Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142: Khởi vũ

Lời trách cứ của Bình Dao trưởng lão bị nghẹn lại, tuy vẫn khó lòng nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc Chử Thanh Thu đã mở miệng, nàng liền không thể nói thêm gì nữa.

Ninh Phất Y chớp mắt với Bình Dao trưởng lão, ôm Chử Thanh Thu càng chặt hơn, thậm chí còn đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc của nàng.

Bình Dao trưởng lão lại hít thở sâu thêm mấy hơi, đè nén sự bực dọc trong lòng, tiếp tục làm như không thấy Ninh Phất Y: "Đường chưởng môn muốn chúng ta chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất, nếu cuối cùng thật sự không tìm được biện pháp diệt Vô Cực Quỷ Hỏa, thì chỉ có thể triệu tập chư tiên môn phái, cùng Bồng Lai quyết một trận sinh tử."

"Được." Chử Thanh Thu đáp.

Nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, Bình Dao trưởng lão chau mày đứng yên, thổn thức một hơi thật dài. Nàng có thể nhận ra biến hóa trên người Chử Thanh Thu sau khi phục sinh, so với trước kia đã thêm không ít khí vị nhân gian.

Những biến hóa ấy, hiển nhiên có liên quan đến Ninh Phất Y. Lúc trước nghe được mối quan hệ giữa Chử Lăng Thần Tôn và Ninh Phất Y, nàng thực sự kinh ngạc suốt mấy ngày, bây giờ mới dần dần thích ứng.

Thủ tịch trưởng lão từ bậc thang bên cạnh run run đi xuống, đôi mắt đục ngầu nhìn về cánh cửa điện đã khép, chậm rãi mỉm cười.

"Ngươi cũng nhận ra, sau khi Thần Tôn phục sinh đã không còn giống Thần Tôn nữa sao?" Thủ tịch trưởng lão tập tễnh bước đến bên nàng, cảm khái nói: "Nhớ năm đó, ta vốn tưởng giữa Thần Tôn và nha đầu Ninh Trường Phong kia có gì đó, nào ngờ đâu..."

Bình Dao trưởng lão khẽ gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

"Mấy chục năm này không chỉ Thần Tôn thay đổi, mà cả Ninh Phất Y cũng thế, những chuyện nàng ta làm mỗi lần truyền vào tai ta đều khiến người khó mà tin nổi." Bình Dao trưởng lão lắc lắc đầu, "Nhưng cách hành sự thì vẫn quái đản như vậy, thật khiến người đau đầu."

"Lời không thể nói như thế. Lão phu lại thấy nàng trải qua bao sóng gió mà tâm tính vẫn chẳng đổi, thật sự hiếm có." Thủ tịch trưởng lão cười, giọng khàn khàn như ống bễ rít gió.

"Có lẽ vậy." Bình Dao trưởng lão xoa bóp gân cốt, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi. Bao nhiêu năm nay, nàng gần như một mình chống đỡ cả Vân Tế Sơn Môn, thật sự kiệt sức.

"Chỉ mong loạn thế này sớm chấm dứt, thiên hạ trở lại yên bình thì tốt." Bình Dao nói.

Cùng lúc ấy, Ninh Phất Y dắt tay Chử Thanh Thu đi dưới rặng liễu. Một tay nàng gạt cành lá hai bên đường cho Chử Thanh Thu, vừa cười nói: "Ngần ấy năm trôi qua, mấy cây này vẫn chưa hề được tỉa dọn hay di dời, Vân Tế Sơn Môn quả nhiên chẳng câu nệ tiểu tiết."

"Giờ nàng mới biết sao?" Chử Thanh Thu rủ mắt tránh cành lá, châm chọc nàng.

Ninh Phất Y bĩu môi, bỗng nhiên buông tay. Tức thì những cành liễu rủ san sát rơi xuống, như một tấm màn che kín gương mặt Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu chậc lưỡi một cái, vừa định gạt cành lá ra ngoài thì Ninh Phất Y đã đưa tay đẩy ra, bất ngờ hôn lên môi nàng.

Lá liễu lại rủ xuống, như tấm khăn voan che đi vẻ mặt nàng, cũng che đi sắc hồng bất chợt dâng lên, gương mặt tựa phù dung đang hé nở.

Chử Thanh Thu đẩy nàng ra một chút, ngón tay khẽ phẩy. Tức thì cuồng phong cuộn qua, những cành liễu rủ xuống liền như mái tóc xanh của thiếu nữ, tất cả đều được bện thành từng sợi bím to dài.

Mà nữ nhân mặt hơi ửng hồng thì nghiêng đầu tránh đi mấy sợi "bím tóc", chỉnh lại dáng vẻ rồi chen qua bên người Ninh Phất Y.

Ninh Phất Y thoạt đầu hơi ngẩn ra, sau lại bật cười, lắc đầu bước theo Chử Thanh Thu, càng thêm cố ý khoác lấy cánh tay nàng.

Đối diện đi tới mấy đệ tử quen mặt mặc môn phục, vừa nhìn thấy hai người các nàng thì lập tức lúng túng, tay chân vụng về đứng lại.

Bọn họ vội vã dừng bước, người cầm đầu khom lưng hành lễ: "Bái kiến Thần Tôn, bái kiến..."

Sau lưng liền có người huých hắn, nhỏ giọng mắng: "Bái cái gì mà bái, tính theo bối phận thì nàng là sư muội của ngươi đó!"

Thấy tên đệ tử cầm đầu mặt đỏ bừng lên, Chử Thanh Thu đành phải hảo tâm kết thúc câu chuyện: "Được rồi, các ngươi làm việc của mình đi."

"Vâng, Thần Tôn!" Vài người như được đại xá, vội vã kéo nhau vắt chân lên cổ chạy biến.

Ninh Phất Y thì ôm lấy Chử Thanh Thu cười đến rung cả vai, chọc cho Chử Thanh Thu bất đắc dĩ thúc cùi chỏ một cái: "Ta xem nàng chính là cố ý."

"Tính tình ta chính là như vậy, hận không thể để cả thiên hạ đều biết." Ninh Phất Y chăm chú nhìn nàng, "Thần Tôn không muốn sao?"

Chử Thanh Thu bị ánh mắt ấy làm cho tim khẽ run, liền né tránh tầm nhìn:
"Không phải là không muốn."

Ninh Phất Y thu lại ý vị phức tạp trong đôi mắt phượng, cong môi như thể muốn buông tay nàng ra, nhưng người kia trong lòng bàn tay lại đột ngột xoay một vòng, đem tay nàng nắm ngược lại, chậm rãi đi tiếp một đường.

"Nàng hành sự ngông nghênh, tuy chẳng phải khuyết điểm gì, nhưng sau này nếu gặp người mạnh hơn mình, vẫn nên cẩn thận một chút." Nàng chợt nói.

Lại có mấy đệ tử đi tới, cũng đều là cuống quít hành lễ. Chử Thanh Thu chỉ nhàn nhạt gật đầu, đợi bọn họ hoảng hốt chạy đi rồi mới tiếp lời: "Thực lực nàng hiện nay tuy mạnh, ta không còn lo nàng bị ai ức hiếp, nhưng thiên hạ rộng lớn, điều cần chú ý thì vẫn phải chú ý."

"Còn nữa..."

"Nàng đang nói di ngôn sao?" Ninh Phất Y cất lời, ý cười trong mắt nhạt đi.

Chử Thanh Thu lập tức im bặt, bước chân tuy vẫn tiến lên, nhưng lại thêm vài phần luống cuống.

"Lâu lắm rồi ta chưa ăn ở thực đường." Ninh Phất Y như nhận ra tâm tình của nàng, liền chuyển đề tài, lại nở nụ cười, đưa tay chỉ về phía xa nơi xanh biếc chồng chất. "Nàng đi cùng ta nhé."

Chử Thanh Thu nhìn nụ cười rạng rỡ kia, tim bỗng nhói đau, sau đó khẽ đáp: "Được."

Thực đường vẫn giống hệt mấy chục năm trước, ồn ào náo nhiệt, bàn ghế xếp thành mấy hàng chỉnh tề, món ăn hôm nay được dùng tiên lực vẽ trên tường, nét mực thật đậm như đang chuyển động, rực rỡ lấp lánh.

Lúc này đang giữa trưa, thực đường người ra kẻ vào tấp nập, phần lớn là đệ tử trẻ tuổi chưa tích cốc. Thấy Chử Thanh Thu bước vào thì tất nhiên đều hoảng hốt, ai nấy miệng còn dính dầu mỡ, tay bưng bát cơm cũng phải cúi đầu hành lễ.

Ninh Phất Y nhìn ra Chử Thanh Thu câu nệ liền kéo nàng tìm chỗ sau bình phong ngồi xuống, cười tươi bưng mấy đĩa đồ ăn tới, hệt như không hề hay biết xung quanh có bao nhiêu ánh mắt dõi theo.

"Thu Nhi nàng xem, món Quyện Điểu Quy Lâm này là ta thích ăn nhất, ngoài giòn trong mềm, nàng nếm thử đi." Ninh Phất Y vừa nói vừa gắp một miếng, đưa tới bên môi nàng.

Chử Thanh Thu há miệng đón lấy, nhưng chóp mũi thì nhăn lại.

Ninh Phất Y thấy nàng không nhai, vội đưa tay tới bên môi nàng: "Nàng không thích còn tiếp nó làm gì, nhả ra đi."

Chử Thanh Thu vốn định lấy khăn tay nhưng Ninh Phất Y lại tự nhiên chìa tay ra như vậy, nàng ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn há miệng nhả miếng thịt vào lòng bàn tay Ninh Phất Y.

Mặt lại không khỏi đỏ ửng, giả vờ như cúi đầu uống trà.

Ninh Phất Y không chê bẩn chút nào, đặt miếng thịt vừa nhả ra sang một bên, lau tay rồi nói: "Nàng không thích thì từ chối là được, sao ta đưa gì cũng ăn."

"Nàng nói mình thích nên ta muốn thử xem." Chử Thanh Thu nhẹ nhàng nói, nước trà trong miệng rửa trôi đi vị tanh của thịt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.

"Cũng là ta không tốt, rõ biết nàng không ăn mặn." Ninh Phất Y bỏ một khối thịt lớn vào miệng, lầm bầm nói.

"Thật ra những ngày ở phàm trần đã quen ăn rồi, nhưng khi thoát khỏi thân thể phàm tục, liền lại như trước."

Ninh Phất Y mỉm cười, không đút nàng ăn nữa.

Trong thực đường hương khí hỗn tạp, tiếng bát đũa leng keng vang dậy, đương nhiên chẳng thể gọi là yên tĩnh, nhưng Chử Thanh Thu nhìn dáng vẻ nữ tử dùng bữa, trong lòng lại an bình hơn cả khi ngồi một mình nơi rừng trúc vắng lặng.

Thậm chí vô thức đưa tay, thay Ninh Phất Y lau đi vệt dầu mỡ vô ý dính nơi khóe môi.

Ninh Phất Y ngẩng đôi mắt phượng nhìn nàng cười, mặt mày yêu kiều rực rỡ.

Cuộc sống thế này từng là những thứ Ninh Phất Y mong đợi thật lâu, từ sáng sớm đến chiều tối, cứ thế vô sự bình thản pha trà. Hôm nay dù bản thân đang ở trong đó, nhưng mỗi buổi sáng chiều thực tế đều đang nhắc nhở nàng.

Nhắc nhở rằng thế nào là đếm thời gian, rằng chờ đợi biệt ly là mỗi ngày lại một gần kề.

Sau khi Ninh Phất Y ăn xong, hai người liền trong hàng trăm ánh mắt chú mục cùng nhau rời khỏi, giẫm lên mặt đất chan hòa ánh nắng đi về phía tường cung xanh biếc tầng tầng phía xa.

Năm đó Chử Thanh Thu tru diệt Nguyên Minh trưởng lão, Tĩnh Sơn Cung hoàn toàn hủy diệt. Nhưng trải qua ba mươi năm, lầu các mới từ tro tàn mọc lên, nếu chỉ nhìn qua sẽ chẳng nhìn ra dấu vết đã từng bị hủy diệt.

Bên trong còn có người định kỳ quét dọn, cho nên vừa bước vào liền như lạc đến một thế giới khác.

Ninh Phất Y đưa tay vuốt qua hành lang và tảng đá nơi cửa vào, trước mắt hiện ra cảnh năm xưa nàng hao hết tâm tư muốn chọc giận Chử Thanh Thu, muốn thoát khỏi sự dạy dỗ của nàng, khóe môi bất giác cong lên.

Khi đó Chử Thanh Thu chẳng biết rốt cuộc là tâm tình thế nào.

Nàng nghĩ vậy, liền cũng hỏi vậy. Chử Thanh Thu đi phía sau bất chợt gương mặt đỏ bừng, không trả lời nàng.

Là tâm tình gì sao? Là vừa thấy may mắn vì nàng cái gì cũng không nhớ, lại vừa giận vì nàng cái gì cũng không nhớ, mỗi lần nàng bày ra vẻ chán ghét, đối nghịch cùng mình, thì trong lòng liền âm thầm thương tổn.

Là chẳng bao giờ dám lộ ra nửa phần quan tâm, nhưng trong góc không người để ý, ánh mắt vĩnh viễn dõi theo bóng hình nàng.

"Không biết là ai tu sửa, mà chẳng khác nguyên dạng chút nào." Ninh Phất Y lưu luyến dạo quanh, chờ bước tới hậu viện thấy hoa nở rực rỡ, nàng bỗng xoay người lại.

"Thần Tôn, nàng có biết múa không?" Ninh Phất Y hỏi.

Chử Thanh Thu ban đầu tưởng là múa võ, sau mới phản ứng lại, liền thành thật trả lời: "Không biết."

"Múa kiếm thì sao?" Ninh Phất Y rút một thanh kiếm, ném cho Chử Thanh Thu.

"Có thể thử." Chử Thanh Thu hơi lúng túng.

Thế là gió rít dữ dội, mũi kiếm xé gió mà ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ múa ra từng đóa kiếm hoa, muôn mảnh bạc vỡ sáng lòa. Ống tay áo trắng tinh lướt qua kiếm quang, cũng nhuốm lên quầng sáng nhu hòa.

Thân ảnh ấy chẳng tính là mềm mại, bởi Chử Thanh Thu vốn không phải người nhu mì mềm yếu. Nàng sắc bén, cao gầy, chính khí hào hùng, một kiếm có thể chém vỡ cả ánh dương.

Chỉ khi cổ tay trắng như tuyết mượt mà xoay chuyển chuôi kiếm, mái tóc đen quét qua sống mũi thanh tú, mới thấy lộ ra vài phần dịu dàng.

Ninh Phất Y nhìn nàng múa, nàng không biết gì về âm nhạc, chỉ vung tay cuốn gió nổi lên, gió lại cuốn rơi muôn hoa rực rỡ làm nhạc nền phụ họa.

Giữa lúc Chử Thanh Thu múa kiếm, ánh mắt nàng thoáng liếc Ninh Phất Y, trong lòng bỗng như tuyết xuân tan chảy, trào lên từng mảnh đau lòng, thế là nàng ném kiếm đi, đạp gió bước xuống trước mặt Ninh Phất Y.

"Y Y......" Nàng nhẹ nhàng gọi, đưa tay lau đi dòng nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy trên mặt Ninh Phất Y.

Những giọt nước mắt ấy lau thế nào cũng không thể khô, nàng chợt cảm thấy như vừa bị thanh kiếm vừa rồi cắm thẳng vào tim, đau đến chân cũng đều mềm nhũn.

Ninh Phất Y cố nén nỗi buồn, nàng hiểu Chử Thanh Thu cho nên không muốn để những ngày cuối cùng trôi qua trong bi thương; nhưng càng ngọt ngào, nỗi đau trong lòng càng dày đặc.

Nàng thật lòng rất yêu Chử Thanh Thu, yêu đến mức học cách giấu đi tình yêu của mình, yêu đến mức sẵn sàng cố gắng hiểu hết mọi điều mà nàng không thể hiểu được.

Chử Thanh Thu ôm nàng vào lòng, liên tục dỗ dành.

"Y Y, cuộc sống về sau của nàng còn dài, chờ khi lục giới an ổn, nàng sẽ có thể đi làm mọi điều mình muốn." Chử Thanh Thu nói, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy trong lòng.

"Nhưng nếu thiên địa diệt vong, chúng ta sẽ chẳng còn gì cả." Chử Thanh Thu nói tiếp, "Nàng phải sống thật tốt."

Ninh Phất Y lắc đầu: "Ta biết."

"Nhưng nếu nàng chết rồi......" Nàng nắm chặt áo Chử Thanh Thu, "Nàng chết rồi, thì ta làm sao sống nổi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro