
Chương 138: Sinh thần
Chử Thanh Thu hiếm khi lúng túng như vậy, nàng che mặt khẽ ho một tiếng, nắm chặt Bạch Cốt xoay người đi, vuốt phẳng mái tóc lòa xòa trên trán, rồi từ phía sau đẩy Ninh Phất Y một cái.
Ninh Phất Y bị đẩy loạng choạng hai bước, mở mắt nhìn ra ngoài kết giới, chỉ thấy mấy người kia đều đỏ bừng mặt, lúng túng bò dậy, chẳng ai dám đưa mắt nhìn thêm vào trong.
Chỉ có Cửu Anh là không hề thấy khó xử, nàng chống nạnh đứng đó, cười híp cả mắt thành một đường chỉ.
"Ninh Phất Y, ngây ra làm gì!" Nàng giơ tay vỗ lên kết giới, cất giọng the thé gọi: "Mau mở cho lão nương vào!"
Ninh Phất Y liếc nhìn Chử Thanh Thu một cái rồi đưa tay hóa giải kết giới. Cửu Anh chắp tay sau lưng bước từng bước tới gần, còn cố tình đưa mũi lại gần tai Ninh Phất Y. Ninh Phất Y giật mình, lập tức đẩy nàng ra.
"Ngươi làm gì đó?" Nàng cảnh giác hỏi.
Cửu Anh không đáp, chỉ nháy mắt làm điệu bộ, đến mức cái mũi bóng loáng bị nàng nhăn nhúm mấy đường mới chịu mở miệng: "Trên người ngươi toàn hương hoa, đừng hòng giấu được ta."
Ninh Phất Y liếm môi một cái, xua tay đẩy nàng ra một bên, khẽ giọng nói: "Đi ra!"
Quay đầu nhìn lại Chử Thanh Thu, nàng vẫn đứng thẳng tắp giống như chẳng mảy may bận tâm, nhưng bàn tay phải đang siết chặt Bạch Cốt đã bán đứng sự bối rối trong lòng.
Người đến chính là Cửu Anh, Giang Ly, Liễu Văn Trúc và Thu Diệc.
"Giang y tiên, Văn Trúc, có muốn ngồi không?" Ninh Phất Y xoa tay, rồi trong đám hoa biến hóa ra mấy chiếc bàn ghế mây, đưa tay mời.
Giang Ly rũ mắt, mỉm cười rồi thản nhiên ngồi xuống. Thu Diệc cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng sư tôn mình. Nhưng rõ ràng khó xử nhất là Liễu Văn Trúc. Lần trước nàng tuy có chứng kiến chút ít, nhưng sao có thể so được với cảnh vừa rồi, khi chính mắt thấy người nọ được bế vào trong lòng.
Thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Chử Thanh Thu, cứ như sắp ngất đến nơi.
Nhưng cũng chẳng trách nàng, trong mắt nàng, Chử Thanh Thu là Thần Tôn cao không thể chạm, cũng là chưởng môn Vân Tế Sơn Môn, bậc tiền bối được người người kính ngưỡng.
Ngày trước, Ninh Phất Y cũng thường tỏ ra chán ghét Chử Thanh Thu, nay bỗng dưng lại trở nên thân mật, tất nhiên cần chút thời gian để tiếp nhận.
Nhìn thấy bầu không khí đang căng cứng, Cửu Anh lại lần nữa phá tan yên lặng. Nàng nửa ngả người trên ghế mây, sau đó hái một bông hoa dại: "Sao ta nhớ Tử Hà Phong cỏ cũng chẳng mọc, ngay cả một con trùng cũng không có. Hôm nay vừa tới, thấy cảnh này suýt tưởng bay nhầm chỗ."
"Quả nhiên tình ái có thể khiến cây khô nở hoa." Cửu Anh chống cằm, mặt mày đầy vẻ say sưa.
"Bớt bông đùa đi." Ninh Phất Y vỗ đầu nàng, rồi kéo Chử Thanh Thu đang toàn thân không được tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, phất tay hóa ra trà nước, bộ dáng tựa như chủ nhân đích thực của nơi này.
"Nghe nói các ngươi cùng tiên môn đối đầu chính diện, còn động thủ, có ai bị thương không?" Giang Ly vừa nói vừa lấy hòm thuốc ra, ánh mắt đầy quan tâm.
"Không sao, có Thần Tôn ở đây, chúng ta chẳng chịu thiệt gì." Ninh Phất Y mỉm cười, "Cũng may Hoa Phi Hoa còn có chút nghĩa khí, đã thay ta giấu chuyện ma khí. Nhưng ta nhìn bộ dáng giả vờ của Hoa Hồng, không biết về sau có trách tội hắn không."
"Vài hôm nữa ta có việc phải đến Phi Hoa giáo, nếu ngươi lo lắng, có thể đi cùng ta." Liễu Văn Trúc bất chợt mở miệng, giọng vẫn ôn hòa như thường, chỉ là đôi mắt không dám hướng về Chử Thanh Thu.
Ninh Phất Y gật đầu: "Chuyện này quả thật nên cảm tạ hắn."
"Không nên cảm tạ ta sao? Hôm ấy ta sốt ruột đến mức đi chặn từng người, ngay cả Đường Ôn Thư cũng bị ta dỗ dành mãi mới chịu đáp ứng giữ kín bí mật cho ngươi. Chỉ tiếc là Hoa Phi Vụ kia mãi chẳng thấy bóng dáng, kết quả lại quay đầu bán đứng ngươi. Sớm biết thế ta đã nuốt sống hắn luôn, khỏi phải sinh thêm rắc rối." Cửu Anh tức tối đập bàn.
"Cảm tạ, tất nhiên phải cảm tạ." Ninh Phất Y gửi cho nàng một cái hôn gió, khiến Cửu Anh vội vòng tay ôm vai mình, còn lườm nàng một cái.
Ninh Phất Y chuyển ánh nhìn sang Giang Ly vẫn đang mỉm cười tủm tỉm, nàng do dự một chút rồi mở miệng: "Giang y tiên, ngươi... vẫn ổn chứ?"
Nụ cười trên mặt Giang Ly thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh lại sáng rỡ: "Thương thế đã lành, tự nhiên vô sự."
"Dù ta bị nàng bắt đi, nhưng ngoài lần đối chọi ban đầu, nàng cũng chẳng làm hại ta. Hơn nữa ta vốn quen thuộc với quá khứ của nàng, nên chẳng mấy chốc đã đoán ra nguyên do."
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có thể nhìn thấy hai người như thế này, lòng ta thật sự vui mừng. Còn chuyện khác... có lẽ là mệnh số. Ta chỉ làm những gì mình phải làm, cũng không cưỡng cầu thêm."
Ninh Phất Y nhìn thấy nơi đầu mày khóe mắt nàng vẫn ẩn chứa nỗi bi thương, biết rõ chẳng thoải mái như lời nói bên ngoài, nhưng cũng chẳng biết khuyên thế nào, chỉ lặng lẽ rót thêm trà cho nàng.
"Về sau, không còn tin tức gì của Hắc Lân nữa sao?" Ninh Phất Y hỏi.
Giang Ly lắc đầu.
Thấy không khí lại nặng nề, Cửu Anh liền vỗ tay chen vào: "Thôi được rồi. Hôm qua ngươi cùng Thần Tôn náo loạn Phi Hoa lâu, tin tức Bồng Lai luyện Vô Cực Quỷ Hỏa đã lan khắp các tiên môn. Nay các môn phái đều chẳng còn mù quáng tin Bồng Lai nữa, ai cũng cảnh giác đề phòng đến tận xương tủy. Ta đoán Bồng Lai cũng đã hay biết."
"Y Y, mấy ngày tới ngươi và Thần Tôn phải cẩn thận. Ta sợ Bồng Lai sẽ chẳng bỏ qua. Ngay cả vật như Vô Cực Quỷ Hỏa mà cũng dám luyện, ta nay vừa nghe đến hai chữ 'Bồng Lai' liền cảm thấy điên loạn." Liễu Văn Trúc lo lắng nói, giọng ôn nhu như cũ, chỉ là ánh mắt chẳng dám nhìn về phía Chử Thanh Thu.
Ninh Phất Y khẽ "ừ" một tiếng, nhìn về phía Chử Thanh Thu vẫn luôn im lặng.
Sau khi thấu hiểu tình ý của nàng, trong lòng Ninh Phất Y bỗng trở nên thấp thỏm. Đêm qua thậm chí còn nảy ra suy nghĩ sẽ chẳng nhúng tay vào chuyện của Bồng Lai nữa, từ bỏ ân oán, tìm nơi ẩn cư cùng nàng.
Bởi nàng không muốn có bất kỳ khả năng nào khiến mình và Chử Thanh Thu phải chia xa.
Dù sao thì, hiện giờ hai người đã chẳng còn cơ hội sống lại lần nữa.
Nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay Chử Thanh Thu, cảm nhận sự siết lại đáp trả. Tựa hồ Chử Thanh Thu đã nhìn thấu lòng nàng, chẳng nói gì thêm, chỉ khẽ vén một lọn tóc bên tai nàng.
Hành động thân mật ấy khiến mấy người còn lại đồng loạt ngẩng đầu... giả vờ ngắm lên trời cao.
"Được rồi, hôm nay nên bàn chuyện vui vẻ một chút." Cửu Anh như con mèo duỗi lưng một cái, ngáp dài, "Tối nay Điểm Tinh Trấn có hội miếu, hay là chúng ta cũng tham gia góp vui, ngay tại núi này bày một bàn rượu, coi như chúc mừng mọi người đều bình an."
"Hội miếu Điểm Tinh trấn? Trên đỉnh Tử Hà Phong cao vời vợi thế này, e là một chiếc đèn Khổng Minh cũng chẳng thấy được." Ninh Phất Y nghe như chuyện hoang đường.
"Thì đã sao, chỉ cần mượn chút may mắn, nào phải bắt ngươi khiêng cả trấn lên đây." Cửu Anh giơ tay chạm vào Chử Thanh Thu, còn nháy mắt ra hiệu, "Thần Tôn, ngươi quyết định đi."
Chử Thanh Thu liếc nàng một cái, vốn định từ chối nhưng nhìn thấy cái nhíu mày, ánh mắt ra vẻ năn nỉ kia, liền hiểu ra.
"Ta nghĩ, náo nhiệt một chút cũng chẳng có gì xấu." Nàng nói.
"Thần Tôn, mặt trời mọc từ phía tây rồi ư? Nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt?" Ninh Phất Y khó tin thốt lên, nhưng đã là ý của Chử Thanh Thu thì nàng không có lý gì phản đối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Qua giờ ngọ, Ninh Phất Y liền bị Liễu Văn Trúc kéo xuống núi mua sắm, bảo rằng phải có sơn trân hải vị của nhân gian mới ra dáng tiệc rượu. Hai người gần như đi khắp cả Điểm Tinh Trấn, rượu ngon đồ nhắm chất đầy, suýt nữa làm đầy cả Nhất Niệm Châu.
Mãi đến khi hoàng hôn đến gần, nắng tà rơi xuống cánh nhạn, dãy núi xa xa ẩn hiện, hai người mới quay về.
"Y Y, giờ trong tiên môn đã truyền tin đồn khắp nơi, ngươi thực sự cùng Thần Tôn..." Liễu Văn Trúc nhẹ nhàng ôm hai vò rượu, khẽ hỏi nhỏ.
Ninh Phất Y không phủ nhận, thản nhiên gật đầu thừa nhận.
"Ồ..." Liễu Văn Trúc gật đầu, tay lỡ siết chặt khiến vò rượu rạn ra, vội vàng nới lỏng lực đạo, "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ là quá đỗi kinh ngạc mà thôi."
"Chuyện này ta chưa từng nói với ngươi, đương nhiên sẽ khiến ngươi kinh ngạc." Ninh Phất Y đáp, "Giữa ta và nàng đã trải qua quá nhiều, trong đó rắc rối chồng chất, khó lòng kể rõ."
"Không sao." Liễu Văn Trúc vội lắc đầu, "Dù bất kể ngươi làm gì, ta đều không nói nửa câu không tốt."
Ninh Phất Y nhìn gương mặt nay đã thêm phần trầm tĩnh của nàng, mỉm cười cảm kích.
"Y Y, ngươi đối với Thần Tôn... là cảm giác thế nào?" Liễu Văn Trúc bỗng hỏi.
"Cảm giác thế nào ư?" Ninh Phất Y bước ra khỏi trấn dưới ánh hoàng hôn, ngẩng đầu ngẫm nghĩ, "Ta cũng chưa từng nghĩ kỹ."
"Có lẽ là, dù cho mây hồng rực rỡ, dù cho ngũ sắc quang mang, cũng chẳng bằng một nụ cười của nàng khiến lòng người chấn động." Ninh Phất Y trả lời.
Liễu Văn Trúc nửa hiểu nửa không gật đầu.
Khi hai người trở lại Tử Hà Phong, mặt trời đỏ rực chỉ còn nửa vòng, ẩn vào sau núi xanh như cùng nhân gian từ biệt. Trong biển hoa đã bày sẵn tiệc ngoài trời, hàng trăm ngọn hoa đăng rải khắp dưới chân, chập chờn sáng tối, như cả bầu sao sa rơi xuống trần gian.
Ninh Phất Y vừa định lại gần ngắm nhìn thì cánh tay bị Giang Ly kéo mạnh, cả người loạng choạng xoay một vòng, bị nàng lôi thẳng vào trong thạch điện.
"Ngươi đây là..." Ninh Phất Y còn muốn quay đầu tìm bóng Chử Thanh Thu, nhưng dáng hình kia chưa kịp thấy thì cửa điện đã "rầm" một tiếng khép lại.
"Vừa rồi mải chào hỏi, suýt nữa quên mất chưa chẩn trị cho ngươi. Nghe nói ngươi trên đường thương thế liên tiếp, chẳng rõ trong thể nội có còn tồn dư gì không, vẫn nên xem qua mới yên tâm." Giang Ly động tác mau lẹ, lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đã thả sợi tơ bạc xuống mạch môn Ninh Phất Y, tỉ mỉ dò xét.
Ninh Phất Y chỉ đành để mặc: "Những thương thế ấy sớm đã chẳng sao rồi."
"Ngươi có biết bao nhiêu bệnh cũ là vì che giấu không chịu chữa không? Nếu ai tu tiên cũng có thể tự lành, thì cần y tiên chúng ta làm gì?" Giang Ly tiếp tục cẩn trọng kiểm tra.
Qua một lúc lâu, nàng mới thu tơ bạc lại, lấy từ hòm thuốc ra đủ loại bình lọ, hòa chế một hồi, rồi trao cho Ninh Phất Y.
"Ngươi xem, tiên mạch vẫn tổn hại, tuy không nặng nhưng không thể lơi là. Loại đan dược này, mỗi ngày hai viên, đừng có quên."
"Đa tạ." Ninh Phất Y cúi đầu ngửi bình thuốc, chẳng có mùi vị gì.
Giang Ly khẽ liếc ra ngoài cửa, rồi bất ngờ thu hòm thuốc, nở nụ cười tươi: "Được rồi, ra ngoài thôi."
Ninh Phất Y chẳng hiểu nàng toan tính điều gì, ngơ ngác cất thuốc, xoay người mở cửa. Ngay khoảnh khắc cửa bật mở, sống lưng nàng liền dựng đứng, suýt nữa vung tay giáng xuống một đạo lôi đình.
Chỉ thấy trước mắt một đen một trắng hai con chim lao đến kêu inh ỏi: "Chúc mừng Đường Chủ năm mươi đại thọ, chúc Đường Chủ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Hét xong vẫn chưa đủ, hai dải lụa đỏ viền vàng từ miệng chúng buông xuống, bên trái viết "Phúc như Đông Hải", bên phải "Thọ tỷ Nam Sơn", trên đầu lại trôi thêm một tấm, đề bốn chữ: Hoành đồ bá nghiệp.
Lúc này Ninh Phất Y chỉ thấy xấu hổ vượt xa kinh hãi. Nàng bị Giang Ly đẩy ra, miễn cưỡng nặn nụ cười, cố nhịn để đầu ngón tay không thiêu rụi cả đám lụa kia thành tro bụi.
Hàn Nha và Hỉ Tước hô xong, ríu rít đáp xuống đất hóa thành nhân thân. Hàn Nha nhảy nhót muốn nhào tới lĩnh công, nhưng Ninh Phất Y vội che mặt tránh đi, quay người chạy trối chết.
Chắc chắn là hai cái người này bày ra "văn chương" rực rỡ như thế. Nếu ở lại thêm một khắc, e rằng nàng thật sự sẽ biến hai con chim này thành gà nướng.
Hai bên đứng sẵn mấy người khác, đều cười đến gập cả bụng. Ngoài những người ban ngày còn có cả Dung Cẩm, một nhóm náo nhiệt vỗ tay rào rào.
Ninh Phất Y lập tức túm lấy Cửu Anh diêm dúa trong đám, kéo mái tóc nàng: "Đây là chủ ý của ngươi đúng không? Kỳ Cửu Anh, sinh thần của ta vốn vào tiết Thanh Minh, nay đã cuối xuân rồi, ngươi còn mừng sinh thần cái gì chứ? Lại còn năm mươi đại thọ, ngươi..."
"Buông ra!" Cửu Anh đau đến đôi mắt phượng ươn ướt, vội giật lại mái tóc quý như bảo vật, "Sinh thần vừa mới qua chưa bao lâu, coi như bù lại thì có sao!"
"Còn chẳng phải vì nghe Liễu Văn Trúc nói ngươi sinh đúng vào tiết Thanh Minh, nên xưa nay chẳng ai chúc mừng sinh thần cho ngươi, ta mới động lòng thương hại thôi." Cửu Anh nghiêng đầu đáp, "Việc này nhà ngươi Thần Tôn cũng là chủ mưu đó, sao không quay qua gây sự với nàng đi?"
Ninh Phất Y nắm chặt tay nàng, rồi dần nới lỏng. Lời Liễu Văn Trúc nói không sai, bởi mỗi dịp Thanh Minh đều là lúc vạn quỷ hồi hồn, trong môn bận tối tăm mặt mũi, nhất là Ninh Trường Phong, nào còn tâm trí đâu mà để ý tới cái gọi là sinh thần của nàng.
Nghĩ vậy, lòng nàng mềm xuống, vừa định mở miệng, phía sau bỗng truyền đến một tràng hoan hô.
Nàng theo bản năng ngoảnh lại, vừa ngẩng mắt liền thấy lửa pháo nổ tung, hoa đăng sáng rực soi sáng cả đỉnh Tử Hà Phong.
Ngàn đuốc soi trời cây sáng rực, bảy nhành hoa lửa nở tung bay. Ánh lửa che lấp trăng sao, trong mắt nàng chỉ còn lưu lại quầng sáng chói lòa chẳng tan.
*Đăng thụ thiên quang chiếu, hoa diễm thất chi khai. Trích bài phú Tết Nguyên Tiêu của Tùy Dạng Đế Dương Quảng.
Tim đập loạn theo từng tiếng pháo, mà trong giữa muôn vệt tinh hỏa, có một dáng người mơ hồ bước ra, y sam rực rỡ rơi xuống.
Ninh Phất Y vừa thấy rõ người ấy liền lập tức không nén nổi ý cười, ánh pháo cay xè mắt, nàng gần như chạy vội tới.
Chử Thanh Thu mỉm cười dịu dàng, trên thân không phải bạch y ngày thường mà là một bộ váy đào phấn, cánh tay rủ xuống hai dải lụa mỏng như cánh ve, tóc đen quấn tơ bạc điểm vài đóa hoa, sắc màu tươi sáng càng tôn thêm mấy phần diễm lệ.
Nàng dang rộng hai tay, Ninh Phất Y liền nhào tới nàng, ôm thật chặt.
"Thế nào, phối với tiên lực của nàng có hợp không?" Chử Thanh Thu dịu dàng nói, bàn tay vỗ lưng nàng, "Cửu Anh nói nàng sẽ thích, ta liền mặc."
"Nàng còn tin lời nàng ta sao?" Ninh Phất Y hơi nghẹn ngào, trong lòng mềm nhũn, thật lâu mới buông tay.
"Ta còn có lễ vật." Chử Thanh Thu hơi đỏ mặt nói, kéo lấy tay nàng, trên cổ tay Ninh Phất Y chợt có cảm giác lạnh.
Ninh Phất Y đưa tay lên, hóa ra là một chiếc vòng ngọc bích giống hệt với chiếc trên tay Chử Thanh Thu, chỉ khác là chưa từng vỡ nên chẳng cần bọc lá vàng.
"Ta không biết nên tặng nàng cái gì. Nàng dường như chẳng thiếu thứ gì, nên mới xuống phàm trần tìm một chiếc vòng y hệt, nghĩ rằng nàng có lẽ sẽ thích." Chử Thanh Thu nói, "Vật này ta chuẩn bị từ sớm, chỉ là nay mới đưa cho nàng."
"Trên đó có khắc chữ." Nàng đưa tay chọc chọc lên cánh tay Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y còn chưa kịp cảm thụ động tác kia, mắt đã rơi xuống vòng ngọc. Ngọc xanh biếc nhẵn mịn, nhưng phàm trần vật đổi sao dời, để tìm ra món đồ cách nay ba mươi năm thì chẳng khác gì tìm cổ vật, hẳn là chẳng ohải dễ dàng.
Đúng lúc một tràng pháo hoa nữa nở rộ, dưới ánh sáng rực rỡ, Ninh Phất Y thấy rõ hàng chữ tinh tế khắc trên đó. Nhìn nét bút, chắc chắn là Chử Thanh Thu không dùng tiên lực mà tự mình khắc lên đó.
Nàng khẽ đọc thành tiếng:
"Nguyện gánh trên vai ba đời tuyết, hóa nửa ánh đăng tặng cho người."
*Nhữ nguyện kiên đầu tam sinh tuyết, hóa tác tặng nhĩ bán trản đăng.
Faye: Truyện này tác giả rất thích trích thơ văn cổ đại vào, bài nào mình tìm thấy trên Thi Viện hoặc mấy trang cổ thi thì mình trích nguyên văn hoặc sửa bản dịch trên đó lại nếu mình thấy thơ chưa đủ vần, còn không có mà tác giả chế thì mình dịch thơ lại.
Mà công nhận mình thích câu thơ Thần Tôn khắc trên chiếc vòng ghê, tính ra số của NPY khổ, nhưng có Thần Tôn nguyện trải qua khó khăn 3 kiếp gánh cho nàng 1 đời bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro