Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

Phương Nhiễm khi nhìn thấy đồ vật trong tay Tống Thanh Lam, trong nháy mắt đầu chỉ cảm thấy 'ong' một tiếng trở nên trống rỗng.

Bởi vì trong phòng không có kệ sách, cho nên quyển sách kia liền đặt  trên bàn mà Phương Nhiễm thường làm việc. Trong khoảng thời gian này thật sự là quá bận, Phương Nhiễm cũng không có cất quyển sách đi. Không nghĩ tới Tống Thanh Lam lại phát hiện nó.

Trang sách kép cuối sách, viết xuống tình yêu thời niên thiếu của Phương Nhiễm, mà người trong thư tình đang đứng trước mặt cô.

Vẻ mặt cô ấy âm trầm.

"Cậu thích mình?" Tống Thanh Lam nhìn Phương Nhiễm, giọng nói lạnh băng hỏi cô: "Đây là quyển sách năm đó tặng cho mình, nếu hôm nay mình không có nhìn thấy nó, mình cũng không biết cậu thế nhưng bắt đầu từ trung học đã thích mình."

Phương Nhiễm hơi mở miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Trong mắt Tống Thanh Lam có khiếp sợ và chán ghét, làm cô cảm thấy cả người lạnh băng, giống như là đứng trong gió lạnh. Tất cả làm cho suy nghĩ của Phương Nhiễm trở nên chậm chạp, khó có thể ứng phó chuyện đang diễn ra.

Bị phát hiện......

Cuối cùng, vẫn là bị phát hiện.

Tay cầm ly nước của Phương Nhiễm run nhè nhẹ, bị nóng đến bàn tay đỏ bừng nhưng cũng không có cảm giác gì, cô chỉ là cúi đầu không có hé răng.

"Nói đi?"

Tống Thanh Lam lạnh giọng hỏi: "Cậu dám viết thư tình, vì sao không dám đứng trước mặt mình nói?"

Phương Nhiễm không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể cúi đầu nhìn ly nước trong tay, gập ghềnh giải thích nói: "Mình, mình thật là......" Thích cậu.

Câu nói kế tiếp còn không có nói ra, Tống Thanh Lam liền giơ quyển sách trên tay lên, 'cạch' một tiếng, quăng trên sàn nhà bên cạnh Phương Nhiễm.

Tống Thanh Lam nhìn cô, trong mắt tràn đầy chán ghét, lạnh lùng nói: "Cậu làm mình thấy thật ghê tởm."

Nói xong lời này, cô liền bước nhanh qua Phương Nhiễm đi ra ngoài. Phương Nhiễm có thể nghe được tiếng Tống Thanh Lam cầm lấy quần áo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Cửa kêu một tiếng 'đùng', làm cho Phương Nhiễm còn sững sờ bừng tĩnh.

Cô quay đầu lại nhìn cửa nhà một cái, lúc này mới cảm thấy ly nước trong tay đã nóng đến mức làm tay cô phát đau.

Phương Nhiễm cứ đứng ở tại chỗ như vậy không biết nên làm như thế nào cho phải. Cô đặt ly nước xuống, dùng bàn tay bị nóng đỏ bừng nhặt quyển sách trên sàn nhà lên .

Tầm mắt dần dần ướt át, Phương Nhiễm nhìn đến nước mắt rơi trên mắt kính của mình, mới nhận ra chính mình đang khóc.

Cô ngồi xổm trên mặt đất cầm quyển sách kia, im lặng rơi lệ. Toàn bộ căn nhà đều lâm vào sự yên tĩnh, không có một chút thanh âm.

Phương Nhiễm biết hết thảy đều kết thúc, vô luận là cảm tình đến muộn mười năm, hay là quan hệ cùng Tống Thanh Lam , đều đã kết thúc.

Sự chờ đợi vào mùa hè năm ấy, cách đã lâu như vậy rốt cuộc......vẫn tới.

***

Sau kỳ nghỉ Tết Tây, gần như tất cả mọi người đều chờ mong Tết Âm Lịch còn cách không lâu.

Việc buôn bán của quán cà phê mấy ngày này không tồi, mọi người đều nghiêm túc làm việc. Ngẫu nhiên cũng sẽ thảo luận xem Tết Âm Lịch nên làm hoạt động hay trang trí gì.

Lúc Lễ Giáng Sinh đều quá vội vàng, rất nhiều đồ trang trí cũng chưa kịp mua, đối với việc này, Nặc Nặc rất không hài lòng.

Là người duy nhất lo lắng quán cà phê có đóng cửa hay không, Nặc Nặc nhân lúc nhàn rỗi, lôi kéo Thẩm Khuynh Y thảo luận việc bố trí trong quán và chương trình khuyến mãi nhân dịp Tết Âm Lịch.

"Thương nhân ơi thương nhân, không có khuyến mãi có thể gọi là thương nhân sao?" Nặc Nặc ở phía sau bếp cùng Thẩm Khuynh Y nói: "Chúng ta phải khống chế chi phí, đề cao doanh số, tranh thủ ở ngày hội cuối năm đạt tới một đỉnh cao mới......"

Sơn Linh nghe hai người sau bếp lớn tiếng mưu đồ bí mật, có chút bất đắc dĩ bấm đơn cho khách hàng trước mặt.

"Bạn muốn ly latte kem phô mai, size lớn, không thêm đường đúng không?" Sơn Linh tươi cười công nghiệp, đối diện với vị nhân viên văn phòng trước mắt nói: "Quét mã bên này, cảm ơn."

Khách hàng trả tiền rồi mang cà phê đi, Sơn Linh lại bắt đầu rảnh rỗi.

Thẩm khuynh ở sau bếp có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể không làm hoạt động không?"

Nặc Nặc rất là khiếp sợ: "Đây chính là cửa hàng của chị đó!"

Sơn Linh có thể tưởng tượng được lúc này biểu tình của Thẩm Khuynh Y khẳng định rất khó xử. Một mặt cô cảm thấy Nặc Nặc nói không sai, một mặt lại không muốn làm việc, thực sự rất đau đầu.

Đúng lúc này, một người đi đến cửa quán cà phê, cô ấy mặc áo khoác màu trắng dài, lộ ra chiếc quần đen dài đến mắt cá, mang một đôi giàu cao gót màu đen từ bên ngoài đi đến.

Phải biết rằng vài ngày trước còn rơi tuyết lớn, người đi trên đường hận không thể bọc mình thành một trái banh, thế nhưng còn có người cần đẹp không cần độ ấm, mặc ít như vậy. Sơn Linh chỉ nhìn đã cảm thấy lạnh.

Bất quá cô gái đó dáng người cao gầy, mái tóc màu rượu đỏ, uốn xoăn, phối hợp kính râm lớn, rất giống người mẫu từ tạp chí thời trang. Chính là có chút quen mắt.

Sơn Linh nhìn người nọ đi đến trước mặt mình, tháo xuống kính râm nói: "Một ly latte, không thêm gì hết."

Lúc này, Sơn Linh mới nhận ra trước mặt người là Tống Thanh Lam.

"Chị Tống?" Sơn Linh đứng ở quầy, ngoài ý muốn nhìn cô: "Sao chị chỉ mặc thế nào tới, không lạnh sao?"

Tống Thanh Lam nhìn Sơn Linh một cái, không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi: "Cửa hàng trưởng của cô có ở đây không? Tôi hẹn cô ấy hôm nay ở chỗ này gặp mặt."

Cùng Thẩm Khuynh Y gặp mặt?

Sơn Linh thấy khó hiểu, sao nàng không biết Tống Thanh Lam liên hệ với Thẩm Khuynh Y?

Vẫn là lén mình mà liên hệ.

"Chị ấy ở phía sau bếp, chị chờ một chút." Sơn Linh nói với Tống Thanh Lam: "Chị tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ đem cà phê đến."

Tống Thanh Lam hình như cũng không muốn bị người chú ý. Cô phát hiện không ít người trong quán cà phê đã bắt đầu nhìn chằm chằm mình. Cô liền đeo kính râm lên, giẫm lên giày cao gót tìm một chỗ ở trong góc ngồi xuống, bắt đầu chơi điện thoại.

Sơn Linh xác định xong vị trí của đối phương, mới vén màn sau bếp, nói với hai người còn đang ở thảo luận chiết khấu: "Tống Thanh Lam tới."

Nặc Nặc lập tức giật mình: "Sao Tống Thanh Lam lại đến chỗ chúng ta?"

"Chị hẹn cô ấy ở chỗ này gặp mặt." Thẩm Khuynh Y nghe vậy thì rất bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua cô ấy gọi điện thoại cho chị, chị liền hẹn cô ấy ở chỗ này gặp mặt."

Nặc Nặc rất kinh ngạc nhìn cô: "Cửa hàng trưởng, khi nào mà chị thân với Tống Thanh Lam như vậy?"

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: "Chị nói đây là lần thứ hai chị và cô ấy nói chuyện, em tin hay không?"

Nặc Nặc lắc đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.

Sơn Linh như là nghĩ tới cái gì, chờ Thẩm Khuynh Y đi ngang qua người nàng, nàng mới túm người vào trong một góc, lén lút hỏi: "Có phải chuyện quyển sách kia hay không?"

Rốt cuộc, có thể làm Tống Thanh Lam chủ động liên hệ Thẩm Khuynh Y, ngoài quyển 'Lời tỏ tình dài nhất' ra, Sơn Linh không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.

Mà Thẩm Khuynh Y như đã sớm biết, cô nhìn thoáng qua chỗ Tống Thanh Lam ngồi, mới nhìn Sơn Linh thật sâu, nói: "Đúng vậy."

Hai chữ vô cùng đơn giản lại làm Sơn Linh suy nghĩ rất nhiều, nàng nhìn Thẩm Khuynh Y muốn nói lại thôi, lại bị Thẩm Khuynh Y cười khẽ sờ đầu.

"Chị đi nói chuyện với cô ấy trước." Thẩm Khuynh Y nói với Sơn Linh: "Nói Nặc Nặc pha hai ly latte, em bưng lại đây."

Sơn Linh nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Khuynh Y, ý cô ấy là cô ấy sẽ đi hỏi Tống Thanh Lam nguyên nhân tới nơi này. Chờ Sơn Linh bưng cà phê lại đây, thì ba người có thể ngồi nói chuyện.

"Em biết rồi." Sơn Linh gật đầu, cười nói: "Ly của chị thêm sữa không?"

Thẩm Khuynh Y cũng cười nói: "Thêm một chút."

Phân phó xong Sơn Linh, lúc này Thẩm Khuynh Y mới chậm rãi đi tới  trước mặt Tống Thanh Lam, cùng cô nhìn nhau một cái, mới ngồi xuống.

Tống Thanh Lam hình như đang nhắn tin trên WeChat. Đôi tay cầm điện thoại mẫu mới nhất, móng tay thon dài đập vào trên màn hình kêu 'lạch cạch'.

"Cô Tống hẹn tôi gặp mặt, là để tôi xem cô chơi điện thoại sao?" Đôi tay Thẩm Khuynh Y đặt ở trên bàn, bình tĩnh hỏi.

Giọng nói phát ra, âm thanh 'lạch cạch'  gõ màn hình của Tống Thanh Lam liền dừng lại. Sau đó cô nâng mắt lên, nhìn Thẩm Khuynh Y, giống như đang suy nghĩ phải nói cái gì.

Đang ở sân nhà của mình, Thẩm Khuynh Y rất nhàn nhã nhìn cô, mở miệng: "Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

Tống Thanh Lam ngồi thẳng dậy, đặt úp điện thoại lên bàn.

"Một tháng trước, cô gọi điện cho tôi, nói phát hiện một thứ trong quyển sách năm đó tôi bán cho cô, cô muốn đích thân giao cho tôi, còn hẹn tôi gặp mặt." Sắc mặt Tống Thanh Lam nặng nề nhìn cô: "Vì sao gặp mặt rồi lại không muốn đưa cho tôi?"

Thẩm Khuynh Y cùng cô bốn mắt nhìn nhau, hơi nhếch lên khóe môi, nói: "Không phải hiện tại cô đã hiểu sao? Nếu không, cũng sẽ không tới tìm tôi."

Từ khi nhận được điện thoại của Tống Thanh Lam, Thẩm Khuynh Y cũng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Quyển sách đó thật ra ở trong tay của Thẩm Khuynh Y là an toàn nhất, nhưng Phương Nhiễm lại rất muốn có được nó. Thẩm Khuynh Y không có lý do gì cự tuyệt, mà vì quan hệ của Phương Nhiễm và Tống Thanh Lam, sớm hay muộn cũng có một ngày cũng sẽ bởi vì nó mà tan vỡ.

Chẳng qua, chuyện này cũng đến quá nhanh.

Tống Thanh Lam như nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt tràn ngập khó chịu và chán ghét. Lúc này cô bực bội vuốt tóc dài của mình, khóe mắt liếc thấy Sơn Linh bưng hai ly cà phê đi tới.

"Chị Tống, đây là ly của chị." Sơn Linh đặt cà phê xuống, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Khuynh Y.

Thẩm Khuynh Y dùng ánh mắt ra hiệu với Sơn Linh.

Sơn Linh ngầm hiểu, xoay người rời đi.

Ngay vào lúc này, người ở trong quán hình như đã phát hiện Tống Thanh Lam, đã có vài người bắt đầu cầm di động chụp ảnh. Thậm chí có người đứng lên nhìn xung quanh, bộ dáng rất tò mò.

Đúng lúc Sơn Linh không biết có nên ngăn cản những người này hay không, ngoài quán cà phê có hai người đi tới. Hai cô gái đều rất trẻ tuổi, vừa tiến đến liền dò hỏi Sơn Linh: "Ngượng ngùng, xin hỏi......"

Một cô gái tiến đến bên tai Sơn Linh, nhỏ giọng nói với cô: "Tôi là trợ lý của Tống Thanh Lam, chị ấy có ở đây hay không?"

Đôi mắt Sơn Linh hơi sáng lên, tò mò nhìn hai người trước mặt.

Thì ra Tống Thanh Lam là lén đến đây sao?

Nhưng mà trợ lý của Tống Thanh Lam không phải là Phương Nhiễm sao, tuy nói minh tinh khẳng định không chỉ có một trợ lý, nhưng Sơn Linh loáng thoáng đã nhận ra cái gì.

Nàng không có để người trước mặt chờ lâu lắm, chỉ vào trong góc, nói với hai người: "Ở bên kia."

Hai người liên tục nói lời cảm ơn, sau đó bước nhanh đi qua, khom lưng không biết nói gì với Tống Thanh Lam. Sơn Linh rất rõ ràng cảm giác được Tống Thanh Lam không vui, hai trợ lý co rúm lại một chút. Sau đó Tống Thanh Lam mới mang lên kính râm, chân dài bước khỏi quán cà phê.

Sơn Linh đứng ở bên cạnh nhìn hết thảy, chờ ba người đều rời đi, mới quay đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, lặng lẽ đi lại đây.

"Y Y."

Sơn Linh ngồi ở chỗ của Tống Thanh Lam, nhìn Thẩm Khuynh Y nhàn nhã uống cà phê, tò mò nói: "Chị Tống nói gì với chị vậy? Có gì em không thể nghe sao?"

Thẩm Khuynh Y ngẩng đầu nhìn nàng, nhấp môi nói: "Cô ấy đã thấy quyển sách của Phương Nhiễm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro