Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 143: Tưởng niệm

Ninh Phất Y không khóc lâu, nàng rất nhanh liền gượng dậy, chui vào Tàng Thư Các, muốn từ trong đám cổ tịch mênh mông như biển tìm chút manh mối về chiếc bình kia, một khi đã đọc liền đọc suốt đêm.

Tàng Thư Các không có cửa sổ, trời sáng nàng cũng chẳng hay, chỉ quên ăn quên ngủ, gấp lại một cuốn rồi lại cầm lấy cuốn khác.

Cửa mở, một nữ tử mặc hồng y ôm cả một chồng sách cao ngất ngưỡng bước vào, khó nhọc dùng chân khép cửa, đem mấy quyển trúc giản và quy giáp (mai rùa) nặng nề thả xuống trước mặt nàng.

"Đây là Hỉ Tước đưa tới, là những cổ tịch xưa nhất mà Ma Giới có thể tìm được." Cửu Anh vỗ vỗ cánh tay tê dại, rồi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Đa tạ." Ninh Phất Y nói, nàng dụi dụi đôi mắt đã mỏi, đưa tay lựa trong đống quy giáp, lấy ra một mảnh có vẻ cũ kỹ nhất.

Trên cạnh còn dính vết máu, quả là thứ nên có ở Ma Giới.

Chữ viết phía trên u ám khó hiểu, Ninh Phất Y phải đối chiếu từng câu với cổ thư khác mới hiểu được đại khái.

Chỉ là lại chẳng liên quan gì đến Ngọc Tịnh Khai Vân Bình, nàng liền tiện tay ném sang một bên.

"Ngươi đã đọc suốt một đêm rồi, nghỉ ngơi chút đi." Cửu Anh đưa một vò hoa lộ kề bên mặt nàng, "ngươi cũng không cần quá gấp, nay khắp Lục Giới đều đang tìm tung tích Ngọc Tịnh Khai Vân Bình, không chừng vài ngày nữa sẽ có tin tức."

"Ta làm gì có tâm tư mà nghỉ ngơi." Ninh Phất Y thở dài, "Tìm lâu đến vậy, chỉ có trong Đông Hoa Hàn Vũ Lục là có nhắc tới Ngọc Tịnh Khai Vân Bình."

"Nhưng cũng chỉ miêu tả uy lực của Nữ Oa pháp khí, nửa câu cũng chẳng nói đến tung tích của nó."

"Giữa thiên hạ bao la, muốn tìm một cái bình còn khó hơn mò kim đáy biển." Cửu Anh gãi đầu, cầm lấy vài mảnh trúc giản giúp nàng xem thử.

Ninh Phất Y lại lật thêm hai cuốn, chợt nhớ ra điều gì: "Mấy ngày nay ngươi có gặp qua Thu Diệc không?"

Cửu Anh ngẩng mắt lên khỏi ánh nến mờ: "Không gặp, ta còn tưởng nàng vẫn đi theo Thần Tôn."

Ninh Phất Y trầm ngâm gật đầu, trong óc thoáng hiện lại những lời say khước hôm sinh thần mà Thu Diệc từng nói với nàng. Khi đó tưởng chỉ là lời khi say, giờ nghĩ lại càng thấy quái lạ.

"Mấy hôm nay ta thiếu điều vùi hẳn vào trong thức hải của Chử Thanh Thu, nhưng cũng chưa từng thấy bóng dáng Thu Diệc." Ninh Phất Y vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục lật sách.

Trong lòng nàng cứ như vẫn treo một sợi tơ mỏng manh vô hình, chẳng thể yên ổn.

"Có lẽ Điểu Nhi đi đâu đó vui chơi rồi." Cửu Anh đưa ngón tay sơn đỏ chạm khẽ môi, chẳng mấy để tâm.

"Cửu Anh, ngươi thấy Thu Diệc thế nào?" Ninh Phất Y bỗng thình lình hỏi, đối với chuyện tình cảm nàng chẳng hề trì độn, tâm tư còn tinh tế hơn cả Chử Thanh Thu, cho nên sớm đã nhận ra.

Chỉ là sau đêm trò chuyện trong cơn say kia, mới hoàn toàn xác định.

Cửu Anh không hiểu nổi mảnh trúc giản trong tay, liền đặt sang bên, tìm một bản dễ hiểu hơn vừa đọc vừa đáp: "Nàng lúc nào cũng rất sợ ta."

"Có lẽ năm đó lúc ta còn là Ma thú đã dụ nàng vào bẫy, lại giam nàng hai ngày, dọa nàng sợ hãi." Cửu Anh nhún vai, "Nhưng mà đừng thấy nàng ríu rít nói nhiều, thực ra tâm tư rất trong sáng, thân thể nhỏ bé mà nghĩa khí ngút trời."

Ninh Phất Y nhất thời không rõ nàng ta nói về Thu Diệc khi là người, hay là khi hóa thành vẹt.

Sau đó lại chợt hiểu, với dáng vẻ cao lớn đội trời đạp đất sau khi Cửu Anh hóa hình, thì nhìn ai trong bọn họ cũng đều chỉ như một tiểu nhân nhi mà thôi.

Nghĩ vậy nàng khẽ mỉm cười.

"Ở đây cũng không có." Cửu Anh lại thở dài, ném mảnh trúc giản sang một bên.

Ngay lúc ấy, cửa lại mở ra. Trường phong thổi qua cửa khiến những trang sách trên đất lật phành phạch vang động, hương hoa thay thế mùi mực, Ninh Phất Y chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến.

"Những thứ này ngươi xem xong rồi chứ?" Cửu Anh bỗng nhiên đứng dậy, gom hết đống sách đã lật qua vào trong lòng, "Ta giúp ngươi đặt lại chỗ cũ."

Nói xong, nàng yểu điệu bước ngang qua bên cạnh Chử Thanh Thu, tặng cho nàng một nụ cười kiều mị rồi theo làn hương rời đi.

Chử Thanh Thu nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của Ninh Phất Y, trong lòng dâng lên một tia bất lực, bèn khép cửa lại, bước nhanh đến trước mặt nàng rồi lấy cuốn cổ tịch trong tay nàng đi, nói: "Nàng ở đây cả đêm rồi sao?"

"Chỉ mới một đêm thôi, chẳng hề gì." Ninh Phất Y ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta luôn cảm thấy nhỡ đâu còn có hy vọng."

Sắc mặt Chử Thanh Thu trầm lại, đưa tay đặt sách trở lại trên kệ.

"Có chuyện gì vậy?" Ninh Phất Y thấy sắc mặt nàng chẳng tốt, bèn khẽ hỏi.

"Không chuyện thì không thể đến tìm nàng sao?" Chử Thanh Thu nói, rồi xoay người nhấc tà váy, ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Có thể." Ninh Phất Y mỉm cười, vươn tay định lấy sách thì cổ tay lại bị Chử Thanh Thu nắm chặt, kéo mạnh xuống, để yên nơi bên cạnh.

"Ta nhớ nàng." Chử Thanh Thu bỗng nhiên thốt ra.

Trái tim Ninh Phất Y theo mi mắt run rẩy một thoáng, nàng còn tưởng bản thân nghe nhầm, lập tức vểnh tai lên hỏi lại: "Nàng nói gì?"

"Ta nói, ta nhớ nàng." Chử Thanh Thu lặp lại, giọng nói mềm mại.

Từ trưa hôm qua tới giờ không thấy bóng dáng Ninh Phất Y đâu, nếu là trước kia Chử Thanh Thu vốn chẳng bận tâm.

Bình thường chỉ cần tĩnh tọa một lát, chợp mắt một giấc, mấy canh giờ cũng trôi đi như bay. Thế nhưng hôm nay lại khác, nàng ngồi một mình trong đình giữa hồ của Tĩnh Sơn Cung, gió mát từng cơn, mà trong lòng chỉ còn lại nỗi trống vắng.

Hễ nghe thấy gió động là lại ngỡ Ninh Phất Y quay về, liền ngẩng đầu nhìn ra của cung, song chỉ thấy then cửa lay động theo gió, sự trống trải càng thêm nặng nề.

Ban đầu nàng tưởng có lẽ dạo này lúc nào cũng có Ninh Phất Y kề bên, nên đây chỉ là thói quen. Nhưng khi mặt trời lặn xuống, trăng sáng treo cao, quyển sách trong tay nàng vẫn chưa đọc nổi nửa chữ, chính lúc này nàng mới hiểu ra, đó không phải thói quen.

Mà là tưởng niệm.

Nếu có ai nói với nàng ngày trước rằng sẽ có một ngày nàng không thể rời xa một người, nàng nhất định quả quyết không tin.

Vậy mà chỉ mới vắng có nửa ngày thôi, Chử Thanh Thu đã ngẩn ngơ nhìn mặt hồ phẳng lặng xanh biếc, trong lòng đầy ắp quạnh hiu cô tịch.

Nỗi cô tịch khi không có nàng kề bên.

Tâm tình u ám trầm lặng bấy lâu của Ninh Phất Y, bởi một câu "ta nhớ nàng" kia mà bỗng chốc căng tràn.

Chử Thanh Thu vốn chẳng giỏi nói rõ lòng mình, có thể thốt ra câu nói như vậy đã đủ khiến Ninh Phất Y hân hoan rạng rỡ, trong nhất thời lòng xúc động muốn trao cho nàng tất cả.

"Công dã tràng thôi, đừng tìm nữa." Chử Thanh Thu nói, "Chỉ cần ở bên cạnh ta thôi, Ninh Phất Y."

Nàng bất chợt xoay người, vòng tay ôm lấy cổ Ninh Phất Y, tựa mặt vào bờ vai nàng, dưới kệ sách cao ngút của Tàng Thư Các mà ôm nhau thật chặt.

Cánh tay mềm mại ấm áp ôm lấy cổ, hơi thở nóng hổi phả ra. Ninh Phất Y nâng tay, nhẹ nhàng dùng sức, liền đem cả người nàng bế lên đặt ngồi trên đùi mình.

Chử Thanh Thu thoạt đầu còn chần chừ, rồi cũng chẳng cự tuyệt, thân thể cuộn tròn lại, ngồi gọn vào lòng nàng.

Tư thế này vốn quen thuộc, ngày đó ở nhân gian hai người cũng thường như vậy. Nhưng từ khi Chử Thanh Thu trở lại thân phận Thần Tôn, thì dường như chẳng còn thích hợp.

Song lúc này, những hư danh ngoài thân ấy đều chẳng còn quan trọng.

Ninh Phất Y vung tay, tay áo rộng lớn liền phủ lấy toàn thân người trong lòng. Nàng hơi cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc Chử Thanh Thu, chóp mũi nghiêng đi, nụ hôn theo đó lướt xuống trán, rồi chậm rãi tìm đến môi, dần dần sâu thêm.

Chử Thanh Thu rên lên một tiếng thật khẽ, tay nàng muốn trượt khỏi vai đối phương nhưng Ninh Phất Y lại nắm chặt, ép nàng vẫn cứ ôm như ban nãy, cho đến khi nụ hôn kết thúc mới chịu buông ra.

Trong mắt Chử Thanh Thu ánh sáng lấp lánh, hơi thở rối loạn, nàng khẽ mỉm cười vùi đầu trở lại hõm vai, giấu đi gương mặt đỏ hồng.

"Y Y, ôm ta về Tĩnh Sơn Cung đi." Nàng khom người, trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro