao, thẳng hướng xuống núi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai rõ đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng vẫn là Bình Dao trưởng lão dè dặt mở lời: "Thần Tôn, nơi này vẫn chưa kết thúc, người..."
"Bản tôn thân thể không khỏe, cáo lui trước." Nàng lạnh lùng đáp, rồi thẳng thừng bước qua đám người, không quay đầu lại.
Lời tác giả:
[1] Trích từ Đạo Đức Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro