Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Đến đêm, trước khi ngủ Thẩm Khuynh Y nhốt Sơn Linh vào lồng sắt.

Tuy rằng ánh mắt Sơn Linh nồng cháy, lúc vào lồng sắt còn gục đầu ủ rũ, nhưng Thẩm Khuynh Y vẫn là làm bộ không nhìn thấy. Sau khi khóa chốt lồng sắt liền đi rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm sau là chủ nhật, Thẩm khuynh Y vẫn nhốt bản thân trong nhà cả ngày, đói bụng thì gọi cơm hộp, thời gian còn lại đều để phục hồi quyển "Lung Thành chuyện xưa".

Quyển sách này thật sự là quá cũ xưa, hơn nữa còn có nhiều chỗ bị thiếu trang. Làm cho việc phục hồi Thẩm Khuynh Y trở nên khó khăn, vừa sợ làm hư quyển sách này, vừa sợ phụ hồi không tốt. Cho nên thời gian phục hồi dài hơn cô nghĩ.

Trên bàn làm việc của Thẩm Khuynh Y có một hộp giấy rút nhỏ, bé chim béo rúc bên trong ngủ rất ngon. Nàng co người lại làm cho thân thể nhỏ như 1 cục bông tròn vo, làm Sơn Linh nhìn lại càng béo hơn.

Mỗi khi Sơn Linh nghiêng đầu sắp gục xuống, Thẩm Khuynh Y đều sẽ vươn một ngón tay đỡ nàng lại, tránh cho nàng rớt khỏi hộp.

Cứ như vậy, một người một chim vượt qua cuối tuần bình yên nhưng không hề thú vị.

Vào thứ hai, Thẩm Khuynh Y phải xuống giường đi làm.

Cô mặc một bộ váy đen, tóc xõa tùy ý trên lưng, trên mặt không trang điểm nhưng cũng đã thật xinh đẹp, đôi con ngươi màu đen thuần khiết làm cô càng thêm tinh xảo.

"Pi pi ~"

Sơn Linh ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, nhìn Thẩm Khuynh Y đã bắt đầu chuẩn bị đồ, cầm lấy chìa khóa xe.

'Phải đi sao?'

Sơn Linh vui vẻ mài móng vuốt, hôm nay nàng đã có thể hóa hình, tuy rằng luyến tiếc Thẩm Khuynh Y ra ngoài đi làm, nhưng Sơn Linh vẫn muốn hóa hình càng nhanh càng tốt. Bởi vì những hoa cỏ trên ban công đã làm bạn với nàng đang yêu cầu nàng chăm sóc.

Vừa bước đến trước cửa, Thẩm Khuynh Y quay đầu lại nhìn nhìn bé Sơn Tước kia, suy nghĩ một hồi lại đi tới.

"Pi pi."

Sơn Linh từng bước một bước tới mép lồng sắt, nghiêng đầu nhỏ lông xù xù nhìn cô, bộ dáng như muốn nói 'sao chị còn chưa đi'.

Thẩm Khuynh Y không biết sao vậy, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, cô nhìn Sơn Linh trong lồng sắt, vươn ngón tay ra chạm chạm vào lông của nàng.

"Chị đi đây." Thẩm Khuynh Y thấp giọng nói: "Buổi tối trở về chị sẽ mua cho em một ít sâu bột."

Cô phát hiện bé chim béo đặc biệt thích ăn sâu, lần trước mua một bao sâu bột đều bị ăn sạch. Hôm nay, tiện đường tan làm về cô sẽ ghé mua thêm một ít, không để nhóc con này bị đói.

Sơn Linh "pi pi" hai tiếng, dán vào tay Thẩm Khuynh Y, bộ dáng lưu luyến không rời.

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng cọ ngón tay của mình, cuối cùng nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy chị đi đây."

Nhìn Thẩm Khuynh Y ra ngoài, Sơn Linh bất đắc dĩ đứng ở thanh treo mài mài móng vuốt, chờ qua nửa tiếng, xác định Thẩm Khuynh Y sẽ không đột nhiên trở về, Sơn Linh mới đi đến chỗ khóa sắt , dùng chiếc mỏ nhỏ màu đen, thuần thục mở cửa lồng sắt ra.

Sau khi lồng sắt mở ra, Sơn Linh vẫy đôi cánh nhỏ bay ra ngoài, sau đó dừng ở phòng khách, trong một giây liền biến thành hình người.

Mái tóc dài màu đen, trên đỉnh đầu hơi rối loạn, Sơn Linh vươn tay vuốt vuốt lại tóc mình, bất đắc dĩ vén ra phía sau.

Sơn Linh năm nay 20 tuổi, là thành niên tiểu yêu tinh. Dáng người nàng thon thả, làn da trắng nõn, với đôi mắt đen láy nổi bật. Nếu bây giờ Thẩm Khuynh Y trở về nhìn thấy nàng, nhất định sẽ kinh ngạc.

Bởi vì Sơn Linh giống cô gái trong mơ của cô y như đúc.

Đôi chân trần của Sơn Linh đứng trên sàn nhà, nhìn trên người không mảnh vải che thân nàng cũng hơi ngượng ngùng. Lúc còn là chim không mặc đồ cũng không sao, dù sao lông chim của bản thân dày, nhưng hóa thành hình người liền trơn bóng, đúng là hơi xấu hổ.

"Phải tìm một bộ quần áo để mặc mới được."

Sơn Linh nghĩ vậy, vội vàng đi vào phòng ngủ, nàng nhớ Thẩm Khuynh Y có rất nhiều quần áo, mở tủ quần áo ra nàng lấy đại một cái váy ngủ rồi tròng lên.

Thẩm Khuynh Y cao hơn nàng nửa cái đầu, hơn nữa kiểu váy ngủ cũng rộng thùng thình, nên khi Sơn Linh mặc vào cảm giác chiếc váy rất lớn, có chút lỏng lẻo.

Nhưng may là vẫn mặc được.

Ở đây hơn một tuần, Sơn Linh biết rõ trong nhà có cái gì, tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng hóa hình ở chỗ này, nhưng nàng vẫn thuần thục tìm được dép đi trong nhà. Sau đó nàng vào phòng tắm chải chuốt lại đầu tóc lộn xộn của mình, nàng búi tóc ra sau đầu.

"Nhóm hoa nhỏ, chị tới rồi!"

Sơn Linh tâm tình rất tốt, vui vẻ chạy đến ban công xem những chậu hoa hơi thở thoi thóp, nàng ngồi xổm trước giàn trồng hoa nhìn chúng nó héo rũ, mà thấy đau lòng.

"Trước tiên chị sẽ xới đất cho mấy đứa, sau đó mới tưới nước." Sơn Linh xắn tay áo lên, lấy lấy xẻng nhỏ ngay giàn hoa bắt đầu làm việc.

Đợi khi chăm sóc xong đám hoa cỏ mà nàng luôn nhớ thương, nàng liền tưới nước cho chúng.

"Uống nhiều nước chút, các em rất là thiếu nước." Sơn Linh chống eo, đứng bên giàn trồng hoa nói: "Sau này khi nào chị rảnh sẽ tới đây tưới nước cho các em, hy vọng mấy đứa có thể kiên cường chút, sang đầu xuân năm sau có thể nở hoa xinh đẹp."

Nhóm hoa cỏ không có biện pháp trả lời nàng, may là Sơn Linh không thèm để ý.

Sau khi chăm sóc xong hoa cỏ, Sơn Linh bắt đầu vệ sinh dọn dẹp nhà một chút, nàng xếp gọn lại giường của Thẩm Khuynh Y, đem quần áo trong máy giặt ra phơi nắng.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh là dì Khương đem tới hôm thứ 7, Thẩm Khuynh Y không biết chăm sóc bản thân, cũng không nấu cơm, nên rau dưa trong tủ lạnh nhìn như sắp hư rồi.

Sơn Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy để hư thì quá đáng tiếc, nên tiện tay nấu cơm.

Nhìn ngôi nhà lần thứ hai trở nên sạch sẽ ngăn nắp, Sơn Linh tâm trạng vô cùng tốt. Lúc giữa trưa, nàng tự ngâm hạt kê cho bản thân, sau đó theo sở thích của mình cho thêm mấy hạt đậu xanh, sau đó vui vui vẻ vẻ biến thành bé chim béo rồi bắt đầu ăn.

'Nghe chuyện gì chưa?'

Đang lúc Sơn Linh vui vẻ ăn cơm, thì thấy có hai con chim đậu ngoài ban công.

Hai chúng nó nói chuyện phiếm với nhau: 'Một con mèo cam mới tới tiểu khu, rất thích bắt chim ăn, hôm nay đã ăn ba con.'

Sơn Linh nghe vậy ngẩng đầu, bay từ lồng sắt ra ngoài, đậu ở mép ban công, cách mặt kính nhìn hai con chim kia.

'Ôi?' một con chim trong đó thấy được Sơn Linh, buồn bực hỏi: 'Cô là ai, sao chúng tôi chưa bao giờ gặp qua chim sẻ nhỏ có màu sắc như cô?'

'Tôi không phải chim sẻ nhỏ.' Sơn Linh giải thích nói: 'Tôi đến từ Đông Bắc.'

'Hèn gì chưa thấy bao giờ, nhưng sao cô lại ở bên trong? Cô là được nuôi sao? '

Sơn Linh không xác định mình có tính là được nuôi không, nhưng cũng tạm thời thừa nhận.

Nhìn thấy Sơn Linh gật đầu, hai con chim kia liền nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: 'Chim chóc vốn dĩ thuộc về không trung, bị nhốt ở lồng sắt rất đau khổ, chẳng lẽ cô không muốn ra ngoài sao?'

'Đúng vậy, không trung lớn như vậy, cứ ở chỗ chỉ lớn như bàn tay buồn lắm nha. '

Sơn Linh không nghĩ như vậy, nàng lắc đầu nói: 'Không có, tôi rất thích nơi này. '

Không cùng chí hướng khó làm việc chung, hai con chim kia giờ có nói gì cũng không ổn, chỉ đồng thời nhìn thoáng qua Sơn Linh, nói với nàng: 'Nếu đã như vậy, thì cô cứ ở trong lồng sắt đi, như thế thì cũng không gặp con mèo cam thích ăn chim đó, xem như còn may mắn.'

Sơn Linh còn muốn hỏi chuyện con mèo cam biết bắt chim trong tiểu khu, nhưng hai con chim đã giang cánh bay đi.

***

Ở quán cà phê, tiếng nhạc du dương và số lượng khách ít ỏi đã là chuyện quen thuộc của quán này.

Gần tới giữa trưa, Nặc Nặc vẫn ngồi ở sau quầy pha chế lướt điện thoại, nghĩ xem trưa nay nên đặt món gì. Chỉ tiếc, Nặc Nặc làm ở chỗ này gần nửa năm, các quán ăn gần đây cô đều đã ngán, bây giờ nhìn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.

Nặc Nặc chống cằm lơ đãng lướt app đặt đồ ăn, lải nhải lẩm bẩm: "Sao không có quán mới nào hết vậy?"

Hai vị khách cuối cùng trong quán uống xong cà phê rồi rời đi, cả quán liền không còn ai.

Nặc Nặc tùy ý đặt một phần mì xào hay ăn, đặt đơn xong mới ra dọn dẹp bàn, mang ly về sau quầy để rửa.

Đúng lúc này, Nặc Nặc nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống. Cô vội vàng lau khô cái ly rồi đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Khuynh Y từ trên lầu đi xuống, vội nhiệt tình chào hỏi: "Cửa hàng trưởng, buổi trưa chị ăn gì, đã đặt cơm chưa?"

Thẩm khuynh Y vẫn giữ khuôn mặt nhàn nhạt như cũ, bình tĩnh nói: "Trưa nay không đói bụng, không cần bận tâm tới chị."

"À." Nặc Nặc đã quá quen với thái độ lạnh lùng của cửa hàng trưởng, nhìn thấy ly cà phê đã hết trong tay cô, liền hỏi: "Muốn thêm 1 ly sao?"

Thẩm Khuynh Y lắc đầu, nói: "Rót cho chị ly nước ấm là được rồi."

Nặc Nặc vội nhận cái ly, đi ra sau quầy rót một ly nước rồi quay lại. Khi bước ra, cô thấy Thẩm Khuynh Y ngồi trước bàn gần quầy nhất, hình như gọi điện cho ai đó.

"Đúng, quyển sách kia hư nghiêm trọng hơn so tưởng tượng của tôi. Bên trong bị thiếu trang, còn có rất nhiều chỗ bị mối mọt ăn. Tuy rằng có thể thấy chủ cũ đã cố gắng bảo dưỡng, nhưng quyển sách đó thật sự là quá mức xa xưa. Bên tôi e là không thể gửi cho cô trong tuần này được."

Nặc Nặc bưng ly nước đi đến trước mặt Thẩm Khuynh Y, nhẹ nhàng đặt xuống.

Thẩm Khuynh Y bưng cái ly lên nhẹ nhàng uống một ngụm, bình tĩnh nói với người trong điện thoại: "Cho tôi thêm một tuần nữa đi."

"Đành vậy." Người ở đầu bên kia bất đắc dĩ nói: "Hy vọng Thẩm tiểu thư có thể sớm sửa xong quyển sách kia. Nó thật sự rất quan trọng đối với cả nhà chúng tôi, thêm một tuần nữa đã là giới hạn rồi. Hy vọng cô có thể làm nhanh hơn một chút, không cần quá tỉ mỉ cũng được."

Thẩm Khuynh Y nghe vậy im lặng lúc lâu, nhìn nước ấm trong suốt trong ly, đột nhiên hỏi: "Trần tiểu thư, cô biết quyển sách kia kể về chuyện xưa gì không?"

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi mới bất đắc dĩ bật cười nói:
"Biết chứ."

"Quyển "Lung Thành chuyện xưa" đó là do một trưởng bối trong tộc tôi viết. Trước khi gửi cho cô, tôi đã biết nó chỉ là bản chép tay của một tiểu thuyết khác, nhưng dù vậy, nó vẫn rất quan trọng với nhà chúng tôi."

Giọng nữ trong điện thoại nói với Thẩm Khuynh Y: "Thẩm tiểu thư, tôi nhờ cô phục hồi quyển sách này, cũng mong cô không cần nhìn nó bằng định kiến cá nhân. Thời gian rất gấp, tôi chỉ có thể cho cô thêm một tuần nữa. Thứ hai tuần sau tôi hy vọng cô đã sửa xong nó."

Trần tiểu thư trầm giọng dặn dò: "Thời gian để lại cho tôi.....thật sự không còn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro